Thiên Sinh Môn thân là đại tông môn một mực tồn tại từ thời điểm Đông Hoa hoàng triều lập quốc cho đến tận hôm nay, sáu ngọn núi trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn chưa từng mất đi sinh khí vốn có.
Truyền thuyết, rất nhiều năm về trước, sáu ngọn núi này là do Thiên Sinh Môn tổ sư Thiên Vân Tử lựa chọn, sau đó dùng tâm huyết cả đời không ngừng cải tạo mà thành, từ đó trở thành một trong những thánh địa hiếm có tại Đông Hoa hoàng triều.
Tống Mặc Tuyên ngồi trong đại điện của hắn ở Thanh Nguyên Phong, yên lặng tu dưỡng.
Từ khi dành được ngôi vị môn chủ nhiều năm về trước, Tống Mặc Tuyên không chỉ không kiêu ngạo, mà còn càng thêm nỗ lực tu luyện, bởi vì áp lực của hắn rất lớn.
Làm một tông chi chủ, hắn không muốn thua kém tứ đại tông chủ khác trong mấy đại tông môn còn lại.
Dã tâm càng lớn, càng cần thực lực cường đại !
- Sư huynh !
Từ bên ngoài đại điện, bỗng nhiên có một đạo thanh âm truyền vào.
- Là Tiêu sư đệ sao ? Vào đi !
Tống Mặc Tuyên từ trong tu luyện tỉnh lại, có chút kỳ lạ nhìn về phía người đến.
Cửa đại điện mở ra, một vị trung niên nam tử dung mạo lãnh ngạo bước vào bên trong.
- Tiêu sư đệ, có chuyện gì sao ? Vì sao tự mình đến đây gặp ta ?
Tống Mặc Tuyên nhìn xem nam tử vừa đã từng là sư đệ thân thiết, vừa là đối thủ cả đời của mình, mỉm cười nói.
Nam tử kia cũng nhìn xem Tống Mặc Tuyên, ánh mắt lành lạnh lại có chút âm trầm, cùng vẻ ôn hòa của Tống Mặc Tuyên hoàn toàn khác biệt.
Hắn, chính là Minh Thiên Phong phong chủ - Tiêu Hàn Dư !
Hai vị tuyệt đại phong chủ cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Tiêu Hàn Dư bỗng nhiên cất tiếng nói:
- Sư huynh, chúng ta . . . đấu với nhau được bao lâu rồi ?
Thanh âm của hắn, cũng lạnh như ánh mắt.
Tống Mặc Tuyên nao nao, không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên lại hỏi một câu như vậy, cái này để cho hắn cảm giác người trước mặt hiện tại tựa hồ có chút không giống như mọi lần gặp gỡ.
- Vì sao lại hỏi cái này ?
Tống Mặc Tuyên bình tĩnh hỏi.
Tiêu Hàn Dư không có lại nhìn Tống Mặc Tuyên, hai mắt có chút mông lung, chậm rãi nói:
- Ta, ngươi, còn có Lý Thiên Dương, đã đấu với nhau cả đời vì ngôi vị môn chủ ! Thế nhưng ta chưa từng đem Lý Thiên Dương để vào mắt, bởi vì hắn chỉ là một tên lỗ mãng không bao giờ vượt qua được ta !
- Nhưng ngươi thì khác !
- Ngươi luôn đi trước ta một bước ! Ngươi được lão môn chủ tuyển chọn, được thái trưởng lão ngầm ủng hộ, thực lực luôn hơn ta một tầng, . . . ta chưa từng thắng được ngươi !
Năm đó, Tống Mặc Tuyên và Tiêu Hàn Dư thực tế đều xuất thân từ Minh Thiên Phong, là sư huynh đệ thân thiết, đều được đánh giá là những thiên tài chói mắt nhất của Thiên Sinh Môn, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình Tống Mặc Tuyên được Thiên Sinh Môn môn chủ khi đó là Trương Thanh Khuê thu làm đệ tử thân truyền.
Ngay cả khi Trương Thanh Khuê và Tống Mặc Tuyên chỉ có quan hệ thầy trò trên danh nghĩa thì đây cũng đã trở thành một cái gai trong lòng Tiêu Hàn Dư.
Hắn đương nhiên không phục.
Đáng tiếc, Trương Thanh Khuê sau khi thu nhận Tống Mặc Tuyên không lâu liền mất tích, khiến cho Tiêu Hàn Dư cũng chẳng có cơ hội để chứng minh cái gì.
Từ đó, quan hệ giữa Tống Mặc Tuyên và Tiêu Hàn Dư cũng đã rạn nứt.
Hắn không có từ bỏ, hắn điên cuồng tu luyện, nỗ lực hết mình tranh giành ngôi vị môn chủ, chính là muốn chứng minh Trương Thanh Khuê đã sai, hắn so với sư huynh của hắn càng thêm ưu tú.
Đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc !
Thế nhưng là, hắn như cũ không phục, bởi vì hắn biết thái trưởng lão Lữ Thuần Quân đã ngầm đồng ý với việc để cho Tống Mặc Tuyên làm môn chủ.
Lữ Thuần Quân có lẽ không thích cả Tiên Hàn Dư hắn lẫn Tống Mặc Tuyên, nhưng lão vẫn chọn người sau thay vì hắn.
- Ngươi thực ra là muốn nói cái gì ?
Tống Mặc Tuyên chăm chú nhìn xem Tiêu Hàn Dư, cảm giác tình hình càng lúc càng không đúng.
Đối diện hắn, Tiêu Hàn Dư hai tay từ lâu đã nắm chặt, trong đôi mắt lạnh lùng kia bỗng nhiên nhiều thêm một phần lăng lệ.
- Ta không muốn tiếp tục đứng dưới ngươi ! Chúng ta đấu với nhau lâu như vậy cũng nên phân rõ thắng bại . . .
Dừng một chút, thanh âm của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn:
- Vì thế, chúng ta liền kết thúc mọi chuyện vào hôm nay đi !
- Oanh !
Lời nói vừa dứt, Tiêu Hàn Dư liền đột ngột xoay người, một chưởng cách không đánh thẳng về phía Tống Mặc Tuyên đang ngồi.
Đương nhiên, Tống Mặc Tuyên tuy bất ngờ nhưng cũng không có khả năng dễ bị trúng chiêu như vậy, hắn rất đơn giản liền tránh được, chỉ là lúc này nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận.
- Tiêu sư đệ, ngươi điên rồi ?
Tống Mặc Tuyên thanh âm trở nên lạnh lùng, trên người có một cỗ không giận tự uy khí thế, từ trên cao nhìn xuống Tiên Hàn Dư.
- Sư huynh . . . không, Tống Mặc Tuyên ! Hôm nay, chính là ngày ta đoạt lấy thứ vốn thuộc về ta !!!
Tiêu Hàn Dư thần sắc trở nên dữ tợn như nhập ma, một cỗ kinh thiên khí thế từ trên người hắn điên cuồng bạo phát, tựa như thạch phá thiên kinh.
Cỗ khí thế kia, vậy mà chạm đến Bát Tinh Vũ Hoàng cấp bậc !
Ngôi vị môn chủ . . . không, đúng hơn là chuyện vượt qua Tống Mặc Tuyên đã trở thành động lực, chấp niệm, thậm chí là tâm ma của hắn !
- Thứ thuộc về ngươi ? Ngươi nghĩ nhiều !!!
Tống Mặc Tuyên triệt để nổi giận, khí thế trên người đồng dạng bạo phát, so với Tiêu Hàn Dư cơ hồ tương đương, nếu không muốn nói là còn nhỉnh hơn một bậc.
Bát Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong !
Thân là Thiên Sinh Môn môn chủ, đồng thời là Hoàng Giả Bảng đệ thất Thiên Vũ Hoàng, Tống Mặc Tuyên thực lực tự nhiên là mạnh nhất trong lục đại phong chủ.
Hắn, sao có thể sợ khiêu chiến ?
Coi như là Tiêu Hàn Dư đột phá đến Bát Tinh Vũ Hoàng thì như thế nào ?
Hắn . . . chưa từng thua vị sư đệ này của mình !
- Tiêu sư đệ, ngươi nhất định sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của mình !
Tống Mặc Tuyên quát lạnh, đang muốn trực tiếp khai chiến.
- Tống môn chủ, lời này của ngươi e rằng không đúng đâu !
Một đạo tiếng cười ôn hòa bỗng nhiên vang lên trong đại điện, một đạo thân ảnh khí vũ hiên ngang, thân mang chiến giáp, thần uy lẫm lẫm xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hàn Dư.
Nam tử vừa đến thân thể hùng tráng vô cùng, cả người tràn ra một cỗ khủng bố áp bách khí thế đến mức khiến người khác khó thở.
- Lãnh Không Minh !
Nhìn thấy nam tử này, khuôn mặt từ nãy đến giờ thủy chung vẫn bình tĩnh của Tống Mặc Tuyên rốt cuộc biến sắc.
Đối mặt với Tiêu Hàn Dư, Tống Mặc Tuyên hắn không hề có chút lo lắng, nhưng nếu đối thủ là nam tử tên gọi Lãnh Không Minh kia thì lại là chuyện khác.
Tiêu Hàn Dư trước kia tu vi một mực kẹt tại Thất Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong, thế nhưng chiến lực đủ để khiêu chiến một ít Bát Tinh Vũ Hoàng cường giả, bất quá cho dù là như vậy hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xếp vào top 20 Hoàng Giả Bảng.
Thế nhưng Lãnh Không Minh trên Hoàng Giả Bảng bài danh đệ tứ, xếp hạng còn cao hơn cả Tống Mặc Tuyên hắn, phong hào Hàn Thiên Chiến Hoàng !
Quan trọng hơn là, Lãnh Không Minh là người của Ngạo Tuyết Sơn Trang, địa vị chỉ dưới trang chủ Lãnh Tinh Hàn !
- Tiêu Hàn Dư ! Ngươi dám cấu kết với Ngạo Tuyết Sơn Trang ?
Tống Mặc Tuyên không thể tin được nhìn xem Tiêu Hàn Dư, hiện tại cho dù hắn có ngốc đến đâu thì cũng đoán ra được ở đây xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng là, hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra chuyện vị sư đệ này lại dám cấu kết với tông môn tử địch của Thiên Sinh Môn là Ngạo Tuyết Sơn Trang để đối phó hắn.
Tiêu Hàn Dư lạnh lùng nhìn xem Tống Mặc Tuyên, hắn đã bất chấp thủ đoạn, chỉ cần kẻ thắng sau cùng là hắn, còn ai sẽ để ý đến chuyện hắn cấu kết với ngoại nhân hay không.
Phản bội tông môn ? Không đúng ! Hắn đơn giản chỉ là muốn loại bỏ những kẻ chống đối mình, sau đó ngồi vào ngôi vị tông chủ mà thôi !
Có Tiêu Hàn Dư hắn ở nơi này, Thiên Sinh Môn vẫn như cũ là Thiên Sinh Môn !
- Tống Mặc Tuyên, ta đã nói rồi ! Hôm nay chúng ta phải có một cái kết thúc !
Tiêu Hàn Dư trên thân sát khí tản mát tứ phía, cùng với Lãnh Không Minh toàn diện tập trung Tống Mặc Tuyên.
- Kết thúc ? Ha ha ha, chỉ bằng các ngươi ?
Tống Mặc Tuyên giận dữ cười lớn, toàn thân khí tức sôi trào, không sợ chút nào việc bị hai đại cao thủ vây công.
Hắn thừa nhận, Lãnh Không Minh thực lực đúng là có hơi mạnh hơn hắn một điểm, Tiêu Hàn Dư thực lực cũng không kém, thế nhưng Tống Mặc Tuyên hắn thân là một tông chi chủ, hắn nào phải trái hồng mềm ?
Coi như đối mặt với hai đại cường giả vây công, Tống Mặc Tuyên vẫn tự tin có thể chống đỡ, hơn nữa nên nhớ đây là Thiên Sinh Môn.
Chỉ cần chiến đấu bạo phát, Thiên Sinh Môn cường giả sẽ lập tức phát hiện mà chạy đến nơi này, đến lúc đó, coi như là ba cái Lãnh Không Minh đến cũng phải chết !
Nhưng mà . . . Tống Mặc Tuyên rất nhanh liền phát giác ra chỗ không đúng !
Bởi vì ba người bọn họ rõ ràng là đã bạo phát khí thế, thế nhưng bên ngoài lại như cũ không có ai chú ý hay chạy đến nơi này, giống như ở đây không có chuyện gì xảy ra.
- Ha hả, Tống môn chủ, hạnh ngộ a !
Ngay vào khoảnh khắc Tống Mặc Tuyên đang chú ý quan sát xung quanh, một đạo thân ảnh đột nhiên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, tay cầm trường thương dũng mãnh đâm ra, thế như vạn lôi oanh đỉnh.
- Cút ngay !
Tống Mặc Tuyên tuy có chút bất ngờ, thế nhưng một thân thực lực vẫn đủ để cho hắn ứng biến, chỉ thấy toàn thân hắn có từng đạo kim quang phá thể hiển hiện, tựa như thiên thần hàng thế, một chưởng bức lui kẻ địch mới đến.
- A . . .
Đẩy lui được kẻ địch, thế nhưng Tống Mặc Tuyên đau đớn kêu lên một tiếng, sau lưng bị một thanh lợi kiếm đâm vào, đau đớn thấu tim.
- Thiên Vũ Hoàng . . . xem ra hữu danh vô thực mà thôi !
Bên cạnh Tiêu Hàn Dư và Lãnh Không Minh lại có thêm hai đạo thân ảnh xuất hiện, một nam một nữ.
Nam tử lưng hùm vai gấu, phong thái oai hùng, thân mặc xích hồng khải giáp, có được trời sinh tướng quân khí chất.
Nữ tử thân vận y phục màu tím bó sát người, vóc người cao gầy phi thường hoàn mỹ, ngực mông sung mãn, tóc dài chấm lưng, trên mặt mang theo mặt nạ ngạ quỷ.
Hai người từng cái thực lực đều phi thường cường đại, toàn bộ đạt đến Bát Tinh Vũ Hoàng cảnh giới !
Tống Mặc Tuyên nhịn xuống đau đớn, tập trung đánh giá hai người mới đến, đồng tử lập tức co rụt lại.
Hắn nhận ra hai người này !
Hoặc là nói, Bát Tinh Vũ Hoàng căn bản quá mức hiếm thấy, ai cũng không phải hạng người vô danh.
Hai người này, không thuộc về Đông Hoa hoàng triều, mà là người của . . . Tử Kinh hoàng triều !
Nam nhân tên gọi Đường Xích, một trong tam đại chiến tướng của dưới trướng Tử Kinh hoàng chủ.
Nữ nhân lại là đệ nhất sát thủ tại Tử Kinh hoàng triều, đồng thời là Tử Linh Cốc cốc chủ - Tử Linh Hoàng.
- Tiêu Hàn Dư, thứ phản đồ vô liêm sỉ ! Ngươi là Thiên Sinh Môn tội nhân !!!
Khắp môn chủ đại điện, vào khoảnh khắc này chỉ còn lại tiếng rít gào đầy phẫn nộ của Tống Mặc Tuyên.
Truyền thuyết, rất nhiều năm về trước, sáu ngọn núi này là do Thiên Sinh Môn tổ sư Thiên Vân Tử lựa chọn, sau đó dùng tâm huyết cả đời không ngừng cải tạo mà thành, từ đó trở thành một trong những thánh địa hiếm có tại Đông Hoa hoàng triều.
Tống Mặc Tuyên ngồi trong đại điện của hắn ở Thanh Nguyên Phong, yên lặng tu dưỡng.
Từ khi dành được ngôi vị môn chủ nhiều năm về trước, Tống Mặc Tuyên không chỉ không kiêu ngạo, mà còn càng thêm nỗ lực tu luyện, bởi vì áp lực của hắn rất lớn.
Làm một tông chi chủ, hắn không muốn thua kém tứ đại tông chủ khác trong mấy đại tông môn còn lại.
Dã tâm càng lớn, càng cần thực lực cường đại !
- Sư huynh !
Từ bên ngoài đại điện, bỗng nhiên có một đạo thanh âm truyền vào.
- Là Tiêu sư đệ sao ? Vào đi !
Tống Mặc Tuyên từ trong tu luyện tỉnh lại, có chút kỳ lạ nhìn về phía người đến.
Cửa đại điện mở ra, một vị trung niên nam tử dung mạo lãnh ngạo bước vào bên trong.
- Tiêu sư đệ, có chuyện gì sao ? Vì sao tự mình đến đây gặp ta ?
Tống Mặc Tuyên nhìn xem nam tử vừa đã từng là sư đệ thân thiết, vừa là đối thủ cả đời của mình, mỉm cười nói.
Nam tử kia cũng nhìn xem Tống Mặc Tuyên, ánh mắt lành lạnh lại có chút âm trầm, cùng vẻ ôn hòa của Tống Mặc Tuyên hoàn toàn khác biệt.
Hắn, chính là Minh Thiên Phong phong chủ - Tiêu Hàn Dư !
Hai vị tuyệt đại phong chủ cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Tiêu Hàn Dư bỗng nhiên cất tiếng nói:
- Sư huynh, chúng ta . . . đấu với nhau được bao lâu rồi ?
Thanh âm của hắn, cũng lạnh như ánh mắt.
Tống Mặc Tuyên nao nao, không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên lại hỏi một câu như vậy, cái này để cho hắn cảm giác người trước mặt hiện tại tựa hồ có chút không giống như mọi lần gặp gỡ.
- Vì sao lại hỏi cái này ?
Tống Mặc Tuyên bình tĩnh hỏi.
Tiêu Hàn Dư không có lại nhìn Tống Mặc Tuyên, hai mắt có chút mông lung, chậm rãi nói:
- Ta, ngươi, còn có Lý Thiên Dương, đã đấu với nhau cả đời vì ngôi vị môn chủ ! Thế nhưng ta chưa từng đem Lý Thiên Dương để vào mắt, bởi vì hắn chỉ là một tên lỗ mãng không bao giờ vượt qua được ta !
- Nhưng ngươi thì khác !
- Ngươi luôn đi trước ta một bước ! Ngươi được lão môn chủ tuyển chọn, được thái trưởng lão ngầm ủng hộ, thực lực luôn hơn ta một tầng, . . . ta chưa từng thắng được ngươi !
Năm đó, Tống Mặc Tuyên và Tiêu Hàn Dư thực tế đều xuất thân từ Minh Thiên Phong, là sư huynh đệ thân thiết, đều được đánh giá là những thiên tài chói mắt nhất của Thiên Sinh Môn, thế nhưng cuối cùng lại chỉ có một mình Tống Mặc Tuyên được Thiên Sinh Môn môn chủ khi đó là Trương Thanh Khuê thu làm đệ tử thân truyền.
Ngay cả khi Trương Thanh Khuê và Tống Mặc Tuyên chỉ có quan hệ thầy trò trên danh nghĩa thì đây cũng đã trở thành một cái gai trong lòng Tiêu Hàn Dư.
Hắn đương nhiên không phục.
Đáng tiếc, Trương Thanh Khuê sau khi thu nhận Tống Mặc Tuyên không lâu liền mất tích, khiến cho Tiêu Hàn Dư cũng chẳng có cơ hội để chứng minh cái gì.
Từ đó, quan hệ giữa Tống Mặc Tuyên và Tiêu Hàn Dư cũng đã rạn nứt.
Hắn không có từ bỏ, hắn điên cuồng tu luyện, nỗ lực hết mình tranh giành ngôi vị môn chủ, chính là muốn chứng minh Trương Thanh Khuê đã sai, hắn so với sư huynh của hắn càng thêm ưu tú.
Đáng tiếc, hắn cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc !
Thế nhưng là, hắn như cũ không phục, bởi vì hắn biết thái trưởng lão Lữ Thuần Quân đã ngầm đồng ý với việc để cho Tống Mặc Tuyên làm môn chủ.
Lữ Thuần Quân có lẽ không thích cả Tiên Hàn Dư hắn lẫn Tống Mặc Tuyên, nhưng lão vẫn chọn người sau thay vì hắn.
- Ngươi thực ra là muốn nói cái gì ?
Tống Mặc Tuyên chăm chú nhìn xem Tiêu Hàn Dư, cảm giác tình hình càng lúc càng không đúng.
Đối diện hắn, Tiêu Hàn Dư hai tay từ lâu đã nắm chặt, trong đôi mắt lạnh lùng kia bỗng nhiên nhiều thêm một phần lăng lệ.
- Ta không muốn tiếp tục đứng dưới ngươi ! Chúng ta đấu với nhau lâu như vậy cũng nên phân rõ thắng bại . . .
Dừng một chút, thanh âm của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn:
- Vì thế, chúng ta liền kết thúc mọi chuyện vào hôm nay đi !
- Oanh !
Lời nói vừa dứt, Tiêu Hàn Dư liền đột ngột xoay người, một chưởng cách không đánh thẳng về phía Tống Mặc Tuyên đang ngồi.
Đương nhiên, Tống Mặc Tuyên tuy bất ngờ nhưng cũng không có khả năng dễ bị trúng chiêu như vậy, hắn rất đơn giản liền tránh được, chỉ là lúc này nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, thay vào đó là vẻ tức giận.
- Tiêu sư đệ, ngươi điên rồi ?
Tống Mặc Tuyên thanh âm trở nên lạnh lùng, trên người có một cỗ không giận tự uy khí thế, từ trên cao nhìn xuống Tiên Hàn Dư.
- Sư huynh . . . không, Tống Mặc Tuyên ! Hôm nay, chính là ngày ta đoạt lấy thứ vốn thuộc về ta !!!
Tiêu Hàn Dư thần sắc trở nên dữ tợn như nhập ma, một cỗ kinh thiên khí thế từ trên người hắn điên cuồng bạo phát, tựa như thạch phá thiên kinh.
Cỗ khí thế kia, vậy mà chạm đến Bát Tinh Vũ Hoàng cấp bậc !
Ngôi vị môn chủ . . . không, đúng hơn là chuyện vượt qua Tống Mặc Tuyên đã trở thành động lực, chấp niệm, thậm chí là tâm ma của hắn !
- Thứ thuộc về ngươi ? Ngươi nghĩ nhiều !!!
Tống Mặc Tuyên triệt để nổi giận, khí thế trên người đồng dạng bạo phát, so với Tiêu Hàn Dư cơ hồ tương đương, nếu không muốn nói là còn nhỉnh hơn một bậc.
Bát Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong !
Thân là Thiên Sinh Môn môn chủ, đồng thời là Hoàng Giả Bảng đệ thất Thiên Vũ Hoàng, Tống Mặc Tuyên thực lực tự nhiên là mạnh nhất trong lục đại phong chủ.
Hắn, sao có thể sợ khiêu chiến ?
Coi như là Tiêu Hàn Dư đột phá đến Bát Tinh Vũ Hoàng thì như thế nào ?
Hắn . . . chưa từng thua vị sư đệ này của mình !
- Tiêu sư đệ, ngươi nhất định sẽ hối hận vì quyết định hôm nay của mình !
Tống Mặc Tuyên quát lạnh, đang muốn trực tiếp khai chiến.
- Tống môn chủ, lời này của ngươi e rằng không đúng đâu !
Một đạo tiếng cười ôn hòa bỗng nhiên vang lên trong đại điện, một đạo thân ảnh khí vũ hiên ngang, thân mang chiến giáp, thần uy lẫm lẫm xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Hàn Dư.
Nam tử vừa đến thân thể hùng tráng vô cùng, cả người tràn ra một cỗ khủng bố áp bách khí thế đến mức khiến người khác khó thở.
- Lãnh Không Minh !
Nhìn thấy nam tử này, khuôn mặt từ nãy đến giờ thủy chung vẫn bình tĩnh của Tống Mặc Tuyên rốt cuộc biến sắc.
Đối mặt với Tiêu Hàn Dư, Tống Mặc Tuyên hắn không hề có chút lo lắng, nhưng nếu đối thủ là nam tử tên gọi Lãnh Không Minh kia thì lại là chuyện khác.
Tiêu Hàn Dư trước kia tu vi một mực kẹt tại Thất Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong, thế nhưng chiến lực đủ để khiêu chiến một ít Bát Tinh Vũ Hoàng cường giả, bất quá cho dù là như vậy hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xếp vào top 20 Hoàng Giả Bảng.
Thế nhưng Lãnh Không Minh trên Hoàng Giả Bảng bài danh đệ tứ, xếp hạng còn cao hơn cả Tống Mặc Tuyên hắn, phong hào Hàn Thiên Chiến Hoàng !
Quan trọng hơn là, Lãnh Không Minh là người của Ngạo Tuyết Sơn Trang, địa vị chỉ dưới trang chủ Lãnh Tinh Hàn !
- Tiêu Hàn Dư ! Ngươi dám cấu kết với Ngạo Tuyết Sơn Trang ?
Tống Mặc Tuyên không thể tin được nhìn xem Tiêu Hàn Dư, hiện tại cho dù hắn có ngốc đến đâu thì cũng đoán ra được ở đây xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng là, hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra chuyện vị sư đệ này lại dám cấu kết với tông môn tử địch của Thiên Sinh Môn là Ngạo Tuyết Sơn Trang để đối phó hắn.
Tiêu Hàn Dư lạnh lùng nhìn xem Tống Mặc Tuyên, hắn đã bất chấp thủ đoạn, chỉ cần kẻ thắng sau cùng là hắn, còn ai sẽ để ý đến chuyện hắn cấu kết với ngoại nhân hay không.
Phản bội tông môn ? Không đúng ! Hắn đơn giản chỉ là muốn loại bỏ những kẻ chống đối mình, sau đó ngồi vào ngôi vị tông chủ mà thôi !
Có Tiêu Hàn Dư hắn ở nơi này, Thiên Sinh Môn vẫn như cũ là Thiên Sinh Môn !
- Tống Mặc Tuyên, ta đã nói rồi ! Hôm nay chúng ta phải có một cái kết thúc !
Tiêu Hàn Dư trên thân sát khí tản mát tứ phía, cùng với Lãnh Không Minh toàn diện tập trung Tống Mặc Tuyên.
- Kết thúc ? Ha ha ha, chỉ bằng các ngươi ?
Tống Mặc Tuyên giận dữ cười lớn, toàn thân khí tức sôi trào, không sợ chút nào việc bị hai đại cao thủ vây công.
Hắn thừa nhận, Lãnh Không Minh thực lực đúng là có hơi mạnh hơn hắn một điểm, Tiêu Hàn Dư thực lực cũng không kém, thế nhưng Tống Mặc Tuyên hắn thân là một tông chi chủ, hắn nào phải trái hồng mềm ?
Coi như đối mặt với hai đại cường giả vây công, Tống Mặc Tuyên vẫn tự tin có thể chống đỡ, hơn nữa nên nhớ đây là Thiên Sinh Môn.
Chỉ cần chiến đấu bạo phát, Thiên Sinh Môn cường giả sẽ lập tức phát hiện mà chạy đến nơi này, đến lúc đó, coi như là ba cái Lãnh Không Minh đến cũng phải chết !
Nhưng mà . . . Tống Mặc Tuyên rất nhanh liền phát giác ra chỗ không đúng !
Bởi vì ba người bọn họ rõ ràng là đã bạo phát khí thế, thế nhưng bên ngoài lại như cũ không có ai chú ý hay chạy đến nơi này, giống như ở đây không có chuyện gì xảy ra.
- Ha hả, Tống môn chủ, hạnh ngộ a !
Ngay vào khoảnh khắc Tống Mặc Tuyên đang chú ý quan sát xung quanh, một đạo thân ảnh đột nhiên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt hắn, tay cầm trường thương dũng mãnh đâm ra, thế như vạn lôi oanh đỉnh.
- Cút ngay !
Tống Mặc Tuyên tuy có chút bất ngờ, thế nhưng một thân thực lực vẫn đủ để cho hắn ứng biến, chỉ thấy toàn thân hắn có từng đạo kim quang phá thể hiển hiện, tựa như thiên thần hàng thế, một chưởng bức lui kẻ địch mới đến.
- A . . .
Đẩy lui được kẻ địch, thế nhưng Tống Mặc Tuyên đau đớn kêu lên một tiếng, sau lưng bị một thanh lợi kiếm đâm vào, đau đớn thấu tim.
- Thiên Vũ Hoàng . . . xem ra hữu danh vô thực mà thôi !
Bên cạnh Tiêu Hàn Dư và Lãnh Không Minh lại có thêm hai đạo thân ảnh xuất hiện, một nam một nữ.
Nam tử lưng hùm vai gấu, phong thái oai hùng, thân mặc xích hồng khải giáp, có được trời sinh tướng quân khí chất.
Nữ tử thân vận y phục màu tím bó sát người, vóc người cao gầy phi thường hoàn mỹ, ngực mông sung mãn, tóc dài chấm lưng, trên mặt mang theo mặt nạ ngạ quỷ.
Hai người từng cái thực lực đều phi thường cường đại, toàn bộ đạt đến Bát Tinh Vũ Hoàng cảnh giới !
Tống Mặc Tuyên nhịn xuống đau đớn, tập trung đánh giá hai người mới đến, đồng tử lập tức co rụt lại.
Hắn nhận ra hai người này !
Hoặc là nói, Bát Tinh Vũ Hoàng căn bản quá mức hiếm thấy, ai cũng không phải hạng người vô danh.
Hai người này, không thuộc về Đông Hoa hoàng triều, mà là người của . . . Tử Kinh hoàng triều !
Nam nhân tên gọi Đường Xích, một trong tam đại chiến tướng của dưới trướng Tử Kinh hoàng chủ.
Nữ nhân lại là đệ nhất sát thủ tại Tử Kinh hoàng triều, đồng thời là Tử Linh Cốc cốc chủ - Tử Linh Hoàng.
- Tiêu Hàn Dư, thứ phản đồ vô liêm sỉ ! Ngươi là Thiên Sinh Môn tội nhân !!!
Khắp môn chủ đại điện, vào khoảnh khắc này chỉ còn lại tiếng rít gào đầy phẫn nộ của Tống Mặc Tuyên.
/286
|