Phượng Thiên Vũ một đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia đang suy nghĩ những thứ gì a.
Làm cho hắn dở khóc dở cười.
Lại viết một cái? Vậy mà nàng nghĩ ra được!
Đưa tay lên, lại đem nàng kéo vào trong lòng, dùng môi ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng.
Ngô, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, lại choáng váng ư.
Phượng Thiên Vũ trong lòng khẽ cười xấu xa: "Xem ra biện pháp như thế quả không tồi."
Hắn quyết định, về sau nha đầu kia lại càn quấy như vậy, hắn vẫn sẽ dùng biện pháp này bịt miệng của nàng. . . . . .
Hai người ôm hôn thật kịch liệt, nếu như không phải Phượng Thiên Vũ cố kỵ thân mình Long Phù Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ hai người tại đây giữa ban ngày liền hôn đến trên giường. . . . . .
"Uy , uy , đại Vũ Mao, tiểu chủ nhân nhà ta tỉnh chưa. . . . . ."
Cửa bỗng nhiên bị đánh bật ra, một đám lông màu trắng bay vọt vào.
Nhìn thấy một màn này trong phòng, lời của nó nhất thời nghẹn ở trong cổ họng.
Hai móng vuốt nhỏ bưng kín mặt: "Nga, nga, phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục."
Vù một tiếng lại chạy trốn ra ngoài, vẫn không quên dùng phép thuật đem cửa đóng lại.
Vợ chồng son này có thể đoàn tụ như thế này không dễ dàng a, nó là hồ ly có nghĩa khí, đương nhiên không làm bóng đèn rồi !
"Uy , Hoa Đậu Đậu, đệ làm gì cười giống như ăn trộm gà như thế? Tiểu chủ nhân của đệ đã tỉnh chưa?"
"Hoa Giao Long, lão tỷ, ta tên là Hoa Giao Long, tỷ để cho ta nói bao nhiêu lần tỷ mới bỏ?" Tiểu hồ ly gần như muốn nổi giận .
Từ lúc sinh ra cho đến giờ, nó chỉ sửa cái tên của nó thôi, vậy khó nói lắm sao? !
"Nga, được rồi, tiểu Long, vừa rồi tại sao đệ lại cười lấm la lấm lét như vậy?" Hoa Tích Nguyệt biết nghe lời phải, nàng là đại hồ ly không cùng tiểu hồ ly chấp nhặt.
Tiểu hồ ly đưa một cái chân trước sờ sờ trán.
Lão tỷ động cái liền dùng thành ngữ khủng bố như vậy chứ?
Cái gì gọi là cười lấm la lấm lét ?
Nó là hồ rất ngọc thụ lâm phong a?
Nó trừng mắt liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt: " Tiểu chủ nhân nhà ta đã tỉnh. Chẳng qua bây giờ không có tiện đi vào. . . . . ."
"Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ?
Nếu nàng ấy đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình.
Làm cho hắn dở khóc dở cười.
Lại viết một cái? Vậy mà nàng nghĩ ra được!
Đưa tay lên, lại đem nàng kéo vào trong lòng, dùng môi ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải của nàng.
Ngô, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đỏ lên, lại choáng váng ư.
Phượng Thiên Vũ trong lòng khẽ cười xấu xa: "Xem ra biện pháp như thế quả không tồi."
Hắn quyết định, về sau nha đầu kia lại càn quấy như vậy, hắn vẫn sẽ dùng biện pháp này bịt miệng của nàng. . . . . .
Hai người ôm hôn thật kịch liệt, nếu như không phải Phượng Thiên Vũ cố kỵ thân mình Long Phù Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ sợ hai người tại đây giữa ban ngày liền hôn đến trên giường. . . . . .
"Uy , uy , đại Vũ Mao, tiểu chủ nhân nhà ta tỉnh chưa. . . . . ."
Cửa bỗng nhiên bị đánh bật ra, một đám lông màu trắng bay vọt vào.
Nhìn thấy một màn này trong phòng, lời của nó nhất thời nghẹn ở trong cổ họng.
Hai móng vuốt nhỏ bưng kín mặt: "Nga, nga, phi lễ chớ nhìn , các ngươi tiếp tục."
Vù một tiếng lại chạy trốn ra ngoài, vẫn không quên dùng phép thuật đem cửa đóng lại.
Vợ chồng son này có thể đoàn tụ như thế này không dễ dàng a, nó là hồ ly có nghĩa khí, đương nhiên không làm bóng đèn rồi !
"Uy , Hoa Đậu Đậu, đệ làm gì cười giống như ăn trộm gà như thế? Tiểu chủ nhân của đệ đã tỉnh chưa?"
"Hoa Giao Long, lão tỷ, ta tên là Hoa Giao Long, tỷ để cho ta nói bao nhiêu lần tỷ mới bỏ?" Tiểu hồ ly gần như muốn nổi giận .
Từ lúc sinh ra cho đến giờ, nó chỉ sửa cái tên của nó thôi, vậy khó nói lắm sao? !
"Nga, được rồi, tiểu Long, vừa rồi tại sao đệ lại cười lấm la lấm lét như vậy?" Hoa Tích Nguyệt biết nghe lời phải, nàng là đại hồ ly không cùng tiểu hồ ly chấp nhặt.
Tiểu hồ ly đưa một cái chân trước sờ sờ trán.
Lão tỷ động cái liền dùng thành ngữ khủng bố như vậy chứ?
Cái gì gọi là cười lấm la lấm lét ?
Nó là hồ rất ngọc thụ lâm phong a?
Nó trừng mắt liếc nhìn Hoa Tích Nguyệt: " Tiểu chủ nhân nhà ta đã tỉnh. Chẳng qua bây giờ không có tiện đi vào. . . . . ."
"Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ?
Nếu nàng ấy đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình.
/755
|