Từ phòng làm việc của Trì Sính đi ra, hai người cùng nhau vào thang máy.
Thang máy từ từ chậm chậm giảm tốc độ, tới tầng ba, 'tinh' một tiếng, cửa mở, một nữ nhân viên công vụ bước vào. Cô ta nhìn Trì Sính, ánh mắt lướt qua thoáng vui mừng, rất nhanh lại đưa mắt dời đi.
Ngô Sở Úy tới nhiều lần như vậy, phát hiện bất kể chức vụ cao thấp, lớn tuổi hay trẻ tuổi, vẻ ngoài xấu hay đẹp, chỉ cần là phụ nữ, nhìn Trì Sính đều là cái bộ dạng này.
Nói khó nghe thì ánh mắt nhìn Trì Sính như nhìn con đười ươi trong vườn bách thú vậy, làm trong lòng Ngô Sở Úy rất không thoải mái.
Muốn nhìn ông đây thoải mái cho nhìn, tốt nhất đừng để sót chỗ nào. !
Trì Sính đang đứng yên lành, mông đột nhiên bị nhéo một cái.
Anh liếc mắt quay sang phía Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đứng nghiêm, vô tư không có bất cứ phản ứng gì, nai con đi dạo, ngây ngây ngô ngô.
Trì Sính mặt không biến sắc, đưa ánh mắt trở về.
Móng vuốt xấu xa của Ngô Sở Úy lại đưa tới, vẫn là chỗ cũ, lén nhéo một cái.
Chờ Trì Sính lườm cậu, cậu lại giả nai con ngây thơ, coi như không liên quan đến mình.
Bên cạnh nữ nhân viên công vụ nhìn thấy mắt lập tức nhìn thẳng, không dám liếc qua.
Tục ngữ nói 'Không nên sờ mông mãnh hổ', thử hỏi có ai dám nhéo mông Trì Sính? Đừng nói nhéo một cái, dù muốn nhìn mông một cái thì cũng phải đấu tranh tâm lý dữ dội lắm. Nhưng Ngô Sở Úy có dũng khí đó, không chỉ có dũng khí đùa giỡn Trì Sính, còn dám công khai đùa giỡn, cho dù về nhà bị 'chơi' gần chết, trước tiên cũng phải thỏa mãn trò đùa quái đản trong lòng mình.
Cho nên nói muốn săn con mồi lớn, không có tố chất tâm lý vững vàng và cơ thể dẻo dai thì không thể được. Nhất định phải có cả hai yếu tố đó.
Cách bữa tiệc còn rất nhiều thời gian, Trì Sính cùng ngồi ở trên xe với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói, Tôi phải tuyển thư ký mới, nếu không thì việc vặt vãnh đổ lên đầu nhiều lắm.
Có tiêu chuẩn gì? Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói, Trước đưa vào mấy người tôi đều không hài lòng lắm, không phải không có thị lực tốt mà chính là không được lanh lợi, hoặc chính là không đủ chững chạc. Chủ yếu nhất một điểm là gương mặt khó coi, ảnh hưởng đến tâm tình làm việc của tôi.
Trì Sính quét mắt nhìn Ngô Sở Úy, không nói gì.
Hai người lại ở trong xe nói chuyện một lúc, tới gần giờ tiệc, Ngô Sở Úy vừa muốn theo chân Trì Sính xuống xe, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Mặc dù đã hơn hai năm không gặp, ông ta cũng rõ ràng béo lên không ít, nhưng Ngô Sở Úy chính là liếc mắt liền nhận ra ông ta.
Trương Bảo Quý. Ngô Sở Úy nhịn không được lầu bầu kêu lên.
Cậu tại sao biết ông ta? Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói, Lúc làm việc ở công ty nhà nước, ông ta là giám đốc của tôi. (Chương 10 nhé. . người đuổi việc Úy Úy xong chửi cậu là con của gái điếm đó. )
Chửi cậu là con của gái điếm, đạp cậu một đạp, trước mặt đông đảo nhân viên đuổi cậu đi.
Ông ta đến sở hành chính chỗ anh để làm gì? Ngô Sở Úy thuận miệng hỏi thăm một câu.
Trì Sính thản nhiên trả lời, Còn có thể làm gì? Vì tranh hạng mục dự án thôi.
Ngô Sở Úy dùng đầu lưỡi lia lia liếm liếm răng, đây thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! . .
Trước khi đi, Ngô Sở Úy căn dặn Trì Sính, Đừng quên bánh thịt nướng của tôi, chín giờ đóng cửa.
Kiếm thứ gì ăn lót dạ trước đi, nếu không lát nữa chắc chắn sẽ đói. (Mẹ nó! Sao yêu ba ba thế. . Con tiện nhân kia. . cậu sướng thế. . )
Ngô Sở Úy giọng nói vô cùng kiên định, Tôi sẽ không ăn, tôi sẽ chờ bánh thịt nướng của anh.
Trì Sính cũng không còn cách nào với cậu, Vậy cậu ngoan ngoãn ở nhà đợi, đừng chạy loạn khắp nơi.
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính vừa mới quay đi, Ngô Sở Úy liền lái xe đến nhà Khương Tiểu Soái.
Từ lúc Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ làm Việc kia , sau đó hai người bắt đầu cuộc sống ở chung. Khương Tiểu Soái cũng không có dọn đến nhà Quách Thành Vũ, đại khái thấy rằng nhà của anh ta quá lớn, ở không có không khí gì. Cho nên liền đem nhà mình sửa chữa lại một chút, để cho Quách Thành Vũ dọn đến.
Ngô Sở Úy vừa đến, Quách Thành Vũ còn chưa có về, Khương Tiểu Soái đang ở ngoài ban công thu quần áo vào, vừa của Quách Thành Vũ, cũng có cả của cậu ta.
Ngô Sở Úy bĩu môi, Yô! , không phải là? Quần áo hai người tất cả đều do cậu giặt. ?
Khương Tiểu Soái lắc đầu, Anh ta giặt, tôi phụ trách phơi và thu vào.
Ngô Sở Úy đầu óc đen tối.
Cậu không kêu anh ta phụ trách giặt, phơi, thu vào, cậu phụ trách nhìn anh ta làm hả?
Khương Tiểu Soái cười khà khà, Tôi sao có thể ức hiếp người ta như vậy?
. . . ! ! ! Ngô Sở Úy mắng nhiếc, Cậu còn không có ức hiếp người ta hả?
Khương Tiểu Soái nói, Có sẵn máy giặt, bỏ quần áo vào là được, cũng chả tốn công sức gì.
Ngô Sở Úy vẫn còn tức giận bất bình, bởi vì cậu và Trì Sính thì ai rảnh thì người đó giặt. Có lúc hai người đều bận bịu, có thể để dành được hơn mười cái quần lót và hơn mười đôi tất, sau khi có thời gian giặt mang ra ban công phơi cùng lúc, ai không biết còn có thể cho là nhà bọn họ mở cửa hàng giặt thuê.
Ăn cơm chưa? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy lắc đầu, Chưa ăn.
Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, cậu ở lại cùng ăn đi. Khương Tiểu Soái nói, Trong tủ lạnh có sẵn đồ ăn, chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn.
Ngô Sở Úy xoa xoa tay, Nào dám từ chối lòng tốt. (Sao bảo tôi không ăn. )
Khương Tiểu Soái xoay người vào phòng bếp.
Ngô Sở Úy lại hỏi một câu, Quách tử không về ăn hả?
Anh ta hôm nay về nhà cha mẹ.
Nói xong, Khương Tiểu Soái đem thức ăn trong tủ lạnh ra rất nhiều, để lên một khay lớn, đặt trong lò vi sóng hâm lại.
Ngô Sở Úy tiến tới ngửi ngửi, Đây không phải là đồ ăn thừa chứ?
Không phải, là Quách tử buổi chiều trước khi đi làm nấu đó.
Ngô Sở Úy nhất thời bất ngờ, Cậu nói gì? Quách tử lại biết nấu cơm?
Phải thôi. Khương Tiểu Soái nghiêm trang nói, Anh ta sớm đã biết nấu cơm, cậu không biết chứ? Ba mẹ anh ta vẫn coi anh ta là con gái mà nuôi lớn. Bởi vì ba anh ta thích con gái, lúc ấy chính phủ nghiêm ngặt vấn đề kế hoạch hóa gia đình, ba anh ta vừa là cán bộ, cho nên điều tâm nguyện này vẫn không thành.
Ngô Sở Úy không chịu được toát mồ hôi hột, cha mẹ ơi, nuôi con gái đã thành ra như vậy không biết nuôi con trai còn ra cỡ nào.
Lúc ăn cơm, Ngô Sở Úy vừa mới nếm hai cái liền ăn không vào nữa, không phải là khó ăn, mà là ăn quá ngon, ăn ngon lại làm cậu ước ao đố kị mà oán hận.
Làm sao không ăn? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy trầm mặt, Ăn nhiều mang tiếng.
Mẹ! ! ! ! Khương Tiểu Soái cho Ngô Sở Úy một cái bạt tai, Cậu đó, ăn ít đồ nhà tôi hả? Theo số lần ăn chực của cậu thì chắc danh tiếng cậu chả còn gì.
Ngô Sở Úy cũng không rõ, Người này nhà cậu sao lại như vậy? Anh ta buổi tối không ở nhà ăn, không bảo cậu tìm một quán nào ăn, hay ăn tạm cái gì mà vẫn phải làm đồ ăn để trong tủ lạnh cho cậu, một mâm lớn đồ ăn!
Đây cũng không phải tại tôi ỷ lại nha! ! Khương Tiểu Soái biểu tình oan uổng, Tôi cũng không biết anh ta làm lúc nào, buổi tối về đến nhà mở tủ lạnh mới phát hiện.
Ngô Sở Úy nghiến răng ken két, Cậu đừng có quá đắc ý nha!
Khương Tiểu Soái cười khúc khích vui vẻ, Nói thật với cậu chứ, anh ta cũng không phải lúc nào cũng ân cần như thế, cái này phải xem tâm tình của anh ta. Tâm tình tốt việc gì cũng làm, tâm tình không tốt dường như gì cũng không chịu làm.
Vậy có khi nào tâm tình anh ta không tốt không? Ngô Sở Úy ngậm chiếc đũa hỏi.
Không có.
Ngô Sở Úy xém chút nữa nghiến răng đến rụng cả ra ngoài, giận dữ nói một câu.
Vậy cậu còn nói anh tâm tình không tốt. ! !
Khương Tiểu Soái buông tay, Cho nên, tôi nói không chính xác hay sao!
Ngô Sở Úy không ăn cơm, nhảy sang bên Khương Tiểu Soái gặm mấy trên bả vai cậu qua lớp áo.
Khương Tiểu Soái nhột nhột lăn lộn xung quanh, suýt nữa thì đem lật cả một bàn đồ ăn.
Đừng nghịch! Dạy dỗ đồ đệ một tiếng, Nghiêm túc ăn cơm.
Ngô Sở Úy đùa giỡn nói, Tôi không muốn ăn cơm, tôi chỉ muốn gặm cậu.
Khương Tiểu Soái ấn vào trán Ngô Sở Úy nói, Cậu nha, đừng có đụng chạm lung tung tôi, tôi lập tức nhéo cái mông cong của cậu một trận.
Ngô Sở Úy chẳng biết lại nhớ ra cái gì đó, hừ lạnh một tiếng.
Hai cậu tiền ai quản lý?
Khương Tiểu Soái nói, Anh ta quản lý của anh ta, tôi quản lý của tôi, hai chúng tôi độc lập về tài chính.
Ngô Sở Úy rốt cuộc tìm được cảm giác ưu việt, lúc này vỗ bàn một cái.
Tiền của Trì Sính toàn bộ đều do tôi quản lý! !
Khương Tiểu Soái bị cậu ta chọc cho cười, Được rồi, ăn cơm đi.
Ngô Sở Úy lúc này có khẩu vị.
Ăn nhiều một chút. Khương Tiểu Soái đẩy đĩa rau đến cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói, Không được, tôi phải để dành bụng lát ăn bánh thịt nướng nữa.
... ... ...
Trì Sính bên kia bữa tiệc đã sớm bắt đầu, anh là người cuối cùng đến.
Hơn nữa Trương Bảo Quý cũng ở đây từ đầu đến cuối bữa tiệc, nói chính xác bữa tiệc này coi như là ông ta mời. Bởi vì người ngồi ở đây đều là quan chức cao cấp, ông ta nhất định sẽ giành hóa đơn mà trả tiền.
Lúc ăn cơm, Trương Bảo Quý ngồi ở vị trí đối diện, cùng ngồi bên cạnh trưởng ban mời rượu nịnh nọt, cái mồm ton tót ton tót không ngớt.
Ông ta hiện đang trong thời điểm mấu chốt thăng chức, nếu nhận được hạng mục dự án này, đối với việc thăng chức rất có lợi. Vì để nhận được hạng mục này, gần đây ông ta đã làm công tác với trưởng ban không ít lần.
Hai bầu rượu lót bụng, trưởng ban muốn đi vào phòng vệ sinh, Trương Bảo Quý không ngần ngại đứng dậy đỡ ông ta.
Kỳ thực lúc này trưởng ban một chút cũng không say, ý thức rất tỉnh táo.
Giải quyết xong, trưởng ban đi ra rửa tay, Trương Bảo Quý đưa cho ông ta khăn lau tay.
Cuối cùng thì trưởng ban đi thẳng vào vấn đề mấu chốt.
Nói cho cậu một câu thật lòng nhé, hạng mục dự án này bên ngoài thì do tôi phê duyệt, nhưng thực ra quyền kiểm soát lại nằm trong tay Trì thiếu gia. Cậu ta để mắt đến hạng mục này, cậu theo tôi cũng vô dụng, cậu phải trực tiếp đi tìm cậu ta thì hơn.
Trương Bảo Quý sắc mặt thay đổi, Trì thiếu gia?
Con trai bí thư thành phố, Trì Sính. Trưởng ban nói, Đang ở trong bàn tiệc.
Trương Bảo Quý không khỏi bất ngờ, Người đó là?
Trên thực tế thì lúc trưởng ban nhắc đến Trì Sính đang ở trong bàn tiệc, Trương Bảo Quý cũng mơ hồ đoán được là ai, bởi vì khi Trì Sính ngồi vào, rõ ràng khí chất không phải người bình thường.
Cám ơn anh, trưởng ban Vương. (Thống nhất để là trưởng ban đi.)
Trương Bảo Quý trở lại trên bàn tiệc, Trì Sính còn đang tỉnh bơ ngồi ăn, anh và những người khác cũng không khác gì cả, nên mời rượu thì mười rượu, đối với cấp trên cũng rất tôn trọng.
Nhìn xong Trương Bảo Quý nhận ra người này rất khó tiếp cận, phải nói ông ta một người cũng gần năm mươi tuổi rồi, mà còn phải nơm nớp trước một tên nhóc ba mươi tuổi.
Trì Sính rút ra một điếu thuốc.
Trương Bảo Quý vừa vặn đi tới bên cạnh anh, lập tức cúi người châm thuốc cho anh.
Lúc này điện thoại Trì Sính đổ chuông, anh vội nhìn tin nhắn được gửi đến, cũng không quan tâm người châm thuốc cho là ai.
Tin nhắn của Ngô Sở Úy gửi tới.
Tôi đói bụng.
Trương Bảo Quý len lén ra hiệu cho người ngồi bên cạnh Trì Sính, cầm bình rượu lên rót vào chén chén cho Trì Sính.
Trì Sính chặn lại cổ tay của ông ta, thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Ông khỏi cần rót, tôi không uống. '
Ngô Sở Úy lại tới gửi tin nhắn đến.
Đói.. đói đói.. đói.. đói.. đói.... đói... aaa...... !
.....
Trì Sính trực tiếp đáp lại ông ta một câu, Tôi phải lái xe về không thể uống nhiều..
Được rồi, lát tôi cho người đưa cậu về.
Xì xà... xì xồ... xì xào...
Trì Sính không để tâm đến người kia nói gì, đứng lên, hướng về mấy vị cấp trên nói, Mọi người cứ tiếp tục uống, tôi có chút chuyện nên xin phép về trước.
Trương Bảo Quý hỏi, Về sớm như vậy hả?
Trì Sính gật đầu, anh thật sự ngồi không yên, ăn không được ba miếng hải sản, kim đồng hồ bắt đầu vèo vèo quay tít. Lúc thì hai giờ chiều, lúc thì mười một giờ đêm, lúc thì nhìn lại dứt khoát không chạy..... Anh sợ anh không về bây giờ, 'con trai' anh ở nhà đã đói phát điên rồi.
Kỳ thực lúc này Ngô Sở Úy mới ra khỏi cửa nhà Khương Tiểu Soái.
Trì Sính khẩn cấp chạy đến quán bánh thịt nướng, đến đó mới hơn tám giờ một chút, quán vẫn đang tấp nập khách khứa, Trì Sính chờ thật lâu mới đem mười lăm đồng tệ ba đồng xu trả cho chủ quán rồi đi ra ngoài.
Kết quả lúc ra cửa, mới phát hiện trên tường viết, quán mở cửa đến mười giờ đêm.
Ngô Sở Úy tới nhà được một lát thì Trì Sính liền về.
Đem túi bánh đưa cho Ngô Sở Úy, bàn tay to nhéo một cái lên má cậu.
Cậu đói lắm rồi hả..!!
Ngô Sở Úy ngửi thấy mùi thịt thơm phức, vốn tưởng rằng không còn nóng, kết quả cắn một miếng thật lớn, phun ra một miệng bơ, lại là bơ nóng.
Cho nên có thể thấy được Trì Sính đã lái xe rất nhanh.
Bánh thịt nướng nhất định phải ăn nóng mới ngon, lúc nóng bơ chưa đông lại, vẫn béo ngậy, nhân lúc nóng ăn mới là ngon nhất, thơm nhất. Ngô Sở Úy miệng đau, lòng lại vui vẻ mỹ mãn, vừa ở nhà Khương Tiểu Soái một bụng toàn khó chịu tức giận, đố kị, cũng tự nhiên biến mất, miệng giờ chỉ còn mùi vị thơm phức của bánh thịt nướng mà thôi.
/288
|