Nếu như tình huống này đặt ở thời gian trước, Khương Lệnh Uyển tất nhiên chỉ nghĩ rằng Chu Mãn Nguyệt thân thể không khỏe, hoặc là đã ăn phải đồ hỏng này nọ. Nhưng hiện tại nàng thân đang có thai, nhìn phản ứng của Chu Mãn Nguyệt, khó tránh khỏi sẽ có ý nghĩ hướng về phương diện kia.
Nhưng mà — —
Chu Mãn Nguyệt vẫn chưa lấy chồng.
Nếu là nàng nhớ không nhầm, từ sau khi Tống Diệu Nghi rời khỏi An Vương phủ, An Vương đối với thứ nữ Chu Mãn Nguyệt này đúng là rất thương yêu. Đến cả vị hôn phu cũng đích thân tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ. Chu Mãn Nguyệt tuy là thứ nữ, nhưng nói thế nào cũng là Nhị cô nương của Vương phủ, đương nhiên xứng đáng gả cho người văn võ song toàn, gia thế giàu có. Hơn nữa cậu nàng thực sự là người cha rất tốt, chú trọng nhất chính là phẩm hạnh, tuyển chọn con rể tự nhiên sẽ tuyệt đối cảnh giác.
Trước đó vài ngày, việc hôn nhân của Chu Mãn Nguyệt rốt cuộc đã định ra, chờ đến mùa xuân sang năm sẽ xuất giá.
Chu Mãn Nguyệt cảm thấy đỡ hơn một chút, sau đó mới giật mình, hoang mang hoảng loạn nhìn Khương Lệnh Uyển. Một đôi mắt bồ câu mang theo thủy sương ʍôиɠ lung, đuôi mắt thoáng ửng hồng, càng tăng thêm phần mềm mại nhu nhược.
Chu Mãn Nguyệt nói: “Uyển biểu muội, ta hiện tại… hiện tại muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thấy vẻ mặt Chu Mãn Nguyệt như vậy, Khương Lệnh Uyển càng cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Mấy ngày này Chu Mãn Nguyệt đều ở Lương Vương phủ bồi tiếp Chu Lâm Lang, nếu như là thật sự có bầu, như vậy… Khương Lệnh Uyển hiểu được Lương Thế tử Lục Lễ nhìn qua là người hào hoa phong nhã, nhưng đời trước tận mắt thấy hình ảnh hắn cùng Chu Lâm Lang vụng trộm đó, ấn tượng thật sự quá mức sâu sắc, trong mắt của nàng, tất nhiên người này không lưu lại được ấn tượng gì tốt.
Chu Mãn Nguyệt là muội muội của Chu Lâm Lang, coi như đến ở trong Lương Vương phủ cũng sẽ không có người dám bắt nạt nàng, dù sao xảy ra chuyện, Chu Lâm Lang cũng bị mất mặt. Nhưng nếu người kia là Lục Lễ…
Thanh Mai thấy phu nhân nhà mình thất thần, mới nhỏ giọng gọi: “Phu nhân?”
Khương Lệnh Uyển hoàn hồn lại, cười nói: “Ta không sao.”
Trước mắt nàng tự lo cho mình còn không xong. Chuyện như vậy, thật sự không thích hợp nhúng tay vào, mà nàng cũng không muốn nhúng tay.
.
Chu Mãn Nguyệt một mình một đường, hướng về phía sân của chính mình trở về, đến khi nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào đang đứng ở khúc ngoặt, bước chân lập tức dừng lại, vội vàng xoay người.
“Mãn Nguyệt.”
Lục Lễ gọi một tiếng, thấy nàng ngoảnh mặt làm ngơ, liền bước nhanh tới một phát bắt được cổ tay của nàng.
Chu Mãn Nguyệt cắn môi, liều mạng vùng vẫy muốn tránh thoát, Lục Lễ dứt khoát đem cả người ôm lấy, lùi lại dựa lưng vào sau cột, thở dốc nói: “Mãn Nguyệt, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Lục Lễ muốn ổn định tâm tình của nàng, nhưng Chu Mãn Nguyệt dù tính tình kiều kiều nhược nhược, cũng không phải loại sẽ tùy ý để hắn xâu xé, đỏ mắt cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay hắn. Một cô nương trong ngày thường nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn, đến lúc mấu chốt, lại không có nửa điểm nhu nhược.
“Tê…”
Lục Lễ hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng sống chết không buông tay, một mặt cố giữ thân thể nàng, một mặt nói: “Nàng đừng nháo, ta muốn nói chuyện cùng nàng một chút, nếu không — — bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Chu Mãn Nguyệt cắn rất tàn nhẫn, trực tiếp đem cánh tay Lục Lễ cắn đến chảy máu, hận không thể làm đứt một khối thịt của hắn. Nàng thả lỏng răng, nguyên lai là một hàm răng trắng như tuyết, hiện tại dính đầy máu tươi, vô cùng ghê rợn. Nàng đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn tỷ phu Lục Lễ, gằn từng chữ: “Ngươi thả ta ra.”
Lục Lễ đối với nàng có hổ thẹn, nhưng hiện tại không có buông ra, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Là do ta sai. Mãn Nguyệt, nếu như nàng đồng ý, ta…”
“Ta không muốn!” Chu Mãn Nguyệt lớn tiếng, sau đó không nhịn được khóc lên: “Ta vốn sẽ yên ổn lập gia đình, ta chỉ muốn yên ổn lập gia đình…”
Nàng biết thân phận mình thấp kém, từ nhỏ đã không dám so bì với tỷ tỷ, việc nàng có thể làm chỉ là yên phận làm một thứ nữ ngoan ngoãn. Nàng từ nhỏ đã không có nương cha thương yêu, chỉ có иɦũ ɦσα em chăm sóc, sau đó nương rời khỏi nhà, cha đối với nàng có thêm một chút quan tâm, nàng đã thấy rất đủ.
Nàng dần dần lớn lên, cha vì nàng chọn tốt vị hôn phu, khi đó nàng thẹn thùng, nhưng trong lòng rất vui mừng. Nàng tin tưởng ánh mắt của cha, cũng cảm thấy vị công tử kia là người nhã nhặn tuấn tú, rất hài lòng với cọc hôn nhân này. Nàng thậm chí đã tưởng tượng qua, sau khi kết hôn sẽ làm một hiền thê lương mẫu, cố gắng hầu hạ phu quân, dưỡng ɖu͙ƈ hài tử.
Thế nhưng hiện tại, tất cả đều là không thể.
Nàng đã không còn cách nào có thể gả cho vị Bùi công tử kia nữa.
Lục Lễ cũng không ngờ đến sự tình sẽ biến thành tình cảnh này. Ngày ấy hắn bị Chu Lâm Lang đề nghị quá đáng, trong cơn tức giận, mới làm ra việc hoang đường tới mức này. Hắn biết rõ nàng bị hạ dược, cũng biết rõ là nàng không muốn…
Nàng là vô tội, vẫn luôn ngoan ngoãn đáng yêu gọi hắn “tỷ phu”, đơn thuần nghe lời, có thể làm việc nhưng luôn rất quy củ an phận, xưa nay đều sẽ không cùng hắn đơn độc tiếp xúc, cho dù nói chuyện cũng sẽ không nhiều lời. Vậy mà ngày ấy, hắn thế nhưng theo gió Chu Lâm Lang thổi, đã đem nàng cùng kéo xuống nước.
Lục Lễ giơ tay vuốt ve mặt nàng, Chu Mãn Nguyệt theo bản năng muốn né tránh.
Lục Lễ không dám lại động, chỉ mềm giọng nói: “Nàng cũng biết, hiện tại nàng chỉ có thể theo ta. Mãn Nguyệt, nàng là cô nương thông minh, chuyện như vậy không thể che giấu được, coi như sang năm nàng thuận lợi thành thân, nếu bị phát hiện nàng không phải là… Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Trong mắt Lục Lễ, Chu Lâm Lang là tiên nữ cao cao tại thượng, hắn từ nhỏ đã ngước nhìn nàng, nhìn nàng “chúng tinh phủng nguyệt”, cưới được nàng là chuyện hạnh phúc nhất của hắn. Còn Chu Mãn Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương dị thường hiểu chuyện, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm hắn không nhịn được muốn đau lòng vì nàng.
*chúng tình phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được chú ý, là cái rốn của vũ trụ.
Chu Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “:Lục Lễ, nếu ngươi còn có một chút lương tri, sau này không cần dây dưa với ta nữa. Ta hiện tại đã thành dạng này, không có tư cách gì gả cho người khác, chờ đại thọ của cha qua, ta sẽ nói rõ với cha, không làm lỡ việc hôn sự của Bùi công tử. Có điều– — coi như cả đời Chu Mãn Nguyệt ta không gả, cũng tuyệt đối sẽ không ở cùng ngươi…” Nàng gắt gao nhìn Lục Lễ, gằn từng chữ: “Chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy buồn nôn.”
Lục Lễ nhất thời thấy một cơn lửa giận bốc lên cao, phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng đè xuống. Hắn biết tiểu cô nương trước mắt này, nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng trong xương vô cùng quật cường cứng cỏi. Hắn không thể ép nàng, chỉ có thể để nàng tự mình nghĩ rõ ràng. Có điều hiện tại thấy nàng bài xích hắn như vậy, thói hư tật xấu của nam nhân liền muốn bạo phát. Hắn thật muốn nói cho nàng biết, ngày ấy nàng ở dưới thân hắn, một bộ dáng ướt át đáng thương có bao nhiêu làm người ta yêu thích. Nhưng lời ra đến miệng, liền lại tiếp tục khắc chế kìm lại — — hôm nay đến cùng là đại thọ bốn mươi của An Vương, hắn không thể làm bừa. Hơn nữa nếu đem nàng ép đến đường cùng, nếu làm ra chuyện manh động gì, vậy hắn sẽ hối hận cả đời.
Lục Lễ nói: “Ta biết nàng tức giận, nàng đánh ta mắng ta đều được. Nhưng Mãn Nguyệt, ta đối với nàng…”
Chu Mãn Nguyệt lập tức nói: “Ta không muốn nghe, ngươi lăn.”
“Mãn Nguyệt.”
“Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Chu Mãn Nguyệt thái độ quyết liệt.
Lục Lễ dù sao cũng là nam nhân, thấy nàng mâu thuẫn như vậy, cũng không tiện tiếp tục nói nữa. Cánh tay bị cắn có chút đau rát, có điều chỉ cần làm cho nàng dễ chịu hơn một chút, hắn cũng sẽ không nói gì.
Lục Lễ ôn nhu nói: “Vậy ta đi trước, sắc mặt nàng không tốt lắm, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nhìn Lục Lễ đi rồi, Chu Mãn Nguyệt mới không nhịn được bật khóc nức nở, thân thể cũng không khống chế được run lên. Nàng gắt gao ôm hai cánh tay chính mình, thân thể không còn sức dần dần trượt xuống theo thân cột.
Nàng sẽ không làm thϊế͙p͙.
Nàng thà rằng cả đời không gả, cũng sẽ không để cho con của mình giống như nàng, chịu cảnh là con thứ.
Nhưng mà — —
Chu Mãn Nguyệt vẫn chưa lấy chồng.
Nếu là nàng nhớ không nhầm, từ sau khi Tống Diệu Nghi rời khỏi An Vương phủ, An Vương đối với thứ nữ Chu Mãn Nguyệt này đúng là rất thương yêu. Đến cả vị hôn phu cũng đích thân tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ. Chu Mãn Nguyệt tuy là thứ nữ, nhưng nói thế nào cũng là Nhị cô nương của Vương phủ, đương nhiên xứng đáng gả cho người văn võ song toàn, gia thế giàu có. Hơn nữa cậu nàng thực sự là người cha rất tốt, chú trọng nhất chính là phẩm hạnh, tuyển chọn con rể tự nhiên sẽ tuyệt đối cảnh giác.
Trước đó vài ngày, việc hôn nhân của Chu Mãn Nguyệt rốt cuộc đã định ra, chờ đến mùa xuân sang năm sẽ xuất giá.
Chu Mãn Nguyệt cảm thấy đỡ hơn một chút, sau đó mới giật mình, hoang mang hoảng loạn nhìn Khương Lệnh Uyển. Một đôi mắt bồ câu mang theo thủy sương ʍôиɠ lung, đuôi mắt thoáng ửng hồng, càng tăng thêm phần mềm mại nhu nhược.
Chu Mãn Nguyệt nói: “Uyển biểu muội, ta hiện tại… hiện tại muốn về phòng nghỉ ngơi trước.”
Thấy vẻ mặt Chu Mãn Nguyệt như vậy, Khương Lệnh Uyển càng cảm thấy trong chuyện này có điểm kỳ lạ.
Mấy ngày này Chu Mãn Nguyệt đều ở Lương Vương phủ bồi tiếp Chu Lâm Lang, nếu như là thật sự có bầu, như vậy… Khương Lệnh Uyển hiểu được Lương Thế tử Lục Lễ nhìn qua là người hào hoa phong nhã, nhưng đời trước tận mắt thấy hình ảnh hắn cùng Chu Lâm Lang vụng trộm đó, ấn tượng thật sự quá mức sâu sắc, trong mắt của nàng, tất nhiên người này không lưu lại được ấn tượng gì tốt.
Chu Mãn Nguyệt là muội muội của Chu Lâm Lang, coi như đến ở trong Lương Vương phủ cũng sẽ không có người dám bắt nạt nàng, dù sao xảy ra chuyện, Chu Lâm Lang cũng bị mất mặt. Nhưng nếu người kia là Lục Lễ…
Thanh Mai thấy phu nhân nhà mình thất thần, mới nhỏ giọng gọi: “Phu nhân?”
Khương Lệnh Uyển hoàn hồn lại, cười nói: “Ta không sao.”
Trước mắt nàng tự lo cho mình còn không xong. Chuyện như vậy, thật sự không thích hợp nhúng tay vào, mà nàng cũng không muốn nhúng tay.
.
Chu Mãn Nguyệt một mình một đường, hướng về phía sân của chính mình trở về, đến khi nhìn thấy nam tử mặc cẩm bào đang đứng ở khúc ngoặt, bước chân lập tức dừng lại, vội vàng xoay người.
“Mãn Nguyệt.”
Lục Lễ gọi một tiếng, thấy nàng ngoảnh mặt làm ngơ, liền bước nhanh tới một phát bắt được cổ tay của nàng.
Chu Mãn Nguyệt cắn môi, liều mạng vùng vẫy muốn tránh thoát, Lục Lễ dứt khoát đem cả người ôm lấy, lùi lại dựa lưng vào sau cột, thở dốc nói: “Mãn Nguyệt, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”
Lục Lễ muốn ổn định tâm tình của nàng, nhưng Chu Mãn Nguyệt dù tính tình kiều kiều nhược nhược, cũng không phải loại sẽ tùy ý để hắn xâu xé, đỏ mắt cúi đầu cắn mạnh vào cánh tay hắn. Một cô nương trong ngày thường nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn, đến lúc mấu chốt, lại không có nửa điểm nhu nhược.
“Tê…”
Lục Lễ hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng sống chết không buông tay, một mặt cố giữ thân thể nàng, một mặt nói: “Nàng đừng nháo, ta muốn nói chuyện cùng nàng một chút, nếu không — — bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt.”
Chu Mãn Nguyệt cắn rất tàn nhẫn, trực tiếp đem cánh tay Lục Lễ cắn đến chảy máu, hận không thể làm đứt một khối thịt của hắn. Nàng thả lỏng răng, nguyên lai là một hàm răng trắng như tuyết, hiện tại dính đầy máu tươi, vô cùng ghê rợn. Nàng đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn tỷ phu Lục Lễ, gằn từng chữ: “Ngươi thả ta ra.”
Lục Lễ đối với nàng có hổ thẹn, nhưng hiện tại không có buông ra, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Là do ta sai. Mãn Nguyệt, nếu như nàng đồng ý, ta…”
“Ta không muốn!” Chu Mãn Nguyệt lớn tiếng, sau đó không nhịn được khóc lên: “Ta vốn sẽ yên ổn lập gia đình, ta chỉ muốn yên ổn lập gia đình…”
Nàng biết thân phận mình thấp kém, từ nhỏ đã không dám so bì với tỷ tỷ, việc nàng có thể làm chỉ là yên phận làm một thứ nữ ngoan ngoãn. Nàng từ nhỏ đã không có nương cha thương yêu, chỉ có иɦũ ɦσα em chăm sóc, sau đó nương rời khỏi nhà, cha đối với nàng có thêm một chút quan tâm, nàng đã thấy rất đủ.
Nàng dần dần lớn lên, cha vì nàng chọn tốt vị hôn phu, khi đó nàng thẹn thùng, nhưng trong lòng rất vui mừng. Nàng tin tưởng ánh mắt của cha, cũng cảm thấy vị công tử kia là người nhã nhặn tuấn tú, rất hài lòng với cọc hôn nhân này. Nàng thậm chí đã tưởng tượng qua, sau khi kết hôn sẽ làm một hiền thê lương mẫu, cố gắng hầu hạ phu quân, dưỡng ɖu͙ƈ hài tử.
Thế nhưng hiện tại, tất cả đều là không thể.
Nàng đã không còn cách nào có thể gả cho vị Bùi công tử kia nữa.
Lục Lễ cũng không ngờ đến sự tình sẽ biến thành tình cảnh này. Ngày ấy hắn bị Chu Lâm Lang đề nghị quá đáng, trong cơn tức giận, mới làm ra việc hoang đường tới mức này. Hắn biết rõ nàng bị hạ dược, cũng biết rõ là nàng không muốn…
Nàng là vô tội, vẫn luôn ngoan ngoãn đáng yêu gọi hắn “tỷ phu”, đơn thuần nghe lời, có thể làm việc nhưng luôn rất quy củ an phận, xưa nay đều sẽ không cùng hắn đơn độc tiếp xúc, cho dù nói chuyện cũng sẽ không nhiều lời. Vậy mà ngày ấy, hắn thế nhưng theo gió Chu Lâm Lang thổi, đã đem nàng cùng kéo xuống nước.
Lục Lễ giơ tay vuốt ve mặt nàng, Chu Mãn Nguyệt theo bản năng muốn né tránh.
Lục Lễ không dám lại động, chỉ mềm giọng nói: “Nàng cũng biết, hiện tại nàng chỉ có thể theo ta. Mãn Nguyệt, nàng là cô nương thông minh, chuyện như vậy không thể che giấu được, coi như sang năm nàng thuận lợi thành thân, nếu bị phát hiện nàng không phải là… Nàng yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
Trong mắt Lục Lễ, Chu Lâm Lang là tiên nữ cao cao tại thượng, hắn từ nhỏ đã ngước nhìn nàng, nhìn nàng “chúng tinh phủng nguyệt”, cưới được nàng là chuyện hạnh phúc nhất của hắn. Còn Chu Mãn Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương dị thường hiểu chuyện, nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm hắn không nhịn được muốn đau lòng vì nàng.
*chúng tình phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được chú ý, là cái rốn của vũ trụ.
Chu Mãn Nguyệt hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “:Lục Lễ, nếu ngươi còn có một chút lương tri, sau này không cần dây dưa với ta nữa. Ta hiện tại đã thành dạng này, không có tư cách gì gả cho người khác, chờ đại thọ của cha qua, ta sẽ nói rõ với cha, không làm lỡ việc hôn sự của Bùi công tử. Có điều– — coi như cả đời Chu Mãn Nguyệt ta không gả, cũng tuyệt đối sẽ không ở cùng ngươi…” Nàng gắt gao nhìn Lục Lễ, gằn từng chữ: “Chỉ cần nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy buồn nôn.”
Lục Lễ nhất thời thấy một cơn lửa giận bốc lên cao, phải cố gắng lắm mới miễn cưỡng đè xuống. Hắn biết tiểu cô nương trước mắt này, nhìn bề ngoài nhu nhược, nhưng trong xương vô cùng quật cường cứng cỏi. Hắn không thể ép nàng, chỉ có thể để nàng tự mình nghĩ rõ ràng. Có điều hiện tại thấy nàng bài xích hắn như vậy, thói hư tật xấu của nam nhân liền muốn bạo phát. Hắn thật muốn nói cho nàng biết, ngày ấy nàng ở dưới thân hắn, một bộ dáng ướt át đáng thương có bao nhiêu làm người ta yêu thích. Nhưng lời ra đến miệng, liền lại tiếp tục khắc chế kìm lại — — hôm nay đến cùng là đại thọ bốn mươi của An Vương, hắn không thể làm bừa. Hơn nữa nếu đem nàng ép đến đường cùng, nếu làm ra chuyện manh động gì, vậy hắn sẽ hối hận cả đời.
Lục Lễ nói: “Ta biết nàng tức giận, nàng đánh ta mắng ta đều được. Nhưng Mãn Nguyệt, ta đối với nàng…”
Chu Mãn Nguyệt lập tức nói: “Ta không muốn nghe, ngươi lăn.”
“Mãn Nguyệt.”
“Cút! Ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Chu Mãn Nguyệt thái độ quyết liệt.
Lục Lễ dù sao cũng là nam nhân, thấy nàng mâu thuẫn như vậy, cũng không tiện tiếp tục nói nữa. Cánh tay bị cắn có chút đau rát, có điều chỉ cần làm cho nàng dễ chịu hơn một chút, hắn cũng sẽ không nói gì.
Lục Lễ ôn nhu nói: “Vậy ta đi trước, sắc mặt nàng không tốt lắm, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nhìn Lục Lễ đi rồi, Chu Mãn Nguyệt mới không nhịn được bật khóc nức nở, thân thể cũng không khống chế được run lên. Nàng gắt gao ôm hai cánh tay chính mình, thân thể không còn sức dần dần trượt xuống theo thân cột.
Nàng sẽ không làm thϊế͙p͙.
Nàng thà rằng cả đời không gả, cũng sẽ không để cho con của mình giống như nàng, chịu cảnh là con thứ.
/210
|