Hai mắt Cổ Nhược mặc dù không có tiêu cự, nhưng giống như có thể nhìn thấy tất cả. Tay phải đưa lên, tay trái giương nhẹ, luồng ánh sáng bạc đột nhiên di chuyển uyển chuyển xuống dưới, giống như một sợi dây nhỏ, hội tụ trong bàn tay trái của Cổ Nhược.
Tiểu hồ ly kinh hãi, không nghĩ tới thần trí hắn tuy bị u mê, nhưng công lực vẫn còn thâm hậu như vậy. Không dám khinh địch, trong miệng lại niệm thần chú, hai móng vuốt nhỏ liên tục đưa đi đưa lại.
Chỉ nghe bên trong mộ đều là âm thanh của móng tay cắm vào ván gỗ, phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Tiếng vang không dứt, đất bay tứ tung, bốn phương tám hướng thoát ra vô số cương thi.
Đám cương thi này mặc áo liệm đủ mọi màu sắc, hình dạng, có cái đang thối rữa, cũng có cái chỉ còn bộ xương, cũng có hoàn hảo, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ duỗi thẳng cánh tay, nhảy dựng từ bốn phương tám hướng mà tới.
Bây giờ đang là ban đêm, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều cương thi như vậy, tim Long Phù Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, lui về phía sau mấy bước, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy lông tiểu hồ ly: “Trời ơi, nhiều cương thi quá.”
Tiểu hồ ly bị móng tay của nàng làm đau phải kêu lên: “Này, này, xú nữ nhân, ngươi làm ta bị thương rồi! Đừng sợ, cương thi này là do ta triệu đến, sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Miệng nó nói chuyện nhưng móng vuốt nhỏ bé của nó cũng không ngừng vẽ kí hiệu trên không trung. Động tác của cương thi lúc này càng nhanh, vây quanh Cổ Nhược xoay vài vòng. Bàn tay co duỗi, ngón tay cũng càng ngày càng dài, ở dưới ánh trăng trông thật là quỷ dị.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ: “Tiểu hồ ly, đừng………..Đừng để cho chúng nó làm hại đại sư huynh ta.”
Trên chóp mũi của Tiểu hồ ly bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi, hiển nhiên việc điều động cương thi này nó đang cố hết sức, nó tức giận trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt:
“Yên tâm, đại sư huynh của ngươi là đại BOSS siêu cấp, mấy con cương thi này không làm gì được hắn, chứ đừng nói làm hắn bị thương. ……..Trước khi hắn thoát được, chúng ta mau chạy đi!”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn mép váy Long Phù Nguyệt, kéo nàng bỏ chạy.
Long Phù Nguyệt bị Cổ Nhược hút không ít máu, lúc này đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mặt mọi thứ lấn lượt biến thành màu đen, nhưng vì chạy trối chết, nên đành phải bước nhanh bước chậm chạy cùng tiểu hồ ly.
Vừa mới chạy được trăm tám mươi thước, trước mắt xuất hiện một bóng đen, một người giống như từ ở dưới đất chui lên, bỗng nhiên xuất hiện.
Tiểu hồ ly kinh hãi, không nghĩ tới thần trí hắn tuy bị u mê, nhưng công lực vẫn còn thâm hậu như vậy. Không dám khinh địch, trong miệng lại niệm thần chú, hai móng vuốt nhỏ liên tục đưa đi đưa lại.
Chỉ nghe bên trong mộ đều là âm thanh của móng tay cắm vào ván gỗ, phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Tiếng vang không dứt, đất bay tứ tung, bốn phương tám hướng thoát ra vô số cương thi.
Đám cương thi này mặc áo liệm đủ mọi màu sắc, hình dạng, có cái đang thối rữa, cũng có cái chỉ còn bộ xương, cũng có hoàn hảo, nam nữ già trẻ đều có, bọn họ duỗi thẳng cánh tay, nhảy dựng từ bốn phương tám hướng mà tới.
Bây giờ đang là ban đêm, bỗng nhiên nhìn thấy nhiều cương thi như vậy, tim Long Phù Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, lui về phía sau mấy bước, đôi tay nhỏ bé vô thức nắm chặt lấy lông tiểu hồ ly: “Trời ơi, nhiều cương thi quá.”
Tiểu hồ ly bị móng tay của nàng làm đau phải kêu lên: “Này, này, xú nữ nhân, ngươi làm ta bị thương rồi! Đừng sợ, cương thi này là do ta triệu đến, sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Miệng nó nói chuyện nhưng móng vuốt nhỏ bé của nó cũng không ngừng vẽ kí hiệu trên không trung. Động tác của cương thi lúc này càng nhanh, vây quanh Cổ Nhược xoay vài vòng. Bàn tay co duỗi, ngón tay cũng càng ngày càng dài, ở dưới ánh trăng trông thật là quỷ dị.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ: “Tiểu hồ ly, đừng………..Đừng để cho chúng nó làm hại đại sư huynh ta.”
Trên chóp mũi của Tiểu hồ ly bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi, hiển nhiên việc điều động cương thi này nó đang cố hết sức, nó tức giận trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt:
“Yên tâm, đại sư huynh của ngươi là đại BOSS siêu cấp, mấy con cương thi này không làm gì được hắn, chứ đừng nói làm hắn bị thương. ……..Trước khi hắn thoát được, chúng ta mau chạy đi!”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn mép váy Long Phù Nguyệt, kéo nàng bỏ chạy.
Long Phù Nguyệt bị Cổ Nhược hút không ít máu, lúc này đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trước mặt mọi thứ lấn lượt biến thành màu đen, nhưng vì chạy trối chết, nên đành phải bước nhanh bước chậm chạy cùng tiểu hồ ly.
Vừa mới chạy được trăm tám mươi thước, trước mắt xuất hiện một bóng đen, một người giống như từ ở dưới đất chui lên, bỗng nhiên xuất hiện.
/755
|