Ngày thứ hai, bốn người cùng đến tửu lâu Thiên Thai. Quản sự thấy Hàn Phong Tuyết đi vào liền quýnh lên:
-Tuyết Phong thiếu gia tới rồi, để ta đi tìm tiểu thư!
-Tiểu tử ngươi xem ra là khách quen, ngay cả quản sự cũng bị ngươi làm cho cuống quýt lên cả rồi. -Tề Vũ cười trêu nói.Bốn người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Viên Mộng Dao đến.
-Tuyết Phong huynh!
Thanh âm thanh thúy vang lên, chỉ thấy Viên Mộng Dao từ sân sau chạy tới, thấy bốn người thì ngây ra một chút, nhưng lập tức lấy lại vẻ tinh ranh ban nãy.
-Ha ha, đây là cô nàng trong long Tuyết Phong sao, Tuyết Phong thật là biết chọn người đấy nhé. - Tề Vũ dùng giọng trầm trồ khen ngợi
Lãnh Vô Nhai tiến lên trước mỉm cười kêu một tiếng.
-Đại tẩu!
Bị hai người gọi như thế, mặt của Viên Mộng Dao thoắt cái đỏ bừng, cúi đầu vò vò vạt áo, Hàn Phong Tuyết lắc đầu hết cách, không nghĩ tới Lãnh Vô Nhai cũng học được cách nói sến như thế.
Hàn Phong Tuyết giới thiệu mấy người với nhau, khi giới thiệu đến Ngao Vân Tinh, Ngao Vân Tinh và Viên Mộng Dao sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt cả hai người họ đều che giấu được sự không tự nhiên đó.
Mấy người nhiệt tình tra hỏi Viên Mộng Dao, làm cho Viên Mộng Dao cùng Hàn Phong Tuyết nhức đầu không chết đi được. Mãi tới khi ăn cơm trưa xong, ai nấy đều no căng bụng, tụi Tề Vũ mới cười nói phải về học viện. Bấy giờ Hàn Phong Tuyết với Viên Mộng Dao mới dám thở dài một cái.
Trở lại cửa chính tứ đại học viện, Hàn Phong Tuyết đồng tử hơi co lại, chỉ thấy hai người từ bên cạnh bọn họ đi qua.
-Chờ một chút!
Hàn Phong Tuyết quay về phía hai người vừa lên tiếng. Hai người quay đầu lại sau khi nhìn thấy Hàn Phong Tuyết thì hai cặp mắt nheo lại, có vẻ họ không hề có thiện ý.
-Thực là oan gia ngõ hẹp, không biết hai huynh đệ nguơi mấy năm nay trải qua thế nào? - Hàn Phong Tuyết cười lạnh hỏi
Hai người không phải là người nào khác, chính là người thiếu chút nữa lấy mạng hai huynh đệ Hàn Phong Tuyết - hai đứa con trai Hách bá tước. Năm đó sau khi Hàn Phong Tuyết trở lại học viện, liền tìm Ngao Vân Tinh dò hỏi tình hình thực tế của hai người, tên đại ca gọi là Hách Thiên, tên còn lại gọi là Hách Quần.
Hai người đương nhiên cũng nhận ra Hàn Phong Tuyết, Hách Thiên mặt mày sầm xuống, cười nhạo nói:
-Ba năm trước đây mạng ngươi lớn, để cho ngươi chạy mất, không nghĩ tới ngươi còn dám chủ động tìm tới!
-Hừ! Các ngươi năm đó hèn hạ vô sỉ, ta sao không nhớ kỹ đây, ngày hôm nay, ta liền đòi lại gấp bội.
Nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Hàn Phong Tuyết, Hách Thiên lại nói:
-Chỉ mình ngươi thì kết quả cũng te tua như lần trước mà thôi. Nhưng đông người hơn biết đâu lại có kết quả khác. Bốn người các ngươi cùng lên đi
-Ngươi không cần phải kích ta, yên tâm, đối phó với các ngươi, một mình ta là đủ rồi. Ta cũng sẽ không giống như các ngươi không biết xấu hổ. Bé đánh không lại thì gọi người lớn hơn. Lần này, các ngươi có tìm thêm được lão ông nào nữa đến thì cũng vô dụng thôi.
Hàn Phong Tuyết nhìn rõ ra chiêu kích tướng của hai huynh đệ họ Hách nhưng cậu không để ý. Đang muốn kiếm thứ để thử thực lực mới của mình, may quá giờ lại có người tự nguyện làm vật thí nghiệm. Vậy thì lý nào Phong Tuyết lại khước từ ý muốn làm "chuột bạch" (loài chuột luôn để tử nghiệm thuốc) của hai huynh đệ nhà này chứ
Bị động đến vết đau, cặp mắt Hách Quần nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, lại nghe Lãnh Vô Nhai mở miệng nói:
-Đại ca, tên hỗn đản này nhường cho đệ đi, chuyện năm đó ta cũng có phần mà.
-Ừ, xuống tay nhẹ một chút, chớ không cẩn thận giết chết, học viện không tiện ăn nói.-Hàn Phong Tuyết dặn dò một câu.
Hách Quần nghe thấy, nộ khí trong người bốc lên ngùn ngụt chỉ muốn lao lên băm vằm Phong Tuyết nhưng lại bị Hách Thiên kéo lại, lạnh lùng nói:
-Nói thì ai cũng nói được, tìm một chỗ đánh thử xem nào!
Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai nhìn nhau rồi cùng nhún vai một cái:
-Không có ý kiến!
Mấy người đi tới quảng trường ngoài cửa lớn, lúc này đã có không ít người đến vây xem. Hách Quần ghé vào bên tai Hách Thiên nhẹ giọng nói:
-Cẩn thận tiểu tử kia, nghe nói hắn đã có thực lực cấp bậc kỹ tông rồi.
Hàn Phong Tuyết thân là người cuả học viện có tiếng, Hách Quần ít nhiều biết một chút tin tức liên quan tới hắn, đó là lý do làm hắn phải lên tiếng nhắc nhở.
-Kỹ tông sao? Yên tâm, đại ca ngươi đã là đại kỵ sỹ cấp bốn rồi, hơn nữa có thêm cuồng ưng, lần này không giết hắn cũng phải để hắn nằm trên giường một năm rưỡi nữa. - Hách Thiên tràn đầy tự tin cười nói.
Hách Quần cũng yên tâm cười gật đầu, chính xác là kỵ sĩ cấp bốn kết hợp cùng ma thú cấp bốn đối phó với một kỹ tông thì không có vấn đề. Mà bản thân Hách Quần càng không lo lắng, hắn đã từng cùng Lãnh Vô Nhai giao thủ, biết rõ hắn là võ sỹ, hắn đây kỵ sỹ cấp ba kết hợp cùng ma lang cấp ba, đánh bại một người không có võ kỹ và công pháp võ giả thật không có tý nào nguy hiểm đến bản thân hắn.
-Hai người các ngươi thì thầm xong chưa, sợ thì nói, dập đầu với ta hai cái thì coi như thôi đi! - Hàn Phong Tuyết ngữ khí khinh miệt, làm cho mọi người 1 trận cười vang.
Hai huynh đệ Hách Thiên sắc mặt tái xanh, chia ra đi tới đối diện Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai.
-Ya!
Một tiếng kêu của chim ưng vang lên, tức khắc một con hắc ưng cực to lớn xuất hiện ở bên cạnh Hách Thiên, mà bản thân Hách Thiên, trong tay cũng nhiều hơn một thanh trường thương màu bạc, làm cho người xem nín thở theo dõi.
Hàn Phong Tuyết cười một tiếng, hướng về phía Hách Thiên ngoắc ngoắc ngón tay. Khóe miệng lộ ra một nụ cười nhếch mép, Hách Thiên cũng không có bị động tác của Hàn Phong Tuyết chọc giận, trường thương kéo dài, cùng hắc ưng đồng thời chạy về phía Hàn Phong Tuyết.
-Muốn giết ta, hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn!
-Ngô...ya...
Tiểu điêu cũng từ trong nhẫn Nguyệt Huyền đi ra, không cần Hàn Phong Tuyết phải nhắc nhở, trực tiếp đánh về phía hắc ưng.
Lăng ba vi bộ khởi động, mọi người vây xem chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, bóng dáng Hàn Phong Tuyết biến mất tại chỗ, sau khi đột phá võ tông, tốc độ của lăng ba vi bộ không phải là võ sĩ cao cấp có thể so sánh.
Hách Thiên trong lòng kinh hãi, biết mình xem thường đối thủ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tàn ảnh phía trước, khi tàn ảnh cách mình năm thước , cổ tay khẽ lật, trường thương trong nháy mắt xuất ra. Những thứ mà mọi người nhìn thấy được hẳn là trường thương đâm trúng đối thủ, Hách Thiên khóe miệng để lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Bỗng nhiên, ánh mắt ngưng trệ, trường thương đâm trúng thân ảnh mà lại không có chút máu nào chảy ra, "Tàn ảnh", Hách Thiên trong lòng kinh sợ, cảm giác được kình khí phía bên phải, lập tức điều chỉnh, thân thể ngửa về phía sau, kỵ sỹ cấp bốn, động tác của hắn không thể xem thường, cho dù bị lực nguyên tố đè ép, nhưng tốc độ vẫn không chậm. Nhưng vào lúc này, Hách Thiên thân hình lại không cách nào di chuyển, tuy thế động tác của hắn không chút nào rối loạn, ngân thương đi về phía trước ... một khối kình khí từ đầu thương bắn ra.
"Lóe lên", Hàn Phong Tuyết trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hách Thiện, hai mắt nhìn chằm chằm Hách Thiên, tay trái nắm được cổ tay Hách Thiên dùng sức vặn một cái, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hách Thiên truyền ra.
Hàn Phong Tuyết cũng chả có chút đồng cảm nào với hắn, muốn cho Hách Thiên đau đớn 1 lúc. Con ngươi của những người đứng xem như cũng muốn lồi ngoài, trong lòng đồng thời thầm nghĩ: "Bọn họ có thâm cừu đại hận gì sao, cái này có còn để cho người ta sống nữa hay không".
Một lúc sau, Hàn Phong Tuyết mới dừng đánh đấm, thở một hơi dài, đáng thương cho Hách Thiên toàn thân đều tơi tả, té trên mặt đất, ngoại trừ con ngươi còn chớp động, còn lại không có bất kỳ chỗ nào có thể cảm giác được đây là một người sống.
Lúc này, bên ma thú giao chiến cũng đã kết thúc, máu tươi của hắc ưng và lông chim tán loạn đầy đất. Hắc ưng đã bị tiểu điêu đánh chết từ lâu rồi, mà Hách Quần kết quả không thể khá hơn Hách Thiên là mấy, nằm vật ra giống như cá chết.
Người vây xem lắc đầu một cái, thầm nghĩ," Hai người này cũng quá độc ác đê, cũng không biết hai tên xui xẻo kia làm sao lại chọc phải hai tên sát tinh này!"
Ngao Vân Tinh và Tề Vũ đi lên phía trước, nói:
- Thật không nhìn ra hai người cũng độc ác gớm nha, thế này không tàn phế thì ta đi đầu xuống đất này.
Hàn Phong Tuyết gật đầu nói:
-Đối với kẻ nào muốn lấy mạng chúng ta, chúng ta còn cần hạ thủ lưu tình sao?
Ngao Vân Tinh và Tề Vũ thâm dĩ vi nhiên(sâu sắc) gật đầu một cái, hoàn toàn chính xác, đôi khi nên ngoan độc thì phải ngoan độc một chút, nhất là đối với kẻ thù, không thế thì có vẻ hèn yếu mất!
Bốn người vươn vai thoải mái cùng rời đi, còn lại một đám người vây quanh hai huynh đệ Hách Thiên xì xào bàn tán.
-Tuyết Phong thiếu gia tới rồi, để ta đi tìm tiểu thư!
-Tiểu tử ngươi xem ra là khách quen, ngay cả quản sự cũng bị ngươi làm cho cuống quýt lên cả rồi. -Tề Vũ cười trêu nói.Bốn người tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, đợi Viên Mộng Dao đến.
-Tuyết Phong huynh!
Thanh âm thanh thúy vang lên, chỉ thấy Viên Mộng Dao từ sân sau chạy tới, thấy bốn người thì ngây ra một chút, nhưng lập tức lấy lại vẻ tinh ranh ban nãy.
-Ha ha, đây là cô nàng trong long Tuyết Phong sao, Tuyết Phong thật là biết chọn người đấy nhé. - Tề Vũ dùng giọng trầm trồ khen ngợi
Lãnh Vô Nhai tiến lên trước mỉm cười kêu một tiếng.
-Đại tẩu!
Bị hai người gọi như thế, mặt của Viên Mộng Dao thoắt cái đỏ bừng, cúi đầu vò vò vạt áo, Hàn Phong Tuyết lắc đầu hết cách, không nghĩ tới Lãnh Vô Nhai cũng học được cách nói sến như thế.
Hàn Phong Tuyết giới thiệu mấy người với nhau, khi giới thiệu đến Ngao Vân Tinh, Ngao Vân Tinh và Viên Mộng Dao sắc mặt đều có chút mất tự nhiên, nhưng chỉ trong nháy mắt cả hai người họ đều che giấu được sự không tự nhiên đó.
Mấy người nhiệt tình tra hỏi Viên Mộng Dao, làm cho Viên Mộng Dao cùng Hàn Phong Tuyết nhức đầu không chết đi được. Mãi tới khi ăn cơm trưa xong, ai nấy đều no căng bụng, tụi Tề Vũ mới cười nói phải về học viện. Bấy giờ Hàn Phong Tuyết với Viên Mộng Dao mới dám thở dài một cái.
Trở lại cửa chính tứ đại học viện, Hàn Phong Tuyết đồng tử hơi co lại, chỉ thấy hai người từ bên cạnh bọn họ đi qua.
-Chờ một chút!
Hàn Phong Tuyết quay về phía hai người vừa lên tiếng. Hai người quay đầu lại sau khi nhìn thấy Hàn Phong Tuyết thì hai cặp mắt nheo lại, có vẻ họ không hề có thiện ý.
-Thực là oan gia ngõ hẹp, không biết hai huynh đệ nguơi mấy năm nay trải qua thế nào? - Hàn Phong Tuyết cười lạnh hỏi
Hai người không phải là người nào khác, chính là người thiếu chút nữa lấy mạng hai huynh đệ Hàn Phong Tuyết - hai đứa con trai Hách bá tước. Năm đó sau khi Hàn Phong Tuyết trở lại học viện, liền tìm Ngao Vân Tinh dò hỏi tình hình thực tế của hai người, tên đại ca gọi là Hách Thiên, tên còn lại gọi là Hách Quần.
Hai người đương nhiên cũng nhận ra Hàn Phong Tuyết, Hách Thiên mặt mày sầm xuống, cười nhạo nói:
-Ba năm trước đây mạng ngươi lớn, để cho ngươi chạy mất, không nghĩ tới ngươi còn dám chủ động tìm tới!
-Hừ! Các ngươi năm đó hèn hạ vô sỉ, ta sao không nhớ kỹ đây, ngày hôm nay, ta liền đòi lại gấp bội.
Nhìn thoáng qua mấy người bên cạnh Hàn Phong Tuyết, Hách Thiên lại nói:
-Chỉ mình ngươi thì kết quả cũng te tua như lần trước mà thôi. Nhưng đông người hơn biết đâu lại có kết quả khác. Bốn người các ngươi cùng lên đi
-Ngươi không cần phải kích ta, yên tâm, đối phó với các ngươi, một mình ta là đủ rồi. Ta cũng sẽ không giống như các ngươi không biết xấu hổ. Bé đánh không lại thì gọi người lớn hơn. Lần này, các ngươi có tìm thêm được lão ông nào nữa đến thì cũng vô dụng thôi.
Hàn Phong Tuyết nhìn rõ ra chiêu kích tướng của hai huynh đệ họ Hách nhưng cậu không để ý. Đang muốn kiếm thứ để thử thực lực mới của mình, may quá giờ lại có người tự nguyện làm vật thí nghiệm. Vậy thì lý nào Phong Tuyết lại khước từ ý muốn làm "chuột bạch" (loài chuột luôn để tử nghiệm thuốc) của hai huynh đệ nhà này chứ
Bị động đến vết đau, cặp mắt Hách Quần nhìn chằm chằm Hàn Phong Tuyết, lại nghe Lãnh Vô Nhai mở miệng nói:
-Đại ca, tên hỗn đản này nhường cho đệ đi, chuyện năm đó ta cũng có phần mà.
-Ừ, xuống tay nhẹ một chút, chớ không cẩn thận giết chết, học viện không tiện ăn nói.-Hàn Phong Tuyết dặn dò một câu.
Hách Quần nghe thấy, nộ khí trong người bốc lên ngùn ngụt chỉ muốn lao lên băm vằm Phong Tuyết nhưng lại bị Hách Thiên kéo lại, lạnh lùng nói:
-Nói thì ai cũng nói được, tìm một chỗ đánh thử xem nào!
Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai nhìn nhau rồi cùng nhún vai một cái:
-Không có ý kiến!
Mấy người đi tới quảng trường ngoài cửa lớn, lúc này đã có không ít người đến vây xem. Hách Quần ghé vào bên tai Hách Thiên nhẹ giọng nói:
-Cẩn thận tiểu tử kia, nghe nói hắn đã có thực lực cấp bậc kỹ tông rồi.
Hàn Phong Tuyết thân là người cuả học viện có tiếng, Hách Quần ít nhiều biết một chút tin tức liên quan tới hắn, đó là lý do làm hắn phải lên tiếng nhắc nhở.
-Kỹ tông sao? Yên tâm, đại ca ngươi đã là đại kỵ sỹ cấp bốn rồi, hơn nữa có thêm cuồng ưng, lần này không giết hắn cũng phải để hắn nằm trên giường một năm rưỡi nữa. - Hách Thiên tràn đầy tự tin cười nói.
Hách Quần cũng yên tâm cười gật đầu, chính xác là kỵ sĩ cấp bốn kết hợp cùng ma thú cấp bốn đối phó với một kỹ tông thì không có vấn đề. Mà bản thân Hách Quần càng không lo lắng, hắn đã từng cùng Lãnh Vô Nhai giao thủ, biết rõ hắn là võ sỹ, hắn đây kỵ sỹ cấp ba kết hợp cùng ma lang cấp ba, đánh bại một người không có võ kỹ và công pháp võ giả thật không có tý nào nguy hiểm đến bản thân hắn.
-Hai người các ngươi thì thầm xong chưa, sợ thì nói, dập đầu với ta hai cái thì coi như thôi đi! - Hàn Phong Tuyết ngữ khí khinh miệt, làm cho mọi người 1 trận cười vang.
Hai huynh đệ Hách Thiên sắc mặt tái xanh, chia ra đi tới đối diện Hàn Phong Tuyết và Lãnh Vô Nhai.
-Ya!
Một tiếng kêu của chim ưng vang lên, tức khắc một con hắc ưng cực to lớn xuất hiện ở bên cạnh Hách Thiên, mà bản thân Hách Thiên, trong tay cũng nhiều hơn một thanh trường thương màu bạc, làm cho người xem nín thở theo dõi.
Hàn Phong Tuyết cười một tiếng, hướng về phía Hách Thiên ngoắc ngoắc ngón tay. Khóe miệng lộ ra một nụ cười nhếch mép, Hách Thiên cũng không có bị động tác của Hàn Phong Tuyết chọc giận, trường thương kéo dài, cùng hắc ưng đồng thời chạy về phía Hàn Phong Tuyết.
-Muốn giết ta, hôm nay ta sẽ bắt ngươi trả giá thật lớn!
-Ngô...ya...
Tiểu điêu cũng từ trong nhẫn Nguyệt Huyền đi ra, không cần Hàn Phong Tuyết phải nhắc nhở, trực tiếp đánh về phía hắc ưng.
Lăng ba vi bộ khởi động, mọi người vây xem chỉ cảm thấy ánh mắt hoa lên, bóng dáng Hàn Phong Tuyết biến mất tại chỗ, sau khi đột phá võ tông, tốc độ của lăng ba vi bộ không phải là võ sĩ cao cấp có thể so sánh.
Hách Thiên trong lòng kinh hãi, biết mình xem thường đối thủ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm tàn ảnh phía trước, khi tàn ảnh cách mình năm thước , cổ tay khẽ lật, trường thương trong nháy mắt xuất ra. Những thứ mà mọi người nhìn thấy được hẳn là trường thương đâm trúng đối thủ, Hách Thiên khóe miệng để lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
Bỗng nhiên, ánh mắt ngưng trệ, trường thương đâm trúng thân ảnh mà lại không có chút máu nào chảy ra, "Tàn ảnh", Hách Thiên trong lòng kinh sợ, cảm giác được kình khí phía bên phải, lập tức điều chỉnh, thân thể ngửa về phía sau, kỵ sỹ cấp bốn, động tác của hắn không thể xem thường, cho dù bị lực nguyên tố đè ép, nhưng tốc độ vẫn không chậm. Nhưng vào lúc này, Hách Thiên thân hình lại không cách nào di chuyển, tuy thế động tác của hắn không chút nào rối loạn, ngân thương đi về phía trước ... một khối kình khí từ đầu thương bắn ra.
"Lóe lên", Hàn Phong Tuyết trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Hách Thiện, hai mắt nhìn chằm chằm Hách Thiên, tay trái nắm được cổ tay Hách Thiên dùng sức vặn một cái, tiếng kêu thảm thiết từ trong miệng Hách Thiên truyền ra.
Hàn Phong Tuyết cũng chả có chút đồng cảm nào với hắn, muốn cho Hách Thiên đau đớn 1 lúc. Con ngươi của những người đứng xem như cũng muốn lồi ngoài, trong lòng đồng thời thầm nghĩ: "Bọn họ có thâm cừu đại hận gì sao, cái này có còn để cho người ta sống nữa hay không".
Một lúc sau, Hàn Phong Tuyết mới dừng đánh đấm, thở một hơi dài, đáng thương cho Hách Thiên toàn thân đều tơi tả, té trên mặt đất, ngoại trừ con ngươi còn chớp động, còn lại không có bất kỳ chỗ nào có thể cảm giác được đây là một người sống.
Lúc này, bên ma thú giao chiến cũng đã kết thúc, máu tươi của hắc ưng và lông chim tán loạn đầy đất. Hắc ưng đã bị tiểu điêu đánh chết từ lâu rồi, mà Hách Quần kết quả không thể khá hơn Hách Thiên là mấy, nằm vật ra giống như cá chết.
Người vây xem lắc đầu một cái, thầm nghĩ," Hai người này cũng quá độc ác đê, cũng không biết hai tên xui xẻo kia làm sao lại chọc phải hai tên sát tinh này!"
Ngao Vân Tinh và Tề Vũ đi lên phía trước, nói:
- Thật không nhìn ra hai người cũng độc ác gớm nha, thế này không tàn phế thì ta đi đầu xuống đất này.
Hàn Phong Tuyết gật đầu nói:
-Đối với kẻ nào muốn lấy mạng chúng ta, chúng ta còn cần hạ thủ lưu tình sao?
Ngao Vân Tinh và Tề Vũ thâm dĩ vi nhiên(sâu sắc) gật đầu một cái, hoàn toàn chính xác, đôi khi nên ngoan độc thì phải ngoan độc một chút, nhất là đối với kẻ thù, không thế thì có vẻ hèn yếu mất!
Bốn người vươn vai thoải mái cùng rời đi, còn lại một đám người vây quanh hai huynh đệ Hách Thiên xì xào bàn tán.
/99
|