Lục Bảo Thiền gò má ửng đỏ, lẳng lặng nhìn xiêm y cùng vết thương trêи người, lúc này mới chậm rãi nói: “Hôm nay muội cùng cha cáu kỉnh, tâm trạng không vui, liền cưỡi ngựa ra ngoài phủ. Vốn chỉ dự định đi hóng mát một chút, nhưng trong lúc dừng lại nghỉ ngơi, con ngựa của muội chạy mất, sau đó liền gặp phải mấy người xấu…”
Nàng cắn môi, không muốn nói thêm điều gì nữa, sau đó như nghĩ đến cái gì, hai con mắt sáng ngời, nói: “Cũng may có vị Trần công tử kia đúng lúc ra tay cứu giúp.”
Khương Lệnh Uyển nắm tay Lục Bảo Thiền, hỏi: “Vậy muội có hay không…”
Lục Bảo Thiền trêи mặt nóng lên, lắc lắc đầu nói: “Không có, ta không bị bắt nạt. Xiêm y cùng vết thương này, chỉ là lúc giãy dụa không cẩn thận làm ra thôi.” Nàng nhấc mâu nhìn Khương Lệnh Uyển, loan môi: “Tẩu tẩu, muội thật sự không có chuyện gì, tẩu yên tâm.”
Cho dù là như vậy, nếu chuyện này truyền đi, danh tiếng vẫn bị hao tổn. Khương Lệnh Uyển nhìn vết thương trêи người nàng, trái tim như bị người nhéo lên, hôm nay thật sự may mắn gặp được vị Trần công tử này.
Vinh Vương phi đi sớm, Vinh Vương dù đau nữ nhi nhiều đi nữa, cũng chỉ là một đại nam nhân, có một số việc chỉ có ma ma nha hoàn bên người nàng giảng giải cho nàng được. Thế nhưng Bảo Thiền là Quận chúa, nếu có chuyện nàng lười không thích nghe, bọn nha hoàn nơi nào dám nhiều lời? Chỉ cần để ý hầu hạ vị tổ tông này thật tốt liền xong rồi. Cũng may tính tình Bảo Thiền rộng rãi, nếu là những cô nương khác, gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ đã hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao!
Khương Lệnh Uyển thấy trêи mặt nàng không có vẻ sợ hãi, nhưng chắc chắn trong lòng ít nhiều gì vẫn còn có chút bóng tối, dù sao chuyện như vậy, chỉ cần ngẫm lại liền làm cho người ta sợ sệt.
Còn có vị Trần công tử kia…
Khương Lệnh Uyển không tiếp tục suy nghĩ nữa, tự mình đỡ Lục Bảo Thiền đi tắm, lúc thoát xiêm y ra, thấy trêи người nàng xác thực không có những vết thương khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Không có việc gì là tốt rồi!
Tiếp theo cầm ngọc cao da giúp Bảo Thiền bôi một chút, lại bồi tiếp nàng dùng bữa tối, đợi nàng lên giường nghỉ ngơi, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Vinh Vương cùng Lục Tông đều đang ở ngoài đầu sân.
Vinh Vương chính là lo lắng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, vẫn là Lục Tông sắc mặt hờ hững, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Vừa mới rồi Bảo Thiền hồi phủ, nàng đã phái người đi thông báo cho họ: Người đã trở về, không cần tiếp tục tìm.
Vinh Vương trong lòng có chút tự trách, lúc này nhìn Khương Lệnh Uyển đi ra, liền hỏi: “Xán Xán, Thiền nhi vẫn ổn chứ?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Cha yên tâm, Bảo Thiền không có chuyện gì. Chỉ là hôm nay bị kinh sợ, thêm vào mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, bây giờ đã ngủ rồi.”
Nghe không có chuyện gì, Vinh Vương mới yên tâm, lẩm bẩm nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi…”
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Trước mắt sắc trời không còn sớm, cha vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi.” Vinh Vương sau khi hồi phủ, vẫn luôn ở bên ngoài đầu sân chờ đợi, ngay cả bữa tối cũng chưa đụng tới.
Lo sợ một hồi, bây giờ không còn gì đáng ngại, Vinh Vương tự nhiên sẽ trở về Cẩm Hoa cư.
Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông trở về Long Ngọc viện. Dọc theo đường đi, Lục Tông đúng là không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nắm tay nàng, mười ngón liên kết trở về nhà.
Buổi chiều Lục Tông vội vàng đi tìm người, lúc nãy lại cùng Vinh Vương đợi ở bên ngoài, tất nhiên là vẫn chưa dùng bữa tối. Chỉ có nàng đã bồi Bảo Thiền dùng qua một chút. Hiện tại cơm nước nhà bếp đều đã hâm nóng, hai người hồi viện một lúc, nha hoàn lập tức bưng lên.
Lúc nãy Khương Lệnh Uyển không có tâm tư ăn, chỉ miễn cưỡng dùng non nửa bát, bây giờ vừa vặn cùng Lục Tông dùng cơm, lại dùng thêm nửa bát. Sau đó Lục Tông còn múc cho nàng một chén canh bồ câu, tận mắt nhìn nàng uống.
Buổi tối hai vợ chồng lên giường. Khương Lệnh Uyển mới dựa trong lồng ngực Lục Tông, mở miệng nói: “Hôm nay là một vị công tử tên Trần Nguôi đưa Bảo Thiền trở về.”
Lục Tông hôn một cái lên mặt thê tử, âm thanh trầm thấp nói: “Ta biết.”
Khương Lệnh Uyển cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao lúc Trần công tử đưa Bảo Thiền trở lại, nhiều hạ nhân như vậy đều nhìn thấy. Lục Tông đương nhiên cũng sẽ biết. Nghe ngữ khí của hắn, Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới vừa rồi lúc nàng tắm rửa, Lục Tông đã đi đến thư phòng.
Nàng hỏi: “Chàng điều tra rồi?”
“…Ừ.”
Khương Lệnh Uyển chính là không chịu nổi bộ dáng không thích nói chuyện này của hắn, bực đến giơ tay ở bên eo hắn mạnh mẽ nhéo một cái, hỏi: “Vị Trần công tử kia rốt cục là người phương nào?.”
Lục Tông bắt lấy tay nhỏ của nàng kéo đến trước ngực mình, mở miệng nói: “Là tôn nhi của Trần Khải Mậu.”
Nội các thủ phụ Trần Khải Mậu…
Khương Lệnh Uyển nghe xong ngẩn ra, vị Trần công tử này, gia thế ngược lại không tệ. Trước mắt cùng Bảo Thiền coi như là xứng đôi. Nhưng Trần gia có mấy vị công tử con vợ cả, nàng coi như chưa gặp, cũng đều đã nghe tên qua, vị Trần Nguôi này…
Sau một khắc, Khương Lệnh Uyển liền rõ ràng—
“Trần công tử này, là con thứ?” Lời này tuy là ngữ khí nghi vấn, có điều trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng đã chắc chắn.
Lục Tông biết nàng vẫn là có một chút khôn vặt, lúc này đầu nhỏ đúng là chuyển rất nhanh. Hắn xoa xoa tóc của nàng, nói: “Là Trần gia chi thứ hai con thứ, Trần Tứ công tử.”
Trần gia cành lá xum xuê, chi thứ hai là con thứ, Trần nhị gia bản thân không có thành tựu gì, có điều hưởng lây ánh sáng của phụ thân và huynh đệ, nhận lấy một chức vị nhàn nhã, cũng coi như là người làm quan. Mà vị Trần công tử này, lại là con thứ của Trần nhị gia. Thân phận thấp kém như vậy, chẳng trách nàng chưa từng nghe nói tới.
Trần công tử này có được ngọc thụ lâm phong thì đã sao? Ở Tấn thành, nam tử đẹp đẽ có rất nhiều, trọng yếu nhất, vẫn là phải xem thân phận. Coi như có núi vàng núi bạc, cũng không quan trọng được bằng thân phận. Giống như tứ tỷ phu Tạ Trí Phong của nàng, cũng là một nam tử cực kỳ xuất sắc, nhưng có con trai trưởng Tạ Trí Thanh ở đó, tất cả danh tiếng đều rơi vào trêи người Tạ Trí Phong, người ngoài nơi nào còn để ý đến vị con thứ này. Vị Trần Tứ công tử kia, nghĩ đến cũng là cùng một hoàn cảnh như vậy.
Khương Lệnh Uyển có chút phát sầu. Hôm nay Bảo Thiền cùng Trần Tứ công tử kia có tứ chi tiếp xúc, mà Trần Tứ công tử coi như đã anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng cũng xem như người từng trải, nhìn ánh mắt Bảo Thiền nhìn Trần Tứ công tử hôm nay, có chút không bình thường.
Bảo Thiền lúc trước yêu thích ca ca của nàng, bây giờ có thể buông xuống, tất nhiên là không thể tốt hơn. Đã mở lòng, tự nhiên sẽ không kháng cự lại chuyện hôn nhân nữa.
Nhưng là thân phận của vị Trần Tứ công tử này, căn bản không xứng với Bảo Thiền. Hơn nữa Vinh Vương cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Khương Lệnh Uyển ở trong lồng ngực Lục Tông sượt sượt mấy lần, hỏi: “Tông biểu ca, chàng cảm thấy Trần Tứ công tử này như thế nào?”
Lục Tông đã lệnh Đỗ Ngôn đi điều tra kỹ càng, Hiệu suất làm việc của Đỗ Ngôn xưa nay rất nhanh, hiện tại Lục Tông đối với nhân phẩm, hành động của vị Trần Tứ công tử này đều đã rõ như lòng bàn tay.
Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Đúng là người có lòng cầu tiến.”
Nàng cắn môi, không muốn nói thêm điều gì nữa, sau đó như nghĩ đến cái gì, hai con mắt sáng ngời, nói: “Cũng may có vị Trần công tử kia đúng lúc ra tay cứu giúp.”
Khương Lệnh Uyển nắm tay Lục Bảo Thiền, hỏi: “Vậy muội có hay không…”
Lục Bảo Thiền trêи mặt nóng lên, lắc lắc đầu nói: “Không có, ta không bị bắt nạt. Xiêm y cùng vết thương này, chỉ là lúc giãy dụa không cẩn thận làm ra thôi.” Nàng nhấc mâu nhìn Khương Lệnh Uyển, loan môi: “Tẩu tẩu, muội thật sự không có chuyện gì, tẩu yên tâm.”
Cho dù là như vậy, nếu chuyện này truyền đi, danh tiếng vẫn bị hao tổn. Khương Lệnh Uyển nhìn vết thương trêи người nàng, trái tim như bị người nhéo lên, hôm nay thật sự may mắn gặp được vị Trần công tử này.
Vinh Vương phi đi sớm, Vinh Vương dù đau nữ nhi nhiều đi nữa, cũng chỉ là một đại nam nhân, có một số việc chỉ có ma ma nha hoàn bên người nàng giảng giải cho nàng được. Thế nhưng Bảo Thiền là Quận chúa, nếu có chuyện nàng lười không thích nghe, bọn nha hoàn nơi nào dám nhiều lời? Chỉ cần để ý hầu hạ vị tổ tông này thật tốt liền xong rồi. Cũng may tính tình Bảo Thiền rộng rãi, nếu là những cô nương khác, gặp phải chuyện như vậy, chỉ sợ đã hoảng hốt đến mức không biết phải làm sao!
Khương Lệnh Uyển thấy trêи mặt nàng không có vẻ sợ hãi, nhưng chắc chắn trong lòng ít nhiều gì vẫn còn có chút bóng tối, dù sao chuyện như vậy, chỉ cần ngẫm lại liền làm cho người ta sợ sệt.
Còn có vị Trần công tử kia…
Khương Lệnh Uyển không tiếp tục suy nghĩ nữa, tự mình đỡ Lục Bảo Thiền đi tắm, lúc thoát xiêm y ra, thấy trêи người nàng xác thực không có những vết thương khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Không có việc gì là tốt rồi!
Tiếp theo cầm ngọc cao da giúp Bảo Thiền bôi một chút, lại bồi tiếp nàng dùng bữa tối, đợi nàng lên giường nghỉ ngơi, mới đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này Vinh Vương cùng Lục Tông đều đang ở ngoài đầu sân.
Vinh Vương chính là lo lắng đứng ngồi không yên, đi qua đi lại, vẫn là Lục Tông sắc mặt hờ hững, chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Vừa mới rồi Bảo Thiền hồi phủ, nàng đã phái người đi thông báo cho họ: Người đã trở về, không cần tiếp tục tìm.
Vinh Vương trong lòng có chút tự trách, lúc này nhìn Khương Lệnh Uyển đi ra, liền hỏi: “Xán Xán, Thiền nhi vẫn ổn chứ?”
Khương Lệnh Uyển gật đầu: “Cha yên tâm, Bảo Thiền không có chuyện gì. Chỉ là hôm nay bị kinh sợ, thêm vào mấy ngày nay tâm tình cũng không được tốt, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, bây giờ đã ngủ rồi.”
Nghe không có chuyện gì, Vinh Vương mới yên tâm, lẩm bẩm nói: “Không có chuyện gì là tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi…”
Khương Lệnh Uyển lại nói: “Trước mắt sắc trời không còn sớm, cha vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi.” Vinh Vương sau khi hồi phủ, vẫn luôn ở bên ngoài đầu sân chờ đợi, ngay cả bữa tối cũng chưa đụng tới.
Lo sợ một hồi, bây giờ không còn gì đáng ngại, Vinh Vương tự nhiên sẽ trở về Cẩm Hoa cư.
Khương Lệnh Uyển cùng Lục Tông trở về Long Ngọc viện. Dọc theo đường đi, Lục Tông đúng là không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng nắm tay nàng, mười ngón liên kết trở về nhà.
Buổi chiều Lục Tông vội vàng đi tìm người, lúc nãy lại cùng Vinh Vương đợi ở bên ngoài, tất nhiên là vẫn chưa dùng bữa tối. Chỉ có nàng đã bồi Bảo Thiền dùng qua một chút. Hiện tại cơm nước nhà bếp đều đã hâm nóng, hai người hồi viện một lúc, nha hoàn lập tức bưng lên.
Lúc nãy Khương Lệnh Uyển không có tâm tư ăn, chỉ miễn cưỡng dùng non nửa bát, bây giờ vừa vặn cùng Lục Tông dùng cơm, lại dùng thêm nửa bát. Sau đó Lục Tông còn múc cho nàng một chén canh bồ câu, tận mắt nhìn nàng uống.
Buổi tối hai vợ chồng lên giường. Khương Lệnh Uyển mới dựa trong lồng ngực Lục Tông, mở miệng nói: “Hôm nay là một vị công tử tên Trần Nguôi đưa Bảo Thiền trở về.”
Lục Tông hôn một cái lên mặt thê tử, âm thanh trầm thấp nói: “Ta biết.”
Khương Lệnh Uyển cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao lúc Trần công tử đưa Bảo Thiền trở lại, nhiều hạ nhân như vậy đều nhìn thấy. Lục Tông đương nhiên cũng sẽ biết. Nghe ngữ khí của hắn, Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới vừa rồi lúc nàng tắm rửa, Lục Tông đã đi đến thư phòng.
Nàng hỏi: “Chàng điều tra rồi?”
“…Ừ.”
Khương Lệnh Uyển chính là không chịu nổi bộ dáng không thích nói chuyện này của hắn, bực đến giơ tay ở bên eo hắn mạnh mẽ nhéo một cái, hỏi: “Vị Trần công tử kia rốt cục là người phương nào?.”
Lục Tông bắt lấy tay nhỏ của nàng kéo đến trước ngực mình, mở miệng nói: “Là tôn nhi của Trần Khải Mậu.”
Nội các thủ phụ Trần Khải Mậu…
Khương Lệnh Uyển nghe xong ngẩn ra, vị Trần công tử này, gia thế ngược lại không tệ. Trước mắt cùng Bảo Thiền coi như là xứng đôi. Nhưng Trần gia có mấy vị công tử con vợ cả, nàng coi như chưa gặp, cũng đều đã nghe tên qua, vị Trần Nguôi này…
Sau một khắc, Khương Lệnh Uyển liền rõ ràng—
“Trần công tử này, là con thứ?” Lời này tuy là ngữ khí nghi vấn, có điều trong lòng Khương Lệnh Uyển cũng đã chắc chắn.
Lục Tông biết nàng vẫn là có một chút khôn vặt, lúc này đầu nhỏ đúng là chuyển rất nhanh. Hắn xoa xoa tóc của nàng, nói: “Là Trần gia chi thứ hai con thứ, Trần Tứ công tử.”
Trần gia cành lá xum xuê, chi thứ hai là con thứ, Trần nhị gia bản thân không có thành tựu gì, có điều hưởng lây ánh sáng của phụ thân và huynh đệ, nhận lấy một chức vị nhàn nhã, cũng coi như là người làm quan. Mà vị Trần công tử này, lại là con thứ của Trần nhị gia. Thân phận thấp kém như vậy, chẳng trách nàng chưa từng nghe nói tới.
Trần công tử này có được ngọc thụ lâm phong thì đã sao? Ở Tấn thành, nam tử đẹp đẽ có rất nhiều, trọng yếu nhất, vẫn là phải xem thân phận. Coi như có núi vàng núi bạc, cũng không quan trọng được bằng thân phận. Giống như tứ tỷ phu Tạ Trí Phong của nàng, cũng là một nam tử cực kỳ xuất sắc, nhưng có con trai trưởng Tạ Trí Thanh ở đó, tất cả danh tiếng đều rơi vào trêи người Tạ Trí Phong, người ngoài nơi nào còn để ý đến vị con thứ này. Vị Trần Tứ công tử kia, nghĩ đến cũng là cùng một hoàn cảnh như vậy.
Khương Lệnh Uyển có chút phát sầu. Hôm nay Bảo Thiền cùng Trần Tứ công tử kia có tứ chi tiếp xúc, mà Trần Tứ công tử coi như đã anh hùng cứu mỹ nhân. Nàng cũng xem như người từng trải, nhìn ánh mắt Bảo Thiền nhìn Trần Tứ công tử hôm nay, có chút không bình thường.
Bảo Thiền lúc trước yêu thích ca ca của nàng, bây giờ có thể buông xuống, tất nhiên là không thể tốt hơn. Đã mở lòng, tự nhiên sẽ không kháng cự lại chuyện hôn nhân nữa.
Nhưng là thân phận của vị Trần Tứ công tử này, căn bản không xứng với Bảo Thiền. Hơn nữa Vinh Vương cũng chưa chắc sẽ đồng ý.
Khương Lệnh Uyển ở trong lồng ngực Lục Tông sượt sượt mấy lần, hỏi: “Tông biểu ca, chàng cảm thấy Trần Tứ công tử này như thế nào?”
Lục Tông đã lệnh Đỗ Ngôn đi điều tra kỹ càng, Hiệu suất làm việc của Đỗ Ngôn xưa nay rất nhanh, hiện tại Lục Tông đối với nhân phẩm, hành động của vị Trần Tứ công tử này đều đã rõ như lòng bàn tay.
Hắn không suy nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt nói: “Đúng là người có lòng cầu tiến.”
/210
|