Dứt lời Diệp Khôn và Lục Thiên Hào rất nhanh tay phải rút kiếm bước lui về phía sau ba bước.
“Tốt ! Các ngươi lên cả đi giết chúng trước rồi tính sau” Trung niên thấy vậy lạnh lùng nói phân phó thuộc hạ phía sau một câu.
Cả đám phía sau hơn mười tên nhận được lệnh không nói gì đồng loạt rút binh khí xông lên bao vây hai người Diệp Khôn và Lục Thiên Hào vào trong.
Lục Thiên Hào hai mắt lóe lên chân bước qua phải một bước kiếm trong tay vung lên chém ra một chiêu lập tức kiếm khí lăng lệ phóng tới hai tên đang đứng phía trước. Địch đông người nên Lục Thiên Hào không muốn dây dưa vì vậy vừa ra tay hắn đã xuất ra tám thành công lực muốn một kiếm giết chết đối phương.
Bên này Diệp Khôn cũng đã ra tay. Chỉ thấy hắn vung kiếm giơ ngang người vận chuyển linh lực trong cơ thể quán chú vào thanh kiếm trên tay quét ngang một kiếm. Lập tức kiếm khí bức người rất nhanh phóng tới đối phương.
Diệp Khôn cũng như Lục Thiên Hào không muốn dây dưa với bọn chúng nên vừa ra tay cũng đã sử dụng những chiêu hiểm nhất hòng lấy mạng của đối phương.
Năm tên bị kiếm khí của Diệp Khôn chém tới, chúng cũng không dám coi thường. Động tác rất nhanh đồng loạt cùng ra tay ngăn cản luồng kiếm khí đang bổ tới. Nhưng kiếm khí của Diệp Khôn là do linh lực tạo lên uy lực mạnh gấp mấy lần bình thường muốn đỡ đâu phải đơn giản như vậy.
Liên tục năm tiếng kêu thảm vang lên, bọn chúng bị luồng kiếm khí của Diệp Khôn bổ nhào lên người, lập tức ba tên bị chém ngang người ngã lăn ra đất mất mạng, hai tên còn lại phản ứng nhanh hơn một chút không bị mất mạng nhưng một kẻ bị cụt mất cánh tay trái, một kẻ bị cụt mất chân phải nằm bệt dưới đất kêu la.
Trung niên thấy cảnh này trong lòng kinh hãi. Một kiếm này lấy mạng ba người, trọng thương hai người, đổi lại là hắn hoàn toàn không thể làm được. Phải biết rằng lần này để nắm chắc phần thắng hắn đã tuyển chọn kỹ lưỡng tất cả những người đi theo đều là cao thủ thuộc dạng nhất lưu thế mà chỉ một kiếm của đối phương cũng không thể đỡ nổi. Trong lòng hắn khiếp sợ mãi không thôi, thiếu niên trước mắt không biết là loại người gì nếu đem hắn ra so khẳng định ngay cả môn chủ cũng không thể làm được như vậy.
Lục Thiên Hào vừa chém ra một kiếm đang định chém thêm kiếm thứ hai nghe thấy tiếng la thảm thiết cũng giật mình thu kiếm lại nhìn sang trên mặt biểu lộ cũng không khác gì trung niên kia là mấy. Ánh mắt nhìn Diệp Khôn đầy kinh sợ rồi.
Những tên còn lại cùng với hai tên vừa tiếp được một kiếm của Lục Thiên Hào chưa kịp định thần lại đã thấy đồng bọn ba chết hai bị trọng thương vẻ mặt cũng không sai biệt lắm tràn đầy kinh sợ không cần nhắc nhỏ đồng thời cùng nhau lui lại phía sau ánh mắt nhìn Diệp Khôn đề phòng.
“Hô! Ta chỉ tùy ý xuất ra một chiêu mà các ngươi đã không đỡ nổi rồi, lần này ta sẽ dùng năm thành công lực các ngươi hãy cẩn thận đấy” Biểu hiện của đám người này đều rơi vào mắt của Diệp Khôn khiến hắn nảy ra chủ ý bèn thản nhiên nói.
Tiếp đó Diệp Khôn nâng kiếm lên động tác không nhanh không chậm chuẩn bị xuất ra kiếm thứ hai.
Trung niên thấy vậy thì biến sắc đối phương nói chỉ tùy ý xuất ra một kiếm đã như thế rồi. Nếu hắn vận dụng năm thành công lực thì sẽ như thế nào? Chẳng nhẽ hôm nay không đạt được mục đích cả đám lại bỏ mạng nơi đây sao? Ý nghĩ soay chuyển rất nhanh hắn bèn hướng Diệp Khôn nói:
“Thiếu hiệp. Chuyện này vốn dĩ không có liên quan tới ngài, nhưng nể mặt ngài chúng ta sẽ bỏ qua cho Lục Thiên Hào một lần”.
Sau đó trung niên phất tay gia hiệu cho đám thuộc hạ còn lại nhanh chóng rút lui, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Lục Thiên Hào đầy thâm ý nói: “Lục Thiên Hào chớ có đắc ý vội phía trước sẽ có rất nhiều cao thủ của các môn phái sẽ đón chờ ngươi đấy”.
“Nhanh như vậy đã bỏ đi rồi sao? ” Diệp Khôn nhíu mày nhìn đám người kia rời xa thì thào nói.
“Diệp huynh không phải bọn chúng khiếp sợ huynh sao” Lục Thiên Hào lén nhìn Diệp Khôn một cái khẽ cười nói.
“Được rồi chúng ta cũng mau lên đường cho sớm thôi” Diệp Khôn không phủ định thản nhiên nói. Sau đó lên ngựa đi trước dẫn đường.
Lục Thiên Hào cũng không dị nghị gì lập tức trở lại xe quất ngựa đuổi theo. Thể hiện của Diệp Khôn vừa rồi khiến cho hắn trong lòng còn mang tính toán cũng có chút giao động. Diệp Khôn phải nói là quá mạnh, hắn vừa rồi chẳng qua là giết gà dọa khỉ mà thôi thực lực thế nào có trời mới biết được. Chỉ một chiêu đã khiến cho đám người Ngũ Độc Môn phải khiếp sợ mà lui bước, đổi lại là hắn thì không thể nào làm được điều đó. Mà trên giang hồ người có thể làm được điều đó có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
“Lục huynh ! Mọi chuyện thế nào rồi” Thấy bên ngoài vừa ồn ào thoáng cái đã im lặng trở lại đồng thời xe lại tiếp tục chạy Ngọc Như hơi tò mò hướng ra ngoài hỏi.
“Vạn tiểu thư không có gì , đám người kia bị Diệp huynh đuổi đi rồi” Nghe Ngọc Như hỏi Lục Thiên Hào vội nói.
“Thì ra là vậy” Ngọc Như trong lòng yên tâm thì thào nói, chuyện này nàng cũng sớm có thể đoán ra được bảy tám phần, trước kia một mình Diệp Khôn còn dám xông thẳng vào Hắc Phong Trại đối mặt với rất nhiều cao thủ còn không có vấn đề gì nữa là huống chi phía trước chỉ có vài người chặn đường.
“Diệp huynh quả thật bất phàm a. Nhanh như vậy đã đuổi được đám người kia đi rồi” Bên cạnh Lục Vân Tình nghe vậy thầm kinh ngạc nói
Thời gian thoáng cái trôi qua rất nhanh, trước khi trời tối đám người Diệp Khôn đã ra khỏi khe núi trên đường đi không hề gặp phải trở ngại nào cả. Đi thêm năm dặm nữa cả nhóm gặp một thôn nhỏ bèn dừng lại thuê phòng tá túc một đêm.
Lúc này là canh ba, tại một ngôi miếu cũ ở phía cuối thôn có hai bòng người đang đứng song song với nhau thì thầm nói chuyện gì đó.
“Lục huynh hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là vì chuyện hồi chiều” Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn sao trên trời thì thào nói.
Tối nay trước khi đi ngủ Lục Thiên Hào đã hẹn gặp Diệp Khôn canh ba tới ngôi miếu hoang phía cuối thôn gặp mặt để nói chuyện, Diệp Khôn đoán y sẽ nói cho mình biết về chuyện lúc chiều nên đã đồng ý, dù sao hắn cũng muốn biết rõ chuyện này thực hư ra sao vì tên trung niên hồi chiều trước khi đi đã nói đoạn đường sắp tới sẽ có nhiều cao thủ của các môn phái trên giang hồ sẽ tìm đến bọn họ điều này thì quá phiền phức rồi.
“Đúng thế ! Tại hạ muốn nói rõ cho huynh biết về chuyện đó” Lục Thiên Hào gật đầu nói.
“Vậy mời huynh nói” Diệp Khôn có vẻ mong đợi nói.
“Huynh hãy xem vật này” Lục Thiên Hào lấy trong người ra một cái hộp được làm bằng kim loại to bằng bàn tay đưa cho Diệp Khôn nói.
“Đây là cái gì” Diệp Khôn đưa tay cầm lấy cái hộp giơ lên trước mặt mượn ánh trăng chiếu vào xem qua nói.
“Cái hộp này là di vật của một vị tiền bối võ lâm để lại bên trong hộp có cất giữ bí kíp võ công thượng thừa chỉ cần ai có được và luyện thành sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất không có đối thủ” Lục Thiên Hào nhớ tới lời đồn về cái hộp nói.
“Nói như vậy bọn người kia tìm đến huynh là muốn cướp đoạt vật này” Diệp Khôn nghe vậy có chút khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy ! một bảo vật như vậy ai mà không muốn chứ? Những người luyện võ như chúng ta làm gì có người nào không muốn mình có võ công cái thế đệ nhất thiên hạ cơ chứ. Tuy nhiên lời đồn về chiếc hộp này có thật hay không thì ta chưa dám khẳng định” Lục Thiên Hào nghĩ đến việc trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ trong lòng hào khí nổi lên nói.
“Nhưng nếu như huynh đã có vật này tại sao lại không cất giấu tự mình tu luyện lại còn để người khác phát hiện ra dẫn đến sự việc ngày hôm nay .” Diều này thì hoàn toàn chính xác nhưng hắn vẫn không hiểu có được bảo vật như thế mà sao Lục Thiên Hào không cất giấu lại để cho người khác biết đến cướp nên hiếu kỳ hỏi.
“Chuyện này cũng là do ta nhất thời sơ ý để lộ ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại cũng tại cái hộp này mà ra. Ta dùng rất nhiều phương pháp nhưng không thể mở nó ra được, cuối cùng đành mang đến nhờ một tên thợ rèn mở nó, ai dè tên thợ rèn này cũng là một người sành sỏi trong võ lâm hắn đã nhận ra lai lịch của chiếc hộp qua lời đồn về nó và có ý đồ muốn cướp đoạt nhưng lại bị huynh đệ ta phát hiện và cướp lại có điều đẫ để cho hắn chạy thoát ” Lục Thiên Hào có chút tiếc hận nói.
“Tốt ! Các ngươi lên cả đi giết chúng trước rồi tính sau” Trung niên thấy vậy lạnh lùng nói phân phó thuộc hạ phía sau một câu.
Cả đám phía sau hơn mười tên nhận được lệnh không nói gì đồng loạt rút binh khí xông lên bao vây hai người Diệp Khôn và Lục Thiên Hào vào trong.
Lục Thiên Hào hai mắt lóe lên chân bước qua phải một bước kiếm trong tay vung lên chém ra một chiêu lập tức kiếm khí lăng lệ phóng tới hai tên đang đứng phía trước. Địch đông người nên Lục Thiên Hào không muốn dây dưa vì vậy vừa ra tay hắn đã xuất ra tám thành công lực muốn một kiếm giết chết đối phương.
Bên này Diệp Khôn cũng đã ra tay. Chỉ thấy hắn vung kiếm giơ ngang người vận chuyển linh lực trong cơ thể quán chú vào thanh kiếm trên tay quét ngang một kiếm. Lập tức kiếm khí bức người rất nhanh phóng tới đối phương.
Diệp Khôn cũng như Lục Thiên Hào không muốn dây dưa với bọn chúng nên vừa ra tay cũng đã sử dụng những chiêu hiểm nhất hòng lấy mạng của đối phương.
Năm tên bị kiếm khí của Diệp Khôn chém tới, chúng cũng không dám coi thường. Động tác rất nhanh đồng loạt cùng ra tay ngăn cản luồng kiếm khí đang bổ tới. Nhưng kiếm khí của Diệp Khôn là do linh lực tạo lên uy lực mạnh gấp mấy lần bình thường muốn đỡ đâu phải đơn giản như vậy.
Liên tục năm tiếng kêu thảm vang lên, bọn chúng bị luồng kiếm khí của Diệp Khôn bổ nhào lên người, lập tức ba tên bị chém ngang người ngã lăn ra đất mất mạng, hai tên còn lại phản ứng nhanh hơn một chút không bị mất mạng nhưng một kẻ bị cụt mất cánh tay trái, một kẻ bị cụt mất chân phải nằm bệt dưới đất kêu la.
Trung niên thấy cảnh này trong lòng kinh hãi. Một kiếm này lấy mạng ba người, trọng thương hai người, đổi lại là hắn hoàn toàn không thể làm được. Phải biết rằng lần này để nắm chắc phần thắng hắn đã tuyển chọn kỹ lưỡng tất cả những người đi theo đều là cao thủ thuộc dạng nhất lưu thế mà chỉ một kiếm của đối phương cũng không thể đỡ nổi. Trong lòng hắn khiếp sợ mãi không thôi, thiếu niên trước mắt không biết là loại người gì nếu đem hắn ra so khẳng định ngay cả môn chủ cũng không thể làm được như vậy.
Lục Thiên Hào vừa chém ra một kiếm đang định chém thêm kiếm thứ hai nghe thấy tiếng la thảm thiết cũng giật mình thu kiếm lại nhìn sang trên mặt biểu lộ cũng không khác gì trung niên kia là mấy. Ánh mắt nhìn Diệp Khôn đầy kinh sợ rồi.
Những tên còn lại cùng với hai tên vừa tiếp được một kiếm của Lục Thiên Hào chưa kịp định thần lại đã thấy đồng bọn ba chết hai bị trọng thương vẻ mặt cũng không sai biệt lắm tràn đầy kinh sợ không cần nhắc nhỏ đồng thời cùng nhau lui lại phía sau ánh mắt nhìn Diệp Khôn đề phòng.
“Hô! Ta chỉ tùy ý xuất ra một chiêu mà các ngươi đã không đỡ nổi rồi, lần này ta sẽ dùng năm thành công lực các ngươi hãy cẩn thận đấy” Biểu hiện của đám người này đều rơi vào mắt của Diệp Khôn khiến hắn nảy ra chủ ý bèn thản nhiên nói.
Tiếp đó Diệp Khôn nâng kiếm lên động tác không nhanh không chậm chuẩn bị xuất ra kiếm thứ hai.
Trung niên thấy vậy thì biến sắc đối phương nói chỉ tùy ý xuất ra một kiếm đã như thế rồi. Nếu hắn vận dụng năm thành công lực thì sẽ như thế nào? Chẳng nhẽ hôm nay không đạt được mục đích cả đám lại bỏ mạng nơi đây sao? Ý nghĩ soay chuyển rất nhanh hắn bèn hướng Diệp Khôn nói:
“Thiếu hiệp. Chuyện này vốn dĩ không có liên quan tới ngài, nhưng nể mặt ngài chúng ta sẽ bỏ qua cho Lục Thiên Hào một lần”.
Sau đó trung niên phất tay gia hiệu cho đám thuộc hạ còn lại nhanh chóng rút lui, trước khi đi hắn còn quay lại nhìn Lục Thiên Hào đầy thâm ý nói: “Lục Thiên Hào chớ có đắc ý vội phía trước sẽ có rất nhiều cao thủ của các môn phái sẽ đón chờ ngươi đấy”.
“Nhanh như vậy đã bỏ đi rồi sao? ” Diệp Khôn nhíu mày nhìn đám người kia rời xa thì thào nói.
“Diệp huynh không phải bọn chúng khiếp sợ huynh sao” Lục Thiên Hào lén nhìn Diệp Khôn một cái khẽ cười nói.
“Được rồi chúng ta cũng mau lên đường cho sớm thôi” Diệp Khôn không phủ định thản nhiên nói. Sau đó lên ngựa đi trước dẫn đường.
Lục Thiên Hào cũng không dị nghị gì lập tức trở lại xe quất ngựa đuổi theo. Thể hiện của Diệp Khôn vừa rồi khiến cho hắn trong lòng còn mang tính toán cũng có chút giao động. Diệp Khôn phải nói là quá mạnh, hắn vừa rồi chẳng qua là giết gà dọa khỉ mà thôi thực lực thế nào có trời mới biết được. Chỉ một chiêu đã khiến cho đám người Ngũ Độc Môn phải khiếp sợ mà lui bước, đổi lại là hắn thì không thể nào làm được điều đó. Mà trên giang hồ người có thể làm được điều đó có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
“Lục huynh ! Mọi chuyện thế nào rồi” Thấy bên ngoài vừa ồn ào thoáng cái đã im lặng trở lại đồng thời xe lại tiếp tục chạy Ngọc Như hơi tò mò hướng ra ngoài hỏi.
“Vạn tiểu thư không có gì , đám người kia bị Diệp huynh đuổi đi rồi” Nghe Ngọc Như hỏi Lục Thiên Hào vội nói.
“Thì ra là vậy” Ngọc Như trong lòng yên tâm thì thào nói, chuyện này nàng cũng sớm có thể đoán ra được bảy tám phần, trước kia một mình Diệp Khôn còn dám xông thẳng vào Hắc Phong Trại đối mặt với rất nhiều cao thủ còn không có vấn đề gì nữa là huống chi phía trước chỉ có vài người chặn đường.
“Diệp huynh quả thật bất phàm a. Nhanh như vậy đã đuổi được đám người kia đi rồi” Bên cạnh Lục Vân Tình nghe vậy thầm kinh ngạc nói
Thời gian thoáng cái trôi qua rất nhanh, trước khi trời tối đám người Diệp Khôn đã ra khỏi khe núi trên đường đi không hề gặp phải trở ngại nào cả. Đi thêm năm dặm nữa cả nhóm gặp một thôn nhỏ bèn dừng lại thuê phòng tá túc một đêm.
Lúc này là canh ba, tại một ngôi miếu cũ ở phía cuối thôn có hai bòng người đang đứng song song với nhau thì thầm nói chuyện gì đó.
“Lục huynh hẹn tại hạ ra đây chẳng nhẽ là vì chuyện hồi chiều” Diệp Khôn ngẩng mặt nhìn sao trên trời thì thào nói.
Tối nay trước khi đi ngủ Lục Thiên Hào đã hẹn gặp Diệp Khôn canh ba tới ngôi miếu hoang phía cuối thôn gặp mặt để nói chuyện, Diệp Khôn đoán y sẽ nói cho mình biết về chuyện lúc chiều nên đã đồng ý, dù sao hắn cũng muốn biết rõ chuyện này thực hư ra sao vì tên trung niên hồi chiều trước khi đi đã nói đoạn đường sắp tới sẽ có nhiều cao thủ của các môn phái trên giang hồ sẽ tìm đến bọn họ điều này thì quá phiền phức rồi.
“Đúng thế ! Tại hạ muốn nói rõ cho huynh biết về chuyện đó” Lục Thiên Hào gật đầu nói.
“Vậy mời huynh nói” Diệp Khôn có vẻ mong đợi nói.
“Huynh hãy xem vật này” Lục Thiên Hào lấy trong người ra một cái hộp được làm bằng kim loại to bằng bàn tay đưa cho Diệp Khôn nói.
“Đây là cái gì” Diệp Khôn đưa tay cầm lấy cái hộp giơ lên trước mặt mượn ánh trăng chiếu vào xem qua nói.
“Cái hộp này là di vật của một vị tiền bối võ lâm để lại bên trong hộp có cất giữ bí kíp võ công thượng thừa chỉ cần ai có được và luyện thành sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất không có đối thủ” Lục Thiên Hào nhớ tới lời đồn về cái hộp nói.
“Nói như vậy bọn người kia tìm đến huynh là muốn cướp đoạt vật này” Diệp Khôn nghe vậy có chút khó hiểu hỏi.
“Đúng vậy ! một bảo vật như vậy ai mà không muốn chứ? Những người luyện võ như chúng ta làm gì có người nào không muốn mình có võ công cái thế đệ nhất thiên hạ cơ chứ. Tuy nhiên lời đồn về chiếc hộp này có thật hay không thì ta chưa dám khẳng định” Lục Thiên Hào nghĩ đến việc trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ trong lòng hào khí nổi lên nói.
“Nhưng nếu như huynh đã có vật này tại sao lại không cất giấu tự mình tu luyện lại còn để người khác phát hiện ra dẫn đến sự việc ngày hôm nay .” Diều này thì hoàn toàn chính xác nhưng hắn vẫn không hiểu có được bảo vật như thế mà sao Lục Thiên Hào không cất giấu lại để cho người khác biết đến cướp nên hiếu kỳ hỏi.
“Chuyện này cũng là do ta nhất thời sơ ý để lộ ra. Nhưng nói đi cũng phải nói lại cũng tại cái hộp này mà ra. Ta dùng rất nhiều phương pháp nhưng không thể mở nó ra được, cuối cùng đành mang đến nhờ một tên thợ rèn mở nó, ai dè tên thợ rèn này cũng là một người sành sỏi trong võ lâm hắn đã nhận ra lai lịch của chiếc hộp qua lời đồn về nó và có ý đồ muốn cướp đoạt nhưng lại bị huynh đệ ta phát hiện và cướp lại có điều đẫ để cho hắn chạy thoát ” Lục Thiên Hào có chút tiếc hận nói.
/175
|