Thằng nhóc tiến sát gần tôi, vén chiếc mũ có mạng che mặt lên. Sau khi nhìn mặt tôi, vẻ mặt nó có vẻ hơi hốt hoảng, nó run run vươn tay ra chạm vào má tôi. Nó chợt òa lên khóc hu hu. Tôi và Dung nhìn nhau, Dung nhíu mày nhìn tôi đầy nghi hoặc; tôi thì chả hiểu gì đang diễn ra, tôi chưa đụng vào một sợi tóc của thằng bé cơ mà?! Tự dưng nó khóc thì có liên quan gì tới tôi mà Dung nhìn tôi với ánh mắt không-bình-thường đó? Thằng nhóc thút thít nói, bao nhiêu sự kiêu ngạo tan biến hết:
- Tịch tỷ tỷ... tỷ tỷ còn sống sao? Có phải tỷ tỷ không?
Tịch tỷ tỷ? Tịch tỷ tỷ là ai? Thằng nhóc nói gì tôi không hiểu?
- Chị không phải Tịch tỷ tỷ, chị cũng không biết người đó là ai... Thôi nào, bé nín đi... - Nói rồi tôi vươn tay lau nước mắt cho nó.
- Tay tỷ ấm quá... Tịch tỷ,... Đây có phải là mơ không...? Đệ cứ nghĩ tỷ đã chết cùng với đứa con trong bụng rồi...
Đến lúc này tôi càng bối rối hơn. Tôi chết cùng đứa con trong bụng? Là sao? Tôi còn chưa lấy chồng mà thằng bé dám kêu tôi có con? Lại còn đã chết nữa? Mỹ Dung giật áo tôi:
- Mày có con à?
Trời ạ! Đến nước này con bé còn nghi ngờ tôi, chả lẽ không coi tôi là đứa bạn thân nhứt của nó sao? Tôi vội phân trần:
- Mày bị điên à? Tao còn chưa có thằng nào yêu đây; huống hồ là đã chết...
- Thế ý thằng nhóc nói là sao?
- Bố tao biết được à? Mày tự hỏi nó đi... Mà tao tên Phan Ngọc Mai, họ Phan chứ không phải họ Tịch. Chắc nó lầm tao với ai đó...
- Không đúng, giọng nói này, ánh mắt này, cử chỉ dịu dàng này... Là Tịch tỷ chứ chẳng phải ai... - Thằng nhóc khóc to hơn. - Tỷ quên đệ rồi sao?
- Nhóc nhầm rồi... Chị không phải Tịch tỷ tỷ gì đó của bé, chị là Phan Ngọc Mai...
Thằng nhóc lắc đầu nguầy nguậy, gào to:
- Nói dối! Rõ ràng tỷ là Tịch Dương Ân... sao lại có thể là Phan Ngọc Mai?
- Có lẽ là em nhầm với ai đó chăng? - Mỹ Dung đỡ lời hộ tôi. - Bạn nữ này năm nay mới 16 tuổi thôi, cũng chưa có hôn thê...
- Không đúng,... hình của tỷ còn được treo ở gian phòng kia kìa. - Rồi thằng nhóc chỉ vào bức tranh vẽ một nữ nhân mặc đồ thời Đường.
Tôi nhìn bức tranh trân trân. Là bức tranh khi nãy; người trong bức tranh rất giống tôi, nếu trừ bộ váy ra thì đó là một bản sao chính thức. Mỹ Dung cũng hoảng hốt không kém, con bé hết nhìn tôi, lại nhìn bức tranh, mấy lần như thế liền. Đúng là giống thật, nhưng hình đó của một nữ nhân hoàn toàn xa lạ mang tên Tịch Dương Ân, có vẻ như, cô gái đó là người thời Trung Hoa. Ơ mà khoan, người Trung... Vậy sao thằng nhóc này lại biết cô gái trong tranh tên Tịch Dương Ân, lại còn nhắc tên họ của người ấy nữa, vậy chứng tỏ rằng thằng nhóc và nữ nhân trong tranh có quan hệ thân thiết với nhau. Tịch Dương Ân, là một tên mang đậm chất Trung Hoa.
- Đệ nhất quyết phải hỏi Tiêu Vấn tỷ tỷ cho rõ vấn đề. Tỷ tỷ chờ đệ... Đệ sẽ quay lại ngay...
Nói xong, thằng nhóc chạy đi luôn.
- Mày nói đi, tại sao mày và cô gái trong tranh lại giống nhau đến thế? - Mỹ Dung hỏi.
- Ơ,... cô ấy giống tao thì bố tao biết được à? Tao là do ba mẹ tao sinh ra, tao làm gì có liên quan đâu?
- Vậy sao? Nhóc đó lại gọi mày là Tịch tỷ tỷ, còn cái tên Tịch Dương Ân là sao? - Mỹ Dung nhếch mép cười. Nụ cười này có ý gì?
Tôi im lặng. Lúc này tôi không nói được gì nữa, tốt nhất là im lặng cho yên ổn. Đã nói là tôi không biết thằng đó nói gì rồi cơ mà? Lại còn cái tên Tịch Dương Ân, rồi Tịch tỷ tỷ, càng nghe tôi càng không hiểu. Mà thôi, để Vi Quỳnh về thì trực tiếp hỏi cũng không sao.
Mỹ Dung tiến gần đến bức tranh, ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xong lại nhìn tôi. Dung chăm chú nhìn vào góc bức tranh, đưa tay vẫy tôi, nói:
- Lại đây nào Phan Ngọc Mai,... Tao tìm được họa sĩ vẽ bức tranh này rồi...
Hình như Dung khám phá thứ gì đó rất đặc biệt; tôi liền chạy tới. Dung chỉ vào một góc nhỏ, khuất ở bên phải bức tranh. Có một hàng chữ nho ngoằn ngoèo bằng mực. Chữ Trung Quốc,... Tôi làm sao hiểu được?! Dung cười, nói:
- Vương Thuấn, chữ đó là như vậy...
- Mày biết tiếng Trung à?
Tôi hơi ngạc nhiên, Dung là đứa rất lười, làm sao nó có thể ngâm cứu chữ Trung được.
- Không. Chả là bố già nhà tao có đấu giá một bức tranh của họa sĩ này. Khi được bức tranh, ổng vui sướng lắm. Khi tao hỏi họa sĩ là ai thì ổng bảo là Vương Thuấn, rồi chỉ vào góc bức tranh. Nhìn nè... - Nó chỉ vào gương mặt của nữ nhân trong tranh. - Từng đường nét trên gương mặt được vẽ rất tỉ mỉ, mắt rất đẹp, đúng không? Rất giống mày nữa?
Tôi hơi chột dạ. Qủa thật...
- Bố già tao bảo, ông Thuấn chết năm 25 tuổi. Do vậy, người đời không biết về ông ta nhiều. Rất nhiều bức tranh bị đánh cắp, trong đó có bộ rất nổi tiếng, tao nghe loáng thoáng bố tao nói là vẽ về bốn mỹ nhân thời Minh. Nghe nói, một bức tranh vẽ về mỹ nhân họ là Tịch Dương, tên là Ân Thi. Là một quốc sắc thiên hương. Không ngờ hôm nay lại có thể trông thấy tận mắt... Chậc chậc... - Mỹ Dung tặc lưỡi. - Không biết bán bức này thì được bao nhiêu tiền đây?
- Vậy mày biết ông họa sĩ này sống ở thế kỉ nào không?
- Bố tao bảo là giữa thế kỉ 17 nhưng có người lại bảo cuối thế kỉ 15, đầu thế kỉ 16... Nói chung chả biết đâu mà lần...
Bức tranh này được vẽ từ mấy thế kỉ trước. Chắc hẳn rất đắt, nhưng... sao gia đình Vi Quỳnh lại có bức này?
- Tịch tỷ tỷ... tỷ tỷ còn sống sao? Có phải tỷ tỷ không?
Tịch tỷ tỷ? Tịch tỷ tỷ là ai? Thằng nhóc nói gì tôi không hiểu?
- Chị không phải Tịch tỷ tỷ, chị cũng không biết người đó là ai... Thôi nào, bé nín đi... - Nói rồi tôi vươn tay lau nước mắt cho nó.
- Tay tỷ ấm quá... Tịch tỷ,... Đây có phải là mơ không...? Đệ cứ nghĩ tỷ đã chết cùng với đứa con trong bụng rồi...
Đến lúc này tôi càng bối rối hơn. Tôi chết cùng đứa con trong bụng? Là sao? Tôi còn chưa lấy chồng mà thằng bé dám kêu tôi có con? Lại còn đã chết nữa? Mỹ Dung giật áo tôi:
- Mày có con à?
Trời ạ! Đến nước này con bé còn nghi ngờ tôi, chả lẽ không coi tôi là đứa bạn thân nhứt của nó sao? Tôi vội phân trần:
- Mày bị điên à? Tao còn chưa có thằng nào yêu đây; huống hồ là đã chết...
- Thế ý thằng nhóc nói là sao?
- Bố tao biết được à? Mày tự hỏi nó đi... Mà tao tên Phan Ngọc Mai, họ Phan chứ không phải họ Tịch. Chắc nó lầm tao với ai đó...
- Không đúng, giọng nói này, ánh mắt này, cử chỉ dịu dàng này... Là Tịch tỷ chứ chẳng phải ai... - Thằng nhóc khóc to hơn. - Tỷ quên đệ rồi sao?
- Nhóc nhầm rồi... Chị không phải Tịch tỷ tỷ gì đó của bé, chị là Phan Ngọc Mai...
Thằng nhóc lắc đầu nguầy nguậy, gào to:
- Nói dối! Rõ ràng tỷ là Tịch Dương Ân... sao lại có thể là Phan Ngọc Mai?
- Có lẽ là em nhầm với ai đó chăng? - Mỹ Dung đỡ lời hộ tôi. - Bạn nữ này năm nay mới 16 tuổi thôi, cũng chưa có hôn thê...
- Không đúng,... hình của tỷ còn được treo ở gian phòng kia kìa. - Rồi thằng nhóc chỉ vào bức tranh vẽ một nữ nhân mặc đồ thời Đường.
Tôi nhìn bức tranh trân trân. Là bức tranh khi nãy; người trong bức tranh rất giống tôi, nếu trừ bộ váy ra thì đó là một bản sao chính thức. Mỹ Dung cũng hoảng hốt không kém, con bé hết nhìn tôi, lại nhìn bức tranh, mấy lần như thế liền. Đúng là giống thật, nhưng hình đó của một nữ nhân hoàn toàn xa lạ mang tên Tịch Dương Ân, có vẻ như, cô gái đó là người thời Trung Hoa. Ơ mà khoan, người Trung... Vậy sao thằng nhóc này lại biết cô gái trong tranh tên Tịch Dương Ân, lại còn nhắc tên họ của người ấy nữa, vậy chứng tỏ rằng thằng nhóc và nữ nhân trong tranh có quan hệ thân thiết với nhau. Tịch Dương Ân, là một tên mang đậm chất Trung Hoa.
- Đệ nhất quyết phải hỏi Tiêu Vấn tỷ tỷ cho rõ vấn đề. Tỷ tỷ chờ đệ... Đệ sẽ quay lại ngay...
Nói xong, thằng nhóc chạy đi luôn.
- Mày nói đi, tại sao mày và cô gái trong tranh lại giống nhau đến thế? - Mỹ Dung hỏi.
- Ơ,... cô ấy giống tao thì bố tao biết được à? Tao là do ba mẹ tao sinh ra, tao làm gì có liên quan đâu?
- Vậy sao? Nhóc đó lại gọi mày là Tịch tỷ tỷ, còn cái tên Tịch Dương Ân là sao? - Mỹ Dung nhếch mép cười. Nụ cười này có ý gì?
Tôi im lặng. Lúc này tôi không nói được gì nữa, tốt nhất là im lặng cho yên ổn. Đã nói là tôi không biết thằng đó nói gì rồi cơ mà? Lại còn cái tên Tịch Dương Ân, rồi Tịch tỷ tỷ, càng nghe tôi càng không hiểu. Mà thôi, để Vi Quỳnh về thì trực tiếp hỏi cũng không sao.
Mỹ Dung tiến gần đến bức tranh, ngắm nhìn một lượt từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, xong lại nhìn tôi. Dung chăm chú nhìn vào góc bức tranh, đưa tay vẫy tôi, nói:
- Lại đây nào Phan Ngọc Mai,... Tao tìm được họa sĩ vẽ bức tranh này rồi...
Hình như Dung khám phá thứ gì đó rất đặc biệt; tôi liền chạy tới. Dung chỉ vào một góc nhỏ, khuất ở bên phải bức tranh. Có một hàng chữ nho ngoằn ngoèo bằng mực. Chữ Trung Quốc,... Tôi làm sao hiểu được?! Dung cười, nói:
- Vương Thuấn, chữ đó là như vậy...
- Mày biết tiếng Trung à?
Tôi hơi ngạc nhiên, Dung là đứa rất lười, làm sao nó có thể ngâm cứu chữ Trung được.
- Không. Chả là bố già nhà tao có đấu giá một bức tranh của họa sĩ này. Khi được bức tranh, ổng vui sướng lắm. Khi tao hỏi họa sĩ là ai thì ổng bảo là Vương Thuấn, rồi chỉ vào góc bức tranh. Nhìn nè... - Nó chỉ vào gương mặt của nữ nhân trong tranh. - Từng đường nét trên gương mặt được vẽ rất tỉ mỉ, mắt rất đẹp, đúng không? Rất giống mày nữa?
Tôi hơi chột dạ. Qủa thật...
- Bố già tao bảo, ông Thuấn chết năm 25 tuổi. Do vậy, người đời không biết về ông ta nhiều. Rất nhiều bức tranh bị đánh cắp, trong đó có bộ rất nổi tiếng, tao nghe loáng thoáng bố tao nói là vẽ về bốn mỹ nhân thời Minh. Nghe nói, một bức tranh vẽ về mỹ nhân họ là Tịch Dương, tên là Ân Thi. Là một quốc sắc thiên hương. Không ngờ hôm nay lại có thể trông thấy tận mắt... Chậc chậc... - Mỹ Dung tặc lưỡi. - Không biết bán bức này thì được bao nhiêu tiền đây?
- Vậy mày biết ông họa sĩ này sống ở thế kỉ nào không?
- Bố tao bảo là giữa thế kỉ 17 nhưng có người lại bảo cuối thế kỉ 15, đầu thế kỉ 16... Nói chung chả biết đâu mà lần...
Bức tranh này được vẽ từ mấy thế kỉ trước. Chắc hẳn rất đắt, nhưng... sao gia đình Vi Quỳnh lại có bức này?
/38
|