Khương Lệnh Uyển vô cùng yêu quý cái mạng nhỏ này của mình, hôm nay nếu Lục Tông nói chuyện tử tế với nàng thì tất nhiên nàng sẽ nghe theo. Nhưng vừa bắt đầu thái độ của Lục Tông đã cứng rắn, ngược lại càng làm cho khát khao chinh phục con ngựa mạnh mẽ này được khơi dậy. Chỉ là tính tình con ngựa này vượt xa ngoài dự kiến của nàng.
Cưỡi lên rồi mới cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này nàng muốn nhảy xuống cũng không kịp nữa rồi. Nàng dùng sức kẹp chặt vào bụng ngựa, nắm chặt dây cương, thân người xóc nảy lên xuống vô cùng, ân hận đến xanh ruột, chỉ sợ bản thân bị ngựa hất ngã xuống. Nàng vừa mới thành thân với Lục Tông, không muốn bị ngựa hất xuống ngã chết tươi. Ngã chết thì cũng thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó khuôn mặt cũng bị hủy hoại, thiếu tay gãy chân mới đáng sợ.
Trong tình huống này mà Khương Lệnh Uyển còn có thể nghĩ đến những cái này, không thể không bội phục tâm tình của mình thật tốt.
Lục Tông nhìn thấy lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, không do dự chút nào, xoay người nhảy lên ngựa. hắn cưỡi một con ngựa khác đuổi theo, đợi đến lúc hai con ngựa chạy gần nhau thì Lục Tông vươn người sang con ngựa của Khương Lệnh Uyển, cánh tay dài vươn ra, nhấc nàng rời khỏi con ngựa đấy ôm vào lồng ngực mình.
Nhìn thấy một cảnh này đám người Kim Cát, Tì Bà, Đỗ Ngôn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhị hoàng tử ở một bên nhìn cũng hơi hơi nhếch môi mỉm cười.
Khương Lệnh Uyển quả nhiên là bị dọa sợ chết khiếp, lúc vừa cảm giác được hơi thỏ của Lục Tông liền ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Lục Tông vẫn chưa vội thả người xuống mà vẫn cưỡi ngựa chạy ra khỏi khu vực cưỡi ngựa, chạy về phía rừng cây nhỏ. Khương Lệnh Uyển nằm trong lồng ngực hắn, không hiểu hắn muốn dẫn nàng đi đâu, chỉ là nàng vẫn chỉ là một cô nương, chuyện vừa phát sinh thật sự đã dọa đến nàng. Bây giờ có hắn ở đây thật tốt. Trong chốc lát trong lòng Khương Lệnh Uyển làm gì còn tức giận nữa. Cả người nàng cứ dính chặt lấy người Lục Tông, ôm thật chặt thật chặt. tim Lục Tông đập có chút nhanh, thình thịch thình thịch, nghĩ đến cũng là bị nàng dọa.
Khương Lệnh Uyển là người lành sẹo sẽ quên đau, lúc này không có chuyện gì nữa thì mơ hồ có chút tự hào… có thể dọa Lục Tông thành như vậy coi như là nàng có bản lĩnh.
Ngựa chạy rất nhanh, bên tai trừ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Tông thì còn có tiếng gió vù vù bên tai. không biết đã qua bao lâu sau tốc độ của con ngựa mới chậm dần lại, đến cuối cùng thì tốc độ chậm rãi đi bộ.
Khương Lệnh Uyển sợ bóng sợ gió một hồi, nỗi sợ qua đi mưới ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Tông. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh như băng, trong ánh mắt như có những tảng băng rét buốt. không thể không nói, bộ dáng này của Lục Tông thật có khả năng dọa người. Tất nhiên là nàng sai, không dám mở miệng trước, sau một lúc do dự muốn nhận sai thì Lục Tông lại dừng lại, ôm nàng xuống ngựa.
Mặc dù hắn đang tức giận nhưng động tác cũng không thô lỗ.
Nàng ngơ ngác đứng ở một chỗ, nhìn cây cối um tùm xung quanh, bất tri bất giác hai người đã đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh khu vực cưỡi ngựa. Lại nhìn Lục Tông, giờ phút này mặt không chút thay đổi buộc ngựa vào một thân cây gần đó, nhìn tư thế chính là muốn dạy dỗ nàng một trận.
Nàng có chút sợ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn đang đi về phía mình, đợi đến lúc hắn đến gần mới thốt ra lời “… Thiếp sai rồi.”
Khương Lệnh Uyển chính là một người biết thời biết thế, nếu bản thân phạm lỗi thì sẽ chủ động nhận lỗi.
Lục Tông thật là tức giận, không ngờ nàng không hiểu chuyện như vậy. Nhưng bây giờ thấy nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, đôi mắt to đen lúng liếng cứ nhìn hắn như vậy, không có sự thân thiết yếu ớt của ngày thường mà tràn đầy nhát gan uất ức. hắn vừa nhìn đã cảm thấy mềm lòng, nhưng từ xưa đến nay Lục Tông là một người nguyên tắc, lưu loát cởi áo choàng trên người trải trên mặt đất “Ngồi đi.”
Khương Lệnh Uyển có chút buồn bực, nàng đã ăn nói khép nép như vậy mà hắn còn tức giận cái gì chứ.
Nàng thở phì phò ngồi xuống, sau đó cũng thấy Lục Tông ngồi xuống theo. Lục Tông duỗi tay ra, ôm nàng qua chỗ hắn. Thân hình Khương Lệnh Uyển không ổn định, nằm úp sấp trên đùi hắn. Tư thế này làm nàng cảm thấy xấu hổ, nghĩ muốn đứng dậy thì trên lưng lại bị bàn tay to lớn của hắn giữ lại.
Nàng có chút khó hiểu, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Lục Tông, ngay sau đó liền nghe được một tiếng ‘Bốp’.
Chỗ hai người đang ngồi rất yên tĩnh cho nên âm thanh này càng vang dội.
Khương Lệnh Uyển có chút mơ hồ, lúc sau mới cảm thấy được cơn đau. Vừa phản ứng lại, nhất thời trong mắt tràn ngập nước mắt, tủi thân không chịu được.
hắn đánh nàng.
Lục Tông thấy nàng khóc cũng không dừng lại, cảm thấy đã đánh đủ mới dừng tay. hắn biết từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, bị dạy dỗ cũng không nhớ lâu, nếu bây giờ hắn không nói gì đã tha thứ cho nàng thì lần sau nàng nhất định sẽ tái phạm. Nàng tức giận cũng được nhưng dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ. Lục Tông cúi đầu, thấy nàng ghé vào đùi mình khóc, bả vai run run, lúc này mới bế nàng ngồi dậy trên đùi hắn. Nhưng mông Khương Lệnh Uyển bị đánh đau vô cùng, ngồi xuống là đau, nước mắt chảy ròng ròng, Lục Tông nhìn mà đau lòng, thầm nghĩ có lẽ là mình ra tay quá nặng.
hắn hôn lên mắt nàng nói “Đừng khóc.”
đã đánh nàng còn không cho nàng khóc. Làm gì có chuyện như vậy?
Lục Tông nghe tiếng khóc của nàng thì phiền não, thấy nàng hé ra khuôn mặt lem luốc như con mèo con thì không nhịn được mà nở nụ cười. hắn ôm nàng vào ngực, lúc này mới nói “Tính tình này của nàng chính là bị chiều hư rồi…”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm “Chiều hư, chàng cũng có một phần trách nhiệm.”
“… Lần này vậy là xong, nếu còn có lần sau, ta sẽ…” Lục Tông dừng lại, cũng không hiểu được bản thân có thể làm gì nàng bây giờ. Lúc trước khi đến Vệ Quốc công phủ cầu hôn hắn đã nói với nhạc phụ đại nhân, sau này sẽ bao dung nàng, nhìn nàng trưởng thành. Nhưng xem tính tình thích mềm không thích cứng của nàng, nếu nàng không nghe lời hắn nói thì hắn chỉ có thể cứng rắn thì nàng mới ngoan ngoãn một chút. hắn cúi đầu dựa vào trán nàng, thấy một đôi mắt to tròn đỏ rực, sáng rỡ, lúc này mới giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng sau đó hôn lên.
Mới vừa rồi còn đánh nàng bây giờ đã hôn nàng. Khương Lệnh Uyển tức giận, không muốn để cho hắn hôn, nhưng hắn mạnh mẽ bá đạo không cho nàng từ chối. Hôn lại hôn, tay nàng liền không nhịn được vòng qua cổ hắn, ngẩng đầu đón ý nói hùa với hắn.
Hô hấp của Lục Tông nặng nề thêm, hai tay cũng không còn quy củ, vỗ về lưng nàng, giữ chặt gáy nàng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Vừa rồi đúng là hắn đã bị nàng dọa. hắn hôn trong chốc lát đã áp người xuống dưới thân, lúc đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì nghe được người dưới thân hai mắt nước mắt lưng tròng, tủi thân nói “Đau… Lục Tông, thiếp đau…”
Lục Tông cười khẽ ra tiếng, hôn lên mắt nàng, nói “Để ta nhìn một chút.”
Chỗ này mặc dù không có ai nhưng dù sao cũng vẫn là ban ngày, cho dù da mặt của Khương Lệnh Uyển dày như thế nào cũng không thể để cho hắn nhìn. Hai người kề sát một lúc, nàng cắn một ngụm lên mặt hắn, tức giận nói “…thiếp muốn đi về.”
Biết nàng xấu hổ, Lục Tông cũng không miễn cưỡng, còn mở miệng nói “Chuyện con cái chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, được không?”
Khương Lệnh Uyển sửng sốt, không ngờ bỗng nhiên Lục Tông lại nói chuyện này. Nàng nghe thấy thì rũ mắt. Sao nàng lại không muốn thuận theo tự nhiên chứ nhưng đời trước trong lòng nàng không có Lục Tông vấn đề con cái làm hắn trở thành trò cười, đời này trong lòng nàng có hắn cho nên càng muốn sinh con đẻ cái cho hắn. Nàng nghĩ nghĩ, lúc này chóp mũi chua xót, nghẹn ngào nói “Thiếp lo lắng…”
“không có gì phải lo lắng.” Lục Tông nâng tay, nâng mặt nàng lên, đối diện với nàng. hắn không biết vì sao nàng lại có áp lực với chuyện này lớn như vậy, nhưng nếu bởi vậy mà làm cho nàng không vui thì hắn tình nguyện không cần đứa nhỏ. hắn nói “Chúng ta còn trẻ, sau này nàng vẫn có thể sinh con. Xán Xán, tuổi nàng còn nhỏ, sinh con ta sẽ không yên tâm. HƠn nữa hai năm này ta cũng sẽ thường xuyên ra ngoài, nếu nàng mang thai ta cũng không yên tâm.”
Khương Lệnh Uyển mím mím môi, hốc mắt phiếm hồng, nói “Chỉ là, lỡ như… Thiếp không sinh được con thì sao?” Vinh vương từ nhỏ đã đối với nàng như con ruột, nàng không muốn làm cho ông ấy không có cháu ôm. thật ra nghĩ lại, đời trước chỗ nào nàng cũng không tốt, Lục Tông cố tình lại xem trọng nàng, đứng ở lập trường của Vinh vương cũng khó trách sẽ tức giận. Vinh vương tính tình tốt vậy mà còn bắt Lục Tông nạp thiếp thì có thể thấy được đời trước nàng có bao nhiêu không tốt. Đời này nàng ích kỷ, không muốn buông tay Lục Tông, nhưng nàng cũng nên trả giá.
Vẻ mặt Lục Tông chắc chắn nói “sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển không nói chuyện, tiếp tục nghe hắn nói “… Cho dù nàng thật sự không sinh được con thì cũng là trời định đời này Lục Tông ta không có con nối dõi. HƠn nữa loại chuyện này sao có thể trách một mình nàng, ta cũng có vấn đề. Nhưng mà Xán Xán, chúng ta mới thành thân chưa được hai thàng, đừng quan tâm chuyện này vội, được không?”
“…Được.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn. hắn cũng đá nói như vậy nàng còn có thể nói gì được nữa. Loại chuyện này nàng sốt ruột có khi sẽ phản tác dụng. Cũng làm khó hắn tối qua còn càn quấy với nàng.
hiện giờ Lục Tông nói chuyện cẩn thận với nàng, trong lòng nàng đương nhiên cũng không tức giận, dù sao nàng vẫn phân biệt được đúng sai. Hai người đứng dậy, Lục Tông thay nàng chỉnh lại quần áo, vừa nhìn khuôn mặt nàng đã biết là vừa bị người bắt nạt. Nhưng bộ dáng này của nàng càng làm cho hắn muốn hung hăng bắt nạt nàng. Lục Tông cởi bỏ dây cương trên thân cây nhưng mông nàng còn đau không có cách nào cưỡi ngựa. Lục Tông nghĩ nghĩ, một tay nắm lấy dây cương, thoáng xoay người nói “Lên đi.”
Khương Lệnh Uyển nhất thời cười sáng sủa, a một tiếng rồi nhảy lên. Lục Tông cười cười, cưỡi phu nhân nhà mình trở về khu cưỡi ngựa.
Sau khi hồi phủ, lúc Khương Lệnh Uyển thay quần áo mới phát hiện mông nàng bị đánh cho đỏ rực, dấu bàn tay rất rõ ràng, có thể thấy được lúc đó Lục Tông đánh mạnh cỡ nào. Khương Lệnh Uyển có chút tủi thân, nhưng cũng cảm thấy được bản thân hôm nay quá dáng, Lục Tông bị tức giận sắp hỏng rồi. dù sao hôm nay cũng không phải chỉ đơn giản là làm loạn, nàng suýt chút nữa đã mất mạng. Khương Lệnh Uyển nhớ đến tình hình lúc đó liền sợ hãi. Lau thuốc mỡ thì dễ chịu một chút nhưng hiện giờ không thể ngồi chỉ có thể ghé vào giường nhỏ nghỉ ngơi.
Đến buổi tối Lục Tông bắt đầu hối hận.
Khương Lệnh Uyển ghé vào bên cạnh người Lục Tông, vui mừng nói lầm bầm vài tiếng, thật là hả giận.
Đáng đời. Làm nàng bị thương, đã nhiều ngày hắn muốn ầm ĩ với nàng. Dù sao là bản thân hắn nói, chuyện đứa nhỏ không vội. Vậy thì không làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lục Tông ra ngoài Khương Lệnh Uyển liền rời khỏi giường. Khương Lệnh Uyển nhíu mi, mông nàng vẫn còn đau.
Sáng sớm, tâm tình Khương Lệnh Uyển không tốt, lúc sau lại thấy Đào ma ma vội vàng tiến vào.
Đào ma ma nói “Phu nhân mau đến chỗ Phan Trắc phi nhìn xem. Vừa rồi Phan Trắc phi vô ý bị ngã, bây giờ đang bị chảy máu.”
Cưỡi lên rồi mới cảm thấy không thích hợp. Nhưng lúc này nàng muốn nhảy xuống cũng không kịp nữa rồi. Nàng dùng sức kẹp chặt vào bụng ngựa, nắm chặt dây cương, thân người xóc nảy lên xuống vô cùng, ân hận đến xanh ruột, chỉ sợ bản thân bị ngựa hất ngã xuống. Nàng vừa mới thành thân với Lục Tông, không muốn bị ngựa hất xuống ngã chết tươi. Ngã chết thì cũng thôi đi, chỉ sợ đến lúc đó khuôn mặt cũng bị hủy hoại, thiếu tay gãy chân mới đáng sợ.
Trong tình huống này mà Khương Lệnh Uyển còn có thể nghĩ đến những cái này, không thể không bội phục tâm tình của mình thật tốt.
Lục Tông nhìn thấy lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, không do dự chút nào, xoay người nhảy lên ngựa. hắn cưỡi một con ngựa khác đuổi theo, đợi đến lúc hai con ngựa chạy gần nhau thì Lục Tông vươn người sang con ngựa của Khương Lệnh Uyển, cánh tay dài vươn ra, nhấc nàng rời khỏi con ngựa đấy ôm vào lồng ngực mình.
Nhìn thấy một cảnh này đám người Kim Cát, Tì Bà, Đỗ Ngôn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Nhị hoàng tử ở một bên nhìn cũng hơi hơi nhếch môi mỉm cười.
Khương Lệnh Uyển quả nhiên là bị dọa sợ chết khiếp, lúc vừa cảm giác được hơi thỏ của Lục Tông liền ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Lục Tông vẫn chưa vội thả người xuống mà vẫn cưỡi ngựa chạy ra khỏi khu vực cưỡi ngựa, chạy về phía rừng cây nhỏ. Khương Lệnh Uyển nằm trong lồng ngực hắn, không hiểu hắn muốn dẫn nàng đi đâu, chỉ là nàng vẫn chỉ là một cô nương, chuyện vừa phát sinh thật sự đã dọa đến nàng. Bây giờ có hắn ở đây thật tốt. Trong chốc lát trong lòng Khương Lệnh Uyển làm gì còn tức giận nữa. Cả người nàng cứ dính chặt lấy người Lục Tông, ôm thật chặt thật chặt. tim Lục Tông đập có chút nhanh, thình thịch thình thịch, nghĩ đến cũng là bị nàng dọa.
Khương Lệnh Uyển là người lành sẹo sẽ quên đau, lúc này không có chuyện gì nữa thì mơ hồ có chút tự hào… có thể dọa Lục Tông thành như vậy coi như là nàng có bản lĩnh.
Ngựa chạy rất nhanh, bên tai trừ tiếng tim đập mạnh mẽ của Lục Tông thì còn có tiếng gió vù vù bên tai. không biết đã qua bao lâu sau tốc độ của con ngựa mới chậm dần lại, đến cuối cùng thì tốc độ chậm rãi đi bộ.
Khương Lệnh Uyển sợ bóng sợ gió một hồi, nỗi sợ qua đi mưới ngẩng đầu nhìn sắc mặt Lục Tông. Khuôn mặt tuấn tú của hắn lạnh như băng, trong ánh mắt như có những tảng băng rét buốt. không thể không nói, bộ dáng này của Lục Tông thật có khả năng dọa người. Tất nhiên là nàng sai, không dám mở miệng trước, sau một lúc do dự muốn nhận sai thì Lục Tông lại dừng lại, ôm nàng xuống ngựa.
Mặc dù hắn đang tức giận nhưng động tác cũng không thô lỗ.
Nàng ngơ ngác đứng ở một chỗ, nhìn cây cối um tùm xung quanh, bất tri bất giác hai người đã đi vào rừng cây nhỏ bên cạnh khu vực cưỡi ngựa. Lại nhìn Lục Tông, giờ phút này mặt không chút thay đổi buộc ngựa vào một thân cây gần đó, nhìn tư thế chính là muốn dạy dỗ nàng một trận.
Nàng có chút sợ, ánh mắt sợ hãi nhìn hắn đang đi về phía mình, đợi đến lúc hắn đến gần mới thốt ra lời “… Thiếp sai rồi.”
Khương Lệnh Uyển chính là một người biết thời biết thế, nếu bản thân phạm lỗi thì sẽ chủ động nhận lỗi.
Lục Tông thật là tức giận, không ngờ nàng không hiểu chuyện như vậy. Nhưng bây giờ thấy nàng hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không có chút máu nào, đôi mắt to đen lúng liếng cứ nhìn hắn như vậy, không có sự thân thiết yếu ớt của ngày thường mà tràn đầy nhát gan uất ức. hắn vừa nhìn đã cảm thấy mềm lòng, nhưng từ xưa đến nay Lục Tông là một người nguyên tắc, lưu loát cởi áo choàng trên người trải trên mặt đất “Ngồi đi.”
Khương Lệnh Uyển có chút buồn bực, nàng đã ăn nói khép nép như vậy mà hắn còn tức giận cái gì chứ.
Nàng thở phì phò ngồi xuống, sau đó cũng thấy Lục Tông ngồi xuống theo. Lục Tông duỗi tay ra, ôm nàng qua chỗ hắn. Thân hình Khương Lệnh Uyển không ổn định, nằm úp sấp trên đùi hắn. Tư thế này làm nàng cảm thấy xấu hổ, nghĩ muốn đứng dậy thì trên lưng lại bị bàn tay to lớn của hắn giữ lại.
Nàng có chút khó hiểu, nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Lục Tông, ngay sau đó liền nghe được một tiếng ‘Bốp’.
Chỗ hai người đang ngồi rất yên tĩnh cho nên âm thanh này càng vang dội.
Khương Lệnh Uyển có chút mơ hồ, lúc sau mới cảm thấy được cơn đau. Vừa phản ứng lại, nhất thời trong mắt tràn ngập nước mắt, tủi thân không chịu được.
hắn đánh nàng.
Lục Tông thấy nàng khóc cũng không dừng lại, cảm thấy đã đánh đủ mới dừng tay. hắn biết từ nhỏ nàng đã được cưng chiều, bị dạy dỗ cũng không nhớ lâu, nếu bây giờ hắn không nói gì đã tha thứ cho nàng thì lần sau nàng nhất định sẽ tái phạm. Nàng tức giận cũng được nhưng dạy dỗ vẫn phải dạy dỗ. Lục Tông cúi đầu, thấy nàng ghé vào đùi mình khóc, bả vai run run, lúc này mới bế nàng ngồi dậy trên đùi hắn. Nhưng mông Khương Lệnh Uyển bị đánh đau vô cùng, ngồi xuống là đau, nước mắt chảy ròng ròng, Lục Tông nhìn mà đau lòng, thầm nghĩ có lẽ là mình ra tay quá nặng.
hắn hôn lên mắt nàng nói “Đừng khóc.”
đã đánh nàng còn không cho nàng khóc. Làm gì có chuyện như vậy?
Lục Tông nghe tiếng khóc của nàng thì phiền não, thấy nàng hé ra khuôn mặt lem luốc như con mèo con thì không nhịn được mà nở nụ cười. hắn ôm nàng vào ngực, lúc này mới nói “Tính tình này của nàng chính là bị chiều hư rồi…”
Trong lòng Khương Lệnh Uyển bất mãn lầm bầm “Chiều hư, chàng cũng có một phần trách nhiệm.”
“… Lần này vậy là xong, nếu còn có lần sau, ta sẽ…” Lục Tông dừng lại, cũng không hiểu được bản thân có thể làm gì nàng bây giờ. Lúc trước khi đến Vệ Quốc công phủ cầu hôn hắn đã nói với nhạc phụ đại nhân, sau này sẽ bao dung nàng, nhìn nàng trưởng thành. Nhưng xem tính tình thích mềm không thích cứng của nàng, nếu nàng không nghe lời hắn nói thì hắn chỉ có thể cứng rắn thì nàng mới ngoan ngoãn một chút. hắn cúi đầu dựa vào trán nàng, thấy một đôi mắt to tròn đỏ rực, sáng rỡ, lúc này mới giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng sau đó hôn lên.
Mới vừa rồi còn đánh nàng bây giờ đã hôn nàng. Khương Lệnh Uyển tức giận, không muốn để cho hắn hôn, nhưng hắn mạnh mẽ bá đạo không cho nàng từ chối. Hôn lại hôn, tay nàng liền không nhịn được vòng qua cổ hắn, ngẩng đầu đón ý nói hùa với hắn.
Hô hấp của Lục Tông nặng nề thêm, hai tay cũng không còn quy củ, vỗ về lưng nàng, giữ chặt gáy nàng, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Vừa rồi đúng là hắn đã bị nàng dọa. hắn hôn trong chốc lát đã áp người xuống dưới thân, lúc đang chuẩn bị tiến thêm một bước thì nghe được người dưới thân hai mắt nước mắt lưng tròng, tủi thân nói “Đau… Lục Tông, thiếp đau…”
Lục Tông cười khẽ ra tiếng, hôn lên mắt nàng, nói “Để ta nhìn một chút.”
Chỗ này mặc dù không có ai nhưng dù sao cũng vẫn là ban ngày, cho dù da mặt của Khương Lệnh Uyển dày như thế nào cũng không thể để cho hắn nhìn. Hai người kề sát một lúc, nàng cắn một ngụm lên mặt hắn, tức giận nói “…thiếp muốn đi về.”
Biết nàng xấu hổ, Lục Tông cũng không miễn cưỡng, còn mở miệng nói “Chuyện con cái chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, được không?”
Khương Lệnh Uyển sửng sốt, không ngờ bỗng nhiên Lục Tông lại nói chuyện này. Nàng nghe thấy thì rũ mắt. Sao nàng lại không muốn thuận theo tự nhiên chứ nhưng đời trước trong lòng nàng không có Lục Tông vấn đề con cái làm hắn trở thành trò cười, đời này trong lòng nàng có hắn cho nên càng muốn sinh con đẻ cái cho hắn. Nàng nghĩ nghĩ, lúc này chóp mũi chua xót, nghẹn ngào nói “Thiếp lo lắng…”
“không có gì phải lo lắng.” Lục Tông nâng tay, nâng mặt nàng lên, đối diện với nàng. hắn không biết vì sao nàng lại có áp lực với chuyện này lớn như vậy, nhưng nếu bởi vậy mà làm cho nàng không vui thì hắn tình nguyện không cần đứa nhỏ. hắn nói “Chúng ta còn trẻ, sau này nàng vẫn có thể sinh con. Xán Xán, tuổi nàng còn nhỏ, sinh con ta sẽ không yên tâm. HƠn nữa hai năm này ta cũng sẽ thường xuyên ra ngoài, nếu nàng mang thai ta cũng không yên tâm.”
Khương Lệnh Uyển mím mím môi, hốc mắt phiếm hồng, nói “Chỉ là, lỡ như… Thiếp không sinh được con thì sao?” Vinh vương từ nhỏ đã đối với nàng như con ruột, nàng không muốn làm cho ông ấy không có cháu ôm. thật ra nghĩ lại, đời trước chỗ nào nàng cũng không tốt, Lục Tông cố tình lại xem trọng nàng, đứng ở lập trường của Vinh vương cũng khó trách sẽ tức giận. Vinh vương tính tình tốt vậy mà còn bắt Lục Tông nạp thiếp thì có thể thấy được đời trước nàng có bao nhiêu không tốt. Đời này nàng ích kỷ, không muốn buông tay Lục Tông, nhưng nàng cũng nên trả giá.
Vẻ mặt Lục Tông chắc chắn nói “sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển không nói chuyện, tiếp tục nghe hắn nói “… Cho dù nàng thật sự không sinh được con thì cũng là trời định đời này Lục Tông ta không có con nối dõi. HƠn nữa loại chuyện này sao có thể trách một mình nàng, ta cũng có vấn đề. Nhưng mà Xán Xán, chúng ta mới thành thân chưa được hai thàng, đừng quan tâm chuyện này vội, được không?”
“…Được.” Khương Lệnh Uyển gật đầu, lúc này mới vùi đầu vào ngực hắn. hắn cũng đá nói như vậy nàng còn có thể nói gì được nữa. Loại chuyện này nàng sốt ruột có khi sẽ phản tác dụng. Cũng làm khó hắn tối qua còn càn quấy với nàng.
hiện giờ Lục Tông nói chuyện cẩn thận với nàng, trong lòng nàng đương nhiên cũng không tức giận, dù sao nàng vẫn phân biệt được đúng sai. Hai người đứng dậy, Lục Tông thay nàng chỉnh lại quần áo, vừa nhìn khuôn mặt nàng đã biết là vừa bị người bắt nạt. Nhưng bộ dáng này của nàng càng làm cho hắn muốn hung hăng bắt nạt nàng. Lục Tông cởi bỏ dây cương trên thân cây nhưng mông nàng còn đau không có cách nào cưỡi ngựa. Lục Tông nghĩ nghĩ, một tay nắm lấy dây cương, thoáng xoay người nói “Lên đi.”
Khương Lệnh Uyển nhất thời cười sáng sủa, a một tiếng rồi nhảy lên. Lục Tông cười cười, cưỡi phu nhân nhà mình trở về khu cưỡi ngựa.
Sau khi hồi phủ, lúc Khương Lệnh Uyển thay quần áo mới phát hiện mông nàng bị đánh cho đỏ rực, dấu bàn tay rất rõ ràng, có thể thấy được lúc đó Lục Tông đánh mạnh cỡ nào. Khương Lệnh Uyển có chút tủi thân, nhưng cũng cảm thấy được bản thân hôm nay quá dáng, Lục Tông bị tức giận sắp hỏng rồi. dù sao hôm nay cũng không phải chỉ đơn giản là làm loạn, nàng suýt chút nữa đã mất mạng. Khương Lệnh Uyển nhớ đến tình hình lúc đó liền sợ hãi. Lau thuốc mỡ thì dễ chịu một chút nhưng hiện giờ không thể ngồi chỉ có thể ghé vào giường nhỏ nghỉ ngơi.
Đến buổi tối Lục Tông bắt đầu hối hận.
Khương Lệnh Uyển ghé vào bên cạnh người Lục Tông, vui mừng nói lầm bầm vài tiếng, thật là hả giận.
Đáng đời. Làm nàng bị thương, đã nhiều ngày hắn muốn ầm ĩ với nàng. Dù sao là bản thân hắn nói, chuyện đứa nhỏ không vội. Vậy thì không làm.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi Lục Tông ra ngoài Khương Lệnh Uyển liền rời khỏi giường. Khương Lệnh Uyển nhíu mi, mông nàng vẫn còn đau.
Sáng sớm, tâm tình Khương Lệnh Uyển không tốt, lúc sau lại thấy Đào ma ma vội vàng tiến vào.
Đào ma ma nói “Phu nhân mau đến chỗ Phan Trắc phi nhìn xem. Vừa rồi Phan Trắc phi vô ý bị ngã, bây giờ đang bị chảy máu.”
/210
|