Mấy ngày dưỡng cúc hoa, người Ngô Sở Úy nhớ nhất chính là Khương Tiểu Soái.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng không thấy hắn, gọi điện thoại tắt máy, thân thể bất tiện, Trì Sính lại không cho y ra ngoài. Mỗi ngày xe đón xe đưa đến công ty, còn cài một tai mắt trong công ty, thời gian đi làm trông giữ chặt chẽ, đi họp bàn bạc tất cả mọi chuyện đều do thư ký thay thế, kiên quyết không cho ra khỏi cửa.
Nói trắng ra, chính là từ nằm sấp trên giường của Trì Sính chuyển sang nằm trên giường trong phòng làm việc.
Có một hôm, tai mắt này thực sự hiếu kỳ, liền hỏi Ngô Sở Úy: Tổng giám đốc Ngô, ngài mới vừa làm xong phẫu thuật rò hậu môn hả?
Ngô Sở Úy đen mặt, tên Trì Sính này miệng thiệt thiếu đánh! Chuyện này cũng có thể nói bậy sao? Nếu truyền đến tai nhân viên trong công ty, tổng giám đốc như y còn mặt mũi gì nữa?
Không phải. Trực tiếp phủ nhận.
Tai mắt thở ra nhẹ nhõm: Không phải thì tốt rồi! Tổng giám đốc Ngô, ngài biết không? Tôi có một người bạn, lúc trước vừa làm xong phẫu thuật rò hậu môn, trời ơi! Phải nói là thảm! Tôi đi ngang phòng bệnh đó, bên trong toàn tru tréo như giết heo!
Ngô Sở Úy âm thầm đáp lại một câu xa xăm, cảm ơn, tôi chỉ bị nứt mông thôi.
Tổng giám đốc Ngô, ngài biết người bạn của tôi tại sao mắc phải cái bệnh này không?
Ngô Sở Úy hoàn toàn không thấy hứng thú, chân mày nhíu lên, không để tâm hỏi: Sao lại bị?
Cậu ấy à! Là một G, hơn nữa còn là người nằm dưới.
Ngô Sở Úy giật mình, sống lưng nổi lên một cơn khí lạnh.
Tai mắt lại nói tiếp: Hiện tại đồng nghĩa với có hai lỗ đít, một cái cậu ấy không thể khống chế được, khi không sẽ có thứ từ bên trong chảy ra. Ôi, cũng tại cậu ấy không biết điều độ một chút, khai thác lạm dụng mảnh đất phía sau không chút tiết chế, phá rừng khai hoang, dẫn đến đất màu trôi mất.
Tim Ngô Sở Úy đập mạnh, trước khi mở miệng suýt nữa đã cắn phải lưỡi.
Có nghiêm trọng như thế không?
Nghe câu này, trên mặt tai mắt lộ ra vẻ mặt nghĩ còn sợ.
Ối trời! Anh không biết đâu! Những người bệnh đã làm xong phẫu thuật, có vài người hung hãn hệt như Trì thiếu vậy, vẫn nằm úp trên giường kêu gào, khóc cha gọi mẹ. Bạn tôi còn coi như nhẹ, nằm viện nửa tháng đã sụt gần năm kg, thấy tôi câu đầu tiên chính là: Ngay cả ý định phế anh ta tôi cũng có rồi!
Khóe môi Ngô Sở Úy co giật vài cái, tinh thần nằm trong trạng thái sắp tan rã phân ly.
Tai mắt lại nói tiếp: Ban đầu cậu ấy chỉ bị nứt mông hơi nhẹ, không mấy chú ý, sau đó thời gian lâu rồi, bệnh tình liền chuyển nặng.
Ngô Sở Úy: ...
Tai mắt thấy sắc mặt Ngô Sở Úy có chút khác thường, vội giải thích: Tổng giám đốc Ngô, anh đừng sợ, cậu ấy thuộc trường hợp đặc biệt, anh lại không làm với đàn ông.
Ngô Sở Úy: ...
Tai mắt có chút lúng túng: Chuyện này, cho dù anh và đàn ông thật sự từng có hành động tương tự, cũng không nhiều lần như cậu ấy đúng không? Cái kiểu không cần mạng, nửa tháng làm một lần, một lần còn muốn đến hai ba lần đó.
Ngô Sở Úy: ...
Tai mắt căng chặt họng lại mở miệng: Cho dù thật sự làm thế, cũng không nhất định trúng chiêu đúng không? Có bao nhiêu tên đàn ông có mệnh căn vừa thô vừa dài như thế đâu?
Ngô Sở Úy: ...
Dưới sự bảo vệ tận tâm của Trì Sính, thân thể Ngô Sở Úy đã khỏe hắn, nhưng bóng ma rò hậu môn chung quy không thể xua tan. Mấy hôm nay khi tắm rưa, Ngô Sở Úy luôn vô thức sờ sờ bên trong, sợ có thêm một cái lỗ.
Lúc này, y càng nhớ Khương Tiểu Soái.
Công ty nhận được một hạng mục lớn, Ngô Sở Úy rất xem trọng, buổi chiều dẫn nhân viên đi thực địa khảo sát, cho đến tối mới về.
Xe của Trì Sính lặng lẽ đậu ở bên đường.
Đã giữa mùa thu, Ngô Sở Úy lại đổ mồ hôi nóng.
Không phải tôi đã gọi điện báo anh về trước sao? Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính duỗi tay ra ngoài cửa sổ, ngắt mạnh lên giữa đôi mày của Ngô Sở Úy, cười nói: Toàn thân là mồ hôi, lên xe, tôi chở cậu đi ngâm suối nước nóng.
Ngô Sở Úy thầm nói, anh đây là muốn đi ngâm suối nước nóng hay là muốn ngâm tôi hả?
Tối nay tôi muốn về nhà xem thử, mẹ tôi nhớ tôi. Ngô Sở Úy nói.
Thật ra là y nhớ Khương Tiểu Soái, muốn nhân thời gian này nghe ngóng tình trạng của sư phụ mình.
Trầm mặc hồi lâu, Trì Sính mở miệng.
Vậy được, cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về.
Không cần đâu. Ngô Sở Úy nói: Tôi tự lái xe về là được.
Trì Sính kéo tay y: Cậu quên xe của mình để ở nhà sao?
Ngô Sở Úy còn muốn nói gì đó, kết quả bị Trì Sính trực tiếp tha vào từ cửa sổ xe, vóc dáng hơn một mét bảy chui ngang vào xe, còn chưa kịp lật người, đã bị cánh tay mạnh mẽ của Trì Sính lôi vào lòng.
Cửa sổ xe bị nâng lên, đèn xe tắt sạch, không khí bên trong căng thẳng lại kích thích.
Ánh mắt sắc bén của Trì Sính chạm vào đường nhìn của Ngô Sở Úy, liếc mắt xuống, lộ ra khí thế cuồng bạo muốn cắn nuốt, Ngô Sở Úy run lên, mẹ nó, xem điệu này là muốn chơi trò rung xe sao?
Ngô Sở Úy nghĩ đúng rồi, Trì Sính thật sự có ý định đó.
Mẹ tôi ngủ rất sớm, nếu tôi về trễ hơn, mẹ tôi sẽ nôn nóng. Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến lời y, cúi đầu xuống cắn, cắn từ chân mày đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh lên đến xương sườn, sau đó trực tiếp trượt đến xương hông. Ngô Sở Úy xô đẩy, thở gấp, không bao lâu đã chống không được, tay mò vào trong vạt áo của Trì Sính, cố sức xoa nắn cơ ngực của hắn.
Không khí trong xe càng lúc càng nóng, tâm hỏa càng lúc càng bừng.
Lúc này, Trì Sính lại dừng tay, thở nặng nhọc nói: Bỏ đi, tôi mà làm thì cậu sẽ không xuống được, trữ lại đi.
Lại trữ? Hiện tại Ngô Sở Úy nghe thấy cái từ trữ này, lông tơ trên người đều dựng hết lên.
Xe chạy trên đường, hai người đều không nói gì, không khí trong xe rất căng thẳng. Thứ của Trì Sính dựng thẳng, Ngô Sở Úy cũng đã có phản ứng, lúc này không cẩn thận đụng vào một chút, đều có thể bùng cháy mãnh liệt.
Cuối cùng, xe lái đến trước ngõ.
Dừng ở đây đi. Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính móc tay qua cổ Ngô Sở Úy lôi y lại, hôn mạnh lên mặt y.
Tối nay bỏ qua cho cậu trước.
Trước khi xuống xe Ngô Sở Úy nhìn Trì Sính một cái, thứ đó của hắn vẫn thẳng đứng, nghĩ lại đoạn đường vừa rồi, thật đáng sợ.
Trì Sính không nhanh không chậm quay đầu xe, nhìn Ngô Sở Úy đi về phía cửa nhà, thuận tiện nhìn ngôi nhà thấp lùn của y, bên trong tối thui, một chút ánh đèn cũng không có.
Trì Sính vừa đi, Ngô Sở Úy liền chạy bộ lén chuồn đến phòng khám.
Cửa phòng khám đóng chặt, siêu thị nhỏ bên cạnh còn mở đèn, Ngô Sở Úy liền chạy vào hỏi thăm.
Chị gái, cho hỏi thăm với, bác sĩ Khương đó mấy ngày gần đây có mở phòng khám không?
Cô gái vừa đếm tiền vừa nói: Không, đã một thời gian không thấy anh ta rồi.
Lòng Ngô Sở Úy trĩu nặng, Khương Tiểu Soái rốt cuộc đi đâu rồi? Mấy hôm trước y cũng nhờ người đến nhà Khương Tiểu Soái tìm rồi, kết quả láng giềng cũng nói thế, Khương Tiểu Soái đã rất lâu không về nhà.
Đang nghĩ thế, con của bà chủ siêu thị ở bên cạnh chen vào một câu.
Nửa đêm anh ta có từng về, có bữa con tới quán cà phê internet, khi về đã hơn hai giờ, thấy anh ta đứng trước cửa phòng khám, ban đầu con còn tưởng là ăn trộm, trùm kín mít, mất hồi lâu mới biết là bác sĩ Khương.
Nửa đêm trở về? Đang giở trò gì đây?
Ngô Sở Úy tràn đầy nghi hoặc ra khỏi siêu thị, lấy chìa khóa mở cửa phòng khám, trộm chạy vào trong. Đặc biệt nhờ người khóa cửa từ bên ngoài, cũng không mở đèn, mò mẫm đến giường, nằm trên đó đợi Khương Tiểu Soái.
Kết quả, đợi trắng một đêm.
Sáng hôm sau đi làm, Ngô Sở Úy không chút tinh thần nói với Trì Sính: Mẹ tôi bị sốt, mấy hôm nay vẫn luôn tiêm thuốc uống thuốc cũng không thấy khỏi. Tôi không yên tâm, muốn về ngủ với bà một tối.
Trì Sính đặc biệt đáp ứng rất sảng khoái.
Sau đó, Ngô Sở Úy lại đến phòng khám nằm vùng.
Trong thời gian Ngô Sở Úy dưỡng thương, cuộc sống của Khương Tiểu Soái cũng không tốt đến đâu, vì trốn tránh sự báo thù của Trì Sính, không tiếc cúi đầu nhờ vả oan gia. Cả ngày đến tối lang thang trong lạc viên rắn cưng của Quách Thành Vũ, rồi nơi ở riêng. Xoa bóp, câu cá, nghe nhạc, sống hệt như tiểu tam được người ta bao dưỡng.
Chỉ có đến đêm khuya, Khương Tiểu Soái mới dám ra ngoài, trở về phòng khám ngồi một chút, nhìn căn nhà nhỏ bình thản ấm áp của hắn, nhớ đến những láng giềng quen thuộc, lau nước mắt chua xót, sau đó lại trở về.
Tối nay, Khương Tiểu Soái lại ngủ không được, bọc mình kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt, lén chuồn ra ngoài.
Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ sắp ngủ đến nơi, đột nhiên nghe tiếng mở khóa, liền giật mình tỉnh lại.
Cuối cùng cũng trông được anh đến!
Lỗ tai dựng thẳng lên, khẩn trương nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ nhàng, Khương Tiểu Soái đã vào trong phòng khám, rất nhanh sẽ vào phòng ngủ đúng không? Ngô Sở Úy nghĩ thế. Kết quả đợi một hồi, tiếng bước chân lại dừng lại.
Ngô Sở Úy kiềm chế không được, len lén xuống giường, rón ra rón rén ra ngoài cửa. Tì lên khung cửa liếc nhìn ra ngoài, trên chiếc ghế mà Khương Tiểu Soái thường ngồi có một người đang ngồi, vì đèn trong phòng đều tắt, trong phòng rất tối, Ngô Sở Úy không nhìn rõ dáng vẻ người đó ra sao, nhưng trong lòng đã xác nhận người này chính là Khương Tiểu Soái.
Nửa đêm canh ba len lén trở về? Hơn nữa còn không mở đèn?
Ngô Sở Úy nhón chân nhích dần lại chỗ người đó, khi chỉ còn cách khoảng một mét, liền bước vội qua, ôm chặt lấy người đó, quát lên.
Cuối cùng cũng túm được anh rồi!
Ngay lúc ôm được, Ngô Sở Úy liền phát giác không đúng, mẹ nó! Chẳng qua chỉ mới nửa tháng không gặp, thân hình sao lại luyện được cường tráng như vậy? Làm quái gì ngay cả hơi thở cũng nặng như vậy!
Mấy giây sau, một giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong phòng.
Cậu cự tuyệt tôi hai buổi tối, là vì lén tới đây đợi cậu ta xuất hiện, sau đó lại xông ra ôm cậu ta... đúng không?
/288
|