Diệp Khôn rời khỏi mật thất, trên mặt tràn đầy niềm vui.
Trong một tháng gần đây, vì muốn đột phá bình cảnh, Diệp Khôn đã gặp phải trăm cay nghìn đắng. Hắn trùng kích hơn mười lần, cuối cùng đến lần thứ mười ba mới thành công, thuận lợi tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Cứ tưởng nhờ vào số đan dược mà hắn luyện chế được, cùng với lượng linh khí nồng đậm ở Dược Linh Cốc, hắn có thể thuận lợi đột phá bình cảnh.
Nhưng đâu có ngờ được, khi đạt tới trình độ đỉnh phong, bắt đầu tiến hành đột phá bình cảnh. Diệp Khôn đã gặp phải rất nhiều khó khăn, khiến cho hắn thất bại liên tiếp mất lần.
Không hiểu rõ nguyên nhân do đâu, rõ ràng lúc nào pháp lực của hắn cũng ở vào trạng thái dư thừa, trong người cũng cảm giác được một bước đột phá mới. Nhưng mỗi khi trùng kích, hắn đã bị một tấm màng vô hình ngăn cản, không thể vượt qua nổi.
Trải qua bảy, tám lần như vậy, lúc đầu, Diệp Khôn cũng cảm thấy nhụt trí. Nhưng đó cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, vốn dĩ con đường tu tiên không hề bằng phẳng, hơn nữa, hắn thân mang Ngũ Hành Linh Căn.
Cũng vì mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn, lại không có công pháp tu luyện phù hợp, những gì hắn tu luyện, chẳng qua cũng chỉ là nhập môn của tu tiên giới mà thôi. Vì vậy, mỗi lần đột phá bình cảnh, hay tấn cấp đều rất khó khăn.
Những lần tiến giai trước, cũng không có khó khăn đến như vậy. Qua mấy lần thất bại, Diệp Khôn dần cũng đã hiểu ra được nguyên nhân là do đâu.
Có lẽ cũng là do vận khí của Diệp Khôn không tốt, lần trước Tiểu Bạch ở trong Lam Ngọc tiến giai. Vô tình đã kích phát, hai tia linh lực hỗn độn âm dương ở trong cơ thể hắn. Hai tia linh lực này, chính là hai tia hắc bạch, mà ở lần Tẩy Tủy kinh mạch của hắn, ở lần đầu tiên ngâm mình dưới hồ nhỏ, trong Lam Ngọc xuất hiện.
Sau đó, hắn cũng không để ý đến hai tia linh lực này cho lắm. Thuận theo đó, chúng cũng ẩn tàng trong thức thải của hắn, thuận theo thời gian, Diệp Khôn cũng quên béng nó đi.
Cho tới tận ngày hôm nay, thì hắn mới bắt gặp lại nó một lần nữa. Mà lần này, nó lại chính là nguyên nhân khiến cho hắn khổ sở một phen.
Đến lần thất bại thứ mười, Diệp Khôn không thể kiên nhẫn được thêm nữa. Hắn đã bình tâm dùng nội thị thuật, để quan sát những gì biến đổi trong cơ thể của mình.
Trong lúc tìm tòi nguyên nhân do đâu, Diệp Khôn đã phát hiện ra hai tia linh lực rất mỏng manh, một đen, một trắng. Ẩn ẩn hiện hiện, bên trong thức hải của hắn.
Cảm thấy hiếu kỳ lẫn nghi ngờ, Diệp Khôn làm một lần thử nghiệm, điều động pháp lực trong cơ thể, thử tiến hành trùng kích vào bình cảnh.
Quả nhiên nghi ngờ của hắn không có sai, cứ mỗi lần sắp sửa đột phá, thì hai tia linh lực này lại thôi động, đan xen vào nhau, tạo thành một đồ án thái cực âm dương, ngăn cản pháp lực của hắn. Khiến cho hắn, không tài nào đôt phá được.
Gặp tình cảnh này, Diệp Khôn nhất thời không biết phải làm sao. Tiếp đo, hắn cũng chỉ còn cách làm lại nhiều lần, qua mỗi lần rút ra kinh nghiệm, và cách khắc phục.
Nhờ vào trí thông minh của mình, cuối cùng đến lần trùng kích thứ mười ba. Diệp Khôn đã thành công, không khéo đánh lạc hướng của hai tia linh lực âm dương kia, điều động pháp lực trong cơ thể, dồn dập hai lần, mới thuận lợi đột phá thành công.
Mà lần này thành công này, cũng phải nhờ đến một bí thuật nhỏ trong U Minh Quỷ Sát Công, Diệp Khôn mới thuận lợi như vậy.
***
Ở trung tâm Mộc Linh Đường, một tòa kiến trúc bề ngoài nhìn rất bình thường, không khác gì so với một tòa lầu các nhỏ ở nơi thế tục mà mấy.
Phía trên đỉnh lầu, là một lớp mái được lợp bằng những viên ngói được làm vật liệu phổ thông, những hoa văn chạm khắc ở bên ngoài cũng vậy. Lui xuống dưới, đặt ở vị trí trung tâm tòa kiến trúc, là một tấm biển lớn bằng đá cẩm thạch, được người ta chú ý nhất.
Trên tấm biển, được tạc khắc ba chữ lớn hằn sâu vào bên trong, nhưng vẫn nổi bật, mang một phong cách cổ xưa “Tàng Kinh Các”
Lúc này, trước lối vào Tàng Kinh Các, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, với dung mạo bình thường, vận trang phục màu xám. Đang mở to con mắt nhìn chằm chằm vào Tàng Kinh Các, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thiếu niên này, không phải ai khác, hắn chính là Diệp Khôn.
Từ lần trước, trong khi đột phá bình cảnh, xuất hiện hai tia linh lực hỗn độn âm dương kia. Diệp Khôn luôn thấy kỳ quặc trong người. Thêm vào đó là tính tò mò, vì vậy, sau khi nghỉ ngơi, hắn liền tìm đến Tàng Kinh Các, với ý định tìm trong điển tịch, xem có manh mối gì về chúng không.
Ngũ hành phái có năm phân đà, cùng với một tổng đà. Theo đó, ở mỗi phân đà đều có một Tàng Kinh Các, không ngoại lệ, ở tổng đà cũng có một Tàng Kinh Các nữa.
Tuy Ngũ Hành Phái có tới sáu Tàng Kinh Các, nhưng những công pháp, và điển tịch trọng yếu, hầu hết vẫn được lưu trữ ở tổng đà. Những nơi khác, cũng chỉ là những công pháp và điển tịch bình thường vốn có của tu tiên giới, được lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay.
Mặc dù vậy, số lượng cũng không phải là nhỏ, ở mỗi một Tàng Kinh Các cũng chứa mấy vạn điển tịch và công pháp.
Biết được điều này, lúc đầu, Diệp Khôn cũng cảm kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, dù sao Ngũ Hành Phái cũng là một môn phái có lịch sử lâu đời, tựu truyền thừa từ thời thượng cổ cho tới nay.
Cho dù hiện tại, thực lực của Ngũ Hành Phái không còn như xưa, bị rớt xuống hàng tam lưu. Nhưng dù gì cũng là môn phái lâu đời rồi, qua nhiều năm tháng như vậy. Số lượng điển tịch và công pháp có được nhiều như vậy, cũng không phải là không được.
Hơn nữa, theo như Diệp Khôn tìm hiểu, ở Tàng Kinh Các, phần lớn là điển tịch, chứ công pháp cũng chẳng có mấy.
Cân nhắc cả nửa ngày, Diệp Khôn quyết định rời khỏi Dược Linh Cốc đi đến Tàng Kinh Các một phen. Tất nhiên, đầu tiên là hắn đến Tàng Kinh Các ở Mộc Linh Đường trước rồi.
***
Thu lại ánh mắt kinh ngạc đang nhìn vào Tàng Kinh Các, Diệp Khôn tặc lưỡi một cái, không nhanh không chậm, bước vào bên trong Tàng Kinh Các.
Xuyên qua màn sáng bảo vệ bên ngoài của vào Tàng Kinh Các, Diệp Khôn liền xuất hiện trước một gian phòng tương đối rộng.
Bên trong gian phòng, cũng không có bày biện gì nhiều lắm. Cả gian phòng rộng như vậy, cũng chỉ có vẻn vẹn ba cái bàn nhỏ, cùng với vài cái ghế mà thôi.
“Ồ! Cũng khá lâu rồi, bây giờ mới có một tiểu tử không có việc gì làm, rảnh rỗi chạy tới chỗ này sao?”
Diệp Khôn đang âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì một giọng nói khàn khàn tỏ vẻ kinh ngạc, vang vọng khắp căn phòng, khiến cho hắn giật mình.
Ngay sau đó, không gian phía trước mặt hắn một hồi vặn vẹo, xuất hiện một lão giả, ước chừng sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò. Hai mắt ẩn chứa tinh quang, liếc nhìn Diệp Khôn dò sét một lượt.
Diệp Khôn bị ánh mắt của lão giả liếc nhìn, khiến hắn rùng mình một cái. Hắn cảm giác được, ánh mắt vừa rồi của lão giả, dường như có thể nhìn thấu toàn bộ bí mật trên người hắn vậy.
Từng giọt mồ hôi trên trán của Diệp Khôn lăn tăn chảy ra, hít vào một hơi khí lạnh, nhưng hắn cũng không dám có động tĩnh gì, đứng im bất động nhìn thẳng vào mắt lão giả.
Theo đó, thần thức của hắn cũng đảo qua trên người lão giả.
Nhưng kết quả lại khiến cho Diệp Khôn cả kinh, dường như không thể tin nổi. Trên người lão giả, hắn phát hiện, không hề có một chút linh lực giao động nào cả. Lão giả không khác gì là một phàm nhân vậy.
Nhưng hắn không tin, lão giả trước mặt mình lại là một phàm nhân.
Nghĩ vậy, Diệp Khôn chắp tay, khom người cung kính nói.
“Vãn bối Diệp Khôn, người của Dược Linh Cốc, xin ra mắt tiền bối.”
“Diệp Khôn? Người của Dược Linh Cốc, ta chưa nghe nói bao giờ. Có lẽ tiểu tử Trương Vĩnh mới thu nhận ngươi”
Lão giả nghe Diệp Khôn nói vậy, hơi suy nghĩ một chặp, sau đó nói ra một câu, khiến cho hắn sợ ngây người.
“Nghe ý tứ của tiền bối đối với Trương Vĩnh tiền bối như vậy, chẳng nhẽ ngài là…”
Lão giả trước mặt đối với Trương Vĩnh lại xưng hô là tiểu tử, khiến cho Diệp Khôn sợ hãi, như nghĩ đến điều gì kinh hãi nói.
Trong một tháng gần đây, vì muốn đột phá bình cảnh, Diệp Khôn đã gặp phải trăm cay nghìn đắng. Hắn trùng kích hơn mười lần, cuối cùng đến lần thứ mười ba mới thành công, thuận lợi tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.
Cứ tưởng nhờ vào số đan dược mà hắn luyện chế được, cùng với lượng linh khí nồng đậm ở Dược Linh Cốc, hắn có thể thuận lợi đột phá bình cảnh.
Nhưng đâu có ngờ được, khi đạt tới trình độ đỉnh phong, bắt đầu tiến hành đột phá bình cảnh. Diệp Khôn đã gặp phải rất nhiều khó khăn, khiến cho hắn thất bại liên tiếp mất lần.
Không hiểu rõ nguyên nhân do đâu, rõ ràng lúc nào pháp lực của hắn cũng ở vào trạng thái dư thừa, trong người cũng cảm giác được một bước đột phá mới. Nhưng mỗi khi trùng kích, hắn đã bị một tấm màng vô hình ngăn cản, không thể vượt qua nổi.
Trải qua bảy, tám lần như vậy, lúc đầu, Diệp Khôn cũng cảm thấy nhụt trí. Nhưng đó cũng chỉ là cảm thấy mà thôi, vốn dĩ con đường tu tiên không hề bằng phẳng, hơn nữa, hắn thân mang Ngũ Hành Linh Căn.
Cũng vì mang trên mình Ngũ Hành Linh Căn, lại không có công pháp tu luyện phù hợp, những gì hắn tu luyện, chẳng qua cũng chỉ là nhập môn của tu tiên giới mà thôi. Vì vậy, mỗi lần đột phá bình cảnh, hay tấn cấp đều rất khó khăn.
Những lần tiến giai trước, cũng không có khó khăn đến như vậy. Qua mấy lần thất bại, Diệp Khôn dần cũng đã hiểu ra được nguyên nhân là do đâu.
Có lẽ cũng là do vận khí của Diệp Khôn không tốt, lần trước Tiểu Bạch ở trong Lam Ngọc tiến giai. Vô tình đã kích phát, hai tia linh lực hỗn độn âm dương ở trong cơ thể hắn. Hai tia linh lực này, chính là hai tia hắc bạch, mà ở lần Tẩy Tủy kinh mạch của hắn, ở lần đầu tiên ngâm mình dưới hồ nhỏ, trong Lam Ngọc xuất hiện.
Sau đó, hắn cũng không để ý đến hai tia linh lực này cho lắm. Thuận theo đó, chúng cũng ẩn tàng trong thức thải của hắn, thuận theo thời gian, Diệp Khôn cũng quên béng nó đi.
Cho tới tận ngày hôm nay, thì hắn mới bắt gặp lại nó một lần nữa. Mà lần này, nó lại chính là nguyên nhân khiến cho hắn khổ sở một phen.
Đến lần thất bại thứ mười, Diệp Khôn không thể kiên nhẫn được thêm nữa. Hắn đã bình tâm dùng nội thị thuật, để quan sát những gì biến đổi trong cơ thể của mình.
Trong lúc tìm tòi nguyên nhân do đâu, Diệp Khôn đã phát hiện ra hai tia linh lực rất mỏng manh, một đen, một trắng. Ẩn ẩn hiện hiện, bên trong thức hải của hắn.
Cảm thấy hiếu kỳ lẫn nghi ngờ, Diệp Khôn làm một lần thử nghiệm, điều động pháp lực trong cơ thể, thử tiến hành trùng kích vào bình cảnh.
Quả nhiên nghi ngờ của hắn không có sai, cứ mỗi lần sắp sửa đột phá, thì hai tia linh lực này lại thôi động, đan xen vào nhau, tạo thành một đồ án thái cực âm dương, ngăn cản pháp lực của hắn. Khiến cho hắn, không tài nào đôt phá được.
Gặp tình cảnh này, Diệp Khôn nhất thời không biết phải làm sao. Tiếp đo, hắn cũng chỉ còn cách làm lại nhiều lần, qua mỗi lần rút ra kinh nghiệm, và cách khắc phục.
Nhờ vào trí thông minh của mình, cuối cùng đến lần trùng kích thứ mười ba. Diệp Khôn đã thành công, không khéo đánh lạc hướng của hai tia linh lực âm dương kia, điều động pháp lực trong cơ thể, dồn dập hai lần, mới thuận lợi đột phá thành công.
Mà lần này thành công này, cũng phải nhờ đến một bí thuật nhỏ trong U Minh Quỷ Sát Công, Diệp Khôn mới thuận lợi như vậy.
***
Ở trung tâm Mộc Linh Đường, một tòa kiến trúc bề ngoài nhìn rất bình thường, không khác gì so với một tòa lầu các nhỏ ở nơi thế tục mà mấy.
Phía trên đỉnh lầu, là một lớp mái được lợp bằng những viên ngói được làm vật liệu phổ thông, những hoa văn chạm khắc ở bên ngoài cũng vậy. Lui xuống dưới, đặt ở vị trí trung tâm tòa kiến trúc, là một tấm biển lớn bằng đá cẩm thạch, được người ta chú ý nhất.
Trên tấm biển, được tạc khắc ba chữ lớn hằn sâu vào bên trong, nhưng vẫn nổi bật, mang một phong cách cổ xưa “Tàng Kinh Các”
Lúc này, trước lối vào Tàng Kinh Các, một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, với dung mạo bình thường, vận trang phục màu xám. Đang mở to con mắt nhìn chằm chằm vào Tàng Kinh Các, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Thiếu niên này, không phải ai khác, hắn chính là Diệp Khôn.
Từ lần trước, trong khi đột phá bình cảnh, xuất hiện hai tia linh lực hỗn độn âm dương kia. Diệp Khôn luôn thấy kỳ quặc trong người. Thêm vào đó là tính tò mò, vì vậy, sau khi nghỉ ngơi, hắn liền tìm đến Tàng Kinh Các, với ý định tìm trong điển tịch, xem có manh mối gì về chúng không.
Ngũ hành phái có năm phân đà, cùng với một tổng đà. Theo đó, ở mỗi phân đà đều có một Tàng Kinh Các, không ngoại lệ, ở tổng đà cũng có một Tàng Kinh Các nữa.
Tuy Ngũ Hành Phái có tới sáu Tàng Kinh Các, nhưng những công pháp, và điển tịch trọng yếu, hầu hết vẫn được lưu trữ ở tổng đà. Những nơi khác, cũng chỉ là những công pháp và điển tịch bình thường vốn có của tu tiên giới, được lưu truyền từ thời thượng cổ cho tới nay.
Mặc dù vậy, số lượng cũng không phải là nhỏ, ở mỗi một Tàng Kinh Các cũng chứa mấy vạn điển tịch và công pháp.
Biết được điều này, lúc đầu, Diệp Khôn cũng cảm kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, dù sao Ngũ Hành Phái cũng là một môn phái có lịch sử lâu đời, tựu truyền thừa từ thời thượng cổ cho tới nay.
Cho dù hiện tại, thực lực của Ngũ Hành Phái không còn như xưa, bị rớt xuống hàng tam lưu. Nhưng dù gì cũng là môn phái lâu đời rồi, qua nhiều năm tháng như vậy. Số lượng điển tịch và công pháp có được nhiều như vậy, cũng không phải là không được.
Hơn nữa, theo như Diệp Khôn tìm hiểu, ở Tàng Kinh Các, phần lớn là điển tịch, chứ công pháp cũng chẳng có mấy.
Cân nhắc cả nửa ngày, Diệp Khôn quyết định rời khỏi Dược Linh Cốc đi đến Tàng Kinh Các một phen. Tất nhiên, đầu tiên là hắn đến Tàng Kinh Các ở Mộc Linh Đường trước rồi.
***
Thu lại ánh mắt kinh ngạc đang nhìn vào Tàng Kinh Các, Diệp Khôn tặc lưỡi một cái, không nhanh không chậm, bước vào bên trong Tàng Kinh Các.
Xuyên qua màn sáng bảo vệ bên ngoài của vào Tàng Kinh Các, Diệp Khôn liền xuất hiện trước một gian phòng tương đối rộng.
Bên trong gian phòng, cũng không có bày biện gì nhiều lắm. Cả gian phòng rộng như vậy, cũng chỉ có vẻn vẹn ba cái bàn nhỏ, cùng với vài cái ghế mà thôi.
“Ồ! Cũng khá lâu rồi, bây giờ mới có một tiểu tử không có việc gì làm, rảnh rỗi chạy tới chỗ này sao?”
Diệp Khôn đang âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, thì một giọng nói khàn khàn tỏ vẻ kinh ngạc, vang vọng khắp căn phòng, khiến cho hắn giật mình.
Ngay sau đó, không gian phía trước mặt hắn một hồi vặn vẹo, xuất hiện một lão giả, ước chừng sáu mươi tuổi, dáng người gầy gò. Hai mắt ẩn chứa tinh quang, liếc nhìn Diệp Khôn dò sét một lượt.
Diệp Khôn bị ánh mắt của lão giả liếc nhìn, khiến hắn rùng mình một cái. Hắn cảm giác được, ánh mắt vừa rồi của lão giả, dường như có thể nhìn thấu toàn bộ bí mật trên người hắn vậy.
Từng giọt mồ hôi trên trán của Diệp Khôn lăn tăn chảy ra, hít vào một hơi khí lạnh, nhưng hắn cũng không dám có động tĩnh gì, đứng im bất động nhìn thẳng vào mắt lão giả.
Theo đó, thần thức của hắn cũng đảo qua trên người lão giả.
Nhưng kết quả lại khiến cho Diệp Khôn cả kinh, dường như không thể tin nổi. Trên người lão giả, hắn phát hiện, không hề có một chút linh lực giao động nào cả. Lão giả không khác gì là một phàm nhân vậy.
Nhưng hắn không tin, lão giả trước mặt mình lại là một phàm nhân.
Nghĩ vậy, Diệp Khôn chắp tay, khom người cung kính nói.
“Vãn bối Diệp Khôn, người của Dược Linh Cốc, xin ra mắt tiền bối.”
“Diệp Khôn? Người của Dược Linh Cốc, ta chưa nghe nói bao giờ. Có lẽ tiểu tử Trương Vĩnh mới thu nhận ngươi”
Lão giả nghe Diệp Khôn nói vậy, hơi suy nghĩ một chặp, sau đó nói ra một câu, khiến cho hắn sợ ngây người.
“Nghe ý tứ của tiền bối đối với Trương Vĩnh tiền bối như vậy, chẳng nhẽ ngài là…”
Lão giả trước mặt đối với Trương Vĩnh lại xưng hô là tiểu tử, khiến cho Diệp Khôn sợ hãi, như nghĩ đến điều gì kinh hãi nói.
/175
|