Ta còn chưa kịp đỏ mặt thẹn thùng thì đã bị Lãnh Diễm Hàn vô tình dội cho một gáo nước lạnh:
“ Ta nghĩ nếu biểu ca kia của ngươi ở đây, chắc chắn hắn sẽ nói cái câu sến sẩm đó… Ngươi là vị hôn thê của hắn, không phải ta, vì thế trong mắt bản tôn, chậc chậc, ngươi vẫn còn non lắm tiểu quận chúa à”
Ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi cố gắng nén ý định muốn đánh chết hắn xuống, chợt giật mình tỉnh ngộ, vì cái gì ta phải chịu ủy khuất? Ta có trong tay điểm yếu của hắn kia mà! Ta hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười hết sức hòa nhã đáng yêu, giọng điệu ẩn ý nói :
“ Vậy giáo chủ đại nhân à, bản quận chúa dung mạo tầm thường không đáng để ngươi chọn làm tiểu tam phá đám buổi xem mặt kia. Ngươi đừng quên, bản quận chúa đến đây là để học, không phải diễn trò hề với ngươi!”
Để tăng yếu tố kịch tính, ta giả bộ đưa tay muốn tháo cái kiểu tóc phức tạp kia xuống dù cho trong lòng có chút hối tiếc, không thể phủ nhận là hắn vấn tóc quá đẹp, ngay cả ta cũng phải giật mình khi nhìn thấy bản thân trong gương. Ngày thường ta rất ít khi để ý đến vẻ bên ngoài, chủ yếu là dùng một mảnh lụa nhỏ cột tóc lại, chỉ khi tiến cung hay dự yến tiệc mới vấn tóc cầu kỳ. Chỉ là mỗi lần như thế, mái tóc đẹp của ta đều bị đống trâm vàng che hết, chói mắt đến mức ta không dám nhìn. Bây giờ nhìn lại mới thấy bản thân mình cũng chẳng đến nỗi nào… ít nhất cũng có thể xem là một tiểu mỹ nhân.
Qủa nhiên một câu này của ta đã tác động ‘mãnh liệt’ đến Lãnh Diễm Hàn. Hắn nhanh như cắt thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nắm lấy tay ta ngăn lại :
“ Ngươi sao lại khó tính như vậy. Đừng vội, chỉ cần hôm nay ngươi giúp ta bỏ được buổi xem mắt, ta sẽ … đích thân chép cho ngươi một nửa của Tử Minh kiếm pháp, thế nào?”
Một nửa… một nửa! Một nửa kiếm pháp cũng đáng giá lắm rồi! Dù gì trong thiên hạ, Tử Minh kiếm pháp này chỉ có Lãnh Diễm Hàn có, nay lại trao cho ta một nửa, thế thì còn gì bằng!?
Trước điều kiện mê người đó, ta không chút suy nghĩ gật đầu cái rụp. Sau đó hắn gọi người đem đến cho ta một bộ y phục may bằng lụa màu đỏ rất đẹp mắt. Viền áo là những áng mây được thêu bằng chỉ vàng đẹp mắt, không quá rực rỡ cũng không quá đơn giản, ngược lại còn tôn lên vẻ cao quý của người mặc, khiến cho ta càng trở nên thanh nhã cao quý, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng mạnh mẽ cao ngạo thường ngày.
Xong xuôi đâu đó, hắn và ta mỗi người một con bạch mã, theo sau là mười đệ tử mặt mũi bịt kín mít, đoàn người lập tức phi ngựa xuống núi, đến thẳng điểm hẹn. Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, điểm hẹn lại là nơi phong hoa tuyết nguyệt… Mãn Hoa Lâu!
Vừa mới xuống ngựa, lập tức một mỹ nhân yểu điệu và một nam nhân mang khuôn mặt vạn năm chỉ có thể làm tiểu thụ chạy ra, đồng loạt ôm lấy ta và Lãnh Diễm Hàn.Tiểu mỹ thụ chân tay mềm mại dụi dụi đầu vào cổ ta, thanh âm đầy dụ hoặc thổi tới bên tai :
“ Mỹ nhân ~ Nàng thấy ta… có được không? Có thấy… ‘muốn’ ta không?”
Nghe một câu ấy của hắn, toàn bộ lông mao da gà gì đó trên người ta đều dựng đứng lên hết, một dòng điện lưu chạy từ đầu tới chân, giật đến mức cả người tê cứng, cái người này… hắn …!!
Trước nay chưa từng có tên nam nhân nào dám … dám sỗ sàng với ta như vậy!Cái tên này thực sự là… Không thể tha thứ! Đi chết đi!
Trong lúc phẫn nộ, ta vô tình cong chân, một cược đạp vào mệnh căn của tiểu mỹ thụ làm mặt hoa của hắn trắng bệch như được trát mấy tầng phấn, bò lăn ra đất kêu la oai oái. Khóe miệng Lãnh Diễm Hàn giật giật, đám đệ tử phía sau cũng run rẩy nhìn ta, không tự chủ lùi lại ba bước. Nữ nhân này… định để con người ta tuyệt giống hay sao?
Sau khi làm chuyện đại ác, ta mới nhận ra, hình như mình đã quá lỗ mãng rồi. Chết thật!
Ta lúng túng ho một tiếng, cố gắng lắc mông yểu điệu đến bên cạnh tiểu mỹ thủ, bày ra vẻ mặt đáng thương, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào hắn định nói lời an ủi. Nhưng lời còn chưa nói ra, tiểu mỹ thụ đã sợ hãi … bò như điên vào trong. Ta cười gượng gạo nhìn Lãnh Diễm Hàn, lại an ủi nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng hắn cũng đang sợ hãi không thôi buông lời an ủi :
“ Ha ha! Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Ha ha…”
Lãnh Diễm Hàn chán nản lắc đầu nhìn ta, vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép, rốt cục cũng đi tới, dứt khoát nắm chặt lấy tay ta lôi vào trong trước những ánh mắt săm soi của dân chúng xung quanh. Mới đến đã gây chuyện thế này, rốt cục ta có thể hủy buổi xem mặt này của hắn kiểu gì đây? Cho dù hắn là giáo chủ, nhưng chắc chắn thúc thúc hắn sẽ chọn cho hắn những mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, hiền dịu thục nữ… chỉ sợ đến lúc đó, ta sẽ bị mỹ nhân khuê nữ bọn họ đá bay không thương tiếc!
“ Ta nghĩ nếu biểu ca kia của ngươi ở đây, chắc chắn hắn sẽ nói cái câu sến sẩm đó… Ngươi là vị hôn thê của hắn, không phải ta, vì thế trong mắt bản tôn, chậc chậc, ngươi vẫn còn non lắm tiểu quận chúa à”
Ta trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi cố gắng nén ý định muốn đánh chết hắn xuống, chợt giật mình tỉnh ngộ, vì cái gì ta phải chịu ủy khuất? Ta có trong tay điểm yếu của hắn kia mà! Ta hít sâu một hơi, kéo ra một nụ cười hết sức hòa nhã đáng yêu, giọng điệu ẩn ý nói :
“ Vậy giáo chủ đại nhân à, bản quận chúa dung mạo tầm thường không đáng để ngươi chọn làm tiểu tam phá đám buổi xem mặt kia. Ngươi đừng quên, bản quận chúa đến đây là để học, không phải diễn trò hề với ngươi!”
Để tăng yếu tố kịch tính, ta giả bộ đưa tay muốn tháo cái kiểu tóc phức tạp kia xuống dù cho trong lòng có chút hối tiếc, không thể phủ nhận là hắn vấn tóc quá đẹp, ngay cả ta cũng phải giật mình khi nhìn thấy bản thân trong gương. Ngày thường ta rất ít khi để ý đến vẻ bên ngoài, chủ yếu là dùng một mảnh lụa nhỏ cột tóc lại, chỉ khi tiến cung hay dự yến tiệc mới vấn tóc cầu kỳ. Chỉ là mỗi lần như thế, mái tóc đẹp của ta đều bị đống trâm vàng che hết, chói mắt đến mức ta không dám nhìn. Bây giờ nhìn lại mới thấy bản thân mình cũng chẳng đến nỗi nào… ít nhất cũng có thể xem là một tiểu mỹ nhân.
Qủa nhiên một câu này của ta đã tác động ‘mãnh liệt’ đến Lãnh Diễm Hàn. Hắn nhanh như cắt thay đổi sắc mặt, nịnh nọt nắm lấy tay ta ngăn lại :
“ Ngươi sao lại khó tính như vậy. Đừng vội, chỉ cần hôm nay ngươi giúp ta bỏ được buổi xem mắt, ta sẽ … đích thân chép cho ngươi một nửa của Tử Minh kiếm pháp, thế nào?”
Một nửa… một nửa! Một nửa kiếm pháp cũng đáng giá lắm rồi! Dù gì trong thiên hạ, Tử Minh kiếm pháp này chỉ có Lãnh Diễm Hàn có, nay lại trao cho ta một nửa, thế thì còn gì bằng!?
Trước điều kiện mê người đó, ta không chút suy nghĩ gật đầu cái rụp. Sau đó hắn gọi người đem đến cho ta một bộ y phục may bằng lụa màu đỏ rất đẹp mắt. Viền áo là những áng mây được thêu bằng chỉ vàng đẹp mắt, không quá rực rỡ cũng không quá đơn giản, ngược lại còn tôn lên vẻ cao quý của người mặc, khiến cho ta càng trở nên thanh nhã cao quý, hoàn toàn khác hẳn với hình tượng mạnh mẽ cao ngạo thường ngày.
Xong xuôi đâu đó, hắn và ta mỗi người một con bạch mã, theo sau là mười đệ tử mặt mũi bịt kín mít, đoàn người lập tức phi ngựa xuống núi, đến thẳng điểm hẹn. Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, điểm hẹn lại là nơi phong hoa tuyết nguyệt… Mãn Hoa Lâu!
Vừa mới xuống ngựa, lập tức một mỹ nhân yểu điệu và một nam nhân mang khuôn mặt vạn năm chỉ có thể làm tiểu thụ chạy ra, đồng loạt ôm lấy ta và Lãnh Diễm Hàn.Tiểu mỹ thụ chân tay mềm mại dụi dụi đầu vào cổ ta, thanh âm đầy dụ hoặc thổi tới bên tai :
“ Mỹ nhân ~ Nàng thấy ta… có được không? Có thấy… ‘muốn’ ta không?”
Nghe một câu ấy của hắn, toàn bộ lông mao da gà gì đó trên người ta đều dựng đứng lên hết, một dòng điện lưu chạy từ đầu tới chân, giật đến mức cả người tê cứng, cái người này… hắn …!!
Trước nay chưa từng có tên nam nhân nào dám … dám sỗ sàng với ta như vậy!Cái tên này thực sự là… Không thể tha thứ! Đi chết đi!
Trong lúc phẫn nộ, ta vô tình cong chân, một cược đạp vào mệnh căn của tiểu mỹ thụ làm mặt hoa của hắn trắng bệch như được trát mấy tầng phấn, bò lăn ra đất kêu la oai oái. Khóe miệng Lãnh Diễm Hàn giật giật, đám đệ tử phía sau cũng run rẩy nhìn ta, không tự chủ lùi lại ba bước. Nữ nhân này… định để con người ta tuyệt giống hay sao?
Sau khi làm chuyện đại ác, ta mới nhận ra, hình như mình đã quá lỗ mãng rồi. Chết thật!
Ta lúng túng ho một tiếng, cố gắng lắc mông yểu điệu đến bên cạnh tiểu mỹ thủ, bày ra vẻ mặt đáng thương, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào hắn định nói lời an ủi. Nhưng lời còn chưa nói ra, tiểu mỹ thụ đã sợ hãi … bò như điên vào trong. Ta cười gượng gạo nhìn Lãnh Diễm Hàn, lại an ủi nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng hắn cũng đang sợ hãi không thôi buông lời an ủi :
“ Ha ha! Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Ha ha…”
Lãnh Diễm Hàn chán nản lắc đầu nhìn ta, vẻ mặt như hận rèn sắt không thành thép, rốt cục cũng đi tới, dứt khoát nắm chặt lấy tay ta lôi vào trong trước những ánh mắt săm soi của dân chúng xung quanh. Mới đến đã gây chuyện thế này, rốt cục ta có thể hủy buổi xem mặt này của hắn kiểu gì đây? Cho dù hắn là giáo chủ, nhưng chắc chắn thúc thúc hắn sẽ chọn cho hắn những mỹ nhân yêu kiều xinh đẹp, hiền dịu thục nữ… chỉ sợ đến lúc đó, ta sẽ bị mỹ nhân khuê nữ bọn họ đá bay không thương tiếc!
/20
|