Thế nhưng Long Phù Nguyệt lại đưa tay ngăn cản nàng.
Hừ, hắn rốt cuộc cũng đến đây? Hai canh giờ, hắn bắt nàng đợi hai canh giờ! Nàng mới không thèm ngoan ngoãn chờ hắn! Nàng muốn hắn thấy nàng tự tháo khăn voan! Xem hắn sẽ làm thế nào? Hừ!
Cửa phòng mở ra, ba bốn người tiến vào, đi đầu là Lãnh quản gia.
Nàng nhìn thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường hơi hơi giật mình, không nghĩ tới Long Phù Nguyệt có gan tự tháo xuống khăn voan. (NN: Hừ! nguyệt tỷ của ta là ai chứ? Nguyệt tỷ là người cái gì cũng….sợ, sợ nhưng mà….thích liều! hê hê ta thích )
Trong tay nàng là một đòn cân màu bạc, vốn dùng để tháo khăn voan, nhưng xem ra bây giờ đã không cần nữa rồi.
Nàng khẽ cau mày: “Phu nhân, sao lại có thể tự tiện tháo khăn xuống? sẽ không may mắn đâu!”
Long Phù Nguyệt trợn to mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Vậy----chẳng lẽ phải có người tới giúp ta tháo xuống?Ta không biết nha, Quản gia có phải nên giảng cho ta hay không?”
Lãnh quản gia sửng sốt, thuận miệng nói: “Khăn voan này, đương nhiên nên để chú rể là Vương gia tháo xuống…….”
Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh: “Vậy….Vương gia đâu? Lãnh quản gia cầm đòn cân đến đây làm gì?”
Lãnh quản gia chấn động, đúng là hỏi khó bà. Qua một hồi lâu mới trả lời: “Ta là phụng mệnh vương gia đến giúp phu nhân tháo khăn, Vương gia quốc sự bận rộn sẽ không đến đây.”
Không tới? Ha ha, quốc sự bận rộn, cư nhiên ngay cả đêm tân hôn cũng không quan tâm……..
Long Phù Nguyệt khẽ nắm chặt tay.
Phượng thiên vũ, ngươi đủ tuyệt (tuyệt tình)! Ngươi cố ý, cố ý trước mặt người khác làm ta mất mặt!
Nàng bỗng nhiên khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn là một nét vân đạm phong khinh: “Ta biết, vị hôn phu thân ái của ta đang bận quốc sự, chỉ là tháo khăn voan, ta làm sao có thể không biết xấu hổ còn làm phiền hắn? Cho nên ta tự mình làm, Lãnh quản gia, cũng không cần phiền ngươi đại giá, mời ngươi trở về, ta muốn nghĩ ngơi.”
“Này,…tháo khăn voan…rồi còn phải uống rượu đoàn tụ….” Lãnh quản gia nhớ lại những chuyện nên làm trong đêm tân hôn.
Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Rượu đoàn tụ? Vị hôn phu thân ái của ta còn không đến, ta uống cùng ai? Quên đi, hết thảy đều miễn đi. Các ngươi lui ra.”
Hừ, hắn rốt cuộc cũng đến đây? Hai canh giờ, hắn bắt nàng đợi hai canh giờ! Nàng mới không thèm ngoan ngoãn chờ hắn! Nàng muốn hắn thấy nàng tự tháo khăn voan! Xem hắn sẽ làm thế nào? Hừ!
Cửa phòng mở ra, ba bốn người tiến vào, đi đầu là Lãnh quản gia.
Nàng nhìn thấy Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường hơi hơi giật mình, không nghĩ tới Long Phù Nguyệt có gan tự tháo xuống khăn voan. (NN: Hừ! nguyệt tỷ của ta là ai chứ? Nguyệt tỷ là người cái gì cũng….sợ, sợ nhưng mà….thích liều! hê hê ta thích )
Trong tay nàng là một đòn cân màu bạc, vốn dùng để tháo khăn voan, nhưng xem ra bây giờ đã không cần nữa rồi.
Nàng khẽ cau mày: “Phu nhân, sao lại có thể tự tiện tháo khăn xuống? sẽ không may mắn đâu!”
Long Phù Nguyệt trợn to mắt nhìn nàng, thản nhiên nói: “Vậy----chẳng lẽ phải có người tới giúp ta tháo xuống?Ta không biết nha, Quản gia có phải nên giảng cho ta hay không?”
Lãnh quản gia sửng sốt, thuận miệng nói: “Khăn voan này, đương nhiên nên để chú rể là Vương gia tháo xuống…….”
Long Phù Nguyệt khóe miệng lộ ra một chút cười lạnh: “Vậy….Vương gia đâu? Lãnh quản gia cầm đòn cân đến đây làm gì?”
Lãnh quản gia chấn động, đúng là hỏi khó bà. Qua một hồi lâu mới trả lời: “Ta là phụng mệnh vương gia đến giúp phu nhân tháo khăn, Vương gia quốc sự bận rộn sẽ không đến đây.”
Không tới? Ha ha, quốc sự bận rộn, cư nhiên ngay cả đêm tân hôn cũng không quan tâm……..
Long Phù Nguyệt khẽ nắm chặt tay.
Phượng thiên vũ, ngươi đủ tuyệt (tuyệt tình)! Ngươi cố ý, cố ý trước mặt người khác làm ta mất mặt!
Nàng bỗng nhiên khẽ cười, trên gương mặt nhỏ nhắn là một nét vân đạm phong khinh: “Ta biết, vị hôn phu thân ái của ta đang bận quốc sự, chỉ là tháo khăn voan, ta làm sao có thể không biết xấu hổ còn làm phiền hắn? Cho nên ta tự mình làm, Lãnh quản gia, cũng không cần phiền ngươi đại giá, mời ngươi trở về, ta muốn nghĩ ngơi.”
“Này,…tháo khăn voan…rồi còn phải uống rượu đoàn tụ….” Lãnh quản gia nhớ lại những chuyện nên làm trong đêm tân hôn.
Long Phù Nguyệt thản nhiên nói: “Rượu đoàn tụ? Vị hôn phu thân ái của ta còn không đến, ta uống cùng ai? Quên đi, hết thảy đều miễn đi. Các ngươi lui ra.”
/755
|