Hai thúc cháu Hạo ca nhi đúng thật là rất yêu thích Lục Tông, trước đây khi nhìn thấy Khương Lệnh Uyển, hai tiểu chân ngắn mập mạp liền bước bì bạch nhào tới, vậy mà bây giờ chỉ chăm chăm một mực vây quanh Lục Tông.
Hôm nay Lục Tông được Khương Lệnh Uyển đích thân chọn cho một áo cà sa xanh ngọc màu thiên thanh, đai lưng bản hẹp thêu trường trúc, khí chất như ngọc, chi lan ngọc thụ đứng một chỗ, không có chút hình dáng nào của một mãng phu võ tướng.
Hạo nhi Đường nhi, hai nắm mập mạp đứng ở hai bên Lục Tông, ôm bắp đùi của hắn không chịu buông tay, Lục Tông trêи mặt vẫn là ý cười ung dung, không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại vô cùng bình dị gần gũi.
Ngu Thiếu Đường thân là thuộc hạ dưới trướng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua Lục Tông ôn hòa tràn đầy ý cười như vậy, nhất thời đứng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Lục Tông đem hai nắm mập mạp ôm lên, mỗi tay nhấc một đứa. Hai tiểu tử béo, đều có một khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng mềm nuột, phì phì đô đô, lúc này được Lục Tông ôm thì vô cùng cao hứng, cười híp cả mắt.
Khương Lệnh Uyển đứng một bên nhìn, lo lắng nói: “Chàng cẩn thận chút, đừng để bọn chúng té ngã.”
Lục Tông hôm nay tâm tình phá lệ tốt, có lẽ là sắp được làm cha, nên đối với hai hài tử này cũng càng thấy yêu thích. Lục Tông buộc chặt cánh tay một chút, mỉm cười nhìn thê tử, nói: “Yên tâm.” Chừng này trọng lượng, với Lục Tông mà nói xác thực không coi là gì.
Lục Tông hôm nay vẻ mặt quá dễ thân, Đường nhi Hạo nhi liền thân thiết bừng bừng hôn lên mặt hắn, hai tiểu tử mỗi đứa một bên, đem gò má Lục Tông hôn đến lem nhem đầy nước. Lục Tông cũng không che bẩn, chỉ ôm hai anh em đùa nghịch một lúc.
Khương lệnh Uyển nhìn, con ngươi cũng tràn ý cười, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy có chút chờ đợi– — Lục Tông yêu thích hài tử như thế, đến thời điểm con của hai người sinh ra, hắn nhất định sẽ rất hài lòng đây.
Chơi đùa một lúc, Lục Tông đem hai tiểu tử đặt xuống, Khương Lệnh Uyển lúc này mới đi tới, lấy khăn tay giúp hắn lau mặt. Trong phòng này cũng không có người ngoài, Khương Lệnh Uyển cũng không khiêng kỵ nhiều, cứ như thế chăm sóc thay phu quân mình lau mặt sạch sẽ, cử chỉ ân ái không có chút nào che giấu.
Khương Lệnh Uyển vốn muốn định ở Vệ Quốc Công phủ một buổi chiều, nhưng hôm nay nàng đã mang thai hài tử, thế nào cũng phải cẩn thận một chút, thân thể cũng phải đặc biệt chú ý.
Chu thị tuy rằng muốn ở cùng nữ nhi, nhưng cũng cảm thấy bây giờ thân thể nữ nhi mới là quan trọng nhất, chờ sau này thai nhi ổn định, lúc đó lại tới nữa cũng không muộn.
Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị tự mình tiễn con rể và nữ nhi lên xe ngựa, mành xe vừa thả xuống, Lục Tông liền đem thê tử ôm lên đùi.
Hắn sượt sượt mặt nàng, ôn nhu hỏi: “Có mệt hay không, nếu không nàng dựa vào ta nghỉ một lát?”
Khương Lệnh Uyển dựa vào ngực Lục Tông, nghe tiếng từng tim đập hữu lực, sau đó mới cúi đầu thưởng thức bàn tay lớn của hắn, nói: “Mới chỉ hơn một tháng, ta còn chưa thấy có cảm giác gì đây, làm sao lại yếu ớt như chàng nói được?”
Lục Tông “ừ” một tiếng, nhưng vẫn không kiềm được vui sướиɠ trêи mặt, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói: “Nếu nàng muốn đi Tương Nguyên Tự, nói sớm với ta một tiếng, ta sẽ sắp xếp công việc, đi cùng với nàng.”
Lục Tông hiểu được nàng cùng Khương Lệnh Huệ không hợp nhau. Hôm nay Khương Lệnh Huệ đột nhiên hẹn nàng, chắc chắn là có điểm kỳ lạ.
Khương Lệnh Huệ bây giờ đang trải qua ngày tháng yên bình, Ngu Thiếu Đường đối với nàng cũng rất được. Hơn nữa Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Huệ lần này nhất định sẽ sinh ra nam hài, sau đó lại tiếp tục mang thai nữa. Nàng ta tuy hơi trì độn không phân biệt được thị phi, nhưng phúc khí ngược lại không tệ.
Chỉ mong nàng còn có thể giữ lấy phúc phần, cố gắng cùng Ngu Thiếu Đường sinh sống, đừng tiếp tục làm ra mấy chuyện yêu nhiễu tự thiêu thân.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, mới nói: “Tương Nguyên Tự ta nhất định sẽ đi, còn về Tam tỷ tỷ….” Nàng dừng một chút, nhìn vào mắt Lục Tông: “Chàng cứ yên tâm là được rồi.”
Nàng mong chờ như vậy mới sắp được toại nguyện làm mẫu thân, vào lúc này nếu có người dám động tới nàng chỉ một chút, nàng nhất định sẽ không nương tay.
Dù sao, hài tử trong bụng này, nàng đã cầu không biết bao nhiêu lần. Nghĩ tới mấy năm nay, nàng mùa đông đem mình bọc thành một đoàn, ngay cả xuân hạ cũng không dám quá phong phanh, tham lam đồ này nọ, chỉ lo tổn thương thân thể. Thật vất vả mới mang thai bảo bối này, há có thể để xảy ra chuyện?
Trở về Vinh Vương phủ, Đỗ Ngôn đã nghe lệnh Lục Tông mời đại phu tới chờ sẵn.
Đại phu sau khi xem mạch, đem kết quả giải thích một phen, cùng với những lời của đại phu ở Vệ Quốc Công phủ không có gì khác biệt.
Chủ nhân mang thai, toàn bộ hạ nhân ở Long Ngọc Viện đều hoan hỉ vui mừng.
Khương Lệnh Uyển trước nay phóng khoáng, hôm nay hài lòng, liền để Kim Kết tới kho lấy ngân lượng thưởng cho tất cả hạ nhân ở Long Ngọc Viện. Kim Kết, Sơn Trà, Thanh Mai, Thanh Lan được thưởng bình đẳng, Đào ma ma cùng Tôn ma ma cũng giống như vậy. Xử lí mọi việc công bằng, tất nhiên là không có ai có ý kiến gì.
Khương Lệnh Uyển càng bày ra một dạng”tán tài đồng tử”, càng làm cho bọn hạ nhân hầu hạ trong Long Ngọc Viện thêm hài lòng vui vẻ. Theo một chủ nhân như thế, chỉ cần tuyệt đối trung thành, cố gắng làm việc, sau này nhất định sẽ được sống tháng ngày thoải mái.
Vinh Vương nghe được tin tức con dâu mang thai, buồn phiền chồng chất trong lòng mấy ngày nay lập tức được quét sạch sành sanh, ngay cả lúc Phan trắc phi mang thai, ông cũng không có vui mừng đến vậy.
Đã đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như sắp có tôn nhi.
Lại nói đến Phan trắc phi, cẩn thận bồi bổ hơn một tháng, thân thể cuối cùng mới coi như khá hơn một chút, dưới thân cũng không lại thấy đỏ nữa. Nàng vừa thoáng an tâm, lúc này lại nghe được tin tức Thế tử phu nhân có thai, nhất thời trong bụng lại thấy có chút không khỏe.
Dù sao Thế tử phu nhân mang thai, hài tử trong bụng này của nàng, cũng không được so là gì. Đến cùng vẫn đuổi không kịp với tôn nhi quý giá của Vương phủ.
.
Buổi tối Lục Tông đặc biệt ân cần, tự mình hầu hạ thê tử tắm rửa lau mặt, hai người lên giường rất sớm, nhưng phá lệ chỉ đơn thuần ôm nhau, không hề làm gì khác.
Khương Lệnh Uyển nghĩ có chút buồn cười, há mồm gặm gặm mặt Lục Tông một hồi, nói: “Không được, chàng không thể như vậy. Đến lúc đó chàng còn để ý hài tử nhiều hơn ta.”
Nàng tuy rằng cũng bảo bối hài tử, nhưng Lục Tông không thể yêu thích hài tử vượt qua nàng nha.
Đến cùng vẫn còn là tính tình trẻ con, Lục Tông đúng là không biết phải làm sao. Hắn để ý hài tử, còn không phải vì đứa nhỏ này là nàng sinh cho hắn sao?
Đôi tiểu phu thê quy củ đi ngủ.
Lục Tông một đêm này đúng là có chút khó vượt qua, cái nơi kia cứng rắn tựa như sắt , nóng rực như lửa, đụng vào Khương Lệnh Uyển có chút không thoải mái, chỉ lo hắn không kiềm chế được sẽ làm bừa, sau một khắc liền chui vào…
Mãi đến khi nghe tiếng Lục Tông hít thở nhẹ nhàng một lúc, nàng mới đúng là an tâm đi ngủ.
Khương Lệnh Uyển mơ một giấc mơ, trong mơ có một tiểu nắm mềm mại thơm phức, bi bô gọi nàng là mẫu thân. Mặt mày giống như Lục Tông, cũng có được nét đẹp giống như nàng.^-^
Ngày kế, Khương Lệnh Uyển nhận được thiệp mời do Quảng Bình Hầu phủ đưa tới, Khương Lệnh Huệ hẹn nàng ba ngày sau cùng nhau tới Tương Nguyên Tự dâng hương.
Hôm nay Lục Tông được Khương Lệnh Uyển đích thân chọn cho một áo cà sa xanh ngọc màu thiên thanh, đai lưng bản hẹp thêu trường trúc, khí chất như ngọc, chi lan ngọc thụ đứng một chỗ, không có chút hình dáng nào của một mãng phu võ tướng.
Hạo nhi Đường nhi, hai nắm mập mạp đứng ở hai bên Lục Tông, ôm bắp đùi của hắn không chịu buông tay, Lục Tông trêи mặt vẫn là ý cười ung dung, không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại vô cùng bình dị gần gũi.
Ngu Thiếu Đường thân là thuộc hạ dưới trướng, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy qua Lục Tông ôn hòa tràn đầy ý cười như vậy, nhất thời đứng nhìn đến trợn mắt há mồm.
Lục Tông đem hai nắm mập mạp ôm lên, mỗi tay nhấc một đứa. Hai tiểu tử béo, đều có một khuôn mặt trắng nõn đỏ hồng mềm nuột, phì phì đô đô, lúc này được Lục Tông ôm thì vô cùng cao hứng, cười híp cả mắt.
Khương Lệnh Uyển đứng một bên nhìn, lo lắng nói: “Chàng cẩn thận chút, đừng để bọn chúng té ngã.”
Lục Tông hôm nay tâm tình phá lệ tốt, có lẽ là sắp được làm cha, nên đối với hai hài tử này cũng càng thấy yêu thích. Lục Tông buộc chặt cánh tay một chút, mỉm cười nhìn thê tử, nói: “Yên tâm.” Chừng này trọng lượng, với Lục Tông mà nói xác thực không coi là gì.
Lục Tông hôm nay vẻ mặt quá dễ thân, Đường nhi Hạo nhi liền thân thiết bừng bừng hôn lên mặt hắn, hai tiểu tử mỗi đứa một bên, đem gò má Lục Tông hôn đến lem nhem đầy nước. Lục Tông cũng không che bẩn, chỉ ôm hai anh em đùa nghịch một lúc.
Khương lệnh Uyển nhìn, con ngươi cũng tràn ý cười, bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy có chút chờ đợi– — Lục Tông yêu thích hài tử như thế, đến thời điểm con của hai người sinh ra, hắn nhất định sẽ rất hài lòng đây.
Chơi đùa một lúc, Lục Tông đem hai tiểu tử đặt xuống, Khương Lệnh Uyển lúc này mới đi tới, lấy khăn tay giúp hắn lau mặt. Trong phòng này cũng không có người ngoài, Khương Lệnh Uyển cũng không khiêng kỵ nhiều, cứ như thế chăm sóc thay phu quân mình lau mặt sạch sẽ, cử chỉ ân ái không có chút nào che giấu.
Khương Lệnh Uyển vốn muốn định ở Vệ Quốc Công phủ một buổi chiều, nhưng hôm nay nàng đã mang thai hài tử, thế nào cũng phải cẩn thận một chút, thân thể cũng phải đặc biệt chú ý.
Chu thị tuy rằng muốn ở cùng nữ nhi, nhưng cũng cảm thấy bây giờ thân thể nữ nhi mới là quan trọng nhất, chờ sau này thai nhi ổn định, lúc đó lại tới nữa cũng không muộn.
Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị tự mình tiễn con rể và nữ nhi lên xe ngựa, mành xe vừa thả xuống, Lục Tông liền đem thê tử ôm lên đùi.
Hắn sượt sượt mặt nàng, ôn nhu hỏi: “Có mệt hay không, nếu không nàng dựa vào ta nghỉ một lát?”
Khương Lệnh Uyển dựa vào ngực Lục Tông, nghe tiếng từng tim đập hữu lực, sau đó mới cúi đầu thưởng thức bàn tay lớn của hắn, nói: “Mới chỉ hơn một tháng, ta còn chưa thấy có cảm giác gì đây, làm sao lại yếu ớt như chàng nói được?”
Lục Tông “ừ” một tiếng, nhưng vẫn không kiềm được vui sướиɠ trêи mặt, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói: “Nếu nàng muốn đi Tương Nguyên Tự, nói sớm với ta một tiếng, ta sẽ sắp xếp công việc, đi cùng với nàng.”
Lục Tông hiểu được nàng cùng Khương Lệnh Huệ không hợp nhau. Hôm nay Khương Lệnh Huệ đột nhiên hẹn nàng, chắc chắn là có điểm kỳ lạ.
Khương Lệnh Huệ bây giờ đang trải qua ngày tháng yên bình, Ngu Thiếu Đường đối với nàng cũng rất được. Hơn nữa Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Huệ lần này nhất định sẽ sinh ra nam hài, sau đó lại tiếp tục mang thai nữa. Nàng ta tuy hơi trì độn không phân biệt được thị phi, nhưng phúc khí ngược lại không tệ.
Chỉ mong nàng còn có thể giữ lấy phúc phần, cố gắng cùng Ngu Thiếu Đường sinh sống, đừng tiếp tục làm ra mấy chuyện yêu nhiễu tự thiêu thân.
Khương Lệnh Uyển suy nghĩ một chút, mới nói: “Tương Nguyên Tự ta nhất định sẽ đi, còn về Tam tỷ tỷ….” Nàng dừng một chút, nhìn vào mắt Lục Tông: “Chàng cứ yên tâm là được rồi.”
Nàng mong chờ như vậy mới sắp được toại nguyện làm mẫu thân, vào lúc này nếu có người dám động tới nàng chỉ một chút, nàng nhất định sẽ không nương tay.
Dù sao, hài tử trong bụng này, nàng đã cầu không biết bao nhiêu lần. Nghĩ tới mấy năm nay, nàng mùa đông đem mình bọc thành một đoàn, ngay cả xuân hạ cũng không dám quá phong phanh, tham lam đồ này nọ, chỉ lo tổn thương thân thể. Thật vất vả mới mang thai bảo bối này, há có thể để xảy ra chuyện?
Trở về Vinh Vương phủ, Đỗ Ngôn đã nghe lệnh Lục Tông mời đại phu tới chờ sẵn.
Đại phu sau khi xem mạch, đem kết quả giải thích một phen, cùng với những lời của đại phu ở Vệ Quốc Công phủ không có gì khác biệt.
Chủ nhân mang thai, toàn bộ hạ nhân ở Long Ngọc Viện đều hoan hỉ vui mừng.
Khương Lệnh Uyển trước nay phóng khoáng, hôm nay hài lòng, liền để Kim Kết tới kho lấy ngân lượng thưởng cho tất cả hạ nhân ở Long Ngọc Viện. Kim Kết, Sơn Trà, Thanh Mai, Thanh Lan được thưởng bình đẳng, Đào ma ma cùng Tôn ma ma cũng giống như vậy. Xử lí mọi việc công bằng, tất nhiên là không có ai có ý kiến gì.
Khương Lệnh Uyển càng bày ra một dạng”tán tài đồng tử”, càng làm cho bọn hạ nhân hầu hạ trong Long Ngọc Viện thêm hài lòng vui vẻ. Theo một chủ nhân như thế, chỉ cần tuyệt đối trung thành, cố gắng làm việc, sau này nhất định sẽ được sống tháng ngày thoải mái.
Vinh Vương nghe được tin tức con dâu mang thai, buồn phiền chồng chất trong lòng mấy ngày nay lập tức được quét sạch sành sanh, ngay cả lúc Phan trắc phi mang thai, ông cũng không có vui mừng đến vậy.
Đã đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như sắp có tôn nhi.
Lại nói đến Phan trắc phi, cẩn thận bồi bổ hơn một tháng, thân thể cuối cùng mới coi như khá hơn một chút, dưới thân cũng không lại thấy đỏ nữa. Nàng vừa thoáng an tâm, lúc này lại nghe được tin tức Thế tử phu nhân có thai, nhất thời trong bụng lại thấy có chút không khỏe.
Dù sao Thế tử phu nhân mang thai, hài tử trong bụng này của nàng, cũng không được so là gì. Đến cùng vẫn đuổi không kịp với tôn nhi quý giá của Vương phủ.
.
Buổi tối Lục Tông đặc biệt ân cần, tự mình hầu hạ thê tử tắm rửa lau mặt, hai người lên giường rất sớm, nhưng phá lệ chỉ đơn thuần ôm nhau, không hề làm gì khác.
Khương Lệnh Uyển nghĩ có chút buồn cười, há mồm gặm gặm mặt Lục Tông một hồi, nói: “Không được, chàng không thể như vậy. Đến lúc đó chàng còn để ý hài tử nhiều hơn ta.”
Nàng tuy rằng cũng bảo bối hài tử, nhưng Lục Tông không thể yêu thích hài tử vượt qua nàng nha.
Đến cùng vẫn còn là tính tình trẻ con, Lục Tông đúng là không biết phải làm sao. Hắn để ý hài tử, còn không phải vì đứa nhỏ này là nàng sinh cho hắn sao?
Đôi tiểu phu thê quy củ đi ngủ.
Lục Tông một đêm này đúng là có chút khó vượt qua, cái nơi kia cứng rắn tựa như sắt , nóng rực như lửa, đụng vào Khương Lệnh Uyển có chút không thoải mái, chỉ lo hắn không kiềm chế được sẽ làm bừa, sau một khắc liền chui vào…
Mãi đến khi nghe tiếng Lục Tông hít thở nhẹ nhàng một lúc, nàng mới đúng là an tâm đi ngủ.
Khương Lệnh Uyển mơ một giấc mơ, trong mơ có một tiểu nắm mềm mại thơm phức, bi bô gọi nàng là mẫu thân. Mặt mày giống như Lục Tông, cũng có được nét đẹp giống như nàng.^-^
Ngày kế, Khương Lệnh Uyển nhận được thiệp mời do Quảng Bình Hầu phủ đưa tới, Khương Lệnh Huệ hẹn nàng ba ngày sau cùng nhau tới Tương Nguyên Tự dâng hương.
/210
|