Khương Lệnh Uyển cùng Lục Bảo Thiền một đường cùng tới Linh Lung Trai mua đồ trang sức.
Khương Lệnh Uyển cái khác không nhiều, nhưng những trang sức châu ngọc này xưa nay lúc nào cũng không thiếu. Có điều chính mình dù có nhiều hơn nữa, lúc nhìn thấy món ưa thích, vẫn là không nhịn được lại tiếp tục mua.
Lục Bảo Thiền hôm nay tâm tình đúng là không tệ, hai người lựa qua lựa lại chọn được không ít đồ trang sức, lại cùng nhau mua thêm hai hộp son, lúc này mới thắng lợi trở về. Còn lí do vì sao Bảo Thiền tâm tình tốt, trong lòng nàng đương nhiên cũng biết rõ.
Chỉ trách vị Trần Tứ công tử kia thân phận quá thấp, Vinh Vương hiện tại vẫn đang suy nghĩ.
Có điều theo nàng thấy, Trần Nguôi này ấn tượng cũng rất khá, chỉ là nếu như thân phận cao hơn một chút, mọi người cũng sẽ không phải lo nghĩ nhiều như vậy.
Trở về phủ, Khương Lệnh Uyển thấy Lục Tông đã sớm trở về. Hiện tại đã tắm táp rửa mặt, một thân áo choàng cẩm ở nhà màu xanh ngọc, nhàn nhã ngồi cạnh bàn, nhìn thấy nàng, lập tức đứng dậy tiến lên đón.
Khương Lệnh Uyển nguyên bản đều đã gần như quên chuyện tối qua nàng cắn hắn, bây giờ nhìn vết thương rõ ràng trêи môi Lục Tông, nhất thời trêи mặt nóng lên, giơ tay ở trước ngực hắn đập một quyền: “Chàng hôm nay cứ như vậy xuất môn?”
Lục Tông nhíu mày, có chút không hiểu nói: “Có vấn đề gì sao?”
Có vấn đề gì? Vấn đề lớn đó có được không? Hắn cứ như thế nghêng ngang xuất môn, người bên ngoài nhìn thấy dấu vết trêи môi hắn, sẽ nghĩ như thế nào đây? Hắn tự mình da mặt dày thì thôi đi, nhưng cũng phải chừa cho nàng chút mặt mũi nữa chứ?
Khương Lệnh Uyển cảm thấy vô cùng mất mặt, trực tiếp quay lưng đi vào phòng. Lục Tông mỉm cười, bận bịu đuổi tới.
Kim Kết cùng Sơn Trà không có đi theo, hiểu được Thế tử gia không đến mấy ngày nữa phải xuất chinh, hiện tại đôi tiểu phu thê phải nên đơn độc ở chung thật nhiều mới tốt!
Vừa vào nhà, Lục Tông liền thân thủ từ phía sau ôm lấy thê tử, hôn lên tóc nàng, nói: “Xán Xán, tìm thời gian tốt, ta cùng nàng trở về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Khương Lệnh Uyển cũng có ý định này. Dù sao đây cũng là lần đầu ca ca nàng ra chiến trường, nàng nên đi tiễn một chút. Tuy nói có Lục Tông đi cùng, nhưng đến lúc đó Lục Tông cũng không thể chỉ che chở cho một người là ca ca được. Quân doanh chú trọng kỷ luật, Lục Tông là do Phùng tướng quân dạy dỗ mà thành, để ý nhất chính là phương diện này. Hắn có thể đảm bảo với nàng sẽ chăm sóc ca ca thật tốt, đã là đặc cách rất lớn.
Khương Lệnh Uyển gật đầu, nói: “Ừm, cũng tốt.” Nàng xoay người lại tựa đầu trêи ngực hắn: “Nhưng mà… ta thật sự không nỡ để chàng đi.”
Lục Tông than nhẹ một tiếng, đem người ôm thật chặt. Sau đó hôn lên thái dương nàng một lần lại một lần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói gì.
Khương Lệnh Uyển trong lòng phát sầu. Hôm qua từ trong miệng Tiết Tranh nghe được tin tức này, nàng càng nghĩ càng khó chịu, buổi tối cũng ngủ không yên. Nhưng hôm nay nghĩ lại, là nàng có chút không phóng khoáng. Lục Tông chỉ là xuất môn một chuyến, nhiều lắm là mấy tháng sẽ trở về. Rất nhanh.
Chỉ tiếc nuối chính là– –hắn không thể bồi tiếp nàng, nhìn bụng nhỏ của nàng từng ngày từng ngày lớn lên, không thể cùng nàng chia sẻ cảm giác hài tử ở trong bụng lần đầu tiên động đậy.
Qua mấy ngày, Khương Lệnh Uyển liền cùng Lục Tông đi một chuyến về Vệ Quốc Công phủ.
Nàng cố ý dặn dò ca ca không được bất cẩn, mọi việc không thể hành sự lỗ mãng, sau đó vẫn chưa yên tâm, lại để cho nương cùng tẩu tẩu cố gắng nói thêm với ca ca một chút.
Khương Dụ bị ba nữ nhân không ngừng dạy bảo có chút bất đắc dĩ, liên tục gật đầu, nhưng trong lòng đã muốn than thở: Hắn cũng đã làm cha người ta, mấy người này vẫn coi hắn như tiểu hài tử.
Hôm nay hai vợ chồng vẫn chưa ngủ lại Vệ Quốc Công phủ, trực tiếp lên xe ngựa trở về Vinh Vương phủ.
Ngày Lục Tông đem quân xuất phát, cũng chính là ngày Tiết Vanh kết hôn– –hai mươi sáu tháng tám. Có điều hôm đó Lục Tông trời chưa sáng đã phải đi, không thể cùng nàng tới Trung Dũng Hầu phủ, tận mắt nhìn Tiết Vanh thành thân được.
…
Ngày hai mươi lăm tháng tám, Lục Tông hồi phủ rất sớm. Hai người cùng nhau dùng bữa tối, sau đó ra sân tản bộ tiêu thực một chút, hành vi cử chỉ cùng ngày bình thường đúng là không có gì khác biệt.
Vào buổi tối, Lục Tông đi tịnh thất tắm rửa, Khương Lệnh Uyển mới bắt đầu thay hắn thu thập hành lý.
Đời trước, khi Lục Tông xuất môn, những hành lí này đều là hắn tự mình thu thập. Nói đến nàng thân là thê tử, vậy mà không có làm tròn một chút nào nghĩa vụ thê tử nên làm.
Lục Tông tắm rửa xong đi ra, nhìn thê tử gấp gọn mấy bộ áօ ɭót tiết khố mới tinh, vừa nhìn đường châm cùng mấy bánh chưng nhỏ thêu bên trêи, liền biết là nàng tự mình làm. Hắn chỉ gặp qua nàng thêu đai lưng cho hắn, nhưng không ngờ nàng yên lặng giúp hắn làm nhiều thứ như vậy. Thậm chí ngay cả giày bó cũng có một đôi.
Lục Tông mặt mày ôn nhu, yêu thương nhìn nàng. Trong ngày thường nhìn nàng một bộ dáng hung hãn tùy hứng, nhưng là cái mạnh miệng nhẹ dạ, kỳ thực trong đầu vẫn luôn rất quan tâm hắn.
Lục Tông không nhịn được tiến tới đem người ôm vào ngực, thiên hạ trong lòng một đoàn thơm ngát mềm mại như thế, hắn thật không muốn buông tay. Dụi dụi đầu vào vai nàng, ôn nhu nói: “Xán Xán, thời gian ta không có ở nhà, nàng phải chăm sóc chính mình thật tốt, trong ngày thường cũng đừng quá bận rộn, những việc nhỏ nhặt không được tự mình làm, chỉ cần để hạ nhân làm là được rồi. Còn có… cố gắng ở nhà chờ ta về.”
Khương Lệnh Uyển viền mắt ẩm ướt, tùy ý để hắn ôm, nhưng vẫn tiếp tục thu thập thỏa đáng, sau đó mới cùng Lục Tông lên giường nghỉ ngơi.
Màn che thả xuống, nàng căn bản không ngủ được. Vươn hai cánh tay ôm chặt eo Lục Tông, chỉ lo hắn không nói tiếng nào liền đi mất. Lục Tông nhìn bất đắc dĩ, cúi xuống mổ mổ một hồi lên môi nàng, nói: “Nàng mau ngủ sớm một chút. Ngày mai ta thức dậy sớm, sợ là sẽ đánh thức nàng.”
Khương Lệnh Uyển qua loa “vâng” một tiếng, lúc này mới giơ tay xoa xoa mặt hắn, lần thứ hai dặn dò: “Phải nhớ viết thư về nhà.”
“Ta biết.” Lục Tông biết nghe lời phải, nhất nhất đáp ứng.
Khương Lệnh Uyển nằm trong lòng hắn, nhắm mắt ngủ yên.
Vừa qua canh ba, Khương Lệnh Uyển đầu đầy mồ hôi tỉnh lại từ trong mộng. Lục Tông vẫn luôn không ngủ, thấy nàng hô hấp dồn dập liền biết nàng gặp ác mộng, vội vỗ lưng nàng dịu dàng động viên mấy lần.
Khương Lệnh Uyển nghe hơi thở quen thuộc của người bên cạnh, điều chỉnh tâm tình một lúc, mới đưa sự tình đời trước Đông Di bố trí mai phục, ca ca của nàng trúng kế, Lục Tông vì cứu ca ca mà bị trọng thương nói ra, cuối cùng lại nói: “…Tông biểu ca, không cho phép chàng bị thương.”
Lục Tông thấy nàng nói kϊƈɦ động, phảng phất giống như có thật, vội đảm bảo: “Ta biết rồi, nhất định sẽ không.”
Khương Lệnh Uyển trong lòng vẫn còn chưa hết sợ hãi, vừa nhắm mắt lại liền nhìn thấy hình ảnh Lục Tông trước ngực đầy máu, một lần nữa nói: “Chàng nhất định phải nhớ kỹ.”
“…Được.” Lục Tông gật đầu, “Ta nhớ kỹ, cũng sẽ trông ca ca thật tốt, không để hắn làm bừa. Mọi việc cẩn thận một chút, nhớ kỹ lời nàng, sẽ không bị trúng kế.”
Khương Lệnh Uyển lúc này mới yên tâm.
Nàng cuộn mình trong lồng ngực Lục Tông, thoáng ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, tính toán cũng còn không đến hai canh giờ nữa, hắn đã phải đi. Nàng có phần không ngủ nổi, suy nghĩ một chút, sau đó nằm nhoài lên người Lục Tông, cúi người hôn lên mặt hắn, hai tay dọc theo lồng ngực hắn đi xuống, hướng về cái nơi kia sờ soạng.
Lục Tông vốn đang định cố gắng động viên nàng ngủ, nhận ra cử chỉ của nàng, nhất thời thân thể căng lên, chụp lấy hai tay không an phận của nàng, âm thanh khàn khàn: “Xán Xán, đừng hồ đồ…”
Hắn đã nhịn hơn hai tháng, bản thân liền là cung giương hết đà, nơi nào có thể chịu được nàng dằn vặt như vậy?
Thế nhưng nàng thực sự muốn hắn.
Nàng hôn khẽ lên môi hắn, nâng mặt hắn tinh tế ngắm nhìn, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Mang thai sau ba tháng, chỉ cần cẩn thận một chút, xác thực sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là Lục Tông luôn quá mức cẩn thận, bây giờ nàng cũng đã gần bốn tháng, nhưng vẫn nhẫn nhịn không chạm nàng. Thời điểm thực sự không nhịn nổi, cũng chỉ dựa vào tay nàng thư giải một phen, không hề thực sự tiến vào.
Lục Tông yết hầu chập trùng lên xuống dồn dập, thật có chút không nhịn được nữa, cái vị trí kia hiện tại lại càng thành thật hơn hết, đã căng đau như muốn nổ tung. Hắn hít sâu một hơi, vươn mình đem nàng đặt dưới thân, áp trán lên trán nàng, giọng nói đã trầm khàn cực điểm: “Xán Xán…”
Khương Lệnh Uyển viền mắt lại ẩm ướt.
Chỉ cần nghĩ đến kết hôn chưa qua nửa năm liền phải xa nhau lâu như vậy, trong lòng lập tức oan ức không chịu được, bận bịu ôm chặt lấy eo hắn, âm thanh mềm mại nói: “Lục Tông, đi vào.”
Nàng không nỡ để hắn đi, vô cùng không nỡ.
Thấy nàng lưu luyến hắn như vậy, Lục Tông trong lòng cũng đau, tất nhiên là không nhịn được, lập tức trầm thân đi vào. Hắn thấy thân thể nàng run rẩy, thương tiếc hôn nhẹ mặt nàng, hỏi: “Khó chịu sao?” Còn bản thân tận lực bất động, chờ nàng có thể thích ứng.
Nàng lắc đầu một cái, cảm nhận hai người kết hợp, chăm chú ôm thân thể hắn, nói: “Ta yêu thích…”
Nàng ngẩng đầu lên, dùng mũi cọ cọ sống mũi anh tuấn của hắn, nàng thích cùng hắn thân mật như vậy. Trước đây nàng vẫn hay nói hắn không biết xấu hổ, cảm thấy hắn da mặt quá dày, nhưng nàng cũng biết hắn là thật sự khó lòng kìm nổi.
Trước mắt có lẽ là mấy ngày chưa làm việc, vị trí kia của hắn lại đặc biệt rất…, tự nhiên cùng nàng có chút không xứng đôi, trướng đến khó chịu. Có điều chậm rãi chờ một chút là tốt rồi.
Lục Tông nhận ra được trêи mặt nàng ẩm ướt, nhẫn nại ôn nhu động viên nàng, chỉ là mới tiến vào một chút, liền có hơi không khống chế được.
Hiện nay đã là cuối tháng tám, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn cảm thấy nóng đến lợi hại, chóp mũi tràn đầy mùi vị quen thuộc của Lục Tông, mát lạnh dễ ngửi, còn có tiếng hắn nói.
Chập trùng lên xuống, lăn qua lộn lại, Khương Lệnh Uyển trong đầu đều là hình ảnh Lục Tông bị thương, vừa nghĩ đến cái này, nàng liền không yên lòng, chỉ dùng lực vây lấy hắn, không cho hắn rời khỏi nàng.
Nàng không biết đời trước, sau khi nàng cùng Lục Tông kết hôn năm năm đã phát sinh chuyện gì. Nhưng nàng không lý do trở lại khi bốn tuổi, tất cả bắt đầu lại từ đầu, nàng muốn cùng hắn sống thật bình an khỏe mạnh.
/210
|