Cũng không biết trải qua bao lâu, Long Phù Nguyệt từ từ tỉnh lại.
Trước mắt chứng kiến là sa màn gần như nhìn không ra màu gì , trong phòng có một loại hương vị cỏ cây rất kỳ quái .
Một trận gió lạnh thổi vào, nàng kìm lòng không đậu co rụt thân mình.
Nhìn chung quanh, bốn bức vách đen kịn, bốn phía gió lùa, hàng củi cao cỡ nửa người . . . . . .
Đây là nơi nào?
Lãnh cung? Hay là phòng chứa củi?
Long Phù Nguyệt nhất thời có chút mờ mịt. Sợ run sau một lúc lâu, nhớ lại chuyện trước khi nàng hôn mê.
Thân mình không khỏi run lên!
Đại Vũ Mao lại đem mình đày vào lãnh cung rồi?
Nhớ lại đôi mắt Phượng Thiên Vũ lsc đó tràn ngập vẻ khát máu , khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời đen lại.
Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối tha, thậm chí ngay cả không nói câu nào, đã đem nàng ném tới nơi này rồi!
Nha , nàng thật oan! Quả thực chính là tháng sáu có tuyết rơi mà!
Tuy rằng nàng cũng hận kẻ đầu sỏ gây nên kia đến chết được, hận không thể đem người đàn bà kia ném tới hoang đảo cho chó ăn.
Nhưng—— Vì sao gây tội là người đàn bà kia, bị tội lại chính là mình vậy? !
Vậy tên hồ ly chết tiệt kia chạy đi đâu rồi? Sao hắn không ra giải thích giúp mình một chút?
Ô ô, mất đi con của mình đã đủ làm cho nàng khổ sở rồi, hiện tại lại bị ném tới địa phương bốn phía gió lùa này.
Phải biết rằng, nàng bây giờ còn là sản phụ vừa mới đẻ non a!
Không được, nàng muốn đi tìm đại Vũ Mao tính sổ!
Long Phù Nguyệt run rẩy đứng lên.
Toàn thân đều đang đau đớn không thôi, chân mềm nhũn giống như dây đàn.
Thân mình suy yếu đến mức làm cho nàng cũng không thể tin được.
Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nho nhỏ kia, nàng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Bây giờ đã là buổi tối rồi sao?
Nói như vậy, nàng suốt hôn mê một ngày?
Bụng thật đói, trên người lạnh quá!
Long Phù Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn quần áo đơn bạc trên người mình, gần như khóc không ra nước mắt.
Đại Vũ Mao quá độc ác đi, lại có thể để cho một sản phụ như nàng ăn mặc mát mẻ như thế, hắn ngại mình chết chưa nhanh phải không? !
Không được, nàng muốn tìm hắn, bắt hắn xin lỗi với mình!
Nàng cố gượng chống đỡ thân thể mở cánh cửa rách nát kia.
Trước mắt chứng kiến là sa màn gần như nhìn không ra màu gì , trong phòng có một loại hương vị cỏ cây rất kỳ quái .
Một trận gió lạnh thổi vào, nàng kìm lòng không đậu co rụt thân mình.
Nhìn chung quanh, bốn bức vách đen kịn, bốn phía gió lùa, hàng củi cao cỡ nửa người . . . . . .
Đây là nơi nào?
Lãnh cung? Hay là phòng chứa củi?
Long Phù Nguyệt nhất thời có chút mờ mịt. Sợ run sau một lúc lâu, nhớ lại chuyện trước khi nàng hôn mê.
Thân mình không khỏi run lên!
Đại Vũ Mao lại đem mình đày vào lãnh cung rồi?
Nhớ lại đôi mắt Phượng Thiên Vũ lsc đó tràn ngập vẻ khát máu , khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời đen lại.
Vũ Mao chết tiệt, Vũ Mao thối tha, thậm chí ngay cả không nói câu nào, đã đem nàng ném tới nơi này rồi!
Nha , nàng thật oan! Quả thực chính là tháng sáu có tuyết rơi mà!
Tuy rằng nàng cũng hận kẻ đầu sỏ gây nên kia đến chết được, hận không thể đem người đàn bà kia ném tới hoang đảo cho chó ăn.
Nhưng—— Vì sao gây tội là người đàn bà kia, bị tội lại chính là mình vậy? !
Vậy tên hồ ly chết tiệt kia chạy đi đâu rồi? Sao hắn không ra giải thích giúp mình một chút?
Ô ô, mất đi con của mình đã đủ làm cho nàng khổ sở rồi, hiện tại lại bị ném tới địa phương bốn phía gió lùa này.
Phải biết rằng, nàng bây giờ còn là sản phụ vừa mới đẻ non a!
Không được, nàng muốn đi tìm đại Vũ Mao tính sổ!
Long Phù Nguyệt run rẩy đứng lên.
Toàn thân đều đang đau đớn không thôi, chân mềm nhũn giống như dây đàn.
Thân mình suy yếu đến mức làm cho nàng cũng không thể tin được.
Nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nho nhỏ kia, nàng nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Bây giờ đã là buổi tối rồi sao?
Nói như vậy, nàng suốt hôn mê một ngày?
Bụng thật đói, trên người lạnh quá!
Long Phù Nguyệt cúi đầu nhìn nhìn quần áo đơn bạc trên người mình, gần như khóc không ra nước mắt.
Đại Vũ Mao quá độc ác đi, lại có thể để cho một sản phụ như nàng ăn mặc mát mẻ như thế, hắn ngại mình chết chưa nhanh phải không? !
Không được, nàng muốn tìm hắn, bắt hắn xin lỗi với mình!
Nàng cố gượng chống đỡ thân thể mở cánh cửa rách nát kia.
/755
|