Qua rất lâu, Ngô Sở Úy mở miệng.
Anh là của tôi.
Đôi mắt quét sạch ngàn quân của Trì Sính thoáng chốc trở nên dịu dàng, hai tay nâng má Ngô Sở Úy, cười trầm hai tiếng, vững vàng mở miệng: Là của cậu.
Ngô Sở Úy lại bá đạo thêm một câu: Anh không thể thao anh ta!
Trì Sính dán miệng vào tai Ngô Sở Úy, khí tức thô kệch.
Không thao cậu ta, chỉ thao cậu.
Vừa muốn có động tác tiếp theo, Ngô Sở Úy lại nghiêm túc ngăn cản, mở miệng cường điệu lần nữa.
Khi anh thao tôi cũng không được nhớ đến anh ta.
Thằng nhóc này hôm nay sao nhiều lời như thế chứ?
Trì Sính bắt đầu khó hiểu: Khi tôi thao cậu nghĩ đến cậu ta làm gì?
Trong lòng anh tự biết rõ! Tôi cảnh cáo anh, người ta dù có tài cũng không còn quan hệ với anh nữa, từ nay về sau bên tai anh chỉ có tiếng ca mỹ diệu của tôi. Thân thể người ta có tốt anh cũng đừng mong nhớ, vết thương ở cổ và ngực tôi mới là thứ anh phải quan tâm. Anh ta dù có can đảm cũng là chuyện của anh ta, anh không thể lấy thiếu tiết tháo của người khác làm tiêu chuẩn, bóp méo tự tôn tự ái của tôi theo khuôn khổ...
Từ những lời cảnh cáo hoàn toàn không hiểu nổi này, Trì Sính nhìn ra được một chuyện, Khương Tiểu Soái không chỉ nhiều chuyện, hơn nữa còn là kẻ cuồng ảo tưởng.
Không muốn phá hoại không khí tốt đẹp, Trì Sính lại kéo chủ đề về, tay nắm lấy hai gò thịt trên mông Ngô Sở Úy, cố ý hỏi: Sao lại đồng ý để tôi thao rồi?
Ngô Sở Úy cúi đầu gảy ngón tay, giọng nói trầm nén.
Tôi không nói.
Trì Sính bị dáng vẻ của Ngô Sở Úy chọc cho ngứa ngáy, xoa nắn mông y, lại hỏi: Vậy cậu nói cái gì rồi?
Tôi chỉ nói anh là của tôi, cái khác không nói gì hết.
Trì Sính hỏi sát: Vậy cậu là của tôi sao?
Ngô Sở Úy cảm thấy nói với đàn ông những lời này đặc biệt kỳ cục, nhưng lại không thể tránh né khí thế bức người của Trì Sính, chỉ đành không kiên nhẫn đáp một câu: Anh nói vậy không phải phí lời sao?
Tiếng cười phát ra từ ngực Trì Sính mang theo bá khí nuốt chửng mọi thứ, tay nhích dần vào bên trong hai mông, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ mặt Ngô Sở Úy.
Là người của tôi thì cũng phải có bằng chứng, xã hội hiện nay, không có bằng chứng làm sao được? Trong tay cậu không giữ tấm chứng nhận Trì Sính là của tôi, tương lai tôi chạy rồi, cậu đi đâu mà tìm?
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, Chạy vừa hay, tôi lại đi tìm người khác đăng ký.
Trì Sính đưa tay túm mạnh cổ áo Ngô Sở Úy, ném lên sô pha bên cạnh, đè lên hôn.
Tên nào chán sống rồi dám dụ người của Trì Sính tôi?
Vừa nói xong, người chán sống đã gọi điện thoại đến, Ngô Sở Úy nhìn giờ, đúng 0 giờ, trong lòng bất giác run lên. Trì Sính cảm giác được sự căng thẳng của y, vội túm chặt tay y.
Không sao, ba tôi.
Nói xong, tạm thời đứng lên, bước ra ban công.
Bây giờ con đang ở đâu? Trì Viễn Đoan hỏi.
Trì Sính lạnh nhạt đáp: Chỗ bạn, sao?
Lập tức về nhà cho ba.
Giờ tôi không rảnh. Trì Sính cự tuyệt.
Thái độ của Trì Viễn Đoan rất cứng, Bây giờ con không rảnh về nhà, ngày mai ba sẽ rảnh để dỡ công ty của bạn con.
Khi Trì Sính từ ban công trở vào, Ngô Sở Úy còn nằm trên sô pha rất ngoan, tuy thân thể rất mệt mỏi, nhưng trạng thái tinh thần vẫn không tồi, còn đưa tay gọi Trì Sính, Nào, tiếp tục tạo bằng chứng.
Nghe được câu này, hai cảm xúc hoàn toàn trái ngược của Trì Sính va chạm vào nhau, bùng nổ ra một đám mây hình nấm.
Ông vất vả tới bây giờ dễ dàng lắm sao? Ông đợi được đến ngày y chủ động mở miệng đã đợi đến sắp bạc tóc rồi! Tay đã vươn về phía ông rồi, mẹ nó ông còn không thể tiếp! Trì Sính âm thầm mài răng, nếu để hắn biết ai đâm thọc trước mặt Trì Viễn Đoan, phá hoại chuyện tốt của hắn, bất kể nam nữ, tiền gian hậu sát!
Ba tôi tìm tôi, tôi phải qua đó một chuyến. Trì Sính nói.
Sắc mặt Ngô Sở Úy biến đổi, không nhịn được hỏi: Thật là ba anh tìm anh?
Trì Sính cho Ngô Sở Úy một ánh mắt khẳng định.
Xong chuyện rồi tôi sẽ về, không ngủ lại nhà.
Ngô Sở Úy hiếm khi thông cảm như thế, đôi mắt to đen bóng nhìn Trì Sính, Vậy anh đi nhanh về nhanh, tôi đợi anh.
Trì Sính cố nén không nỡ đẩy cửa đi.
Ngô Sở Úy nói rất thành khẩn, tôi đợi anh về lại ngủ... kết quả chưa được hai phút đã ngủ trên sô pha. Hết cách, mấy hôm trước mất ngủ quá độ, lúc này trong lòng yên tâm rồi, vấn đề thân thể sẽ trở thành nhiệm vụ cấp thiết.
Trì Sính vì mười hai cây gậy mở rộng hậu đình mà bị Trì Viễn Đoan thẩm vấn một đêm.
Vốn Trì Viễn Đoan là vô tình tấn công vào lúc Trì Sính tạo bằng chứng , nhưng chuyện này rất mẫn cảm! Ban ngày không thể lấy ra nói, còn không muốn để Chung Văn Ngọc lá gan nhỏ biết được. Chỉ có thể đợi đến nửa đêm canh ba, Chung Văn Ngọc ngủ rồi, mới gọi Trì Sính về.
Trì Sính mới đầu trưng vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, kiên quyết thứ này không có liên quan đến hắn.
Trì Viễn Đoan lên tiếng, Không liên quan đúng không? Vậy con cho ba biết, con bán chiếc xe đó cho ai? Ba trực tiếp tìm người đó.
Vì bảo vệ Ngô Sở Úy, Trì Sính chỉ có thể gánh tội thay y.
Là do con âm thầm sai người khác làm.
Trì Viễn Đoan lập tức đen mặt, Tao biết thằng nhóc mày không tốt bụng gì mà! Mày lấy thứ này nện ba mày? Còn nện ngay trước mặt lãnh đạo của mình! Trì Viễn Đoan tao cả đời làm một chuyện không có lợi nhất, chính là sinh thứ tai họa như mày trong nhà tao!
Trì Sính vẫn bộ dạng mặc ba xâu xé.
Không phải mày thích nện sao? Vậy tốt, hiện tại dùng nắm đấm nện mười hai cây gậy dơ bẩn này, nhất định phải nện nát nện gãy, lúc nào nện xong thì khi đó về! Mày không nện cũng được, sáng ngày mai tao sẽ dẫn người đến nện cửa nhà mày, rốt cuộc nện cái nào, mày tự coi rồi làm đi!
Vì để gậy mở rộng có xúc cảm tương tự với thứ đó của mình, Trì Sính đặc biệt chọn dùng chất liệt khá cứng, chính là vì muốn gia tăng lực tương lác của gậy mở rộng và đường ruột. Không ngờ, cuối cùng những cây gậy này lại thân cận với nắm đấm của hắn, má nó thật sự là cứng! Trì Sính nhíu mày nện hơn bốn tiếng đồng hồ.
...
Sáng sớm, Lý Vượng và Quách Thành Vũ ra ngoài làm việc, trên đường về, Lý Vượng rảnh rỗi nhắc đến Khương Tiểu Soái.
Cậu ta bị Trì Sính đe dọa.
Quách Thành Vũ cười không chút tốt lành: Tôi biết.
Biết? Lý Vượng bừng tỉnh, Đúng rồi, hôm đó Đại thiết đầu từng tìm cậu.
Quách Thành Vũ không nói gì, híp mắt nhìn ra cửa sổ xe, không biết đang nghĩ gì.
Lý Vượng lại nói: Người của cậu sao lại để mặc cậu ta đe dọa?
Hàm ý là, dù sao cũng phải cho cậu ta biết mặt một chút chứ đúng không?
Quách Thành Vũ liếm khóe môi, dặn dò Lý Vượng: Đến khu thương mại quốc gia, tôi phải tìm Ngô Sở Úy nói chuyện.
...
Ngô Sở Úy nào biết mười hai cây gậy mở rộng hậu đình đó đã nện lên đầu Trì Viễn Đoan? Trì Sính bên kia chịu giáo huấn, y bên này ngáy pho pho, Trì Sính bên này chịu phạt, y bên kia mài răng. Ngủ một giấc đến sáng, ngay cả tư thế cũng không đổi một lần nào, tỉnh lại mới biết Trì Sính cả đêm không về, di động cũng không lấy đi, không biết tìm ai liên hệ.
Ngô Sở Úy đi rửa ráy trước, ngủ một giấc ngon lành, tinh thần được bổ sung đầy đủ, lại có tâm trạng soi gương.
Một nhân viên lên lầu hai gõ cửa: Tổng giám đốc, có người tìm ngài.
Ngô Sở Úy xuống lầu, thấy Quách Thành Vũ ngồi trong đại sảnh, đang nói cười với hai nhân viên nữ.
Sao anh lại đến đây? Ngô Sở Úy hỏi.
Quách Thành Vũ đưa ánh mắt tươi cười nhìn qua, trêu chọc: Cậu luôn không trả lời tôi, tôi đây không phải là do quá nôn nóng sao? Sao rồi? Khi nào mới ở bên tôi đây?
Ngô Sở Úy trịnh trọng thông báo: Xóa bỏ hiệp nghị, tôi đã ở bên Trì Sính rồi.
Quách Thành Vũ cười không rõ nghĩa: Cậu đây là để tôi mừng hụt một trận sao!
Ngô Sở Úy thanh giọng, nhắc nhở: Từng câu từng chữ của anh, đều có thể đưa về tai sư phụ của tôi.
Quách Thành Vũ cười gằn trong lòng, đồ đại ngu ngốc! Đã bị người ta bán rồi, còn giúp người ta trả giá.
Tìm chỗ nào nói chuyện đi. Quách Thành Vũ vỗ vai Ngô Sở Úy nói, Một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, bất kể nói sao, hai chúng ta cũng coi như có một lúc tốt đẹp. Mơ hồ theo người khác như thế, cũng phải giải thích cho tôi chứ?
Tôi lúc nào thì có lúc tốt đẹp với anh hả? Ngô Sở Úy mơ hồ lên xe của Quách Thành Vũ.
Trên đường, Ngô Sở Úy hỏi Quách Thành Vũ: Hôm nay Uông Thạc về, anh không đi đón sao?
Quách Thành Vũ ném qua ánh mắt quái dị: Cậu ta về? Sao tôi không biết?
Anh đừng đùa! Ngô Sở Úy cười chế nhạo, Chuyện anh chính miệng nói cho Tiểu Soái, hiện tại còn giả ngốc với tôi?
Quách Thành Vũ hiểu ra, lập tức cười gằn một tiếng.
Nếu tôi nói tôi và Khương Tiểu Soái cả tuần rồi không gặp, cậu tin không?
Ngô Sở Úy nghĩ cũng không nghĩ đã nói: Không tin.
Quách Thành Vũ vỗ gáy Ngô Sở Úy, quả nhiên đủ ngay thẳng đủ chọc người thương.
Qua một lúc, ánh mắt Ngô Sở Úy động động, nghiêng đầu nhìn Quách Thành Vũ.
Lẽ nào không phải anh nói Uông Thạc đặc biệt có tài, nhạc khí trung tây gì đều tinh thông, còn biết sáng tác bài hát nữa sao?
Câu này vừa nói ra, Quách Thành Vũ và Lý Vượng đều cười.
Nếu tôi nói với cậu, cậu ta hát chưa từng đúng điệu, cậu tin không?
Ngô Sở Úy vẫn là hai chữ đó: Không tin.
Lúc trung học Uông Thạc chính là vận động viên cấp một quốc gia, chuyện này cũng là anh cho Tiểu Soái biết đúng không?
Quách Thành Vũ cười nói: Nếu tôi nói, ngay cả một ngàn mét cậu ta cũng không chạy nổi, cậu tin không?'
Ngô Sở Úy vẫn lắc đầu.
Vậy người lên giường với anh ta một lần, hồi tưởng lại sáu năm, phải là anh không?
Trong xe chìm vào yên tĩnh, một lúc sau, một giọng nói xa xăm vang lên.
Nếu tôi nói, tôi chưa từng lên giường với cậu ta, cậu tin không?
Ngô Sở Úy: ...
/288
|