Trương Tùng hét lên một tiếng đánh bật đại hán ra hai người đứng nhìn nhau tâm tình bất định .
" Làm thế nào bây giờ ? Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách tốt , huống hồ bọn chúng còn năm tên chưa ra tay" Truơng Tùng trong đầu xoay chuyển thầm nghĩ.
Bên kia đại hán cũng hơi kinh ngạc , tên này nhìn bộ dạng thư sinh trói gà không chặt , không ngờ võ công cũng khá so với mình vẫn muốn nhỉnh hơn một chút.
Bên kia một đại hán mặt sẹo thấy đồng bọn dây dưa quá lâu trong lòng có chút khó hiểu hướng Lam Ngọc Kiều nói: "Tiểu thư để thuộc hạ lên giúp hắn một tay"
Lam Ngọc Kiều nhìn đại hán mặt sẹo gật đầu đồng ý nói: " Tốt ngươi lên giúp hắn, nhớ giữ lại mạng tên kia để bổn tiểu thư đích thân hành hạ hắn ".
"Vâng tiểu thư" Đại hán mặt sẹo vâng một tiếng rút cây trường kiếm đeo bên hông ra hai chân nhún một cái cả người bay lên không vung kiếm chém về phía thư sinh.
Thấy đồng bọn ra tay tương trợ đại hán đứng đối diện với Trương Tùng cười nanh ác cũng vung đao chém về phía hắn
Trương Tùng cả kinh vội lùi về phía sau ba bước né tránh kiếm của đại hán mặt sẹo, kiếm trong tay vút một cái đột nhiên cả thanh kiếm uốn lượn như một con mãng xà quấn lấy Quỷ đầu đao của đại hán phía trước , giựt mạnh một cái kéo về hướng đầu mũi kiếm của đối phương đồng thời cả người rất nhanh thi triển mã bộ lách ra phía sau.
Đại hán mặt sẹo cả kinh vội thu kiếm lại , cổ tay xoay một vòng dí mũi kiếm xuống đất , cả thanh kiếm cong lại tạo một lực đàn hồi hất đại hán mặt xẹo lên , thuận thế đại hán mặt sẹo vươn người phóng kiếm đuổi sát theo sau thư sinh.
Tiếng gió rít truyền vào lỗ tai, mũi kiếm của đại hán mặt sẹo rất nhanh đâm tới trước mặt Trương Tùng. Trương Tùng cả người ngả về phía sau , hai tay cầm chặt thanh kiếm đâm xuống đất , thanh kiếm cong lại hắn dụng lực đẩy một cái cả người lướt về phía trước đồng thời thanh kiếm trong tay nhắm vào bụng đại hán mặt sẹo chém lên.
Đại hán mặt sẹo kinh nghiệm chiếm đấu cũng khá phong phú gặp tình cảnh này hắn không hề bối rối , hai mắt hơi nhíu lại , tay trái lấy trong người ra một thanh đoản kiếm động tác rất nhanh gạt phăng cây kiếm của Trương Tùng ra một bên, cả người lộn một vòng đứng cách Trương Tùng hơn mười trượng.
Trương Tùng chống kiếm về phía sau vươn người đứng dậy quay người lại nhìn đại hán mặt sẹo với vẻ mặt âm trầm , thoát khỏi bọn này đúng là không dễ dàng một chút nào cả.
"Các ngươi không nên dây dưa với hắn làm gì nữa , tất cả hãy lên tóm lấy hắn cho ta" Lam Ngọc Kiều đứng ở một bên thấy đám thủ hạ dây dưa mãi , trong lòng khó chịu bèn phân phó một câu.
Bốn tên còn lại nhận được lệnh cũng không nói gì rút binh khí ra cùng nhau lao vào thư sinh.
Trương Tùng cả kinh, bị sáu người liên thủ tấn công hắn làm sao có thể thoát được . Hắn cắn răng một cái xoay người liều mạng dùng hết sức vung kiếm chém về phía một tên ở bên trái mình khiến hắn phải tránh sang một bên , chộp lấy cơ hội Trương Tùng rất nhanh phi người về phía những người đang đứng quan chiến với ý định lẩn vào đám đông để chạy trốn. Vô tình hướng hắn chạy qua nhằm đúng chỗ Diệp Khôn và Ngọc Như đang đứng.
Trương Tùng dường như chuẩn bị lẩn vào đám đông thì đột nhiên phía sau lưng hắn những tiếng rít gió kinh người truyền vào lỗ tai , một loạt phi châm lấy tốc độ kinh người lao tới. Trương Tùng biến sắc không kịp suy nghĩ nhoài mình về phía trước tránh né đám phi châm đang lao tới.
Đám người ở ngoài đứng xem kinh hãi nhao nhao bỏ chạy, nhưng bọn họ đều là những người dân bình thường làm sao có thể phản ứng nhanh bằng phi châm được.
Chỉ nghe thấy những tiếng “phập phập” ba người bị những mũi kim sắc nhọn ghim vào người ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự không biết còn sống hay đã chết, một vài người may mắn chỉ bị phi châm ghim vào tay, vào chân ngã qua một bên kêu đau đớn.
Diệp Khôn phản ứng rất nhanh vận chuyển linh lực phóng xuất ra ngoài bảo vệ toàn thân , hai tay ôm lấy Ngọc Như tránh qua một bên, mặc dù vậy Ngọc Như vẫn bị một cây châm găm vào chân trái miếng kêu đau đớn.
Sắc mặt Ngọc Như đột nhiên tái xanh, Diệp Khôn sợ hãi đặt nàng ngồi xuống vén y phục lên xem vết thương ở chân . Vừa nhìn thấy miệng vết thương nơi cây kim găm vào một vùng tím đen đang nhanh chóng lan rộng ra , Diệp Khôn biến sắc thét lên kinh hãi.
“Có độc”
“Lam Ngọc Kiều cô thật là ác độc chỉ vì muốn giết được ta cô không hề quan tâm đến mạng sống của những người xung quanh, cô có còn là con người hay không” Trương Tùng nằm dưới mặt đất nhìn thấy những người bị trúng kim châm mặt mày tái mép , biết là kim châm có độc hắn bật dậy quay qua Lam Ngọc Kiều đang đứng cách hắn hơn hai mươi trượng phía trước oán độc gào lên.
“Hừ ! đấy là do chúng nhiều chuyện ở lại đây không chịu đi, liên quan gì đến ta” Lam Ngọc Kiều nhếch miệng lơ đễnh nói coi như chuyện này không hề liên quan tới mình.
“Khốn Kiếp”
Lam Ngọc Kiều vừa dứt lời thì một tiếng quát giận giữ vang lên , một bóng người lướt qua sáu tên thủ vệ của cô ta rất nhanh tới trước mặt của cô . Lam Ngọc Kiều chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay bóp lấy cổ khiến cô khó thở ho sặc sụa, cả đám người đưa ánh mắt nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy một thiếu niên còn rất trẻ khuôn mặt giạn giữ đứng trước người Lam Ngọc Kiều , tay phải của thiếu niên đang đặt trên cổ cô ta , khiến cho cô ta trợn mắt sợ hãi.
“Thuốc giải đâu ? Mau đưa ra ” Diệp Khôn mặt mày giận giữ nhìn Lam Ngọc Kiều gằn giọng nói .
“Thuốc ... thuốc ... ở trong ... người...” Lam Ngọc Kiều quá sợ hãi , cổ bị đối phương giữ giọng nói đứt quãng khó nghe.
Diệp Khôn nhíu mày thả tay ra , Lam Ngọc Kiều ho vài cái ánh mắt tràn đầy khiếp sợ
nhìn Diệp Khôn .Sau đó rất nhanh lấy trong người ra một bình thuốc đưa cho hắn.
Diệp Khôn cầm lấy bình thuốc không nói gì rất nhanh lao lại chỗ Ngọc Như đang ngồi dốc ra một viên thuốc cho vào mồm nàng .Rồi hắn cầm bình thuốc quay qua Trương Tùng đang ngơ ngác đứng nhìn mình quẳng cho y bình thuốc nói “Nhanh , cho mọi người uống thuốc giải”
Trương Tùng còn đang ngơ ngác , được Diệp Khôn ném cho bình thuốc giải hắn bình tỉnh trong cơn mê, cầm bình thuốc chạy lại đưa cho những người bị chúng phi châm mỗi người một viên nuốt vào , riêng ba người nằm bất động do chúng nhiều châm liền lúc nên đã hết , Trương Tùng thở dài , dù sao chuyện này cũng từ mình mà ra cả.
Nhận được thuốc giải tất cả những người bị chúng phi châm dần dần bình phục , Sau thời gian uống cạn một chén chà những người này đã có thể đứng dậy được.
Bọn họ cùng nhau đi tới chỗ Diệp Khôn khom người thi lễ nói “Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp”
“Không có gì , mọi người mau trở về đi ở đây hết chuyện rồi” Diệp Khôn khẽ mỉm cười nhìn những người này nhẹ nhàng nói.
Tiếp đó những người xung quanh thu dọn sác của ba người xấu số , rồi lần lượt rời đi chẳng mấy chốc nơi đây chỉ còn lại Diệp Khôn , Ngọc Như cùng Trương Tùng và đám người của Lam Ngọc Kiều.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn Lam Ngọc Kiều một cách đầy thâm ý , sau đó đỡ Ngọc Như đi về nhà trọ , trong lòng hắn rất hối hận vì tính tò mò của mình mà khiến cho Ngọc Như bị thương , cũng may bây giờ mọi chuyện cũng đã qua .
Diệp Khôn vừa bỏ đi thì Trương Tùng cũng liếc nhìn Lam Ngọc Kiều hừ nhẹ một cái rời khỏi nơi đây.
Lam Ngọc Kiều nhìn bóng lưng của Diệp Khôn khuất xa sau ngã tư trong lòng đầy phức tạp, lẫn uất ức căm hận. Từ nhỏ tới lớn ngoài cha cô ta ra thì chưa có ai dám tổn thương đến cô như vậy , cho nên sau vụ này Lam Ngọc Kiều rất hạn Diệp Khôn sẽ có ngày nhất định cô ta sẽ trả thù mới hả cơn giận này.
Trầm mặc một lúc Lam Ngọc Kiều không nói gì ,quay sang gia hiệu cho đám thuộc hạ rời khỏi nơi đây.
Một lúc lâu sau không khí của nơi đây lại trở lại sự vốn có của nó như hàng ngày.
" Làm thế nào bây giờ ? Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách tốt , huống hồ bọn chúng còn năm tên chưa ra tay" Truơng Tùng trong đầu xoay chuyển thầm nghĩ.
Bên kia đại hán cũng hơi kinh ngạc , tên này nhìn bộ dạng thư sinh trói gà không chặt , không ngờ võ công cũng khá so với mình vẫn muốn nhỉnh hơn một chút.
Bên kia một đại hán mặt sẹo thấy đồng bọn dây dưa quá lâu trong lòng có chút khó hiểu hướng Lam Ngọc Kiều nói: "Tiểu thư để thuộc hạ lên giúp hắn một tay"
Lam Ngọc Kiều nhìn đại hán mặt sẹo gật đầu đồng ý nói: " Tốt ngươi lên giúp hắn, nhớ giữ lại mạng tên kia để bổn tiểu thư đích thân hành hạ hắn ".
"Vâng tiểu thư" Đại hán mặt sẹo vâng một tiếng rút cây trường kiếm đeo bên hông ra hai chân nhún một cái cả người bay lên không vung kiếm chém về phía thư sinh.
Thấy đồng bọn ra tay tương trợ đại hán đứng đối diện với Trương Tùng cười nanh ác cũng vung đao chém về phía hắn
Trương Tùng cả kinh vội lùi về phía sau ba bước né tránh kiếm của đại hán mặt sẹo, kiếm trong tay vút một cái đột nhiên cả thanh kiếm uốn lượn như một con mãng xà quấn lấy Quỷ đầu đao của đại hán phía trước , giựt mạnh một cái kéo về hướng đầu mũi kiếm của đối phương đồng thời cả người rất nhanh thi triển mã bộ lách ra phía sau.
Đại hán mặt sẹo cả kinh vội thu kiếm lại , cổ tay xoay một vòng dí mũi kiếm xuống đất , cả thanh kiếm cong lại tạo một lực đàn hồi hất đại hán mặt xẹo lên , thuận thế đại hán mặt sẹo vươn người phóng kiếm đuổi sát theo sau thư sinh.
Tiếng gió rít truyền vào lỗ tai, mũi kiếm của đại hán mặt sẹo rất nhanh đâm tới trước mặt Trương Tùng. Trương Tùng cả người ngả về phía sau , hai tay cầm chặt thanh kiếm đâm xuống đất , thanh kiếm cong lại hắn dụng lực đẩy một cái cả người lướt về phía trước đồng thời thanh kiếm trong tay nhắm vào bụng đại hán mặt sẹo chém lên.
Đại hán mặt sẹo kinh nghiệm chiếm đấu cũng khá phong phú gặp tình cảnh này hắn không hề bối rối , hai mắt hơi nhíu lại , tay trái lấy trong người ra một thanh đoản kiếm động tác rất nhanh gạt phăng cây kiếm của Trương Tùng ra một bên, cả người lộn một vòng đứng cách Trương Tùng hơn mười trượng.
Trương Tùng chống kiếm về phía sau vươn người đứng dậy quay người lại nhìn đại hán mặt sẹo với vẻ mặt âm trầm , thoát khỏi bọn này đúng là không dễ dàng một chút nào cả.
"Các ngươi không nên dây dưa với hắn làm gì nữa , tất cả hãy lên tóm lấy hắn cho ta" Lam Ngọc Kiều đứng ở một bên thấy đám thủ hạ dây dưa mãi , trong lòng khó chịu bèn phân phó một câu.
Bốn tên còn lại nhận được lệnh cũng không nói gì rút binh khí ra cùng nhau lao vào thư sinh.
Trương Tùng cả kinh, bị sáu người liên thủ tấn công hắn làm sao có thể thoát được . Hắn cắn răng một cái xoay người liều mạng dùng hết sức vung kiếm chém về phía một tên ở bên trái mình khiến hắn phải tránh sang một bên , chộp lấy cơ hội Trương Tùng rất nhanh phi người về phía những người đang đứng quan chiến với ý định lẩn vào đám đông để chạy trốn. Vô tình hướng hắn chạy qua nhằm đúng chỗ Diệp Khôn và Ngọc Như đang đứng.
Trương Tùng dường như chuẩn bị lẩn vào đám đông thì đột nhiên phía sau lưng hắn những tiếng rít gió kinh người truyền vào lỗ tai , một loạt phi châm lấy tốc độ kinh người lao tới. Trương Tùng biến sắc không kịp suy nghĩ nhoài mình về phía trước tránh né đám phi châm đang lao tới.
Đám người ở ngoài đứng xem kinh hãi nhao nhao bỏ chạy, nhưng bọn họ đều là những người dân bình thường làm sao có thể phản ứng nhanh bằng phi châm được.
Chỉ nghe thấy những tiếng “phập phập” ba người bị những mũi kim sắc nhọn ghim vào người ngã lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự không biết còn sống hay đã chết, một vài người may mắn chỉ bị phi châm ghim vào tay, vào chân ngã qua một bên kêu đau đớn.
Diệp Khôn phản ứng rất nhanh vận chuyển linh lực phóng xuất ra ngoài bảo vệ toàn thân , hai tay ôm lấy Ngọc Như tránh qua một bên, mặc dù vậy Ngọc Như vẫn bị một cây châm găm vào chân trái miếng kêu đau đớn.
Sắc mặt Ngọc Như đột nhiên tái xanh, Diệp Khôn sợ hãi đặt nàng ngồi xuống vén y phục lên xem vết thương ở chân . Vừa nhìn thấy miệng vết thương nơi cây kim găm vào một vùng tím đen đang nhanh chóng lan rộng ra , Diệp Khôn biến sắc thét lên kinh hãi.
“Có độc”
“Lam Ngọc Kiều cô thật là ác độc chỉ vì muốn giết được ta cô không hề quan tâm đến mạng sống của những người xung quanh, cô có còn là con người hay không” Trương Tùng nằm dưới mặt đất nhìn thấy những người bị trúng kim châm mặt mày tái mép , biết là kim châm có độc hắn bật dậy quay qua Lam Ngọc Kiều đang đứng cách hắn hơn hai mươi trượng phía trước oán độc gào lên.
“Hừ ! đấy là do chúng nhiều chuyện ở lại đây không chịu đi, liên quan gì đến ta” Lam Ngọc Kiều nhếch miệng lơ đễnh nói coi như chuyện này không hề liên quan tới mình.
“Khốn Kiếp”
Lam Ngọc Kiều vừa dứt lời thì một tiếng quát giận giữ vang lên , một bóng người lướt qua sáu tên thủ vệ của cô ta rất nhanh tới trước mặt của cô . Lam Ngọc Kiều chưa kịp phản ứng thì đã bị một cánh tay bóp lấy cổ khiến cô khó thở ho sặc sụa, cả đám người đưa ánh mắt nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy một thiếu niên còn rất trẻ khuôn mặt giạn giữ đứng trước người Lam Ngọc Kiều , tay phải của thiếu niên đang đặt trên cổ cô ta , khiến cho cô ta trợn mắt sợ hãi.
“Thuốc giải đâu ? Mau đưa ra ” Diệp Khôn mặt mày giận giữ nhìn Lam Ngọc Kiều gằn giọng nói .
“Thuốc ... thuốc ... ở trong ... người...” Lam Ngọc Kiều quá sợ hãi , cổ bị đối phương giữ giọng nói đứt quãng khó nghe.
Diệp Khôn nhíu mày thả tay ra , Lam Ngọc Kiều ho vài cái ánh mắt tràn đầy khiếp sợ
nhìn Diệp Khôn .Sau đó rất nhanh lấy trong người ra một bình thuốc đưa cho hắn.
Diệp Khôn cầm lấy bình thuốc không nói gì rất nhanh lao lại chỗ Ngọc Như đang ngồi dốc ra một viên thuốc cho vào mồm nàng .Rồi hắn cầm bình thuốc quay qua Trương Tùng đang ngơ ngác đứng nhìn mình quẳng cho y bình thuốc nói “Nhanh , cho mọi người uống thuốc giải”
Trương Tùng còn đang ngơ ngác , được Diệp Khôn ném cho bình thuốc giải hắn bình tỉnh trong cơn mê, cầm bình thuốc chạy lại đưa cho những người bị chúng phi châm mỗi người một viên nuốt vào , riêng ba người nằm bất động do chúng nhiều châm liền lúc nên đã hết , Trương Tùng thở dài , dù sao chuyện này cũng từ mình mà ra cả.
Nhận được thuốc giải tất cả những người bị chúng phi châm dần dần bình phục , Sau thời gian uống cạn một chén chà những người này đã có thể đứng dậy được.
Bọn họ cùng nhau đi tới chỗ Diệp Khôn khom người thi lễ nói “Đa tạ thiếu hiệp ra tay cứu giúp”
“Không có gì , mọi người mau trở về đi ở đây hết chuyện rồi” Diệp Khôn khẽ mỉm cười nhìn những người này nhẹ nhàng nói.
Tiếp đó những người xung quanh thu dọn sác của ba người xấu số , rồi lần lượt rời đi chẳng mấy chốc nơi đây chỉ còn lại Diệp Khôn , Ngọc Như cùng Trương Tùng và đám người của Lam Ngọc Kiều.
Diệp Khôn đưa mắt nhìn Lam Ngọc Kiều một cách đầy thâm ý , sau đó đỡ Ngọc Như đi về nhà trọ , trong lòng hắn rất hối hận vì tính tò mò của mình mà khiến cho Ngọc Như bị thương , cũng may bây giờ mọi chuyện cũng đã qua .
Diệp Khôn vừa bỏ đi thì Trương Tùng cũng liếc nhìn Lam Ngọc Kiều hừ nhẹ một cái rời khỏi nơi đây.
Lam Ngọc Kiều nhìn bóng lưng của Diệp Khôn khuất xa sau ngã tư trong lòng đầy phức tạp, lẫn uất ức căm hận. Từ nhỏ tới lớn ngoài cha cô ta ra thì chưa có ai dám tổn thương đến cô như vậy , cho nên sau vụ này Lam Ngọc Kiều rất hạn Diệp Khôn sẽ có ngày nhất định cô ta sẽ trả thù mới hả cơn giận này.
Trầm mặc một lúc Lam Ngọc Kiều không nói gì ,quay sang gia hiệu cho đám thuộc hạ rời khỏi nơi đây.
Một lúc lâu sau không khí của nơi đây lại trở lại sự vốn có của nó như hàng ngày.
/175
|