Nhìn nàng rơi nước mắt, bàn tay tự nguyện cởi áo ra, lòng hắn mềm đi không ít. Nên bao nhiêu lời định nhục mạ nàng đều trôi tuột, nhường chỗ lại cho những nụ hôn dịu dàng, êm nhẹ.
Hắn dùng môi bản thân viền theo khóe môi nàng, nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn gương mặt nàng. Gương mặt rõ ràng đang đỏ ửng, nhưng hai mắt to vẫn không ngừng đảo quanh. Hắn muốn nàng nhắm mắt lại, hắn muốn nàng chân thành cảm nhận nụ hôn của hắn.
Vào lúc này lý trí nói rằng hắn hãy hành hạ nàng, hãy tra tấn nàng như năm xưa cha nàng đối xử với mẫu thân hắn. Còn trái tim hắn thì ra lệnh hãy yêu thương nàng, hãy dùng tình cảm chân thành đã được hắn giữ trọn suốt thời gian qua đối với người con gái trước mặt này. Và dường như lần này con tim ấm nóng của con người đã chiến thắng.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng bịt lại đôi mắt to cứ nhìn lên trần nhà kia của nàng, thở từng hơi nặng nề nói với nàng:
-Ngoan, nhắm mắt lại.
Nàng không trả lời hắn, nhưng lại khe khẽ dùng tay kéo tay hắn xuống. Hắn nhìn nàng mỉm cười, cười rất đẹp. Nụ cười ấy đẹp vì nó xuất phát từ tình cảm chân thành.
“Hãy để cho ta một lần đối diện với nàng bằng tình cảm chân thành, chứ không phải là thù hận, Lan Lan nhé!”
Nụ hôn lại rơi lên người con gái đối diện, nhưng không phải là trên môi mà là trên má, trên cổ chảy dài xuống phía xương quai xanh. Bàn tay hắn lúng túng tìm cách gỡ bỏ chiếc áo bó sát ngực của Chiêu Lan nhưng mãi không tìm thấy mối gỡ. Bực mình, hắn dùng lực giật phắt chiếc áo bó sát đó làm cho Chiêu Lan không khỏi “A” lên một tiếng và trên làn da trắng nổi lên một mảng đỏ.
Hắn ngừng tay lại nói thủ thỉ vào tai nàng: “Không muốn đau thì tự mình gỡ bỏ!”
Chiêu Lan ngượng ngùng khẽ gật đầu, bàn tay to lần lên từ từ mở ra chiếc áo cuối cùng của bản thân lúc này.
Hắn nhìn động tác rề rà của nàng thật sự muốn xé nát hết nhưng sợ nàng lại đau, lại khóc. Nên thôi!
Bàn tay to mò lên chiếc váy dài, nhẹ nhàng vén chúng lên, lộ ra đôi chân nhỏ trắng, làm cho yết hầu hắn không khỏi trượt lên trượt xuống vài lần.
Bàn tay nắm lấy bắp chân trắng nõn của nàng hôn lên, hít hà từng mùi hương tươi mát xen lẫn vị mặn do mồ hôi nàng tiết ra. Hắn không ngờ cảm giác đụng chạm vào nữ nhân lại tuyệt vời như vậy! Lưỡi hắn không kiềm chế được mà liếm quanh chiếc đùi lớn ngại ngùng kẹp lại.
-Mở ra! Ta muốn nhìn phía dưới của nàng!
Thô bỉ! Nàng chỉ có thể nói hai từ này với tên sói đói phía trên! Hắn cứ làm như cả đời chưa từng được gần nữ nhân vậy!
Nàng da mặt mỏng, xấu hổ đến muốn độn thổ nhưng vẫn nghe lời mở khe khẽ hai đùi ra, nhưng không nhịn được mà bàn tay che nơi bí ẩn kia.
Lúc này dường như Thẩm Nguyệt Thần chỉ muốn tìm tòi, tìm tòi thân thể của người phụ nữ mà hắn yêu. Hắn không hề do dự mà cúi đầu xuống, nhìn vào u cốc kia. Thấy bàn tay nàng còn che che đậy đậy không khỏi cảm xúc không vui mà gạt tay nàng qua một bên.
Đôi mắt xanh lúc này chỉ còn một màu xanh thẳm – xanh vì dục vọng trước mắt. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đẩy vào cửa mình Chiêu Lan làm nàng nhướn người lên mấy lần, sau đó lại vội vã gạt tiết khố nàng ra nhìn vào bên trong.
Bên trong là một khu rừng nhỏ, vạch ra bụi cỏ bên trên, đập vào mắt là động đào nguyên mơn mởn phấn hồng đáng yêu, dùng tay gạt gạt phát hiện ra có một hạt châu nhỏ! Thật sự rất kỳ lạ! Quyển sách kia không phải bảo chỉ cần liếm nơi này nàng sẽ sung sướng sao?! Nhưng… Hắn vẫn có phần … nghi ngại!
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào hạ thể mình, Mai Chiêu Lan vô thức kẹp chặt hai chân mà quên rằng bản thân cũng đang kẹp chặt đầu ai. Nàng lấy một tay bịt miệng bản thân lại để không kêu ra những âm thanh xấu hổ.
-Che cái gì?! Hôm nay nàng là của ta!
Câu nói bá đạo theo kèm theo đó là một nụ hôn dài như thể hiện quyền sở hữu của mình, hắn cắn day môi nàng, kéo ra đôi chút rồi lại liếm láp phát ra âm thanh “chậc, chậc”
Lúc này Mai Chiêu Lan gần như đã hoàn toàn trần như nhộng, lộ ra đôi gò bồng đường nét dịu dàng, đáng yêu.
Hắn nhìn xuống, nhịn không nổi mà vươn tay ra xoa nắn, nhưng đã xoa rồi thì như phát ghiền, hắn càng mạnh tay hơn. Khoái cảm trong tay làm hắn không buông ra được, xoa một bên thành đủ mọi hình dạng chán chê, hắn còn dùng hai ngón tay kẹp chặt đỉnh hồng mai, nghịch ngợm bóp bóp, một bên hắn không do dự đặt vào trong miệng bú mút nhiệt tình.
Còn chân dài của hắn không ngừng cọ sát hạ thân nàng, kèm theo đó là sự nổi lên của Tiểu Nguyệt Thần, làm cho Mai Chiêu Lan không thể không phát ra tiếng rên rỉ động tình.
Bàn tay nàng không khỏi tự chủ đẩy bờ vai của hắn ra, lời nói đứt quãng:
-Tha… Tha cho ta đi! Ngươi…
Mấy chữ “đừng như vậy” chưa kịp nói ra hắn lại dùng ngón trỏ đặt lên môi nàng, khẽ cười:
-Hôm nay, ta là chủ, nàng là của ta! Đừng nói gì! Yên lặng phối hợp đi!
Mấy lời sau là dựa sát vào tai nàng mà nói, như uy hiếp nhưng lại nghe ra mùi vị dục vọng nồng đậm: “Nếu ta… không thỏa mãn thì đừng mong có… thiên tằm băng! Nghe chưa?!” Nói xong, sợ dường như chưa đủ độ kích thích hắn còn cắn vào hai quả hồng mai mỗi cái một phát làm nàng không khỏi co rúm người lại.
Hắn dùng gối chặn lại phần thân trên của Mai Chiêu Lan rồi thong thả cởi bỏ quần áo trên người.
Chiêu Lan không khỏi ngạc nhiên khi hắn để thân trần. Cơ thể hắn trắng nhưng không hề hoàn mỹ như nàng tưởng tượng. Trên đó có một hình xăm một bông hoa đỏ rực không biết tên bên ngực phải, nhưng bên dưới vết xăm thì lại có rất nhiều… sẹo to, sẹo nhỏ, trông rất ghê người.
Nếu không phải biết hắn là Thẩm trạng nguyên, chỉ nhìn thân hình hắn thì nàng đã đoán hắn là một tên ăn cướp điển trai!
Hắn thẳng thắn đối diện với Mai Chiêu Lan, không hề có một tia ngại ngùng! Nhưng mang tai ai đã đỏ lự!
Hắn cúi người xuống, tay to cầm lấy hai chân nàng nâng lên, làm cho nàng không khỏi lên tiếng:
-Đừng… Đừng mà, như vậy… Rất… Rất…
-Rất sướng phải không?!_ Hắn vô sỉ nói tiếp.
-Không… Không… Không mà!
Ngón tay dài lần xuống u cốc, quả nhiên là giống! Bây giờ nơi đó của nàng toàn là dịch ẩm, tay hắn vừa chạm đến đã nghe đến tiếng nước nhịn không được mà trào ra ngoài làm ướt một mảng không nhỏ trên giường.
Động tình! Nàng thật sự động tình vì sự kích thích của hắn! Đúng là dâm đãng, cơ thể này không phải là của nàng! Nàng là bị hắn cưỡng ép, không phải là hạng phụ nữ lên giường là mềm nhũn người như thế này! Không phải! Không phải mà! Tủi nhục làm cho nước mắt nàng không tự chủ lại chảy xuống, làm cho Thẩm Nguyệt Thần cũng lo lắng.
Hắn không hiểu bản thân đã làm sai điều gì?! Không lẽ chỉ vì những lời nói đó hay sao?! Nhưng không phải bọn tùy tùng của hắn bình thường vào những nơi trăng hoa nói những lời lẽ thô tục như vậy thì nữ nhân xuang quanh đều che miệng cười thẹn thùng sao?! Sao nàng lại khóc?!
Hắn chặn môi nàng lại, cảnh cáo:
-Không được khóc! Không ta mạnh bạo nàng đừng có trách!
Mạnh bạo! Mạnh bạo! Hai chữ này làm Mai Chiêu Lan không khỏi nhớ lại lần trước trong cung! Nàng bị cường bạo! Cái cảm giác đau đó, đau đến tận tâm can, đau đến nàng cứ tưởng bản thân mình đã bị hắn xé đôi! Hôm đó, nàng cũng cứng rắn không van xin một lời, hắn cứ như một con dã thú, chỉ biết cắn xé cả cơ thể nàng cho đầm đìa máu tràn mới thỏa dạ! Nhớ tới đêm đó bỗng dưng người nàng lạnh toát, không tự chủ co rút lại.
Hắn thấy cơ thể nàng rõ ràng bất thường, không nhịn được khẽ hỏi:
-Sao vậy?!
Nếu nàng không nói có khi nào hắn cũng sẽ như con thú điên không ngừng tàn sát nơi hạ thể nàng! Lúc đó, kẻ khổ cũng chỉ là nàng, nghĩ vậy, nàng run run mở lời:
-Ngươi… Ngươi… Nhẹ nhàng với ta được không?! Xem như ta van ngươi mà!
Nói xong đôi mắt to của Mai Chiêu Lan đã ngập nước! Nàng biết, lúc này người phải chịu thiệt là nàng, nên dịu dàng van xin hắn vẫn hơn!
Đáp lại nàng là tiếng cười trầm thấp, cùng lời hứa chắc chắn: “Được, ta sẽ nhẹ nhàng, nhưng nàng phải ngoan!”
Chiêu Lan không nói gì cả, im lặng thuận theo, nàng nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể ra.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến hạ thân hắn nàng … nàng tin không nổi!
Hạ thể hắn nghiêng theo phương Tây to lớn vĩ đại hơn người là một mặt, đằng này lại hơi cong lên phía đầu nấm, thật sự là muốn chết người sao?! Không biết những nữ nhân thân mật cùng hắn…
Chưa kịp nghĩ hết hắn đã đưa hạ phúc nhảy vọt vào u cốc của nàng.
-Đau quá! Rút ra đi… Ta van ngươi mà… Ta chịu không nổi… Thẩm…
Tay nàng không ngừng bấu chặt vào vai hắn, nhưng dường như lực của nàng lúc này như là kích thích hắn muốn điên cuồng hơn nữa!
Hắn hôn môi nàng điên loạn để không để bản thân mềm lòng. Thật sự hắn biết nơi đó của mình vượt quá mức chịu đựng của nữ nhân bé nhỏ như nàng… Nhưng hắn nhịn không nổi! Bản thân vì sợ nàng đau mà hắn đã cố gắng làm cho nàng ẩm ướt hết mức có thể, nhưng vì sao nàng vẫn kêu đau?! Chính hắn cũng khó chịu vô cùng! Nàng khép chặt cửa động lại làm hắn muốn động cũng không được!
Nhìn người dưới thân khép chặt mắt lại, mồ hôi đổ liên tục hắn biết nàng đau vô cùng, nhưng hắn cũng đau!
Sau khi cảm thấy cơ thể nàng thả lỏng, hắn mới bắt đầu luật động, những cái nhấp đầu tiên nhẹ nhàng như sợ nàng vỡ vụn, nhưng sau đó cảm giác ấm nóng bao quanh làm cho hắn không thể khống chế được nhịp độ, đến nỗi chiếc giường to kia phải phát ra tiếng cọt kẹt!
Hắn kéo nàng dậy, để nàng ngồi đối diện với hắn, cả cơ thể mềm oặt dựa cả vào thân hình cao lớn của hắn, nhìn nàng như vậy hắn cảm thấy đáng yêu vô cùng! Ước gì nàng luôn yếu đuối như vậy, luôn dựa dẫm vào hắn như vậy, cả đời!
Nụ hôn không thể nào rời khỏi hai bầu ngực sữa đung đưa theo từng nhịp thúc mạnh mẽ của hắn, hắn chán chê chơi đùa với chúng lại quay sang hôn môi nàng say đắm.
-Ưm… A … A …Ta mệt… A…Ngưng đi… Ta chịu hết nổi rồi!
Nghe nàng mệt, hắn lẳng lặng đặt nàng nằm xuống nhưng … phía dưới chưa bao giờ thật sự rời nhau. Hắn áp sát vào tấm lưng trần của nàng, hai chân hữu lực vẫn đưa vật kia ra vào đều đặn. Thấy nàng có ý khép lại, hắn lại không ngại mà kéo một chân nàng giơ cao lên:
-Thoải mái không?! Nàng thích nhanh hơn không?!
Đáp lại hắn là im lặng, cảm giác ấm ức bao phủ ngực hắn, làm hắn không ngừng đưa đẩy mạnh hơn. Làm nàng không thể không lên tiếng: “Đừng… Chậm lại… A aaa. … Ưm… chậm thôi!”
-Lấy tay nàng xoa nắn chúng đi!
Vừa nói hắn vừa đưa tay nàng đến hai khỏa mềm mại của chính nàng, kẻ ưa mắc cỡ như Mai Chiêu Lan có chết cũng không làm mà cứ xụi lơ hai tay buông xuống. Hắn cũng không muốn cưỡng ép, chỉ là tiện tay xoa nắn nơi ấy đôi lúc, cảm giác phía dưới được bao bọc bởi nơi ấm áp của nữ nhân thật sự là lâng lâng. Đã vậy bàn tay còn không ngừng xoa nắn hai trái đào tiên mê người, hắn đã hiểu tại sao bọn nam nhân lại yêu chết cái cảm giác ân ân ái ái này.
“Nhưng cả đời này, ta chỉ muốn ân ân ái ái cùng nàng thôi, Mai Chiêu Lan!”
Sợ kích thước quá khổ của bản thân làm khổ bạn tình, hắn nhẹ nhàng buông một tay đang xoa bóp bầu ngực đến đỏ hồng kia ra mà mò xuống nơi hai người giao hợp ấn nhẹ nhàng vào màng thịt lớn đang bao vây Tiểu Nguyệt Thần kia.
Kích thích bất ngờ dến làm nàng nhịn không nổi mà phun trào, kéo theo đó là dòng dịch ấm nóng của Thẩm Nguyệt Thần.
-Đủ rồi… ngươi ra rồi! Tha cho ta đi…
-Chưa được, nàng sờ đi, nó cứng lại rồi, phải làm tiếp!
Hắn kéo tay nàng đụng phải vật cứng như lửa đốt, đang cong lên vểnh lên như muốn kêu gào tiến vào lần nữa.
…
“Làm tiếp” của hắn là đến trời gần rạng sáng, là đến lúc nàng ngất xỉu nên hắn cố gắng kiềm chế bản thân mà ôm nàng đi ngủ!
Hắn dùng môi bản thân viền theo khóe môi nàng, nhẹ nhàng ngẩng lên nhìn gương mặt nàng. Gương mặt rõ ràng đang đỏ ửng, nhưng hai mắt to vẫn không ngừng đảo quanh. Hắn muốn nàng nhắm mắt lại, hắn muốn nàng chân thành cảm nhận nụ hôn của hắn.
Vào lúc này lý trí nói rằng hắn hãy hành hạ nàng, hãy tra tấn nàng như năm xưa cha nàng đối xử với mẫu thân hắn. Còn trái tim hắn thì ra lệnh hãy yêu thương nàng, hãy dùng tình cảm chân thành đã được hắn giữ trọn suốt thời gian qua đối với người con gái trước mặt này. Và dường như lần này con tim ấm nóng của con người đã chiến thắng.
Hắn dùng tay nhẹ nhàng bịt lại đôi mắt to cứ nhìn lên trần nhà kia của nàng, thở từng hơi nặng nề nói với nàng:
-Ngoan, nhắm mắt lại.
Nàng không trả lời hắn, nhưng lại khe khẽ dùng tay kéo tay hắn xuống. Hắn nhìn nàng mỉm cười, cười rất đẹp. Nụ cười ấy đẹp vì nó xuất phát từ tình cảm chân thành.
“Hãy để cho ta một lần đối diện với nàng bằng tình cảm chân thành, chứ không phải là thù hận, Lan Lan nhé!”
Nụ hôn lại rơi lên người con gái đối diện, nhưng không phải là trên môi mà là trên má, trên cổ chảy dài xuống phía xương quai xanh. Bàn tay hắn lúng túng tìm cách gỡ bỏ chiếc áo bó sát ngực của Chiêu Lan nhưng mãi không tìm thấy mối gỡ. Bực mình, hắn dùng lực giật phắt chiếc áo bó sát đó làm cho Chiêu Lan không khỏi “A” lên một tiếng và trên làn da trắng nổi lên một mảng đỏ.
Hắn ngừng tay lại nói thủ thỉ vào tai nàng: “Không muốn đau thì tự mình gỡ bỏ!”
Chiêu Lan ngượng ngùng khẽ gật đầu, bàn tay to lần lên từ từ mở ra chiếc áo cuối cùng của bản thân lúc này.
Hắn nhìn động tác rề rà của nàng thật sự muốn xé nát hết nhưng sợ nàng lại đau, lại khóc. Nên thôi!
Bàn tay to mò lên chiếc váy dài, nhẹ nhàng vén chúng lên, lộ ra đôi chân nhỏ trắng, làm cho yết hầu hắn không khỏi trượt lên trượt xuống vài lần.
Bàn tay nắm lấy bắp chân trắng nõn của nàng hôn lên, hít hà từng mùi hương tươi mát xen lẫn vị mặn do mồ hôi nàng tiết ra. Hắn không ngờ cảm giác đụng chạm vào nữ nhân lại tuyệt vời như vậy! Lưỡi hắn không kiềm chế được mà liếm quanh chiếc đùi lớn ngại ngùng kẹp lại.
-Mở ra! Ta muốn nhìn phía dưới của nàng!
Thô bỉ! Nàng chỉ có thể nói hai từ này với tên sói đói phía trên! Hắn cứ làm như cả đời chưa từng được gần nữ nhân vậy!
Nàng da mặt mỏng, xấu hổ đến muốn độn thổ nhưng vẫn nghe lời mở khe khẽ hai đùi ra, nhưng không nhịn được mà bàn tay che nơi bí ẩn kia.
Lúc này dường như Thẩm Nguyệt Thần chỉ muốn tìm tòi, tìm tòi thân thể của người phụ nữ mà hắn yêu. Hắn không hề do dự mà cúi đầu xuống, nhìn vào u cốc kia. Thấy bàn tay nàng còn che che đậy đậy không khỏi cảm xúc không vui mà gạt tay nàng qua một bên.
Đôi mắt xanh lúc này chỉ còn một màu xanh thẳm – xanh vì dục vọng trước mắt. Bàn tay hắn nhẹ nhàng đẩy vào cửa mình Chiêu Lan làm nàng nhướn người lên mấy lần, sau đó lại vội vã gạt tiết khố nàng ra nhìn vào bên trong.
Bên trong là một khu rừng nhỏ, vạch ra bụi cỏ bên trên, đập vào mắt là động đào nguyên mơn mởn phấn hồng đáng yêu, dùng tay gạt gạt phát hiện ra có một hạt châu nhỏ! Thật sự rất kỳ lạ! Quyển sách kia không phải bảo chỉ cần liếm nơi này nàng sẽ sung sướng sao?! Nhưng… Hắn vẫn có phần … nghi ngại!
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào hạ thể mình, Mai Chiêu Lan vô thức kẹp chặt hai chân mà quên rằng bản thân cũng đang kẹp chặt đầu ai. Nàng lấy một tay bịt miệng bản thân lại để không kêu ra những âm thanh xấu hổ.
-Che cái gì?! Hôm nay nàng là của ta!
Câu nói bá đạo theo kèm theo đó là một nụ hôn dài như thể hiện quyền sở hữu của mình, hắn cắn day môi nàng, kéo ra đôi chút rồi lại liếm láp phát ra âm thanh “chậc, chậc”
Lúc này Mai Chiêu Lan gần như đã hoàn toàn trần như nhộng, lộ ra đôi gò bồng đường nét dịu dàng, đáng yêu.
Hắn nhìn xuống, nhịn không nổi mà vươn tay ra xoa nắn, nhưng đã xoa rồi thì như phát ghiền, hắn càng mạnh tay hơn. Khoái cảm trong tay làm hắn không buông ra được, xoa một bên thành đủ mọi hình dạng chán chê, hắn còn dùng hai ngón tay kẹp chặt đỉnh hồng mai, nghịch ngợm bóp bóp, một bên hắn không do dự đặt vào trong miệng bú mút nhiệt tình.
Còn chân dài của hắn không ngừng cọ sát hạ thân nàng, kèm theo đó là sự nổi lên của Tiểu Nguyệt Thần, làm cho Mai Chiêu Lan không thể không phát ra tiếng rên rỉ động tình.
Bàn tay nàng không khỏi tự chủ đẩy bờ vai của hắn ra, lời nói đứt quãng:
-Tha… Tha cho ta đi! Ngươi…
Mấy chữ “đừng như vậy” chưa kịp nói ra hắn lại dùng ngón trỏ đặt lên môi nàng, khẽ cười:
-Hôm nay, ta là chủ, nàng là của ta! Đừng nói gì! Yên lặng phối hợp đi!
Mấy lời sau là dựa sát vào tai nàng mà nói, như uy hiếp nhưng lại nghe ra mùi vị dục vọng nồng đậm: “Nếu ta… không thỏa mãn thì đừng mong có… thiên tằm băng! Nghe chưa?!” Nói xong, sợ dường như chưa đủ độ kích thích hắn còn cắn vào hai quả hồng mai mỗi cái một phát làm nàng không khỏi co rúm người lại.
Hắn dùng gối chặn lại phần thân trên của Mai Chiêu Lan rồi thong thả cởi bỏ quần áo trên người.
Chiêu Lan không khỏi ngạc nhiên khi hắn để thân trần. Cơ thể hắn trắng nhưng không hề hoàn mỹ như nàng tưởng tượng. Trên đó có một hình xăm một bông hoa đỏ rực không biết tên bên ngực phải, nhưng bên dưới vết xăm thì lại có rất nhiều… sẹo to, sẹo nhỏ, trông rất ghê người.
Nếu không phải biết hắn là Thẩm trạng nguyên, chỉ nhìn thân hình hắn thì nàng đã đoán hắn là một tên ăn cướp điển trai!
Hắn thẳng thắn đối diện với Mai Chiêu Lan, không hề có một tia ngại ngùng! Nhưng mang tai ai đã đỏ lự!
Hắn cúi người xuống, tay to cầm lấy hai chân nàng nâng lên, làm cho nàng không khỏi lên tiếng:
-Đừng… Đừng mà, như vậy… Rất… Rất…
-Rất sướng phải không?!_ Hắn vô sỉ nói tiếp.
-Không… Không… Không mà!
Ngón tay dài lần xuống u cốc, quả nhiên là giống! Bây giờ nơi đó của nàng toàn là dịch ẩm, tay hắn vừa chạm đến đã nghe đến tiếng nước nhịn không được mà trào ra ngoài làm ướt một mảng không nhỏ trên giường.
Động tình! Nàng thật sự động tình vì sự kích thích của hắn! Đúng là dâm đãng, cơ thể này không phải là của nàng! Nàng là bị hắn cưỡng ép, không phải là hạng phụ nữ lên giường là mềm nhũn người như thế này! Không phải! Không phải mà! Tủi nhục làm cho nước mắt nàng không tự chủ lại chảy xuống, làm cho Thẩm Nguyệt Thần cũng lo lắng.
Hắn không hiểu bản thân đã làm sai điều gì?! Không lẽ chỉ vì những lời nói đó hay sao?! Nhưng không phải bọn tùy tùng của hắn bình thường vào những nơi trăng hoa nói những lời lẽ thô tục như vậy thì nữ nhân xuang quanh đều che miệng cười thẹn thùng sao?! Sao nàng lại khóc?!
Hắn chặn môi nàng lại, cảnh cáo:
-Không được khóc! Không ta mạnh bạo nàng đừng có trách!
Mạnh bạo! Mạnh bạo! Hai chữ này làm Mai Chiêu Lan không khỏi nhớ lại lần trước trong cung! Nàng bị cường bạo! Cái cảm giác đau đó, đau đến tận tâm can, đau đến nàng cứ tưởng bản thân mình đã bị hắn xé đôi! Hôm đó, nàng cũng cứng rắn không van xin một lời, hắn cứ như một con dã thú, chỉ biết cắn xé cả cơ thể nàng cho đầm đìa máu tràn mới thỏa dạ! Nhớ tới đêm đó bỗng dưng người nàng lạnh toát, không tự chủ co rút lại.
Hắn thấy cơ thể nàng rõ ràng bất thường, không nhịn được khẽ hỏi:
-Sao vậy?!
Nếu nàng không nói có khi nào hắn cũng sẽ như con thú điên không ngừng tàn sát nơi hạ thể nàng! Lúc đó, kẻ khổ cũng chỉ là nàng, nghĩ vậy, nàng run run mở lời:
-Ngươi… Ngươi… Nhẹ nhàng với ta được không?! Xem như ta van ngươi mà!
Nói xong đôi mắt to của Mai Chiêu Lan đã ngập nước! Nàng biết, lúc này người phải chịu thiệt là nàng, nên dịu dàng van xin hắn vẫn hơn!
Đáp lại nàng là tiếng cười trầm thấp, cùng lời hứa chắc chắn: “Được, ta sẽ nhẹ nhàng, nhưng nàng phải ngoan!”
Chiêu Lan không nói gì cả, im lặng thuận theo, nàng nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể ra.
Nhưng khi tận mắt chứng kiến hạ thân hắn nàng … nàng tin không nổi!
Hạ thể hắn nghiêng theo phương Tây to lớn vĩ đại hơn người là một mặt, đằng này lại hơi cong lên phía đầu nấm, thật sự là muốn chết người sao?! Không biết những nữ nhân thân mật cùng hắn…
Chưa kịp nghĩ hết hắn đã đưa hạ phúc nhảy vọt vào u cốc của nàng.
-Đau quá! Rút ra đi… Ta van ngươi mà… Ta chịu không nổi… Thẩm…
Tay nàng không ngừng bấu chặt vào vai hắn, nhưng dường như lực của nàng lúc này như là kích thích hắn muốn điên cuồng hơn nữa!
Hắn hôn môi nàng điên loạn để không để bản thân mềm lòng. Thật sự hắn biết nơi đó của mình vượt quá mức chịu đựng của nữ nhân bé nhỏ như nàng… Nhưng hắn nhịn không nổi! Bản thân vì sợ nàng đau mà hắn đã cố gắng làm cho nàng ẩm ướt hết mức có thể, nhưng vì sao nàng vẫn kêu đau?! Chính hắn cũng khó chịu vô cùng! Nàng khép chặt cửa động lại làm hắn muốn động cũng không được!
Nhìn người dưới thân khép chặt mắt lại, mồ hôi đổ liên tục hắn biết nàng đau vô cùng, nhưng hắn cũng đau!
Sau khi cảm thấy cơ thể nàng thả lỏng, hắn mới bắt đầu luật động, những cái nhấp đầu tiên nhẹ nhàng như sợ nàng vỡ vụn, nhưng sau đó cảm giác ấm nóng bao quanh làm cho hắn không thể khống chế được nhịp độ, đến nỗi chiếc giường to kia phải phát ra tiếng cọt kẹt!
Hắn kéo nàng dậy, để nàng ngồi đối diện với hắn, cả cơ thể mềm oặt dựa cả vào thân hình cao lớn của hắn, nhìn nàng như vậy hắn cảm thấy đáng yêu vô cùng! Ước gì nàng luôn yếu đuối như vậy, luôn dựa dẫm vào hắn như vậy, cả đời!
Nụ hôn không thể nào rời khỏi hai bầu ngực sữa đung đưa theo từng nhịp thúc mạnh mẽ của hắn, hắn chán chê chơi đùa với chúng lại quay sang hôn môi nàng say đắm.
-Ưm… A … A …Ta mệt… A…Ngưng đi… Ta chịu hết nổi rồi!
Nghe nàng mệt, hắn lẳng lặng đặt nàng nằm xuống nhưng … phía dưới chưa bao giờ thật sự rời nhau. Hắn áp sát vào tấm lưng trần của nàng, hai chân hữu lực vẫn đưa vật kia ra vào đều đặn. Thấy nàng có ý khép lại, hắn lại không ngại mà kéo một chân nàng giơ cao lên:
-Thoải mái không?! Nàng thích nhanh hơn không?!
Đáp lại hắn là im lặng, cảm giác ấm ức bao phủ ngực hắn, làm hắn không ngừng đưa đẩy mạnh hơn. Làm nàng không thể không lên tiếng: “Đừng… Chậm lại… A aaa. … Ưm… chậm thôi!”
-Lấy tay nàng xoa nắn chúng đi!
Vừa nói hắn vừa đưa tay nàng đến hai khỏa mềm mại của chính nàng, kẻ ưa mắc cỡ như Mai Chiêu Lan có chết cũng không làm mà cứ xụi lơ hai tay buông xuống. Hắn cũng không muốn cưỡng ép, chỉ là tiện tay xoa nắn nơi ấy đôi lúc, cảm giác phía dưới được bao bọc bởi nơi ấm áp của nữ nhân thật sự là lâng lâng. Đã vậy bàn tay còn không ngừng xoa nắn hai trái đào tiên mê người, hắn đã hiểu tại sao bọn nam nhân lại yêu chết cái cảm giác ân ân ái ái này.
“Nhưng cả đời này, ta chỉ muốn ân ân ái ái cùng nàng thôi, Mai Chiêu Lan!”
Sợ kích thước quá khổ của bản thân làm khổ bạn tình, hắn nhẹ nhàng buông một tay đang xoa bóp bầu ngực đến đỏ hồng kia ra mà mò xuống nơi hai người giao hợp ấn nhẹ nhàng vào màng thịt lớn đang bao vây Tiểu Nguyệt Thần kia.
Kích thích bất ngờ dến làm nàng nhịn không nổi mà phun trào, kéo theo đó là dòng dịch ấm nóng của Thẩm Nguyệt Thần.
-Đủ rồi… ngươi ra rồi! Tha cho ta đi…
-Chưa được, nàng sờ đi, nó cứng lại rồi, phải làm tiếp!
Hắn kéo tay nàng đụng phải vật cứng như lửa đốt, đang cong lên vểnh lên như muốn kêu gào tiến vào lần nữa.
…
“Làm tiếp” của hắn là đến trời gần rạng sáng, là đến lúc nàng ngất xỉu nên hắn cố gắng kiềm chế bản thân mà ôm nàng đi ngủ!
/38
|