“Công chúa nương nương, công chúa nương nương xin cứu mạng!” Biên ma ma vừa kêu gào khóc lóc, vừa dẫm đạp lên trên đám tuyết đọng lúc sáng sớm còn chưa kịp dọn, loạng choạng hùng hục xông vào hậu viện Ngô phủ nơi công chúa Kiến Ninh ở, cái tốc độ như bay kia, có thể so ngang với tín sứ tám trăm dặm khẩn cấp*. Nếu quả thật không tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ không có ai tin mụ Biên ma ma có thể chạy với tốc độ như vậy, mà lúc Biên ma ma chạy nhanh như vậy còn có thể phát ra thứ âm thanh chói tai điếc ráy kia, cái món này không phải là tay tín sứ thường nào cũng có thể làm được: “Công chúa nương nương, cứu giùm thằng bé số khổ của lão thân với.”
Trên đường cầu cứu, Biên ma ma đụng nghiêng cây thạch lựu mà công chúa Kiến Ninh tự tay trồng, hất đổ bồn cảnh Tứ quý cát tường mà công chúa Kiến Ninh thích nhất, còn húc thẳng vào người thiếp thân thị nữ thân cẩn nhất của công chúa, Hương Thế, đúng ngay lúc Hương Thế trong tay đang bưng một chậu nước rửa mặt, nguyên chậu nước rửa mặt nóng hôi hổi hắt tung lên, cả Biên ma ma lẫn Hương Thế đều ướt như chuột lột, làm Hương Thế tức đến giậm chân bình bịch, oán trách nói: “Biên ma ma, là nhà bị cháy hay trời sắp sập? Bà đi đường cái kiểu gì thế? Bà xem xem, nước rửa mặt của công chúa cũng bị bà làm đổ cả.”
“Hương Thế cô nương, Hương Thế cô nương.” Biên ma ma tuyệt đối là hỏi một đường đáp một nẻo, nắm lấy cánh tay của Hương Thế khóc rống, không ngừng truy hỏi: “Hương Thế cô nương, công chúa nương nương đã dậy hay chưa? Nếu là chưa, xin cô mau mau đi gọi nàng, ta muốn cầu nàng cứu mạng con trai của ta!”
“Biên ma ma, con trai ngươi có chuyện gì?” Từ trong phòng ngủ truyền ra giọng nói kiêu ngạo của công chúa Kiến Ninh: “Hương Thế, dẫn Biên ma ma vào nói chuyện.”
“Công chúa nương nương, con của lão … Đứa con đáng thương của lão, nó phạm lỗi bị ngạch phụ (tức phò mã, chồng công chúa – dịch giả chú), đã bị nhốt vào trong vựa cũi, sắp chết đến nơi rồi!” Thanh âm chói tai phát ra từ cổ họng oang oang của Biên ma ma vang lên, làm đám tuyết đọng trên cành cây mái nhà rơi từng mảng, khiến cho dân cư quanh Ngô phủ lần thứ ba trong ngày bị âm thanh công kích, tức đến đám dân đen ngoác mồm mắng to: “Cẩu Hán gian sinh ra thằng tiểu Hán gian, trong nhà có ma hay sao vậy? Còn để người khác ngủ không?” Đương nhiên, trong hoàn cảnh chính trị tàn khốc thời đầu nhà Thanh, những lời này người bình thường không dám mắng ở chốn đông người.
Cửa phòng ngủ xịch mở, Biên ma ma nước mắt nước mũi giàn giụa xông vào phòng, bởi trong phòng được sưởi đầy đủ, nên ấm áp như giữa mùa xuân, công chúa Kiến Ninh chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng vàng ngồi trước bàn trang điểm, do ba nàng thiếp thân thị nữ (chỉ những thị nữ thân cận nhất) khác của ả gồm Hồng Thược, Lăng Hà cùng Vân Tụ giúp ả trang điểm. Thấy Biên ma ma bước vào, công chúa Kiến Ninh cũng không ngoảnh đầu lại, ngáp dài một tiếng mới hỏi: “Ma ma, thằng con của bà làm chuyện gì mà rơi vào tay ngạch phụ? Tình huống hiện giờ của nó thế nào rồi?”
“Công chúa nương nương, chuyện là thế này, tối canh ba hôm qua, thế tử đột nhiên gọi con của lão vào thư phòng.” Biên ma ma thút tha thút thít đem câu chuyện mà mụ khó khăn lắm mới nghe ngóng được nói ra: “Nói là con của lão khi làm quản gia ăn chặn ít tiền, muốn đem chức quản gia của nó miễn đi, giao cho lão nô tài già Ngô Phúc ở nhà thế tử ngày trước.”
“Hắn to gan thật đấy.” Biên ma ma còn chưa nói xong, công chúa Kiến Ninh cũng đã hầm hừ : “Tối khuya hôm qua hắn sói tru quỷ khóc, làm ồn đến bản cung nửa đêm ngủ không ngon giấc, chuyện này còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại còn dám giở trò với con trai vú nuôi của bản cung, hắn ăn gan hùm mật gấu hay sao?” Nói tới đây, công chúa Kiến Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại hỏi: “Hồng Thược, giờ là lúc nào rồi? Sao Ngạch phụ còn chưa tới dập đầu thỉnh an (là một thứ lễ do nhà Thanh quy định, thể hiện lòng kính trọng quý mến của kẻ bề dưới) ta?”
“Bẩm công chúa nương nương, hiện giờ đã là giờ thìn hai khắc (tương đương bảy giờ rưỡi sáng-dịch giả chú).” Hồng Thược dịu dàng đáp. Cô ả Hồng Thược này chính là một trong bốn nàng thiếp thân thị nữ mà ba năm trước Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang đã ban cho công chúa Kiến Ninh, là Kỳ nhân Hán quân, năm nay mới mười sáu tuổi, là người thân cẩn nhất của công chúa Kiến Ninh, đồng thời nàng ta cũng là người xinh xắn nhất trong đám nha hoàn thị nữ trong Ngô phủ, thanh âm thanh thúy rất dễ nghe.
“Thật to gan!” Công chúa Kiến Ninh tức đến vỗ mạnh xuống bàn trang điểm, giận dữ quát: “Bản cung mới vào cung làm bạn với mẫu hậu ba ngày, Ngô Ứng Hùng kia đã dám quên cái lệ mỗi ngày ba lần tới làm lễ hai quỳ ba lạy ư? Thật đúng là vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm mà!” Công chúa Kiến Ninh tức tối đến mức cả mình cũng mắng lan vào: “Đi, đem cái tên ngạch phụ Hán cẩu đó gọi tới, bản cung hôm nay muốn tự tay chấp hành gia pháp! Còn nữa, thả Hoàng Nhị ra khỏi vựa củi, chỉ ăn chặn một ít tiền, Ngô Tam Quế cha hắn mỗi năm lại khua khoắng đi của nhà Ái tân giác la bọn ta từng ấy quân lương, ăn chặn của hắn một chút là phải! Cứ nghe theo lời bản cung nói, tha tội cho Hoàng Nhị!”
“Công chúa nương nương, Hoàng Nhị không phải vì ăn chặn tiền mới bị nhốt vào.” Biên ma ma nhút nhát xen lời: “Tối hôm qua Hoàng Nhị vào trong phòng ngạch phụ, không cẩn thận đụng đổ mất cái đèn dầu, xui xẻo làm sao cái đèn dầu ấy vừa vặn làm dơ mất thánh chỉ của tiên hoàng, còn khiến thánh chỉ bị cháy một ít … Cho nên, ngạch phụ mới đem Hoàng Nhị nhốt vào vựa củi, lát nữa còn tính đem đến phủ Thuận Thiên trị tội…”
“Làm cháy thánh chỉ của tiên hoàng?” Công chúa Kiến Ninh hít sâu, toát mồ hôi lạnh, nửa buổi sau mới chậm rãi nói: “Vú à, việc này không phải bản cung không chịu giúp ngươi, nhưng tổn hại thánh chỉ chính là tội ác không tha, tội đại bất kính, theo luật Đại Thanh là phải chém đầu. Chuyện này không chỉ là bản cung không che chở nổi cho con trai ngươi, đến cả mẫu hậu bổn cung là Thái hoàng thái hậu cũng không cách nào bao che cho được.”
“Công chúa nương nương, chính vì khó nên lão nô mới cầu xin ngài.” Biên ma ma lại cất tiếng khóc như tiếng mổ heo lên: “Lão nô chỉ có một đứa con, nếu nó có chuyện gì không hay, còn để lão nô sống làm sao được nữa? Công chúa nương nương, công chúa nương nương, ta cầu xin ngài, cầu xin ngài.” Vừa gào khóc, Biên ma ma vừa dập đầu không ngớt cho công chúa Kiến Ninh, cho tận đến lúc trán chảy cả máu, dáng vẻ thê thảm đó, kể cũng giống hệt cảnh ngày xưa Ngô Ứng Hùng bị công chúa Kiến Ninh đánh đập hành hạ.
“Nhưng việc này là tội đại bất kính, bảo ta cứu sao bây giờ?” Công chúa Kiến Ninh lưỡng lự nhìn Biên ma ma, người đã một tay nuôi lớn mình, hoàn toàn bất lực. Đừng thấy công chúa Kiến Ninh ngày thường huênh hoang ngạo mạn, hết sức kỳ thị người Hán, nhưng ả ta đối với việc giang sơn nhà Đại Thanh có vững vàng hay không còn quan tâm hơn bất kì ai. Nếu từ nhà đế vương lại dẫn đầu việc có pháp luật lại không nghe, phạm luật không xử, truyền ra ngoài sẽ bị bắt chước dần dần làm theo, việc này thế tất sẽ ảnh hưởng giang sơn Đại Thanh có chắc chắn vạn năm hay không.
Lúc này, cô nha hoàn xinh xắn nhất của công chúa Kiến Ninh, Hồng Thược mở miệng. Cô bé tiểu nha đầu này không chỉ vẻ ngoài thanh tú dễ thương, mà đầu óc cũng cực kì nhanh nhạy, thường ngày chính là cẩu đầu quân sư của công chúa Kiến Ninh, nghĩ ra không ít trò âm hiểm để giày vò đày ải Ngô Ứng Hùng. Hồng Thược chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Công chúa nương nương, nô tỳ có một kế, may ra có thể cứu được Hoàng Nhị, giúp hắn tránh được tội đại bất kính.”
“Cách nào? Mau nói!” Công chúa Kiến Ninh mừng rỡ hỏi. Biên ma ma cũng đổi đối tượng dập đầu sang Hồng Thược: “Hồng Thược cô nương, nếu cô thật có thể cứu ra Hoàng Nhị, cô chính là cha mẹ lão đây trùng sinh, lão thân nhất định kêu Hoàng Nhị mai mối cưới hỏi đàng hoàng lấy cô về nhà, để cô làm vợ cả, cả nhà chúng ta đều mang ơn cô.”
“Xì!” Hồng Thược hai má đỏ bừng thầm phỉ nhổ, nói thầm mụ thật biết tưởng bở, nếu không phải nể mặt công chúa nương nương với thái hoàng thái hậu, ta thèm vào lo việc con trai mụ chết sống thế nào. Hóa ra lúc tên Hoàng Nhị khi còn làm quản gia Ngô phủ, đám nha hoàn thị nữ nhà ngòai hắn tùy ý hiếp đáp, nhưng đám nha hoàn nhà trong Hoàng Nhị nào có gan dám động, đặc biệt là bốn cô nha hoàn cạnh công chúa Kiến Ninh là Hồng Thược, Hương Thế, Lăng Hà cùng Vân Tụ, cô nào cô nấy như như hoa như ngọc, lung linh dễ thương, Hoàng Nhị lại càng thẻm rỏ rãi, sớm đã muốn tìm cách đem cô Hồng Thược xinh nhất bọn chiếm lấy. Cho nên Hồng Thược mới ho khan một tiếng, nói: “Biên ma ma, để Hoàng Nhị cưới ta về nhà thì khỏi cần, chỉ xin bà trông nom Hoàng Nhị cho tốt, bảo hắn sau này đừng có dây dưa ta nữa là được rồi.”
“Việc này … Vâng, vâng, vâng vâng! Lão thân nhất định sẽ trông nom hắn đàng hoàng.” Biên ma ma trong lòng giận lắm, ngấm ngầm thề, chỉ cần cứu được Hoàng Nhị ra ngoài, nhất định phải cầu công chúa Kiến Ninh đem Hồng Thược thưởng cho con trai mình, đến lúc đó tha hồ từ từ mà tính sổ với con bé không biết điều này. Nhưng lúc này Biên ma ma đang phải quỵ lụy người, chỉ đành thu hồi tính tình ngang ngược do công chúa Kiến Ninh tạo thành, cầu khẩn: “Hồng Thược cô nương, Hồng Thược nãi nãi (bà ngoại – dịch giả chú), lão thân cầu xin cô mau mau nói ra cách nào cứu Hoàng Nhị, chứ muộn nữa là không kịp nữa rồi.”
“Nói thật ra là, cách này của ta cũng rất đơn giản.” Hồng Thược rất rành chuyện nhìn mặt đoán ý, liếc thấy công chúa Kiến Ninh đang ngồi trước kính trang điểm vẻ mặt không hài lòng, không dám dằng dai làm ả với Biên ma ma sốt ruột, vội vàng nói ngay: “Chính là tìm một người, tìm một người có thể gánh được cái tội danh đại bất kính này, đem tội danh làm tổn hại thánh chỉ của tiên hoàng gánh giùm mà thôi.”
“Tìm một kẻ có thể gánh nổi tội danh làm tổn hại thánh chỉ của tiên hoàng chịu tội thay?” Mụ Biên ma ma la hét ồn ào, cào cấu cắn xé, lắm mồm nhiều chuyện là cao thủ hạng nhất, nhưng nói đến chuyện chơi âm mưu giở trò đểu thì đến xách giày cho Hồng Thược còn chưa xứng, nghi hoặc hỏi: “Tìm đâu ra? Tổn hại thánh chỉ chính là tội chặt đầu, có kẻ nào ngu đến mức chịu tội thay cho con của ta?”
“Tổn hại thánh chỉ quả thật là tội chết, chỉ là nếu nhưng người chịu thay tội này chỉ là vô ý làm tổn hại, mà người đó lại là người có công, có chức, vậy cũng chẳng đến nỗi phải chặt đầu. Tỷ như là …” Nói tới đây, gương mặt xinh xắn của Hồng Thường đầy nét gian trá, cười khinh khích nói: “Ví như là, Ngô ngạch phụ của công chúa nương nương nhà ta, hắn nếu như chịu gánh thay tội này của Hoàng Nhị, lại có công chúa thay ngạch phụ chứng minh đó chỉ là sơ suất vô ý, như thế triều đình cùng lắm là hạ chỉ trách phạt ngạch phụ mấy câu, phạt một hai năm bổng lộc là xong.”
…
“Ách xì!” Ngô Viễn Minh hắt hơi một tiếng, một bãi nước miếng tức thì văng lên bức tranh Ngô Ứng Hùng sắp vẽ xong, làm hắn tức đến quẳng bút mắng to: “Nhất định là có ai đang ở sau lưng tính kế lão tử, nếu để cho lão tử biết được là ai, nam lão tử phải đem nhốt đại lao chặt đầu, nữ thì tiền dâm hậu sát!”
“Thế tử, ‘lão tử’ là từ ngữ thô tục của bọn người đầu đường xó chợ, thế tử cậu thân là cành vàng lá ngọc, kiểu ăn nói này tuy lão nô không biết cậu học từ ai, nhưng càng ít dùng càng tốt ạ!” Ông bộc già trung thành Ngô Phúc của Ngô Ứng Hùng khẽ khàng nhắc nhở.
“Quen mồm rồi, sau này sẽ chú ý.” Ngô Viễn Minh có chút lúng túng, sau khi hắn cùng ý thức kiếp trước của Ngô Ứng Hùng dung hợp, chỉ kế thừa mỗi ký ức của Ngô Ứng Hùng, mà không giữ được một chút xíu ăn học nào của Ngô Ứng Hùng, cho nên cứ theo thói quen nói những câu cửa miệng của mình kiếp trước. Tuy nhiên hắn rất nhanh đánh trống lảng sang chuyện khác, lau đám nước bọt trên bức tranh, quẹt quẹt mấy cái xong đưa cho Ngô Phúc, dặn bảo: “Ngô Phúc, ngươi cùng với Ngô Thọ mang ngân phiếu một vạn lượng, tự mình đi đến tiệm xe ngựa ở thành Đông, bảo bọn chúng nhất định phải đúng trưa ngày mồng tám tháng giêng, làm cho ta một chiếc xe ngựa đúng y như bản vẽ này của ta, ta muốn tặng cho đại nhân Mục Lý Mã một phần lễ cực kì bất ngờ thú vị.”
....
“Đúng đúng đúng, Hồng Thược cô nương quả có kế hay.”Gương mặt đã khóc đến sưng húp của Biên ma ma rốt cuộc cũng nở lại nụ cười, tuy nói cái cách này của Hồng Thược là đẩy vị chủ nhân trên danh nghĩa Ngô Ứng Hùng vào nước sôi lửa bỏng, nhưng đám người bên cạnh công chúa Kiến Ninh có ai thèm quan tâm đến. Cho nên, Biên ma ma cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, hơi xoay chân lại lập tức chuyển đối tượng cần quỳ lạy sang công chúa Kiến Ninh: “Công chúa nương nương, Hồng Thược cô nương quả nhiên có cách thật hay, công chúa nương nương, lão nô chỉ có mỗi thằng con trai duy nhất đó thôi, cầu xin ngài cứu lấy nó, nếu như nó cứ thế mà đi, lão thân trăm tuổi đến cả người đốt giấy vàng để tang cũng không có nữa. Công chúa nương nương ơi …!”
Tiếng khóc rền rĩ của Biên ma ma cực kì có tính xuyên thấu, xọc vào màng nhĩ bốn cô thiếu nữ Hồng Thược, Hương Thế nghe ong ong cả đầu, thế mà công chúa Kiến Ninh dường như không nghe thấy. Cũng không phải ả ta không nỡ dùng Ngô Ứng Hùng chịu tội thay cho người anh cùng chung bầu sữa với mình ; thử hỏi một ả đàn bà kết hôn đã mười lăm năm mà cũng không chịu chung chăn gối với chồng, thì còn cảm tình gì với người chồng đó? Mà là công chúa Hòa Thạc Khác Thuần (tên thật công chúa – dịch giả chú) của Đại Thanh đang suy xét vấn đề càng sâu xa hơn, bởi vì Ngô Ứng Hùng tuy dễ ăn hiếp (?), nhưng sau lưng hắn là Ngô Tam Quế cũng chẳng phải hạng dễ trêu.
“Nếu như bắt ép cái gã hèn kia gánh tội, vậy nói không chừng hắn sẽ viết thư cho Ngô phiên, Ngô phiên mượn cớ làm ồn ào, khẳng định lại một trận bão táp nữa.” Công chúa Kiến Ninh cũng khá có đầu óc chính trị, trong lòng ngấm ngầm tính toán: “Cho nên cần phải dùng chút thủ đoạn để lừa gã hèn yếu kia gánh chịu trách nhiệm, như vậy một là có thể bịt được mồm Ngô phiên lại, hai lại có thể vào lúc mười lăm tháng giêng Ngô phiên phái người vào kinh đòi lương, giúp cho đứa cháu hoàng đế kia của ta tăng một phần vốn để đàm phán.”
Vụ đòi lương mà công chúa Kiến Ninh tính toán chính là ba vị phiên vương tọa trấn phương Nam nổi danh vang dội ở trong sự thật lịch sử Ngô Tam Quế, Cảnh Tinh Trung và Thượng Khả Hỉ, cứ mỗi năm đều đòi hỏi từ Thanh triều một khoản quân lương lớn, thậm chí có có năm quân lương đòi hỏi còn vượt cả tổng thu nhập tài chính cả năm của Thanh triều, tạo thành một gánh nặng tài chính mà Thanh triều phải gánh chịu. Mà cái ngày Ngô Tam Quế vươn tay vòi vĩnh khua khoắng quân lương năm nay lại sắp đến, vì việc này mà triều đình trên dưới ai ai cũng lo lắng đầy mặt, không chỉ là hoàng đế Khang Hi và thái hoàng thái hậu Hiếu Trang phát sầu, đến cả kẻ thù hiện tại của Khang Hi là Ngao Bái cũng rất là đau đầu. Mà nếu quả thật công chúa Kiến Ninh có thể lừa gã hèn yếu ngốc nghếch Ngô Ứng Hùng đi chịu cái tội đại bất kính này, Khang Hi liền có thể lợi dụng chuyện này làm to ra khi tiếp xúc sứ đoàn đòi lương, ép Ngô Tam Quế hạ thấp hạn mức đòi hỏi quân lương!
“Hồng Thược, ngươi đi mời ngạch phụ tới đây.” Tính toán xong xuôi, công chúa Kiến Ninh lập tức sai nha hoàn xinh đẹp nhất của ả đi mời Ngô Ứng Hùng, mà để Ngô Ứng Hùng ngoan ngoãn mắc câu, công chúa Kiến Ninh còn dặn dò thêm: “Thái độ với ngạch phụ tốt một chút, đừng dùng những trò ép buộc ngày trước, phải dỗ dành hắn tới.”
Tính toán của công chúa Kiến Ninh tính cho thật hay, đáng tiếc ả không hề biết là, lúc này ông chồng Ngô Ứng Hùng trên danh nghĩa của ả, cũng là Ngô Viễn Minh hiện giờ, vì một đêm không ngủ ngon, đem mọi chuyện dặn dò cho Ngô Phúc đi làm hết xong, đã nằm lại lên giường ngủ tiếp. Mà xưa nay không thích ngủ một mình, nên đại thế tử Ngô Viễn Minh còn đang tính toán trong bụng: “Giá mà có một cô em dễ thương cho ta ôm lấy ngủ thì tốt quá.”
*Tám trăm dặm khẩn cấp: là cấp độ khẩn cấp cao nhất. Nhà Thanh chia thư tín ra là nhiều cấp bậc, một trăm dặm, hai trăm dặm .... Tín sứ tám trăm dặm khẩn cấp là mức độ cao nhất, tín sứ toàn quyền điều động ngựa tại các địa phương, được xông thẳng vào hoàng cung không cần sự cho phép của Vua. Kể cả khi chiến tranh với Ngô Tam Quế, nhà Thanh cũng chỉ sử dụng mức sáu trăm dặm khẩn cấp mà thôi.
**Ngạch phụ: chồng công chúa, dân gian ta thường gọi là phò mã.
Trên đường cầu cứu, Biên ma ma đụng nghiêng cây thạch lựu mà công chúa Kiến Ninh tự tay trồng, hất đổ bồn cảnh Tứ quý cát tường mà công chúa Kiến Ninh thích nhất, còn húc thẳng vào người thiếp thân thị nữ thân cẩn nhất của công chúa, Hương Thế, đúng ngay lúc Hương Thế trong tay đang bưng một chậu nước rửa mặt, nguyên chậu nước rửa mặt nóng hôi hổi hắt tung lên, cả Biên ma ma lẫn Hương Thế đều ướt như chuột lột, làm Hương Thế tức đến giậm chân bình bịch, oán trách nói: “Biên ma ma, là nhà bị cháy hay trời sắp sập? Bà đi đường cái kiểu gì thế? Bà xem xem, nước rửa mặt của công chúa cũng bị bà làm đổ cả.”
“Hương Thế cô nương, Hương Thế cô nương.” Biên ma ma tuyệt đối là hỏi một đường đáp một nẻo, nắm lấy cánh tay của Hương Thế khóc rống, không ngừng truy hỏi: “Hương Thế cô nương, công chúa nương nương đã dậy hay chưa? Nếu là chưa, xin cô mau mau đi gọi nàng, ta muốn cầu nàng cứu mạng con trai của ta!”
“Biên ma ma, con trai ngươi có chuyện gì?” Từ trong phòng ngủ truyền ra giọng nói kiêu ngạo của công chúa Kiến Ninh: “Hương Thế, dẫn Biên ma ma vào nói chuyện.”
“Công chúa nương nương, con của lão … Đứa con đáng thương của lão, nó phạm lỗi bị ngạch phụ (tức phò mã, chồng công chúa – dịch giả chú), đã bị nhốt vào trong vựa cũi, sắp chết đến nơi rồi!” Thanh âm chói tai phát ra từ cổ họng oang oang của Biên ma ma vang lên, làm đám tuyết đọng trên cành cây mái nhà rơi từng mảng, khiến cho dân cư quanh Ngô phủ lần thứ ba trong ngày bị âm thanh công kích, tức đến đám dân đen ngoác mồm mắng to: “Cẩu Hán gian sinh ra thằng tiểu Hán gian, trong nhà có ma hay sao vậy? Còn để người khác ngủ không?” Đương nhiên, trong hoàn cảnh chính trị tàn khốc thời đầu nhà Thanh, những lời này người bình thường không dám mắng ở chốn đông người.
Cửa phòng ngủ xịch mở, Biên ma ma nước mắt nước mũi giàn giụa xông vào phòng, bởi trong phòng được sưởi đầy đủ, nên ấm áp như giữa mùa xuân, công chúa Kiến Ninh chỉ mặc một chiếc áo lót màu trắng vàng ngồi trước bàn trang điểm, do ba nàng thiếp thân thị nữ (chỉ những thị nữ thân cận nhất) khác của ả gồm Hồng Thược, Lăng Hà cùng Vân Tụ giúp ả trang điểm. Thấy Biên ma ma bước vào, công chúa Kiến Ninh cũng không ngoảnh đầu lại, ngáp dài một tiếng mới hỏi: “Ma ma, thằng con của bà làm chuyện gì mà rơi vào tay ngạch phụ? Tình huống hiện giờ của nó thế nào rồi?”
“Công chúa nương nương, chuyện là thế này, tối canh ba hôm qua, thế tử đột nhiên gọi con của lão vào thư phòng.” Biên ma ma thút tha thút thít đem câu chuyện mà mụ khó khăn lắm mới nghe ngóng được nói ra: “Nói là con của lão khi làm quản gia ăn chặn ít tiền, muốn đem chức quản gia của nó miễn đi, giao cho lão nô tài già Ngô Phúc ở nhà thế tử ngày trước.”
“Hắn to gan thật đấy.” Biên ma ma còn chưa nói xong, công chúa Kiến Ninh cũng đã hầm hừ : “Tối khuya hôm qua hắn sói tru quỷ khóc, làm ồn đến bản cung nửa đêm ngủ không ngon giấc, chuyện này còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại còn dám giở trò với con trai vú nuôi của bản cung, hắn ăn gan hùm mật gấu hay sao?” Nói tới đây, công chúa Kiến Ninh đột nhiên nhớ ra một chuyện, lại hỏi: “Hồng Thược, giờ là lúc nào rồi? Sao Ngạch phụ còn chưa tới dập đầu thỉnh an (là một thứ lễ do nhà Thanh quy định, thể hiện lòng kính trọng quý mến của kẻ bề dưới) ta?”
“Bẩm công chúa nương nương, hiện giờ đã là giờ thìn hai khắc (tương đương bảy giờ rưỡi sáng-dịch giả chú).” Hồng Thược dịu dàng đáp. Cô ả Hồng Thược này chính là một trong bốn nàng thiếp thân thị nữ mà ba năm trước Thái hoàng thái hậu Hiếu Trang đã ban cho công chúa Kiến Ninh, là Kỳ nhân Hán quân, năm nay mới mười sáu tuổi, là người thân cẩn nhất của công chúa Kiến Ninh, đồng thời nàng ta cũng là người xinh xắn nhất trong đám nha hoàn thị nữ trong Ngô phủ, thanh âm thanh thúy rất dễ nghe.
“Thật to gan!” Công chúa Kiến Ninh tức đến vỗ mạnh xuống bàn trang điểm, giận dữ quát: “Bản cung mới vào cung làm bạn với mẫu hậu ba ngày, Ngô Ứng Hùng kia đã dám quên cái lệ mỗi ngày ba lần tới làm lễ hai quỳ ba lạy ư? Thật đúng là vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm mà!” Công chúa Kiến Ninh tức tối đến mức cả mình cũng mắng lan vào: “Đi, đem cái tên ngạch phụ Hán cẩu đó gọi tới, bản cung hôm nay muốn tự tay chấp hành gia pháp! Còn nữa, thả Hoàng Nhị ra khỏi vựa củi, chỉ ăn chặn một ít tiền, Ngô Tam Quế cha hắn mỗi năm lại khua khoắng đi của nhà Ái tân giác la bọn ta từng ấy quân lương, ăn chặn của hắn một chút là phải! Cứ nghe theo lời bản cung nói, tha tội cho Hoàng Nhị!”
“Công chúa nương nương, Hoàng Nhị không phải vì ăn chặn tiền mới bị nhốt vào.” Biên ma ma nhút nhát xen lời: “Tối hôm qua Hoàng Nhị vào trong phòng ngạch phụ, không cẩn thận đụng đổ mất cái đèn dầu, xui xẻo làm sao cái đèn dầu ấy vừa vặn làm dơ mất thánh chỉ của tiên hoàng, còn khiến thánh chỉ bị cháy một ít … Cho nên, ngạch phụ mới đem Hoàng Nhị nhốt vào vựa củi, lát nữa còn tính đem đến phủ Thuận Thiên trị tội…”
“Làm cháy thánh chỉ của tiên hoàng?” Công chúa Kiến Ninh hít sâu, toát mồ hôi lạnh, nửa buổi sau mới chậm rãi nói: “Vú à, việc này không phải bản cung không chịu giúp ngươi, nhưng tổn hại thánh chỉ chính là tội ác không tha, tội đại bất kính, theo luật Đại Thanh là phải chém đầu. Chuyện này không chỉ là bản cung không che chở nổi cho con trai ngươi, đến cả mẫu hậu bổn cung là Thái hoàng thái hậu cũng không cách nào bao che cho được.”
“Công chúa nương nương, chính vì khó nên lão nô mới cầu xin ngài.” Biên ma ma lại cất tiếng khóc như tiếng mổ heo lên: “Lão nô chỉ có một đứa con, nếu nó có chuyện gì không hay, còn để lão nô sống làm sao được nữa? Công chúa nương nương, công chúa nương nương, ta cầu xin ngài, cầu xin ngài.” Vừa gào khóc, Biên ma ma vừa dập đầu không ngớt cho công chúa Kiến Ninh, cho tận đến lúc trán chảy cả máu, dáng vẻ thê thảm đó, kể cũng giống hệt cảnh ngày xưa Ngô Ứng Hùng bị công chúa Kiến Ninh đánh đập hành hạ.
“Nhưng việc này là tội đại bất kính, bảo ta cứu sao bây giờ?” Công chúa Kiến Ninh lưỡng lự nhìn Biên ma ma, người đã một tay nuôi lớn mình, hoàn toàn bất lực. Đừng thấy công chúa Kiến Ninh ngày thường huênh hoang ngạo mạn, hết sức kỳ thị người Hán, nhưng ả ta đối với việc giang sơn nhà Đại Thanh có vững vàng hay không còn quan tâm hơn bất kì ai. Nếu từ nhà đế vương lại dẫn đầu việc có pháp luật lại không nghe, phạm luật không xử, truyền ra ngoài sẽ bị bắt chước dần dần làm theo, việc này thế tất sẽ ảnh hưởng giang sơn Đại Thanh có chắc chắn vạn năm hay không.
Lúc này, cô nha hoàn xinh xắn nhất của công chúa Kiến Ninh, Hồng Thược mở miệng. Cô bé tiểu nha đầu này không chỉ vẻ ngoài thanh tú dễ thương, mà đầu óc cũng cực kì nhanh nhạy, thường ngày chính là cẩu đầu quân sư của công chúa Kiến Ninh, nghĩ ra không ít trò âm hiểm để giày vò đày ải Ngô Ứng Hùng. Hồng Thược chớp chớp đôi mắt to tròn, nói: “Công chúa nương nương, nô tỳ có một kế, may ra có thể cứu được Hoàng Nhị, giúp hắn tránh được tội đại bất kính.”
“Cách nào? Mau nói!” Công chúa Kiến Ninh mừng rỡ hỏi. Biên ma ma cũng đổi đối tượng dập đầu sang Hồng Thược: “Hồng Thược cô nương, nếu cô thật có thể cứu ra Hoàng Nhị, cô chính là cha mẹ lão đây trùng sinh, lão thân nhất định kêu Hoàng Nhị mai mối cưới hỏi đàng hoàng lấy cô về nhà, để cô làm vợ cả, cả nhà chúng ta đều mang ơn cô.”
“Xì!” Hồng Thược hai má đỏ bừng thầm phỉ nhổ, nói thầm mụ thật biết tưởng bở, nếu không phải nể mặt công chúa nương nương với thái hoàng thái hậu, ta thèm vào lo việc con trai mụ chết sống thế nào. Hóa ra lúc tên Hoàng Nhị khi còn làm quản gia Ngô phủ, đám nha hoàn thị nữ nhà ngòai hắn tùy ý hiếp đáp, nhưng đám nha hoàn nhà trong Hoàng Nhị nào có gan dám động, đặc biệt là bốn cô nha hoàn cạnh công chúa Kiến Ninh là Hồng Thược, Hương Thế, Lăng Hà cùng Vân Tụ, cô nào cô nấy như như hoa như ngọc, lung linh dễ thương, Hoàng Nhị lại càng thẻm rỏ rãi, sớm đã muốn tìm cách đem cô Hồng Thược xinh nhất bọn chiếm lấy. Cho nên Hồng Thược mới ho khan một tiếng, nói: “Biên ma ma, để Hoàng Nhị cưới ta về nhà thì khỏi cần, chỉ xin bà trông nom Hoàng Nhị cho tốt, bảo hắn sau này đừng có dây dưa ta nữa là được rồi.”
“Việc này … Vâng, vâng, vâng vâng! Lão thân nhất định sẽ trông nom hắn đàng hoàng.” Biên ma ma trong lòng giận lắm, ngấm ngầm thề, chỉ cần cứu được Hoàng Nhị ra ngoài, nhất định phải cầu công chúa Kiến Ninh đem Hồng Thược thưởng cho con trai mình, đến lúc đó tha hồ từ từ mà tính sổ với con bé không biết điều này. Nhưng lúc này Biên ma ma đang phải quỵ lụy người, chỉ đành thu hồi tính tình ngang ngược do công chúa Kiến Ninh tạo thành, cầu khẩn: “Hồng Thược cô nương, Hồng Thược nãi nãi (bà ngoại – dịch giả chú), lão thân cầu xin cô mau mau nói ra cách nào cứu Hoàng Nhị, chứ muộn nữa là không kịp nữa rồi.”
“Nói thật ra là, cách này của ta cũng rất đơn giản.” Hồng Thược rất rành chuyện nhìn mặt đoán ý, liếc thấy công chúa Kiến Ninh đang ngồi trước kính trang điểm vẻ mặt không hài lòng, không dám dằng dai làm ả với Biên ma ma sốt ruột, vội vàng nói ngay: “Chính là tìm một người, tìm một người có thể gánh được cái tội danh đại bất kính này, đem tội danh làm tổn hại thánh chỉ của tiên hoàng gánh giùm mà thôi.”
“Tìm một kẻ có thể gánh nổi tội danh làm tổn hại thánh chỉ của tiên hoàng chịu tội thay?” Mụ Biên ma ma la hét ồn ào, cào cấu cắn xé, lắm mồm nhiều chuyện là cao thủ hạng nhất, nhưng nói đến chuyện chơi âm mưu giở trò đểu thì đến xách giày cho Hồng Thược còn chưa xứng, nghi hoặc hỏi: “Tìm đâu ra? Tổn hại thánh chỉ chính là tội chặt đầu, có kẻ nào ngu đến mức chịu tội thay cho con của ta?”
“Tổn hại thánh chỉ quả thật là tội chết, chỉ là nếu nhưng người chịu thay tội này chỉ là vô ý làm tổn hại, mà người đó lại là người có công, có chức, vậy cũng chẳng đến nỗi phải chặt đầu. Tỷ như là …” Nói tới đây, gương mặt xinh xắn của Hồng Thường đầy nét gian trá, cười khinh khích nói: “Ví như là, Ngô ngạch phụ của công chúa nương nương nhà ta, hắn nếu như chịu gánh thay tội này của Hoàng Nhị, lại có công chúa thay ngạch phụ chứng minh đó chỉ là sơ suất vô ý, như thế triều đình cùng lắm là hạ chỉ trách phạt ngạch phụ mấy câu, phạt một hai năm bổng lộc là xong.”
…
“Ách xì!” Ngô Viễn Minh hắt hơi một tiếng, một bãi nước miếng tức thì văng lên bức tranh Ngô Ứng Hùng sắp vẽ xong, làm hắn tức đến quẳng bút mắng to: “Nhất định là có ai đang ở sau lưng tính kế lão tử, nếu để cho lão tử biết được là ai, nam lão tử phải đem nhốt đại lao chặt đầu, nữ thì tiền dâm hậu sát!”
“Thế tử, ‘lão tử’ là từ ngữ thô tục của bọn người đầu đường xó chợ, thế tử cậu thân là cành vàng lá ngọc, kiểu ăn nói này tuy lão nô không biết cậu học từ ai, nhưng càng ít dùng càng tốt ạ!” Ông bộc già trung thành Ngô Phúc của Ngô Ứng Hùng khẽ khàng nhắc nhở.
“Quen mồm rồi, sau này sẽ chú ý.” Ngô Viễn Minh có chút lúng túng, sau khi hắn cùng ý thức kiếp trước của Ngô Ứng Hùng dung hợp, chỉ kế thừa mỗi ký ức của Ngô Ứng Hùng, mà không giữ được một chút xíu ăn học nào của Ngô Ứng Hùng, cho nên cứ theo thói quen nói những câu cửa miệng của mình kiếp trước. Tuy nhiên hắn rất nhanh đánh trống lảng sang chuyện khác, lau đám nước bọt trên bức tranh, quẹt quẹt mấy cái xong đưa cho Ngô Phúc, dặn bảo: “Ngô Phúc, ngươi cùng với Ngô Thọ mang ngân phiếu một vạn lượng, tự mình đi đến tiệm xe ngựa ở thành Đông, bảo bọn chúng nhất định phải đúng trưa ngày mồng tám tháng giêng, làm cho ta một chiếc xe ngựa đúng y như bản vẽ này của ta, ta muốn tặng cho đại nhân Mục Lý Mã một phần lễ cực kì bất ngờ thú vị.”
....
“Đúng đúng đúng, Hồng Thược cô nương quả có kế hay.”Gương mặt đã khóc đến sưng húp của Biên ma ma rốt cuộc cũng nở lại nụ cười, tuy nói cái cách này của Hồng Thược là đẩy vị chủ nhân trên danh nghĩa Ngô Ứng Hùng vào nước sôi lửa bỏng, nhưng đám người bên cạnh công chúa Kiến Ninh có ai thèm quan tâm đến. Cho nên, Biên ma ma cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, hơi xoay chân lại lập tức chuyển đối tượng cần quỳ lạy sang công chúa Kiến Ninh: “Công chúa nương nương, Hồng Thược cô nương quả nhiên có cách thật hay, công chúa nương nương, lão nô chỉ có mỗi thằng con trai duy nhất đó thôi, cầu xin ngài cứu lấy nó, nếu như nó cứ thế mà đi, lão thân trăm tuổi đến cả người đốt giấy vàng để tang cũng không có nữa. Công chúa nương nương ơi …!”
Tiếng khóc rền rĩ của Biên ma ma cực kì có tính xuyên thấu, xọc vào màng nhĩ bốn cô thiếu nữ Hồng Thược, Hương Thế nghe ong ong cả đầu, thế mà công chúa Kiến Ninh dường như không nghe thấy. Cũng không phải ả ta không nỡ dùng Ngô Ứng Hùng chịu tội thay cho người anh cùng chung bầu sữa với mình ; thử hỏi một ả đàn bà kết hôn đã mười lăm năm mà cũng không chịu chung chăn gối với chồng, thì còn cảm tình gì với người chồng đó? Mà là công chúa Hòa Thạc Khác Thuần (tên thật công chúa – dịch giả chú) của Đại Thanh đang suy xét vấn đề càng sâu xa hơn, bởi vì Ngô Ứng Hùng tuy dễ ăn hiếp (?), nhưng sau lưng hắn là Ngô Tam Quế cũng chẳng phải hạng dễ trêu.
“Nếu như bắt ép cái gã hèn kia gánh tội, vậy nói không chừng hắn sẽ viết thư cho Ngô phiên, Ngô phiên mượn cớ làm ồn ào, khẳng định lại một trận bão táp nữa.” Công chúa Kiến Ninh cũng khá có đầu óc chính trị, trong lòng ngấm ngầm tính toán: “Cho nên cần phải dùng chút thủ đoạn để lừa gã hèn yếu kia gánh chịu trách nhiệm, như vậy một là có thể bịt được mồm Ngô phiên lại, hai lại có thể vào lúc mười lăm tháng giêng Ngô phiên phái người vào kinh đòi lương, giúp cho đứa cháu hoàng đế kia của ta tăng một phần vốn để đàm phán.”
Vụ đòi lương mà công chúa Kiến Ninh tính toán chính là ba vị phiên vương tọa trấn phương Nam nổi danh vang dội ở trong sự thật lịch sử Ngô Tam Quế, Cảnh Tinh Trung và Thượng Khả Hỉ, cứ mỗi năm đều đòi hỏi từ Thanh triều một khoản quân lương lớn, thậm chí có có năm quân lương đòi hỏi còn vượt cả tổng thu nhập tài chính cả năm của Thanh triều, tạo thành một gánh nặng tài chính mà Thanh triều phải gánh chịu. Mà cái ngày Ngô Tam Quế vươn tay vòi vĩnh khua khoắng quân lương năm nay lại sắp đến, vì việc này mà triều đình trên dưới ai ai cũng lo lắng đầy mặt, không chỉ là hoàng đế Khang Hi và thái hoàng thái hậu Hiếu Trang phát sầu, đến cả kẻ thù hiện tại của Khang Hi là Ngao Bái cũng rất là đau đầu. Mà nếu quả thật công chúa Kiến Ninh có thể lừa gã hèn yếu ngốc nghếch Ngô Ứng Hùng đi chịu cái tội đại bất kính này, Khang Hi liền có thể lợi dụng chuyện này làm to ra khi tiếp xúc sứ đoàn đòi lương, ép Ngô Tam Quế hạ thấp hạn mức đòi hỏi quân lương!
“Hồng Thược, ngươi đi mời ngạch phụ tới đây.” Tính toán xong xuôi, công chúa Kiến Ninh lập tức sai nha hoàn xinh đẹp nhất của ả đi mời Ngô Ứng Hùng, mà để Ngô Ứng Hùng ngoan ngoãn mắc câu, công chúa Kiến Ninh còn dặn dò thêm: “Thái độ với ngạch phụ tốt một chút, đừng dùng những trò ép buộc ngày trước, phải dỗ dành hắn tới.”
Tính toán của công chúa Kiến Ninh tính cho thật hay, đáng tiếc ả không hề biết là, lúc này ông chồng Ngô Ứng Hùng trên danh nghĩa của ả, cũng là Ngô Viễn Minh hiện giờ, vì một đêm không ngủ ngon, đem mọi chuyện dặn dò cho Ngô Phúc đi làm hết xong, đã nằm lại lên giường ngủ tiếp. Mà xưa nay không thích ngủ một mình, nên đại thế tử Ngô Viễn Minh còn đang tính toán trong bụng: “Giá mà có một cô em dễ thương cho ta ôm lấy ngủ thì tốt quá.”
*Tám trăm dặm khẩn cấp: là cấp độ khẩn cấp cao nhất. Nhà Thanh chia thư tín ra là nhiều cấp bậc, một trăm dặm, hai trăm dặm .... Tín sứ tám trăm dặm khẩn cấp là mức độ cao nhất, tín sứ toàn quyền điều động ngựa tại các địa phương, được xông thẳng vào hoàng cung không cần sự cho phép của Vua. Kể cả khi chiến tranh với Ngô Tam Quế, nhà Thanh cũng chỉ sử dụng mức sáu trăm dặm khẩn cấp mà thôi.
**Ngạch phụ: chồng công chúa, dân gian ta thường gọi là phò mã.
/11
|