Một đao này của Đường Khẳng ác liệt vô cùng, chỉ có điều đao của gã vừa chém ra thì “choang” một tiếng, Phúc Tuệ Song Tu đã từ hai bên trái phải tiến lên nửa bước, đồng thời bạt kiếm.
Bọn chúng bạt kiếm hết sức nhanh chóng nhịp nhàng, vì vậy chỉ một tiếng choang vang lên, lập tức kiếm từ tay trái của Lí Phúc xuyên thẳng vào trong ống tay áo bên phải của Đường Khẳng, còn kiếm từ tay phải của Lí Tuệ lại xuyên vào ống tay áo bên trái của gã. Hai thanh kiếm xuyên khỏi áo từ xương bả vai giao chéo nhau tại xương sống sau cổ, ngay sau đó ép xuống, áp lên sau gáy của Đường Khẳng.
Đường Khẳng chỉ cảm thấy sau cổ nhói đau, đành phải cúi đầu xuống.
Lí Phúc cười nhạo: “Cúi đầu mà xong à?”
Lí Tuệ hét: “Quỳ!”
Đường Khẳng quát: “Không quỳ!”
Lí Phúc, Lí Tuệ nhìn nhau cười nói: “Ngày thường chúng ta thích nhất là những tên cứng đầu cứng cổ, tính khí quật cường như gã này!”
Lí Phúc kêu: “Đưa người đến đây!”
Đám nha dịch ở phía sau dạ ran một tiếng.
Lí Tuệ bảo: “Trước tiên hãy trói tên họ Thiết lại, rồi xem ta đùa giỡn tên tiểu tử cứng đầu cứng cổ này!”
Đám nha dịch lại ứng tiếng dạ ran.
Lí Phúc nháy mắt với Lí Tuệ một cái, cả hai hơi vận lực cổ tay cứa một đường lên gáy Đường Khẳng, máu phun ra như suối. Lí Phúc cười độc ác: “Thế nào hả? Cái danh hảo hán nghe thì hay nhưng làm thì không hay à…” Đột nhiên hắn lớn tiếng quát: “Sao vẫn còn chưa động thủ!”
Đám nha dịch phía sau lúc nãy đã ứng tiếng đáp lời, nhưng lại không động thủ bắt giữ Thiết Thủ. Một gã nha dịch trong đám vội vã tiến lên trước, cung kính hỏi: “Đại nhân, nhất định phải bắt ư?”
Lí Tuệ nhất thời tức nổ đom đóm mắt, trước giờ chỉ có hắn ra mệnh lệnh cho thuộc hạ, chứ chưa từng có một tên cấp dưới nào dám trái lời hay hỏi vặn lại. Hắn nổi cáu đến mức toàn thân run lên, giận dữ quát: “Bảo ngươi bắt người thì ngươi bắt người, lại còn hỏi han cái gì?”
Gã nha dịch nọ lớn tiếng đáp: “Được!” Hắn vung tay một cái, tức thì bảy, tám phiến đao, năm, sáu thanh kiếm, ba, bốn cây côn gỗ, một, hai dây xích sắt đồng loạt nhằm huynh đệ họ Lí mà đánh tới!
Lí Phúc, Lí Tuệ đột nhiên bị tập kích, không kịp rút kiếm vội phi thân lùi lại, tất cả vũ khí đều đánh vào khoảng không.
Đường Khẳng thét lên một tiếng, quơ tay ra sau nắm lấy hai thanh kiếm, thành ra tay phải cầm đại đao, tay trái nắm chặt song kiếm, hô to: “Chớ để bọn chúng đoạt được kiếm, chớ để bọn chúng đoạt được kiếm!”
Một thân võ công của huynh đệ họ Lí chủ yếu là ở phương diện kiếm thuật, hiện giờ bọn chúng sơ suất mất kiếm, đảm khí giảm quá nửa, quát: “To gan! Các ngươi làm như vậy là ý gì chứ?”
Gã nha dịch kêu gọi mọi người ra tay đầu tiên chính là hán tử trên tửu lâu hôm nọ, gã nói: “Cũng chẳng có ý tứ gì cả. Thiết nhị gia là lão tổ tông trong nghề của chúng ta, ngài quang minh lỗi lạc, quyết không thể biết luật mà lại phạm luật. Các ngươi muốn bắt ngài, lần này chúng ta đành phải đắc tội thôi.”
Lí Phúc giận dữ quát: “Hỉ Lai Cẩm, các ngươi phạm thượng như vậy, có biết là mắc tội gì không?”
Gã hán tử nọ quắc mắt, hoành ngang đao đáp: “Đắc tội rồi!”
Lí Tuệ nói: “Thiết Thủ đúng là đã phạm pháp, không tin các ngươi cứ hỏi hắn xem!”
Mọi người đều nhìn về phía Thiết Thủ, chàng nặng nề gật gật đầu, giọng nói có vẻ ngại ngần trúc trắc: “Chư vị trượng nghĩa ra tay giúp đỡ bọn tại hạ thực là chí nhân chí nghĩa, chỉ có điều tại hạ quả thực đã từng phạm vào vương pháp. Xin chư vị dẫn Đường huynh đệ vốn không liên quan gì đến chuyện này rời khỏi đây, tại hạ cảm kích vô cùng.” Trong lúc chàng gặp phải khó khăn, đám bằng hữu trong Lục Phiến môn mà bình sinh chàng chưa từng gặp bao giờ này lại có thể vứt bỏ quan tước xả thân bảo hộ chàng như vậy, trong lòng chàng đương nhiên cảm động khôn cùng. Nhưng ước lượng tình thế, Thiết Thủ nhận định những người này chỉ e vẫn không phải là đối thủ của Phúc Tuệ Song Tu, lại càng sợ đám dũng sĩ trung can nghĩa đảm này sẽ vì chàng mà bị liên lụy, nên chàng ra sức khuyên bảo bọn họ chớ có nhúng tay vào chuyện này.
Thiết Thủ vừa nói như vậy, gã Hỉ Lai Cẩm nọ sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Thiết nhị gia, ngài thật sự đã phạm tội à?”
Thiết Thủ đáp: “Phải.”
Hỉ Lai Cẩm vung đao lên nói: “Vậy thì chúng ta cùng phạm tội, cũng giống như ngài vậy!”
Đám nha dịch phía sau gã cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng! Chúng ta cũng phạm tội!”
“Dù sao bây giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi, chi bằng làm thịt hai tên tiểu tử này!”
“Chúng ta ăn cơm nhận lộc tại chốn cửa công này đều là vì coi trọng nghĩa khí, đương nhiên không thể để cho hai tên cáo mượn oai hùm này hành hạ hảo hán được!”
Thiết Thủ thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi niềm cảm kích không tên. Chàng đang muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng lại nghĩ hiện giờ mọi người tay đã nhúng chàm, nếu như để Phúc Tuệ Song Tu còn mạng, e rằng những người này sẽ không thể có được lấy một ngày yên ổn, trong lòng chàng bất chợt cảm thấy khẩn trương.
Lí Phúc cười lạnh: “Hay, các ngươi không biết tốt xấu. Chúng ta trước hết cứ giết hết bọn ngươi, rồi sau đó sẽ đến lượt Thiết Thủ!”
Lí Tuệ nói: “Kẻ nào cũng phải giết hết, không lưu lại một cái mạng chó nào cả!”
Hỉ Lai Cẩm cười lạnh: “Để xem ai mới không lưu lại mạng chó của ai!” Nhóm sai dịch lại vung đao vẩy kiếm, lao vào chém giết.
Võ công của những người này nếu ứng phó với một vài võ lâm nhân sĩ bình thường hoặc đám lưu manh du đãng thì thừa sức, nhưng võ công của Lí Phúc, Lí Tuệ đều không phải tầm thường. Nếu không ỷ vào số đông, lại cộng thêm việc anh em họ Lí sơ ý để mất kiếm thì mấy người này đã sớm bị Phúc Tuệ Song Tu giết không còn một mạng.
Huynh đệ họ Lí tay không tấc sắt khổ chiến một hồi, tuy trên người bị một vài vết thương nhưng cũng đã đánh gục bốn, năm gã sai dịch. Lí Phúc lại càng hiển lộ thần uy, đoạt được một cây lân giác đao*, trong chớp mắt lại đả thương hai người nữa. Đường Khẳng vội xé toạc áo băng vết thương đằng sau gáy lại, gia nhập vào đám đông, cùng hợp lực với năm người nhóm Hỉ Lai Cẩm địch lại Lí Phúc, còn tám người khác hợp lại chiến Lí Tuệ.
Lí Tuệ thấy đánh một hồi lâu mà vẫn chưa thắng thế, trong lòng bực bội, đột nhiên lấy ra một hồ lô màu xanh tím, cười gằn: “Được lắm, cho các ngươi nếm mùi hồ lô tam bảo một chút.”
Thiết Thủ gắng sức thét lên: “Mau lùi!”
Trong lúc tám người nọ nửa muốn lùi lại, nửa còn đang phân vân không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lí Tuệ đã mở nút đậy hồ lô.
Hồ lô đã được mở nhưng lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Lí Tuệ giật mình ngạc nhiên, hắn đã từng nghe qua uy lực một chiêu tối hậu Mộng Huyễn Thiên La này khi “Bạch Phát Cuồng Nhân” Nhiếp Thiên Sầu sử dụng Hồ Lô Tam Bảo trong vụ án Khô Lâu Họa ngày trước. Nhưng lúc cái hồ lô này mở ra thì ngay cả một giọt rượu cũng không có, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Lí Tuệ kinh hãi, trong khi đang muốn lùi lại một bên để chống trả công thế của tám người nọ thì đột nhiên phát giác toàn bộ tám kẻ này đã đứng ngây ra tại đương trường, ngay cả động tác tay hay biểu tình trên mặt đều tựa như bị người khác dùng thủ pháp nặng chế trụ vậy, cả thân thể “đông cứng” lại một chỗ, mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Lí Tuệ trong lòng vui sướng, không ngờ nổi hồ lô trong tay mình lại có uy lực vô hình như vậy. Khi hắn đang định ra tay chém giết tám người này thì đột nhiên phát hiện tay chân của bản thân cũng tựa như bị một sợi tơ vô hình cột chặt, không thể nào động đậy được!
Lí Tuệ cả kinh biết đây không phải chuyện vừa, bèn vội vàng vận lực giãy giụa, nhưng không giãy giụa thì còn khá, càng giãy giụa người lại càng giống như ở trong tổ kén , màng tơ ở bên ngoài lại càng ken dày đặc thêm. Mà những sợi tơ này lại hoàn toàn vô hình, cắt không đứt, rối bung cả lên. Lí Tuệ mới chỉ vùng vẫy vài cái mà toàn thân đã cứng cả lại. Có điều hắn vẫn khá hơn tám người nọ, có thể gắng gượng di dộng được một chút: mắt còn có thể chớp, miệng còn có thể nói.
Tuy nhiên lúc này ngoại trừ hoảng sợ ra, Lí Tuệ cũng chẳng còn lời gì có thể nói được.
Thiết Thủ nhìn thấy tình hình liền biết ngay Lí Tuệ vì không biết cách dùng Hồ Lô Tam Bảo, nhất thời mở loạn ra, dẫn tới kết quả là “Mộng Huyễn Thiên La, Lục Mẫu Tiềm Hình Ti” vang danh thiên hạ cũng đồng thời trói chặt hắn lại, không cách nào tự mình thoát ra được.
Cuộc chiến giữa Lí Phúc với bọn Hỉ Lai Cẩm và Đường Khẳng ở phía bên kia cũng vẫn đang ở thế cân bằng, bất phân thắng bại. Đột nhiên vang lên một tràng huýt sáo, có ba người đột ngột tiến vào phòng.
Ba người này bước đi mà không hề phát ra tiếng động, thần tình cũng vô cùng nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Một người lạnh lùng ổn định.
Một người dữ dội, tràn đầy uy mãnh.
Một người đầy vẻ gan dạ cơ trí.
Thiết Thủ vừa nhìn thấy ba kẻ này, trong lòng não nề tựa hồ muốn ngửa mặt lên trời mà than trời hại ta rồi!
Ba người này chính là ba thuộc hạ thân tín của Cố Tích Triều: một Hoắc Loạn Bộ vừa dũng mãnh lại vừa có định lực, một Tống Loạn Thủy vừa dũng mãnh vừa can đảm hơn người và một Phùng Loạn Hổ vừa dũng mãnh lại vừa có phản ứng nhanh nhẹn kinh hồn.
Ba người này đã đến thì đám Đường Khẳng, Hỉ Lai Cẩm quyết không phải là đối thủ của bọn chúng.
Khi Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy vào đến nơi, cả ba đưa mắt nhìn nhau, không đi giải nguy của Lí Tuệ, cũng không đến giúp Lí Phúc mà lại tiến đến chỗ Thiết Thủ.
Lí Phúc vừa đánh vừa tức giận gọi: “Này, các ngươi mau tới đây…“, đồng thời đánh bật đao của Hỉ Lai Cẩm ngược trở lại.
Hoắc Loạn Bộ vờ vịt hỏi: “Ngươi nói gì?”
Lí Phúc soạt soạt soạt liên tiếp đỡ mấy đao, đẩy Hỉ Lai Cẩm ra mở đường, nhưng do dùng đao không thuận tay nên bị Đường Khẳng toàn lực chém xuống một nhát làm đao của hắn bị chấn bay, rơi xuống đất đánh cộp một tiếng. Lí Phúc phải vội vã thét gọi: “Mau lại thu tập mấy tên khốn này!”
Hoắc Loạn Bộ đáp: “Hai vị huynh đệ Lí gia hôm nay có thể lập được công to, còn chúng ta suýt nữa thì phải làm trâu chậm uống nước đục, húp tí đầu thừa đuôi thẹo còn sót lại.”
Phùng Loạn Hổ tiếp: “May mà chúng ta quay lại nhanh.”
Tống Loan Thủy hậm hực nói: “Giúp ngươi không bằng đi bắt tên khâm phạm số một này!” Hắn đang tiến lên định bắt Thiết Thủ thì Đường Khẳng thét lên một tiếng, hoành đao cản lại. Bớt đi được một địch thủ liều mạng lăn xả không biết sống chết như Đường Khẳng, lập tức Lí Phúc có thể miễn cưỡng chống cự được với nhóm sai dịch còn lại.
Hoắc Loạn Bộ nói với Tống Loạn Thủy: “Kẻ này nhường ngươi giải quyết.” Tống Loạn Thủy nhấc Kim Qua Chùy lên chặn Đường Khẳng lại giao đấu.
Phùng Loạn Hổ tiến lên trước đang định bắt Thiết Thủ thì Hoắc Loạn Bộ nói: “Đêm dài lắm mộng, chi bằng giết cho yên chuyện!”
Phùng Loạn Hổ suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Chính hợp ý ta.” Hắn đang định động thủ thì đột nhiên cửa phòng kẹt một tiếng, mở toang ra.
Kì thật thì cái gọi là “cửa phòng” ấy đã sớm không thể tính là cửa ra vào được nữa rồi, bởi trước đó đã bị Vương Mệnh Quân xô nát, người nào cũng có thể tùy tiện bước vào. Tuy nhiên người đang bước vào vẫn dùng tay đẩy cửa ra để tiến vào, tựa như sợ rằng nếu dùng lực quá mạnh sẽ khiến cho cửa bị hư hại. Người này đối xử với tấm cửa phòng tả tơi rách nát giống như thể vuốt ve vỗ về con vật cưng tự mình nuôi trong nhà vậy.
Đó chính là lão chưởng quầy.
Lão mang theo một chiếc đèn dầu, đưa cặp mắt già cả, mờ đục chầm chậm nhìn ngó xung quanh, nói: “Tất cả chớ có đánh nhau nữa.” Câu nói này của lão vang lên nghe thật yếu ớt, nhưng sau khi lão vừa dứt lời, cục thế tại đương trường đã có chuyển biến vô cùng lớn.
Từ dưới nền đất, trên mái nhà, ngoài cửa sổ, qua sàn gác, có trên ba mươi người cùng một lúc đột nhiên xuất hiện. Võ công thân thủ của đám người này e là không hề kém cạnh Đường Khẳng, hơn nữa động tác lại nhanh nhẹn linh hoạt, phối hợp kín kẽ không hề có sơ hở.
Mấy người này thình lình xuất hiện, tựa như sấm đánh không kịp bưng tai, lập tức giáp kích, chỉ trong chớp mắt đã chế trụ được Hỉ Lai Cẩm và năm gã sai nha.
Lí Phúc hết sức mừng rỡ, ngỡ rằng viện thủ đã đến, nào ngờ hơn một nửa nhóm người này nhanh chóng áp sát khống chế hắn. Hơn mười người còn lại thì bao vây bọn Phùng Loạn Hổ, Tống Loạn Thủy và Hoắc Loạn Bộ.
“Tam Loạn” tức thì phát giác ra việc này không phải chuyện vừa. Phùng Loạn Hổ liền giơ tay lên vỗ ba cái, lão chưởng quầy điềm nhiên nói: “Không ích gì đâu, ở bên ngoài ta còn có mười mấy người nữa, đám quan binh các ngươi mang đến đã bị khống chế hết cả rồi.” Rồi lão đột nhiên cao giọng gọi: “Tiểu Thịnh Tử!”
Một người từ bên ngoài vụt tiến vào, chính là gã tiểu nhị “Tiểu Thịnh Tử”. Chỉ thấy gã cung cung kính kính cúi người bẩm báo với lão chưởng quầy: “Sư phụ, ba mươi tư người, không nhiều không ít, tất cả đều đã được giải quyết xong.”
Lão chưởng quầy nhíu đôi lông mày bạc trắng , tựa như có chút ưu tư: “Không có lệnh của ta, không được sát thương mạng người, rõ chưa?!”
Gã Tiểu Thịnh Tử cung kính đáp: “Dạ!”
Hoắc Loạn Bộ mắt thấy tình hình không ổn, muốn lao đến chỗ Thiết Thủ đang nằm trên giường, nhưng lão chưởng quầy đã khoan thai châm tẩu thuốc đứng ngay trước giường.
Hoắc Loạn Bộ vừa kinh vừa sợ, không sao ngờ nổi tại cái địa phương nhỏ như cái đấu đong gạo này lại xuất hiện một nhân vật có bãn lãnh cao cường như vậy, thất thanh hỏi: “Các hạ là ai?”
Lão chưởng quầy không đáp lời hắn mà quay qua hỏi Tiểu Thịnh Tử: “Lão nhân gia có thật sẽ đến đây không?”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Sẽ đến ngay tức thì thôi.”
Lão chưởng quầy hỏi lại: “Chỗ này…?”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Cần dùng ngay lập tức.” Chỉ có điều lúc trả lời hai câu hỏi này, thần thái Tiểu Thịnh Tử hoàn toàn khác với vẻ kính cẩn cung kính lúc trước, ngược lại còn có vẻ giống như gã là người chủ trì đại cục.
Lão chưởng quầy dùng tay vân vê chòm râu xam xám bàng bạc của lão, đoạn giống như hạ quyết tâm làm một việc trọng đại, ra lệnh: “Bắt hết cả lại!”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Dạ!” Tả quyền hữu chưởng của gã nhanh chóng công tới Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ.
Hoắc Loạn Bộ và Phùng Loạn Hổ hai tên, kẻ xuất quyền, người tung chưởng, đón đỡ một quyền một chưởng này của Tiểu Thịnh Tử. Cả hai không hẹn mà đều có cùng chung ý nghĩ phải tra ra lai lịch môn phái của đám người này.
Hoắc Loạn Bộ dùng quyền đối quyền, trong thoáng chốc lúc hai quyền vừa va chạm, y chợt cảm thấy chân phải tê tê. Cùng lúc đó, Phùng Loạn Hổ lấy chưởng đỡ chưởng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tựa như bị một ngón tay đâm vào một cái. Hai người giật mình kinh hãi, đồng thời nhớ tới một người cực kỳ khó đối phó trên giang hồ - “Vi Áp Mao?!”
Nhị Loạn vừa thốt ra thành tiếng, hơn ba mươi cao thủ võ lâm nọ đồng loạt cùng ra tay, hai người khó lòng cự lại số đông, nên chỉ sau hai mươi chiêu đành phải thúc thủ chịu trói.
Còn Tống Loạn Thủy thì đã sớm bị lão chưởng quầy dùng tẩu thuốc trên tay phong bế huyệt đạo từ trước đó.
Hoắc Loạn Bộ kinh hoàng khó tin, hỏi: “Ngươi… là Vi Áp Mao?”
Tiểu Thịnh Tử cười đáp: “Ta gọi là Vũ Toàn Thịnh, ngoại hiệu chỉ có hai chữ, kêu là Xùng Phong. Mấy chiêu vừa rồi của ta là một bộ võ công hoàn toàn trái ngược với đạo lý võ học thông thường: đánh vào tay của địch nhân nhưng lại làm chân địch nhân bị thương, dùng chưởng tiếp chưởng mà kỳ thật lại gây thương tích cho địch nhân bằng ngón tay. Tất cả những chiêu số võ công này đều là do sư phụ của ta chỉ dạy.”
Y hướng về phía lão chưởng quầy nói: “Sư phụ của ta đương nhiên là ông ấy.”
Lão chưởng quầy rít một hơi thuốc, tiếp lời: “Ta chính là Vi Áp Mao.” Rồi lão nói với Vũ Toàn Thịnh: “Còn không mau thu thập đi, lão nhân gia đến bây giờ!” Vừa dứt lời, lão xoay qua nói với Thiết Thủ: “Thiết nhị gia xin thứ lỗi, ngay cả người cũng phải chịu khuất tất một chút.” Nói rồi lão ra tay điểm vào huyệt đạo của Thiết Thủ.
Thiết Thủ không hề tránh né, cũng không có ý tránh né.
Chàng biết rõ với thể lực lúc này của mình, e rằng muốn tránh khỏi một đòn của người thường cũng không dễ, huống hồ gì người xuất thủ lại là Vi Áp Mao.
Hơn ba chục năm về trước Vi Áp Mao đã vang danh là một đạo tặc hiệp nghĩa. Không chỉ làm đạo tặc, cả bảy mươi hai ngành nghề, món nào lão cũng đã từng làm qua: từ nhặt phân làm phân bón đến mua bán hoa trên phố, cuối cùng còn ra làm quan, nghe nói lão còn khiến mười bảy tên quan tham trứ danh phải đồng loạt tố cáo lão “ăn hối lộ làm điều phi pháp”. Khi lão làm quan không được bèn đi làm giặc. Tuy gần bốn, năm năm trở lại đây lão đã mai danh ẩn tích không thấy có phong thanh gì, nhưng quái chiêu “Chỉ đông đánh tây, giơ tay mà lại đá chân, đánh bản thân mà làm người khác bị thương” của lão đã sớm xưng tuyệt giang hồ, được truyền tụng trong một thời gian dài.
Còn ba mươi mấy nhân vật võ lâm này, xem trang phục và cách xuất thủ của bọn họ, có vẻ như trong nhóm có cả đệ tử danh môn chính phái, hảo hán lục lâm lẫn hảo thủ thuộc tà ma ngoại đạo, không một ai trong số này là dễ trêu vào. Đám người này tụ tập lại đây, xem ra đang muốn hợp tác hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng trọng đại: Đợi lão nhân gia đến.
Lão nhân gia là ai?
Thiết Thủ trước giờ chưa từng thấy qua một chiến trường rối loạn, bừa bãi nào lại được thu dọn nhanh gọn đến vậy dưới sự đồng tâm hiệp lực của nhóm người này. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã lấp bằng phẳng sạch sẽ các vết rạn nứt trên mặt đất, tu bổ hoàn thiện xong các chỗ hư hại; căn phòng tựa như hồi phục lại nguyên dạng trước đây của nó.
“Không được để sót lại bất kỳ một sơ hở nào,” Vi Áp Mao phân phó: “Một chút vết sước cũng không được lưu lại.”
Thiết Thủ không hiểu Vi Áp Mao cuối cùng là đứng về phe nào? – Vì sao lại chế trụ “Tam Loạn” cùng huynh đệ họ Lí, đồng thời khống chế bản thân chàng và đám người Đường Khẳng cùng Hỉ Lai Cẩm?
Nhưng Thiết Thủ biết Vi Áp Mao không hề có ác ý với mình; chí ít, rơi vào tay lão chắc chắn còn tốt hơn nhiều so với rơi vào tay đám người Phúc Tuệ Song Tu. Ít ra lúc Vi Áp Mao điểm huyệt, lão đã hạ thủ hết sức nhẹ nhàng, lưu lại những huyệt thập phần quan trọng để chàng sau khi bị phong bế vẫn có thể tranh thủ thời gian vận khí điều tức.
Cuối cùng đám võ lâm hào khách mang tất cả bọn họ đến một địa động ở tầng dưới – người bị áp giải sau cùng chính là Thiết Thủ. Vi Áp Mao hỏi Thiết Thủ: “Chúng ta muốn di chuyển mấy người này đi, nhưng lại không muốn bị ‘Mộng Huyễn Thiên La’ bắt trói. Thiết nhị gia là người sáng suốt, cũng là người hiểu đạo lý, có thể nói cho ta biết phương pháp được không?”
Thiết Thủ không cần suy nghĩ, đáp ngay: “”Chỉ cần cầm lấy thân hồ lô, người sẽ bị kéo đi theo.”
Vi Áp Mao cười hỏi: “Thiết nhị gia có yêu cầu gì không?”
Thiết Thủ đáp: “Bất kể chỗ này sẽ xảy ra chuyện gì, ta muốn được lưu lại ở đây.”
Vi Áp Mao nhíu đôi chân mày, đoạn cười hỏi: “Không hiềm chuyện ta sẽ phong bế huyệt điếc của tai ngài chứ?”
Thiết Thủ gật gật đầu.
Vi Áp Mao xuất thủ, đúng lúc này bên ngoài có tiếng hô vang: “Lão nhân gia đến.”
Chú thích:
* Cây đao có một mặt hình vảy, lượn sóng
Bọn chúng bạt kiếm hết sức nhanh chóng nhịp nhàng, vì vậy chỉ một tiếng choang vang lên, lập tức kiếm từ tay trái của Lí Phúc xuyên thẳng vào trong ống tay áo bên phải của Đường Khẳng, còn kiếm từ tay phải của Lí Tuệ lại xuyên vào ống tay áo bên trái của gã. Hai thanh kiếm xuyên khỏi áo từ xương bả vai giao chéo nhau tại xương sống sau cổ, ngay sau đó ép xuống, áp lên sau gáy của Đường Khẳng.
Đường Khẳng chỉ cảm thấy sau cổ nhói đau, đành phải cúi đầu xuống.
Lí Phúc cười nhạo: “Cúi đầu mà xong à?”
Lí Tuệ hét: “Quỳ!”
Đường Khẳng quát: “Không quỳ!”
Lí Phúc, Lí Tuệ nhìn nhau cười nói: “Ngày thường chúng ta thích nhất là những tên cứng đầu cứng cổ, tính khí quật cường như gã này!”
Lí Phúc kêu: “Đưa người đến đây!”
Đám nha dịch ở phía sau dạ ran một tiếng.
Lí Tuệ bảo: “Trước tiên hãy trói tên họ Thiết lại, rồi xem ta đùa giỡn tên tiểu tử cứng đầu cứng cổ này!”
Đám nha dịch lại ứng tiếng dạ ran.
Lí Phúc nháy mắt với Lí Tuệ một cái, cả hai hơi vận lực cổ tay cứa một đường lên gáy Đường Khẳng, máu phun ra như suối. Lí Phúc cười độc ác: “Thế nào hả? Cái danh hảo hán nghe thì hay nhưng làm thì không hay à…” Đột nhiên hắn lớn tiếng quát: “Sao vẫn còn chưa động thủ!”
Đám nha dịch phía sau lúc nãy đã ứng tiếng đáp lời, nhưng lại không động thủ bắt giữ Thiết Thủ. Một gã nha dịch trong đám vội vã tiến lên trước, cung kính hỏi: “Đại nhân, nhất định phải bắt ư?”
Lí Tuệ nhất thời tức nổ đom đóm mắt, trước giờ chỉ có hắn ra mệnh lệnh cho thuộc hạ, chứ chưa từng có một tên cấp dưới nào dám trái lời hay hỏi vặn lại. Hắn nổi cáu đến mức toàn thân run lên, giận dữ quát: “Bảo ngươi bắt người thì ngươi bắt người, lại còn hỏi han cái gì?”
Gã nha dịch nọ lớn tiếng đáp: “Được!” Hắn vung tay một cái, tức thì bảy, tám phiến đao, năm, sáu thanh kiếm, ba, bốn cây côn gỗ, một, hai dây xích sắt đồng loạt nhằm huynh đệ họ Lí mà đánh tới!
Lí Phúc, Lí Tuệ đột nhiên bị tập kích, không kịp rút kiếm vội phi thân lùi lại, tất cả vũ khí đều đánh vào khoảng không.
Đường Khẳng thét lên một tiếng, quơ tay ra sau nắm lấy hai thanh kiếm, thành ra tay phải cầm đại đao, tay trái nắm chặt song kiếm, hô to: “Chớ để bọn chúng đoạt được kiếm, chớ để bọn chúng đoạt được kiếm!”
Một thân võ công của huynh đệ họ Lí chủ yếu là ở phương diện kiếm thuật, hiện giờ bọn chúng sơ suất mất kiếm, đảm khí giảm quá nửa, quát: “To gan! Các ngươi làm như vậy là ý gì chứ?”
Gã nha dịch kêu gọi mọi người ra tay đầu tiên chính là hán tử trên tửu lâu hôm nọ, gã nói: “Cũng chẳng có ý tứ gì cả. Thiết nhị gia là lão tổ tông trong nghề của chúng ta, ngài quang minh lỗi lạc, quyết không thể biết luật mà lại phạm luật. Các ngươi muốn bắt ngài, lần này chúng ta đành phải đắc tội thôi.”
Lí Phúc giận dữ quát: “Hỉ Lai Cẩm, các ngươi phạm thượng như vậy, có biết là mắc tội gì không?”
Gã hán tử nọ quắc mắt, hoành ngang đao đáp: “Đắc tội rồi!”
Lí Tuệ nói: “Thiết Thủ đúng là đã phạm pháp, không tin các ngươi cứ hỏi hắn xem!”
Mọi người đều nhìn về phía Thiết Thủ, chàng nặng nề gật gật đầu, giọng nói có vẻ ngại ngần trúc trắc: “Chư vị trượng nghĩa ra tay giúp đỡ bọn tại hạ thực là chí nhân chí nghĩa, chỉ có điều tại hạ quả thực đã từng phạm vào vương pháp. Xin chư vị dẫn Đường huynh đệ vốn không liên quan gì đến chuyện này rời khỏi đây, tại hạ cảm kích vô cùng.” Trong lúc chàng gặp phải khó khăn, đám bằng hữu trong Lục Phiến môn mà bình sinh chàng chưa từng gặp bao giờ này lại có thể vứt bỏ quan tước xả thân bảo hộ chàng như vậy, trong lòng chàng đương nhiên cảm động khôn cùng. Nhưng ước lượng tình thế, Thiết Thủ nhận định những người này chỉ e vẫn không phải là đối thủ của Phúc Tuệ Song Tu, lại càng sợ đám dũng sĩ trung can nghĩa đảm này sẽ vì chàng mà bị liên lụy, nên chàng ra sức khuyên bảo bọn họ chớ có nhúng tay vào chuyện này.
Thiết Thủ vừa nói như vậy, gã Hỉ Lai Cẩm nọ sắc mặt trầm xuống, hỏi: “Thiết nhị gia, ngài thật sự đã phạm tội à?”
Thiết Thủ đáp: “Phải.”
Hỉ Lai Cẩm vung đao lên nói: “Vậy thì chúng ta cùng phạm tội, cũng giống như ngài vậy!”
Đám nha dịch phía sau gã cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng! Chúng ta cũng phạm tội!”
“Dù sao bây giờ muốn rút lui cũng không kịp nữa rồi, chi bằng làm thịt hai tên tiểu tử này!”
“Chúng ta ăn cơm nhận lộc tại chốn cửa công này đều là vì coi trọng nghĩa khí, đương nhiên không thể để cho hai tên cáo mượn oai hùm này hành hạ hảo hán được!”
Thiết Thủ thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên một nỗi niềm cảm kích không tên. Chàng đang muốn lên tiếng khuyên bảo, nhưng lại nghĩ hiện giờ mọi người tay đã nhúng chàm, nếu như để Phúc Tuệ Song Tu còn mạng, e rằng những người này sẽ không thể có được lấy một ngày yên ổn, trong lòng chàng bất chợt cảm thấy khẩn trương.
Lí Phúc cười lạnh: “Hay, các ngươi không biết tốt xấu. Chúng ta trước hết cứ giết hết bọn ngươi, rồi sau đó sẽ đến lượt Thiết Thủ!”
Lí Tuệ nói: “Kẻ nào cũng phải giết hết, không lưu lại một cái mạng chó nào cả!”
Hỉ Lai Cẩm cười lạnh: “Để xem ai mới không lưu lại mạng chó của ai!” Nhóm sai dịch lại vung đao vẩy kiếm, lao vào chém giết.
Võ công của những người này nếu ứng phó với một vài võ lâm nhân sĩ bình thường hoặc đám lưu manh du đãng thì thừa sức, nhưng võ công của Lí Phúc, Lí Tuệ đều không phải tầm thường. Nếu không ỷ vào số đông, lại cộng thêm việc anh em họ Lí sơ ý để mất kiếm thì mấy người này đã sớm bị Phúc Tuệ Song Tu giết không còn một mạng.
Huynh đệ họ Lí tay không tấc sắt khổ chiến một hồi, tuy trên người bị một vài vết thương nhưng cũng đã đánh gục bốn, năm gã sai dịch. Lí Phúc lại càng hiển lộ thần uy, đoạt được một cây lân giác đao*, trong chớp mắt lại đả thương hai người nữa. Đường Khẳng vội xé toạc áo băng vết thương đằng sau gáy lại, gia nhập vào đám đông, cùng hợp lực với năm người nhóm Hỉ Lai Cẩm địch lại Lí Phúc, còn tám người khác hợp lại chiến Lí Tuệ.
Lí Tuệ thấy đánh một hồi lâu mà vẫn chưa thắng thế, trong lòng bực bội, đột nhiên lấy ra một hồ lô màu xanh tím, cười gằn: “Được lắm, cho các ngươi nếm mùi hồ lô tam bảo một chút.”
Thiết Thủ gắng sức thét lên: “Mau lùi!”
Trong lúc tám người nọ nửa muốn lùi lại, nửa còn đang phân vân không hiểu chuyện gì xảy ra thì Lí Tuệ đã mở nút đậy hồ lô.
Hồ lô đã được mở nhưng lại chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Lí Tuệ giật mình ngạc nhiên, hắn đã từng nghe qua uy lực một chiêu tối hậu Mộng Huyễn Thiên La này khi “Bạch Phát Cuồng Nhân” Nhiếp Thiên Sầu sử dụng Hồ Lô Tam Bảo trong vụ án Khô Lâu Họa ngày trước. Nhưng lúc cái hồ lô này mở ra thì ngay cả một giọt rượu cũng không có, chứ đừng nói đến những thứ khác.
Lí Tuệ kinh hãi, trong khi đang muốn lùi lại một bên để chống trả công thế của tám người nọ thì đột nhiên phát giác toàn bộ tám kẻ này đã đứng ngây ra tại đương trường, ngay cả động tác tay hay biểu tình trên mặt đều tựa như bị người khác dùng thủ pháp nặng chế trụ vậy, cả thân thể “đông cứng” lại một chỗ, mắt cũng không hề chớp lấy một cái.
Lí Tuệ trong lòng vui sướng, không ngờ nổi hồ lô trong tay mình lại có uy lực vô hình như vậy. Khi hắn đang định ra tay chém giết tám người này thì đột nhiên phát hiện tay chân của bản thân cũng tựa như bị một sợi tơ vô hình cột chặt, không thể nào động đậy được!
Lí Tuệ cả kinh biết đây không phải chuyện vừa, bèn vội vàng vận lực giãy giụa, nhưng không giãy giụa thì còn khá, càng giãy giụa người lại càng giống như ở trong tổ kén , màng tơ ở bên ngoài lại càng ken dày đặc thêm. Mà những sợi tơ này lại hoàn toàn vô hình, cắt không đứt, rối bung cả lên. Lí Tuệ mới chỉ vùng vẫy vài cái mà toàn thân đã cứng cả lại. Có điều hắn vẫn khá hơn tám người nọ, có thể gắng gượng di dộng được một chút: mắt còn có thể chớp, miệng còn có thể nói.
Tuy nhiên lúc này ngoại trừ hoảng sợ ra, Lí Tuệ cũng chẳng còn lời gì có thể nói được.
Thiết Thủ nhìn thấy tình hình liền biết ngay Lí Tuệ vì không biết cách dùng Hồ Lô Tam Bảo, nhất thời mở loạn ra, dẫn tới kết quả là “Mộng Huyễn Thiên La, Lục Mẫu Tiềm Hình Ti” vang danh thiên hạ cũng đồng thời trói chặt hắn lại, không cách nào tự mình thoát ra được.
Cuộc chiến giữa Lí Phúc với bọn Hỉ Lai Cẩm và Đường Khẳng ở phía bên kia cũng vẫn đang ở thế cân bằng, bất phân thắng bại. Đột nhiên vang lên một tràng huýt sáo, có ba người đột ngột tiến vào phòng.
Ba người này bước đi mà không hề phát ra tiếng động, thần tình cũng vô cùng nhanh nhẹn, dũng mãnh.
Một người lạnh lùng ổn định.
Một người dữ dội, tràn đầy uy mãnh.
Một người đầy vẻ gan dạ cơ trí.
Thiết Thủ vừa nhìn thấy ba kẻ này, trong lòng não nề tựa hồ muốn ngửa mặt lên trời mà than trời hại ta rồi!
Ba người này chính là ba thuộc hạ thân tín của Cố Tích Triều: một Hoắc Loạn Bộ vừa dũng mãnh lại vừa có định lực, một Tống Loạn Thủy vừa dũng mãnh vừa can đảm hơn người và một Phùng Loạn Hổ vừa dũng mãnh lại vừa có phản ứng nhanh nhẹn kinh hồn.
Ba người này đã đến thì đám Đường Khẳng, Hỉ Lai Cẩm quyết không phải là đối thủ của bọn chúng.
Khi Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy vào đến nơi, cả ba đưa mắt nhìn nhau, không đi giải nguy của Lí Tuệ, cũng không đến giúp Lí Phúc mà lại tiến đến chỗ Thiết Thủ.
Lí Phúc vừa đánh vừa tức giận gọi: “Này, các ngươi mau tới đây…“, đồng thời đánh bật đao của Hỉ Lai Cẩm ngược trở lại.
Hoắc Loạn Bộ vờ vịt hỏi: “Ngươi nói gì?”
Lí Phúc soạt soạt soạt liên tiếp đỡ mấy đao, đẩy Hỉ Lai Cẩm ra mở đường, nhưng do dùng đao không thuận tay nên bị Đường Khẳng toàn lực chém xuống một nhát làm đao của hắn bị chấn bay, rơi xuống đất đánh cộp một tiếng. Lí Phúc phải vội vã thét gọi: “Mau lại thu tập mấy tên khốn này!”
Hoắc Loạn Bộ đáp: “Hai vị huynh đệ Lí gia hôm nay có thể lập được công to, còn chúng ta suýt nữa thì phải làm trâu chậm uống nước đục, húp tí đầu thừa đuôi thẹo còn sót lại.”
Phùng Loạn Hổ tiếp: “May mà chúng ta quay lại nhanh.”
Tống Loan Thủy hậm hực nói: “Giúp ngươi không bằng đi bắt tên khâm phạm số một này!” Hắn đang tiến lên định bắt Thiết Thủ thì Đường Khẳng thét lên một tiếng, hoành đao cản lại. Bớt đi được một địch thủ liều mạng lăn xả không biết sống chết như Đường Khẳng, lập tức Lí Phúc có thể miễn cưỡng chống cự được với nhóm sai dịch còn lại.
Hoắc Loạn Bộ nói với Tống Loạn Thủy: “Kẻ này nhường ngươi giải quyết.” Tống Loạn Thủy nhấc Kim Qua Chùy lên chặn Đường Khẳng lại giao đấu.
Phùng Loạn Hổ tiến lên trước đang định bắt Thiết Thủ thì Hoắc Loạn Bộ nói: “Đêm dài lắm mộng, chi bằng giết cho yên chuyện!”
Phùng Loạn Hổ suy nghĩ một lúc rồi bảo: “Chính hợp ý ta.” Hắn đang định động thủ thì đột nhiên cửa phòng kẹt một tiếng, mở toang ra.
Kì thật thì cái gọi là “cửa phòng” ấy đã sớm không thể tính là cửa ra vào được nữa rồi, bởi trước đó đã bị Vương Mệnh Quân xô nát, người nào cũng có thể tùy tiện bước vào. Tuy nhiên người đang bước vào vẫn dùng tay đẩy cửa ra để tiến vào, tựa như sợ rằng nếu dùng lực quá mạnh sẽ khiến cho cửa bị hư hại. Người này đối xử với tấm cửa phòng tả tơi rách nát giống như thể vuốt ve vỗ về con vật cưng tự mình nuôi trong nhà vậy.
Đó chính là lão chưởng quầy.
Lão mang theo một chiếc đèn dầu, đưa cặp mắt già cả, mờ đục chầm chậm nhìn ngó xung quanh, nói: “Tất cả chớ có đánh nhau nữa.” Câu nói này của lão vang lên nghe thật yếu ớt, nhưng sau khi lão vừa dứt lời, cục thế tại đương trường đã có chuyển biến vô cùng lớn.
Từ dưới nền đất, trên mái nhà, ngoài cửa sổ, qua sàn gác, có trên ba mươi người cùng một lúc đột nhiên xuất hiện. Võ công thân thủ của đám người này e là không hề kém cạnh Đường Khẳng, hơn nữa động tác lại nhanh nhẹn linh hoạt, phối hợp kín kẽ không hề có sơ hở.
Mấy người này thình lình xuất hiện, tựa như sấm đánh không kịp bưng tai, lập tức giáp kích, chỉ trong chớp mắt đã chế trụ được Hỉ Lai Cẩm và năm gã sai nha.
Lí Phúc hết sức mừng rỡ, ngỡ rằng viện thủ đã đến, nào ngờ hơn một nửa nhóm người này nhanh chóng áp sát khống chế hắn. Hơn mười người còn lại thì bao vây bọn Phùng Loạn Hổ, Tống Loạn Thủy và Hoắc Loạn Bộ.
“Tam Loạn” tức thì phát giác ra việc này không phải chuyện vừa. Phùng Loạn Hổ liền giơ tay lên vỗ ba cái, lão chưởng quầy điềm nhiên nói: “Không ích gì đâu, ở bên ngoài ta còn có mười mấy người nữa, đám quan binh các ngươi mang đến đã bị khống chế hết cả rồi.” Rồi lão đột nhiên cao giọng gọi: “Tiểu Thịnh Tử!”
Một người từ bên ngoài vụt tiến vào, chính là gã tiểu nhị “Tiểu Thịnh Tử”. Chỉ thấy gã cung cung kính kính cúi người bẩm báo với lão chưởng quầy: “Sư phụ, ba mươi tư người, không nhiều không ít, tất cả đều đã được giải quyết xong.”
Lão chưởng quầy nhíu đôi lông mày bạc trắng , tựa như có chút ưu tư: “Không có lệnh của ta, không được sát thương mạng người, rõ chưa?!”
Gã Tiểu Thịnh Tử cung kính đáp: “Dạ!”
Hoắc Loạn Bộ mắt thấy tình hình không ổn, muốn lao đến chỗ Thiết Thủ đang nằm trên giường, nhưng lão chưởng quầy đã khoan thai châm tẩu thuốc đứng ngay trước giường.
Hoắc Loạn Bộ vừa kinh vừa sợ, không sao ngờ nổi tại cái địa phương nhỏ như cái đấu đong gạo này lại xuất hiện một nhân vật có bãn lãnh cao cường như vậy, thất thanh hỏi: “Các hạ là ai?”
Lão chưởng quầy không đáp lời hắn mà quay qua hỏi Tiểu Thịnh Tử: “Lão nhân gia có thật sẽ đến đây không?”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Sẽ đến ngay tức thì thôi.”
Lão chưởng quầy hỏi lại: “Chỗ này…?”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Cần dùng ngay lập tức.” Chỉ có điều lúc trả lời hai câu hỏi này, thần thái Tiểu Thịnh Tử hoàn toàn khác với vẻ kính cẩn cung kính lúc trước, ngược lại còn có vẻ giống như gã là người chủ trì đại cục.
Lão chưởng quầy dùng tay vân vê chòm râu xam xám bàng bạc của lão, đoạn giống như hạ quyết tâm làm một việc trọng đại, ra lệnh: “Bắt hết cả lại!”
Tiểu Thịnh Tử đáp: “Dạ!” Tả quyền hữu chưởng của gã nhanh chóng công tới Phùng Loạn Hổ và Hoắc Loạn Bộ.
Hoắc Loạn Bộ và Phùng Loạn Hổ hai tên, kẻ xuất quyền, người tung chưởng, đón đỡ một quyền một chưởng này của Tiểu Thịnh Tử. Cả hai không hẹn mà đều có cùng chung ý nghĩ phải tra ra lai lịch môn phái của đám người này.
Hoắc Loạn Bộ dùng quyền đối quyền, trong thoáng chốc lúc hai quyền vừa va chạm, y chợt cảm thấy chân phải tê tê. Cùng lúc đó, Phùng Loạn Hổ lấy chưởng đỡ chưởng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay tựa như bị một ngón tay đâm vào một cái. Hai người giật mình kinh hãi, đồng thời nhớ tới một người cực kỳ khó đối phó trên giang hồ - “Vi Áp Mao?!”
Nhị Loạn vừa thốt ra thành tiếng, hơn ba mươi cao thủ võ lâm nọ đồng loạt cùng ra tay, hai người khó lòng cự lại số đông, nên chỉ sau hai mươi chiêu đành phải thúc thủ chịu trói.
Còn Tống Loạn Thủy thì đã sớm bị lão chưởng quầy dùng tẩu thuốc trên tay phong bế huyệt đạo từ trước đó.
Hoắc Loạn Bộ kinh hoàng khó tin, hỏi: “Ngươi… là Vi Áp Mao?”
Tiểu Thịnh Tử cười đáp: “Ta gọi là Vũ Toàn Thịnh, ngoại hiệu chỉ có hai chữ, kêu là Xùng Phong. Mấy chiêu vừa rồi của ta là một bộ võ công hoàn toàn trái ngược với đạo lý võ học thông thường: đánh vào tay của địch nhân nhưng lại làm chân địch nhân bị thương, dùng chưởng tiếp chưởng mà kỳ thật lại gây thương tích cho địch nhân bằng ngón tay. Tất cả những chiêu số võ công này đều là do sư phụ của ta chỉ dạy.”
Y hướng về phía lão chưởng quầy nói: “Sư phụ của ta đương nhiên là ông ấy.”
Lão chưởng quầy rít một hơi thuốc, tiếp lời: “Ta chính là Vi Áp Mao.” Rồi lão nói với Vũ Toàn Thịnh: “Còn không mau thu thập đi, lão nhân gia đến bây giờ!” Vừa dứt lời, lão xoay qua nói với Thiết Thủ: “Thiết nhị gia xin thứ lỗi, ngay cả người cũng phải chịu khuất tất một chút.” Nói rồi lão ra tay điểm vào huyệt đạo của Thiết Thủ.
Thiết Thủ không hề tránh né, cũng không có ý tránh né.
Chàng biết rõ với thể lực lúc này của mình, e rằng muốn tránh khỏi một đòn của người thường cũng không dễ, huống hồ gì người xuất thủ lại là Vi Áp Mao.
Hơn ba chục năm về trước Vi Áp Mao đã vang danh là một đạo tặc hiệp nghĩa. Không chỉ làm đạo tặc, cả bảy mươi hai ngành nghề, món nào lão cũng đã từng làm qua: từ nhặt phân làm phân bón đến mua bán hoa trên phố, cuối cùng còn ra làm quan, nghe nói lão còn khiến mười bảy tên quan tham trứ danh phải đồng loạt tố cáo lão “ăn hối lộ làm điều phi pháp”. Khi lão làm quan không được bèn đi làm giặc. Tuy gần bốn, năm năm trở lại đây lão đã mai danh ẩn tích không thấy có phong thanh gì, nhưng quái chiêu “Chỉ đông đánh tây, giơ tay mà lại đá chân, đánh bản thân mà làm người khác bị thương” của lão đã sớm xưng tuyệt giang hồ, được truyền tụng trong một thời gian dài.
Còn ba mươi mấy nhân vật võ lâm này, xem trang phục và cách xuất thủ của bọn họ, có vẻ như trong nhóm có cả đệ tử danh môn chính phái, hảo hán lục lâm lẫn hảo thủ thuộc tà ma ngoại đạo, không một ai trong số này là dễ trêu vào. Đám người này tụ tập lại đây, xem ra đang muốn hợp tác hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng trọng đại: Đợi lão nhân gia đến.
Lão nhân gia là ai?
Thiết Thủ trước giờ chưa từng thấy qua một chiến trường rối loạn, bừa bãi nào lại được thu dọn nhanh gọn đến vậy dưới sự đồng tâm hiệp lực của nhóm người này. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã lấp bằng phẳng sạch sẽ các vết rạn nứt trên mặt đất, tu bổ hoàn thiện xong các chỗ hư hại; căn phòng tựa như hồi phục lại nguyên dạng trước đây của nó.
“Không được để sót lại bất kỳ một sơ hở nào,” Vi Áp Mao phân phó: “Một chút vết sước cũng không được lưu lại.”
Thiết Thủ không hiểu Vi Áp Mao cuối cùng là đứng về phe nào? – Vì sao lại chế trụ “Tam Loạn” cùng huynh đệ họ Lí, đồng thời khống chế bản thân chàng và đám người Đường Khẳng cùng Hỉ Lai Cẩm?
Nhưng Thiết Thủ biết Vi Áp Mao không hề có ác ý với mình; chí ít, rơi vào tay lão chắc chắn còn tốt hơn nhiều so với rơi vào tay đám người Phúc Tuệ Song Tu. Ít ra lúc Vi Áp Mao điểm huyệt, lão đã hạ thủ hết sức nhẹ nhàng, lưu lại những huyệt thập phần quan trọng để chàng sau khi bị phong bế vẫn có thể tranh thủ thời gian vận khí điều tức.
Cuối cùng đám võ lâm hào khách mang tất cả bọn họ đến một địa động ở tầng dưới – người bị áp giải sau cùng chính là Thiết Thủ. Vi Áp Mao hỏi Thiết Thủ: “Chúng ta muốn di chuyển mấy người này đi, nhưng lại không muốn bị ‘Mộng Huyễn Thiên La’ bắt trói. Thiết nhị gia là người sáng suốt, cũng là người hiểu đạo lý, có thể nói cho ta biết phương pháp được không?”
Thiết Thủ không cần suy nghĩ, đáp ngay: “”Chỉ cần cầm lấy thân hồ lô, người sẽ bị kéo đi theo.”
Vi Áp Mao cười hỏi: “Thiết nhị gia có yêu cầu gì không?”
Thiết Thủ đáp: “Bất kể chỗ này sẽ xảy ra chuyện gì, ta muốn được lưu lại ở đây.”
Vi Áp Mao nhíu đôi chân mày, đoạn cười hỏi: “Không hiềm chuyện ta sẽ phong bế huyệt điếc của tai ngài chứ?”
Thiết Thủ gật gật đầu.
Vi Áp Mao xuất thủ, đúng lúc này bên ngoài có tiếng hô vang: “Lão nhân gia đến.”
Chú thích:
* Cây đao có một mặt hình vảy, lượn sóng
/111
|