Thối rửa? Long Phù Nguyệt bị hai chữ này làm cho khiếp sợ.
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không thể tin vào lỗ tai mình: “Sao lại là thối rữa? Không phải chỉ có người chết mới xuất hiện sao? Ta còn đang sống tốt như vậy, làm sao có thể có loại chuyện quỷ quái này?”
Hoa Bão Nguyệt khẽ lắc đầu, thở dài: “Người đã tá thi hoàn hồn không thể gặp lại bản tôn (chính là thân xác khi còn sống ấy ^^). Hơn nữa, tối kị nhất là việc tiếp xúc tay chân, một khi cùng bản tôn tiếp xúc, nhẹ thì cơ thể bị thối rữa, nặng thì lập tức hóa thành vũng máu loãng…”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “A? Còn có chuyện như thế? Chẳng lẽ vết thối rữa trên tay ta là vì vừa rồi đụng phải Long Vương Phi khi nàng kính rượu? Nhưng….Nhưng vị Long Vương Phi kia cũng không phải bản tôn của ta a, thân thể đó cũng coi như là ta mượn mà, tại sao cùng nàng tiếp xúc lại không được?”
Hoa Bão Nguyệt trầm ngâm một chút: “Chân chính Long Phù Nguyệt đã chết dưới nước mấy năm trước, mà thân thể nàng là do Lão Diêm Vương ban tặng cho ngươi. Dù sao ngươi cùng thân thể này đã gắn bó nhiều năm, Phật Đà hoa sen cũng chấp nhận nó, cho nên thân thể kia sớm đã là thân thể chân chính của ngươi, hiện tại nó xem ngươi là bản tôn cũng không sai….”
Long Phù Nguyệt bị hắn nói “cái thân thể này” “cái thân thể kia” làm cho quay vòng vòng, nhưng vẫn hiểu rõ một chút. Nói cách khác, vị Long Vương phi mới là người xâm nhập, còn mình bây giờ đang mượn thân người khác, gặp bản tôn là tiêu đời!
Trách không được sử dụng cái thân thể này có cảm giác không thoải mái, nha nha lần trước Tá Thi Hoàn Hồn không có chút khác thường,….Thì ra, thì ra đó mới là bản tôn của mình!
Nàng khổ sở giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta phải làm sao bây giờ? Vết thối rữa này…Vết thối rữa này sẽ không mở rộng chứ?”
Ô ô nàng chính là bị hai chữ “thối rữa” làm cho cả người ghê tởm rồi!
Nâng tay trái liều mạng xoa nắn, chỉ hi vọng là Hoa Bão Nguyệt xem nhầm. Mình bây giờ kỳ cọ thật tốt, lau một hồi sẽ rớt ra thôi….
“Đừng uổng phí khí lực! Lau không hết đâu!” Thanh âm lành lạnh của Hoa Bão Nguyệt vang lên.
Long Phù Nguyệt bùm một tiếng ngồi xuống đất: “Vậy làm sao bây giờ?” Nàng giấu tay sau lưng, không dám nhìn thêm nữa.
Hoa Bão Nguyệt thở dài: “Ngươi ngồi im đi, ta giúp ngươi ức chế thi độc.”
Cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không thể tin vào lỗ tai mình: “Sao lại là thối rữa? Không phải chỉ có người chết mới xuất hiện sao? Ta còn đang sống tốt như vậy, làm sao có thể có loại chuyện quỷ quái này?”
Hoa Bão Nguyệt khẽ lắc đầu, thở dài: “Người đã tá thi hoàn hồn không thể gặp lại bản tôn (chính là thân xác khi còn sống ấy ^^). Hơn nữa, tối kị nhất là việc tiếp xúc tay chân, một khi cùng bản tôn tiếp xúc, nhẹ thì cơ thể bị thối rữa, nặng thì lập tức hóa thành vũng máu loãng…”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “A? Còn có chuyện như thế? Chẳng lẽ vết thối rữa trên tay ta là vì vừa rồi đụng phải Long Vương Phi khi nàng kính rượu? Nhưng….Nhưng vị Long Vương Phi kia cũng không phải bản tôn của ta a, thân thể đó cũng coi như là ta mượn mà, tại sao cùng nàng tiếp xúc lại không được?”
Hoa Bão Nguyệt trầm ngâm một chút: “Chân chính Long Phù Nguyệt đã chết dưới nước mấy năm trước, mà thân thể nàng là do Lão Diêm Vương ban tặng cho ngươi. Dù sao ngươi cùng thân thể này đã gắn bó nhiều năm, Phật Đà hoa sen cũng chấp nhận nó, cho nên thân thể kia sớm đã là thân thể chân chính của ngươi, hiện tại nó xem ngươi là bản tôn cũng không sai….”
Long Phù Nguyệt bị hắn nói “cái thân thể này” “cái thân thể kia” làm cho quay vòng vòng, nhưng vẫn hiểu rõ một chút. Nói cách khác, vị Long Vương phi mới là người xâm nhập, còn mình bây giờ đang mượn thân người khác, gặp bản tôn là tiêu đời!
Trách không được sử dụng cái thân thể này có cảm giác không thoải mái, nha nha lần trước Tá Thi Hoàn Hồn không có chút khác thường,….Thì ra, thì ra đó mới là bản tôn của mình!
Nàng khổ sở giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Ta phải làm sao bây giờ? Vết thối rữa này…Vết thối rữa này sẽ không mở rộng chứ?”
Ô ô nàng chính là bị hai chữ “thối rữa” làm cho cả người ghê tởm rồi!
Nâng tay trái liều mạng xoa nắn, chỉ hi vọng là Hoa Bão Nguyệt xem nhầm. Mình bây giờ kỳ cọ thật tốt, lau một hồi sẽ rớt ra thôi….
“Đừng uổng phí khí lực! Lau không hết đâu!” Thanh âm lành lạnh của Hoa Bão Nguyệt vang lên.
Long Phù Nguyệt bùm một tiếng ngồi xuống đất: “Vậy làm sao bây giờ?” Nàng giấu tay sau lưng, không dám nhìn thêm nữa.
Hoa Bão Nguyệt thở dài: “Ngươi ngồi im đi, ta giúp ngươi ức chế thi độc.”
/755
|