Cổ Nhược yên lặng nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Nhưng mà, thương thế hắn như thế kia không thể trong một ngày rưỡi là tốt lên được. Nếu như muốn chữa trị cho hắn, thì chúng ta phải lùi lại một ít thời gian dời bến.”
Cổ Nhược gật gật đầu: “Lùi lại thì lùi lại, việc cứu hắn quan trọng hơn.”
Hoa Tích Nguyệt trầm ngâm một chút: “Nhưng con rùa kia nói, con long quy kia sẽ thăng thiên sau hai ngày nữa, nếu trì hoãn, chỉ sợ sẽ không lấy được Thận châu!”
Cổ Nhược nhìn nàng, thần sắc không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Không lấy được thì thôi, có gì quan trọng đâu? Hoa cô nương nếu cần gấp, thì mời đi trước vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt hơi đỏ lên.
Nàng lúc này đã khôi phục hình người, lại tìm được ân nhân cứu mạng cả đời này, tâm của hồ ly đã sớm đặt ở trên người Cổ Nhược rồi.
Đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc xuyên trở về nữa.
Sở dĩ còn nghĩ đến việc tìm Thận châu, hoàn toàn là vì độc dược trên người Cổ Nhược.
Lúc này nghe hắn nói như thế, hoàn toàn là hiểu nhầm ý của nàng. Trong lòng không khỏi tức giận, dậm chân nói: “Ta có cái gì mà muốn hay không muốn? Ngươi nói muốn cứu hắn, vậy thì cứ cứu hắn trước!”
Dìu Phượng Thiên Vũ tới trước giường.
Thân mình Phượng Thiên Vũ rất lớn, mà chiếc giường ngủ này không đủ cho hai người nằm. Không thể chữa thương được.
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt nằm ngủ ở bên trong, hơi hơi nhíu mày.
Cổ Nhược bế Long Phù Nguyệt lên: “Ta đưa nàng sang phòng cách vách nghỉ một chút.”
Xoay người muốn đi. Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt nhếch lên, nói: “Ta cần một người biết điểm huyệt để giúp đỡ.”
Bước chân Cổ Nhược ngừng lại một chút: “Được, ta dàn xếp cho nàng xong sẽ tới đây.”
Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Hoa Kiều Long ngươi đi coi chừng Long cô nương, hiện tại nàng ta đang rất kích động, tỉnh lại sẽ gây chuyện đó.”
Một tiếng ‘Hoa Kiều Long’ khiến tiểu hồ ly sảng khoái tinh thần, đáp ứng một tiếng, quả nhiên hộ tống Cổ Nhược đi.
Phượng Thiên Vũ mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Hoa Tích Nguyệt bắt lấy mạch của hắn, mạch tượng của hắn hỗn loạn như ma, một luồng khí tức quỷ dị tả xung hữu đột trong cơ thể hắn , làm cho khí huyết hắn cuồn cuộn như sóng.
“Nhưng mà, thương thế hắn như thế kia không thể trong một ngày rưỡi là tốt lên được. Nếu như muốn chữa trị cho hắn, thì chúng ta phải lùi lại một ít thời gian dời bến.”
Cổ Nhược gật gật đầu: “Lùi lại thì lùi lại, việc cứu hắn quan trọng hơn.”
Hoa Tích Nguyệt trầm ngâm một chút: “Nhưng con rùa kia nói, con long quy kia sẽ thăng thiên sau hai ngày nữa, nếu trì hoãn, chỉ sợ sẽ không lấy được Thận châu!”
Cổ Nhược nhìn nàng, thần sắc không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Không lấy được thì thôi, có gì quan trọng đâu? Hoa cô nương nếu cần gấp, thì mời đi trước vậy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt hơi đỏ lên.
Nàng lúc này đã khôi phục hình người, lại tìm được ân nhân cứu mạng cả đời này, tâm của hồ ly đã sớm đặt ở trên người Cổ Nhược rồi.
Đương nhiên sẽ không nghĩ đến việc xuyên trở về nữa.
Sở dĩ còn nghĩ đến việc tìm Thận châu, hoàn toàn là vì độc dược trên người Cổ Nhược.
Lúc này nghe hắn nói như thế, hoàn toàn là hiểu nhầm ý của nàng. Trong lòng không khỏi tức giận, dậm chân nói: “Ta có cái gì mà muốn hay không muốn? Ngươi nói muốn cứu hắn, vậy thì cứ cứu hắn trước!”
Dìu Phượng Thiên Vũ tới trước giường.
Thân mình Phượng Thiên Vũ rất lớn, mà chiếc giường ngủ này không đủ cho hai người nằm. Không thể chữa thương được.
Hoa Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt nằm ngủ ở bên trong, hơi hơi nhíu mày.
Cổ Nhược bế Long Phù Nguyệt lên: “Ta đưa nàng sang phòng cách vách nghỉ một chút.”
Xoay người muốn đi. Cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt nhếch lên, nói: “Ta cần một người biết điểm huyệt để giúp đỡ.”
Bước chân Cổ Nhược ngừng lại một chút: “Được, ta dàn xếp cho nàng xong sẽ tới đây.”
Hoa Tích Nguyệt cười híp mắt, liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái: “Hoa Kiều Long ngươi đi coi chừng Long cô nương, hiện tại nàng ta đang rất kích động, tỉnh lại sẽ gây chuyện đó.”
Một tiếng ‘Hoa Kiều Long’ khiến tiểu hồ ly sảng khoái tinh thần, đáp ứng một tiếng, quả nhiên hộ tống Cổ Nhược đi.
Phượng Thiên Vũ mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, hơi thở dồn dập.
Hoa Tích Nguyệt bắt lấy mạch của hắn, mạch tượng của hắn hỗn loạn như ma, một luồng khí tức quỷ dị tả xung hữu đột trong cơ thể hắn , làm cho khí huyết hắn cuồn cuộn như sóng.
/755
|