Cầm ngọc giản đặt lên trán thử lại lần nữa, thần thức của Diệp Khôn vẫn như lúc trước, vừa mới đi vào liền bị dội ngược trở lại.
Diệp Khôn cau mày, nhất thời hắn không nghĩ ra được ngay nguyên nhân là do đâu.
Có chút khó hiểu, Diệp Khôn để cái ngọc giản trở về chỗ cũ, thuận tiện với lấy một cuốn sách ở bên cạnh cầm lên xem.
Cầm cuốn sách lên, chỉ thấy bề ngoài cuốn sách mang phong thái cổ xưa, ước chừng dày cũng cỡ trăm trang, chất liệu và hình dạng rất giống với hai cuốn Dược Phương Bí Thư và Tu Tiên Bí Sự mà Diệp Khôn đã xem qua.
"Lại là một cuốn sách cổ nữa, xem ra ở thời thượng cổ, tu tiên giới cũng thường dùng những loại sách như thế này để ghi chép. Không biết cuốn sách này bên trong được ghi những gì đây?" Diệp khôn tự đánh giá qua cuốn sách một lượt, thì thào nói.
Đã tường xem qua thể loại sách cổ như thế này, Diệp Khôn chăm chú tìm tòi trên bề mặt cuốn sách một lượt, rất nhanh đã có kết quả.
Quả nhiên, ẩn dưới lớp hoa văn trên bề mặt cuốn sách có dòng chữ nhỏ "Ngũ Hành Chi Hệ" chìm ở bên trong.
Lật cuốn sách ra, Diệp Khôn không khỏi kinh ngạc. Ở bên trong nào có ghi chép cái gì, chỉ là một khoảng trắng mà thôi.
Hơn thế nữa, điều khiến cho Diệp Khôn kinh ngạc hơn nữa là...Nhìn ở bên ngoài, cuốn sách dày cỡ trăm trang, nhưng đến khi mở cuốn sách ra, rõ ràng chỉ thấy hai mặt trong của bìa sách, và môt khoảng trắng khiến người ta cảm thấy mù mịt, đầy khó hiểu.
Thu lại ánh mắt nghi hoặc, Diệp Khôn cũng không có biểu hiện gì khác, thần thức của hắn liền tiến nhập vào khoảng trắng ở giữa cuốn sách.
Lần này không như mấy lần trước, thần thức của Diệp Khôn thuận lợi đi vào, không hề bị ngăn cản như ở cái ngọc giản kia.
"Ồ!"
Rất nhanh, Diệp Khôn đã có thu hoạch, hắn đã thấy được nội dung bên trong cuốn sách. Dường như nội dung bên trong cuốn sách có cái gì đó lôi cuốn, khiến cho Diệp Khôn nhất thời không rời khỏi, một mực rơi vào trạng thái bất động, thi thoảng vẻ mặt hắn có chút thay đổi. Lúc thì vui mừng, lúc thì thất vọng, lúc thì kinh ngạc...
Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, trên mặt nộ rõ vẻ cảm khái không thôi.
“Không nghĩ tới, lịch sử của Ngũ Hành Phái lại sâu xa như vậy? Ngũ Hành Tán Nhân? Ngũ Hành Nghịch Thiên Công? Ngũ Hành Linh Căn? Thảo nào, Ngạo Vân Tử lại muốn tính toán trên người mình.” Diệp Khôn trên mặt tràn đầy chi sắc, nhàn nhạt nói một câu.
Nói xong, cách tay Diệp Khôn khẽ lật, một cái ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Khôn liền thi pháp, đem toàn bộ nội dung bên trong Ngũ Hành Chi Hệ sao chép lại một lượt vào trong ngọc giản.
Vừa rồi, hắn cũng chỉ xem lướt qua nội dung bên trong đó mà thôi, nếu thực lòng muốn xem kỹ, dùng thời gian mười ngày chưa chắc đã xong. Cho dù có tiến nhập vào bên trong Lam Ngọc, lợi dụng thời gian tăng chưởng gấp mười lần. Nhưng chỉ có vẻn vẹn ba ngày ở chỗ này, thực hắn cũng không muốn lãng phí thời gian. Trong khi vẫn còn nhiều diển tịch khác chưa xem qua.
Nghĩ vậy lên hắn mới đưa ra chủ ý, trước cứ sao chép lại một bản, sau này rời khỏi đây trở về Dược Linh Cốc, sẽ hảo hảo xem lại thật kỹ.
Còn về việc lão giả lúc ở ngoài Tàng Kinh Các đã cảnh báo, tuyệt đối không được sao chép bất cứ cái gì ở trong này mang ra ngoài. Diệp Khôn cũng không cần lo lắng, chỉ cần đem tất cả ngọc giản sao chép, đưa vào bên trong Lam Ngọc, lúc ra ngoài, tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra.
Bởi vậy, Diệp Khôn cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên sao chép những gì mà hắn muốn.
Sau dó, Diệp Khôn tiếp tục lần lượt xem qua những ngọc giản và sách cổ còn lại. Trong đó, cũng có thêm hai cái ngọc giản, tương tự như cái lúc đầu, Diệp Khôn không thể nào xem qua được, thần thức cứ tiến vào, lại bị dội ngược trở lại.
Thậm trí, đã có lần hắn gọi cả Phệ Linh Thiên Quỷ ra, dựa vào nó, dùng bí thuật gián tiếp đưa thần thức vào tìm hiểu, nhưng kết quả vẫn thế.
Cuối cùng, Diệp Khôn chỉ còn biết tặc lưỡi lắc đầu buông tha. Hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao lại thế, can bản chính là do cảnh giới của hắn quá thấp. Thần thức không đủ mạnh, để có thể phá vỡ cấm chế ở bên trong ngọc giản.
Theo suy đoán của hắn, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Kết Đan mới có thể xem được. Đó thực sự là một suy đoán thật xa vời.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã trôi qua, theo như tính toán, cũng chỉ còn nửa khắc nữa là Diệp Khôn bị truyền tống ra ngoài.
Ngồi khoang chân trên một cái bồ đoàn, đảo mắt nhìn qua chỗ này một lượt, khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch, nở nụ cười đầy đắc ý. Sau ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn cũng sao chép được toàn bộ những gì có thể ở chỗ này vào bên trong ngọc giản.
Đúng như lão giả ở ngoài lúc đầu đã nói. Số lượng điển tịch ở tầng thứ tư tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Lúc đầu Diệp Khôn còn chưa hiểu dụng ý của lão. Nhưng khi trực tiếp xem qua mới hiểu được.
Quả nhiên, nhìn bề ngoài, chỗ này chỉ có hơn mười cuốn sách và vài cái ngọc giản. Số lượng đúng là ít thật, nhưng không nghĩ tới, nội dung bên trong của nó, lại đồ sộ như vậy. Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba năm, cũng không thể đem chúng tìm hiểu hết đấy.
Ngũ Hành Phái không hổ là một thế lực lớn siêu cấp ở thời kỳ thượng cổ. Có thể thu thập được nhiều tin tức như vậy.
Hơn nữa, theo như những gì Diệp Khôn đã đọc lướt qua, trong quá trình sao chép. Hắn cảm thấy rất hứng thú bởi một nhân vật thật lớn danh khí của Ngũ Hành Phái, đó là Ngũ Hành Tán Nhân.
Theo đó, Ngũ Hành Phái chỉ dựa vào một mình Ngũ Hành Tán Nhân, không những thần thông cái thế, mà ngay cả Trận Pháp Chi Đạo, Luyện Đan Chi Đạo, Chế Phù Chi Đạo...tất cả đều đạt đến trình độ Đại Tông Sư, uy trấn toàn bộ bốn vực ở Nhân Giới.
Chỉ tiếc thay, sau khi Ngũ Hành Tán Nhân phi thăng, Ngũ Hành Phái bắt đầu đi xuống, nhân tài tuy nhiều, nhưng từ đó đến nay, cũng chưa ai có thể thuận lợi phi thăng. Tất cả đều dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh tọa hóa mà chết. Và đến hiện tại, Ngũ Hành Phái đã rớt xuống tới mức đáng thương, chỉ thuộc vào hạng tam lưu ở tu tiên giới Việt Quốc.
Càng suy nghĩ, Diệp Khôn càng cảm thấy tiếc nuối, cho một tông môn vốn là bá chủ một phương như vậy.
Trải qua ba ngày ở đây, về cơ bản Diệp Khôn càng hiểu rõ hơn về Ngũ Hành Phái rất nhiều. Đặc biệt, tin tức về Ngũ Hành Tán Nhân cùng với Ngũ Hành Nghịch Thiên Công, là được hắn chú ý nhất.
Trong đó, cũng có ba cuốn tâm đắc về Trận Pháp, Luyện Đan, Chế Phù, được hắn cũng đặc biệt quan tâm.
Có thể nói, lần này ở Tàng Kinh Các, thực sự Diệp Khôn thu hoạch được rất lớn, ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Chỉ có điều, đến cuối cùng, tin tức mà hắn cần nhất về hai tia linh lực hắc bạch âm dương kia, lại vẫn không thể tìm thấy.
Thoáng có chút thất vọng, nhưng về sau Diệp Khôn vẫn hài lòng với những gì mình đã đạt được. Còn về tin tức kia, hắn đành gác lại một bên, đường đời còn dài, tu tiên giới rât rộng lớn, sau này, từ từ đi những nơi khác tìm kiếm cũng không phải là không được.
Nửa khắc thời gian cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Khôn còn đang miên man trầm tư suy nghĩ. Thì đột nhiên, quanh người hắn, bị một luồng lực lượng vô hình quấn lấy, chớp mắt một cái liền bị truyền tống ra ngoài.
Đại sảnh Tàng Kinh Các, lão giả đang ngồi xếp bằng, đột nhiên hai mắt mở to ra, nhìn vào không gian trước mặt, thì thào nói: “Ba ngày đã qua, tiểu tử cuối cùng cũng đã đi ra.”
Lão giả vừa nói xong, thì không gian ở phía trước, cách lão tầm ba trượng, một hồi vặn vẹo, bóng dáng Diệp Khôn liền xuất hiện.
Vừa xuất hiện, Diệp Khôn đầu óc liền thanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định đây đúng là đại sảnh ở tầng một Tàng Kinh Các, lúc này vừa vặn thấy lão giả ở phía trước đang nhìn mình. Vội mỉm cười chắp tay cung kính nói: “Tiền bối!”
Lão giả nghe vậy, cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái. Ngay sau đó, miệng lão nhẩm bẩm, đồng thời tay đánh ra hai đạo pháp quyết, chớp mắt một cái, rơi trên người Diệp Khôn.
Diệp Khôn thấy vậy, cũng không có phản ứng gì. Với trí thông minh của hắn, hắn đã sớm đoán trước được, lão giả sẽ thi pháp kiểm tra mình một lượt ngay khi đi ra ngoài. Vì vậy, hắn cứ bình tĩnh,để cho lão kiểm tra.
Quả nhiên, như dự đoán của Diệp Khôn, lão giả không phát hiện ra được điều gì, sau đó nghe lão chậm rãi nói: “Tốt rồi, ngươi đã xong việc của mình, hiện tại có thể rời đi, ta cần tĩnh tâm một chút.”
“Vâng! Vãn bối đã biết! Chỉ có điều, thỉnh tiền bối có thể cho vãn bối biết quý tính đại danh của ngài được chăng?” Diệp Khôn khẽ mỉm cười, cung kính nói.
Lão giả nghe vậy, hơi nhướng mày, suy tư một chặp nhàn nhạt nói: “Đại danh thì không dám nhận, ta họ Tư tên chỉ một chữ Bình.”
“Tư Bình tiền bối! Vậy vãn bối xin cáo từ.” Diệp Khôn nghe vậy, tinh quang trong mắt lóe lên một cái, cung kính nói.
Nói xong, không đợi lão giả nói thêm gì, Diệp Khôn thi triển mã bộ lướt ra bên ngoài cửa Tàng Kinh Các, rồi hóa thành một đạo độn quang, phá không bay đi.
“Hắc hắc! Tiểu tử này đúng là có chút ý tứ a! Nhưng hình như, hắn đã phát hiện ra ta thì phải?”
Diệp Khôn vừa rời đi, ngay sau đó, một tiếng cười với giọng nói khàn khàn mang ý tứ nghi hoặc vang lên.
Đồng thời không gian bên cạnh Tư Bình vặn vẹo một hồi, liền xuất hiện một bóng người. Bóng người này đúng là Lão Ngũ, đã gặp và cho Diệp Khôn Ngọc La Phù Lệch ở Tàng Kinh Các bên Mộc Linh Đường.
Diệp Khôn cau mày, nhất thời hắn không nghĩ ra được ngay nguyên nhân là do đâu.
Có chút khó hiểu, Diệp Khôn để cái ngọc giản trở về chỗ cũ, thuận tiện với lấy một cuốn sách ở bên cạnh cầm lên xem.
Cầm cuốn sách lên, chỉ thấy bề ngoài cuốn sách mang phong thái cổ xưa, ước chừng dày cũng cỡ trăm trang, chất liệu và hình dạng rất giống với hai cuốn Dược Phương Bí Thư và Tu Tiên Bí Sự mà Diệp Khôn đã xem qua.
"Lại là một cuốn sách cổ nữa, xem ra ở thời thượng cổ, tu tiên giới cũng thường dùng những loại sách như thế này để ghi chép. Không biết cuốn sách này bên trong được ghi những gì đây?" Diệp khôn tự đánh giá qua cuốn sách một lượt, thì thào nói.
Đã tường xem qua thể loại sách cổ như thế này, Diệp Khôn chăm chú tìm tòi trên bề mặt cuốn sách một lượt, rất nhanh đã có kết quả.
Quả nhiên, ẩn dưới lớp hoa văn trên bề mặt cuốn sách có dòng chữ nhỏ "Ngũ Hành Chi Hệ" chìm ở bên trong.
Lật cuốn sách ra, Diệp Khôn không khỏi kinh ngạc. Ở bên trong nào có ghi chép cái gì, chỉ là một khoảng trắng mà thôi.
Hơn thế nữa, điều khiến cho Diệp Khôn kinh ngạc hơn nữa là...Nhìn ở bên ngoài, cuốn sách dày cỡ trăm trang, nhưng đến khi mở cuốn sách ra, rõ ràng chỉ thấy hai mặt trong của bìa sách, và môt khoảng trắng khiến người ta cảm thấy mù mịt, đầy khó hiểu.
Thu lại ánh mắt nghi hoặc, Diệp Khôn cũng không có biểu hiện gì khác, thần thức của hắn liền tiến nhập vào khoảng trắng ở giữa cuốn sách.
Lần này không như mấy lần trước, thần thức của Diệp Khôn thuận lợi đi vào, không hề bị ngăn cản như ở cái ngọc giản kia.
"Ồ!"
Rất nhanh, Diệp Khôn đã có thu hoạch, hắn đã thấy được nội dung bên trong cuốn sách. Dường như nội dung bên trong cuốn sách có cái gì đó lôi cuốn, khiến cho Diệp Khôn nhất thời không rời khỏi, một mực rơi vào trạng thái bất động, thi thoảng vẻ mặt hắn có chút thay đổi. Lúc thì vui mừng, lúc thì thất vọng, lúc thì kinh ngạc...
Nửa canh giờ sau, Diệp Khôn thu lại thần thức, trên mặt nộ rõ vẻ cảm khái không thôi.
“Không nghĩ tới, lịch sử của Ngũ Hành Phái lại sâu xa như vậy? Ngũ Hành Tán Nhân? Ngũ Hành Nghịch Thiên Công? Ngũ Hành Linh Căn? Thảo nào, Ngạo Vân Tử lại muốn tính toán trên người mình.” Diệp Khôn trên mặt tràn đầy chi sắc, nhàn nhạt nói một câu.
Nói xong, cách tay Diệp Khôn khẽ lật, một cái ngọc giản liền xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Không cần nghĩ nhiều, Diệp Khôn liền thi pháp, đem toàn bộ nội dung bên trong Ngũ Hành Chi Hệ sao chép lại một lượt vào trong ngọc giản.
Vừa rồi, hắn cũng chỉ xem lướt qua nội dung bên trong đó mà thôi, nếu thực lòng muốn xem kỹ, dùng thời gian mười ngày chưa chắc đã xong. Cho dù có tiến nhập vào bên trong Lam Ngọc, lợi dụng thời gian tăng chưởng gấp mười lần. Nhưng chỉ có vẻn vẹn ba ngày ở chỗ này, thực hắn cũng không muốn lãng phí thời gian. Trong khi vẫn còn nhiều diển tịch khác chưa xem qua.
Nghĩ vậy lên hắn mới đưa ra chủ ý, trước cứ sao chép lại một bản, sau này rời khỏi đây trở về Dược Linh Cốc, sẽ hảo hảo xem lại thật kỹ.
Còn về việc lão giả lúc ở ngoài Tàng Kinh Các đã cảnh báo, tuyệt đối không được sao chép bất cứ cái gì ở trong này mang ra ngoài. Diệp Khôn cũng không cần lo lắng, chỉ cần đem tất cả ngọc giản sao chép, đưa vào bên trong Lam Ngọc, lúc ra ngoài, tuyệt đối không ai có thể phát hiện ra.
Bởi vậy, Diệp Khôn cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều, tự nhiên sao chép những gì mà hắn muốn.
Sau dó, Diệp Khôn tiếp tục lần lượt xem qua những ngọc giản và sách cổ còn lại. Trong đó, cũng có thêm hai cái ngọc giản, tương tự như cái lúc đầu, Diệp Khôn không thể nào xem qua được, thần thức cứ tiến vào, lại bị dội ngược trở lại.
Thậm trí, đã có lần hắn gọi cả Phệ Linh Thiên Quỷ ra, dựa vào nó, dùng bí thuật gián tiếp đưa thần thức vào tìm hiểu, nhưng kết quả vẫn thế.
Cuối cùng, Diệp Khôn chỉ còn biết tặc lưỡi lắc đầu buông tha. Hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao lại thế, can bản chính là do cảnh giới của hắn quá thấp. Thần thức không đủ mạnh, để có thể phá vỡ cấm chế ở bên trong ngọc giản.
Theo suy đoán của hắn, ít nhất phải đạt tới cảnh giới Kết Đan mới có thể xem được. Đó thực sự là một suy đoán thật xa vời.
Thời gian ba ngày thoáng cái đã trôi qua, theo như tính toán, cũng chỉ còn nửa khắc nữa là Diệp Khôn bị truyền tống ra ngoài.
Ngồi khoang chân trên một cái bồ đoàn, đảo mắt nhìn qua chỗ này một lượt, khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch, nở nụ cười đầy đắc ý. Sau ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng hắn cũng sao chép được toàn bộ những gì có thể ở chỗ này vào bên trong ngọc giản.
Đúng như lão giả ở ngoài lúc đầu đã nói. Số lượng điển tịch ở tầng thứ tư tuy không nhiều, nhưng cũng không phải là ít. Lúc đầu Diệp Khôn còn chưa hiểu dụng ý của lão. Nhưng khi trực tiếp xem qua mới hiểu được.
Quả nhiên, nhìn bề ngoài, chỗ này chỉ có hơn mười cuốn sách và vài cái ngọc giản. Số lượng đúng là ít thật, nhưng không nghĩ tới, nội dung bên trong của nó, lại đồ sộ như vậy. Đừng nói là ba ngày, cho dù là ba năm, cũng không thể đem chúng tìm hiểu hết đấy.
Ngũ Hành Phái không hổ là một thế lực lớn siêu cấp ở thời kỳ thượng cổ. Có thể thu thập được nhiều tin tức như vậy.
Hơn nữa, theo như những gì Diệp Khôn đã đọc lướt qua, trong quá trình sao chép. Hắn cảm thấy rất hứng thú bởi một nhân vật thật lớn danh khí của Ngũ Hành Phái, đó là Ngũ Hành Tán Nhân.
Theo đó, Ngũ Hành Phái chỉ dựa vào một mình Ngũ Hành Tán Nhân, không những thần thông cái thế, mà ngay cả Trận Pháp Chi Đạo, Luyện Đan Chi Đạo, Chế Phù Chi Đạo...tất cả đều đạt đến trình độ Đại Tông Sư, uy trấn toàn bộ bốn vực ở Nhân Giới.
Chỉ tiếc thay, sau khi Ngũ Hành Tán Nhân phi thăng, Ngũ Hành Phái bắt đầu đi xuống, nhân tài tuy nhiều, nhưng từ đó đến nay, cũng chưa ai có thể thuận lợi phi thăng. Tất cả đều dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh tọa hóa mà chết. Và đến hiện tại, Ngũ Hành Phái đã rớt xuống tới mức đáng thương, chỉ thuộc vào hạng tam lưu ở tu tiên giới Việt Quốc.
Càng suy nghĩ, Diệp Khôn càng cảm thấy tiếc nuối, cho một tông môn vốn là bá chủ một phương như vậy.
Trải qua ba ngày ở đây, về cơ bản Diệp Khôn càng hiểu rõ hơn về Ngũ Hành Phái rất nhiều. Đặc biệt, tin tức về Ngũ Hành Tán Nhân cùng với Ngũ Hành Nghịch Thiên Công, là được hắn chú ý nhất.
Trong đó, cũng có ba cuốn tâm đắc về Trận Pháp, Luyện Đan, Chế Phù, được hắn cũng đặc biệt quan tâm.
Có thể nói, lần này ở Tàng Kinh Các, thực sự Diệp Khôn thu hoạch được rất lớn, ngoài sự tưởng tượng của hắn.
Chỉ có điều, đến cuối cùng, tin tức mà hắn cần nhất về hai tia linh lực hắc bạch âm dương kia, lại vẫn không thể tìm thấy.
Thoáng có chút thất vọng, nhưng về sau Diệp Khôn vẫn hài lòng với những gì mình đã đạt được. Còn về tin tức kia, hắn đành gác lại một bên, đường đời còn dài, tu tiên giới rât rộng lớn, sau này, từ từ đi những nơi khác tìm kiếm cũng không phải là không được.
Nửa khắc thời gian cuối cùng cũng trôi qua, Diệp Khôn còn đang miên man trầm tư suy nghĩ. Thì đột nhiên, quanh người hắn, bị một luồng lực lượng vô hình quấn lấy, chớp mắt một cái liền bị truyền tống ra ngoài.
Đại sảnh Tàng Kinh Các, lão giả đang ngồi xếp bằng, đột nhiên hai mắt mở to ra, nhìn vào không gian trước mặt, thì thào nói: “Ba ngày đã qua, tiểu tử cuối cùng cũng đã đi ra.”
Lão giả vừa nói xong, thì không gian ở phía trước, cách lão tầm ba trượng, một hồi vặn vẹo, bóng dáng Diệp Khôn liền xuất hiện.
Vừa xuất hiện, Diệp Khôn đầu óc liền thanh tỉnh lại, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định đây đúng là đại sảnh ở tầng một Tàng Kinh Các, lúc này vừa vặn thấy lão giả ở phía trước đang nhìn mình. Vội mỉm cười chắp tay cung kính nói: “Tiền bối!”
Lão giả nghe vậy, cũng không có nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái. Ngay sau đó, miệng lão nhẩm bẩm, đồng thời tay đánh ra hai đạo pháp quyết, chớp mắt một cái, rơi trên người Diệp Khôn.
Diệp Khôn thấy vậy, cũng không có phản ứng gì. Với trí thông minh của hắn, hắn đã sớm đoán trước được, lão giả sẽ thi pháp kiểm tra mình một lượt ngay khi đi ra ngoài. Vì vậy, hắn cứ bình tĩnh,để cho lão kiểm tra.
Quả nhiên, như dự đoán của Diệp Khôn, lão giả không phát hiện ra được điều gì, sau đó nghe lão chậm rãi nói: “Tốt rồi, ngươi đã xong việc của mình, hiện tại có thể rời đi, ta cần tĩnh tâm một chút.”
“Vâng! Vãn bối đã biết! Chỉ có điều, thỉnh tiền bối có thể cho vãn bối biết quý tính đại danh của ngài được chăng?” Diệp Khôn khẽ mỉm cười, cung kính nói.
Lão giả nghe vậy, hơi nhướng mày, suy tư một chặp nhàn nhạt nói: “Đại danh thì không dám nhận, ta họ Tư tên chỉ một chữ Bình.”
“Tư Bình tiền bối! Vậy vãn bối xin cáo từ.” Diệp Khôn nghe vậy, tinh quang trong mắt lóe lên một cái, cung kính nói.
Nói xong, không đợi lão giả nói thêm gì, Diệp Khôn thi triển mã bộ lướt ra bên ngoài cửa Tàng Kinh Các, rồi hóa thành một đạo độn quang, phá không bay đi.
“Hắc hắc! Tiểu tử này đúng là có chút ý tứ a! Nhưng hình như, hắn đã phát hiện ra ta thì phải?”
Diệp Khôn vừa rời đi, ngay sau đó, một tiếng cười với giọng nói khàn khàn mang ý tứ nghi hoặc vang lên.
Đồng thời không gian bên cạnh Tư Bình vặn vẹo một hồi, liền xuất hiện một bóng người. Bóng người này đúng là Lão Ngũ, đã gặp và cho Diệp Khôn Ngọc La Phù Lệch ở Tàng Kinh Các bên Mộc Linh Đường.
/175
|