Vẫn như mọi ngày Bách Hương lâu từ lúc mở cửa cho đến khi đóng cửa khách khứa đến uống rượu ca cẩm vẫn đông vui nhộn nhịp. Từ lầu một cho đến lầu hai lúc nào cũng chật kín không còn bàn trống.
Thực khách tới đây có đủ loại người, không phân biệt địa vị sang giàu, nghèo hèn miễn sao có tiền là có thể vào và chọn cho mình một chỗ gọi và thưởng thức những món ăn mình yêu thích.
Bách Hương lâu ở Nam Ty Trấn chỉ là một tửu lâu bình thường lấy việc kinh doanh rượu cùng cho thuê trọ là chính. Nhưng diện tích của nó khiến người ta phải trố mắt mà nhìn. Đại sảnh chỉ có hai gian ở lầu một và lầu hai là để tiếp đón và là chỗ ăn uống của thực khách, còn lại phía sau toàn bộ là phòng ốc để cho thực khách thuê mỗi khi cần, cả lầu một và lâu hai tổng cộng cũng có tới năm chục phòng. Có thể nói nó đã lớn gấp năm lần những tửu lâu bình thường rồi.
Bởi vậy ở Nam Ty Trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu này thôi, cho nên việc tửu lâu lúc nào cũng đông khách là chuyện bình thường. Vì nằm ở vùng giáp biên giữa hai châu nên Nam Ty Trấn hàng ngày tiếp nhập rất nhiều người qua lại giữ hai châu vì thế Bách Hương Lâu chính là điểm dừng chân tốt nhất để ăn uống và ngỉ ngơi.
Ông chủ tửu lâu cũng là một người rộng lượng biết tính toán. Nắm bắt được tâm lý của thực khách đa số đều là những lái buôn qua lại hoặc đều là sâu rượu nên y cũng hết mình tạo điều kiện để cho họ được thoải mái. Vì vậy Bách Hương lâu trong bán kính phạm vi mười dặm rất được nhiều người biết đến và thưởng thức.
Đây cũng là nơi lý tưởng để các nhân vật trong giang hồ mỗi khi qua đây nán lại nghe ngóng tin tức.
Lúc này trên lầu hai bên cạnh cửa sổ có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đang ngồi đối diện nhau cùng uống rượu và thưởng thức đồ ăn. Hành động của một người một khỉ từ khi bước vào tửu quán rất được nhiều người xung quanh hiếu kỳ để ý.
Một người một khỉ này không phải ai khác đúng là Diệp Khôn và Tiểu Bạch
Hôm qua, sau khi tìm được một hang động nhỏ ở ven đường nghỉ lại một đêm, sáng nay Diệp Khôn lên đường đi tiếp và tới trưa ngày hôm nay thì đến được Nam Ty Trấn. Hắn liền tìm đến Bách Hương lâu trước để ăn một bữa lo say sau đó sẽ hỏi thăm tin tức của Ngọc Như.
Nhập gia thì tùy tục, thấy xung quanh tất cả mọi người đều ngồi uống rượu ca cẩm nên Diệp Khôn cũng đua đòi gọi một bình rượu và một số thức ăn cùng đồ nhắm lên thử coi.
Ai dè khi gọi rượu và thức ăn lên thì Tiểu Bạch bên cạnh nhìn thấy mắt nó sáng lên nhảy xuống kêu “chi chi ” hai tiếng với lấy bình rượu đưa vào mồn tu một hơi hết sạch sau đó tay nó liên tục bốc thức ăn cho vào mồm nhai ngấu nghiến như là một kẻ sắp chết đói lâu ngày chưa được ăn vậy.
Hành động của lập tức gây ra sự chú ý. Nó khiến cho Diệp Khôn và những thực khách xung quanh kinh ngạc trố mắt lên mà nhìn.
Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã chén sạch đồ ăn trên bàn, nó nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười tay chỉ vào đống bát đĩa trống không ở trên bàn tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.
Diệp Khôn nhìn nó cười khổ đành kêu thêm một bàn thức ăn khác. Lần này thì hắn không để cho Tiểu Bạch tác quái nữa mà bắt nó phải ăn từ từ, uống rượu cũng chỉ được uống từng ly. Lúc đầu nó tở vẻ không đồng ý đến khi bị Diệp Khôn trừng mắt lên với nó, nó mới chịu nghe lời. Cứ như vậy một người một khỉ cùng uống rượu thưởng thức đồ ăn như đúng rồi.
Những thực khách ngồi gần chỗ Diệp Khôn cũng thỉnh thoảng nói với sang chỗ hắn xã giao vài câu đồng thời tấm tắc liên tục khen ngợi Tiểu Bạch. Diệp Khôn cũng cười nói qua lại vài câu cùng họ còn Tiểu Bạch như là hiểu được người khác khen mình nên nó cũng ngoác miệng ra cười rất khoái trí.
Ăn uống lo say xong đâu đấy, Diệp Khôn tìm gặp ông chủ tửu lâu hỏi thăm về tin tức của Ngọc Như. Rất nhanh từ miệng ông chủ tửu lâu hắn biết được Ngọc Như đang ở một phòng bên dưới lầu một, hắn rất vui vội đi xuống dưới tìm gặp nàng.
“Ngọc Như muội có ở trong phòng không” Đứng trước cửa phòng mà chủ tửu lâu cho biết, Diệp Khôn hưng phấn gọi.
Bên trong phòng lúc này có một nam hai nữ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người nam dung mạo khôi khô, tuấn tú trên người vận áo màu xanh ăn mặc theo kiểu dân giang hồ, bên hông y còn đeo một thanh trường kiếm, đốc kiếm hình rồng phía trên có khảm một viên ngọc bằng ngón chân cái nhìn qua là biết nó là một thanh kiếm tốt.
Còn hai người nữ ai lấy đều mặt đẹp như hoa, dáng người thon thả, cả hai đều rất xinh đẹp, hai người trò chuyện với nhau cười nói cứ như là chị em vậy.
“A. Là Diệp huynh, huynh ấy thực sự đã bình an trở về rồi” Ngọc Như đang trò chuyện đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào nàng nhìn hai người đối diện vui mừng đứng lên nói.
Sau đó động tác của nàng rất nhanh đi ra mở cửa.
Đập vào mắt nàng đúng là khuôn mặt quen thuộc có chút bình thản đúng là Diệp Khôn. Không kìm được lòng nước mắt của Ngọc Như ùa ra cả người lao vào lòng Diệp Khôn khóc nức nở.
“Đừng khóc...đừng khóc ! Ta đã để muội phải lo lắng rồi” Diệp Khôn xúc động vuốt ve mái tóc Ngọc Như đang nằm trong lòng mình khẽ an ủi.
“Chi chi” Tiểu Bạch ngồi trên vai Diệp Khôn thấy cảnh này hai mắt nó mở to kêu lên hai tiếng cúi đầu xuống ngó nhìn Ngọc Như với vẻ tò mò.
Ngọc Như đang sụt xùi nước mắt ngắn nước mắt dài bỗng nàng thấy một khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó, nó đang chăm chú nhìn mình khiến cho nàng giật nảy mình vùng vẫy hét lên một tiếng thoát khỏi người Diệp Khôn đứng một bên đưa ánh mắt đề phòng nhìn về phía kể vừa dọa mình.
Tiểu Bạch liên tục từ vai bên phải nhảy qua vai bên trái Diệp Khôn nhìn Ngọc Như bên cạnh ngoác miệng ra cười khành khạch đầy khoái trí.
Diệp Khôn nhướng mày đưa tay lên giữ lại nó quay sang Ngọc Như nói: “Muội không sao chứ”.
“Muội không sao. Nhưng nó là...” Ngọc Như nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn dò xét nói.
“À . Tiểu Bạch à. Chuyện này nói ra thì dài lắm ta sẽ nói cho muội biết sau. Đúng rồi hai vị này là...” Diệp Khôn sờ đầu Tiểu Bạch cười cười, sau đó ánh mắt rơi trên hai người một nam một nữ đang ngồi phía trước hỏi.
“Diệp huynh đây la Lục công tử cùng Lục cô nương. Còn đây là Diệp huynh mà ta đã nhắc với hai người” Ngọc như thu lại ánh mắt lần lượt giới thiệu ba người với nhau.
Diệp Khôn chưa rõ hai người này lai lịch ra sao lại ở chung với Ngọc Như đưa ánh mắt đánh giá từng người rồi khách sáo chào hỏi một câu: “Tại hạ Diệp Khôn ra mắt hai vị, xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là...”
“Ha ha . tại hạ Lục Thiên Hào còn đây là muội muội Lục Vân Tình xin ra mắt Diệp huynh” Nam tử vội đứng lên khách khí hướng Diệp Khôn chào hỏi dù sao qua lời Ngọc Như kể y biết được Diệp Khôn không phải là người tầm thường.
“Thì ra là huynh muội Lục huynh, hạnh ngộ. Nhưng tại hạ còn một điều chưa rõ là tại sao hai người lại ở chung cùng Ngọc Như vậy” Diệp Khôn gật đầu đáp lễ tò mò hỏi một câu.
“Diệp huynh chuyện là như thế này...” Ngọc Như bên cạnh thấy Diệp Khôn có chút nghi ngờ bên đứng ra giải thích.
Nửa canh giờ sau, nghe xong sự tình Ngọc Như kể lại về việc huynh đệ họ Lục đã cứu giúp Ngọc Như thoát khỏi vài tên đạo chích trên đường đến Nam Ty Trấn và cũng trùng hợp hai huynh muội này cũng nghỉ trọ ở Bách Hương Lâu nên bọn họ đã thuê ba phòng ở sát nhau. Vì cùng là nữ nhi Lục Vân Tình đã chủ động qua phòng Ngọc Như trò chuyện cho đỡ buồn, vừa bước ra ngoài nàng gặp ngay huynh mình nên kéo y qua luôn. Ba người nói chuyện cả nửa ngày thì Diệp Khôn xuất hiện.
“Thì ra là như vậy. Tại hạ thay mặt Ngọc Như đa tạ hai vị một lần nữa ” Diệp Khôn hiểu rõ sự tình vội quay sang hai người cảm ơn.
“Diệp huynh không cần phải vậy. Vốn là huynh muội chúng ta thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ Vạn tiểu như thôi, không có gì đáng nhắc cả ” Lục Thiên Hào thấy vậy cười xòa khách sáo nói.
Tiếp đó bốn người vui vẻ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Không lâu sau, Lục Thiên Hào ngỏ ý muốn biết đến sự việc trong rừng của Diệp Khôn mà Ngọc Như đã nói qua cho hắn nghe, nên đã hướng Diệp Khôn hỏi.
Đồng dạng Ngọc Như và Lục Vân Tình cũng tò mò muốn biết ánh mắt hai người đầy mong đợi rơi trên người Diệp Khôn.
Diệp Khôn cũng không dấu diếm bèn đem chuyện khi đó tỷ mỉ thuật lại đương nhiên một số chi tiết hắn cũng bỏ qua không có nói ra.
Thực khách tới đây có đủ loại người, không phân biệt địa vị sang giàu, nghèo hèn miễn sao có tiền là có thể vào và chọn cho mình một chỗ gọi và thưởng thức những món ăn mình yêu thích.
Bách Hương lâu ở Nam Ty Trấn chỉ là một tửu lâu bình thường lấy việc kinh doanh rượu cùng cho thuê trọ là chính. Nhưng diện tích của nó khiến người ta phải trố mắt mà nhìn. Đại sảnh chỉ có hai gian ở lầu một và lầu hai là để tiếp đón và là chỗ ăn uống của thực khách, còn lại phía sau toàn bộ là phòng ốc để cho thực khách thuê mỗi khi cần, cả lầu một và lâu hai tổng cộng cũng có tới năm chục phòng. Có thể nói nó đã lớn gấp năm lần những tửu lâu bình thường rồi.
Bởi vậy ở Nam Ty Trấn chỉ có duy nhất một tửu lâu này thôi, cho nên việc tửu lâu lúc nào cũng đông khách là chuyện bình thường. Vì nằm ở vùng giáp biên giữa hai châu nên Nam Ty Trấn hàng ngày tiếp nhập rất nhiều người qua lại giữ hai châu vì thế Bách Hương Lâu chính là điểm dừng chân tốt nhất để ăn uống và ngỉ ngơi.
Ông chủ tửu lâu cũng là một người rộng lượng biết tính toán. Nắm bắt được tâm lý của thực khách đa số đều là những lái buôn qua lại hoặc đều là sâu rượu nên y cũng hết mình tạo điều kiện để cho họ được thoải mái. Vì vậy Bách Hương lâu trong bán kính phạm vi mười dặm rất được nhiều người biết đến và thưởng thức.
Đây cũng là nơi lý tưởng để các nhân vật trong giang hồ mỗi khi qua đây nán lại nghe ngóng tin tức.
Lúc này trên lầu hai bên cạnh cửa sổ có một thiếu niên cùng một con khỉ trắng đang ngồi đối diện nhau cùng uống rượu và thưởng thức đồ ăn. Hành động của một người một khỉ từ khi bước vào tửu quán rất được nhiều người xung quanh hiếu kỳ để ý.
Một người một khỉ này không phải ai khác đúng là Diệp Khôn và Tiểu Bạch
Hôm qua, sau khi tìm được một hang động nhỏ ở ven đường nghỉ lại một đêm, sáng nay Diệp Khôn lên đường đi tiếp và tới trưa ngày hôm nay thì đến được Nam Ty Trấn. Hắn liền tìm đến Bách Hương lâu trước để ăn một bữa lo say sau đó sẽ hỏi thăm tin tức của Ngọc Như.
Nhập gia thì tùy tục, thấy xung quanh tất cả mọi người đều ngồi uống rượu ca cẩm nên Diệp Khôn cũng đua đòi gọi một bình rượu và một số thức ăn cùng đồ nhắm lên thử coi.
Ai dè khi gọi rượu và thức ăn lên thì Tiểu Bạch bên cạnh nhìn thấy mắt nó sáng lên nhảy xuống kêu “chi chi ” hai tiếng với lấy bình rượu đưa vào mồn tu một hơi hết sạch sau đó tay nó liên tục bốc thức ăn cho vào mồm nhai ngấu nghiến như là một kẻ sắp chết đói lâu ngày chưa được ăn vậy.
Hành động của lập tức gây ra sự chú ý. Nó khiến cho Diệp Khôn và những thực khách xung quanh kinh ngạc trố mắt lên mà nhìn.
Chẳng mấy chốc Tiểu Bạch đã chén sạch đồ ăn trên bàn, nó nhìn Diệp Khôn ngoác miệng ra cười tay chỉ vào đống bát đĩa trống không ở trên bàn tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.
Diệp Khôn nhìn nó cười khổ đành kêu thêm một bàn thức ăn khác. Lần này thì hắn không để cho Tiểu Bạch tác quái nữa mà bắt nó phải ăn từ từ, uống rượu cũng chỉ được uống từng ly. Lúc đầu nó tở vẻ không đồng ý đến khi bị Diệp Khôn trừng mắt lên với nó, nó mới chịu nghe lời. Cứ như vậy một người một khỉ cùng uống rượu thưởng thức đồ ăn như đúng rồi.
Những thực khách ngồi gần chỗ Diệp Khôn cũng thỉnh thoảng nói với sang chỗ hắn xã giao vài câu đồng thời tấm tắc liên tục khen ngợi Tiểu Bạch. Diệp Khôn cũng cười nói qua lại vài câu cùng họ còn Tiểu Bạch như là hiểu được người khác khen mình nên nó cũng ngoác miệng ra cười rất khoái trí.
Ăn uống lo say xong đâu đấy, Diệp Khôn tìm gặp ông chủ tửu lâu hỏi thăm về tin tức của Ngọc Như. Rất nhanh từ miệng ông chủ tửu lâu hắn biết được Ngọc Như đang ở một phòng bên dưới lầu một, hắn rất vui vội đi xuống dưới tìm gặp nàng.
“Ngọc Như muội có ở trong phòng không” Đứng trước cửa phòng mà chủ tửu lâu cho biết, Diệp Khôn hưng phấn gọi.
Bên trong phòng lúc này có một nam hai nữ đang ngồi trò chuyện với nhau. Người nam dung mạo khôi khô, tuấn tú trên người vận áo màu xanh ăn mặc theo kiểu dân giang hồ, bên hông y còn đeo một thanh trường kiếm, đốc kiếm hình rồng phía trên có khảm một viên ngọc bằng ngón chân cái nhìn qua là biết nó là một thanh kiếm tốt.
Còn hai người nữ ai lấy đều mặt đẹp như hoa, dáng người thon thả, cả hai đều rất xinh đẹp, hai người trò chuyện với nhau cười nói cứ như là chị em vậy.
“A. Là Diệp huynh, huynh ấy thực sự đã bình an trở về rồi” Ngọc Như đang trò chuyện đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc từ ngoài vọng vào nàng nhìn hai người đối diện vui mừng đứng lên nói.
Sau đó động tác của nàng rất nhanh đi ra mở cửa.
Đập vào mắt nàng đúng là khuôn mặt quen thuộc có chút bình thản đúng là Diệp Khôn. Không kìm được lòng nước mắt của Ngọc Như ùa ra cả người lao vào lòng Diệp Khôn khóc nức nở.
“Đừng khóc...đừng khóc ! Ta đã để muội phải lo lắng rồi” Diệp Khôn xúc động vuốt ve mái tóc Ngọc Như đang nằm trong lòng mình khẽ an ủi.
“Chi chi” Tiểu Bạch ngồi trên vai Diệp Khôn thấy cảnh này hai mắt nó mở to kêu lên hai tiếng cúi đầu xuống ngó nhìn Ngọc Như với vẻ tò mò.
Ngọc Như đang sụt xùi nước mắt ngắn nước mắt dài bỗng nàng thấy một khuôn mặt nhỏ hơi nhăn nhó, nó đang chăm chú nhìn mình khiến cho nàng giật nảy mình vùng vẫy hét lên một tiếng thoát khỏi người Diệp Khôn đứng một bên đưa ánh mắt đề phòng nhìn về phía kể vừa dọa mình.
Tiểu Bạch liên tục từ vai bên phải nhảy qua vai bên trái Diệp Khôn nhìn Ngọc Như bên cạnh ngoác miệng ra cười khành khạch đầy khoái trí.
Diệp Khôn nhướng mày đưa tay lên giữ lại nó quay sang Ngọc Như nói: “Muội không sao chứ”.
“Muội không sao. Nhưng nó là...” Ngọc Như nhìn Tiểu Bạch trên vai Diệp Khôn dò xét nói.
“À . Tiểu Bạch à. Chuyện này nói ra thì dài lắm ta sẽ nói cho muội biết sau. Đúng rồi hai vị này là...” Diệp Khôn sờ đầu Tiểu Bạch cười cười, sau đó ánh mắt rơi trên hai người một nam một nữ đang ngồi phía trước hỏi.
“Diệp huynh đây la Lục công tử cùng Lục cô nương. Còn đây là Diệp huynh mà ta đã nhắc với hai người” Ngọc như thu lại ánh mắt lần lượt giới thiệu ba người với nhau.
Diệp Khôn chưa rõ hai người này lai lịch ra sao lại ở chung với Ngọc Như đưa ánh mắt đánh giá từng người rồi khách sáo chào hỏi một câu: “Tại hạ Diệp Khôn ra mắt hai vị, xin hỏi quý tính đại danh của hai vị là...”
“Ha ha . tại hạ Lục Thiên Hào còn đây là muội muội Lục Vân Tình xin ra mắt Diệp huynh” Nam tử vội đứng lên khách khí hướng Diệp Khôn chào hỏi dù sao qua lời Ngọc Như kể y biết được Diệp Khôn không phải là người tầm thường.
“Thì ra là huynh muội Lục huynh, hạnh ngộ. Nhưng tại hạ còn một điều chưa rõ là tại sao hai người lại ở chung cùng Ngọc Như vậy” Diệp Khôn gật đầu đáp lễ tò mò hỏi một câu.
“Diệp huynh chuyện là như thế này...” Ngọc Như bên cạnh thấy Diệp Khôn có chút nghi ngờ bên đứng ra giải thích.
Nửa canh giờ sau, nghe xong sự tình Ngọc Như kể lại về việc huynh đệ họ Lục đã cứu giúp Ngọc Như thoát khỏi vài tên đạo chích trên đường đến Nam Ty Trấn và cũng trùng hợp hai huynh muội này cũng nghỉ trọ ở Bách Hương Lâu nên bọn họ đã thuê ba phòng ở sát nhau. Vì cùng là nữ nhi Lục Vân Tình đã chủ động qua phòng Ngọc Như trò chuyện cho đỡ buồn, vừa bước ra ngoài nàng gặp ngay huynh mình nên kéo y qua luôn. Ba người nói chuyện cả nửa ngày thì Diệp Khôn xuất hiện.
“Thì ra là như vậy. Tại hạ thay mặt Ngọc Như đa tạ hai vị một lần nữa ” Diệp Khôn hiểu rõ sự tình vội quay sang hai người cảm ơn.
“Diệp huynh không cần phải vậy. Vốn là huynh muội chúng ta thấy chuyện bất bình nên ra tay giúp đỡ Vạn tiểu như thôi, không có gì đáng nhắc cả ” Lục Thiên Hào thấy vậy cười xòa khách sáo nói.
Tiếp đó bốn người vui vẻ ngồi xuống cùng nhau nói chuyện phiếm. Không lâu sau, Lục Thiên Hào ngỏ ý muốn biết đến sự việc trong rừng của Diệp Khôn mà Ngọc Như đã nói qua cho hắn nghe, nên đã hướng Diệp Khôn hỏi.
Đồng dạng Ngọc Như và Lục Vân Tình cũng tò mò muốn biết ánh mắt hai người đầy mong đợi rơi trên người Diệp Khôn.
Diệp Khôn cũng không dấu diếm bèn đem chuyện khi đó tỷ mỉ thuật lại đương nhiên một số chi tiết hắn cũng bỏ qua không có nói ra.
/175
|