“Sư đệ, hình như có rất nhiều người đang đánh nhau ở phía trước.”
Ngay sau tiếng hô của Diệp Khôn, từ phía xa liên tục truyền tới những tiếng bạo liệt lớn nhỏ khác nhau. Dương Lâm hơi trau mày, nhàn nhạt nói.
“Đệ cũng nghĩ thế, chúng ta cũng tới đó xem sao.”
Diệp Khôn âm thầm tự đánh giá một chút, nói.
Nói rồi, cánh tay Diệp Khôn khẽ lật, hào quang lóe lên một tấm phù lục màu vàng xuất hiện trên tay hắn.
“Sư huynh, chỗ này đệ có một tấm Ẩn Thân Phù, huynh hãy cầm lấy. Chúng ta ẩn thân tiến lại gần xem sao, rồi tùy thời hành động.”
Diệp Khôn đưa tấm phù cho Dương Lâm nói.
“Ân! Đệ nói phải.”
Dương Lâm nhận lấy tấm phù, khẽ gật đầu nói.
Cầm lá phù trên tay, Dương Lâm không hề do dự, liền đem nó dán trên trên người. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của hắn liền biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Khôn thấy vậy, đem thần thức đảo qua một lượt, sau khi không phát hiện ra được gì, khẽ mỉm cười gật đầu. Đồng thời, toàn thân hắn mơ hồ biến mất tại chỗ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Sư đệ, thật không ngờ ẩn nặc thuật của đệ lợi hại đến như vậy. Đệ đứng ngay bên cạnh ta, vậy mà một chút cảm ứng cũng không có. Nếu như không có ấn ký trên người đệ, ta cứ nghĩ đệ đã biến mất khỏi thế gian rồi đấy.”
Ngay sau khi Diệp Khôn thi triển ẩn nặc thuật, Dương Lâm đứng bên cạnh cũng đem thần thức thả ra, nhưng không hề phát hiện ra được khí tức của Diệp Khôn. Cũng may nhờ vào ấn ký mà hai người đã thi triển trên người, hắn cũng biết được Diệp Khôn đang đứng bên cạnh mình. Mặc dù vậy, đối với ẩn nặc thuật của Diệp Khôn hắn vô cùng hâm mộ.
“Sư huynh quá khen, ẩn nặc thuật của đệ có chút đặc thù, tính ra thì cũng chỉ hơn ẩn nặc thuật bình thường một chút mà thôi.”
Diệp Khôn khẽ lắc đầu, gượng cười nói.
“Ha ha. Đệ quá khiêm tốn rồi, nhờ vào việc để không cần dùng đến Ẩn Thân Phù là ta đã hiểu rồi.”
Dương Lâm nghe vậy, cũng không có ý kiến gì, cười nói.
“Ha ha. Cứ cho là như vậy đi. Chúng ta cũng không nên chậm chễ nữa. Đi thôi.”
Diệp Khôn phát hiện trong lời nói của Dương Lâm ẩn chứa nhiều hàm ý, nhưng hắn coi như không biết gì, cười ha hả nói.
“Đi thôi!”
Nói rồi, Diệp Khôn và Dương Lâm chậm rãi hướng về phía trước tiến tới.
…
Cách lối vào tầng năm hơn năm mươi trượng, Diệp Khôn và Dương Lâm núp sau một tảng đá lớn quan sát.
Đập vào mắt hai người là một cảnh tượng rất rối loạn.
Chỉ thấy ở phía trước, có bốn cặp đôi đang sống mái chém giết lẫn nhau. Pháp khí bay đầy trời, thi thoảng có những công kích mãnh liệt của từng đôi một va chạm với nhau, tạo thành những tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Nhất thời, cả một khoảng trời nhìn rối loạn vô cùng, hào quang chớp nhoáng, kim khí va chạm vào nhau từng đợt không ngớt.
Nhưng xem ra, bốn cặp đôi này ngang tài ngang sức với nhau. Nhìn vào cục diện trước mắt, dường như bọn họ đã đánh nhau được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa thấy ai rơi vào thế hạ phong cả.
Bên cạnh đó còn có vài người đang đứng ngoài quan sát, có thể nói những người này là người của hai phe khác nhau.
Mặc dù vậy, theo như trang phục của những người này, thì bọn họ rõ ràng không cùng một môn phái.
Ở hai nhóm người đứng ngoài quan sát, rõ ràng có cả đệ tử của lục đại môn phái, và cả tam đại gia tộc. Bọn bọ tụ hợp ở chỗ này, thế nhưng lại chia làm hai phe khác nhau.
Nhìn sắc mặt của hai nhóm người này, trên trán ai nấy đều ẩn chứa sát khí, tâm thần luôn đề cao cảnh giác đối với những người ở phe bên kia.
Nhìn một màn này, Diệp Khôn và Dương Lâm nhất thời cả kinh, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ai lấy đều cảm thấy rất khó hiểu.
“Sư huynh, chỗ này tụ hợp toàn bộ người của lục đại môn phái và cả tam đại gia tộc nữa. Không rõ nguyên nhân vì sao bọn họ ra tay với nhau. Để tránh hiểu nhầm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện ra chúng ta.”
Diệp Khôn quan sát một hồi, rồi nói.
“Sư đệ nói không sai! Đệ xem, tám người đang dánh nhau kia, bọn họ đều là những người chủ chốt của các đại môn phái lần này. Mà rõ ràng chia làm hai phe, theo như ta đoán, hình như bọn họ đang tranh dành cái gì đó thì phải.”
Dương Lâm cũng quan sát một hồi, nói.
“Chưa chắc, rất có thể bọn họ vì tư thù cá nhân thì đúng hơn. Huynh xem, bọn họ ra tay không hề do dự, rất quyết đoán và âm hiểm. Chiêu nào cũng muốn dồn người ta vào chỗ chết.”
Diệp Khôn hơi lắc đầu nói.
“Theo ta thì khác đấy! Đệ nhìn kìa, những người ở bên ngoài quan sát, bọn họ cũng chia làm hai phe, mà ai lấy đều rất chi là cảnh giác đối với người của phe đối diện.”
Dương Lâm không cho là đúng nói.
“Ồ! Đúng vậy! Nếu thế thì chúng ta cứ ở đây chờ đợi. Để xem, đến cuối cùng thì bọn họ sống mái với nhau như vậy là vì điều gì a?”
Mải để ý đến tám người đang quần chiến với nhau, Diệp Khôn không để ý đến biểu hiện của những người xung quanh. Lúc này nghe Dương Lâm nhắc nhở, Diệp Khôn mới để ý tới.
…
“Oanh…”
“A!...”
Diệp Khôn vừa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, theo sau đó là một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Hai bóng người va chạm với nhau, ngay sau đó liền tách ra rồi dừng lại.
Bên này, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, vận y phục màu vàng, sắc mặt có chút tái nhợt, trên tay nắm chặt một thanh trường kiếm sáng loáng. Trên thân kiếm có những tia lôi điện chạy qua chạy lại nhìn rất sống động.
Nhìn qua, thanh kiếm này cũng là một thanh pháp khí nhất giai trung phẩm.
Mà bên kia, ở phía đối diện nàng hơn hai mươi trượng, một đại hán râu quai nón, mặt mày dữ tợn, một tay nắm chặt lấy bả vai, nơi miệng vết thương đang rỉ máu. Mà từ chỗ vết thương thấy được, cánh tay trái của đại hán đã không còn nữa.
Đại hán cắn răng chịu đựng, rồi lấy trong người ra một tấm phù dán lên miệng vết thương để cầm máu. Sau đó cánh tay đại hán khẽ lật, một viên đan dược to bằng ngón chân cái xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Không chần chừ, đại hán đem viên đan dược bỏ vào mồm nuốt xuống.
“Tuyết Tinh Tiên Tử, quả nhiên danh bất hư truyền, ra tay quả nhiên rất âm hiểm.”
Làm xong đâu đấy, đại hán trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở phía đối diện, với ánh mắt đầy oán độc, gằn giọng nói.
“Thôi Tá Hùng, ngươi cũng khá lắm. Nếu không phải ta đang bị thương, thì đâu chỉ lấy xuống một cánh tay của ngươi thôi. Hôm nay, ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi.”
Thiếu nữ được đại hán gọi Tuyết Tinh Tiên Tử nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận, lạnh lùng nói.
“Tuyết Tinh Tiên Tử, ngươi đừng có không nói đạo lý. Chuyện năm xưa đâu có liên can gì tới ta. Tại sao ngươi cứ nhằm vào ta chứ?” Đại hán được gọi Thôi Tá Hùng nghe Tuyết Tinh Tiên Tử nói vậy, giận tím mặt, nghiến răng nói.
“Đừng có phí lời! Ngươi chịu chết đi.”
Tuyết Tinh Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ nâng lên, trường kiếm trong tay lôi quang đại tố, phát ra uy lực thật kinh người, khiến cho người bên ngoài cũng cảm thấy kinh sợ.
“Được chết dưới Tử Lôi Kiếm của ta, là vinh dự cho ngươi rồi đấy. Đi chết đi!”
Hét lên một tiếng, Tuyết Tinh Tiên Tử đem pháp lực toàn thân vận dụng tới đỉnh điểm. Dồn tất cả vào Tử Lôi Kiếm nhằm hướng Thôi Tá Hùng chém tới.
“Xoẹt… Xoẹt…”
Tử Lôi Kiếm biến ảo ra thành một thanh kiếm lôi lớn hơn một trượng, từ trên cao bổ xuống đầu Thôi Tá Hùng, với một khí thế thật kinh người. Khiến cho toàn bộ không gian xung quanh thân thể hắn như bị đóng băng lại, nhất thời toàn thân không thể cử động được.
Bị đối phương khóa hết phương vị xung quanh, khiến cho bản thân không thể nhúc nhích được. Thôi Tá Hùng hoảng hốt, không thể làm gì được.
Cứ như vậy, hắn trơ mắt nhìn thanh kiếm lôi sắc bén bị thường bổ nhào vào người.
Nói ra thì dài dòng, nhưng tất cả diễn biến chỉ diễn ra trong vài nhịp thở. Tuyết Tinh Tiên Tử thôi động pháp lực toàn thân, sử dụng một chiêu hậu thủ cuối cùng, chỉ trong nháy mắt, đã giết chết Thôi Tá Hùng.
Một kiếm này uy lực rất lớn, khiến cho sáu người đang giao đấu với nhau, nhất thời cùng dừng tay lại. Cùng với những người đang đứng ở ngoài, không hẹn mà đều nhìn về phía này.
Thôi Tá Hùng cứ như vậy bị Tuyết Tinh Tiên Tử giết chết, khiến cho ai lấy đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên, thực lực của Luyện Khí Kỳ đại viên mãn so với Luyện Khí Kỳ tầng mười ba chênh lệch nhau rất nhiều. Hơn nữa Tuyết Tinh Tiên Tử còn được liệt vào một trong Thất Đại Thiên Tài. Cho nên, việc nàng có khả năng giết chết Thôi Tá Hùng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Chẳng qua, trước đó nàng đã bị thương mà vẫn có thể xuất ra một kiếm đầy uy lực như vậy, cũng khiến cho người khác phải kinh sợ rồi.
“Tuyết Tinh Tiên Tử quả nhiên không hổ danh là một trong Thất Đại Thiên Tài a? Nhìn khí tức trên người nàng phát ra, hẳn là nàng đã bị thương từ trước rồi. Ấy vậy mà vẫn có thể xuất ra một kiếm đầy uy lực như vậy, chậc chậc…”
Ngồi một bên quan sát, Diệp Khôn chứng kiến thực lực của Tuyết Tinh Tiên Tử, trong lòng cũng thầm khen ngợi, thì thào nói.
“Đương nhiên rồi! Mà tên Thôi Tá Hùng kia cũng là một trong những tinh anh của Thiên Linh Giáo. Một thân thần thông cũng không tầm thường đấy. Thật đang tiếc…”
Ở bên cạnh, Dương Lâm nghe thấy Diệp Khôn nói vậy, cũng tán thành nói.
Ngay sau tiếng hô của Diệp Khôn, từ phía xa liên tục truyền tới những tiếng bạo liệt lớn nhỏ khác nhau. Dương Lâm hơi trau mày, nhàn nhạt nói.
“Đệ cũng nghĩ thế, chúng ta cũng tới đó xem sao.”
Diệp Khôn âm thầm tự đánh giá một chút, nói.
Nói rồi, cánh tay Diệp Khôn khẽ lật, hào quang lóe lên một tấm phù lục màu vàng xuất hiện trên tay hắn.
“Sư huynh, chỗ này đệ có một tấm Ẩn Thân Phù, huynh hãy cầm lấy. Chúng ta ẩn thân tiến lại gần xem sao, rồi tùy thời hành động.”
Diệp Khôn đưa tấm phù cho Dương Lâm nói.
“Ân! Đệ nói phải.”
Dương Lâm nhận lấy tấm phù, khẽ gật đầu nói.
Cầm lá phù trên tay, Dương Lâm không hề do dự, liền đem nó dán trên trên người. Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của hắn liền biến mất không thấy đâu nữa.
Diệp Khôn thấy vậy, đem thần thức đảo qua một lượt, sau khi không phát hiện ra được gì, khẽ mỉm cười gật đầu. Đồng thời, toàn thân hắn mơ hồ biến mất tại chỗ, không thấy bóng dáng đâu nữa.
“Sư đệ, thật không ngờ ẩn nặc thuật của đệ lợi hại đến như vậy. Đệ đứng ngay bên cạnh ta, vậy mà một chút cảm ứng cũng không có. Nếu như không có ấn ký trên người đệ, ta cứ nghĩ đệ đã biến mất khỏi thế gian rồi đấy.”
Ngay sau khi Diệp Khôn thi triển ẩn nặc thuật, Dương Lâm đứng bên cạnh cũng đem thần thức thả ra, nhưng không hề phát hiện ra được khí tức của Diệp Khôn. Cũng may nhờ vào ấn ký mà hai người đã thi triển trên người, hắn cũng biết được Diệp Khôn đang đứng bên cạnh mình. Mặc dù vậy, đối với ẩn nặc thuật của Diệp Khôn hắn vô cùng hâm mộ.
“Sư huynh quá khen, ẩn nặc thuật của đệ có chút đặc thù, tính ra thì cũng chỉ hơn ẩn nặc thuật bình thường một chút mà thôi.”
Diệp Khôn khẽ lắc đầu, gượng cười nói.
“Ha ha. Đệ quá khiêm tốn rồi, nhờ vào việc để không cần dùng đến Ẩn Thân Phù là ta đã hiểu rồi.”
Dương Lâm nghe vậy, cũng không có ý kiến gì, cười nói.
“Ha ha. Cứ cho là như vậy đi. Chúng ta cũng không nên chậm chễ nữa. Đi thôi.”
Diệp Khôn phát hiện trong lời nói của Dương Lâm ẩn chứa nhiều hàm ý, nhưng hắn coi như không biết gì, cười ha hả nói.
“Đi thôi!”
Nói rồi, Diệp Khôn và Dương Lâm chậm rãi hướng về phía trước tiến tới.
…
Cách lối vào tầng năm hơn năm mươi trượng, Diệp Khôn và Dương Lâm núp sau một tảng đá lớn quan sát.
Đập vào mắt hai người là một cảnh tượng rất rối loạn.
Chỉ thấy ở phía trước, có bốn cặp đôi đang sống mái chém giết lẫn nhau. Pháp khí bay đầy trời, thi thoảng có những công kích mãnh liệt của từng đôi một va chạm với nhau, tạo thành những tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc.
Nhất thời, cả một khoảng trời nhìn rối loạn vô cùng, hào quang chớp nhoáng, kim khí va chạm vào nhau từng đợt không ngớt.
Nhưng xem ra, bốn cặp đôi này ngang tài ngang sức với nhau. Nhìn vào cục diện trước mắt, dường như bọn họ đã đánh nhau được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa thấy ai rơi vào thế hạ phong cả.
Bên cạnh đó còn có vài người đang đứng ngoài quan sát, có thể nói những người này là người của hai phe khác nhau.
Mặc dù vậy, theo như trang phục của những người này, thì bọn họ rõ ràng không cùng một môn phái.
Ở hai nhóm người đứng ngoài quan sát, rõ ràng có cả đệ tử của lục đại môn phái, và cả tam đại gia tộc. Bọn bọ tụ hợp ở chỗ này, thế nhưng lại chia làm hai phe khác nhau.
Nhìn sắc mặt của hai nhóm người này, trên trán ai nấy đều ẩn chứa sát khí, tâm thần luôn đề cao cảnh giác đối với những người ở phe bên kia.
Nhìn một màn này, Diệp Khôn và Dương Lâm nhất thời cả kinh, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng ai lấy đều cảm thấy rất khó hiểu.
“Sư huynh, chỗ này tụ hợp toàn bộ người của lục đại môn phái và cả tam đại gia tộc nữa. Không rõ nguyên nhân vì sao bọn họ ra tay với nhau. Để tránh hiểu nhầm, chúng ta phải cẩn thận một chút, đừng để bọn họ phát hiện ra chúng ta.”
Diệp Khôn quan sát một hồi, rồi nói.
“Sư đệ nói không sai! Đệ xem, tám người đang dánh nhau kia, bọn họ đều là những người chủ chốt của các đại môn phái lần này. Mà rõ ràng chia làm hai phe, theo như ta đoán, hình như bọn họ đang tranh dành cái gì đó thì phải.”
Dương Lâm cũng quan sát một hồi, nói.
“Chưa chắc, rất có thể bọn họ vì tư thù cá nhân thì đúng hơn. Huynh xem, bọn họ ra tay không hề do dự, rất quyết đoán và âm hiểm. Chiêu nào cũng muốn dồn người ta vào chỗ chết.”
Diệp Khôn hơi lắc đầu nói.
“Theo ta thì khác đấy! Đệ nhìn kìa, những người ở bên ngoài quan sát, bọn họ cũng chia làm hai phe, mà ai lấy đều rất chi là cảnh giác đối với người của phe đối diện.”
Dương Lâm không cho là đúng nói.
“Ồ! Đúng vậy! Nếu thế thì chúng ta cứ ở đây chờ đợi. Để xem, đến cuối cùng thì bọn họ sống mái với nhau như vậy là vì điều gì a?”
Mải để ý đến tám người đang quần chiến với nhau, Diệp Khôn không để ý đến biểu hiện của những người xung quanh. Lúc này nghe Dương Lâm nhắc nhở, Diệp Khôn mới để ý tới.
…
“Oanh…”
“A!...”
Diệp Khôn vừa nói xong, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, theo sau đó là một tiếng thét thảm thiết vang lên.
Hai bóng người va chạm với nhau, ngay sau đó liền tách ra rồi dừng lại.
Bên này, một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, vận y phục màu vàng, sắc mặt có chút tái nhợt, trên tay nắm chặt một thanh trường kiếm sáng loáng. Trên thân kiếm có những tia lôi điện chạy qua chạy lại nhìn rất sống động.
Nhìn qua, thanh kiếm này cũng là một thanh pháp khí nhất giai trung phẩm.
Mà bên kia, ở phía đối diện nàng hơn hai mươi trượng, một đại hán râu quai nón, mặt mày dữ tợn, một tay nắm chặt lấy bả vai, nơi miệng vết thương đang rỉ máu. Mà từ chỗ vết thương thấy được, cánh tay trái của đại hán đã không còn nữa.
Đại hán cắn răng chịu đựng, rồi lấy trong người ra một tấm phù dán lên miệng vết thương để cầm máu. Sau đó cánh tay đại hán khẽ lật, một viên đan dược to bằng ngón chân cái xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Không chần chừ, đại hán đem viên đan dược bỏ vào mồm nuốt xuống.
“Tuyết Tinh Tiên Tử, quả nhiên danh bất hư truyền, ra tay quả nhiên rất âm hiểm.”
Làm xong đâu đấy, đại hán trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở phía đối diện, với ánh mắt đầy oán độc, gằn giọng nói.
“Thôi Tá Hùng, ngươi cũng khá lắm. Nếu không phải ta đang bị thương, thì đâu chỉ lấy xuống một cánh tay của ngươi thôi. Hôm nay, ta nhất định phải lấy cái mạng chó của ngươi.”
Thiếu nữ được đại hán gọi Tuyết Tinh Tiên Tử nhìn hắn với ánh mắt đầy thù hận, lạnh lùng nói.
“Tuyết Tinh Tiên Tử, ngươi đừng có không nói đạo lý. Chuyện năm xưa đâu có liên can gì tới ta. Tại sao ngươi cứ nhằm vào ta chứ?” Đại hán được gọi Thôi Tá Hùng nghe Tuyết Tinh Tiên Tử nói vậy, giận tím mặt, nghiến răng nói.
“Đừng có phí lời! Ngươi chịu chết đi.”
Tuyết Tinh Tiên Tử hừ lạnh một tiếng, ngọc thủ nâng lên, trường kiếm trong tay lôi quang đại tố, phát ra uy lực thật kinh người, khiến cho người bên ngoài cũng cảm thấy kinh sợ.
“Được chết dưới Tử Lôi Kiếm của ta, là vinh dự cho ngươi rồi đấy. Đi chết đi!”
Hét lên một tiếng, Tuyết Tinh Tiên Tử đem pháp lực toàn thân vận dụng tới đỉnh điểm. Dồn tất cả vào Tử Lôi Kiếm nhằm hướng Thôi Tá Hùng chém tới.
“Xoẹt… Xoẹt…”
Tử Lôi Kiếm biến ảo ra thành một thanh kiếm lôi lớn hơn một trượng, từ trên cao bổ xuống đầu Thôi Tá Hùng, với một khí thế thật kinh người. Khiến cho toàn bộ không gian xung quanh thân thể hắn như bị đóng băng lại, nhất thời toàn thân không thể cử động được.
Bị đối phương khóa hết phương vị xung quanh, khiến cho bản thân không thể nhúc nhích được. Thôi Tá Hùng hoảng hốt, không thể làm gì được.
Cứ như vậy, hắn trơ mắt nhìn thanh kiếm lôi sắc bén bị thường bổ nhào vào người.
Nói ra thì dài dòng, nhưng tất cả diễn biến chỉ diễn ra trong vài nhịp thở. Tuyết Tinh Tiên Tử thôi động pháp lực toàn thân, sử dụng một chiêu hậu thủ cuối cùng, chỉ trong nháy mắt, đã giết chết Thôi Tá Hùng.
Một kiếm này uy lực rất lớn, khiến cho sáu người đang giao đấu với nhau, nhất thời cùng dừng tay lại. Cùng với những người đang đứng ở ngoài, không hẹn mà đều nhìn về phía này.
Thôi Tá Hùng cứ như vậy bị Tuyết Tinh Tiên Tử giết chết, khiến cho ai lấy đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả nhiên, thực lực của Luyện Khí Kỳ đại viên mãn so với Luyện Khí Kỳ tầng mười ba chênh lệch nhau rất nhiều. Hơn nữa Tuyết Tinh Tiên Tử còn được liệt vào một trong Thất Đại Thiên Tài. Cho nên, việc nàng có khả năng giết chết Thôi Tá Hùng cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Chẳng qua, trước đó nàng đã bị thương mà vẫn có thể xuất ra một kiếm đầy uy lực như vậy, cũng khiến cho người khác phải kinh sợ rồi.
“Tuyết Tinh Tiên Tử quả nhiên không hổ danh là một trong Thất Đại Thiên Tài a? Nhìn khí tức trên người nàng phát ra, hẳn là nàng đã bị thương từ trước rồi. Ấy vậy mà vẫn có thể xuất ra một kiếm đầy uy lực như vậy, chậc chậc…”
Ngồi một bên quan sát, Diệp Khôn chứng kiến thực lực của Tuyết Tinh Tiên Tử, trong lòng cũng thầm khen ngợi, thì thào nói.
“Đương nhiên rồi! Mà tên Thôi Tá Hùng kia cũng là một trong những tinh anh của Thiên Linh Giáo. Một thân thần thông cũng không tầm thường đấy. Thật đang tiếc…”
Ở bên cạnh, Dương Lâm nghe thấy Diệp Khôn nói vậy, cũng tán thành nói.
/175
|