Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 93: Kim Giáp Phù

/175


Nam Chiêu Thành nhíu mày, thần thức thả ra tìm kiếm xung quanh. Nhưng không phát hiện ra được Diệp Khôn ẩn nấp ở chỗ nào.

“Di. Tiểu tử này, vậy mà đã biến mất khỏi nơi đây sao? Mình không thể cảm ứng được khí tức của hắn.” Một lúc sau, Nam Chiêu Thành hơi kinh ngạc, thì thào nói.

“Thế nào? Tiền bối, ngài có định nói cho ta biết hay là để ta động thủ đây?”

Nam Chiêu Thành còn đang nghi hoặc, thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Diệp Khôn truyền đến.

Xác định được phương hướng của giọng nói, thần thức của Nam Chiêu Thành đảo qua, nhưng vẫn không có phát hiện ra được gì. Trong lòng hắn cả kinh, lâm vào trạng thái đề phòng.

“Tiểu tử này, vậy mà có ẩn lặc thuật huyền diệu đến mức này sao? Thần thức mình không thể thấy được hắn. Nếu không cẩn thận, bị hắn đánh lén thì không ổn rồi.” Ý nghĩ trong đầu chuyển qua, Nam Chiêu Thành tập chung tinh thần lên cao đến cực điểm. Tâm tình bất định, nhìn tiểu quỷ ở hướng đối diện.

“Hừ! Xem ra ngài không muốn nói rồi. Vậy thì đừng trách ta. Phệ Linh, sử lý lão ta. Nhớ là đừng có giết chết ngay, ta cần chút thông tin ở lão.”

Không thấy Nam Chiêu Thành trả lời, giọng nói lạnh như băng của Diệp Khôn lại vang lên.

Nhận được phân phó, Phệ Linh Thiên Quỷ nhe răng ra cười. Hai mắt đầy hung lệ nhìn chằm chằm vào Nam Chiêu Thành.

Nam Chiêu Thành bị ánh mắt của Phệ Linh Thiên Quỷ nhìn vào, khẽ rùng mình một cái. Nhưng sau đó, trên mặt hắn tỏ ra ngưng trọng. Pháp lực trong người, cũng được đề cao lên đến cực điểm.

Phệ Linh Thiên Quỷ cũng không có dư thừa thời gian. Chỉ thấy, cánh tay nhỏ của nó khẽ khua lên một cái. Một đồ án hình mặt quỷ dữ tợn đón gió mà hiện ra.

Mặt quỷ vừa hiện, toàn bộ quỷ vụ xung quanh thạch động liền bị nó hấp nạp vào trong. Chẳng mấy chốc, toàn bộ quỷ vụ đã bị mặt quỷ hấp nạp hết. Mà hình thái của nó cũng lớn dần lên, chỉ vài nhịp hô hấp đã lớn hơn mười trượng.

Uy áp của mặt quỷ toát ra, khiến cho người ta có cảm giác rất khó chịu, hít thở không thông.

Ngón tay của Phệ Linh Thiên Quỷ khẽ điểm về trước mặt, mặt quỷ kêu lên “ông ông” bắt đầu xoay tròn. Huyễn hóa ra thành một cái lồng lớn, nhằm hướng Nam Chiêu Thành chụp tới.

Đồng thời, Phệ Linh Thiên Quỷ cũng há miệng ra. Một thanh tiểu kiếm màu vàng kim từ trong miệng nó bay ra. Cánh tay nhỏ của nó khẽ động, tiểu kiếm liền nằm gọn trong tay.

Nắm chặt tiểu kiếm trong tay, Phệ Linh Thiên Quỷ hai hắt hung quang hiện lên. Nó hét lên một tiếng chói tai, kiếm trong tay chỉ thẳng lên trời. Một luồng kiếm khí, vô biên vô tận theo tiếng hét bộc phát ra. Bên trong kiếm khí còn chứa từng đạo lôi điện, xẹt qua xẹt lại nhìn rất kinh người.

Thuận theo cánh tay nhỏ khẽ vung xuống, kiếm khí vô biên cái địa, từ trên cao, hướng về phía Nam Chiêu Thành.

Nam Chiêu Thành nhìn thấy cảnh này, trong lòng đầy sợ hãi, rất khẩn trương.

Hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, huyễn hóa ra rất nhiều pháp thuật phòng ngự. Bao bọc lấy toàn thân vào bên trong.

Đồng thời, Cự Phủ trên tay hắn cũng được ném ra. Cự Phủ đón gió lớn lên gấp mười lần. Trở thành một thanh Cự Phủ cao hơn mười trượng, ủy lực cũng tăng lên rất nhiều.

Nam Chiêu Thành khẽ quát lện một tiếng, Cự Phủ nhắm thẳng phía trước chém vào cái lồng đen thui đang chụp tới.

“Oanh!”

Một tiếng va chạm kinh thiên động địa vang lên, Cự Phủ chém lên trên cái lồng quỷ vụ. Trực tiếp khiến cho quỷ vụ bị tán loạn, nhưng thanh quang trên thân Cự Phủ như vậy cũng ảm đạm đi khá nhiều.

Nam Chiêu Thành thở dốc một cái, vừa rồi hắn đã dùng toàn lực chém ra một chém này. Vậy mà cũng chỉ phá vỡ được cái lồng quỷ khí đấy thôi. Hơn nữa, pháp khí cũng đã bị tổn hại, không nhỏ.

Nam Chiêu Thành khẽ vẫy tay, thu lại Cự Phủ.

Nhưng hắn còn chưa kịp hành động, thì một luống kiếm khí khổng lồ từ phía trước, xé rách quỷ khí, chém thẳng về phía hắn. Với khí thế thật kinh người.

Nam Chiêu Thành sắc mặt đại biến, không kịp suy nghĩ. Hắn thò tay vào trong người, lấy ra một tấm phù lục màu vàng. Nhanh tay, truyền vào phù lục một chút linh lực, rồi dán lên trên người. Lập tức, một tầng kim cháo chùm lấy toàn thân hắn vào trong. Cùng lúc, hai chân hắn nhanh chóng, thối lui về phía sau.

Nhưng lúc này, luồng kiếm khí khổng lồ cũng đã tới trên đỉnh đầu của hắn.

“Ầm…Ầm…”

Thanh âm bạo liệt liên tục vang lên, Nam Chiêu Thành bị kiếm quang bao phủ vào bên trong.

Phía sau, một góc của thạch động bị kiếm khí oanh tạch, đất đá từ trên rơi xuống ngổn ngang. Tạo thành một khoảng trống cỡ hơn mười trượng có thừa.

Thời gian ước chừng uống cạn một chén trà trôi qua, lúc này kiếm khí đã tán loạn triệt tiêu hết. Không gian bên trong thạch động, cũng yên tĩnh trở lại.

Không biết thời gian trải qua thêm bao lâu, bên trong đống đổ nát do kiếm khí vừa rồi tạo thành. Một bóng người loạng choạng bước ra. Bộ dạng của hắn rất chật vật, một tầng kim quang màu vàng, bao bọc quang người hắn cũng ảm đạm vô cùng.

Người này không phải ai khác, chính là Nam Chiêu Thành. Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, hắn đã nhanh tay lấy ra một tấm Kim Giáp Phù dán lên người, mới thoát khỏi kiếp nạn vừa rồi.

“Thật nguy hiểm. Nếu không có Kim Giáp Phù sư thúc ban cho lúc trước, chắc vừa rồi mình đã bị giết chết rồi.” Nam Chiêu Thành hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn ngó xung quanh người, kiểm tra một lượt. Thì thào nói.

Sau đó, Nam Chiêu Thành ngẩng mặt lên nhìn vào Phệ Linh Thiên Quỷ đang phiêu phù ở phía trước, trong lòng đầy oán độc. Tay khẽ vẫy một cái, Cự Phủ ở trước mặt, chớp mắt một cái, bay vào trong tay hắn.

“Kim cháo hộ thân? Kim Giáp Phù. Không nghĩ tới ngươi lại có phù lục bậc này. Nhưng nó cũng chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi. Để xem, ngươi có thể chống đỡ được bao lâu đây?” Bên cạnh Phệ Linh Thiên Quỷ, không gian hơi chấn động. Thân hình Diệp Khôn hiển hiện mà ra, hai mắt nhìn về phía Nam Chiêu Thành đầy kinh ngạc nói.

Lúc trước, thấy Nam Chiêu Thành lấy ra một tấm phù lục dán lên người. Diệp Khôn cũng chỉ nghĩ là một tấm phù lục phòng hộ bình thường. Nhưng bây giờ, nhìn thấy kim cháo vây quanh người Nam Chiêu Thành. Hắn liền phát hiện ra, tấm phù lục đó không phải tầm thường.

Ý nghĩ trong đầu chuyển qua, cuối cùng hắn cũng nghĩ ngay đến một tấm phù lục thiên về phòng hộ rất nổi tiếng, mà trong thời gian qua hắn đã tìm hiểu được:“Kim Giáp Phù”.

Theo như trong điển tịch nghi lại, thì “Kim Giáp Phù” luyện chế rất khó, phải là tông sư chế phù mới có thể chế được. Hơn nữa, người chế ra được phù này, đòi hỏi cảnh giới cũng phải cao. Ít nhất phải là tiền bối Kết Đan Kỳ trở lên, mới làm được đấy.

Mà “Kim Giáp Phù” công dụng chỉ có một là phòng ngự. Khi dán lên người, nó cũng có thể chịu được một kích toàn lực của cao thủ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Nếu phẩm chất của “Kim Giáp Phù” mà là thượng phẩm, thì cũng có thể chịu được một kích toàn lực của cao thủ Kết Đan Sơ Kỳ đấy.

Chỗ tốt là như vậy, cho nên giá cả của nó cũng không phải là thấp. Đối với cao thủ Trúc Cơ Kỳ trở xuống, nó chính là một bảo bối vô giá, có thể bảo vệ tính mạng những lúc cần thiết đấy.

Nhưng nhược điểm của nó cũng là, chỉ có thể dùng một lần mà thôi.

Vừa rồi, Nam Chiêu Thành sử dụng chắc chắn là “Kim Giáp Phù” rồi. Có điều, phẩm chất cũng thuộc loại bình thường mà thôi. Vì vậy, mới khiến cho hắn chật vật như vậy.

Nghĩ đến đây, Diệp Khôn liếc mắt nhìn Nam Chiêu Thành, lâm vào trạng thái trầm tư.

Một lúc sau, Diệp Khôn sắc mặt nghiêm nghị nói: “Thế nào? Ta vẫn kính trọng ngươi là tiền bối. Nếu như nói rõ ý đồ của các ngươi. Và giao ra một phân hồn, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi nữa. Và coi như mọi chuyện chưa hề xảy ra. Nếu không, hôm nay bằng giá nào ta cũng khiến cho ngươi phải chết ở chỗ này đấy.”

Nghe Diệp Khôn nói vậy, sắc mặt Nam Chiêu Thành biến đổi liên tục.

“Tiểu quỷ trước mặt, thực lực không phải tầm thường. Tuy cảnh giới của nó, kém hơn mình một bậc. Nhưng rõ ràng, nó rất mạnh. Một kiếm vừa rồi, đã khẳng định điều này. Mà trông nó ra chiêu rất hời hợt, có lẽ chưa dốc hết toàn lực” Nam Chiêu Thành trong đầu thầm tính toán, cân nhắc.

“Không được. Kẻ sỹ có thể chết, chứ không thể chịu nhục được. Ta từ trước tới nay, chưa hề chịu khuất phục một kẻ tiểu bối như vậy cả. Hơn nữa, nếu giao ra một phân hồn, khác gì là giao mạng sống của mình vào tay hắn rồi. Không được. Nhất định là không được. Hừ. Phải liều mạng thôi, chỉ cần thoát khỏi chỗ này là được rồi.”

Nghĩ ngợi một lúc, nét mặt Nam Chiêu Thành tỏ ra lãnh ý chi sắc. Cũng không có trả lời Diệp Khôn.

Mà pháp lực toàn thân lưu động, thanh quang hộ thuẫn vốn đã ảm đạm. Được pháp lực rót vào, lại một lần nữa thanh quang đại thịnh trở lại. Hơi thở của Nam Chiêu Thành cũng đã tốt hơi trước rất nhiều.

Diệp Khôn nhìn biểu hiện này của Nam Chiêu Thành, đồng tử khẽ co rụt lại thầm nghĩ: “Xem ra, không giết hắn không được rồi, tên này đúng là khó chơi a.”

“Phệ Linh, ngươi cố gắng đừng giết chết hắn, chỉ cần chế ngụ trước là được. Ta sẽ âm thầm hỗ trợ ngươi. Sau khi lấy được tin tức cần lấy, hồn phách của hắn ngươi cứ tự nhiên thu lấy.”

Nghĩ rồi, Diệp Khôn thần niệm khẽ động, truyền lệnh cho Phệ Linh Thiên Quỷ ở trên đầu.

Phệ Linh Thiên Quỷ nghe thấy vậy, khẽ nhe răng ra cười. Người nó quay một vòng, phân ra làm hai.

Một biến mất tại chỗ, còn một vẫn lẳng lặng phiêu phù trên đầu Diệp Khôn.

Diệp Khôn thấy vậy, cũng không có tỏ ra kinh ngạc. Thần thông của Phệ Linh Thiên Quỷ hắn cũng đã được thưởng thức qua rồi. Nên chỉ nhìn nó, cười cười mà thôi.

Ngược lại, khi nhìn thấy cảnh này, Nam Chiêu Thành đồng tử co lại. Trong lòng cảm giác đầy bất an.

/175

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status