Phượng Thiên Vũ vẫn mỉm cười: “Đây mới thực sự là Binh phù! Cái trong tay ngươi, là đồ giả!”
Vươn tay lấy cái Binh phù trong tay Phượng Thiên Diệp, dùng một chút sức của hai ngón tay. ‘Rắc’ một tiếng, Binh phù kia gãy làm đôi, lộ ra chất liệu bên trong.
Đen sẫm, bên trong được đúc bằng sắt, bên ngoài chỉ là một lớp vàng mỏng mà thôi.
Mặt Phượng Thiên Diệp xám như tro tàn, hắn khổ tâm bày kế hoạch suốt một năm trời, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy.
Trong lòng cực kì không cam tâm: “Ngươi……Làm sao ngươi biết ta sẽ phái người tới trộm Binh phù?”
Bông nhiên như chợt nhớ tới điều gì: “Hay là____Hay là ngươi đã sớm biết rằng ta và Vương phi có qua lại với nhau? Ngươi…..ngươi không sợ ta với nàng ấy có tư tình sao?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Hiện tại điều duy nhất khiến ta để ý, là đứa nhỏ trong bụng nàng ta. Còn những cái khác, muốn thế nào cũng được!”
Phượng Thiên Diệp bị giải xuống. Kết cục của hắn, có thể biết trước được.
Lão hoàng đế vô cùng cao hứng, vỗ vỗ bả vai Phượng Thiên Vũ: “Vũ nhi, lần này con đã lập công không nhỏ, con muốn thưởng cái gì?”
Phượng Thiên Vũ cười khổ, đã không thể cùng người mình yêu chung sống, thì tất cả còn có ý nghĩa gì nữa?
Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, thản nhiên nói: “Nhi thần không muốn gì cả.”
Lão hoàng đế thực băn khoăn, cảm thấy muốn bồi thường cho con một chút: “À___Vị công chúa Long Phù Nguyệt kia nếu đã cùng lục nhi thông đồng làm bậy, chỉ sợ không xứng làm Vương phi của con, phụ hoàng sẽ tìm cho con một cuộc hôn nhân tốt……”
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu!”
Lão hoàng đế sững sờ một chút: “Cứ nói!”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Thỉnh phụ hoàng buông tha cho Long Phù Nguyệt, nhi thần đối với nàng đã có cách xử trí. Còn có___Thỉnh phụ hoàng đừng hỏi tới hôn sự của nhi thần nữa.”
Câu này khiến lão hoàng đế nghẹn một lúc lâu, không nói được gì.
Là đứa con trai đã cứu ông ta từ trong bể lửa, ông ta cũng không đành lòng bác bỏ lời thỉnh cầu của con.
Gật gật đầu: “Được rồi, từ giờ về sau, trẫm sẽ không hỏi tới hôn sự của con. Ừm, con đã có công cứu trẫm, trẫm sắc phong con làm thái tử.”
Một trận đại họa liền bị trừ khử ở vô hình như thế, binh lính trên thành dưới thành đều hoan hô vạn tuế.
Vươn tay lấy cái Binh phù trong tay Phượng Thiên Diệp, dùng một chút sức của hai ngón tay. ‘Rắc’ một tiếng, Binh phù kia gãy làm đôi, lộ ra chất liệu bên trong.
Đen sẫm, bên trong được đúc bằng sắt, bên ngoài chỉ là một lớp vàng mỏng mà thôi.
Mặt Phượng Thiên Diệp xám như tro tàn, hắn khổ tâm bày kế hoạch suốt một năm trời, không nghĩ tới lại rơi vào kết cục như vậy.
Trong lòng cực kì không cam tâm: “Ngươi……Làm sao ngươi biết ta sẽ phái người tới trộm Binh phù?”
Bông nhiên như chợt nhớ tới điều gì: “Hay là____Hay là ngươi đã sớm biết rằng ta và Vương phi có qua lại với nhau? Ngươi…..ngươi không sợ ta với nàng ấy có tư tình sao?”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Hiện tại điều duy nhất khiến ta để ý, là đứa nhỏ trong bụng nàng ta. Còn những cái khác, muốn thế nào cũng được!”
Phượng Thiên Diệp bị giải xuống. Kết cục của hắn, có thể biết trước được.
Lão hoàng đế vô cùng cao hứng, vỗ vỗ bả vai Phượng Thiên Vũ: “Vũ nhi, lần này con đã lập công không nhỏ, con muốn thưởng cái gì?”
Phượng Thiên Vũ cười khổ, đã không thể cùng người mình yêu chung sống, thì tất cả còn có ý nghĩa gì nữa?
Vẻ mặt hắn có chút mệt mỏi, thản nhiên nói: “Nhi thần không muốn gì cả.”
Lão hoàng đế thực băn khoăn, cảm thấy muốn bồi thường cho con một chút: “À___Vị công chúa Long Phù Nguyệt kia nếu đã cùng lục nhi thông đồng làm bậy, chỉ sợ không xứng làm Vương phi của con, phụ hoàng sẽ tìm cho con một cuộc hôn nhân tốt……”
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước, chậm rãi nói: “Phụ hoàng, nhi thần có một thỉnh cầu!”
Lão hoàng đế sững sờ một chút: “Cứ nói!”
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Thỉnh phụ hoàng buông tha cho Long Phù Nguyệt, nhi thần đối với nàng đã có cách xử trí. Còn có___Thỉnh phụ hoàng đừng hỏi tới hôn sự của nhi thần nữa.”
Câu này khiến lão hoàng đế nghẹn một lúc lâu, không nói được gì.
Là đứa con trai đã cứu ông ta từ trong bể lửa, ông ta cũng không đành lòng bác bỏ lời thỉnh cầu của con.
Gật gật đầu: “Được rồi, từ giờ về sau, trẫm sẽ không hỏi tới hôn sự của con. Ừm, con đã có công cứu trẫm, trẫm sắc phong con làm thái tử.”
Một trận đại họa liền bị trừ khử ở vô hình như thế, binh lính trên thành dưới thành đều hoan hô vạn tuế.
/755
|