Âu Dương Tuyết Vũ nhẹ nhàng đỡ lấy thân ảnh nhỏ nhắn cao thấp toàn là vết thương vẫn đang không ngừng rỉ máu từ dưới đất lên, nhanh chóng bế vào phòng. Hắn chậm rãi đặt nàng xuống giường băng, hơi lạnh từ phía dưới lập tức truyền lên, khiến cho máu thôi không chảy nữa.
Nhân lúc đó, Âu Dương Tuyết Vũ cũng ngồi lên giường, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy đối diện với mình, hai tay vận lực chạm vào lưng nàng, mạnh mẽ truyền nội lực.
…
Khi ta tỉnh dậy thì trời đã sáng, cánh tay hơi cử động khiến cho vết thương nhói lên một cái đau đớn, ta xuýt xoa một tiếng, cuối cùng đành yên phận nằm im. Ánh mắt đảo quanh một vòng, ta phát hiện ra vết thương trên người sớm đã được làm sạch, y phục trên người cũng được thay bằng một bộ váy mỏng hai lớp gọn nhẹ màu tím vừa đơn giản lại vừa có chút gì đó thanh tao nhã nhặn. Bộ y phục tinh tế thế này, nhất định là do hắn chọn, còn người thay cho ta là a hoàn trong phủ. Chuyện ta bị thương không phải là lần đầu, vì thế cứ mỗi lần thế này là tiểu sư phụ sẽ trị thương, rồi lại nhờ a hoàn bôi thuốc, thay y phục.
Không chỉ quần áo mà ngay cả vết thương trên người được băng bó cẩn thận, dưới lưng còn cảm nhận được hơi lạnh tản ra. Như vậy, hẳn là tiểu sư phụ lại tốn công tốn sức một phen rồi!
Còn cả Mị Nhi, hôm qua thấy ta đột nhiên đến như vậy, chắc tiểu sư phụ cũng đã đoán ra rồi đi tìm Mị Nhi cứu chữa rồi, thế nên ta tạm thời không cần lo lắng nhiều. Mị Nhi thương thế tuy nặng, nhưng ta tin tưởng chút thương tích ấy sẽ không làm khó được tiểu sư phụ.
Hầy, nói thật, từ lúc quen biết đến sau khi nhận Tuyết Vũ làm tiểu sư phụ, ta chưa bao giờ giúp đỡ hắn được điều gì. Từ đầu đến cuối đều là hắn bảo vệ ta, chăm sóc ta. Lần này lại làm phiền đến hắn, ta quả thật có chút hổ thẹn.
Đang chìm đắm trong suy tư thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó là thanh âm trầm trầm dễ nghe và quen thuộc vang lên :
“ Tiểu Ngọc, ngươi thấy trong người thế nào? Còn đau không?”
Ta liếc về phía cửa, quả nhiên người bước vào là Âu Dương Tuyết Vũ!
“ Vẫn chưa chết được” Khóe môi cong lên bướng bỉnh, ta vui vẻ đáp “ Tiểu sư phụ, Mị Nhi nàng thế nào?”
“ Ta đã trị liệu xong xuôi, hiện tại chỉ cần dưỡng thương là được. Độc này đối với ta cũng chỉ là chút chuyện cỏn con mà thôi…” Tuyết Vũ vừa nói vừa bước vào phòng, tiến tới cái tủ lớn ở góc phòng lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận đổ ra một viên rồi quay sang đưa cho ta “ Thế nhưng, vì sao đang yên đang lành, chủ tớ các ngươi vì sao lại một thân thương tích chạy đến đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhận lấy viên dược lẳng lặng bỏ vào miệng, sau đó nhận lấy cốc nước của tiểu sư phụ, một hơi nuốt xuống. Cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi, mày liễu hơi nhăn lại. Thuốc này vì sao lại đắng như vậy?
Tuyết Vũ thở dài, lập tức lấy từ trong người ra một viên kẹo đường nhét vào miệng ta. Thuốc đắng dã tật, câu nói này hắn đã dạy rất nhiều lần rồi, vì sao vẫn không nhớ cơ chứ?
Vị ngọt của kẹo đường dễ dàng đánh tan đi vị đắng khó chịu kia, đầu mày của ta lại dãn ra thỏa mãn. Thân thể ta cũng bắt đầu có thể cử động mà không còn cảm thấy quá đau đớn. Qủa nhiên là thuốc của tiểu sư phụ có khác, vừa uống vào liền hiệu quả ngay tức thì!
“ Ta nghe nói, Hoàng thượng đã đính hôn cho ngươi với Huyền Mặc kia… Không lẽ vì chuyện này mà ngươi mới bỏ trốn sao?” Thấy ta tránh né không trả lời, Tuyết Vũ cũng không để tâm, tiếp tục nói ra.
Tai mắt của Tuyết Vũ có ở khắp mọi nơi, thậm chí ngay trong Hoàng Cung cũng có, thế nên dù ta có chối cũng không được, thế nên đành phải gật đầu thừa nhận.
“ Vì sao? Chẳng phải ngươi và tiểu tử đó cũng rất thân thiết sao?”
“ Hắn không phải người ta yêu. Ta không phải nữ tử bình thường đặt đâu ngồi đó, ngôi vị Thái tử phi kia đúng là rất mê người, nhưng đáng tiếc, đối với ta vinh hoa phú quý cũng chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi… Miễn là vẫn đủ tiền sống là được. Cho dù không đủ, ta vẫn có một tiểu sư phụ rất giàu có đó thôi!” Ta nhe răng cười hề hề nhìn sắc mặt Tuyết Vũ càng lúc càng đen sì.
Nhìn biểu cảm trêu tức của ta, Tuyết Vũ dở khóc dở cười chẳng biết làm thế nào, đánh không nỡ, mắng không xong, cuối cùng hắn quyết định đưa tay ra véo mạnh cái một bên má của ta.
“ Tiểu nha đầu, cho dù sau này ngươi có thành ăn xin cũng đừng hòng ta đón vào phủ nuôi không!”
“ Ấy ấy… cẩn thận chút! Cái tên sư phụ đáng ghét này! Người ta còn đang bị thương đó!!!”
Đôi lúc ta cảm thấy, tiểu sư phụ thực ra cũng rất đáng yêu, rất trẻ con, chỉ là không thích bộc lộ ra mà thôi!
Chớp mắt một cái, đột nhiên ta nhớ ra chuyện gì đó, háo hức ngẩng đầu lên hỏi :
“ Tiểu sư phụ, ngươi biết Ma giáo ở đâu không? Ta muốn đến nơi đó!”
Nhân lúc đó, Âu Dương Tuyết Vũ cũng ngồi lên giường, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy đối diện với mình, hai tay vận lực chạm vào lưng nàng, mạnh mẽ truyền nội lực.
…
Khi ta tỉnh dậy thì trời đã sáng, cánh tay hơi cử động khiến cho vết thương nhói lên một cái đau đớn, ta xuýt xoa một tiếng, cuối cùng đành yên phận nằm im. Ánh mắt đảo quanh một vòng, ta phát hiện ra vết thương trên người sớm đã được làm sạch, y phục trên người cũng được thay bằng một bộ váy mỏng hai lớp gọn nhẹ màu tím vừa đơn giản lại vừa có chút gì đó thanh tao nhã nhặn. Bộ y phục tinh tế thế này, nhất định là do hắn chọn, còn người thay cho ta là a hoàn trong phủ. Chuyện ta bị thương không phải là lần đầu, vì thế cứ mỗi lần thế này là tiểu sư phụ sẽ trị thương, rồi lại nhờ a hoàn bôi thuốc, thay y phục.
Không chỉ quần áo mà ngay cả vết thương trên người được băng bó cẩn thận, dưới lưng còn cảm nhận được hơi lạnh tản ra. Như vậy, hẳn là tiểu sư phụ lại tốn công tốn sức một phen rồi!
Còn cả Mị Nhi, hôm qua thấy ta đột nhiên đến như vậy, chắc tiểu sư phụ cũng đã đoán ra rồi đi tìm Mị Nhi cứu chữa rồi, thế nên ta tạm thời không cần lo lắng nhiều. Mị Nhi thương thế tuy nặng, nhưng ta tin tưởng chút thương tích ấy sẽ không làm khó được tiểu sư phụ.
Hầy, nói thật, từ lúc quen biết đến sau khi nhận Tuyết Vũ làm tiểu sư phụ, ta chưa bao giờ giúp đỡ hắn được điều gì. Từ đầu đến cuối đều là hắn bảo vệ ta, chăm sóc ta. Lần này lại làm phiền đến hắn, ta quả thật có chút hổ thẹn.
Đang chìm đắm trong suy tư thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng mở cửa, tiếp đó là thanh âm trầm trầm dễ nghe và quen thuộc vang lên :
“ Tiểu Ngọc, ngươi thấy trong người thế nào? Còn đau không?”
Ta liếc về phía cửa, quả nhiên người bước vào là Âu Dương Tuyết Vũ!
“ Vẫn chưa chết được” Khóe môi cong lên bướng bỉnh, ta vui vẻ đáp “ Tiểu sư phụ, Mị Nhi nàng thế nào?”
“ Ta đã trị liệu xong xuôi, hiện tại chỉ cần dưỡng thương là được. Độc này đối với ta cũng chỉ là chút chuyện cỏn con mà thôi…” Tuyết Vũ vừa nói vừa bước vào phòng, tiến tới cái tủ lớn ở góc phòng lấy ra một lọ thuốc, cẩn thận đổ ra một viên rồi quay sang đưa cho ta “ Thế nhưng, vì sao đang yên đang lành, chủ tớ các ngươi vì sao lại một thân thương tích chạy đến đây? Đã xảy ra chuyện gì?”
Ta nhận lấy viên dược lẳng lặng bỏ vào miệng, sau đó nhận lấy cốc nước của tiểu sư phụ, một hơi nuốt xuống. Cảm nhận được vị đắng nơi đầu lưỡi, mày liễu hơi nhăn lại. Thuốc này vì sao lại đắng như vậy?
Tuyết Vũ thở dài, lập tức lấy từ trong người ra một viên kẹo đường nhét vào miệng ta. Thuốc đắng dã tật, câu nói này hắn đã dạy rất nhiều lần rồi, vì sao vẫn không nhớ cơ chứ?
Vị ngọt của kẹo đường dễ dàng đánh tan đi vị đắng khó chịu kia, đầu mày của ta lại dãn ra thỏa mãn. Thân thể ta cũng bắt đầu có thể cử động mà không còn cảm thấy quá đau đớn. Qủa nhiên là thuốc của tiểu sư phụ có khác, vừa uống vào liền hiệu quả ngay tức thì!
“ Ta nghe nói, Hoàng thượng đã đính hôn cho ngươi với Huyền Mặc kia… Không lẽ vì chuyện này mà ngươi mới bỏ trốn sao?” Thấy ta tránh né không trả lời, Tuyết Vũ cũng không để tâm, tiếp tục nói ra.
Tai mắt của Tuyết Vũ có ở khắp mọi nơi, thậm chí ngay trong Hoàng Cung cũng có, thế nên dù ta có chối cũng không được, thế nên đành phải gật đầu thừa nhận.
“ Vì sao? Chẳng phải ngươi và tiểu tử đó cũng rất thân thiết sao?”
“ Hắn không phải người ta yêu. Ta không phải nữ tử bình thường đặt đâu ngồi đó, ngôi vị Thái tử phi kia đúng là rất mê người, nhưng đáng tiếc, đối với ta vinh hoa phú quý cũng chỉ là gió thoảng mây bay mà thôi… Miễn là vẫn đủ tiền sống là được. Cho dù không đủ, ta vẫn có một tiểu sư phụ rất giàu có đó thôi!” Ta nhe răng cười hề hề nhìn sắc mặt Tuyết Vũ càng lúc càng đen sì.
Nhìn biểu cảm trêu tức của ta, Tuyết Vũ dở khóc dở cười chẳng biết làm thế nào, đánh không nỡ, mắng không xong, cuối cùng hắn quyết định đưa tay ra véo mạnh cái một bên má của ta.
“ Tiểu nha đầu, cho dù sau này ngươi có thành ăn xin cũng đừng hòng ta đón vào phủ nuôi không!”
“ Ấy ấy… cẩn thận chút! Cái tên sư phụ đáng ghét này! Người ta còn đang bị thương đó!!!”
Đôi lúc ta cảm thấy, tiểu sư phụ thực ra cũng rất đáng yêu, rất trẻ con, chỉ là không thích bộc lộ ra mà thôi!
Chớp mắt một cái, đột nhiên ta nhớ ra chuyện gì đó, háo hức ngẩng đầu lên hỏi :
“ Tiểu sư phụ, ngươi biết Ma giáo ở đâu không? Ta muốn đến nơi đó!”
/20
|