Ngô Gia Kiều Thê

Chương 27 - Chương 27

/210


Chu thị cảm thấy ngọc bội này không thể cầm loạn.

Nhưng hai tay nữ nhi lại cầm quá chặt, còn xem nó như bảo bối, nàng thấy tay chân nữ nhi toàn những vết thương, ngay cả đầu gối cũng bị rách da. Viền mắt Chu thị hồng hồng, tâm mềm nhũn, nhìn khuôn mặt trắng mịn nhỏ bé của nữ nhi, ôn nhu nói: “Xán Xán ngoan, nương không lấy. Bây giờ nương chỉ tạm thời cất nó đi, tắm xong nương lại đưa cho con, có được không?”

Khương Lệnh Uyển hiểu mẫu thân trước giờ luôn không coi nàng là tiểu hài tử mà đi lừa dối nàng, ngoan ngoãn nghe lời mẹ, đem ngọc bội bỏ vào hầu bao thêu hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng, sau đó để cho mẫu thân tắm rửa sạch sẽ. Lúc trước cảm thấy không có việc gì, nhưng bây giờ nước thấm vào vết thương, nàng đau đến độ nước mắt lưng tròng.

Coi như là chịu tội.

Chu thi ngồi một bên cũng thật đau lòng.

Nữ nhi như hoa như ngọc, lúc này lại bị thương thành như vậy, nàng là mẫu thân trái tim cũng cảm thấy như tan nát.

Tắm rửa xong, Chu thị lại tỉ mỉ thoa thuốc cho nữ nhi. Đại phu nói đều là vết thương ngoài da, lòng bàn chân hơi nhiễm trùng, may nhờ đắp thảo dược kịp thời, nếu không sẽ lưu lại sẹo.

Chu thị biết nữ nhi yêu thích cái đẹp, liền cho nữ nhi mặc một bộ xiêm y thật xinh đẹp. Lúc nữ nhi trở về, tóc rối mù, chỉ buộc một dây cột tóc, một dây khác không biết đã bị rơi ở chỗ nào, dáng vẻ cực kì chật vật. Khương Lệnh Uyển ngồi trên ghế cao, khẽ hát vu vơ, hai chân lắc qua lắc lại. Nàng nhìn mẫu thân đứng phía sau đang chải đầu cho mình, động tác thật dịu dàng. Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới một chuyện, đầu nhỏ nghiêng về phía Chu thị nói: “Nương, hôm qua Tông biểu ca cột tóc cho Xán Xán, cột rất lâu.”

Thì ra là do Lục Tông buộc tóc cho nữ nhi nên mới thành ra như vậy?

Lời này Chu thị không nói, có điều khóe miệng hơi cong lên.

Tiểu thiếu niên như một con sói nhỏ, đương nhiên không biết chải đầu cho tiểu cô nương.

Tâm tình Chu thị lúc này rất tốt, vừa giúp nữ nhi chải đầu, vừa khen: “Xán Xán phải cảm ơn Tông biểu ca của con, sau khi về để cha mang con đến Vinh vương phủ một chuyến, phải đến cảm ơn.”

Vừa nghe lời này, Khương Lệnh Uyển thật hài lòng, cong cong khóe miệng, con mắt sáng sáng: “Là ngày mai sao?”

Chu thị cười cười, có chút bất đắc dĩ: “Thương thế trên người con chưa lành, phải nghỉ ngơi mấy ngày.” Tiểu cô nương gia sao lại nôn nóng như vậy? Lớn lên một chút sẽ bị mọi người chê cười là không biết xấu hổ.

Chu thị búi hai búi tóc tinh xảo, đem dây cột tóc trân châu tạo thành nơ con bướm, nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp của nữ nhi, thoáng cúi người nói: “Không phải Xán Xán thích mặc đẹp sao? Chẳng lẽ xấu như vậy mà còn muốn đi gặp người khác.

Xem ra nương cũng thật hiểu rõ nàng, lập tức đâm trúng tử huyệt của Khương Lệnh Uyển.

Tuy Lục Tông đã gặp qua lúc nàng bị dính bùn đất, vô cùng chật vật, còn không chê nước miếng của nàng, nhưng nàng vẫn không muốn a.

Khương Lệnh Uyển xụ mặt, khuôn mặt sưng như trái cà tím, nàng vặn vặn ngón tay, không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy… chờ qua mấy ngày đi.”

Lục Tông vẫn còn đó, nàng lo lắng cái gì?

Chờ Khương Lệnh Uyển rửa mặt xong, sau đó ăn no rồi chuẩn bị trở về phủ, mới biết Lục Tông đã theo Vinh Vương về trước, Phùng tướng quân đã tiễn bọn họ.

Sau khi nghe được tin tức này, Khương Lệnh Uyển có chút thất vọng. Lần tới đi gặp Lục Tông, hắn còn có thể ôn hòa với nàng như tối hôm qua sao? Thân thiện giống như ca ca vậy.

Có điều cữu của nàng An Vương thì lưu lại, muốn đến xem thương thế của nàng ra sao.

Thân thể bánh bao nho nhỏ của Khương Lệnh Uyển được lão thái thái ôm vào trong ngực, miệng lão thái thái thì cứ lầm bầm “tâm can bảo bối” ,”tôn nữ ngoan”. Chuyện lần này rõ ràng đã dọa sợ lão thái thái. Tay nhỏ Khương Lệnh Uyển sờ sờ mặt lão thái thái, mềm mại nói: “Xán Xán làm cho nãi nãi lo lắng, là Xán Xán không đúng.”

Lời vừa dứt, càng khiến lão thái thái yêu thương không dứt.

Lý ma ma đứng một bên thấy vậy cũng nói: “Lục tiểu thư không biết đó thôi. hôm qua sau khi tiểu thư mất tích, lão thái thái cũng chưa có ăn một miếng cơm nào” Trên dưới toàn phủ, đều biết là do lão thái thái đau lòng Lục tiểu thư.

Khương Lệnh Uyển nghe xong nhíu mày lại, cuộn tròn trong ngực lão thái thái, ảo não tự trách nói: “Trách sao con lại cảm giác như nãi nãi gầy đi một chút, thì ra là vì Xán Xán. Nãi nãi, Xán Xán đau lòng, sau này nãi nãi không thể như vậy nữa.”

Tuổi còn nhỏ đã biết đau lòng người khác, lời vừa nói ra trực tiếp khắc sâu trong tim lão thái thái.

Mắt lão thái thái nóng lên, suýt nữa thì rơi lệ, vuốt ve đầu nhỏ của tôn nữ, mặt đầy từ ái nói: “Chỉ cần Xán Xán của chúng ta bình an, chuyện gì nãi nãi cũng đồng ý với con.”

Khương Lệnh Uyển hiểu lão thái thái rất thương nàng, nhìn khuôn mặt lão thái thái nàng liền nhớ lại kiếp trước, lần cuối khi nàng nhìn mặt lão thái thái, đôi mắt không khỏi mông lung, mềm mại gọi “nãi nãi”, sau đó liền vùi đầu vào trong ngực bà, ôm chặt lấy. Trải qua chuyện lần này, nàng cần phải nỗ lực hơn trong việc bảo vệ bản thân, tuy nói là sống lại một đời, nhưng có một số việc có thể đã thay đổi, thí dụ như quan hệ giữa nàng và Lục Tông, hay Tứ tỷ tỷ… Khương Lệnh Uyển lại ôm lão thái thái chặt hơn một chút, ngửi hương thơm ở trên người bà cảm thấy thật an tâm.

Lý ma ma vui mừng, thấy Tô Lương Thần im lặng đứng một bên nhìn tổ tôn hai người, nghĩ rằng nàng cũng hâm mộ, liền nhìn lão thái thái nói: “Khi Lục tiểu thư xảy ra chuyện, Tô tiểu thư cũng lo lắng không thôi. Hôm qua Tô tiểu thư đã đứng đợi ở trong sân rất lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc Lục Tiểu thư trở về.”

Tô Lương Thần?

Cái tên này làm Khương Lệnh Uyển có chút buồn bực.

Nàng từ trong lòng lão thái thái ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Tô Lương Thần, thấy Tô Lương Thần nhìn nàng cười khanh khách: “Uyển biểu muội không có chuyện gì là tốt rồi.”

Nàng không thích Tô Lương Thần, bản năng của nàng nói cho nàng biết rằng Tô Lương Thần chỉ đang làm bộ làm tịch.

Dù sao kiếp trước cũng giúp nàng hiểu được nhân phẩm của nàng ta, bên trong không như bên ngoài, nói chung là không thể có tình cảm. Bây giờ cũng vậy, nàng luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, cho rằng Tô Lương Thần đối xử với mình không xuất phất từ chân tâm. Nhưng hôm nay mọi người đều nhìn, nếu nàng không phản ứng, đúng là làm nổi bật vẻ đẹp của Tô Lương Thần.

Khương Lệnh Uyển hướng về phía Tô Lương Thần nở nụ cười ngọt ngào: “Để Lương Thần biểu tỷ lo lắng, là Xán Xán sai.”

Nữ oa bốn tuổi, khéo léo hiểu chuyện như thế, sao còn vẻ nghịch ngợm như thường ngày.

Lão thái thái nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tôn nữ bảo bối, cảm thấy cháu gái mình thật đáng yêu, hiền từ nói: “Xán Xán của chúng ta ngoan như thế, nên được mọi người yêu thích, người người quan tâm…”

Tô Lương Thần nhìn cảnh này, thoáng thất thần.

An vương thấy tình cảm tổ tôn hai người thân thiết như vậy, cháu gái lại bình an vô sự, khuôn mặt tuấn lãng nở nụ cười, đi tới trước mặt lão thái thái, nhìn cháu ngoại nói: “Xán Xán phúc lớn mạng lớn, ông trời cũng rất thương nàng.”

Khương Lệnh Uyển cong cong khóe miệng.

Cữu cữu nàng khen ngợi như vậy làm nàng thật ngại ngùng.

Khương Lệnh Uyển nhìn cữu cữu của nàng, anh tuấn bất phàm, cao to nho nhã, thật là một dung mạo khó gặp, chỗ chết người nhất chính là tính tình rất tốt, luôn ôn hòa với mọi người.

Tuy nói bởi vì An Vương phi mà nàng không thích An Vương phủ cho lắm, nhưng mặc kệ là vị An vương cữu cữu hay Chu Quý Hành biểu ca, hai người đều đối xử rất tốt với nàng, đều thật tâm thương nàng. Cữu cữu này của nàng tính tính tốt, đối với An Vương phi cũng là thật tâm, nhưng đến cùng thì An vương phi lúc trước cũng là người tranh giành phu quân với muội muội của An vương nên sau này quan hệ giữa hai huynh muội có chút xa cách, đây cũng là kết quả trong dự kiến. Ngoại trừ điểm này, nàng không có gì bất mãn đối với vị cữu cữu này, nhưng cũng không thân thiết quá mức.

Nói tóm lại là hai bên có một tầng ngăn cách.

Khương Lệnh Uyển ngẩng lên gương mặt nho nhỏ nói: “Cữu cữu khen thật khoa trương, Xán Xán còn muốn nghe.”

An vương nhìn khuôn mặt nhỏ trắng mịn của ngoại tôn nữ, yêu thích không thôi, không nhịn được nói: “Cữu cữu không khoa trương. Lời cữu cữu là thật lòng.” Nói xong hắn chợt nhớ tới điểu gì, liền kéo nhi tử đến trước mặt nàng, cười nói: “Hành nhi không nhìn thấy con, sau khi biết con bị bắt đi, còn trong lòng cữu cữu khóc thật lâu đây.”

Chu Quý biết tiểu biểu muội đã trở về cảm thấy thật vui mừng, bây giờ thấy cha hắn không nể mặt mũi vạch trần hắn trước mặt tiểu biểu muội như thế, tuổi nhỏ không che giấu được, vội vàng nhỏ giọng phản bác: “Con...con không có.” lại vô cũng chân thành nhìn sang tiểu biểu muội, khóe miệng cong lên nói: “Xán Xán không có việc gì là tốt rồi.”

Khương Lệnh Uyển thấy tiểu biểu ca ân cần hỏi thăm nàng, có chút chột dạ chui vào lòng lão thái thái.

Ai, kiếp này không thể tiếp tục làm ra những chuyện ngu xuẩn kia nữa.

Dù sao Hành biểu ca đối với nàng là thật lòng.

Vừa về tới Vệ Quốc công phủ, Khương Lệnh Uyển liền nhìn thấy ca ca nàng đang ngồi xổm ở ngoài sân đợi nàng, trông tội nghiệp như con chó nhỏ. Nhìn thấy có người trở về, mới vội vàng đứng dậy “thịch thịch thịch” chạy tới, một phát bắt được cánh tay nàng, lông mày nhíu lại: “Xán Xán, muội không sao chứ?”

Khương Dụ chín tuổi gấp gáp muốn khóc.

Hắn vừa nghe tin muội muội gặp chuyện không may, liền muốn theo cha đi tìm người, vậy mà hôm đó hắn lại có lớp học, chờ đến khi hồi phủ nghe được tin tức này thì cha đã sớm xuất môn. Hắn không thể làm gì, chỉ có thể chờ, thật là khó chịu.

Khương Lệnh Uyển học cử chỉ thường ngày của ca ca, duỗi tay ra nặn nặn khuôn mặt của hắn, nói: “Xán Xán không sao, là Tông biểu ca cứu Xán Xán…” Nhắc tới Lục Tông, Khương Lệnh Uyển liền không nhịn được mèo khen mèo dài đuôi: “Tông biểu ca thật lợi hại.”

Trong mắt Khương Dụ, người có thể bảo vệ muội muội hắn chính là đại anh hùng.

Khương Dụ hiếm khi gật đầu đồng ý nói: “Ừm, lợi hại. Còn lợi hại hơn cả ca ca.”

Chu thị nhìn hai huynh muội, khuôn mặt kiều diễm mỉm cười, khối đá treo lửng lơ trong lòng hai ngày cuối cùng cũng được hạ xuống. Khương Bách Nghiêu ôn hòa, một tay ôm thê nữ, một tay vuốt đầu nhi tử nói: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn một bữa cơm thật ngon, sau đó về phòng ngủ một giấc, đến ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ khỏe mạnh.”

Một đôi mắt hạnh của Chu thị nhìn về phía Khương Bách Nghiêu, gật đầu nói: “ Quốc công gia nói đúng.”

Khương Bách Nghiêu nhìn sắc mặt thê tử khá hơn một chút, liền thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhớ rằng bọn họ đang còn ở bên ngoài, cúi người mổ vào môi thê tử hắn một cái.

Lỗ tai Chu thị liền đỏ, nhưng mà vướng một đôi nhi nữ ở đây, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ giương đôi mắt tràn đầy tức giận và xấu hổ trừng Khương Bách Nghiêu một chút.

Khương Bách Nghiêu cười cười, da mặt hắn dày nên cái gì cũng không cần sợ.

Khương Lệnh Uyển bị mẫu thân ôm vào trong ngực có chút ngượng ngùng, đôi mắt vội vã chuyển sang hướng khác nhưng lại không giấu nổi niềm vui sướng.

Xấu hổ a.

·

Sau bữa tối, Chu thị ngồi bên mép giường nữ nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ của nữ nhi mang theo ý cười, liền nói: “Xán Xán, hôm nay nương ngủ với Xán Xán, có được không?” Nữ nhi mất tích, nàng lo lắng sợ hãi, bây giờ một tấc cũng không muốn rời.

Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đầy nước nhìn cha của nàng, lại nhìn mẫu thân nàng, sau đó mới nói: “Nương, nương không cần lo lắng cho Xán Xán. Xán Xán không có việc gì, con sẽ ngoan ngoãn, không để nương sốt ruột.” Hai ngày nay mẫu thân nàng cũng chưa được nghỉ ngơi tốt, đáy mắt có quầng thâm nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ tiều tụy đi rất nhiều, Khương Lệnh Uyển nhìn thấy cũng đau lòng không dứt. Nàng quay về phía cha dặn dò: “Cha, người mang nương đi ngủ. Trước khi ngủ phải cho nương uống một ly sữa bò nóng, thoải mái dễ chịu.”

Nữ nhi hiểu chuyện, Khương Bách Nghiêu rất vui mừng, theo bản năng nhìn về phía thê tử nhà hắn.

Chu thị có chút không muốn.

Tuy nói mọi việc đã qua, nhưng mỗi lần nhớ đến thì trong lòng nàng lại run sợ.

Khương Bách Nghiêu nói: “Xán Xán hiểu chuyện như vậy, nàng làm mẫu thân cũng không nên làm Xán Xán lo lắng, phải không?” Hắn đã cho người canh gác kĩ càng Đông viện, tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện gì. Người dám làm tổn thương nữ nhi của hắn, sớm muộn hắn cũng bắt được, để cho kẻ đó biết dám gây tổn thương nữ nhi của Khương Bách Nghiêu hắn, hậu quả sẽ như thế nào.

Nói đến như vậy, Chu thị cũng không kiên trì nữa, cuối cùng vẫn theo Khương Bách Nghiêu trở về gian phòng của hai vợ chồng.

Nhìn cha mẹ đi rồi, bên ngoài có vài nha hoàn ma ma bảo vệ, Khương Lệnh Uyển nằm trên giường nhỏ thoải mái dễ chịu, trên người mặc kín một bộ áo ngủ bằng gấm màu hồng nhạt có thêu hình cá chép cảm giác ấm áp làm cho nàng buồn ngủ không thôi, thật rất muốn ngủ. Nhưng trước khi ngủ, còn có một vấn đề nàng không thể lí giải được.

Khương Lệnh Uyển xoay chuyển đôi mắt.

—— đến tột cùng là ai muốn hại nàng?

Cuối cùng vì sao lại nhẹ dạ, bỏ mặc nàng trong núi để nàng tự sinh tự diệt.

Nàng không nghĩ ra, kiếp trước nàng cùng hai người chị họ chi thứ hai không hợp, nhìn thấy Tô Lương Thần cũng thật ngứa mắt, nhưng bây giờ các nàng còn nhỏ, tất nhiên sẽ không có năng lực hại nàng; còn Chu Lâm Lang, nàng cũng chỉ là một nữ hài đồng sáu tuổi mà thôi. Trong lòng Khương Lệnh Uyển âm thầm nghĩ đến mấy người, đều cảm thấy không đúng, nhưng nàng luôn cảm thấy, người muốn hại nàng, phần lớn là ở Vệ Quốc công phủ, như vậy…

Khương Lệnh Uyển nhíu mày, lấy hầu bao màu vàng thêu hoa mẫu đơn dưới gối ra ngoài, cầm lấy ngọc bội mà Lục Tông cho nàng, mím môi nhìn một chút, liền đeo nó lên cổ của mình.

Mặc kệ nói như thế nào, nàng bây giờ đã hữu kinh vô hiểm, hơn nữa… còn có kinh hỉ nho nhỏ

·

Khương Bách Nghiêu cùng thê tử trở về phòng ngủ, thấy thê tử có chút hoảng hốt. Sau khi lau mặt xong, thậm chí ngay cả ngọc dung tán ngày thường hay dùng cũng quên không sử dụng, Chu thị mặc một tẩm y tơ tằm màu hồng cánh sen có thêu hoa lan ngồi ở một bên giường, dưới chân đeo một đôi hài* ngủ.

*hài: dép

Khương Bách Nghiêu ngồi xuống bên cạnh thê tử, thuận thế ôm lấy vòng eo mềm mại tinh tế của nàng: “Vẫn còn lo lắng?”

Chu thị nghe xong khẽ vuốt cằm, mày liễu nhíu chặt nói: “Xán Xán mới bốn tuổi đã có người dám hạ độc thủ như vậy, tâm địa người này thật là ác độc.” Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước: “Quốc công gia, chàng nhất định phải tìm cho ra người muốn hại Xán Xán.”

Nhìn dáng vẻ này của thê tử, Khương Bách Nghiêu đau lòng không thôi.

Ở trước mặt phu quân nhà mình, Chu thị không cần che giấu tâm tình của mình, chóp mũi nàng đau xót, nức nở nói: “Từ lúc Xán Xán sinh ra đến giờ, vẫn luôn là bảo bối của thiếp thân. Nữ nhi xưa nay thích cười, mỗi lần nhìn nàng cười, trong lòng thiếp thân luôn cảm thấy thật ấm áp. Thời điểm Xán Xán mới vừa học đi, nha hoàn ma ma không che chở kĩ càng, làm con bị té, thiếp thân cũng đau lòng cả nửa ngày… Thật vất vả Xán Xán mới được bốn tuổi, tự do nhảy nhót, mỗi ngày thiếp thân đều rất vui lòng. Quốc công gia, chàng biết không? Lúc đó thiếp nghĩ, nếu các người không tìm được Xán Xán thì thiếp thân sẽ cùng đi với Xán Xán…”

“A Cẩm, đừng nói nữa, chuyện đã qua.” Khương Bách Nghiêu ôm thân thể mảnh mai của thê tử, tự trách nói: “Là ta không bảo vệ tốt mẹ con các nàng, sau này ta sẽ không để chuyện như thế này xảy ra. A Cẩm, đừng nghĩ nữa…”

Chu thị nằm trong lòng phu quân nức nở khóc, tâm tình chồng chất hai ngày qua lập tức trút xuống, khóc ròng rã một lúc lâu, khóc đến mệt mỏi, mới ngủ thiếp đi trong lòng Khương Bách Nghiêu.

Khương Bách Nghiêu thoáng cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử tràn đầy nước mắt, có lẽ có chút bất an, mi mắt run lên một cái, phía trên dính đầy nước mắt. Khương Bách Nghiêu giơ tay gạt đi, lòng đau như dao cắt, sau đó liền sai người mang nước ấm đến, tự mình lau mặt cho thê tử.

Lên giường, Khương Bách Nghiêu ôm tiểu thân thể kiều diễm của thê tử vào lòng, trong lòng cảm khái vạn phần.

Ngày xưa nàng cũng là một tiểu cô nương yểu điệu được nuôi dưỡng ở khuê phòng, có chút được nuông chiều, nhưng tính cách lại rất đáng yêu. Từ lúc gả cho hắn, tính khí thu lại không ít, không chỉ lo liệu việc nhà mà còn đem cả việc hậu viện thu xếp ngăn nắp rõ ràng, lại sinh thêm một đôi nhi nữ thông tuệ đáng yêu cho hắn. Mười năm qua, tình cảm của hắn đối với nàng chưa từng thay đổi, mỗi lần nhìn thấy nàng nỗ lực quản lí cái nhà này, quan tâm chăm sóc hắn cùng hai hài tử, hắn cảm giác rằng mình cần yêu thương thê tử nhiều hơn.

Nhớ tới hôm qua khi hắn nghe tin Phùng Hoài Viễn cũng lên thăm chùa Tương Nguyên, ghen tuông trong lòng hắn lập tức dâng lên không lí do, bây giờ nghĩ lại, cảm giác thật là buồn cười.

Trong lòng nàng chỉ có một gia đình này, cho dù Phùng Hoài Viễn hữu tâm với nàng thì có làm sao?

Nói đi nói lại, đều là do Khương Bách Nghiêu hắn không tự tin mà thôi.

·

Khương Lệnh Uyển nghỉ ngơi bốn, năm ngày, trên người lại dùng thuốc thoa tốt nhất, đã gần như khỏi hẳn .

Mấy ngày nay Tô Lương Thần có qua thăm nàng vài lần, nhưng thấy thái độ Khương Lệnh Uyển lạnh nhạt hờ hững, qua hai ngày cũng không đến nữa.

Còn Khương Lệnh Đề, ngày thứ hai đã tới rồi.

Nhưng tính tình Khương Lệnh Đề nhát gan, tâm trạng sốt ruột nhưng cũng không dám chọc giận Chu thị, ở bên ngoài do dự một lúc lâu vẫn không dám tiến vào. Sau đó Đào ma ma nhìn thấy, liền mời Khương Lệnh Đề vào. Khương Lệnh Đề vừa đi vào đã không còn vẻ mặt sợ hãi, vội vàng kiểm tra vết thương trên người Khương Lệnh Uyển. Nàng nhìn đôi bàn tay bánh bao nhỏ của Lục muội muội được bôi thuốc mỡ, hai chân cũng bị quấn thành hai cái bánh chưng, sốt ruột đến nỗi con mắt đều đỏ, giống như con thỏ nhỏ nhìn chằm chằm Khương Lệnh Uyển, hỏi nàng có đau hay không.

Khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển nở nụ cười.

Trong quý phủ này ai đối xử thật tâm với nàng, nàng đều ghi nhớ.

Ngày tiếp theo, từ trong miệng Chu thị Khương Lệnh Uyển biết được Lục Tông bị bệnh.

Có người nói vào buổi tối hôm Lục Tông hồi phủ hắn liền bị sốt, Khương Lệnh Uyển thật là lo lắng, ồn ào đòi đi Vinh vương phủ thăm Lục Tông. Tuy Lục Tông còn nhỏ tuổi, thân thể không tệ, nàng biết hắn từ nhỏ tới lớn đều không có sinh bệnh. Còn lúc này vì sao bị bệnh, nàng cũng phỏng đoán được bảy tám phần.

Đêm đó thân thể nhỏ bé của hắn che gió cho nàng, như vậy làm sao chịu nổi? Vì thế khi hồi phủ liền ngất xỉu.

Chu thị cũng vừa mới nhận được tin tức.

Vinh vương phủ mấy ngày nay đều không có động tĩnh gì, nhưng Lục Tông lại là thế tử, sinh bệnh cũng không phải chuyện nhỏ. Chỉ sợ hắn vì nữ nhi nhà nàng mới sinh bệnh đi, theo lí thuyết, người biết đầu tiên phải là Vệ Quốc công phủ bọn họ mới đúng, nếu người ngoài không rõ tình huống lại tưởng rằng Vệ Quốc công phủ một nhà vong ân bội nghĩa.

Chu thị nghĩ vậy cũng vì lo lắng mà thôi.

Dù sao Lục Tông cũng là ân nhân cứu mạng nữ nhi nhà nàng.

Vừa nghe nữ nhi ồn ào muốn đi, Chu thị cũng không do dự, đợi đến khi phu quân hạ triều liền dẫn nữ nhi đi thăm Vinh vương phủ, thuận tiện cảm ơn chuyện lần trước.

Lúc trước Vệ Quốc công phủ cùng Vinh vương phủ cũng không qua lại quá thân thiết, nhưng hôm nay có thêm tầng quan hệ này, Chu thị cảm thấy để nữ nhi thường đi qua Vinh vương phủ cũng không phải là chuyện xấu. Lục Tông mới có mười tuổi, đã dũng cảm thông tuệ như vậy, còn cứu được nữ nhi của nàng, ở trong lòng Chu thị, hắn chính là phúc tinh của nữ nhi.

Chu thị nghĩ: Nếu để nữ nhi đi theo vị Lục Tông biểu ca này học tập, sau này tự nàng sẽ bảo vệ bản thân mình tốt hơn.

Còn nữa, nữ nhi tuổi còn nhỏ, cũng không cần né tránh Lục Tông. Hơn nữa Vinh vương phủ còn có một tiểu quận chúa cùng tuổi với nữ nhi, tính cách cũng hợp ý với nữ nhi nhà nàng, là một hài tử tốt. Yêu ai yêu cả đường đi, Lục Bảo Thiền là muội muội ruột của Lục Tông, Chu thị nhận định nàng cũng là một quận chúa thiện lương thông tuệ, so với hai tiểu cô nương của nhị phòng kia, Chu thị thà rằng để nữ nhi thường xuyên đi thăm Vinh vương phủ.

Khương Lệnh Uyển biết mẫu thân yêu thích Lục Tông, tâm trạng vui mừng, nghĩ tới còn một khoảng thời gian nữa cha mới về nhà, liền kéo kéo ống tay Đào ma ma nói: “Đào ma ma, ngươi đi nhà bếp ninh một chút canh gà, Xán Xán muốn mang theo bồi bổ thân thể cho Tông biểu ca.”

Chu thị nghe xong ngẩn người, miệng nhỏ mở ra, khá là kinh ngạc

—— nữ nhi tuổi còn nhỏ, lại còn hiểu cái này?

Khương Lệnh Uyển xấu hổ, có chút thẹn thùng.

Dù sao hai kiếp cộng lại nàng cũng chưa bao giờ làm chuyện như vậy, nguyên nhân là do nàng không thích cái mùi trong nhà bếp. Có điều...cũng may bây giờ nàng chỉ mới bốn tuổi, không cần chú ý nam nữ khác biệt, có thể quang minh chính đại quan tâm Lục Tông. Khương Lệnh Uyển nhìn mẫu thân nháy mắt một cái, nghiêm túc nói: “Lần trước lúc cha sinh bệnh, không phải nương cũng nấu canh gà cho cha uống sao? Cha uống thật vui vẻ, bệnh lập tức khỏi.”

Chu thị thầm nghĩ: Uống rất vui vẻ, mặt cười như nở hoa… còn không phải vì bát canh kia là tự tay nàng ninh.

Xưa nay mười ngón tay của Chu thị không dích nước xuân, sau này thành thân mới luyện một tay nấu canh ngon, nhưng công việc hậu viện rườm rà, nàng làm gì có thời gian rảnh rỗi mà nấu canh?

Hồi đó bởi vì Khương Bách Nghiêu bị bệnh, nàng mới xuống bếp một lần.

Chu thị tưởng tượng cái cảnh Lục Tông sẽ nở nụ cười, cúi người nặn nặn khuôn mặt nhỏ bé của nữ nhi bảo bối nói: “Được, chờ mẫu thân ninh canh cho Tông biểu ca của con, rồi để Xán Xán đưa tới, được không?”

Khương Lệnh Uyển gật đầu như gà mổ thóc: “Nương thật tốt.”

Trong lòng lại nói: “Lục Tông đúng là có lộc ăn, có thể uống canh do chính tay nhạc mẫu đại nhân ninh cho.”

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status