Trung niên nghe Diệp Khôn nói vậy, tỏ ra kinh ngạc, sững sờ một hồi thật lâu, cười lớn nói: "Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng lớn a? Lại còn muốn ra điều kiện với ta."
"Tiền bối chắc đã hiểu nhầm, vãn bối nào dám ra điều kiện gì với ngài, chỉ là mong ngài có thể rộng lượng buông tha cho bọn vãn bối mà thôi." Nghe vậy, Diệp Khôn không những không tỏ ra sợ hãi, mà còn mỉm cười nói.
Trung niên nghe xong, liền thu lại nụ cười trên môi, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, cười lạnh nói: "Tiểu tử, mặc dù ngươi có quan hệ với Trương Vĩnh, nhưng nếu không để lại những thứ ta cần, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi chỗ này."
Nghe vậy, Diệp Khôn khẽ cau mày, có chút sợ hãi nói: "Tiền bối, ngài thật sự không thể bỏ qua cho bọn vãi bối?"
"Hừ! Tiểu tử, đừng có nhiều lời." Trung niên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Nói xong, khoé miệng trung niên nhếch lên, cánh tay hắn khẽ nâng lên, một luồng khí xám liền xuất hiện, chỉ trong chớp mắt, tạo thành một thanh trường mâu dài hơn một trượng, nằm trên tay hắn. Từ trên thanh trường mâu tản mát ra khí tức qủy dị, rất nguy hiểm, khiến cho Diệp Khôn và Dương Lâm ở phía đối diện cả kinh, nhất thời hít thở không thông.
"Qủy khí? Ngươi vậy mà là qủy tu? Sư huynh mau tránh, trường mâu này hai chúng ta không thể tiếp nhận được." Nhìn trường mâu trên tay trung niên, đồng tử trong mắt Diệp Khôn co rụt lại, nói.
Nói xong, không đợi cho Dương Lâm có phản ứng gì, toàn thân Diệp Khôn thanh quang nổi lên, kích bắn về phía sau bỏ chạy.
Mà Dương Lâm nghe vậy, động tác cũng nhanh không thua kém Diệp Khôn là mấy, cả người hồng quang nổi lên, kích bắn về phía sau bỏ chạy.
Thấy hai người hành động nhanh như vậy, trung niên hơi sững sờ, lẫn kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, trên mặt hắn hiện lên vẻ chê cười, lạnh lùng nói: "Tiểu tử cũng khá thật, có thể nhìn ra công pháp ta tu luyện. Hơn nữa cũng thật quyết đoán, động tác rất nhanh. Chẳng qua, ngươi thực nghĩ có thể thoát khỏi Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của ta, thật sự quá ngây thơ rồi."
Nói xong, trung niên nắm chặt trường mâu trong tay, theo đó, hắc mang đại tố, sâu trong mắt hắn lóe lên một tia độc ác.
"Vèo..."
Nhằm hướng Diệp Khôn và Dương Lâm bỏ chạy, trung niên khẽ vẫy, trường mâu rời tay, hướng về phía trước lao đi với tốc độ rất nhanh.
"Xuy...xuy..."
Tiếng xé gió vang lên, trường mâu đột nhiên tách ra làm hai, hướng Diệp Khôn và Dương Lâm đuổi tới.
So với tốc độ của trường mâu, tốc độ của Diệp Khôn và Dương Lâm còn quá chậm. Mặc dù hai người độn tốc rất nhanh, thoáng cái đã chạy được hơn một dặm. Nhưng trường mâu lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt đã đuổi tới.
Tiếng xé gió ở bên cạnh tai, Dương Lâm cả kinh, trong lòng đầy sợ hãi. Trong đầu hắn lúc này lóe lên một tia tuyệt vọng, chẳng nhẽ thực sự phải chết ở chỗ này? Lần trước nhờ Diệp Khôn, hắn đã thoát chết một lần, nhưng lần này còn có cơ hội sao? Đối phương chính là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, chứ không phải là Luyện Khí Kỳ như Mã Độc Nha đấy.
Đến giờ, Dương Lâm vẫn không hiểu nổi tại sao Diệp Khôn lại muốn trêu chọc vào đối phương. Để rồi dẫn đến kết quả của hai người như thế này, mặc dù vậy, Dương Lâm cũng không có oán trách Diệp Khôn một lời. Cái mạng nhỏ này, dù sao cũng là được Diệp Khôn cứu về, nếu không thì hắn cũng đã hồn phi phách tán từ lâu rồi. Chỉ đáng hận là vận khí quá đen, lại gặp phải trung niên kia.
Trong đầu nghĩ rất nhiều, cuối cùng Dương Lâm thở dài một tiếng, độn tốc có chút chậm lại, hai mắt từ từ nhắm lại, chờ cái chết chuẩn bị tới với mình.
Có điều, Dương Lâm còn chưa kịp hành động, đột nhiên dị biến xuất hiện.
Không có dấu hiệu báo trước, đột nhiên, không gian phía sau lưng Dương Lâm chấn động. Một bàn tay thô kệch màu xám hiện ra, hung hăng chụp lấy trường mâu vào trong tay.
“Xoẹt…xoẹt…”
Cùng lúc đó, từ trong lòng bàn tay từng đạo hồ quang điện hiện lên, chớp động bao chùm lấy trường mâu vào bên trong.
Bị hồ quang điện bao vào bên trong, trường mâu như là lâm vào đại địch, run lên một cái, rất nhanh, linh quang ảm đạm đi rất nhiều.
Không đợi cho trường mâu có biểu hiện gì thêm, bàn tay thô kệch kia xiết chặt lại, hồ quang điện liên tục xoay chuyển, từng tiếng “lốp bốp” vang lên. Lấy mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ trong vài cái chớp mắt, trường mâu bị từng đạo lôi điện oanh tạc tiêu tán mất, chỉ còn lại vài tia khí xám lượn lờ trong lòng bàn tay kia. Bàn tay khẽ vẫy, từng tia khí xám bị bàn tay hấp thu, không thấy đâu nữa.
Theo đó, bàn tay màu xám thô kệch kia khẽ run lên, mơ hồ biến mất trong không trung.
Nói thì dài, nhưng thực ra việc này chỉ diễn ra trong một hai cái hô hấp. Mặc dù vậy, Dương Lâm vẫn phát hiện ra, quay đầu về phía sau, hai mắt trợn lên, há hốc mồm, nhìn một màn này diễn ra.
Mãi cho đến lúc bàn tay biến mất trước mặt, Dương Lâm như bị cái gì đó làm cho thức tỉnh. Sự việc vừa rồi sảy ra quá nhanh, nhưng cũng khiến cho hắn nhất thời không thể tin nổi vào mắt mình được nữa. Đến lúc gần kề cái chết, lại một lần nữa được cứu trở về từ quỷ môn quan. Hít vào một hơi thật sâu, tinh quang trong mắt Dương Lâm lóe lên, quay đầu nhìn về phía Diệp Khôn.
Ánh mắt của Dương Lâm vừa nhìn thấy Diệp Khôn, vẻ mặt hắn đột nhiên trở lên kinh ngạc. Chỉ thấy, Diệp Khôn cũng như mình, chẳng bị tổn thương chút nào cả. Thêm vào đó, bên cạnh hắn còn có những luồng khí xám phiêu phù bất đinh. Mà lúc này, Diệp Khôn lại đang nhìn hắn tủm tỉm cười. Dường như đối với việc vừa rồi, hắn không hề bận tâm vậy, bộ dạng vẫn thong dong như là không có chuyện gì cả.
Chẳng nhẽ sự việc vừa rồi, chính là do Diệp Khôn làm ra? Ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương Lâm. Nhưng hắn cũng không dám khẳng định điều này là thật. Mặc dù không trực tiếp đối mặt với trường mâu kia, nhưng từ phía sau lưng hắn cũng cảm nhận được uy lực của nó tuyệt đối không tầm thường. Ngay cả đến tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không dám coi thường mà đón nhận nó đấy.
Trong khi đó, Diệp Khôn cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, thực lực có hơn mình một chút, nhưng tuyệt đối không thể có được bổn sự như vậy. Chẳng nhẽ thực sự hắn có hậu thủ đằng sau, nói chính xác hơn, có thể hắn có người giúp đỡ, hơn nữa, người này cảnh giới phải trên cả trung niên kia. Như vậy, mới có thể lý giải được tại sao, chỉ trong thoáng chốc đã hóa giải được nguy cơ của hai người.
Dương Lâm nghĩ rất nhiều, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Diệp Khôn càng thêm kinh sợ.
Mà Diệp Khôn thấy vậy, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, thay vào đó trở lên trịnh trọng nói: “Dương huynh, chỗ này không phải là chỗ chúng ta có thể ở lâu. Trước tiên tránh đi một chút đã.”
Nói rồi, không đợi cho Dương Lâm nói gì thêm, Diệp Khôn hóa thành một đạo thanh quang, nhằm một hướng vào sâu trong rừng chạy tới.
Dương Lâm nghe vậy, tỉnh lại trong con mê, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng, cũng không nhiều lời, liền hóa thành một đạo hồng quang đuổi theo sau Diệp Khôn.
Hai đạo độn quang chỉ chớp lên vài cái, cuối cùng biến mất ở phía xa nơi cuối chân trời, không thấy đâu nữa.
Đợi cho Diệp Khôn và Dương Lâm rời đi. Lúc này, những luồng khí xám phiêu phù trong không trung kia một hồi nhộn nhạo, chỉ trong chớp mắt, liền tụ hợp lại với nhau. Theo đó, một tiểu nhân nhỏ bằng nắm tay trẻ con liền xuất hiện. Tiểu nhân nhìn về phía trung niên ở nơi xa, cái miệng nhỏ nhếch lên, cười rất quỷ dị. Ngay sau đó, toàn thân tiểu nhân mơ hồ một cái biến mất khỏi chỗ này.
Mặc dù toàn bộ diễn biến xảy ra cách chỗ trung niên hơn một dặm, nhưng nhờ vào thần thức cường đại của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cộng thêm bí thuật của công pháp tu luyện. Những gì xảy ra vừa rồi, tất cả đều lọt vào trong mắt của hắn.
Trung niên cả kinh, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này mà không thể tin nổi vào mắt mình được.
Uy lực của Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của hắn như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Đối phó với tiểu bối Luyện Khí Kỳ hắn không cần phải sử dụng chính phẩm, mà chỉ dùng bí thuật huyễn hóa ra, cũng thừa sức đối phó, giết đối phương như giết một con kiến rồi.
Thế nhưng mà không thể tưởng tượng được, cuối cùng đối phương lại thoát khỏi công kích của mình. Hơn thế nữa, lại là do một người thứ ba ra tay, chứ không phải là hai người bọn Diệp Khôn.
Người có thể đơn giản hóa giải công kích của hắn, tuyệt đối không hề thua kém gì hắn rồi. Từ khi nào, ở trong này lại xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nữa.
Không thể tin nổi, và cũng không thể chấp nhận được những gì đã diễn ra. Trung niên hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng không khỏi nổi lên một tia sợ hãi.
"Tiền bối chắc đã hiểu nhầm, vãn bối nào dám ra điều kiện gì với ngài, chỉ là mong ngài có thể rộng lượng buông tha cho bọn vãn bối mà thôi." Nghe vậy, Diệp Khôn không những không tỏ ra sợ hãi, mà còn mỉm cười nói.
Trung niên nghe xong, liền thu lại nụ cười trên môi, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, cười lạnh nói: "Tiểu tử, mặc dù ngươi có quan hệ với Trương Vĩnh, nhưng nếu không để lại những thứ ta cần, ngươi cũng đừng hòng rời khỏi chỗ này."
Nghe vậy, Diệp Khôn khẽ cau mày, có chút sợ hãi nói: "Tiền bối, ngài thật sự không thể bỏ qua cho bọn vãi bối?"
"Hừ! Tiểu tử, đừng có nhiều lời." Trung niên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.
Nói xong, khoé miệng trung niên nhếch lên, cánh tay hắn khẽ nâng lên, một luồng khí xám liền xuất hiện, chỉ trong chớp mắt, tạo thành một thanh trường mâu dài hơn một trượng, nằm trên tay hắn. Từ trên thanh trường mâu tản mát ra khí tức qủy dị, rất nguy hiểm, khiến cho Diệp Khôn và Dương Lâm ở phía đối diện cả kinh, nhất thời hít thở không thông.
"Qủy khí? Ngươi vậy mà là qủy tu? Sư huynh mau tránh, trường mâu này hai chúng ta không thể tiếp nhận được." Nhìn trường mâu trên tay trung niên, đồng tử trong mắt Diệp Khôn co rụt lại, nói.
Nói xong, không đợi cho Dương Lâm có phản ứng gì, toàn thân Diệp Khôn thanh quang nổi lên, kích bắn về phía sau bỏ chạy.
Mà Dương Lâm nghe vậy, động tác cũng nhanh không thua kém Diệp Khôn là mấy, cả người hồng quang nổi lên, kích bắn về phía sau bỏ chạy.
Thấy hai người hành động nhanh như vậy, trung niên hơi sững sờ, lẫn kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, trên mặt hắn hiện lên vẻ chê cười, lạnh lùng nói: "Tiểu tử cũng khá thật, có thể nhìn ra công pháp ta tu luyện. Hơn nữa cũng thật quyết đoán, động tác rất nhanh. Chẳng qua, ngươi thực nghĩ có thể thoát khỏi Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của ta, thật sự quá ngây thơ rồi."
Nói xong, trung niên nắm chặt trường mâu trong tay, theo đó, hắc mang đại tố, sâu trong mắt hắn lóe lên một tia độc ác.
"Vèo..."
Nhằm hướng Diệp Khôn và Dương Lâm bỏ chạy, trung niên khẽ vẫy, trường mâu rời tay, hướng về phía trước lao đi với tốc độ rất nhanh.
"Xuy...xuy..."
Tiếng xé gió vang lên, trường mâu đột nhiên tách ra làm hai, hướng Diệp Khôn và Dương Lâm đuổi tới.
So với tốc độ của trường mâu, tốc độ của Diệp Khôn và Dương Lâm còn quá chậm. Mặc dù hai người độn tốc rất nhanh, thoáng cái đã chạy được hơn một dặm. Nhưng trường mâu lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chớp mắt đã đuổi tới.
Tiếng xé gió ở bên cạnh tai, Dương Lâm cả kinh, trong lòng đầy sợ hãi. Trong đầu hắn lúc này lóe lên một tia tuyệt vọng, chẳng nhẽ thực sự phải chết ở chỗ này? Lần trước nhờ Diệp Khôn, hắn đã thoát chết một lần, nhưng lần này còn có cơ hội sao? Đối phương chính là cao thủ Trúc Cơ Kỳ, chứ không phải là Luyện Khí Kỳ như Mã Độc Nha đấy.
Đến giờ, Dương Lâm vẫn không hiểu nổi tại sao Diệp Khôn lại muốn trêu chọc vào đối phương. Để rồi dẫn đến kết quả của hai người như thế này, mặc dù vậy, Dương Lâm cũng không có oán trách Diệp Khôn một lời. Cái mạng nhỏ này, dù sao cũng là được Diệp Khôn cứu về, nếu không thì hắn cũng đã hồn phi phách tán từ lâu rồi. Chỉ đáng hận là vận khí quá đen, lại gặp phải trung niên kia.
Trong đầu nghĩ rất nhiều, cuối cùng Dương Lâm thở dài một tiếng, độn tốc có chút chậm lại, hai mắt từ từ nhắm lại, chờ cái chết chuẩn bị tới với mình.
Có điều, Dương Lâm còn chưa kịp hành động, đột nhiên dị biến xuất hiện.
Không có dấu hiệu báo trước, đột nhiên, không gian phía sau lưng Dương Lâm chấn động. Một bàn tay thô kệch màu xám hiện ra, hung hăng chụp lấy trường mâu vào trong tay.
“Xoẹt…xoẹt…”
Cùng lúc đó, từ trong lòng bàn tay từng đạo hồ quang điện hiện lên, chớp động bao chùm lấy trường mâu vào bên trong.
Bị hồ quang điện bao vào bên trong, trường mâu như là lâm vào đại địch, run lên một cái, rất nhanh, linh quang ảm đạm đi rất nhiều.
Không đợi cho trường mâu có biểu hiện gì thêm, bàn tay thô kệch kia xiết chặt lại, hồ quang điện liên tục xoay chuyển, từng tiếng “lốp bốp” vang lên. Lấy mắt thường cũng có thể thấy được, chỉ trong vài cái chớp mắt, trường mâu bị từng đạo lôi điện oanh tạc tiêu tán mất, chỉ còn lại vài tia khí xám lượn lờ trong lòng bàn tay kia. Bàn tay khẽ vẫy, từng tia khí xám bị bàn tay hấp thu, không thấy đâu nữa.
Theo đó, bàn tay màu xám thô kệch kia khẽ run lên, mơ hồ biến mất trong không trung.
Nói thì dài, nhưng thực ra việc này chỉ diễn ra trong một hai cái hô hấp. Mặc dù vậy, Dương Lâm vẫn phát hiện ra, quay đầu về phía sau, hai mắt trợn lên, há hốc mồm, nhìn một màn này diễn ra.
Mãi cho đến lúc bàn tay biến mất trước mặt, Dương Lâm như bị cái gì đó làm cho thức tỉnh. Sự việc vừa rồi sảy ra quá nhanh, nhưng cũng khiến cho hắn nhất thời không thể tin nổi vào mắt mình được nữa. Đến lúc gần kề cái chết, lại một lần nữa được cứu trở về từ quỷ môn quan. Hít vào một hơi thật sâu, tinh quang trong mắt Dương Lâm lóe lên, quay đầu nhìn về phía Diệp Khôn.
Ánh mắt của Dương Lâm vừa nhìn thấy Diệp Khôn, vẻ mặt hắn đột nhiên trở lên kinh ngạc. Chỉ thấy, Diệp Khôn cũng như mình, chẳng bị tổn thương chút nào cả. Thêm vào đó, bên cạnh hắn còn có những luồng khí xám phiêu phù bất đinh. Mà lúc này, Diệp Khôn lại đang nhìn hắn tủm tỉm cười. Dường như đối với việc vừa rồi, hắn không hề bận tâm vậy, bộ dạng vẫn thong dong như là không có chuyện gì cả.
Chẳng nhẽ sự việc vừa rồi, chính là do Diệp Khôn làm ra? Ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương Lâm. Nhưng hắn cũng không dám khẳng định điều này là thật. Mặc dù không trực tiếp đối mặt với trường mâu kia, nhưng từ phía sau lưng hắn cũng cảm nhận được uy lực của nó tuyệt đối không tầm thường. Ngay cả đến tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không dám coi thường mà đón nhận nó đấy.
Trong khi đó, Diệp Khôn cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, thực lực có hơn mình một chút, nhưng tuyệt đối không thể có được bổn sự như vậy. Chẳng nhẽ thực sự hắn có hậu thủ đằng sau, nói chính xác hơn, có thể hắn có người giúp đỡ, hơn nữa, người này cảnh giới phải trên cả trung niên kia. Như vậy, mới có thể lý giải được tại sao, chỉ trong thoáng chốc đã hóa giải được nguy cơ của hai người.
Dương Lâm nghĩ rất nhiều, cuối cùng hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn Diệp Khôn càng thêm kinh sợ.
Mà Diệp Khôn thấy vậy, thu lại vẻ tươi cười trên mặt, thay vào đó trở lên trịnh trọng nói: “Dương huynh, chỗ này không phải là chỗ chúng ta có thể ở lâu. Trước tiên tránh đi một chút đã.”
Nói rồi, không đợi cho Dương Lâm nói gì thêm, Diệp Khôn hóa thành một đạo thanh quang, nhằm một hướng vào sâu trong rừng chạy tới.
Dương Lâm nghe vậy, tỉnh lại trong con mê, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng, cũng không nhiều lời, liền hóa thành một đạo hồng quang đuổi theo sau Diệp Khôn.
Hai đạo độn quang chỉ chớp lên vài cái, cuối cùng biến mất ở phía xa nơi cuối chân trời, không thấy đâu nữa.
Đợi cho Diệp Khôn và Dương Lâm rời đi. Lúc này, những luồng khí xám phiêu phù trong không trung kia một hồi nhộn nhạo, chỉ trong chớp mắt, liền tụ hợp lại với nhau. Theo đó, một tiểu nhân nhỏ bằng nắm tay trẻ con liền xuất hiện. Tiểu nhân nhìn về phía trung niên ở nơi xa, cái miệng nhỏ nhếch lên, cười rất quỷ dị. Ngay sau đó, toàn thân tiểu nhân mơ hồ một cái biến mất khỏi chỗ này.
Mặc dù toàn bộ diễn biến xảy ra cách chỗ trung niên hơn một dặm, nhưng nhờ vào thần thức cường đại của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cộng thêm bí thuật của công pháp tu luyện. Những gì xảy ra vừa rồi, tất cả đều lọt vào trong mắt của hắn.
Trung niên cả kinh, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này mà không thể tin nổi vào mắt mình được.
Uy lực của Tam Phân Đoạt Hồn Mệnh của hắn như thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Đối phó với tiểu bối Luyện Khí Kỳ hắn không cần phải sử dụng chính phẩm, mà chỉ dùng bí thuật huyễn hóa ra, cũng thừa sức đối phó, giết đối phương như giết một con kiến rồi.
Thế nhưng mà không thể tưởng tượng được, cuối cùng đối phương lại thoát khỏi công kích của mình. Hơn thế nữa, lại là do một người thứ ba ra tay, chứ không phải là hai người bọn Diệp Khôn.
Người có thể đơn giản hóa giải công kích của hắn, tuyệt đối không hề thua kém gì hắn rồi. Từ khi nào, ở trong này lại xuất hiện một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ nữa.
Không thể tin nổi, và cũng không thể chấp nhận được những gì đã diễn ra. Trung niên hít vào một hơi khí lạnh, trong lòng không khỏi nổi lên một tia sợ hãi.
/175
|