Nếu dựa theo trí nhớ của nàng kiếp trước thì bọn tiểu thiếp của tên Nam Dương này sẽ vào phòng làm ầm lên trong lúc nàng không mảnh vải che thân. Không phải nàng muốn luống cuống như thế mà vì tên khốn kia hành hạ nàng người không ra người quỷ không ra quỷ!
Sau đó hình như bọn họ còn đem A Hạnh lôi ra phạt trăm roi vì dám mở miệng ra giải thích, van xin cho nàng! Thật là một bọn khốn!
-Sao?! Sáng sớm các con đến tìm di nương ta có việc gì không?! _ Chiêu Lan khoan thai bước đến bên chiếc bàn ghỗ được chạm khắc hình tứ linh thật tinh xảo. Tay ngọc nâng nhẹ ly trà xanh lên mũi nhẹ ngửi rồi ngước lên nhìn cả đám người trước mắt.
Ánh mắt của Chiêu Lan lúc này thật sự sắc bén vô cùng làm đám nha hoàn lẫn nô tài trong phủ đứng lui ra khỏi cửa phòng.
-Chúng con… Chúng con… _ vị nhị phu nhân của Nam Dương ấp úng, không biết trả lời ra sao.
Sáng sớm bọn họ thật đâu rỗi rảnh mà rời xa giường ấm, nệm êm mà đến đây mà do đêm hôm qua nàng nghe con bé A Mai, nha hoàn hồi môn của vị di nương kia nói rằng Thần Hầu bị Chiêu Lan hạ dược. Nghe đến đây nàng đã muốn giết con đàn bà dâm đãng này lắm rồi! Nhưng nếu nghĩ lại phận phụ nữ như bọn họ làm gì được chứ?! Cũng đã chung chồng cùng hai vị phu nhân khác rồi! Nàng ghen thì chỉ ngậm đắng nuốt cay mà thôi!
Đã vậy con tiện tì A Mai không những báo sai cho cô ta mà còn bàn là sáng bọn họ đến bắt gian tại giường. Nếu như họ không làm được gì Nam Dương tướng công thì cũng bắt con đàn bà trước mắt ngâm lồng heo hay đuổi ra khỏi phủ! Hại ả ta không còn đường lui… Không ngờ!!!
-Dạ, chúng con sáng sớm đến thỉnh an di nương ạ! Nghe hôm qua A Mai nói mẫu thân trong người khó an nên chúng con định đến thăm ngài ạ!_Tam phòng của hắn là hoa khôi của tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành nên quả nhiên là ăn nói trôi chảy hơn bọn người còn lại.
Tính đổ tội lên A Mai để bọn ngươi thoát tội à?! Đâu dễ thế?!
-Xảo trá! Ta hôm qua tới giờ ta nào có bệnh gì trong người! Mà cho hỏi tới thỉnh an ta có cần đem cả bọn tài nô đến phòng ta hay không?! Định giết chết ta à?!_ Vừa nói dứt câu nàng đã quăng mạnh ly trà nóng vào người vị tam phòng ban nãy.
-Á!
-Người đâu kêu người đem A Mai về cho ta!
…
-Lan tỷ!
Bốp! Bao nhiêu oán hận đối với A Mai trong kiếp trước được nàng trả đủ trong cái tát tay này!
-Hỗn láo! Ta đâu phải là chị em ngang hàng mà ngươi dám kêu hai tiếng “Lan tỷ”. Tự vả vào miệng hai mươi cái. Sau đó ra quỳ ngoài vườn trong phủ cho ta! Tối đến giờ cơm tối ta sẽ xử tội ngươi sau!
Chưa kịp để A Mai nói gì thêm thì Chiêu Lan đã sai người lôi ả đi.
Bọn tiểu thiếp ban nãy còn hùng hồn nay nhìn thấy chỉ một bạt tay mà A Mai đã chảy cả máu miệng nên cả bọn đều im lặng. Ai trong phủ không biết Chiêu Lan từ nhỏ đã học võ nên sức lực nữ nhân bình thường thì nàng ta có thể chống năm chọi bảy!
-Các ngươi quả nhiên là lũ hồ đồ. Chỉ là phận làm con dâu mà hôm nay định leo lên đầu di nương này sao?! Hôm nay ta phạt các ngươi tự đóng cửa ở phòng mình chép cho ta hai trăm lần đạo làm con của thánh hiền! Xong ngày mai mang đến phòng ta! Thiếu một bản gia pháp đợi lệnh!
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
-Còn bọn nô tài hôm nay dám đến đây làm loạn phạt trừ năm ngày lương!... Có ai thắc mắc gì không?! _ Tiếng nàng ngân dài tựa đang hỏi mọi người xung quanh nhưng lại mang theo mười phần uy nghiêm của một bậc tiền nhân.
Lệnh được chấp hành. Cả Thần hầu phủ im lìm đáng sợ.
___
-Tiểu thư…
-Hừm… Ta bảo em kêu ta là gì?!
-Lan Lan. Hôm nay tỷ oai lắm đó ! Em ngưỡng mộ vô cùng ! Từ ngày vào Thần hầu phủ thì hôm em lần đầu thấy hạnh phúc vậy á ! Mà sao hôm nay tỷ lại phạt luôn cả Mai tỷ vậy ạ ?! _ Vừa ăn A Hạnh vừa phồng má cười tít cả mắt nói với cô gái đối diện.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, con bé ăn cơm chưa xong mà lại luyên thuyên trò chuyện…Nếu lúc trước nàng sẽ la rầy nó, nhưng nay nàng không cần gì gò ép bản thân vì người không thương mình. Nàng đã lâu mới được có một bữa cơm vui vẻ, tự tại như vậy rồi ! Nàng không muốn nói nhiều với cô bé. Cô ấy vẫn còn là một cô nhóc tì thôi ! Biết nhiều, khổ nhiều nên nàng sẽ giúp cho A Hạnh có một cuộc sống bình yên. Tương lai còn phải kiếm một chỗ dựa tốt cho con bé. Nhưng vẫn phải khuyên con bé một số việc.
-Em nghe này A Hạnh. Em là tỷ muội của ta nên ta khuyên em hãy tránh xa A Mai ra ! Cô ta không còn là chị em chúng ta nữa ! Chuyện gì quan trọng thì muội đừng bao giờ để cô ta biết ! Muội hứa với tỷ không ?!
Suy nghĩ hồi lâu, A Hạnh bỏ đùi gà trong tay ra mà gật đầu một cái thật mạnh với Chiêu Lan.
Nàng tin nha đầu ngốc này nên nàng cũng thở dài một tiếng.
-Ta đi tắm thay y phục muội ăn cơm tối xong thu dọn và chuẩn bị cho đĩa bánh quế hoa ta chuẩn bị lúc nãy vào hộp để ta đem qua thỉnh an Thái bà. Nhớ chưa nào ?!
Chiêu Lan đã kích động phong ba bão táp trong phủ Thần hầu chỉ trong một đêm. Và cũng kích động lòng một người không an…
Sau đó hình như bọn họ còn đem A Hạnh lôi ra phạt trăm roi vì dám mở miệng ra giải thích, van xin cho nàng! Thật là một bọn khốn!
-Sao?! Sáng sớm các con đến tìm di nương ta có việc gì không?! _ Chiêu Lan khoan thai bước đến bên chiếc bàn ghỗ được chạm khắc hình tứ linh thật tinh xảo. Tay ngọc nâng nhẹ ly trà xanh lên mũi nhẹ ngửi rồi ngước lên nhìn cả đám người trước mắt.
Ánh mắt của Chiêu Lan lúc này thật sự sắc bén vô cùng làm đám nha hoàn lẫn nô tài trong phủ đứng lui ra khỏi cửa phòng.
-Chúng con… Chúng con… _ vị nhị phu nhân của Nam Dương ấp úng, không biết trả lời ra sao.
Sáng sớm bọn họ thật đâu rỗi rảnh mà rời xa giường ấm, nệm êm mà đến đây mà do đêm hôm qua nàng nghe con bé A Mai, nha hoàn hồi môn của vị di nương kia nói rằng Thần Hầu bị Chiêu Lan hạ dược. Nghe đến đây nàng đã muốn giết con đàn bà dâm đãng này lắm rồi! Nhưng nếu nghĩ lại phận phụ nữ như bọn họ làm gì được chứ?! Cũng đã chung chồng cùng hai vị phu nhân khác rồi! Nàng ghen thì chỉ ngậm đắng nuốt cay mà thôi!
Đã vậy con tiện tì A Mai không những báo sai cho cô ta mà còn bàn là sáng bọn họ đến bắt gian tại giường. Nếu như họ không làm được gì Nam Dương tướng công thì cũng bắt con đàn bà trước mắt ngâm lồng heo hay đuổi ra khỏi phủ! Hại ả ta không còn đường lui… Không ngờ!!!
-Dạ, chúng con sáng sớm đến thỉnh an di nương ạ! Nghe hôm qua A Mai nói mẫu thân trong người khó an nên chúng con định đến thăm ngài ạ!_Tam phòng của hắn là hoa khôi của tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành nên quả nhiên là ăn nói trôi chảy hơn bọn người còn lại.
Tính đổ tội lên A Mai để bọn ngươi thoát tội à?! Đâu dễ thế?!
-Xảo trá! Ta hôm qua tới giờ ta nào có bệnh gì trong người! Mà cho hỏi tới thỉnh an ta có cần đem cả bọn tài nô đến phòng ta hay không?! Định giết chết ta à?!_ Vừa nói dứt câu nàng đã quăng mạnh ly trà nóng vào người vị tam phòng ban nãy.
-Á!
-Người đâu kêu người đem A Mai về cho ta!
…
-Lan tỷ!
Bốp! Bao nhiêu oán hận đối với A Mai trong kiếp trước được nàng trả đủ trong cái tát tay này!
-Hỗn láo! Ta đâu phải là chị em ngang hàng mà ngươi dám kêu hai tiếng “Lan tỷ”. Tự vả vào miệng hai mươi cái. Sau đó ra quỳ ngoài vườn trong phủ cho ta! Tối đến giờ cơm tối ta sẽ xử tội ngươi sau!
Chưa kịp để A Mai nói gì thêm thì Chiêu Lan đã sai người lôi ả đi.
Bọn tiểu thiếp ban nãy còn hùng hồn nay nhìn thấy chỉ một bạt tay mà A Mai đã chảy cả máu miệng nên cả bọn đều im lặng. Ai trong phủ không biết Chiêu Lan từ nhỏ đã học võ nên sức lực nữ nhân bình thường thì nàng ta có thể chống năm chọi bảy!
-Các ngươi quả nhiên là lũ hồ đồ. Chỉ là phận làm con dâu mà hôm nay định leo lên đầu di nương này sao?! Hôm nay ta phạt các ngươi tự đóng cửa ở phòng mình chép cho ta hai trăm lần đạo làm con của thánh hiền! Xong ngày mai mang đến phòng ta! Thiếu một bản gia pháp đợi lệnh!
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
-Còn bọn nô tài hôm nay dám đến đây làm loạn phạt trừ năm ngày lương!... Có ai thắc mắc gì không?! _ Tiếng nàng ngân dài tựa đang hỏi mọi người xung quanh nhưng lại mang theo mười phần uy nghiêm của một bậc tiền nhân.
Lệnh được chấp hành. Cả Thần hầu phủ im lìm đáng sợ.
___
-Tiểu thư…
-Hừm… Ta bảo em kêu ta là gì?!
-Lan Lan. Hôm nay tỷ oai lắm đó ! Em ngưỡng mộ vô cùng ! Từ ngày vào Thần hầu phủ thì hôm em lần đầu thấy hạnh phúc vậy á ! Mà sao hôm nay tỷ lại phạt luôn cả Mai tỷ vậy ạ ?! _ Vừa ăn A Hạnh vừa phồng má cười tít cả mắt nói với cô gái đối diện.
Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, con bé ăn cơm chưa xong mà lại luyên thuyên trò chuyện…Nếu lúc trước nàng sẽ la rầy nó, nhưng nay nàng không cần gì gò ép bản thân vì người không thương mình. Nàng đã lâu mới được có một bữa cơm vui vẻ, tự tại như vậy rồi ! Nàng không muốn nói nhiều với cô bé. Cô ấy vẫn còn là một cô nhóc tì thôi ! Biết nhiều, khổ nhiều nên nàng sẽ giúp cho A Hạnh có một cuộc sống bình yên. Tương lai còn phải kiếm một chỗ dựa tốt cho con bé. Nhưng vẫn phải khuyên con bé một số việc.
-Em nghe này A Hạnh. Em là tỷ muội của ta nên ta khuyên em hãy tránh xa A Mai ra ! Cô ta không còn là chị em chúng ta nữa ! Chuyện gì quan trọng thì muội đừng bao giờ để cô ta biết ! Muội hứa với tỷ không ?!
Suy nghĩ hồi lâu, A Hạnh bỏ đùi gà trong tay ra mà gật đầu một cái thật mạnh với Chiêu Lan.
Nàng tin nha đầu ngốc này nên nàng cũng thở dài một tiếng.
-Ta đi tắm thay y phục muội ăn cơm tối xong thu dọn và chuẩn bị cho đĩa bánh quế hoa ta chuẩn bị lúc nãy vào hộp để ta đem qua thỉnh an Thái bà. Nhớ chưa nào ?!
Chiêu Lan đã kích động phong ba bão táp trong phủ Thần hầu chỉ trong một đêm. Và cũng kích động lòng một người không an…
/38
|