Ta trầm trồ xoay người trước gương, trố mắt nhìn. Không thể tưởng được, đúng là “người đẹp vì lụa”. Bình thường trông ta cũng bình thường chẳng mấy nổi bật, thế mà mặc y phục đẹp lên một chút, tóc vấn phức tạp hơn kết hợp trang sức đầy đầu liền trở thành một đại mỹ nhân!
Các cung nữ tỏ ra vô cùng hài lòng, cười meo meo nói :
“ Quận chúa điện hạ đúng là quá đẹp! Nô tỳ thấy ngay cả đệ nhất mỹ nhân Mật Nhi của phương Đông cũng chẳng mỹ lệ bằng một góc của điện hạ”
“ Thái tử thực đúng là có mắt nhìn người…”
“ Ha ha.. Về sau để xem ai còn dám ức hiếp Quận chúa không xinh đẹp!”
Bình thường ta đối xử với cung nữ trong cung rất tốt, thành ra họ lúc nào cũng cảm thấy vô cùng ấm ức khi chỉ có thể trơ mắt nhìn đám công chúa hay phi tần mặt hoa da phấn trong cung chế giễu ta xấu xí thô tục. Bây giờ thì tốt rồi…
Chỉ là… ta cảm thấy đẹp thì có đẹp thật, nhưng mà nặng quá, ngay cả bước đi cũng thật khó khăn!
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông báo the thé của tên thái giám, tiếp theo là một thân ảnh cao lớn một thân bạch y phiêu đãng mang theo khí chất vương giả bước vào. Các cung nữ trong cung vừa nhìn thấy đã vội quỳ xuống hành lễ :
“ Thỉnh an Thái tử điện hạ”
Huyền Mặc hòa nhã phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài rồi tiến đến gần ta, sắc mặt thập phần kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói :
“ Ngọc Nhi, không nghĩ tới muội thật sự là một viên ngọc quý chưa được mài dũa! Nhìn xem, vừa chăm sóc một chút mà nàng đã đẹp thế này… Có điều…” Đột nhiên Huyền Mặc im lặng nhìn ta không nói nữa làm ta nôn nóng, nhíu mi thúc giục. Lẽ nào còn có chỗ nào không ổn sao?
Huyền Mặc nhìn ta sau đó thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, đầu cúi xuống chôn sâu vào mái tóc mềm mại của ta khẽ thì thầm bên tai :
“ Nàng xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy làm ta không nỡ để nàng ra chiến trường chịu khổ… Ta chỉ muốn giấu nàng thật kỹ trong lòng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy, không muốn để bất kỳ ai có cơ hội cướp nàng đi. Hãy hứa với ta, sau khi nàng gả vào Đông Cung thì đừng xin ra chiến trường nữa, đó là chuyện của ta và nam nhân, không thể để một nữ nhân như nàng gánh vác mãi như thế được”
Nghe đến việc không ra chiến trường nữa ta lại lâm vào trầm mặc. Từ nhỏ đến lớn ta đa phần đều ở ngoài sa trường đánh đông dẹp tây, sớm đã quen với đao kiếm, lối sống thoải mái, thích cười thì cười, thích nói gì thì nói, cuộc sống vô cùng dễ chịu. Nếu như phải rời xa cuộc sống ấy, rời xa những người bằng hữu sớm tối kề bên sát cánh đó, ta thực sự sẽ không chịu nổi mất…
Ta mím môi, khéo léo đẩy Huyền Mặc ra cúi đầu lưỡng lự nói :
“ Biểu ca… Thứ lỗi cho ta không thể làm theo ý của huynh. Muội thật sự không thể từ bỏ việc ra chiến trường. Nơi đó giống như nhà của muội vậy, muội không nỡ rời xa. Huynh không biết đâu, ngoài đó muội có thể cười thật thoải mái, làm gì cũng không cần phải để ý xem có ai săm soi hay không, có thể làm những việc mà mình yêu thích. Trên tất cả, muội muốn góp chút sức của mình để bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm… Huynh vẫn hay ở trong cung nên không hề thấy, dân chúng nhiều nơi vẫn còn đói khổ, người chết hàng loạt. Trong khi chúng ta thân là những người trong hoàng tộc lại ăn ngon mặc sướng trên mồ hôi nước mắt của bọn họ, muội không đành lòng”
“ Muội hà tất làm khó bản thân như vậy?” Huyền Mặc đau lòng vuốt nhẹ một bên mặt của ta “ Được rồi, tất cả đều chiều theo ý muội, nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm phải lập tức báo về cho ta, không được một mình gánh vác!”
Ta cười cười, gật như giã chày. Huyền Mặc gượng cười nhìn ta. Ta bĩu môi, vươn hai tay ra vỗ vỗ mặt huynh ấy nghiêm giọng nói :
“ Huynh có thật là Thái tử điện hạ không thế? Lớn bằng này tuổi rồi mà cứ như trẻ con ấy! Không sợ thiên hạ chê cười sao?”
“ Ngoài muội ra, sẽ không có ai nhìn thấy được biểu tình này của ta” Huyền Mặc yêu thương nằm lấy cằm ta nhẹ nhàng nâng lên, đang định nhân cơ hội cúi xuống hôn một cái thì một tiếng động lớn vang lên. Cửa sổ trong phòng bị người ta hung hăng đá ra. Cả ta và Huyền Mặc đều đen mặt nhìn “con công” lòe loẹt trước mặt.
“ Ngươi… Lãnh giáo chủ, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi tự dưng lại đạp cửa xông vào phòng của người ta mà không thấy xấu hổ hay sao? Đây là hoàn cung, không phải là nơi không người!” Ta nổi giận vung tay tung ra một chưởng không chút khách khí. Cái người này đúng là chẳng ưa chút nào.
“ Ồ? Ta tưởng hai người chỉ là đàm đạo chính sự nên mới xông vào gây bất ngờ, ai biết được là hai người đang tình chàng ý thiếp… Thực thất lễ, tại hạ xin tạ tội” Lãnh Diễm Hàn cười giả lả, tay không biết rút từ đâu ra một cái quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy.
“ Không dám, không dám” Huyền Mặc ngây người ra một lúc sau đó rất nhanh lấy lại phong độ, lễ số chu toàn chắp tay chào một cái “ Không biết Lãnh giáo chủ vội vã đến tìm chúng ta là có việc gì?”
Ý cười trên môi Lãnh Diễm Hàn càng đậm hơn, hắn khép quạt lại, bạc môi phun ra năm chữ :
“ Quận chúa đã thắng rồi”
Các cung nữ tỏ ra vô cùng hài lòng, cười meo meo nói :
“ Quận chúa điện hạ đúng là quá đẹp! Nô tỳ thấy ngay cả đệ nhất mỹ nhân Mật Nhi của phương Đông cũng chẳng mỹ lệ bằng một góc của điện hạ”
“ Thái tử thực đúng là có mắt nhìn người…”
“ Ha ha.. Về sau để xem ai còn dám ức hiếp Quận chúa không xinh đẹp!”
Bình thường ta đối xử với cung nữ trong cung rất tốt, thành ra họ lúc nào cũng cảm thấy vô cùng ấm ức khi chỉ có thể trơ mắt nhìn đám công chúa hay phi tần mặt hoa da phấn trong cung chế giễu ta xấu xí thô tục. Bây giờ thì tốt rồi…
Chỉ là… ta cảm thấy đẹp thì có đẹp thật, nhưng mà nặng quá, ngay cả bước đi cũng thật khó khăn!
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng thông báo the thé của tên thái giám, tiếp theo là một thân ảnh cao lớn một thân bạch y phiêu đãng mang theo khí chất vương giả bước vào. Các cung nữ trong cung vừa nhìn thấy đã vội quỳ xuống hành lễ :
“ Thỉnh an Thái tử điện hạ”
Huyền Mặc hòa nhã phất tay ra hiệu cho bọn họ lui ra ngoài rồi tiến đến gần ta, sắc mặt thập phần kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói :
“ Ngọc Nhi, không nghĩ tới muội thật sự là một viên ngọc quý chưa được mài dũa! Nhìn xem, vừa chăm sóc một chút mà nàng đã đẹp thế này… Có điều…” Đột nhiên Huyền Mặc im lặng nhìn ta không nói nữa làm ta nôn nóng, nhíu mi thúc giục. Lẽ nào còn có chỗ nào không ổn sao?
Huyền Mặc nhìn ta sau đó thở dài một tiếng, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, đầu cúi xuống chôn sâu vào mái tóc mềm mại của ta khẽ thì thầm bên tai :
“ Nàng xinh đẹp như vậy, mỹ lệ như vậy làm ta không nỡ để nàng ra chiến trường chịu khổ… Ta chỉ muốn giấu nàng thật kỹ trong lòng không muốn để bất cứ ai nhìn thấy, không muốn để bất kỳ ai có cơ hội cướp nàng đi. Hãy hứa với ta, sau khi nàng gả vào Đông Cung thì đừng xin ra chiến trường nữa, đó là chuyện của ta và nam nhân, không thể để một nữ nhân như nàng gánh vác mãi như thế được”
Nghe đến việc không ra chiến trường nữa ta lại lâm vào trầm mặc. Từ nhỏ đến lớn ta đa phần đều ở ngoài sa trường đánh đông dẹp tây, sớm đã quen với đao kiếm, lối sống thoải mái, thích cười thì cười, thích nói gì thì nói, cuộc sống vô cùng dễ chịu. Nếu như phải rời xa cuộc sống ấy, rời xa những người bằng hữu sớm tối kề bên sát cánh đó, ta thực sự sẽ không chịu nổi mất…
Ta mím môi, khéo léo đẩy Huyền Mặc ra cúi đầu lưỡng lự nói :
“ Biểu ca… Thứ lỗi cho ta không thể làm theo ý của huynh. Muội thật sự không thể từ bỏ việc ra chiến trường. Nơi đó giống như nhà của muội vậy, muội không nỡ rời xa. Huynh không biết đâu, ngoài đó muội có thể cười thật thoải mái, làm gì cũng không cần phải để ý xem có ai săm soi hay không, có thể làm những việc mà mình yêu thích. Trên tất cả, muội muốn góp chút sức của mình để bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm… Huynh vẫn hay ở trong cung nên không hề thấy, dân chúng nhiều nơi vẫn còn đói khổ, người chết hàng loạt. Trong khi chúng ta thân là những người trong hoàng tộc lại ăn ngon mặc sướng trên mồ hôi nước mắt của bọn họ, muội không đành lòng”
“ Muội hà tất làm khó bản thân như vậy?” Huyền Mặc đau lòng vuốt nhẹ một bên mặt của ta “ Được rồi, tất cả đều chiều theo ý muội, nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm phải lập tức báo về cho ta, không được một mình gánh vác!”
Ta cười cười, gật như giã chày. Huyền Mặc gượng cười nhìn ta. Ta bĩu môi, vươn hai tay ra vỗ vỗ mặt huynh ấy nghiêm giọng nói :
“ Huynh có thật là Thái tử điện hạ không thế? Lớn bằng này tuổi rồi mà cứ như trẻ con ấy! Không sợ thiên hạ chê cười sao?”
“ Ngoài muội ra, sẽ không có ai nhìn thấy được biểu tình này của ta” Huyền Mặc yêu thương nằm lấy cằm ta nhẹ nhàng nâng lên, đang định nhân cơ hội cúi xuống hôn một cái thì một tiếng động lớn vang lên. Cửa sổ trong phòng bị người ta hung hăng đá ra. Cả ta và Huyền Mặc đều đen mặt nhìn “con công” lòe loẹt trước mặt.
“ Ngươi… Lãnh giáo chủ, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngươi tự dưng lại đạp cửa xông vào phòng của người ta mà không thấy xấu hổ hay sao? Đây là hoàn cung, không phải là nơi không người!” Ta nổi giận vung tay tung ra một chưởng không chút khách khí. Cái người này đúng là chẳng ưa chút nào.
“ Ồ? Ta tưởng hai người chỉ là đàm đạo chính sự nên mới xông vào gây bất ngờ, ai biết được là hai người đang tình chàng ý thiếp… Thực thất lễ, tại hạ xin tạ tội” Lãnh Diễm Hàn cười giả lả, tay không biết rút từ đâu ra một cái quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy.
“ Không dám, không dám” Huyền Mặc ngây người ra một lúc sau đó rất nhanh lấy lại phong độ, lễ số chu toàn chắp tay chào một cái “ Không biết Lãnh giáo chủ vội vã đến tìm chúng ta là có việc gì?”
Ý cười trên môi Lãnh Diễm Hàn càng đậm hơn, hắn khép quạt lại, bạc môi phun ra năm chữ :
“ Quận chúa đã thắng rồi”
/20
|