Lúc thư sinh kia nói chuyện với ta, Bì Bì vẫn nhìn ta cười.
Đương nhiên ta không thể cứ đứng đó nói chuyện phiếm với hắn, nghề nghiệp của ta là “điếm tiểu nhị” chứ không phải là “cùng tán gẫu”. Tên kia cũng còn biết điều – quả thực rất biết điều. Hắn vừa nói chuyện vừa để ta lấy thứ nọ thứ kia cho hắn, hầu như là không lựa, phàm là đồ ta đưa hắn đều mua.
Cuối cùng lúc tính tiền lại hết gần mười xâu tiền. Đồ hắn mua, Bì Bì phải gói vào ba chiếc túi lớn. Cho nên lúc hắn đi, hai tay hai bọc, lưng còn đeo thêm một bọc nữa.
Hắn vừa đi, chưởng quầy đã từ trong xông ra, mắt cười híp lại, liên tục nói:
- Vẫn là Đào Diệp đến đây là tốt, vừa về cái, còn quá cả mười ngày bán hàng của chúng ta.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Đại chưởng quầy, không phải là ông đã đi ngủ sao?
Rõ ràng là thấy chiếc ghế kia không có người.
Bì Bì cười nói:
- Có chuyện làm ăn đến cửa, đại chưởng quầy nằm mơ cũng cười tỉnh giấc, sao còn ngủ được.
Chưởng quầy lại không phủ nhận, vui tươi hớn hở thừa nhận:
- Đúng là ta đang ngủ, không có việc gì, hai người các ngươi cũng nhàn rỗi, ta còn thức làm gì? Nhưng vừa rồi thư sinh kia đến, các ngươi nói chuyện phiếm khiến ta bị đánh thức. Ta lại nghe thấy hắn mua nhiều đồ như vậy, đương nhiên là không ngủ được.
- Đúng vậy.
Bì Bì vui vẻ nói cho ta biết:
- Đào Diệp, ngươi không biết chứ mấy ngày không có ngươi, có đôi khi cả ngày còn chẳng bán được một xâu tiền.
Tuy rằng có hơi ít nhưng cũng có thể hiểu:
- Trời lạnh mà, mọi người đều lười ra đường.
Bì Bì nói:
- Không phải đâu, có đôi khi cũng có không ít người vào nhưng vừa vào cửa đã hỏi thăm ngươi, nghe nói ngươi bị bệnh không thể đến làm thì đều tỏ vẻ chán nản. Tùy tiện hỏi han, nhìn nhìn rồi đi, có mua cũng chỉ mua thứ rẻ rẻ, đại khái chắc muốn chờ ngươi về thì mới mua. Ai, sức quyến rũ của mỹ nữ thật lớn, ai bảo ta không phải là mỹ nữ, chưởng quầy lại là ông cụ già nua chứ.
Lời này chưởng quầy không thích nghe, nghiêm mặt nói:
- Cái gì? Ta là ông cụ già nua? Các ngươi nhìn lại đi, ta vẫn còn rất tuấn tú, tuy rằng vẻ tuấn tú thực sự không được bộc lộ rõ.
Ta phì cười, Bì Bì lại bĩu môi:
- Thì sao? Đến mua giấy bút đều là nam nhân!
Chưởng quầy thở dài:
- Cũng đúng, cho nên chúng ta mới cần mỹ nữ Đào Diệp đến để giúp sức.
Ta kinh ngạc nhìn Bì Bì, nha đầu kia chẳng biết có phải là do đính hôn rồi không, bình thường những lời như vậy có cô nương nào dám nói, giờ lại thoải mái nói ra.
Bì Bì lườm ta, sau đó nói với chưởng quầy:
- Giờ Đào Diệp về làm việc lại, đám thư sinh này lại đến. Mấy ngày trước bọn họ chỉ là tạm thời để dành tiền, giấy mực vẫn phải mua, chỉ là đến chậm mấy ngày mà thôi.
Chưởng quầy nghe xong gật đầu lia lịa, những lời may mắn như vậy ông ta rất thích nghe, vội phụ họa:
- Đúng, chính là như vậy, chính là như vậy.
Bì Bì rèn sắt lúc còn nóng:
- Đại chưởng quầy, Đào Diệp vừa mới bán được nhiều như vậy, ông đừng trừ tiền công của nàng ấy nữa. Nàng đã chẳng có tiền, bị bệnh thì cần tiền chữa bệnh mà. Lúc khỏi bệnh rồi thì lại kiếm được nhiều tiền cho cửa hàng. Còn nữa, từ sau khi nàng ấy thi tài nữ, chắc chắn sẽ càng nổi tiếng, nàng đứng trông quầy cho ông, cửa hàng ông cũng nổi tiếng theo. Về sau việc làm ăn của cửa hàng nhất định là sẽ rất tốt. Ông không thưởng thì thôi, sao lại còn trừ tiền.
Đừng nói chưởng quầy không phản ứng kịp mà ta cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì Bì Bì luôn rất thành thật, giờ đột nhiên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ta có chút không thích ứng kịp. Thoáng ngây người, lúc này ta mới nhớ tới việc phải tỏ thái độ:
- Trừ thì cứ trừ, không tới làm việc đương nhiên phải trừ, Bì Bì, ngươi đừng nói nữa !
Bì Bì lại không nhanh không chậm, nhất quyết không tha:
- Đại chưởng quầy, ông nghĩ lại đi, trong danh sách tài nữ kia, ngoài Đào Diệp thì đều là các tiểu thư nhà giàu, các nàng sẽ đi làm điếm tiểu nhị sao? Đương nhiên là không, cho nên Đào Diệp là tài nữ duy nhất đứng quầy, cái này đủ lạ chưa? Chưởng quầy các cửa hàng khác còn không hâm mộ ông sao? Ông cẩn thận người khác bỏ số tiền lớn ra mua chuộc được Đào Diệp đó. Ha ha!
Ta không nói lời khách sáo thêm nữa. Nếu Bì Bì đã tốn công giúp ta giành tiền lương thì sao ta có thể phụ ý tốt của nàng?
Không thể ngờ được, Bì Bì vừa đính hôn đã như biến thành người khác, thậm chí khiến ta có cảm giác nàng thật khôn khéo, lợi hại. Đính hôn thực sự có công hiệu thần kì như vậy sao? Hay là vì chúng ta làm bạn từ nhỏ, nàng vẫn không biểu hiện ra vẻ thông minh lợi hại như vậy khiến ta vẫn giữ ấn tượng khi còn nhỏ. Lúc trước, có lẽ nhà có nhiều ca ca, trong mắt ta nàng chỉ là một đứa trẻ bám đuôi các ca ca làm nũng. Ta còn đang lo nàng gặp người không tốt thì sẽ bị thiệt thòi. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.
Chưởng quầy nghe nàng nói như vậy, đại khái cũng sợ ta bị người khác mời về nên vội cười đồng ý:
- Bì Bì nói rất đúng, không nên trừ tiền lương của Đào Diệp. Vậy đi, Đào Diệp, tháng này vẫn giữ nguyên tiền công, tháng sau sẽ thưởng thêm cho ngươi, về phần thưởng thế nào, đến lúc đó chúng ta lại bàn, được không?
Ta còn không nói thì Bì Bì đã đánh mắt cho ta, ta cũng biết thời thế, cười nói:
- Vậy đa tạ chưởng quầy.
Ra khỏi cửa hàng, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi.
Mấy hôm nay bị bệnh, sống mơ mơ màng màng, giờ bấm đốt ngón tay tính, cũng sắp đến ngày tổ chức trận đấu thư pháp. Nhưng đã bao lâu rồi ta không luyện chữ? Nếu đến lúc đó viết chữ quá khó coi, không chỉ không nhân cơ hội để tự đề cao mình được mà có khi sẽ là hoàn toàn ngược lại.
Cuộc thi tuyển chọn tài nữ cũng sắp kết thúc kì sơ tuyển. Kết thúc vòng loại, hai mươi người dầu tiên ở nhà qua năm sau, đến ngày 13 tháng giêng sẽ vào cung để huấn luyện, 16 tháng giêng sẽ chính thức tiến cung để Hoàng hậu nương nương tuyển chọn.
Mọi người gọi đó là “Thi đình”.
Vừa đi vừa nghĩ, còn chưa đến cửa Ô Y Hạng, từ xa đã thấy một chiếc xe chạy vào ngõ nhỏ, là xe ngựa của Vệ phu nhân.
Xem ra, bà thực sự đốt đuốc nói chuyện cả đêm cùng với Đới quý tần rồi.
Ta cố ý đi chậm một chút, chờ bà xuống xe, đi vào một lúc rồi mới qua gõ cửa.
Lão Trương thấy ta, chỉ nói một câu:
- Đào Diệp cô nương, ngươi đã trở lại.
- Vâng! Vừa rồi có phải là phu nhân đã về?
Ta gật đầu.
Vệ phu nhân lại không hề hỏi tới ta, bà đã biết ta về rồi sao?
Lão Trương gật đầu nói:
- Đúng vậy, hôm qua phu nhân tiến cung cùng ngươi, giờ vừa mới về,
Lão Trương biết ta và Vệ phu nhân cùng nhau tiến cung, sớm hay muộn Vương Hiến Chi cũng sẽ biết, chỉ cần Lão Trương lắm miệng một chút là xong.
Ta vội đi vào. Có lẽ Vương Hiến Chi đã đến đây, vậy ta phải nhân lúc còn chưa lên lớp gọi hắn ra ngoài kể lại việc này cho hắn. Tình tiết cụ thể thì sau này có thể từ từ “báo cáo”.
Tóm lại, ta muốn nhân lúc việc này chưa bị “tố giác” thì nói cho hắn biết để tránh chuyện trở nên phức tạp hơn.
Lúc ta đi vào, thư phòng không một bóng người. Chờ thêm một lát, Vương Hiến Chi đã đến, lại là cùng Hoàn Tể bước vào.
Khi ta thấy Hoàn Tể không ngừng thì thầm với hắn, không biết là nói gì mà sắc mặt Vương Hiến Chi càng lúc càng khó coi thì lòng ta cũng chìm xuống.
Ôm theo chút hi vọng cuối cùng, ta vội vàng pha trà, nghiền mực, dọn bàn học cho hắn nhưng hắn vẫn không để ý đến ta, chỉ lo đọc sách, viết chữ và nói chuyện với người khác, đối với ta thì là nhìn nhưng không thấy.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc tan học, hắn cũng chẳng chào tạm biệt ta, chẳng nói gì đã vội vã bỏ đi.
Ta vốn tưởng rằng, hôm nay ta gặp chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ đưa ta ra bến đò, kết quả…
Đi lên đê, từ xa đã thấy có một người đang đứng trong tuyết, dáng người cao ngất, áo cừu màu tím bị gió thổi tung.
Ta vui sướng chạy tới:
- Tử Kính.
Gọi rồi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
Đương nhiên ta không thể cứ đứng đó nói chuyện phiếm với hắn, nghề nghiệp của ta là “điếm tiểu nhị” chứ không phải là “cùng tán gẫu”. Tên kia cũng còn biết điều – quả thực rất biết điều. Hắn vừa nói chuyện vừa để ta lấy thứ nọ thứ kia cho hắn, hầu như là không lựa, phàm là đồ ta đưa hắn đều mua.
Cuối cùng lúc tính tiền lại hết gần mười xâu tiền. Đồ hắn mua, Bì Bì phải gói vào ba chiếc túi lớn. Cho nên lúc hắn đi, hai tay hai bọc, lưng còn đeo thêm một bọc nữa.
Hắn vừa đi, chưởng quầy đã từ trong xông ra, mắt cười híp lại, liên tục nói:
- Vẫn là Đào Diệp đến đây là tốt, vừa về cái, còn quá cả mười ngày bán hàng của chúng ta.
Ta kinh ngạc hỏi:
- Đại chưởng quầy, không phải là ông đã đi ngủ sao?
Rõ ràng là thấy chiếc ghế kia không có người.
Bì Bì cười nói:
- Có chuyện làm ăn đến cửa, đại chưởng quầy nằm mơ cũng cười tỉnh giấc, sao còn ngủ được.
Chưởng quầy lại không phủ nhận, vui tươi hớn hở thừa nhận:
- Đúng là ta đang ngủ, không có việc gì, hai người các ngươi cũng nhàn rỗi, ta còn thức làm gì? Nhưng vừa rồi thư sinh kia đến, các ngươi nói chuyện phiếm khiến ta bị đánh thức. Ta lại nghe thấy hắn mua nhiều đồ như vậy, đương nhiên là không ngủ được.
- Đúng vậy.
Bì Bì vui vẻ nói cho ta biết:
- Đào Diệp, ngươi không biết chứ mấy ngày không có ngươi, có đôi khi cả ngày còn chẳng bán được một xâu tiền.
Tuy rằng có hơi ít nhưng cũng có thể hiểu:
- Trời lạnh mà, mọi người đều lười ra đường.
Bì Bì nói:
- Không phải đâu, có đôi khi cũng có không ít người vào nhưng vừa vào cửa đã hỏi thăm ngươi, nghe nói ngươi bị bệnh không thể đến làm thì đều tỏ vẻ chán nản. Tùy tiện hỏi han, nhìn nhìn rồi đi, có mua cũng chỉ mua thứ rẻ rẻ, đại khái chắc muốn chờ ngươi về thì mới mua. Ai, sức quyến rũ của mỹ nữ thật lớn, ai bảo ta không phải là mỹ nữ, chưởng quầy lại là ông cụ già nua chứ.
Lời này chưởng quầy không thích nghe, nghiêm mặt nói:
- Cái gì? Ta là ông cụ già nua? Các ngươi nhìn lại đi, ta vẫn còn rất tuấn tú, tuy rằng vẻ tuấn tú thực sự không được bộc lộ rõ.
Ta phì cười, Bì Bì lại bĩu môi:
- Thì sao? Đến mua giấy bút đều là nam nhân!
Chưởng quầy thở dài:
- Cũng đúng, cho nên chúng ta mới cần mỹ nữ Đào Diệp đến để giúp sức.
Ta kinh ngạc nhìn Bì Bì, nha đầu kia chẳng biết có phải là do đính hôn rồi không, bình thường những lời như vậy có cô nương nào dám nói, giờ lại thoải mái nói ra.
Bì Bì lườm ta, sau đó nói với chưởng quầy:
- Giờ Đào Diệp về làm việc lại, đám thư sinh này lại đến. Mấy ngày trước bọn họ chỉ là tạm thời để dành tiền, giấy mực vẫn phải mua, chỉ là đến chậm mấy ngày mà thôi.
Chưởng quầy nghe xong gật đầu lia lịa, những lời may mắn như vậy ông ta rất thích nghe, vội phụ họa:
- Đúng, chính là như vậy, chính là như vậy.
Bì Bì rèn sắt lúc còn nóng:
- Đại chưởng quầy, Đào Diệp vừa mới bán được nhiều như vậy, ông đừng trừ tiền công của nàng ấy nữa. Nàng đã chẳng có tiền, bị bệnh thì cần tiền chữa bệnh mà. Lúc khỏi bệnh rồi thì lại kiếm được nhiều tiền cho cửa hàng. Còn nữa, từ sau khi nàng ấy thi tài nữ, chắc chắn sẽ càng nổi tiếng, nàng đứng trông quầy cho ông, cửa hàng ông cũng nổi tiếng theo. Về sau việc làm ăn của cửa hàng nhất định là sẽ rất tốt. Ông không thưởng thì thôi, sao lại còn trừ tiền.
Đừng nói chưởng quầy không phản ứng kịp mà ta cũng ngây ngẩn cả người. Bởi vì Bì Bì luôn rất thành thật, giờ đột nhiên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ta có chút không thích ứng kịp. Thoáng ngây người, lúc này ta mới nhớ tới việc phải tỏ thái độ:
- Trừ thì cứ trừ, không tới làm việc đương nhiên phải trừ, Bì Bì, ngươi đừng nói nữa !
Bì Bì lại không nhanh không chậm, nhất quyết không tha:
- Đại chưởng quầy, ông nghĩ lại đi, trong danh sách tài nữ kia, ngoài Đào Diệp thì đều là các tiểu thư nhà giàu, các nàng sẽ đi làm điếm tiểu nhị sao? Đương nhiên là không, cho nên Đào Diệp là tài nữ duy nhất đứng quầy, cái này đủ lạ chưa? Chưởng quầy các cửa hàng khác còn không hâm mộ ông sao? Ông cẩn thận người khác bỏ số tiền lớn ra mua chuộc được Đào Diệp đó. Ha ha!
Ta không nói lời khách sáo thêm nữa. Nếu Bì Bì đã tốn công giúp ta giành tiền lương thì sao ta có thể phụ ý tốt của nàng?
Không thể ngờ được, Bì Bì vừa đính hôn đã như biến thành người khác, thậm chí khiến ta có cảm giác nàng thật khôn khéo, lợi hại. Đính hôn thực sự có công hiệu thần kì như vậy sao? Hay là vì chúng ta làm bạn từ nhỏ, nàng vẫn không biểu hiện ra vẻ thông minh lợi hại như vậy khiến ta vẫn giữ ấn tượng khi còn nhỏ. Lúc trước, có lẽ nhà có nhiều ca ca, trong mắt ta nàng chỉ là một đứa trẻ bám đuôi các ca ca làm nũng. Ta còn đang lo nàng gặp người không tốt thì sẽ bị thiệt thòi. Xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.
Chưởng quầy nghe nàng nói như vậy, đại khái cũng sợ ta bị người khác mời về nên vội cười đồng ý:
- Bì Bì nói rất đúng, không nên trừ tiền lương của Đào Diệp. Vậy đi, Đào Diệp, tháng này vẫn giữ nguyên tiền công, tháng sau sẽ thưởng thêm cho ngươi, về phần thưởng thế nào, đến lúc đó chúng ta lại bàn, được không?
Ta còn không nói thì Bì Bì đã đánh mắt cho ta, ta cũng biết thời thế, cười nói:
- Vậy đa tạ chưởng quầy.
Ra khỏi cửa hàng, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi.
Mấy hôm nay bị bệnh, sống mơ mơ màng màng, giờ bấm đốt ngón tay tính, cũng sắp đến ngày tổ chức trận đấu thư pháp. Nhưng đã bao lâu rồi ta không luyện chữ? Nếu đến lúc đó viết chữ quá khó coi, không chỉ không nhân cơ hội để tự đề cao mình được mà có khi sẽ là hoàn toàn ngược lại.
Cuộc thi tuyển chọn tài nữ cũng sắp kết thúc kì sơ tuyển. Kết thúc vòng loại, hai mươi người dầu tiên ở nhà qua năm sau, đến ngày 13 tháng giêng sẽ vào cung để huấn luyện, 16 tháng giêng sẽ chính thức tiến cung để Hoàng hậu nương nương tuyển chọn.
Mọi người gọi đó là “Thi đình”.
Vừa đi vừa nghĩ, còn chưa đến cửa Ô Y Hạng, từ xa đã thấy một chiếc xe chạy vào ngõ nhỏ, là xe ngựa của Vệ phu nhân.
Xem ra, bà thực sự đốt đuốc nói chuyện cả đêm cùng với Đới quý tần rồi.
Ta cố ý đi chậm một chút, chờ bà xuống xe, đi vào một lúc rồi mới qua gõ cửa.
Lão Trương thấy ta, chỉ nói một câu:
- Đào Diệp cô nương, ngươi đã trở lại.
- Vâng! Vừa rồi có phải là phu nhân đã về?
Ta gật đầu.
Vệ phu nhân lại không hề hỏi tới ta, bà đã biết ta về rồi sao?
Lão Trương gật đầu nói:
- Đúng vậy, hôm qua phu nhân tiến cung cùng ngươi, giờ vừa mới về,
Lão Trương biết ta và Vệ phu nhân cùng nhau tiến cung, sớm hay muộn Vương Hiến Chi cũng sẽ biết, chỉ cần Lão Trương lắm miệng một chút là xong.
Ta vội đi vào. Có lẽ Vương Hiến Chi đã đến đây, vậy ta phải nhân lúc còn chưa lên lớp gọi hắn ra ngoài kể lại việc này cho hắn. Tình tiết cụ thể thì sau này có thể từ từ “báo cáo”.
Tóm lại, ta muốn nhân lúc việc này chưa bị “tố giác” thì nói cho hắn biết để tránh chuyện trở nên phức tạp hơn.
Lúc ta đi vào, thư phòng không một bóng người. Chờ thêm một lát, Vương Hiến Chi đã đến, lại là cùng Hoàn Tể bước vào.
Khi ta thấy Hoàn Tể không ngừng thì thầm với hắn, không biết là nói gì mà sắc mặt Vương Hiến Chi càng lúc càng khó coi thì lòng ta cũng chìm xuống.
Ôm theo chút hi vọng cuối cùng, ta vội vàng pha trà, nghiền mực, dọn bàn học cho hắn nhưng hắn vẫn không để ý đến ta, chỉ lo đọc sách, viết chữ và nói chuyện với người khác, đối với ta thì là nhìn nhưng không thấy.
Khó khăn lắm mới chờ đến lúc tan học, hắn cũng chẳng chào tạm biệt ta, chẳng nói gì đã vội vã bỏ đi.
Ta vốn tưởng rằng, hôm nay ta gặp chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ đưa ta ra bến đò, kết quả…
Đi lên đê, từ xa đã thấy có một người đang đứng trong tuyết, dáng người cao ngất, áo cừu màu tím bị gió thổi tung.
Ta vui sướng chạy tới:
- Tử Kính.
Gọi rồi mới nhận ra, đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
/173
|