Có cơm không? Trì Sính lại hỏi.
Trì Viễn Đoan nói: Trong bếp có đó, tự đi mà lấy.
Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Ngô Sở Úy bị dán chặt miệng cố sức phát ra tiếng ô ô, mặt mày trong nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng. Sợ tiếng động không đủ lớn, cậu còn cố nén đau dùng sức xoay người, dùng mông đập lên ván giường, dùng chân đá vào thành giường, mồ hôi lăn từ trán xuống giường, để lại vệt ướt nóng hổi.
Căn phòng cách âm thật rất tốt, Ngô Sở Úy náo động như vậy, Trì Sính cũng chỉ nghe được tiếng động nhỏ.
Tay định xoay chốt cửa, phát hiện cửa bị khóa .
Sao cửa khóa lại vậy? Trì Sính hỏi, Bên trong có người à?
Ngô Sở Úy lại ô ô kêu vài tiếng, gấp đến độ vành mắt đều đỏ.
Trì Viễn Đoan hời hợt nói: Hai ngày trước cậu mày đem tới một con chó con, tao để nuôi trong phòng đó.
À.
Trì Sính không quan tâm, nhấc chân tiếp tục đi vào bếp.
Ngô Sở Úy nghe tiếng bước chân đi xa dần, trong lòng vừa gấp vừa uất ức, tôi không phải chó con! Tôi là Đại Bảo! Tôi bị đánh đập một trận, còn bị cha anh nhốt lại đây này. Tôi cũng chưa ăn cơm nè, tôi cũng đói nè, tôi còn toàn thân đau nhức, anh, sao không biết đá cửa ra chứ!
Khoảng cách xa nhất trên thế gian này, không phải sống hay chết, mà chính là tôi nằm ngay trong phòng, nhưng anh không biết tôi ở đây.
Trì Sính từ nhà bếp bưng ra hai đĩa sủi cảo, ngồi bên bàn ăn từng cái từng cái.
Trì Viễn Đoan hỏi: Ngày mai có rảnh không?
Để làm gì? Trì Sính hỏi lại.
Trì Viễn Đoan nói: Đi xem mắt với tao
Trì Sính cười khan một tiếng, Có tuổi rồi mà còn muốn hồi xuân?
Nói cái gì vậy?! Trì Viễn Đoan đá một cú vào ống đồng Trì Sính, Tao là xem mắt cho mày, không phải xem mắt cho tao!
Ngô Sở Úy trong lòng quặn lại.
Trì Sính hỏi: Con xem mắt ba đi theo làm gì?
Tao sợ mày làm con gái người ta sợ.
Một mình con đã dọa người ta, ba đi theo, hai người đàn ông không phải càng dọa người hơn sao?
Nghe lời này của mày, là mày định đi?
Không đi.
Không đi mày còn phí lời nói với tao làm gì?
Ba nói một câu con biết một câu, con không có khả năng đoán trước ý của ba?
Trì Viễn Đoan vỗ mạnh bàn một cái, Mày lo ăn đi!
Trên mặt Ngô Sở Úy lộ ra vẻ tươi cười, một mặt là vì Trì Sính giữ vững lập trường mà vui vẻ, mặt khác là vì Trì Viễn Đoan kinh ngạc mà vui vẻ.
Trì Sính cơm nước xong, lúc từ nhà vệ sinh quay lại, lại đi ngang qua căn phòng Ngô Sở Úy đang nằm.
Ngô Sở Úy lúc này cố sức dùng chân đạp vào tủ cạnh giường, định làm cho bình hoa bên trên rớt xuống. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Ngô Sở Úy kéo căng đầu ngón chân, dùng toàn bộ sức lực đá về phía trước.
Xoảng!
Bình hoa rơi trên mặt đất phát ra tiếng giòn giã.
Bước chân Trì Sính dừng ở cửa, nói với Trì Viễn Đoan ở cách đó không xa: Con chó này thật nghịch ngợm, hình như nó vừa đụng đổ bình hoa cổ quý hiếm?
Sắc mặt Trì Viễn Đoan trở nên hơi khó coi.
Trì Sính buồn bực, Ba không trói lại à?
Trì Viễn Đoan nói như nói với chính mình, Trói chứ, trói rồi mà lăn qua lăn lại, phòng rộng có nhiêu đâu, trói ở đâu cũng có đồ đạc.
Ngô Sở Úy giờ phút này mới phát hiện, quả nhiên trời sinh một cặp, cha nào con đấy, cái tật mồm miệng như xe lửa của Trì Sính thì ra là di truyền từ ba anh ta.
Vậy ba để nó lại làm chi không đem vứt cho rồi? Trì Sính vừa định mở chốt cửa.
Trì Viễn Đoan vội vàng mở miệng, Đừng mở cửa, con chó này thấy người lạ sẽ cắn đó, hai hôm trước cậu mày tới bị nó cắn một cái, phải đi chích mấy mũi.
Trì Sính hỏi: Giống chó gì vậy?
Tạp chủng.
Ngô Sở Úy phát ra tiếng ô ô phản đối.
Có to không? Mở cửa con xem với.
Trì Viễn Đoan không nhịn được nói: Nhìn làm gì, con chó này thấy người lạ là sủa um sùm, ta sợ nó nổi điên. Đầu không to lắm, người thì rất mập .
Trì Sính buông tay ở chốt cửa ra, thuận miệng nói.
Vậy giữ nó làm gì? Làm thịt ăn đi.
Hốc mắt Ngô Sở Úy đầy hơi nước.
Trì Sính ngòi trên ghế sa lon một hồi, Trì Viễn Đoan nhìn đồng hồ, gần hai giờ, buổi chiều ông còn có việc, vì vậy hỏi Trì Sính: Rốt cuộc ngày mai mày có đi xem mắt không?
Trì Sính nói: Không đi.
Mày không đi thì biến!
Trì Sính cũng rất thật thà, liền cầm chìa khóa xe và ví tiền đi ra ngoài.
Ngô Sở Úy sau một lúc dùng sức, xương khớp muốn rời ra, dùng hết chút sức lực cúi cùng trở mình, phát ra tiếng yếu ớt, liền lăn ra bất động.
Trì Sính trước khi ra khỏi cửa, còn thoáng nhìn lại căn phòng, cuối cùng vẫn cất bước rời khỏi.
Vừa phịch một tiếng.
Nước mắt Ngô Sở Úy cố nhịn cuối cùng bị rung động chảy xuống.
Trì Viễn Đoan mở cửa phòng đi vào, Ngô Sở Úy quay lưng về phía ông, tuy rằng thân thể đau đớn cuộn lại, sống lưng lại cong ra một đường mạnh mẽ.
Trì Viễn Đoan không nói gì, bưng mấy cái sủi cảo còn lại trong bếp cho Ngô Sở Úy, lại rót một chén nước đặt ở tủ đầu giường, sau đó mở giấy dán miệng cho cậu.
Chờ Trì Viễn Đoan đi rồi, Ngô Sở Úy mới cố sức xoay người lại.
Thấy sủi cảo và nước, cảm nhận trong lòng không cần nói.
Bình thường ở nhà, đều là Trì Sính ăn đồ ăn thừa của cậu, giờ rốt cục ngược lại.
Mãi cho đến gần tối, Trì Sính đến công ty Ngô Sở Úy, mới phát hiện một điểm không đúng.
Tổng giám đốc Ngô đã 1 ngày chưa tới, buổi sáng anh ta có nhắn tin nói rời khỏi thành phố. Lâm Ngạn Duệ nói.
Trì Sính vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi.
Lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, thì thấy báo không thể liên lạc.
Trong lòng Trì Sính như bị vật gì đập mạnh một cái, gương mặt kiên cường không thể che giấu được nóng nảy. Nhưng anh vẫn giữ được vài phần lý trí, không có chạy vọt ra đường mù quáng tìm kiếm, mà là trước tiên gọi cho mấy người quen biết hỏi thăm, phân tích Ngô Sở Úy có thể đi đâu.
Kết quả, tất cả những người thường tiếp xúc với Ngô Sở Úy, đều cho biết cả ngày nay không thấy Ngô Sở Úy, nói cách khác, sau khi anh rời khỏi nhà mới phát sinh tình huống.
Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cũng đi đến.
Tìm được người chưa? Khương Tiểu Soái vội vàng hỏi Trì Sính.
Trì Sính mặt âm trầm không nói chuyện.
Quách Thành Vũ ở bên cạnh thản nhiên hỏi, Ngô Sở Úy gần đây có chọc giận ai không?
Trì Sính nói, Gần đây có chút khúc mắc với Trương Bảo Quý, nhưng người của hắn không có gan này.
Đúng vậy, người dám bắt cóc Ngô Sở Úy, điều kiện tiên quyết là can đảm. Bởi vì bắt cóc Ngô Sở Úy chẳng khác nào chém Trì Sính một đao, toàn bộ thành phố này người dám làm như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người có can đảm này có xung đột với Ngô Sở Úy lại càng ít.
Ba người lần lượt trầm mặc.
Quách Thành Vũ suy nghĩ chốc lát, hỏi Trì Sính: Có phải là ba cậu không?
Ánh mắt Trì Sính chắc nịch, trong đầu đột nhiên hiện lên phòng ngủ bị khóa.
Khương Tiểu Soái nhíu nhíu mày, Ba anh ta làm sao biết chuyện hai người bọn họ?
Ba cậu ta có cơ sở ngầm trải khắp thành phố, Trì Sính cả ngày cùng ăn cùng ở với Ngô Sở Úy, cậu ta lại từng có tiền án, ba cậu ta có thể không biết chuyện gì sao?
Theo như anh nói, ba anh ta đã sớm phải biết rồi mới phải, sao giờ mới hành động? Mà nếu ba anh ta đã biết, cũng không cần dùng cách này? Trực tiếp gọi đến dạy dỗ một trận không phải xong rồi sao?
Dạy dỗ một trận có tác dụng sao? Quách Thành Vũ nhéo mặt Khương Tiểu Soái một cái, Động cái não quả dưa của cậu đi, ba cậu ta là ai? Người bình thường có thể sinh ra đứa con như vậy sao?
Khương Tiểu Soái dùng sức gạt tay Quách Thành Vũ ra.
Lúc nào rồi, anh còn ở đó đùa giỡn.
Quách Thành Vũ không phải là không lo lắng, anh là hoàn toàn xác nhận Ngô Sở Úy ở chỗ Trì Viễn Đoan , hơn nữa cũng tương đối chắc chắc Trì Viễn Đoan sẽ không làm hại Ngô Sở Úy.
Trì Sính không dám kết luận như vậy, dù có một tia khả năng khác, anh cũng không thể mạo hiểm.
Vì vậy, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái lại cùng Trì Sính đi đến cục giao thông, điều tra tuyến đường Ngô Sở Úy đi qua. Thông qua quy trình phân biệt phức tạp, cuối cùng cũng xác định được xe Ngô Sở Úy.
Từ từ, xe Ngô Sở Úy chạy đến con đường xảy ra chuyện.
Khi Trì Sính thấy hai người đàn ông ném trứng gà lên kiếng xe Ngô Sở Úy, anh liền biết là chuyện xấu, ruột gan như bị ai cào xé, không đành lòng xem đoạn sau đó.
Nhưng camera rất khách quan, nó chỉ biết trả về hình ảnh chân thật.
Trì Sính trơ mắt nhìn Ngô Sở Úy dùng chiêu thức anh đã dạy từng bước đẩy lui hai tên to con, bị người đốn ngã xuống đất vẫn tung ra quyền cước. Anh cũng thấy Ngô Sở Úy nhân cơ hội chạy trốn thế nào,chạy điên cuồng trên đường không ai giúp đỡ, cuối cùng rơi vào tay đồng bọn.
Cậu đánh rất khá, yếu lĩnh Trì Sính dạy cho cậu, cậu đều nhớ kỹ, cậu chạy trốn cũng rất nhanh, so với bình thường tay chân cũng nhanh nhẹn hơn.
Cậu vẫn nhớ kỹ lời Trì Sính, tuyệt đối không có thể chịu thua thiệt.
Nhưng cậu lại bị thua thiệt nhiều.
Con ngươi Trì Sính như bị người đâm vào hai đao, một luồng khí đỏ lan dần từ trong ra ngoài, cuối cùng kết lại thành một mạng lưới ngay con ngươi, khiến anh như phát điên.
Bọn họ đánh đập không phải một thân thể, mà là mạng sống của Trì Sính.
Trong lòng Trì Sính không phải nước mắt, mà là máu.
Quách Thành Vũ vỗ vỗ vai Trì Sính, ám chỉ anh tạm thời cố nén lại tâm tình, bởi vì hình ảnh camera ghi lại phía sau rất có thể sẽ chỉ ra hướng đi của Ngô Sở Úy.
Lần theo mục tiêu ô tô, Trì Sính thấy được con đường quen thuộc mà anh vừa đi qua lúc trưa.
Giờ này phút này, anh mới kết luận Ngô Sở Úy thật sự bị Trì Viễn Đoan bắt lại.
Trước khi đi, Trì Sính nói với Quách Thành Vũ.
Giúp tôi tìm ra ba người kia, nhất là hai người đầu tiên.
/288
|