Khương Lệnh Uyển thấy Kỷ Liên Y bị chọc tức không nhẹ, trong lòng tuy vơi được chút khí, nhưng đến cùng vẫn là có chút bồn chồn.
Nàng từ nhỏ đã yêu thích tự chế các loại son bột nước, tự nhiên có thể ngửi ra vị son trêи người Kỷ Liên Y lúc nãy, cùng với mùi dính trêи người Lục Tông hôm qua là cùng một loại. Mùi này mặc dù rất nhạt, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Trong lòng nàng tin tưởng Lục Tông không sai, nhưng đầu óc lại không nhịn được nghĩ đến những chuyện khác. Ví dụ như nói… hôm qua Lục Tông đã cùng Kỷ Liên Y làm gì?
Theo tính tình của Kỷ Liên Y, có lẽ là trực tiếp nhào tới?
Sau đó… Lục Tông sẽ đẩy ra đi.
Tạ Tinh Tinh từ dưới lầu tiến đến, vừa vặn thấy Kỷ Liên Y mặt mày tối sầm đi ra ngoài.
Nàng cũng là người có nhãn lực, nhìn vẻ mặt Khương Lệnh Uyển, chớp chớp mắt nói:” Tình địch sao?”
Nhìn Tạ Tinh Tinh một bộ dáng dấp ta đợi xem kịch vui, Khương Lệnh Uyển buồn bực nói:” Không hẳn.”
Muốn làʍ ȶìиɦ địch của Khương Lệnh Uyển nàng, nàng ta còn chưa đủ tư cách.
Tạ Tinh Tinh thức thời “ồ” một tiếng, sau đó ngậm miệng không hỏi, trong lòng lại đã rõ ràng như gương soi.
Vị cô nương vừa rồi kia, nhìn qua thật giống Kỷ Tam cô nương của Vĩnh Yên Hầu phủ. Ừ, Kỷ Tam cô nương đến nay mười bảy tuổi vẫn chưa nghị hôn, lại cùng Phùng tướng quân quan hệ không tệ, mà Phùng tướng quân này vừa là cậu ruột của Lục Tông, vừa xem như ân sư của hắn.
Quan hệ vòng vo mập mờ này, sợ là người mù cũng nhìn ra được.
Có điều nàng hình như đã từng nghe nói Hoàng hậu có ý định đem Kỷ Tam cô nương gả cho Thái tử làm Trắc phi. Đáng tiếc trong lòng trong mắt Thái tử chỉ có mình Thái tử phi, nơi nào có thể đồng ý thu nạp nữ nhân khác.
Tạ Tinh Tinh lôi kéo ống tay áo Khương Lệnh Uyển an ủi:” Được rồi, ngươi cần gì phải vì chuyện như vậy mà tức giận.” Nàng đương nhiên biết Lục Tông đối với thê tử cực kỳ thương yêu, sủng ái tới mức còn không biết đã khiến biết bao cô nương Tấn Thành đỏ mắt ghen tỵ.
Nàng cười hì hì giơ tay lên, như khi còn bé nặn nặn mặt Khương Lệnh Uyển, đạo:” … Nếu như sinh khí, chờ lát nữa về nhà lập tức giáo huấn nam nhân của ngươi một chút, trong lòng ngươi đổ đến hoảng như thế, nếu bị tiểu yêu tinh kia biết được, nàng ta còn không phải đắc chí muốn lên trời sao?”
Khương Lệnh Uyển cũng rõ ràng đạo lý này, cho nên lúc nãy nàng mới tỏ ra không hề tức giận, nàng mới sẽ không để cho Kỷ Liên Y chế giễu đâu.
Nàng nhấc mắt đánh giá Tạ Tinh Tinh trước mặt, thấy nàng chải lên búi tóc phụ nhân, gương mặt thủy thủy nộn nộn, tươi đẹp mỹ lệ lại có chút trẻ con như học trò, lúc này mới nói:” Nhìn đúng là có hơi mập chút.”
Hai người quan hệ rất tốt, không cần phải câu nệ, tất nhiên cái gì cũng nói được.
Tạ Tinh Tinh giơ tay sờ sờ mặt mình, có chút ngượng ngùng:” Mới đây lại biết đã có thai, cho nên…”
Khương Lệnh Uyển con ngươi sáng lên, đúng là hài lòng nói:” Chúc mừng ngươi.”
Lần trước ở tiệc đầy tháng, Tạ Tinh Tinh từng nhìn thấy ba cái tiểu công tử của Vinh Vương phủ, từng đứa từng đứa trắng trẻo non nớt, ba cục thịt nhỏ giống như đúc xếp thành một hàng, tình cảnh tương đối đồ sộ.
Nàng lại hâm mộ nói:” Nếu có thể nhanh chóng như người thì thật tốt.”
Một hồi sinh ba, tiện biết bao nhiêu a.
Cùng Tạ Tinh Tinh nói chuyện phiếm một lúc, tâm tình Khương Lệnh Uyển tốt lên không ít. Sau mới cùng nàng một đường đi mua son bột nước, quần áo, đồ trang sức.
Nói tới Tống Giai, Tạ Tinh Tinh đúng là một mặt e thẹn, thậm chí Tạ cô nương lúc trước tay lớn chân lớn tiêu bạc, bây giờ lại ngoài ý muốn tính toán tỉ mỉ, cần kiệm quản gia lên trông thấy.
Kỳ thực ở chuyện tiền bạc, Tống Giai đối với nàng xưa nay không hề hà khắc. Chỉ là mấy đời trước Tống gia sa sút, cho nên Tống Giai đã nuôi thành thói quen cần kiệm, thê tử có thể thoải mái tiêu bạc, nhưng tuyệt đối không thể dùng mười lượng bạc đi mua món đồ chỉ trị giá có một lượng bạc.
Mới đầu Tạ Tinh Tinh tính tình trẻ con, mua này nọ chỉ cần hài lòng là được, đương nhiên sẽ không tính toán vấn đề có đáng giá hay không. Nàng cho rằng Tống Giai hẹp hòi, sau đó mới dần ngẫm ra mình hiểu lầm hắn.
Tạ Tinh Tinh tuy từ nhỏ được nuông chiều, nhưng cũng hiểu được tốt xấu thiện ác, sau này liền theo phu quân học những thói quen tốt, tuyệt đối không tiêu uổng tiền.
Trêи phương diện này, Khương Lệnh Uyển cảm thấy Lục Tông rõ ràng liền không bằng Tống Giai. Có điều đây chung quy cũng là do hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, Lục Tông nói thế nào cũng là Thế tử vương phủ, từ nhỏ đã không thiếu tiền.
Nói cho cùng, vẫn là Tống Giai lớn tuổi hơn, cũng thận trọng hơn một chút, hoặc cũng có thể nói là, Lục Tông sủng nàng, xưa nay không hề có nguyên tắc.
.
Kỷ Liên Y trở về Vĩnh Yên Hầu phủ.
Kỷ Liên Y là nữ nhi thứ ba con vợ cả của Vĩnh Yên Hầu, bên trêи còn có hai vị tỷ tỷ. Hôm nay vừa vặn là ngày Nhị cô nương Kỷ Đinh Lan đã xuất giá từ sớm về thăm nhà mẹ đẻ.
Kỷ Đinh Lan từ nhỏ cùng Kỷ Liên Y quan hệ không được tốt, nhưng Hoàng hậu lại yêu thích đứa cháu gái thứ ba này hơn cả, vì thế Vĩnh Yên Hầu đối với Kỷ Liên Y tự nhiên cũng yêu thương hơn không ít.
Ngặt nỗi Kỷ Liên Y xưa nay khi ở cùng với các quý nữ Tấn Thành hoàn toàn không hợp, không chỉ không kịp Kỷ Đinh Lan như cá gặp nước, mà đến nay đã mười bảy vẫn chưa làm mai, lập tức trở thành chuyện để người bên ngoài nghị luận sôi nổi.
Vừa mới bắt đầu còn chưa có gì, ngày tháng càng qua lâu, lời khó nghe nào cũng đều có, Vĩnh Yên hầu không khỏi cảm thấy mất mặt, liền lập tức muốn nhanh chóng để KỶ liên Y gả ra ngoài—- tốt nhất là gả thật phong quang thể diện, mạnh mẽ vả mặt đám người nói huyên thuyên ngoài đầu đường kia.
Kỷ Đinh Lan cùng Kỷ Liên Y dung mạo có đến sáu, bảy phần tương tự, có điều khuôn mặt Kỷ Đinh Lan là vẻ đẹp ôn nhu, mà Kỷ Liên Y rõ ràng lại nhiều hơn mấy phần anh khí.
Vào lúc này Kỷ Đinh Lan mang theo bụng bầu năm tháng, nhìn Kỷ Liên Y bước vào, mỉm cười đứng dậy:” Xem! Tam muội muội về rồi.”
Kỷ Liên Y vừa ở chỗ Khương Lệnh Uyển đụng phải cái đinh, tức giận đang ngập đầu, làm gì còn tâm trạng phản ứng lại Kỷ Đinh Lan? Nàng lạnh mặt, bước nhanh lướt qua tỷ tỷ.
Kỷ Đinh Lan một đôi mắt vô tội trong suốt, hiện lên vẻ ủy khuất nhìn về phía Vĩnh Yên hầu cùng Vĩnh Yên hầu phu nhân.
Vĩnh Yên hầu nhìn hai tỷ muội các nàng, lông mày lập tức nhíu lại.
Vĩnh Yên hầu phu nhân ngược lại thương nữ nhi, lập tức kiếm cớ đem Kỷ Liên Y kéo vào phòng trong, đỡ phải đến lúc hai tỷ muội lại ầm ĩ lên.
Hai người này từ khi còn bé đã thường xuyên cãi nhau, nhưng Kỷ Liên Y tuổi nhỏ khí lực lại rất lớn, mỗi lần đều đem nhị tỷ của mình đánh đến te tua. Bây giờ Đinh Lan đang có thai, nếu nháo ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì phiền phức rồi.
Vĩnh Yên hầu phu nhân nhìn Kỷ Liên Y, nhìn một thân ăn vận hôm nay của nàng, đúng là đã có vài phần dáng vẻ của nữ nhi gia.
Bà hài lòng một chút, khóe miệng mỉm cười, hỏi:” Hôm nay ra ngoài gặp ai?”
Kỷ Liên Y không nói.
Vĩnh Yên hầu phu nhân cũng không giận, chỉ tiếp:”Liên Y à, không phải nương nói con, con tuổi thật không còn nhỏ a. Việc hôn nhân lại không có tiến triển gì, nương buổi tối đều ngủ không được yên. Nương biết để con thiệt thòi, nhưng Hoàng hậu nương nương đều đã mở lời, chỉ cần con vào cung, có người ở đó, liền có thể đảm bảo Thái tử mỗi tháng đều đến phòng con.”
Chỉ có vào cung, nữ nhi của bà mới có thể hãnh diện.
Kỷ Liên Y khuôn mặt thanh mảnh cứng đờ, nghiêm túc nói:” Nữ nhi không muốn cùng Thái tử biểu ca, cũng không muốn làm thϊế͙p͙.”
“… Hài tử ngốc, cái gì thϊế͙p͙ với không thϊế͙p͙. Ngày sau Thái tử đăng cơ, con nếu như có thể sinh cái nam oa, vậy đời này đảm bảo đều hưởng vinh hoa phú quý đến già, đó là chuyện bao nhiêu cô nương vẫn hy vọng mà không được.”
Tấn Thành này, gia đình muốn đem nữ nhi nhét vào Đông cung không hề ít. Nhà bọn họ có đường tắt để đi, chỉ cần đồng ý liền một bước tới nơi, làm sao lại không đồng ý?
Kỷ Liên Y nói thẳng:” Nữ nhi thích Vinh Thế tử, cũng chỉ gả cho hắn.”
Nàng đời này, chỉ thích Lục Tông.
” Liên Y!”
Kỷ Liên Y cũng không để ý, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt vênh váo tự đắc của Khương Lệnh Uyển hôm nay, cả người liền không thoải mái, nói:” Nữ nhi chỉ thích Vinh Thế tử.”
” Ta thấy con là điên rồi!” Vĩnh Yên hầu không biết đã đi vào từ lúc nào, nhìn nữ nhi, giơ tay chỉ vào mặt nàng, sắc mặt âm trầm cực điểm:” Hoàng hậu trước nay không thích Vinh Thế tử, chuyện này con không phải không biết, con nếu lại hồ đồ– — kể từ hôm nay, không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.”
Chuyện hôm trước Thái tử bị đâm, tuy rằng chưa có điều tra rõ ràng, nhưng Hoàng hậu vẫn đem sự tình đều quy hết lên đầu Lục Tông.
Lục Tông phong quang đắc ý nhiều năm như vậy, bây giờ không phải cũng rơi vào kết cục như thế, chỉ có thể ở nhà bồi bồi thê tử, ôm ôm hài tử. Thế này làm sao là chuyện một võ tướng nên làm?
Thời điểm mấu chốt này, nhân gia đều ước gì cùng Vinh Thế tử rũ sạch quan hệ, dù sao ai cũng không dám đắc tội Hoàng hậu. Nữ nhi này của hắn ngược lại tốt rồi, người ta đã có vợ có con, một mực đuổi tới để làm thϊế͙p͙.
Nếu chuyện này thật sự thành, không phải để người trong Tấn Thành cười đến chết sao?
” Làm thϊế͙p͙ của Thái tử chẳng lẽ còn không bằng làm thϊế͙p͙ của Vinh Thế tử sao?” Vĩnh Yên hầu nhíu mày nhìn nữ nhi không chút hăng hái này của mình.
Vĩnh Yên hầu phủ người người đều e ngại Hầu gia, chỉ có Kỷ Liên Y lúc nào cũng không sợ chết, cố chấp nhấc mặt nói:” Chỉ cần có thể ở cùng Vinh Thế tử, coi như là làm thϊế͙p͙, nữ nhi cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lời này vừa dứt, Vĩnh Yên hầu lập tức quăng tới một cái tát, giận không nhịn nổi quát lớn:” Người đến! Đem Tam tiểu thư mang về phòng nhốt lại. Không có lệnh của ta, không cho phép nàng ra ngoài!”
Muốn làm thϊế͙p͙ của Lục Tông, trừ phi người làm cha này chết rồi!
.
Bên này Khương Lệnh Uyển cùng Tạ Tinh Tinh một đường mua đồ đến quên cả thời gian.
Hai người từ khi gả ra ngoài, rồi lại sinh hài tử, còn chưa bao giờ chân chính tụ tập qua. Hôm nay gặp nhau trò chuyện vui như vậy, Khương Lệnh Uyển tâm tình thả lỏng, hết sức không nghĩ đến chuyện Kỷ Liên Y nữa, chẳng qua trong lúc lơ đãng một chút, vẫn sẽ không nhịn được mà nghĩ đến.
Mãi đến tận giờ Thân, Tống Giai thấy thê tử chậm chạp không trở về, liền tự mình ra ngoài tìm.
Tống Giai một thân trường bào màu thiên thanh, cao to kiên cường, dung mạo tuy không đến mức tuấn mỹ kinh diễm như Lục Tông, nhưng điểm khiến người ta chú ý chính là khí chất đặc biệt trầm ổn. Cùng là người đọc sách, Tống Giai ngoại trừ bên ngoài lịch sự nho nhã, lại mang theo một phần thận trọng mà người khác ít có được.
Tạ Tinh Tinh đứng trước mặt hắn, nhất thời liền như hài tử làm sai chuyện, khí thế cũng bay đi đâu hết, nhưng ánh mắt Tống Giai nhìn nàng lại ngập tràn sủng nịch, không hề có ý trách cứ.
Hôm nay Tống Giai ngược lại không đến một mình, trong ngực còn ôm theo một tiểu tử béo, trắng mịn đáng yêu, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn thấy Tạ Tinh Tinh liền bi bô gọi:” Mẫu thân!!”
Tiểu nữ oa ngày xưa cùng nàng cùng chung họa nạn, suýt chút nữa bị người què bắt cóc, quật cường không ăn màn thầu để cứng kia, bây giờ cũng đã làm mẫu thân.
Mà nàng, cũng không hề bất ngờ thuận lợi gả cho Lục Tông. Điều bất ngờ chính là, một lần có thể sinh ra ba nhi tử.
Tạ Tinh Tinh có chút khó xử, quay về phía Khương Lệnh Uyển nói:” Cái kia… Vậy ta về trước.”
Khương Lệnh Uyển gật gù. Ân, phu quân cũng đã ra ngoài tìm, đương nhiên phải trở về.
Tống Giai trong tay ôm nhi tử, nhìn qua Khương Lệnh Uyển đứng thẳng một bên, quay sang hỏi thê tử:” Có muốn đưa Vinh Thế tử phu nhân trở lại không?”
Tạ Tinh Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, liền quay lại nói với nàng. Khương Kệnh Uyển nghe xong chỉ cười nói:” Không cần đâu, hai nha hoàn này của ta biết chút võ công, sẽ không xảy ra chuyện, hai người đưa ta về cũng không tiện đường, vậy khi về đến nhà sẽ rất muộn, để ɖu͙ƈ nhi bị đói thì không tốt.”
ɖu͙ƈ nhi là nhũ danh nhi tử mập của Tạ Tinh Tinh.
Tạ Tinh Tinh lúc này mới gật đầu, lại không tha tiếp tục dặn dò:” Vậy ngươi trêи đường cẩn thận chút.”
” Biết rồi.” Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.
Nàng nhìn Tống Giai một tay ôm hài tử, một tay nắm tay vợ, vừa đi vừa nhìn Tạ Tinh Tinh, giống như đang dạy dỗ điều gì.
Tạ Tinh Tinh từ nhỏ đã bị người nuông chiều, bây giờ đúng là bị Tống Giai ăn đến gắt gao, ngoan như hài tử.
Một nhà ba người đến cạnh xe ngựa, Tống Giai giơ tay đỡ thê tử lên ngựa, sau đó cẩn thận từng li từng tí một giao nhi tử trong tay cho thê tử. Tiểu tử mập được mẫu thân ôm rất vui vẻ, hưng phấn ở trêи mặt mẫu thân hôn lung tung một chập, chờ Tống Giai lên đến nơi, liền quay người, cũng ở trêи mặt cha hôn một ngụm.
Từ rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng một nhà ba người cười hạnh phúc.
Mãi đến tận khi rèm thả xuống, âm thanh theo bánh xe chuyển động dần dần biến mất nơi cuối đường, Khương Lệnh Uyển vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Thanh Lan Thanh Mai hiểu được hôm nay phu nhân tâm tình không tốt, hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời.
Thanh Lan nháy mắt với Thanh Mai một cái, Thanh Mai mới do dự tiến lên phía trước, nói:” Phu nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.”
Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, chỉ cảm thấy Tạ Tinh Tinh đi rồi, không còn người nói chuyện với nàng, trong lòng nàng lại đổ đến hoảng.
Đời trước nàng cũng đã gặp Kỷ Liên Y, nhưng không có khó chịu như lúc này. Khi đó nàng đối với Lục Tông, đa số đơn thuần là ý muốn sở hữu, không cho phép nữ nhân khác mơ ước. Thế nhưng hiện tại không giống nữa.
Nàng cũng là hữu tâm.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu chuyện từng chút từng chút một, đã đầy đủ làm cho nàng yêu nam nhân này.
Khương Lệnh Uyển thùy thùy mắt, sau đó như cảm ứng được cái gì, mở mịt ngẩng đầu– —
Liền thấy cách đó không xa, nam nhân cao lớn mặc trường bào màu xanh ngọc đứng dưới một cây lớn xanh um tươi tốt, vẫn lẳng lặng nhìn nàng.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Nàng cứ như thế nhìn hắn, không lên tiếng, mãi cho tới khi viền mắt đỏ ửng, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Lục Tông vẻ mặt không hề cảm xúc, đôi chân xoải bước đi tới, hai tay bao quát đem người ôm vào ngực, oán giận nói:” Đã muộn như vậy, làm sao vẫn chưa về nhà?”
Nàng từ nhỏ đã yêu thích tự chế các loại son bột nước, tự nhiên có thể ngửi ra vị son trêи người Kỷ Liên Y lúc nãy, cùng với mùi dính trêи người Lục Tông hôm qua là cùng một loại. Mùi này mặc dù rất nhạt, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ ràng.
Trong lòng nàng tin tưởng Lục Tông không sai, nhưng đầu óc lại không nhịn được nghĩ đến những chuyện khác. Ví dụ như nói… hôm qua Lục Tông đã cùng Kỷ Liên Y làm gì?
Theo tính tình của Kỷ Liên Y, có lẽ là trực tiếp nhào tới?
Sau đó… Lục Tông sẽ đẩy ra đi.
Tạ Tinh Tinh từ dưới lầu tiến đến, vừa vặn thấy Kỷ Liên Y mặt mày tối sầm đi ra ngoài.
Nàng cũng là người có nhãn lực, nhìn vẻ mặt Khương Lệnh Uyển, chớp chớp mắt nói:” Tình địch sao?”
Nhìn Tạ Tinh Tinh một bộ dáng dấp ta đợi xem kịch vui, Khương Lệnh Uyển buồn bực nói:” Không hẳn.”
Muốn làʍ ȶìиɦ địch của Khương Lệnh Uyển nàng, nàng ta còn chưa đủ tư cách.
Tạ Tinh Tinh thức thời “ồ” một tiếng, sau đó ngậm miệng không hỏi, trong lòng lại đã rõ ràng như gương soi.
Vị cô nương vừa rồi kia, nhìn qua thật giống Kỷ Tam cô nương của Vĩnh Yên Hầu phủ. Ừ, Kỷ Tam cô nương đến nay mười bảy tuổi vẫn chưa nghị hôn, lại cùng Phùng tướng quân quan hệ không tệ, mà Phùng tướng quân này vừa là cậu ruột của Lục Tông, vừa xem như ân sư của hắn.
Quan hệ vòng vo mập mờ này, sợ là người mù cũng nhìn ra được.
Có điều nàng hình như đã từng nghe nói Hoàng hậu có ý định đem Kỷ Tam cô nương gả cho Thái tử làm Trắc phi. Đáng tiếc trong lòng trong mắt Thái tử chỉ có mình Thái tử phi, nơi nào có thể đồng ý thu nạp nữ nhân khác.
Tạ Tinh Tinh lôi kéo ống tay áo Khương Lệnh Uyển an ủi:” Được rồi, ngươi cần gì phải vì chuyện như vậy mà tức giận.” Nàng đương nhiên biết Lục Tông đối với thê tử cực kỳ thương yêu, sủng ái tới mức còn không biết đã khiến biết bao cô nương Tấn Thành đỏ mắt ghen tỵ.
Nàng cười hì hì giơ tay lên, như khi còn bé nặn nặn mặt Khương Lệnh Uyển, đạo:” … Nếu như sinh khí, chờ lát nữa về nhà lập tức giáo huấn nam nhân của ngươi một chút, trong lòng ngươi đổ đến hoảng như thế, nếu bị tiểu yêu tinh kia biết được, nàng ta còn không phải đắc chí muốn lên trời sao?”
Khương Lệnh Uyển cũng rõ ràng đạo lý này, cho nên lúc nãy nàng mới tỏ ra không hề tức giận, nàng mới sẽ không để cho Kỷ Liên Y chế giễu đâu.
Nàng nhấc mắt đánh giá Tạ Tinh Tinh trước mặt, thấy nàng chải lên búi tóc phụ nhân, gương mặt thủy thủy nộn nộn, tươi đẹp mỹ lệ lại có chút trẻ con như học trò, lúc này mới nói:” Nhìn đúng là có hơi mập chút.”
Hai người quan hệ rất tốt, không cần phải câu nệ, tất nhiên cái gì cũng nói được.
Tạ Tinh Tinh giơ tay sờ sờ mặt mình, có chút ngượng ngùng:” Mới đây lại biết đã có thai, cho nên…”
Khương Lệnh Uyển con ngươi sáng lên, đúng là hài lòng nói:” Chúc mừng ngươi.”
Lần trước ở tiệc đầy tháng, Tạ Tinh Tinh từng nhìn thấy ba cái tiểu công tử của Vinh Vương phủ, từng đứa từng đứa trắng trẻo non nớt, ba cục thịt nhỏ giống như đúc xếp thành một hàng, tình cảnh tương đối đồ sộ.
Nàng lại hâm mộ nói:” Nếu có thể nhanh chóng như người thì thật tốt.”
Một hồi sinh ba, tiện biết bao nhiêu a.
Cùng Tạ Tinh Tinh nói chuyện phiếm một lúc, tâm tình Khương Lệnh Uyển tốt lên không ít. Sau mới cùng nàng một đường đi mua son bột nước, quần áo, đồ trang sức.
Nói tới Tống Giai, Tạ Tinh Tinh đúng là một mặt e thẹn, thậm chí Tạ cô nương lúc trước tay lớn chân lớn tiêu bạc, bây giờ lại ngoài ý muốn tính toán tỉ mỉ, cần kiệm quản gia lên trông thấy.
Kỳ thực ở chuyện tiền bạc, Tống Giai đối với nàng xưa nay không hề hà khắc. Chỉ là mấy đời trước Tống gia sa sút, cho nên Tống Giai đã nuôi thành thói quen cần kiệm, thê tử có thể thoải mái tiêu bạc, nhưng tuyệt đối không thể dùng mười lượng bạc đi mua món đồ chỉ trị giá có một lượng bạc.
Mới đầu Tạ Tinh Tinh tính tình trẻ con, mua này nọ chỉ cần hài lòng là được, đương nhiên sẽ không tính toán vấn đề có đáng giá hay không. Nàng cho rằng Tống Giai hẹp hòi, sau đó mới dần ngẫm ra mình hiểu lầm hắn.
Tạ Tinh Tinh tuy từ nhỏ được nuông chiều, nhưng cũng hiểu được tốt xấu thiện ác, sau này liền theo phu quân học những thói quen tốt, tuyệt đối không tiêu uổng tiền.
Trêи phương diện này, Khương Lệnh Uyển cảm thấy Lục Tông rõ ràng liền không bằng Tống Giai. Có điều đây chung quy cũng là do hoàn cảnh trưởng thành khác nhau, Lục Tông nói thế nào cũng là Thế tử vương phủ, từ nhỏ đã không thiếu tiền.
Nói cho cùng, vẫn là Tống Giai lớn tuổi hơn, cũng thận trọng hơn một chút, hoặc cũng có thể nói là, Lục Tông sủng nàng, xưa nay không hề có nguyên tắc.
.
Kỷ Liên Y trở về Vĩnh Yên Hầu phủ.
Kỷ Liên Y là nữ nhi thứ ba con vợ cả của Vĩnh Yên Hầu, bên trêи còn có hai vị tỷ tỷ. Hôm nay vừa vặn là ngày Nhị cô nương Kỷ Đinh Lan đã xuất giá từ sớm về thăm nhà mẹ đẻ.
Kỷ Đinh Lan từ nhỏ cùng Kỷ Liên Y quan hệ không được tốt, nhưng Hoàng hậu lại yêu thích đứa cháu gái thứ ba này hơn cả, vì thế Vĩnh Yên Hầu đối với Kỷ Liên Y tự nhiên cũng yêu thương hơn không ít.
Ngặt nỗi Kỷ Liên Y xưa nay khi ở cùng với các quý nữ Tấn Thành hoàn toàn không hợp, không chỉ không kịp Kỷ Đinh Lan như cá gặp nước, mà đến nay đã mười bảy vẫn chưa làm mai, lập tức trở thành chuyện để người bên ngoài nghị luận sôi nổi.
Vừa mới bắt đầu còn chưa có gì, ngày tháng càng qua lâu, lời khó nghe nào cũng đều có, Vĩnh Yên hầu không khỏi cảm thấy mất mặt, liền lập tức muốn nhanh chóng để KỶ liên Y gả ra ngoài—- tốt nhất là gả thật phong quang thể diện, mạnh mẽ vả mặt đám người nói huyên thuyên ngoài đầu đường kia.
Kỷ Đinh Lan cùng Kỷ Liên Y dung mạo có đến sáu, bảy phần tương tự, có điều khuôn mặt Kỷ Đinh Lan là vẻ đẹp ôn nhu, mà Kỷ Liên Y rõ ràng lại nhiều hơn mấy phần anh khí.
Vào lúc này Kỷ Đinh Lan mang theo bụng bầu năm tháng, nhìn Kỷ Liên Y bước vào, mỉm cười đứng dậy:” Xem! Tam muội muội về rồi.”
Kỷ Liên Y vừa ở chỗ Khương Lệnh Uyển đụng phải cái đinh, tức giận đang ngập đầu, làm gì còn tâm trạng phản ứng lại Kỷ Đinh Lan? Nàng lạnh mặt, bước nhanh lướt qua tỷ tỷ.
Kỷ Đinh Lan một đôi mắt vô tội trong suốt, hiện lên vẻ ủy khuất nhìn về phía Vĩnh Yên hầu cùng Vĩnh Yên hầu phu nhân.
Vĩnh Yên hầu nhìn hai tỷ muội các nàng, lông mày lập tức nhíu lại.
Vĩnh Yên hầu phu nhân ngược lại thương nữ nhi, lập tức kiếm cớ đem Kỷ Liên Y kéo vào phòng trong, đỡ phải đến lúc hai tỷ muội lại ầm ĩ lên.
Hai người này từ khi còn bé đã thường xuyên cãi nhau, nhưng Kỷ Liên Y tuổi nhỏ khí lực lại rất lớn, mỗi lần đều đem nhị tỷ của mình đánh đến te tua. Bây giờ Đinh Lan đang có thai, nếu nháo ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì phiền phức rồi.
Vĩnh Yên hầu phu nhân nhìn Kỷ Liên Y, nhìn một thân ăn vận hôm nay của nàng, đúng là đã có vài phần dáng vẻ của nữ nhi gia.
Bà hài lòng một chút, khóe miệng mỉm cười, hỏi:” Hôm nay ra ngoài gặp ai?”
Kỷ Liên Y không nói.
Vĩnh Yên hầu phu nhân cũng không giận, chỉ tiếp:”Liên Y à, không phải nương nói con, con tuổi thật không còn nhỏ a. Việc hôn nhân lại không có tiến triển gì, nương buổi tối đều ngủ không được yên. Nương biết để con thiệt thòi, nhưng Hoàng hậu nương nương đều đã mở lời, chỉ cần con vào cung, có người ở đó, liền có thể đảm bảo Thái tử mỗi tháng đều đến phòng con.”
Chỉ có vào cung, nữ nhi của bà mới có thể hãnh diện.
Kỷ Liên Y khuôn mặt thanh mảnh cứng đờ, nghiêm túc nói:” Nữ nhi không muốn cùng Thái tử biểu ca, cũng không muốn làm thϊế͙p͙.”
“… Hài tử ngốc, cái gì thϊế͙p͙ với không thϊế͙p͙. Ngày sau Thái tử đăng cơ, con nếu như có thể sinh cái nam oa, vậy đời này đảm bảo đều hưởng vinh hoa phú quý đến già, đó là chuyện bao nhiêu cô nương vẫn hy vọng mà không được.”
Tấn Thành này, gia đình muốn đem nữ nhi nhét vào Đông cung không hề ít. Nhà bọn họ có đường tắt để đi, chỉ cần đồng ý liền một bước tới nơi, làm sao lại không đồng ý?
Kỷ Liên Y nói thẳng:” Nữ nhi thích Vinh Thế tử, cũng chỉ gả cho hắn.”
Nàng đời này, chỉ thích Lục Tông.
” Liên Y!”
Kỷ Liên Y cũng không để ý, chỉ cần nghĩ đến sắc mặt vênh váo tự đắc của Khương Lệnh Uyển hôm nay, cả người liền không thoải mái, nói:” Nữ nhi chỉ thích Vinh Thế tử.”
” Ta thấy con là điên rồi!” Vĩnh Yên hầu không biết đã đi vào từ lúc nào, nhìn nữ nhi, giơ tay chỉ vào mặt nàng, sắc mặt âm trầm cực điểm:” Hoàng hậu trước nay không thích Vinh Thế tử, chuyện này con không phải không biết, con nếu lại hồ đồ– — kể từ hôm nay, không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.”
Chuyện hôm trước Thái tử bị đâm, tuy rằng chưa có điều tra rõ ràng, nhưng Hoàng hậu vẫn đem sự tình đều quy hết lên đầu Lục Tông.
Lục Tông phong quang đắc ý nhiều năm như vậy, bây giờ không phải cũng rơi vào kết cục như thế, chỉ có thể ở nhà bồi bồi thê tử, ôm ôm hài tử. Thế này làm sao là chuyện một võ tướng nên làm?
Thời điểm mấu chốt này, nhân gia đều ước gì cùng Vinh Thế tử rũ sạch quan hệ, dù sao ai cũng không dám đắc tội Hoàng hậu. Nữ nhi này của hắn ngược lại tốt rồi, người ta đã có vợ có con, một mực đuổi tới để làm thϊế͙p͙.
Nếu chuyện này thật sự thành, không phải để người trong Tấn Thành cười đến chết sao?
” Làm thϊế͙p͙ của Thái tử chẳng lẽ còn không bằng làm thϊế͙p͙ của Vinh Thế tử sao?” Vĩnh Yên hầu nhíu mày nhìn nữ nhi không chút hăng hái này của mình.
Vĩnh Yên hầu phủ người người đều e ngại Hầu gia, chỉ có Kỷ Liên Y lúc nào cũng không sợ chết, cố chấp nhấc mặt nói:” Chỉ cần có thể ở cùng Vinh Thế tử, coi như là làm thϊế͙p͙, nữ nhi cũng vui vẻ chịu đựng.”
Lời này vừa dứt, Vĩnh Yên hầu lập tức quăng tới một cái tát, giận không nhịn nổi quát lớn:” Người đến! Đem Tam tiểu thư mang về phòng nhốt lại. Không có lệnh của ta, không cho phép nàng ra ngoài!”
Muốn làm thϊế͙p͙ của Lục Tông, trừ phi người làm cha này chết rồi!
.
Bên này Khương Lệnh Uyển cùng Tạ Tinh Tinh một đường mua đồ đến quên cả thời gian.
Hai người từ khi gả ra ngoài, rồi lại sinh hài tử, còn chưa bao giờ chân chính tụ tập qua. Hôm nay gặp nhau trò chuyện vui như vậy, Khương Lệnh Uyển tâm tình thả lỏng, hết sức không nghĩ đến chuyện Kỷ Liên Y nữa, chẳng qua trong lúc lơ đãng một chút, vẫn sẽ không nhịn được mà nghĩ đến.
Mãi đến tận giờ Thân, Tống Giai thấy thê tử chậm chạp không trở về, liền tự mình ra ngoài tìm.
Tống Giai một thân trường bào màu thiên thanh, cao to kiên cường, dung mạo tuy không đến mức tuấn mỹ kinh diễm như Lục Tông, nhưng điểm khiến người ta chú ý chính là khí chất đặc biệt trầm ổn. Cùng là người đọc sách, Tống Giai ngoại trừ bên ngoài lịch sự nho nhã, lại mang theo một phần thận trọng mà người khác ít có được.
Tạ Tinh Tinh đứng trước mặt hắn, nhất thời liền như hài tử làm sai chuyện, khí thế cũng bay đi đâu hết, nhưng ánh mắt Tống Giai nhìn nàng lại ngập tràn sủng nịch, không hề có ý trách cứ.
Hôm nay Tống Giai ngược lại không đến một mình, trong ngực còn ôm theo một tiểu tử béo, trắng mịn đáng yêu, đôi mắt to lấp lánh có thần nhìn thấy Tạ Tinh Tinh liền bi bô gọi:” Mẫu thân!!”
Tiểu nữ oa ngày xưa cùng nàng cùng chung họa nạn, suýt chút nữa bị người què bắt cóc, quật cường không ăn màn thầu để cứng kia, bây giờ cũng đã làm mẫu thân.
Mà nàng, cũng không hề bất ngờ thuận lợi gả cho Lục Tông. Điều bất ngờ chính là, một lần có thể sinh ra ba nhi tử.
Tạ Tinh Tinh có chút khó xử, quay về phía Khương Lệnh Uyển nói:” Cái kia… Vậy ta về trước.”
Khương Lệnh Uyển gật gù. Ân, phu quân cũng đã ra ngoài tìm, đương nhiên phải trở về.
Tống Giai trong tay ôm nhi tử, nhìn qua Khương Lệnh Uyển đứng thẳng một bên, quay sang hỏi thê tử:” Có muốn đưa Vinh Thế tử phu nhân trở lại không?”
Tạ Tinh Tinh suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, liền quay lại nói với nàng. Khương Kệnh Uyển nghe xong chỉ cười nói:” Không cần đâu, hai nha hoàn này của ta biết chút võ công, sẽ không xảy ra chuyện, hai người đưa ta về cũng không tiện đường, vậy khi về đến nhà sẽ rất muộn, để ɖu͙ƈ nhi bị đói thì không tốt.”
ɖu͙ƈ nhi là nhũ danh nhi tử mập của Tạ Tinh Tinh.
Tạ Tinh Tinh lúc này mới gật đầu, lại không tha tiếp tục dặn dò:” Vậy ngươi trêи đường cẩn thận chút.”
” Biết rồi.” Khương Lệnh Uyển mỉm cười gật đầu, nhìn theo bọn họ rời đi.
Nàng nhìn Tống Giai một tay ôm hài tử, một tay nắm tay vợ, vừa đi vừa nhìn Tạ Tinh Tinh, giống như đang dạy dỗ điều gì.
Tạ Tinh Tinh từ nhỏ đã bị người nuông chiều, bây giờ đúng là bị Tống Giai ăn đến gắt gao, ngoan như hài tử.
Một nhà ba người đến cạnh xe ngựa, Tống Giai giơ tay đỡ thê tử lên ngựa, sau đó cẩn thận từng li từng tí một giao nhi tử trong tay cho thê tử. Tiểu tử mập được mẫu thân ôm rất vui vẻ, hưng phấn ở trêи mặt mẫu thân hôn lung tung một chập, chờ Tống Giai lên đến nơi, liền quay người, cũng ở trêи mặt cha hôn một ngụm.
Từ rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng một nhà ba người cười hạnh phúc.
Mãi đến tận khi rèm thả xuống, âm thanh theo bánh xe chuyển động dần dần biến mất nơi cuối đường, Khương Lệnh Uyển vẫn chưa thu hồi tầm mắt.
Thanh Lan Thanh Mai hiểu được hôm nay phu nhân tâm tình không tốt, hai mặt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời.
Thanh Lan nháy mắt với Thanh Mai một cái, Thanh Mai mới do dự tiến lên phía trước, nói:” Phu nhân, sắc trời không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.”
Khương Lệnh Uyển không lên tiếng, chỉ cảm thấy Tạ Tinh Tinh đi rồi, không còn người nói chuyện với nàng, trong lòng nàng lại đổ đến hoảng.
Đời trước nàng cũng đã gặp Kỷ Liên Y, nhưng không có khó chịu như lúc này. Khi đó nàng đối với Lục Tông, đa số đơn thuần là ý muốn sở hữu, không cho phép nữ nhân khác mơ ước. Thế nhưng hiện tại không giống nữa.
Nàng cũng là hữu tâm.
Nhiều năm như vậy, bao nhiêu chuyện từng chút từng chút một, đã đầy đủ làm cho nàng yêu nam nhân này.
Khương Lệnh Uyển thùy thùy mắt, sau đó như cảm ứng được cái gì, mở mịt ngẩng đầu– —
Liền thấy cách đó không xa, nam nhân cao lớn mặc trường bào màu xanh ngọc đứng dưới một cây lớn xanh um tươi tốt, vẫn lẳng lặng nhìn nàng.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Nàng cứ như thế nhìn hắn, không lên tiếng, mãi cho tới khi viền mắt đỏ ửng, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
Lục Tông vẻ mặt không hề cảm xúc, đôi chân xoải bước đi tới, hai tay bao quát đem người ôm vào ngực, oán giận nói:” Đã muộn như vậy, làm sao vẫn chưa về nhà?”
/210
|