“Đúng rồi, đúng rồi!” Ngô Viễn Minh sờ soạng cái trán bóng nhẵn của mình, vẻ mặt hối hận nhìn nàng Sử Giám Mai đang trợn mắt há mồm nói: “Bản thế tử quên mất, cô nương Giám Mai không những là vị hôn thê của Ngụy Đông Đình đại nhân, còn là biểu muội của hắn nữa, thân càng thêm thân, đúng là ruột thịt keo sơn mà.”
“Hay lắm.” Ngô Viễn Minh nói chưa dứt lời, Ngao Bái đã đứng phắt dậy, hung dữ nhìn nàng tiểu nha hoàn Tố Thu đang thừ người líu lưỡi, cũng chính là vị hôn thê Sử Giám Mai của gã Ngụy Đông Đình, thủ lĩnh thị vệ, vừa đánh cho Ngô Viễn Minh một trận thê thảm, cười gằn nói: “Giám Mai, hóa ra cô chính là vợ chưa cưới của Ngụy Đông Đình, Ngụy đại nhân sao, thất kính, thất kính, ngày thường lão phu đối xử với Ngụy phu nhận thật quá không lễ phép.”
“Ngao tướng, ta …” Tuy rằng Sử Giám Mai nhạy bén hơn người, nhưng thân phận nằm vùng ở nhà Ngao Bái để thăm dò tình báo cho Khang Hi và Ngụy Đông Đình đột nhiên bị một gã đẩu đâu vạch trần hết ra, Sử Giám Mai có lanh lợi đến đâu, cũng sao có thể phản ứng kịp, lúc này cũng luống cuống tay chân. Không đợi Sử Giám Mai từ trong cơn kinh sợ tỉnh lại, Ngao Bái lão sắc quỷ vốn sớm đã thèm thuồng nàng từ lâu khẽ vung tay, quát: “Bắt lấy!”
“Rõ!” Trong chớp mắt, hai mươi tên qua thập cáp từ bên ngoài Noãn các xông vọt vào, từ bốn mặt ập đến Sử Giám Mai. Sử Giám Mai quyết đoán thật nhanh, xoay tay bèn định chộp lấy tên đầu sỏ Ngô Viễn Minh, hòng mong dùng thân phận đặc thù của hắn bắt làm con tin để thoát thân. Nhưng Ngô Viễn Minh xem phim bộ nhiều, cảnh đám gian nịnh tiểu nhân lúc cố cùng liều thân thường bắt lấy con tin, đã sớm có chuẩn bị, Sử Giám Mai vừa bị bao vây tay còn chưa kịp vươn tới, Ngô Viễn Minh đã nhấc chén trà trên bàn lên hắt nước trà nóng vào mặt nàng, đồng thời hẳn cũng rùn người, xoay mình lăn xuống đấn chạy thoát.
“Tặc tử! Tiểu nhân!” Sử Giám Mai không ngờ Ngô Viễn Minh còn ra tay trước nàng, trong lúc trở tay không kịp đã bị nước trà nóng hổi hắt trúng mắt, làm hai mắt không mở ra nổi, trong lúc hoảng loạn chỉ đành khua tay múa chân chống địch, nhưng một đôi tay như cặp gọng kìm đã giữ chặt hai vai nàng, bằng thứ sức lực có thể so với gấu chó đẩy trái phải hai cái, hai vai nàng lập tức trật khớp, mà hai mươi tên qua thập cáp cũng thừa cơ nhào lên, bắt lấy nàng trói nghiến lại.
“Nhốt vào phòng Đông Sương, chút nữa lão phu tự mình đi thẩm vấn ả tiện nhân này.” Ngao Bái vừa từ đằng sau đánh lén Sử Giám Mai liền ra lệnh một tiếng, ném nàng qua, hướng Ngô Viễn Minh ôm quyền nói: “Ngô thế tử, đa tạ, nếu không nhờ thế tử chỉ cho, lão phu còn không biết ả tiện nhân này lại chính là gian tế mà tên tiểu tặc Ngụy Đông Đình kia chôn cạnh lão phu.”
Đến lúc này, không chỉ là người trong cuộc như Ngao Bái, Sử Giám Mai cùng lão già gian trá thành tánh Ban Bố Nhĩ Thiện, đến cả lão em tham lam như heo, ngu xuẩn cũng như heo của Ngao Bái là Mục Lý Mã cũng đã nhìn ra ý đồ chính của lần Ngô Viễn Minh tới Ngao phủ này chính là để tiết lộ tin tức cho Ngao Bái, đồng thời mượn tay Ngao Bái báo thù bọn Ngụy Đông Đình, báo mối thù vừa mới bị bọn Ngụy Đông Đình đánh đập hành hạ! Mà chiêu này của Ngô Viễn Minh độc địa nhất ở chỗ là không sợ bị Ngao Bái phát hiện ra, cho dù là Ngao Bái không muốn bị lợi dụng, cũng không thể không làm theo đúng ý muốn của Ngô Viễn Minh!
Bọn Ngao Bái ngoài việc âm thầm bội phục thủ đoạn độc địa của Ngô Viễn Minh, còn kỳ quái ở chỗ nhờ đâu mà Ngô Viễn Minh lại biết được thân phận của Sử Giám Mai? Chẳng lẽ là, gián điệp của Ngô Tam Quế tại Bắc Kinh đã cung cấp tin tình báo cho Ngô Viễn Minh? Nhưng nếu gián điệp của Ngô Tam Quế có thể vươn vòi cùng lúc vào hậu viện Ngao phủ cùng đội ngũ tâm phúc của Khang Hi, thì khả năng của chúng cũng không khỏi quá mức đáng sợ! Nghĩ đến đây, Ngao Bái không khỏi nảy ý đề phòng Ngô Viễn Minh, thầm nhủ chẳng nhẽ thằng nhải này trước đây giở trò lù đù vác cái lu mà chạy? Mà âm thầm lại là một nhân vật lợi hại?
“Cẩu tặc Ngô Ứng Hùng! Tiểu Hán gian Ngô Ứng Hùng!” Dù bị qua cái cáp đè nghiến xuống Sử Giám Mai vẫn không dễ dàng ngồi yên, giãy dụa nhằm hướng Ngô Viễn Minh giận dữ hét: “Gian tặc, ngươi đánh không lại Đông Đình ca của ta, không ngờ lại dựa vào cách bán đứng ta để báo thù! Ngươi vô sỉ! Đông Đình ca của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta!” Nhưng bất kể là lời cảm tạ của Ngao Bái hay tiếng chửi rủa uy hiếp của Sử Giám Mai, Ngô Viễn Minh vẫn không nói một lời, bởi vừa rồi hắn lăn người né tránh đã làm động vết thương, lúc này lại tiếp tục chảy máu, Ngô Viễn Minh đã đau đến không nói nên lời.
“Bọn vô dụng, mau đưa ả thối tha này kéo xuống!” Ngao Bái vung tay chặt vào sau gáy Sử Giám Mai, đem nàng đánh xỉu, lại sai bảo: “Quất Tú, Thải Bình, các ngươi đi vào hậu đường lấy ra Từ tế cao mà Duệ thân vương năm xưa ban cho bản tướng, để thế tử đắp cho bớt đau.”
“Vâng.” Hai ả nha hoàn dung mạo chỉ kém Sử Giám Mai một chút khẽ giọng vâng dạ, rất nhanh từ trong hậu đường lấy ra Từ tế cao mà Ngao Bái yêu cầu, nhẹ nhàng đắp lên vết thương của Ngô Viễn Minh. Thứ cao ấy rất có công hiệu, mới vừa đắp lên Ngô Viễn Minh đã thấy vết thương vốn đang đau rát đột nhiên mát lạnh, cơn đau giảm nhiều. Ban Bố Nhĩ Thiện đứng bên cạnh cười nói: “Ngô thế tử thật có phúc, Từ tế cao này chính là thứ thuốc mà Đông Xưởng thời tiền Minh bí chế, chữa trị vết thương do roi đánh côn quật, té ngã gãy xương hiệu quả như thần, sau khi Đại Thanh ta nhập quan thì phương thuốc chế ra đã bị hủy trong ngọn lửa chiến tranh, khắp thiên hạ cũng chỉ có Ngao tướng gia còn lại một chút, mà còn là vì năm đó Ngao tướng gia ở trên chiến trường trúng nhiều tên đạn bị thương, Duệ thân vương đích thân ban cho Ngao tướng gia. Bình thường đến cả Mục Lý Mã Mục đại nhân bị thương, Ngao tướng gia cũng tiếc không nỡ lấy ra cho ông ấy dùng.”
“Thật sao? Vậy Ngô Ứng Hùng thật không dám nhận.” Ngô Viễn Minh giả vở lo lắng thắc thỏm, vội vàng ngồi dậy quỳ lạy Ngao Bái mà nói: “Đại ân đại đức của Ngao tướng gia, Ngô Ứng Hùng đến chết không quên.”
“Thế tử xin mau mau đứng dậy, lão phu theo lý nên làm thế.” Trải qua vụ Sử Giám Mai, Ngao Bái đã thay đổi cái nhìn với gã Ngô Ứng Hùng nổi tiếng hèn yếu này, vội tự tay đưa Ngô Viễn Minh đỡ dậy, lại dặn dò: “Đem bình Từ tế cao còn thừa giao cho thế tử, để thế tử đem về nhà đắp. Đi bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc rượu, bản tướng muốn chiêu đãi Ngô thế tử một phen.” Đồng thời Ngao Bái nháy mắt ra hiệu cho Ban Bố Nhĩ Thái, ý bảo lão vào hậu viên bàn chuyện, đại khái là muốn một lần nữa suy xét cách xử lý vụ Ngô Viễn Minh đánh đập công chúa.
“Thế tử, xin ngồi đây.” Đại học sĩ Tế Thế thân thiết mời Ngô Viễn Minh ngồi cạnh mình, tự thân chuẩn bị chỗ ngồi cho Ngô Viễn Minh, cũng tự mình dìu Ngô Viễn Minh ngồi xuống.
“Thế tử, mời dùng trà, đây là nữ nhi trà mà đại ca ta khi chinh chiến ở Giang Nam, phải tốn nhiều tiền mới mua được.” Mục Lý Mã, em trai của Ngao Bái, tự mình đưa cho Ngô Viễn Minh một chén trà: “Trà này chính là dùng miệng lưỡi của các cô gái còn trinh hái từ cây trà xuống, sau đó thả vào túi thơm treo ở trước ngực, lấy độ ấm của thân thể trinh bạch hun khô, vô cùng quý giá, thế tử nhất định phải nếm thử.”
“Thế tử, xương cốt của ngài có tổn thương gì không, Nạp Mạc ta là một kẻ võ, năng lực gì thì không có, chỉ là với trật gân trật xương lại rành rẽ, để ta giúp ngài xoa bóp xoa bóp, bảo đảm ngài toàn thân thư thái.”
“Thế tử, ngài hút thuốc chứ? Ta có thuốc Tiểu Lan Hoa thượng thặng đây…” Thấy thái độ của Ngao Bái đối với Ngô Viễn Minh chuyển biến, đám anh em tâm phúc của Ngao Bái thái độ đương nhiên cũng trở nên thân thiết vô cùng, mới vừa rồi ai cũng đổi xử với hắn như kẻ qua đường, thoắt cái Ngô Viễn Minh như trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ vậy – xét một cách nào đó, Ngô Viễn Minh quả thật đã cứu bọn họ một mạng. Mà Ngô Viễn Minh cũng chẳng hề so đo thái độ của bọn họ vừa rồi, chỉ một mực cùng bọn nịnh trên đạp dưới này tâng bốc đưa đẩy, hai bên nói chuyện vui vẻ.
Hiệu suất công tác của đầu bếp phủ Ngao rất cao, chưa tới nửa canh giờ, hai bàn rượu thịt tinh tế thịnh soạn đã đưa đến Noãn các, mà Ngao Bái sau khi cùng Ban Bố Nhĩ Thiện mật đàm, bèn mời Ngô Viễn Minh ngồi trên ghế đầu, còn tự mình mời rượu cảm tạ, cảm ơn Ngô Viễn Minh đã giúp lão bắt được kẻ gian tế ẩn nấp bên cạnh mình. Ngô Viễn Minh đương nhiên cũng vờ vịt ra vẻ khiêm tốn đáp lời. Không khí trong bữa tiệc nhạt nhẽo như một bát nước ốc, cho đến tận khi tiệc tan, Ngao Bái mới đề nghị mời Ngô Viễn Minh vào thư phòng nói chuyện, Ngô Viễn Minh biết Ngao Bái có chuyện lớn muốn cùng mình thương lượng, vui vẻ nghe theo. Mà Ngao Bái chỉ cho Ban Bố Nhĩ Thiện theo cùng mình, đám còn lại như là Mục Lý Mã đều bị Ngao Bái giữ lại Noãn các chờ đợi.
Tiến vào thư phòng, ba người chia nhau ngồi xuống, Ngao Bái thẳng thắn hỏi: “Dám hỏi thế tử, ngươi làm sao biết Tố Thu trong phủ lão phu chính là kẻ nằm vùng của Ngụy Đông Đình? Trừ ả Sử Giám Mai kia, trong phủ lão phu còn có tên gian tế ăn cháo đá bát nào nữa không? Xin thế tử rộng lòng chỉ bảo, lão phu nhất định mang ơn.”
“Tên ăn cháo đá bát lớn nhất ngồi ngay bên ngươi ấy.” Ánh mắt của Ngô Viễn Minh cực nhanh lia qua Ban Bố Nhĩ Thiện đang ngồi im ắng, trong lòng trước cười khẩy, sau mới ôm quyền nói: “Ngao tướng gia, xin nể tình gia phụ, cho phép tiểu điệt gọi ngài một tiếng thế bá.”
Ngao Bái trước ngẩn người, sau đó mừng lắm nói: “Hiền thế điệt quá khách khí, lão phu cùng phụ thân ngươi, Bình Tây Vương, chính là huynh đề từ trong chiến trường lăn lộn ra, cùng nhau từ núi thây biển máu bò ra, ngươi gọi lão phu là thế bá, ấy chính là lẽ đương nhiên.” Nguyên nhân khiến Ngao Bái hớn hở chính là, lão sớm đã muốn liên thủ với Ngô Tam Quế đối phó với Khang Hi, còn nhiều lần viết thư cho Ngô Tam Quế ngầm tỏ ý hi vọng liên minh, đáng tiếc là Ngô Tam Quế nghe theo kiến nghị của mưu sĩ đệ nhất của mình là Uông Sĩ Vinh, đối với Khang Hi cùng Ngao Bái đều dùng cách ‘tọa sơn quan hổ đấu’, không chịu cuốn vào vũng lầy triều đình này. Mà lúc này, con cả Ngô Ứng Hùng của Ngô Tam Quế lại đột nhiên tìm cách làm thân với Ngao Bái, chứng minh Ngô Tam Quế có thể đã thay đổi sách lược, lại một lần nữa suy xét việc liên thủ cùng Ngao Bái. Mà Ban Bố Nhĩ Thiện thì cơ mặt giần giật, thầm kêu hỏng bét, Ngô Tam Quế tham dự ‘Khang Ngao chi tranh’(cuộc tranh chấp giữa Khang Hi và Ngao Bái – dịch giả), cái thế cục hỗn loạn này chỉ sợ càng thêm hỗn loạn.
“Tiểu điệt không dám giấu thế bá, tiểu điệt biết được trong phủ thế bá có giấu gian tế, chính là nhờ người của gia phụ bí mật cho tiểu điệt hay.” Ngô Viễn Minh vì làm tăng tầm quan trọng của mình trong cuộc đàm phán với Ngao Bái, cố ý bịa đặt ra rằng phụ thân mình có một nhóm người bí mật, nhằm tăng thêm phân lượng cho mình. Quả nhiên, vừa thấy Ngô Viễn Minh khoe khoang như vậy, lập tức tầm quan trọng của Ngô Viễn Minh trong lòng Ngao Bái tăng lên không ít, mà Ban Bố Nhĩ Thiện lại tim đập thình thịch, thầm nhủ kế hoạch của mình lợi dụng Ngao Bái trừ khử Khang Hi, sau đó mình lại trừ đi Ngao Bái, lợi dụng thân phận hoàng thất họ gần* của mình để khống chế triều chính! Cái kế hoạch có thể khiến mình bị diệt cả nhà này bất kể thế nào cũng đừng bị thám tử của Ngô Tam Quế phát hiện nha!
Ngô Viễn Minh lại nói: “Còn về gian tế trong phủ thế bá, theo tiểu điệt được biết, chỉ còn lại một người trong đội thị vệ thiếp thân của thế bá, về phần danh tính của tên gian tế ấy, trước mắt còn chưa có tra ra.” Kỳ thực, Ngô Viễn Minh biết tên gian tế do Khang Hi giấu bên thân Ngao Bái tên là Lưu Hoa, chỉ là người này còn có tác dụng lớn trong việc khuấy động thế cục, mà Ngô Viễn Minh còn muốn lợi dụng hắn đem tin Sử Giám Mai bị Ngao Bái bắt giữ đưa cho Ngụy Đông Đình, cho nên Ngô Viễn Minh tuyệt không định ngay bây giờ để cho Ngao Bái bắt được hắn.
“Mẹ nó, Khang Tiểu Tam nhà ngươi điên rồi.” Ngao Bái nổi giận đùng đùng, gương mặt gấu chó của lão tức đến đỏ phừng, đập bàn mắng to: “Ngươi đem gian tế mai phục ở hậu phòng lão phu cũng thôi, đến cả vệ đội của lão phu cũng cài cắm gian tế! Xem ra là ngươi muốn dùng đám phản đồ giết sạch lão phu đây!”
“Ngao tướng gia, người thân mới khó phòng, vệ đội của tướng gia ngài xem ra phải tăng cường nghiêm khắc mới nên.” Ban Bố Nhĩ Thiện cũng rất lo lắng, tuy rằng đám gián điệp mà Khang Hi mai phục bên cạnh Ngao Bái chủ yếu nhằm mục tiêu vào lão ấy, nhưng ai cũng không dám chắc rằng Khang Hi trong một ngày đẹp trời nào đó nổi hứng, sai gián điệp đem vị cẩu đầu quân sư số một của Ngao Bái là mình một đao chém gục, đó thật là : lập danh chưa thành đầu đã rụng, nước mắt anh hùng đẫm sử xanh (Nguyên văn: Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm – dịch giả)
“Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, giám thị toàn bộ những người trong vệ đội của bản tướng, nhất định phải tìm tên phản bội chó chết kia, bản tướng muốn tự tay mổ thịt hắn!” Ngao Bái trong lúc tức tối đã ban bố ra một mệnh lệnh hết sức dốt nát, khiến Ban Bố Nhĩ Thiện ngấm ngầm lắc đầu, thầm nhủ Ngao lão đầu ngươi nóng xông óc hay sao? Vệ đội của ngươi hơn ba trăm người, ai cũng phải giám thị cẩn thận, vậy cần đến bao nhiêu người chứ?
“Thế bá, một mực giám thị không phải là thượng sách, chỉ sợ khiến cho vệ đội của thế bá biết mình không được tín nhiệm, lại sinh ý thay lòng.” Ngô Viễn Minh thừa cơ hiến lên một chủ ý nham hiểm: “Tiểu điệt có một kế, có thể khiến cho tên phản bội kia không quá ba ngày liền hiện hình ngay trước mặt thế bá, thế bá chỉ cần làm thế này, thế này …”
“Quả nhiên là kế hay.” Khi Ngô Viễn Minh nói ra kế sách của mình xong, Ngao Bái cùng Ban Bố Nhĩ Thiện cùng lúc vỗ tay khen hay. Ngao Bái cười lớn nói: “Người ta hay nói Bình Tây Vương nhanh trí lắm mưu, rất biết thời thế, không nghĩ hiền điệt lại là con hơn cha, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Được, vậy cứ theo kế sách của hiền điệt mà làm, Ban Bố Nhĩ Thiện, ngươi mau đi sắp xết tập trung vệ đội của lão phu, để Ngô hiền điệt có lời dạy.”
“Vâng, tiểu nhân đi làm ngay.” Ban Bố Nhĩ Thiện đáp lời, đi ra giúp Ngao Bái sắp xếp mọi việc. Khi trong thư phòng chỉ còn thừa lại Ngao Bái cùng Ngô Viễn Minh, Ngao Bái chớp cặp mắt như chuông đồng của mình, ra vẻ vô tâm, thật ra chứa đầy thâm ý hỏi han: “Hiền điệt, ngươi hôm nay đến chỗ lão phu đây, là ý của mình? Hay là theo ý của Bình Tây Vương? Theo như lão phu được biết, Uông Sĩ Vinh Uông tiên sinh dưới trướng Bình Tây Vương, là người cực lực phản đối Bình Tây Vương cùng lão phu lui tới.”
“Lão cáo già, không ngờ lại biết chuyện bàn bạc của cha ta với lão đầu đất Uông Sĩ Vinh, xem ra ngươi cũng cài cắm gian tế trong Ngũ Hoa cung của ông già ta.” Ngô Viễn Minh trong lòng kinh hãi, ngấm ngầm bội phục tin tức tình báo chuẩn xác của Ngao Bái, lại hết sức lo lắng công tác bảo mật của chỗ cha mình quá tầm bậy, chỉ sợ tương lai sẽ gây ra họa lớn. Khẽ suy nghĩ một chút, Ngô Viễn Minh thấp giọng đáp lời: “Thế bá, Uông Sĩ Vinh thiếu hụt tầm nhìn xa, điểm này gia phụ trong lòng biết rõ, mà Lưu Huyền Sơ Lưu tiên sinh dưới trướng gia phụ la người có ánh mắt sâu xa, ông ấy khuyên ngăn gia phụ thế nào, tiểu điệt nghĩ thế bá chắc là cũng rõ ràng rồi chứ?”
Ngao Bái gục gặt đầu. Căn cứ theo tin tình báo Ngao Bái nắm được, mưu sĩ thứ hai dưới tay Ngô Tam Quế, Lưu Huyền Sơ, quả thực kiến nghị Ngô Tam Quế cùng Ngao Bái hợp tác, chỉ là không được Ngô Tam Quế tiếp thu. Ngô Viễn Minh thấy Ngao Bái gật đầu, liền biết Ngao Bái cũng biết đề nghị của Lưu Huyền Sơ, hắn lại thấp giọng nói: “Thế bá, lúc ấy thế cuộc tại kinh thành hỗn loạn không rõ, cho nên gia phụ không dám tiếp thu đề nghị của Huyền Sơ, mà hiện giờ quan hệ của thế bá cùng hoàng thượng đã đến bước này, gia phụ không thể không lựa chọn lập trường được nữa.”
“Vậy cha con các ngươi muốn được gì?” Ngao Bái xoay chuyển cặp mắt chuông đồng hỏi. Ngô Viễn Minh cười khẽ, thấp giọng nói: “Sau khi thế bá thành công bước lên ngôi cửu ngũ, gia phụ chỉ muốn kiêm quả Quảng Tây, tiểu điệt chỉ xin về Vân Nam.” Điều kiện mà Ngô Viễn Minh đề ra tuy rằng hoàn toàn do hắn tự bịa đặt ra, nhưng cũng cực kỳ giống thật, bởi nếu như Ngô Viễn Minh dám đề ra Ngô Tam Quế muốn đòi thêm tỉnh Tứ Xuyên vốn được xưng là Thiên phủ chi quốc, vậy Ngao Bái một là sẽ tiếc rẻ không muốn, hai là sẽ hoài nghi thành ý của Ngô Tam Quế. Mà điều kiện đòi cái xứ dân nghèo đất bạc Quảng Tây cũng chẳng quá đáng, đối với Ngô Tam Quế mà nói lại có vị trí chiến lược quan trọng nối liền với Quảng Đông của Thượng Khả Hỉ và Phúc Kiến của Cảnh Tinh Trung, ngược lại càng khiến Ngao Bái tin tưởng hơn. Còn về việc để Ngô Viển Minh quay về Vân Nam, đó chính là việc mà Ngô Ứng Hùng năm xưa cùng Ngô Viễn Minh hiện giờ đều hết sức mong mỏi, Ngao Bái càng không nghi ngờ gì.
Đúng như suy đoán của Ngô Viễn Minh, bất kể chủ động hay bị động Ngao Bái đã ở hướng hoàn toàn đối lập với Khang Hi, nên dễ dàng mắc lừa, vừa nghĩ tới có thể nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Ngô Tam Quế, Ngao Bái đã kích động không kiềm nổi, cố nén hưng phấn hỏi: “Lời nói gió bay, hiền điệt lấy cái gì có thể khiến lão phu tin tưởng ngươi được chứ?”
“Lời nói gió bay, dùng giấy trắng mực đen làm bằng cứ.” Ngô Viễn Minh vốn trời sinh phản cốt cùng gan to hơn trời, nghe vậy liền từ trong lòng lấy ra ấn chương của thế tử Bình Tây Vương, hướng Ngao Bái mỉm cười nói: “Thế bá, tiểu điệt xin có đôi lời, điều kiện thế bá đáp ứng gia phụ, xin viết rõ trong văn thư.”
“Hiền điệt, ngươi thật là hiền điệt ngoan của lão phu.” Ngao Bái trong mắt lấp lánh lệ giang vòng tay …
“Thế bá, ngài thật đúng là thế bá tốt của tiểu điệt.” Ngô Viễn Minh cũng nức nở nhào vào lòng Ngao Bái, hai người ôm chầm lấy nhau …
Tiện nói thêm một câu, bởi vì vô số nguyên nhân, tờ hiệp nghị mà Ngô Viễn Minh cùng Ngao Bái ký kết kia đã bị kẻ có lòng bảo tồn lại, trở thành đề tài khiến học giả đời sau tranh luận không ngớt, có người nói Ngô Ứng Hùng gan to hơn trời, đem hết tất cả cược về hướng Ngao Bái, chỉ nhờ may mắn mới không thua. Cũng có người nói Ngô Ứng Hùng ngay lúc ký tờ hiệp nghị này đã không phải ý tốt, đem điều kiện Ngao Bái hứa hẹn cho Ngô Tam Quế ghi rõ ra, nhưng chữ ký lại là do Ngô Ứng Hùng ký, bởi vì Ngô Viễn Minh sớm đã chuẩn bị tốt chiêu ve sầu thoát xác sau đó, cho dù Ngao Bái thất bại bị vạch trần ra, Ngô Tam Quế cũng có thể mượn cớ là không nghe không biết, do Ngô Ứng Hùng một mình mà làm để thoái thác. Còn có người nói Ngô Ứng Hùng vốn trời sinh phản cốt, cố ý ký tờ hiệp nghị này bức cha mình là Ngô Tam Quế bước lên con đường tạo phản. Đương nhiên, biết được sự thật vĩnh viễn chỉ vài người, chỉ có người từng thấy Ngô Viễn Minh ký qua một tờ hiệp nghị khác, mới hiểu được Ngô Ứng Hùng nham hiểm vô sỉ đến mức nào…
Chú 1: Ban Bố Nhĩ Thiện là anh họ thân của Khang Hi, quan hệ máu mủ rất gần.
Chú 2: Lang bái chi gian là thành ngữ chỉ sự cấu kết giữa hai kẻ gian ác, tích từ câu chuyện sau: Lang (tức sói) hai chân sau ngắn, hai chân trước dài. Con bái (giống con linh cẩu ấy) hai chân sau dài, mà hai chân trước ngắn. Chúng thường kết đôi với nhau đi ăn trộm gà, con bái đứng dưới thẳng người , con lang đứng trên vai con bái thò chân trước vào bắt gà. Đại khái tích nó thế, dịch giả nhớ mang máng thế thôi.
“Hay lắm.” Ngô Viễn Minh nói chưa dứt lời, Ngao Bái đã đứng phắt dậy, hung dữ nhìn nàng tiểu nha hoàn Tố Thu đang thừ người líu lưỡi, cũng chính là vị hôn thê Sử Giám Mai của gã Ngụy Đông Đình, thủ lĩnh thị vệ, vừa đánh cho Ngô Viễn Minh một trận thê thảm, cười gằn nói: “Giám Mai, hóa ra cô chính là vợ chưa cưới của Ngụy Đông Đình, Ngụy đại nhân sao, thất kính, thất kính, ngày thường lão phu đối xử với Ngụy phu nhận thật quá không lễ phép.”
“Ngao tướng, ta …” Tuy rằng Sử Giám Mai nhạy bén hơn người, nhưng thân phận nằm vùng ở nhà Ngao Bái để thăm dò tình báo cho Khang Hi và Ngụy Đông Đình đột nhiên bị một gã đẩu đâu vạch trần hết ra, Sử Giám Mai có lanh lợi đến đâu, cũng sao có thể phản ứng kịp, lúc này cũng luống cuống tay chân. Không đợi Sử Giám Mai từ trong cơn kinh sợ tỉnh lại, Ngao Bái lão sắc quỷ vốn sớm đã thèm thuồng nàng từ lâu khẽ vung tay, quát: “Bắt lấy!”
“Rõ!” Trong chớp mắt, hai mươi tên qua thập cáp từ bên ngoài Noãn các xông vọt vào, từ bốn mặt ập đến Sử Giám Mai. Sử Giám Mai quyết đoán thật nhanh, xoay tay bèn định chộp lấy tên đầu sỏ Ngô Viễn Minh, hòng mong dùng thân phận đặc thù của hắn bắt làm con tin để thoát thân. Nhưng Ngô Viễn Minh xem phim bộ nhiều, cảnh đám gian nịnh tiểu nhân lúc cố cùng liều thân thường bắt lấy con tin, đã sớm có chuẩn bị, Sử Giám Mai vừa bị bao vây tay còn chưa kịp vươn tới, Ngô Viễn Minh đã nhấc chén trà trên bàn lên hắt nước trà nóng vào mặt nàng, đồng thời hẳn cũng rùn người, xoay mình lăn xuống đấn chạy thoát.
“Tặc tử! Tiểu nhân!” Sử Giám Mai không ngờ Ngô Viễn Minh còn ra tay trước nàng, trong lúc trở tay không kịp đã bị nước trà nóng hổi hắt trúng mắt, làm hai mắt không mở ra nổi, trong lúc hoảng loạn chỉ đành khua tay múa chân chống địch, nhưng một đôi tay như cặp gọng kìm đã giữ chặt hai vai nàng, bằng thứ sức lực có thể so với gấu chó đẩy trái phải hai cái, hai vai nàng lập tức trật khớp, mà hai mươi tên qua thập cáp cũng thừa cơ nhào lên, bắt lấy nàng trói nghiến lại.
“Nhốt vào phòng Đông Sương, chút nữa lão phu tự mình đi thẩm vấn ả tiện nhân này.” Ngao Bái vừa từ đằng sau đánh lén Sử Giám Mai liền ra lệnh một tiếng, ném nàng qua, hướng Ngô Viễn Minh ôm quyền nói: “Ngô thế tử, đa tạ, nếu không nhờ thế tử chỉ cho, lão phu còn không biết ả tiện nhân này lại chính là gian tế mà tên tiểu tặc Ngụy Đông Đình kia chôn cạnh lão phu.”
Đến lúc này, không chỉ là người trong cuộc như Ngao Bái, Sử Giám Mai cùng lão già gian trá thành tánh Ban Bố Nhĩ Thiện, đến cả lão em tham lam như heo, ngu xuẩn cũng như heo của Ngao Bái là Mục Lý Mã cũng đã nhìn ra ý đồ chính của lần Ngô Viễn Minh tới Ngao phủ này chính là để tiết lộ tin tức cho Ngao Bái, đồng thời mượn tay Ngao Bái báo thù bọn Ngụy Đông Đình, báo mối thù vừa mới bị bọn Ngụy Đông Đình đánh đập hành hạ! Mà chiêu này của Ngô Viễn Minh độc địa nhất ở chỗ là không sợ bị Ngao Bái phát hiện ra, cho dù là Ngao Bái không muốn bị lợi dụng, cũng không thể không làm theo đúng ý muốn của Ngô Viễn Minh!
Bọn Ngao Bái ngoài việc âm thầm bội phục thủ đoạn độc địa của Ngô Viễn Minh, còn kỳ quái ở chỗ nhờ đâu mà Ngô Viễn Minh lại biết được thân phận của Sử Giám Mai? Chẳng lẽ là, gián điệp của Ngô Tam Quế tại Bắc Kinh đã cung cấp tin tình báo cho Ngô Viễn Minh? Nhưng nếu gián điệp của Ngô Tam Quế có thể vươn vòi cùng lúc vào hậu viện Ngao phủ cùng đội ngũ tâm phúc của Khang Hi, thì khả năng của chúng cũng không khỏi quá mức đáng sợ! Nghĩ đến đây, Ngao Bái không khỏi nảy ý đề phòng Ngô Viễn Minh, thầm nhủ chẳng nhẽ thằng nhải này trước đây giở trò lù đù vác cái lu mà chạy? Mà âm thầm lại là một nhân vật lợi hại?
“Cẩu tặc Ngô Ứng Hùng! Tiểu Hán gian Ngô Ứng Hùng!” Dù bị qua cái cáp đè nghiến xuống Sử Giám Mai vẫn không dễ dàng ngồi yên, giãy dụa nhằm hướng Ngô Viễn Minh giận dữ hét: “Gian tặc, ngươi đánh không lại Đông Đình ca của ta, không ngờ lại dựa vào cách bán đứng ta để báo thù! Ngươi vô sỉ! Đông Đình ca của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, hắn nhất định sẽ báo thù cho ta!” Nhưng bất kể là lời cảm tạ của Ngao Bái hay tiếng chửi rủa uy hiếp của Sử Giám Mai, Ngô Viễn Minh vẫn không nói một lời, bởi vừa rồi hắn lăn người né tránh đã làm động vết thương, lúc này lại tiếp tục chảy máu, Ngô Viễn Minh đã đau đến không nói nên lời.
“Bọn vô dụng, mau đưa ả thối tha này kéo xuống!” Ngao Bái vung tay chặt vào sau gáy Sử Giám Mai, đem nàng đánh xỉu, lại sai bảo: “Quất Tú, Thải Bình, các ngươi đi vào hậu đường lấy ra Từ tế cao mà Duệ thân vương năm xưa ban cho bản tướng, để thế tử đắp cho bớt đau.”
“Vâng.” Hai ả nha hoàn dung mạo chỉ kém Sử Giám Mai một chút khẽ giọng vâng dạ, rất nhanh từ trong hậu đường lấy ra Từ tế cao mà Ngao Bái yêu cầu, nhẹ nhàng đắp lên vết thương của Ngô Viễn Minh. Thứ cao ấy rất có công hiệu, mới vừa đắp lên Ngô Viễn Minh đã thấy vết thương vốn đang đau rát đột nhiên mát lạnh, cơn đau giảm nhiều. Ban Bố Nhĩ Thiện đứng bên cạnh cười nói: “Ngô thế tử thật có phúc, Từ tế cao này chính là thứ thuốc mà Đông Xưởng thời tiền Minh bí chế, chữa trị vết thương do roi đánh côn quật, té ngã gãy xương hiệu quả như thần, sau khi Đại Thanh ta nhập quan thì phương thuốc chế ra đã bị hủy trong ngọn lửa chiến tranh, khắp thiên hạ cũng chỉ có Ngao tướng gia còn lại một chút, mà còn là vì năm đó Ngao tướng gia ở trên chiến trường trúng nhiều tên đạn bị thương, Duệ thân vương đích thân ban cho Ngao tướng gia. Bình thường đến cả Mục Lý Mã Mục đại nhân bị thương, Ngao tướng gia cũng tiếc không nỡ lấy ra cho ông ấy dùng.”
“Thật sao? Vậy Ngô Ứng Hùng thật không dám nhận.” Ngô Viễn Minh giả vở lo lắng thắc thỏm, vội vàng ngồi dậy quỳ lạy Ngao Bái mà nói: “Đại ân đại đức của Ngao tướng gia, Ngô Ứng Hùng đến chết không quên.”
“Thế tử xin mau mau đứng dậy, lão phu theo lý nên làm thế.” Trải qua vụ Sử Giám Mai, Ngao Bái đã thay đổi cái nhìn với gã Ngô Ứng Hùng nổi tiếng hèn yếu này, vội tự tay đưa Ngô Viễn Minh đỡ dậy, lại dặn dò: “Đem bình Từ tế cao còn thừa giao cho thế tử, để thế tử đem về nhà đắp. Đi bảo nhà bếp chuẩn bị tiệc rượu, bản tướng muốn chiêu đãi Ngô thế tử một phen.” Đồng thời Ngao Bái nháy mắt ra hiệu cho Ban Bố Nhĩ Thái, ý bảo lão vào hậu viên bàn chuyện, đại khái là muốn một lần nữa suy xét cách xử lý vụ Ngô Viễn Minh đánh đập công chúa.
“Thế tử, xin ngồi đây.” Đại học sĩ Tế Thế thân thiết mời Ngô Viễn Minh ngồi cạnh mình, tự thân chuẩn bị chỗ ngồi cho Ngô Viễn Minh, cũng tự mình dìu Ngô Viễn Minh ngồi xuống.
“Thế tử, mời dùng trà, đây là nữ nhi trà mà đại ca ta khi chinh chiến ở Giang Nam, phải tốn nhiều tiền mới mua được.” Mục Lý Mã, em trai của Ngao Bái, tự mình đưa cho Ngô Viễn Minh một chén trà: “Trà này chính là dùng miệng lưỡi của các cô gái còn trinh hái từ cây trà xuống, sau đó thả vào túi thơm treo ở trước ngực, lấy độ ấm của thân thể trinh bạch hun khô, vô cùng quý giá, thế tử nhất định phải nếm thử.”
“Thế tử, xương cốt của ngài có tổn thương gì không, Nạp Mạc ta là một kẻ võ, năng lực gì thì không có, chỉ là với trật gân trật xương lại rành rẽ, để ta giúp ngài xoa bóp xoa bóp, bảo đảm ngài toàn thân thư thái.”
“Thế tử, ngài hút thuốc chứ? Ta có thuốc Tiểu Lan Hoa thượng thặng đây…” Thấy thái độ của Ngao Bái đối với Ngô Viễn Minh chuyển biến, đám anh em tâm phúc của Ngao Bái thái độ đương nhiên cũng trở nên thân thiết vô cùng, mới vừa rồi ai cũng đổi xử với hắn như kẻ qua đường, thoắt cái Ngô Viễn Minh như trở thành ân nhân cứu mạng của bọn họ vậy – xét một cách nào đó, Ngô Viễn Minh quả thật đã cứu bọn họ một mạng. Mà Ngô Viễn Minh cũng chẳng hề so đo thái độ của bọn họ vừa rồi, chỉ một mực cùng bọn nịnh trên đạp dưới này tâng bốc đưa đẩy, hai bên nói chuyện vui vẻ.
Hiệu suất công tác của đầu bếp phủ Ngao rất cao, chưa tới nửa canh giờ, hai bàn rượu thịt tinh tế thịnh soạn đã đưa đến Noãn các, mà Ngao Bái sau khi cùng Ban Bố Nhĩ Thiện mật đàm, bèn mời Ngô Viễn Minh ngồi trên ghế đầu, còn tự mình mời rượu cảm tạ, cảm ơn Ngô Viễn Minh đã giúp lão bắt được kẻ gian tế ẩn nấp bên cạnh mình. Ngô Viễn Minh đương nhiên cũng vờ vịt ra vẻ khiêm tốn đáp lời. Không khí trong bữa tiệc nhạt nhẽo như một bát nước ốc, cho đến tận khi tiệc tan, Ngao Bái mới đề nghị mời Ngô Viễn Minh vào thư phòng nói chuyện, Ngô Viễn Minh biết Ngao Bái có chuyện lớn muốn cùng mình thương lượng, vui vẻ nghe theo. Mà Ngao Bái chỉ cho Ban Bố Nhĩ Thiện theo cùng mình, đám còn lại như là Mục Lý Mã đều bị Ngao Bái giữ lại Noãn các chờ đợi.
Tiến vào thư phòng, ba người chia nhau ngồi xuống, Ngao Bái thẳng thắn hỏi: “Dám hỏi thế tử, ngươi làm sao biết Tố Thu trong phủ lão phu chính là kẻ nằm vùng của Ngụy Đông Đình? Trừ ả Sử Giám Mai kia, trong phủ lão phu còn có tên gian tế ăn cháo đá bát nào nữa không? Xin thế tử rộng lòng chỉ bảo, lão phu nhất định mang ơn.”
“Tên ăn cháo đá bát lớn nhất ngồi ngay bên ngươi ấy.” Ánh mắt của Ngô Viễn Minh cực nhanh lia qua Ban Bố Nhĩ Thiện đang ngồi im ắng, trong lòng trước cười khẩy, sau mới ôm quyền nói: “Ngao tướng gia, xin nể tình gia phụ, cho phép tiểu điệt gọi ngài một tiếng thế bá.”
Ngao Bái trước ngẩn người, sau đó mừng lắm nói: “Hiền thế điệt quá khách khí, lão phu cùng phụ thân ngươi, Bình Tây Vương, chính là huynh đề từ trong chiến trường lăn lộn ra, cùng nhau từ núi thây biển máu bò ra, ngươi gọi lão phu là thế bá, ấy chính là lẽ đương nhiên.” Nguyên nhân khiến Ngao Bái hớn hở chính là, lão sớm đã muốn liên thủ với Ngô Tam Quế đối phó với Khang Hi, còn nhiều lần viết thư cho Ngô Tam Quế ngầm tỏ ý hi vọng liên minh, đáng tiếc là Ngô Tam Quế nghe theo kiến nghị của mưu sĩ đệ nhất của mình là Uông Sĩ Vinh, đối với Khang Hi cùng Ngao Bái đều dùng cách ‘tọa sơn quan hổ đấu’, không chịu cuốn vào vũng lầy triều đình này. Mà lúc này, con cả Ngô Ứng Hùng của Ngô Tam Quế lại đột nhiên tìm cách làm thân với Ngao Bái, chứng minh Ngô Tam Quế có thể đã thay đổi sách lược, lại một lần nữa suy xét việc liên thủ cùng Ngao Bái. Mà Ban Bố Nhĩ Thiện thì cơ mặt giần giật, thầm kêu hỏng bét, Ngô Tam Quế tham dự ‘Khang Ngao chi tranh’(cuộc tranh chấp giữa Khang Hi và Ngao Bái – dịch giả), cái thế cục hỗn loạn này chỉ sợ càng thêm hỗn loạn.
“Tiểu điệt không dám giấu thế bá, tiểu điệt biết được trong phủ thế bá có giấu gian tế, chính là nhờ người của gia phụ bí mật cho tiểu điệt hay.” Ngô Viễn Minh vì làm tăng tầm quan trọng của mình trong cuộc đàm phán với Ngao Bái, cố ý bịa đặt ra rằng phụ thân mình có một nhóm người bí mật, nhằm tăng thêm phân lượng cho mình. Quả nhiên, vừa thấy Ngô Viễn Minh khoe khoang như vậy, lập tức tầm quan trọng của Ngô Viễn Minh trong lòng Ngao Bái tăng lên không ít, mà Ban Bố Nhĩ Thiện lại tim đập thình thịch, thầm nhủ kế hoạch của mình lợi dụng Ngao Bái trừ khử Khang Hi, sau đó mình lại trừ đi Ngao Bái, lợi dụng thân phận hoàng thất họ gần* của mình để khống chế triều chính! Cái kế hoạch có thể khiến mình bị diệt cả nhà này bất kể thế nào cũng đừng bị thám tử của Ngô Tam Quế phát hiện nha!
Ngô Viễn Minh lại nói: “Còn về gian tế trong phủ thế bá, theo tiểu điệt được biết, chỉ còn lại một người trong đội thị vệ thiếp thân của thế bá, về phần danh tính của tên gian tế ấy, trước mắt còn chưa có tra ra.” Kỳ thực, Ngô Viễn Minh biết tên gian tế do Khang Hi giấu bên thân Ngao Bái tên là Lưu Hoa, chỉ là người này còn có tác dụng lớn trong việc khuấy động thế cục, mà Ngô Viễn Minh còn muốn lợi dụng hắn đem tin Sử Giám Mai bị Ngao Bái bắt giữ đưa cho Ngụy Đông Đình, cho nên Ngô Viễn Minh tuyệt không định ngay bây giờ để cho Ngao Bái bắt được hắn.
“Mẹ nó, Khang Tiểu Tam nhà ngươi điên rồi.” Ngao Bái nổi giận đùng đùng, gương mặt gấu chó của lão tức đến đỏ phừng, đập bàn mắng to: “Ngươi đem gian tế mai phục ở hậu phòng lão phu cũng thôi, đến cả vệ đội của lão phu cũng cài cắm gian tế! Xem ra là ngươi muốn dùng đám phản đồ giết sạch lão phu đây!”
“Ngao tướng gia, người thân mới khó phòng, vệ đội của tướng gia ngài xem ra phải tăng cường nghiêm khắc mới nên.” Ban Bố Nhĩ Thiện cũng rất lo lắng, tuy rằng đám gián điệp mà Khang Hi mai phục bên cạnh Ngao Bái chủ yếu nhằm mục tiêu vào lão ấy, nhưng ai cũng không dám chắc rằng Khang Hi trong một ngày đẹp trời nào đó nổi hứng, sai gián điệp đem vị cẩu đầu quân sư số một của Ngao Bái là mình một đao chém gục, đó thật là : lập danh chưa thành đầu đã rụng, nước mắt anh hùng đẫm sử xanh (Nguyên văn: Xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lệ mãn khâm – dịch giả)
“Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ hôm nay, giám thị toàn bộ những người trong vệ đội của bản tướng, nhất định phải tìm tên phản bội chó chết kia, bản tướng muốn tự tay mổ thịt hắn!” Ngao Bái trong lúc tức tối đã ban bố ra một mệnh lệnh hết sức dốt nát, khiến Ban Bố Nhĩ Thiện ngấm ngầm lắc đầu, thầm nhủ Ngao lão đầu ngươi nóng xông óc hay sao? Vệ đội của ngươi hơn ba trăm người, ai cũng phải giám thị cẩn thận, vậy cần đến bao nhiêu người chứ?
“Thế bá, một mực giám thị không phải là thượng sách, chỉ sợ khiến cho vệ đội của thế bá biết mình không được tín nhiệm, lại sinh ý thay lòng.” Ngô Viễn Minh thừa cơ hiến lên một chủ ý nham hiểm: “Tiểu điệt có một kế, có thể khiến cho tên phản bội kia không quá ba ngày liền hiện hình ngay trước mặt thế bá, thế bá chỉ cần làm thế này, thế này …”
“Quả nhiên là kế hay.” Khi Ngô Viễn Minh nói ra kế sách của mình xong, Ngao Bái cùng Ban Bố Nhĩ Thiện cùng lúc vỗ tay khen hay. Ngao Bái cười lớn nói: “Người ta hay nói Bình Tây Vương nhanh trí lắm mưu, rất biết thời thế, không nghĩ hiền điệt lại là con hơn cha, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Được, vậy cứ theo kế sách của hiền điệt mà làm, Ban Bố Nhĩ Thiện, ngươi mau đi sắp xết tập trung vệ đội của lão phu, để Ngô hiền điệt có lời dạy.”
“Vâng, tiểu nhân đi làm ngay.” Ban Bố Nhĩ Thiện đáp lời, đi ra giúp Ngao Bái sắp xếp mọi việc. Khi trong thư phòng chỉ còn thừa lại Ngao Bái cùng Ngô Viễn Minh, Ngao Bái chớp cặp mắt như chuông đồng của mình, ra vẻ vô tâm, thật ra chứa đầy thâm ý hỏi han: “Hiền điệt, ngươi hôm nay đến chỗ lão phu đây, là ý của mình? Hay là theo ý của Bình Tây Vương? Theo như lão phu được biết, Uông Sĩ Vinh Uông tiên sinh dưới trướng Bình Tây Vương, là người cực lực phản đối Bình Tây Vương cùng lão phu lui tới.”
“Lão cáo già, không ngờ lại biết chuyện bàn bạc của cha ta với lão đầu đất Uông Sĩ Vinh, xem ra ngươi cũng cài cắm gian tế trong Ngũ Hoa cung của ông già ta.” Ngô Viễn Minh trong lòng kinh hãi, ngấm ngầm bội phục tin tức tình báo chuẩn xác của Ngao Bái, lại hết sức lo lắng công tác bảo mật của chỗ cha mình quá tầm bậy, chỉ sợ tương lai sẽ gây ra họa lớn. Khẽ suy nghĩ một chút, Ngô Viễn Minh thấp giọng đáp lời: “Thế bá, Uông Sĩ Vinh thiếu hụt tầm nhìn xa, điểm này gia phụ trong lòng biết rõ, mà Lưu Huyền Sơ Lưu tiên sinh dưới trướng gia phụ la người có ánh mắt sâu xa, ông ấy khuyên ngăn gia phụ thế nào, tiểu điệt nghĩ thế bá chắc là cũng rõ ràng rồi chứ?”
Ngao Bái gục gặt đầu. Căn cứ theo tin tình báo Ngao Bái nắm được, mưu sĩ thứ hai dưới tay Ngô Tam Quế, Lưu Huyền Sơ, quả thực kiến nghị Ngô Tam Quế cùng Ngao Bái hợp tác, chỉ là không được Ngô Tam Quế tiếp thu. Ngô Viễn Minh thấy Ngao Bái gật đầu, liền biết Ngao Bái cũng biết đề nghị của Lưu Huyền Sơ, hắn lại thấp giọng nói: “Thế bá, lúc ấy thế cuộc tại kinh thành hỗn loạn không rõ, cho nên gia phụ không dám tiếp thu đề nghị của Huyền Sơ, mà hiện giờ quan hệ của thế bá cùng hoàng thượng đã đến bước này, gia phụ không thể không lựa chọn lập trường được nữa.”
“Vậy cha con các ngươi muốn được gì?” Ngao Bái xoay chuyển cặp mắt chuông đồng hỏi. Ngô Viễn Minh cười khẽ, thấp giọng nói: “Sau khi thế bá thành công bước lên ngôi cửu ngũ, gia phụ chỉ muốn kiêm quả Quảng Tây, tiểu điệt chỉ xin về Vân Nam.” Điều kiện mà Ngô Viễn Minh đề ra tuy rằng hoàn toàn do hắn tự bịa đặt ra, nhưng cũng cực kỳ giống thật, bởi nếu như Ngô Viễn Minh dám đề ra Ngô Tam Quế muốn đòi thêm tỉnh Tứ Xuyên vốn được xưng là Thiên phủ chi quốc, vậy Ngao Bái một là sẽ tiếc rẻ không muốn, hai là sẽ hoài nghi thành ý của Ngô Tam Quế. Mà điều kiện đòi cái xứ dân nghèo đất bạc Quảng Tây cũng chẳng quá đáng, đối với Ngô Tam Quế mà nói lại có vị trí chiến lược quan trọng nối liền với Quảng Đông của Thượng Khả Hỉ và Phúc Kiến của Cảnh Tinh Trung, ngược lại càng khiến Ngao Bái tin tưởng hơn. Còn về việc để Ngô Viển Minh quay về Vân Nam, đó chính là việc mà Ngô Ứng Hùng năm xưa cùng Ngô Viễn Minh hiện giờ đều hết sức mong mỏi, Ngao Bái càng không nghi ngờ gì.
Đúng như suy đoán của Ngô Viễn Minh, bất kể chủ động hay bị động Ngao Bái đã ở hướng hoàn toàn đối lập với Khang Hi, nên dễ dàng mắc lừa, vừa nghĩ tới có thể nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Ngô Tam Quế, Ngao Bái đã kích động không kiềm nổi, cố nén hưng phấn hỏi: “Lời nói gió bay, hiền điệt lấy cái gì có thể khiến lão phu tin tưởng ngươi được chứ?”
“Lời nói gió bay, dùng giấy trắng mực đen làm bằng cứ.” Ngô Viễn Minh vốn trời sinh phản cốt cùng gan to hơn trời, nghe vậy liền từ trong lòng lấy ra ấn chương của thế tử Bình Tây Vương, hướng Ngao Bái mỉm cười nói: “Thế bá, tiểu điệt xin có đôi lời, điều kiện thế bá đáp ứng gia phụ, xin viết rõ trong văn thư.”
“Hiền điệt, ngươi thật là hiền điệt ngoan của lão phu.” Ngao Bái trong mắt lấp lánh lệ giang vòng tay …
“Thế bá, ngài thật đúng là thế bá tốt của tiểu điệt.” Ngô Viễn Minh cũng nức nở nhào vào lòng Ngao Bái, hai người ôm chầm lấy nhau …
Tiện nói thêm một câu, bởi vì vô số nguyên nhân, tờ hiệp nghị mà Ngô Viễn Minh cùng Ngao Bái ký kết kia đã bị kẻ có lòng bảo tồn lại, trở thành đề tài khiến học giả đời sau tranh luận không ngớt, có người nói Ngô Ứng Hùng gan to hơn trời, đem hết tất cả cược về hướng Ngao Bái, chỉ nhờ may mắn mới không thua. Cũng có người nói Ngô Ứng Hùng ngay lúc ký tờ hiệp nghị này đã không phải ý tốt, đem điều kiện Ngao Bái hứa hẹn cho Ngô Tam Quế ghi rõ ra, nhưng chữ ký lại là do Ngô Ứng Hùng ký, bởi vì Ngô Viễn Minh sớm đã chuẩn bị tốt chiêu ve sầu thoát xác sau đó, cho dù Ngao Bái thất bại bị vạch trần ra, Ngô Tam Quế cũng có thể mượn cớ là không nghe không biết, do Ngô Ứng Hùng một mình mà làm để thoái thác. Còn có người nói Ngô Ứng Hùng vốn trời sinh phản cốt, cố ý ký tờ hiệp nghị này bức cha mình là Ngô Tam Quế bước lên con đường tạo phản. Đương nhiên, biết được sự thật vĩnh viễn chỉ vài người, chỉ có người từng thấy Ngô Viễn Minh ký qua một tờ hiệp nghị khác, mới hiểu được Ngô Ứng Hùng nham hiểm vô sỉ đến mức nào…
Chú 1: Ban Bố Nhĩ Thiện là anh họ thân của Khang Hi, quan hệ máu mủ rất gần.
Chú 2: Lang bái chi gian là thành ngữ chỉ sự cấu kết giữa hai kẻ gian ác, tích từ câu chuyện sau: Lang (tức sói) hai chân sau ngắn, hai chân trước dài. Con bái (giống con linh cẩu ấy) hai chân sau dài, mà hai chân trước ngắn. Chúng thường kết đôi với nhau đi ăn trộm gà, con bái đứng dưới thẳng người , con lang đứng trên vai con bái thò chân trước vào bắt gà. Đại khái tích nó thế, dịch giả nhớ mang máng thế thôi.
/11
|