Ngô Gia Kiều Thê

Chương 37 - Chương 37

/210


Thẩm Như Ý là một người kiêu căng tự mãn, đối với chuyện tình cảm tự nhiên cũng thông suốt muộn hơn một chút. Trước kia nàng khinh thường những nữ tử dựa vào nam nhân mà sống. Nàng cảm thấy thân là nữ nhân, không có nam tử cũng có thể sống một cuộc sống tiêu dao tự tại. Nhưng mà khi thấy người này, nàng đột nhiên có một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời, làm nàng thật khẩn trương…

Nàng rũ mắt, không nhịn được lại giương lên, một đôi mắt sáng dịu dàng như hồ nước mùa xuân, sóng mắt lưu chuyển, hàm chứa chút yêu kiều nhìn trộm một cái, sau đó lỗ tai liền nóng lên.

Nhưng mà, một thân trang phục này, cùng với Khương Nhị gia đang ngồi bên cạnh hắn và Lục tiểu thư trong lồng ngực kia, không một lời liền chỉ rõ thân phận của hắn.

Mới biết yêu, lại ngay lập tức bị xối cho một gáo nước lạnh.

Thẩm Như Ý lập tức tỉnh táo lại.

Vị nam tử nho nhã trầm ổn này cũng không phải ai xa lạ mà chính là gia chủ Vệ Quốc công phủ Khương Bách Nghiêu.

Khương Bách Nghiêu ở Tấn thành nổi danh tuấn mỹ nho nhã, nhưng sau khi hắn cưới vợ, nổi danh nhất chính là thanh danh sủng thê của hắn. Đúng rồi, người mà Khương Bách Nghiêu cưới chính là An Vương phủ Xương Bình Quận chúa. Xương Bình Quận chúa phong tư xuất chúng Tấn thành, khi hai người thành thân, quả thật là trời sinh một đôi. Khương Bách Nghiêu lại là một người sủng thê như mạng, phu thê ân ái không nói, lại còn sinh ra một đôi nhi nữ thông tuệ đáng yêu, làm người ta hâm mộ không thôi.

Thẩm Như Ý nhìn tiểu nữ oa trong lòng Khương Bách Nghiêu, thầm nghĩ: Phấn điêu ngọc mài như vậy, sau này lớn lên, dung mạo cũng thật khó lường.

Nàng ở quý phủ dạy học, làm sao không thể nghe nói qua việc Khương Bách Nghiêu cùng Chu thị ân ái?

Khương Nhị gia cũng không quan tâm đến hai nữ nhi này của mình cho lắm, trong lòng hắn chỉ có Khương Lộc là bảo bối, nhưng hôm nay Khương Lệnh Huệ vui vẻ nhào vào ngực hắn, Khương Nhị gia cũng không đẩy nàng ra, liền ôm nàng ngồi lên đùi.

Mẫu thân Khương Lệnh Huệ vừa rời đi, bây giờ nàng đặc biệt quấn quít người cha này. Hôm nay hiếm khi Khương Nhị gia thân thiết với nàng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vui như nở hoa.

Khương Lệnh Huệ quay đầu, vui mừng vẫy tay với Khương Lệnh Dung. Khương Nhị gia ngẩng đầu nhìn đại nữ nhi, ánh mắt bất ngờ rơi vào người Thẩm Như Ý đứng cách đó không xa.

Một thân áo lụa ba màu xanh ngọc, đỏ và xanh thẫm đan xen nhau trên vạt áo, dáng người cao gầy, lả lướt tinh tế, thướt tha yêu kiều. Da trắng môi đỏ, tóc đen như mực, trên búi tóc cắm thêm một trâm ngọc hoa lan, càng làm nàng trở nên phong hoa tuyết nguyệt.

Giống bông hoa u lan trong cốc vắng, thanh thoát cao ngạo.

Thẩm Như Ý đã hơn hai mươi, tuy dung mạo không thuộc hàng quốc sắc thiên hương, nhưng khí thái xuất trần thoát tục, đủ để hấp dẫn ánh mắt nam tử.

Nhất thời Khương Nhị gia không thể dời mắt.

Từ thị vừa đi, Khương Nhị gia liền có thể thoải mái trải qua những tháng ngày tiêu dao tự tại. Mỗi ngày đều ôm “ôn hương nhuyễn ngọc” không nói, càng không cần lo lắng đề phòng sư tử hà đông trong nhà kia, thật là sung sướng như thần tiên. Những nữ nhân đã từng qua tay hắn kia, có người dáng người tốt hơn nàng, có người dung mạo còn xinh đẹp hơn nàng, càng có một phen công phu trên giường tuyệt hảo kia, nhưng lại không có người nào có khí chất thanh liên như nàng, phảng phất như đang đứng trên đám mây.

Đại khái trong tâm khí nam nhân, đều hi vọng nữ nhân ở dưới thân mình hưởng thụ sung sướng, chứ không phải bày ra tự thái thanh cao như vậy.

Càng thanh cao cao ngạo, hắn càng muốn nhìn vẻ mặt yểu điệu của nàng.

Thẩm Như Ý thu hồi tâm tư, đúng lúc đối mắt với Khương Nhị gia.

Thấy hắn thẳng tắp nhìn mình, phảng phất như nhìn chằm chằm con mồi. Nàng là nữ tiên sinh dạy học của Khương Lệnh Dung, trước đây nàng khá kính trọng Từ thị, cũng biết Khương Nhị gia tính tình phong lưu, nhưng nàng lại cảm thấy Khương Nhị gia dù có gan trời cũng không dám động nàng… Cũng vì hơn nửa năm nay, nàng cũng tình cờ chạm mặt hắn vài lần, Khương Nhị gia này vẫn luôn rất kính trọng nàng. Nhưng ánh mắt lần này làm cho nàng có cảm giác thật ghê tởm.

Chỉ bằng hắn, cũng dám mơ tưởng đến nàng?

Khương Nhị gia cùng Khương Bách Nghiêu là huynh đệ ruột, ngũ quan có chút tương tự, nhưng người xưa thường nói “Tướng sinh từ tâm”, Khương Bách Nghiêu đọc đủ thứ thi là một quân tử ôn tồn nho nhã, mà Khương Nhị gia suốt ngày lưu luyến phong hoa chơi bời phóng đãng, tất nhiên không còn gì phải nói nữa.

Thẩm Như Ý nhíu mày, thấy Khương Bách Nghiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trái tim nhất thời đập “thịch thịch thịch” liên hồi, sau đó cúi đầu, đỏ mặt xoay người rời đi.

Khương Bách Nghiêu chỉ liếc qua một chút, chưa từng để trong lòng, lại tiếp tục cúi đầu nói chuyện với nữ nhi.

Nhưng Khương Nhị gia là một con cáo già tình trường.

Mới vừa rồi vẻ mặt yêu kiều nữ thẹn thùng của Thẩm Như Ý đều lọt hết vào mắt hắn, làm sao hắn có thể không biết Thẩm Như Ý động tâm với Khương Bách Nghiêu? Khương Nhị gia cười cười, tay xoa đầu nhỏ nữ nhi, vẻ mặt đăm chiêu.

Khương Lệnh Uyển biết mị lực của cha rất lớn, nhưng cha luôn giữ mình trong sạch, xưa nay chưa từng làm những việc trêu hoa ghẹo nguyệt kia, điểm này nàng rất tin tưởng. Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn Lục Tông đứng bên cạnh, hắn vừa cao vừa gầy, hình như ba tháng qua còn cao hơn chút ít.

Nàng cũng cao a —— có điều hơi mập một chút, nhìn như không có gì khác biệt.

Thân thể mập mạp của Khương Lệnh Uyển linh hoạt từ trên người cha nàng trèo xuống, chạy đến bên người Lục Tông, thân mật ôm cánh tay của hắn, ngửa đầu nói: “Tông biểu ca, bồi Xán Xán đến viện tử chơi đùa đi.”

Lục Tông thấy tiểu bánh bao cười tươi, không có bởi vì mấy tháng không gặp mà xa lạ với hắn. Hắn gật đầu nói: “Được.” Nói xong liền tùy ý nàng kéo tay hắn đi đến viện tử.

Khương Lệnh Uyển dừng chân ngắn, hướng về phía Lục Tông giơ hai tay: “Muốn ôm một cái.”

Lục Tông bất đắc dĩ khom lưng ôm nàng lên.

Khương Lệnh Uyển ôm cổ hắn, trán cụng vào trán hắn, nháy mắt hỏi: “Xán Xán có nặng hay không?”

Lục Tông nhìn đôi mắt to gần trong gang tấc, biết tiểu bánh bao không muốn nghe đúng sự thật, liền dùng sức nâng mông nàng lên, ôn hòa nói: “...Không nặng.”

Lúc Này Khương Lệnh Uyển mới thở phào nhẹ nhõm, hôn lên mặt Lục Tông một cái, cọ nước miếng lên mặt hắn sau đó ôm cổ hắn cười khanh khách không ngừng.

Khương Bách Nghiêu nhìn nữ nhi hoạt bát đáng yêu nhà mình, nụ cười trên mặt thật ấm áp. Nghĩ tới việc trước kia thê tử cứ nói mãi, bảo nữ nhi không tim không phổi quên Lục Tông, nói thế nào Lục Tông cũng là ân nhân cứu mạng nữ nhi a. Bây giờ Lục Tông vừa mới đến, nữ nhi lại dính vào hắn, nào có chút gì là quên đi?

Nếu như không phải nữ nhi tuổi còn nhỏ, hắn còn thật lo lắng sợ trí nhớ nữ nhi có vấn đề.

Khương Nhị gia nói: “Vinh Thế tử đối xử với Xán Xán thật tốt, ngày thường hắn trầm mặc ít nói… Cũng khó trách, Xán Xán được mọi người yêu thích như thế.”

Khương Lệnh Huệ ngồi trong lồng ngực Khương Nhị gia bất mãn quyệt quyệt miệng nhỏ, tay nhỏ ôm cổ hắn yếu ớt nói: “Huệ nhi cũng được rất nhiều người yêu thích.”

Khương Nhị gia nhìn nữ nhi trong ngược, thấy khuôn mặt nhỏ của nàng cũng thực thanh lệ xinh đẹp, sau này lớn lên tất nhiên cũng sẽ trổ mã yêu kiều. Nhưng dù có đẹp hơn nữa, tính cách quá bị nuông chiều này cũng không phải là chuyện tốt. Nữ nhi này của hắn hoàn toàn bị Từ thị chiều hư, cũng may Từ thị đi rồi, nếu nàng ta còn lưu lại trong phủ, sau này không biết nữ nhi sẽ bị giáo dục thành bộ dáng gì… Vạn nhất thành một sư tử hà đông giống như Từ thị, chẳng phải hại nữ nhi cả đời sao? Có nam tử nào chịu đựng được nữ nhân như vậy?

Khương Nhị gia nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Khương Lệnh Huệ, nói: “Đúng nha, Huệ nhi của cha rất được mọi người yêu thích.”

Cuối cùng Khương Lệnh Huệ cũng lộ ra tính tình trẻ con, được Khương Nhị gia khen như vậy, cảm thấy bản thân mình là người được mọi người yêu thích nhất, khóe môi nàng cong cong, mặt mày không giấu nổi vui sướng.

Khương Lệnh Dung đứng một bên, ngoan ngoãn im lặng.

Từ lúc Từ thị rời đi, Khương Lệnh Dung trầm tĩnh thường ngày càng ngày càng trở nên quái gở, ngoại trừ có chút ỷ lại Thẩm Như Ý thì không muốn tiếp xúc với ai.

·

Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm rửa xong liền ôm con rối nhỏ mà Lục Tông tặng nàng ở trên giường chơi đùa.

Chu thị thấy hôm nay tâm tình nữ nhi rất tốt, hơn nữa còn dán lên người Lục Tông như hình với bóng, lúc Lục Tông trở về, càng lưu luyến không rời, tiễn người đến tận cửa mới chịu vào trong.

Điều này thật là kì quái.

Mấy tháng trước, nữ nhi còn không buồn nhắc tới Lục Tông a. Hơn nữa trí nhớ nữ oa bốn năm tuổi cũng không tốt, đặc biệt là nữ nhi của nàng, có thể nhớ được Lục Tông, thật đúng là kì lạ.

Chu thị nhìn con rối mập mạp đáng yêu trong ngực nữ nhi, nói: “Là Tông biểu ca tặng con?”

Khương Lệnh Uyển mở to mắt, dương dương tự đắc khoe khoang: “Đúng nha đúng nha. Nương, đẹp không? Có phải con rối rất giống Xán Xán không?” Hôm nay thu lễ vật sinh thần, nàng thích nhất là lễ vật của Lục Tông.

Không phải quý báu gì, mà là do người tặng mà thôi.

Chu thị phối hợp gật đầu, nói: “Xinh đẹp. Tông biểu ca con tay nghề không tệ, có điều —— Chu thị ôm nữ nhi vào ngực, nắm lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, cúi đầu nhìn ngọc bội đeo trên cổ nữ nhi, nói: “Xán Xán, ngọc bội kia, chúng ta không cần, lần tới trả lại cho Tông biểu ca, có được không?”

Nụ cười trên mặt Khương Lệnh Uyển thu lại.

Nàng hiểu được, lần trước nương cố ý đề cập đến chuyện ngọc bội, nhưng đây là ngọc bội Lục Tông cam tâm tình nguyện cho nàng…

Khương Lệnh Uyển rũ mắt, bi bô nói: “Nương, tại sao? Xán Xán rất thích nó.”

Chu thị biết nữ nhi còn nhỏ, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể dễ dàng thương lượng, ôn tồn nói: “Nếu Xán Xán thích đeo ngọc bội, lần tới nương mua một ngọc bội đẹp hơn cho Xán Xán, có được không?” Lần trước nàng đã nói với Lục Tông, chờ nữ nhi chán ngọc bội sẽ trả lại, nhưng qua mấy tháng nay, nữ nhi vẫn không chịu.

Khương Lệnh Uyển nghe xong, nói một tiếng “con thích cái này”, sau đó thân thể bánh bao lập tức bò khỏi lồng ngực Chu thị, tiến vào trong chăn ấm, không lên tiếng nữa.

Chu thị thấy nữ nhi không chịu, cũng không khuyên nữa, chỉ nói: “Vậy Xán Xán ngủ sớm một chút, ngày mai nương sang thăm con.”

“..Ân.” Trong chăn đệm truyền tới thanh âm nhỏ như tiếng mèo kêu.

Màn che được thả xuống, Khương Lệnh Uyển cuộn tròn dưới lớp đệm chăn, chờ khi nghe thấy âm thanh mẫu thân đi ra ngoài, lúc này mới ló đầu ra, rũ rũ mi mắt.

Tay nhỏ của nàng theo bản năng mò lên ngọc bội đeo trước ngực.



Sở dĩ nàng tâm tâm niệm niệm ngọc bội này, kỳ thực là có nguyên nhân ——

Kiếp trước, sau đêm động phòng hoa chúc, ngày kế khi nàng tỉnh dậy, trên cổ đã đeo miếng ngọc bội này. Lúc đó nàng cũng không để ý lắm, hơn nữa xưa nay nàng rất yêu các phục sức trang điểm, ngọc bội kia không hợp với khí chất của nàng, tất nhiên nàng không muốn đeo, liền tiện tay bỏ đại vào trong tráp. Sau khi nàng trang điểm xong, Lục Tông thấy cổ nàng không đeo ngọc bội kia, ánh mắt sững sờ, nhưng cũng không nói gì thêm. Cho đến về sau khi nàng và Lục Tông cãi nhau, liền đem đồ tráp trang điểm trên bàn ném xuống đất, ngọc bội kia cũng vỡ nát… Lúc ấy Lục Tông lộ ra ánh mắt thất vọng, nhưng cũng chẳng hề nói một câu với nàng.

Nàng không kiêng nể lạm dụng sự sủng ái của hắn nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người vợ, ngay cả thân phận Thế tử Phu nhân Vinh vương phủ nàng cũng chưa từng quý trọng.

Từ ngày đầu tiên sau khi thành thân, Lục Tông luôn thương yêu nàng nhất, chỉ cần có thể cho, hắn đều cho nàng tất cả.

Nàng không biết kiếp trước nàng không có con có phải vì nguyên nhân gì khác hay không, nhưng dù bất kể thế nào, nàng đều không nghĩ tới kiếp này sẽ không gả cho Lục Tông, không gieo vạ cho hắn. Chỉ cần tưởng tượng sau này Lục Tông sẽ cưới nữ nhân khác, ví dụ như Chu Lâm Lang, nàng liền cảm thấy khó chịu. Nàng muốn đi theo sự ích kỉ của mình một lần, cũng ôm một phần may mắn, kiếp này có thể sinh con dưỡng cái cho hắn, vì kiếp trước không sinh được, kiếp này phải hảo hảo bù đắp a.

Tay nhỏ mập mập nắm chặt ngọc bội trước ngực, khóe miệng Khương Lệnh Uyển cong lên, hôn một cái, lúc này con mắt sáng lấp lánh, bên trong ánh lên ngọn lửa nhỏ, lẩm bẩm nói: “Lục Tông a Lục Tông, chàng nên chờ cưới vợ… hơn nữa chỉ có thể cưới ta.”

Năm mới qua đi, Khương Lệnh Huệ qua sáu tuổi.

Thẩm Như Ý lập tức phải dạy ba đứa hài tử, không chỉ có chút đau đầu. Nhưng cũng may có hai vị nàng đều đã dạy qua nên thoải mái không ít. Hôm nay sau khi học xong, Khương Lệnh Huệ hoan hô một tiếng liền vội vàng chạy ra ngoài, Thẩm Như Ý nhíu mày, đã thấy Tô Lương Thần ngoan ngoãn cầm vở lên hỏi nàng mấy vấn đề. Thẩm Như Ý một mực giảng giải, càng ngày càng thêm yêu thích hài tử chăm chỉ này, cảm thấy Tô Lương Thần là một đứa trẻ thiên tư thông tuệ, dạy một chút liền hiểu.

Thẩm Như Ý rời khỏi lớp học, lúc đi qua sân nhỏ, vừa vặn nhìn thấy Khương Bách Nghiêu một thân trường bào trắng thêu trăng lưỡi liềm mới hồi phủ.

Áo mũ chỉnh tề, quân tử khiêm tốn, nhìn qua thực trầm ổn nho nhã, phong hoa tuyết nguyệt.

Thẩm Như Ý nhất thời dừng chân, dường như ánh mắt cũng bị dính chặt.

Lần trước gặp qua, nàng đã có chút tâm tâm niệm niệm, phảng phất như bị si ngốc, không khống chế được mà nghĩ tới hắn, ngay cả trong mộng… Nhưng nàng biết Khương Bách Nghiêu đã có vợ con, Thẩm Như Ý nàng thế nào cũng là tài nữ số một số hai Tấn thành, nam nhân theo đuổi không kể xiết, xưa nay nàng chưa từng để ai vào mắt, lại làm sao có thể oan ức làm thiếp thất người ta?

Nhưng đây là một phần chấp niệm của nàng.

Khương Bách Nghiêu tuy tốt, nhưng nàng phải nhớ thân phận của mình, tuyệt đối không thể đắm chìm trong trụy lạc.

Chỉ là lúc này khi nhìn thấy hắn, mấy ngày nay tự nàng an ủi bản thân, dường như tất cả đều đã vô dụng, nhất thời liền tan vỡ.

Thẩm Như Ý cố nén tâm tình kích động của mình, chậm rãi hành lễ: “Như Ý tham kiến Quốc Công gia.”

Hôm nay Khương Bách Nghiêu về trễ, vội vã muốn về phòng gặp thê nữ nhà mình, không ngờ lại đụng phải Thẩm Như Ý ở đây, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ khách khí chào hỏi: “Thẩm tiên sinh cực khổ rồi.”

Hắn khẽ vuốt cằm, cử chỉ khách khí tôn trọng, vô hình lộ ra xa lánh.

Khương Bách Nghiêu chính là người như thế —— nhìn trên mặt hiền lành lịch sự, nhìn qua có vẻ là người dễ dàng ở chung, nhưng chân chính trong lòng hắn chỉ có người nhà.

Thẩm Như Ý thấy Khương Bách Nghiêu cử chỉ khiêm tốn, trong lòng như con nai vàng ngơ ngác, sau khi thấy bóng người xa dần, sững sờ chốc lát mới rời khỏi Vệ Quốc Công phủ.

Thẩm Như Ý ngồi bên ngoài đợi nhuyễn kiệu, trong lòng bất ổn, khẩn trương vô cùng. Nàng định lấy chiếc khăn trong tay áo lau mồ hôi, lại không biết khăn lụa đã rơi đâu mất.

Thôi.

Thẩm Như Ý không nghĩ nhiều, bây giờ trong đầu nhỉ còn dáng người ngọc thụ lâm phong kia.

Chỉ là… Thẩm Như Ý ơi Thẩm Như Ý, Khương Bách Nghiêu đã có thê tử, người ngươi tâm tâm niệm niệm trong lòng đã thành thân, ngươi không được hãm sâu hơn nữa.

Nhưng ngày hôm sau, trái tim Thẩm Như Ý lại bị khuấy động một lần nữa.

Bởi trong quyển thư tịch* của nàng có một bức thư tay, trên có viết hai câu thơ

*thư tịch: sách

—— Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.*

*Hai câu đầu là ở trong Thi Kinh, nói về chim sư cưu, loài chim này con trống cùng con mái đi theo nhau, không đùa bỡn nhau, hai câu có nghĩa là hai chú chim sư cưu ở ngoài bãi bồi, ý chỉ việc quân tử kết đôi vợ chồng ))) hai câu sau thì chắc mọi người biết rồi.

Đây là....

Nói thế nào Thẩm Như Ý cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, nam tử viết thơ tình cho nàng không thiếu, nhưng tuổi nàng càng ngày càng lớn, những người ái mộ nàng cũng ngày càng ít đi. Bây giờ đột nhiên nhận được hai câu thơ này, Thẩm Như Ý giật mình, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm giác, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở chỗ kí tên, nàng thật là sửng sốt.

Nguyên Trực.

Khương Bách Nghiêu, tên tự là Nguyên Trực.

Dù trước giờ nàng không quá quan tâm đến chuyện Vệ Quốc Công Khương Bách Nghiêu, nhưng lần trước để ý, nàng cũng cố ý tìm hiểu qua, lấy hiểu biết của nàng, “Nguyên Trực” này chính là tên tự của hắn a.

Thật sự là hắn sao?

Đôi mắt Thẩm Như Ý sáng lên, có chút không dám tin, trong lòng vừa vui mừng vừa nghi hoặc, cho đến khi nhìn thấy khăn lụa phía sau bức thư, lúc này mới tin tưởng hoàn toàn.

Đây, đây là khăn lụa nàng nàng đánh rơi lần trước sau khi tình cờ gặp Khương Bách Nghiêu.

Cho nên đây là Khương Bách Nghiêu không thể nghi ngờ.

Thẩm Như Ý mừng như điên, trong lòng lẩm bẩm: Thì ra hắn cũng có ý với nàng…

Nàng từng thấy Quốc Công phu nhân Chu thị, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần, so dung mạo nàng cũng không thể sánh bằng nàng ta, nhưng những thứ khác nàng cũng không thua ai nửa phần a. Hơn nữa người theo đuổi nàng rất nhiều, điều này nàng vẫn có tự tin. Thẩm Như Ý càng nghĩ càng mừng, vui đến nỗi trái tim muốn nhảy ra ngoài. Hơn hai mươi mới biết thế nào là tình cảm nam nữ, phàng phất so với độ tuổi biết yêu thông thường còn cháy bỏng hơn.

Nhưng Thẩm Như Ý cũng biết: Nữ tử phải rụt rè.

Nàng kiềm chế, chờ hành động sau này của Khương Bách Nghiêu.

Từ đó mỗi buổi sáng, khi nàng mở thư tịch, đều phát hiện bên trong có kẹp thơ tình, đôi khi còn có một ít đồ trang sức tinh xảo hay điểm tâm mỹ vị, đều là những thứ mà nữ tử thích. Tuy không quá quý báu, nhưng những cử chỉ bé nhỏ này thật làm lòng người rung động.

Tình huống như vậy, ròng rã kéo dài một tháng.

Mãi đến một ngày, Thẩm Như Ý đến Vệ Quốc Công phủ rất sớm để dạy học, vẻ mặt vui mừng nhìn về phía án thư*, lật qua lật lại thư tịch, lại không phát hiện được một bức thư nào.

*án thư: bàn dùng để xếp, đọc hoặc viết sách

Nàng tỉ mỉ lật lại hai bên, cũng không tìm thấy gì.

Tô Lương Thần mặc một thân váy hơi cũ màu xanh thêu hoa đào mùa xuân, đã đến từ sớm. Nàng thấy Thẩm Như Ý cau mày, không giống khuôn mặt hồng hào vui vẻ trước kia.

Tô Lương Thần không phải tiểu nữ oa sáu tuổi chân chính, tính tình tất nhiên không trẻ con như Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ, không nhìn ra vị đại tài nữ tự cho mình là thanh cao đang động tâm đến nỗi không thể kiềm chế. Gần một tháng, mỗi ngày Thẩm Như Ý đều đến Vệ Quốc Công phủ rất sớm, cả ngày khuôn mặt đều treo một nụ cười, thậm chí khi Khương Lệnh Huệ phạm lỗi cũng không trách phạt…

Cho nên nói, tình lang của Thẩm Như Ý là nam tử Vệ Quốc Công phủ.

Tô Lương Thần cong môi, thầm nghĩ: Rất nhanh sẽ có trò vui để xem.

Nhìn Thẩm Như Ý nhíu mày, khuôn mặt trắng nõn của Tô Lương Thần bày ra nụ cười tươi, hướng Thẩm Như Ý cung kính hành lễ, xong mới nói: “Thẩm Tiên sinh không vui sao?”

Thẩm Như Ý hoàn hồn, nhìn Tô Lương Thần ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt, lắc đầu nói: “Ta không có chuyện gì, chỉ là.. Nghĩ đến vài chuyện thôi.” Nàng rũ mắt, trong lòng thật lạc lõng.

Ba ngày sau cũng không thu được bức thư tình nào.

Thẩm Như Ý mất ăn mất ngủ, ngay cả khi dạy học ba người Khương Lệnh Dung cũng liên tiếp thất thần.

Đợi đến lúc nàng không kìm chế nổi, muốn đích thân đi hỏi Khương Bách Nghiêu thì lại nhận được một phong thư, nhưng cũng không phải thư tình, mà là —— giờ Mùi ngày mai, Thanh Đường viện. Mong đến nơi ước hẹn.

Trái tim Thẩm Như Ý lại rối loạn lên, khuôn mặt nhỏ thanh lệ mỉm cười, thầm nghĩ: Khương Bách Nghiêu đang nhớ nàng, mấy ngày trước sợ là còn do dự. Thẩm Như Ý cười tủm tỉm, trong đầu hiện ra dáng vẻ thấp thỏm do dự của Khương Bách Nghiêu, trong lòng ngọt như ăn mật.

Nếu đổi lại một tháng trước, Thẩm Như Ý tuyệt đối sẽ không đến chỗ hẹn.

Nhưng trải qua một tháng thư từ lui tới, trái tim nàng đã bị người kia buộc chặt vững vàng. Ngày hôm đó sau khi về nhà, nàng càng thấp thỏm bất an, hưng phấn đến nỗi không ngủ được, ngày hôm sau Thẩm Như Ý cố ý trang điểm thật đẹp, tự mình lựa bộ xiêm y đẹp nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như cô học trò nhỏ, xuân ý dạt dào.

Ngày hôm đó, Thẩm Như Ý cảm thấy canh giờ dạy học buổi sáng dường như trôi qua quá chậm, cuối cùng cũng chờ được tới giờ Mùi. Thẩm Như Ý kiếm cớ đuổi nha hoàn bên cạnh đi chỗ khác, còn mình lén lén lút lút đi tới Thanh Đường viện hẻo lánh ở Vệ Quốc Công phủ kia.

Thanh Đường viện không có người ở, vắng vẻ thanh u, nằm ở góc đông viện Vệ Quốc Công phủ, hầu như không có hạ nhân lui tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Như Ý đỏ rực, hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi giơ tay lên.

“Cốc cốc cốc” gõ lên cửa vài cái.

Thấy bên trong không có động tĩnh gì, Thẩm Như Ý nhíu mày suy nghĩ, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Vừa vào gian nhà trong, liền ngửi được một mùi thơm kì quái. Thẩm Như Ý cũng biết đôi chút về điều hương, nhưng đối với mùi thơm xa lạ này, cũng không biết là mùi gì, làm cho nàng cảm giác thật thoải mái.

Thẩm Như Ý nhìn lư hương làm bằng gỗ tử đàn tinh xảo được đặt trên bàn, hơi nhíu mày. Nhưng một khắc sau, liền có một đôi tay từ đằng sau ôm chặt lấy nàng, làm thân thể nàng dính sát vào lồng ngực người kia. Thẩm Như Ý kinh hô một tiếng, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống, thấy một đôi cánh tay lớn của nam tử đang ôm lấy vòng eo của nàng, còn có ống tay áo cẩm bảo trắng thêu trăng lưỡi liền, nhất thời liền biết người này là ai.

Mặt Thẩm Như Ý nóng lên, thầm nghĩ: Ngày thường nhìn ôn hòa nho nhã hiểu chuyện, không ngờ lại lỗ mãng như vậy.

Trong lòng Thẩm Như Ý vui mừng, trên mặt lại nói: “Quốc Công gia, như vậy… Không hay lắm, chàng thả thiếp ra đi mà.”

Không biết có chuyện gì xảy ra, nàng cảm thấy đầu có chút nặng, mơ mơ màng màng. Thân thể cũng có chút nóng. Theo lí thuyết bây giờ là cuối mùa xuân, không nên nóng như vậy mới đúng.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, nam nhân phía sau đã buông lỏng tay.

Thẩm Như Ý lộ vẻ thất vọng, vừa định quay lại nhìn hắn, đã thấy một mảnh vải che mắt nàng lại.

Trước mắt bỗng chốc đen kịt.

Thẩm Như Ý không hiểu nói: “Quốc Công gia làm gì vậy?”

Nàng chưa chuyển động, liền cảm giác người sau lưng tự động đi tới trước mặt nàng.

Hơi thở nam nhân đột nhiên áp sát, ngay sau đó, một đôi môi mềm mại đặt lên môi nàng.

Xưa nay nàng chưa từng thân mật với nam tử nào quá mức như vậy, lúc này hơi sửng sốt một lát, đợi đến lúc nàng phản ứng lại, đôi môi đã bị nam nhân chiếm lấy, mút vào gặm cắn, đôi bàn tay kia cũng bắt đầu du tẩu trên người nàng, hô hấp dồn dập.

Chuyện sau đó, xảy ra rất tự nhiên.

Hương nang ám giải, la đới khinh phân.*

*chỗ này có nghĩa là túi thơm mở ra trong bóng tối, dây lưng như lưới nhẹ nhàng cởi ra ))) tiếp đến là cái gì thì ai cũng biết rồi ha

Hai người ôm hôn lên giường, sau đó liền “Hoa tâm nhi động, nhụy hoa nhi khai, tiêu hồn thực cốt, hồn phi phách tán, quyên quyên xuân thủy tuyền dũng lai” mây mưa hoan ái.

Kye: Nói chung là mấy người cứ suy nghĩ lung tung đi )))

Thẩm Như Ý ngủ một lúc lâu mới tỉnh lại.

Khóe miệng nàng cong lên, khuôn mặt ửng hồng, theo bản năng tháo mảnh vải trên mắt xuống. Bên cạnh đã không còn ai, nhưng vẫn còn chút hơi ấm, chắc là mới rời đi không lâu. Thẩm Như Ý cúi đầu nhìn thân thể ngọc ngà của mình đầy những vết xanh tím, đau đớn giữa hai chân càng làm cho nàng có cảm giác thẹn thùng.

Nàng sờ mặt nhỏ của mình, khẽ cười một tiếng.

Hắn yêu nàng.

Nhớ đến sự nhiệt tình lúc nãy của hắn, trong lòng Thẩm Như Ý ngọt như ăn mật. Tuy hồi nãy nàng mơ mơ màng màng, nóng không chịu nổi, nhưng lại cảm giác được rõ rệt hai người thân mật với nhau không kẽ hở. Thẩm Như Ý vừa vui mừng vừa lo lắng, thu thập xong xuôi, mới rời khỏi Thanh Đường viện.

Chỉ là khuôn mặt tươi cười của nàng có nhiều hơn một phần mị hoặc, khuôn mặt mềm mại hồng hào, lúc đầu thanh nhã kiêu ngạo nha bông hoa lan trong u cốc, bây giờ đã được tưới nước, phảng phất như đã nở thành một đóa tường vi nũng nịu mê hoặc lòng người.

·

Khương Lệnh Uyển đếm đếm mấy đầu ngón tay bụ bẫm.

Nhận ra đã hơn một tháng nàng không thấy Lục Tông.

Nàng thật nhớ hắn a, trong lòng suy nghĩ phải tìm cơ hội đi thăm hắn một phen.

Sau khi ăn xong ngọ thiện, Khương Lệnh Uyển cùng mẫu thân tản bộ trong sân để tiêu cơm, nàng nghiêng đầu nhẹ nhàng nói: “Nương, Xán Xán nhớ Tông biểu ca, ngày mai Xán Xán có thể đến Vinh Vương phủ gặp Tông biểu ca không?”

Nếu nàng nhớ không sai, ngày mai Lục Tông được nghỉ.

Được nghỉ nên gặp nàng tự nhiên không thể thích hợp hơn.

Chu thị biết, từ sau sinh nhật lần trước, nữ nhi lại nhắc tới Lục Tông bên tai nàng. Chỉ là Lục Tông bài tập bề bộn, lại phải đi tập võ cưỡi ngựa, nàng sao lại không biết xấu hổ mà để nữ nhi đi quấy rầy hắn? Chu thị nghe xong, cúi đầu nhìn khuôn mặt bánh bao đầy mong chờ của nữ nhi, liền lùi lại một bước nói: “Được, vậy ngày mai ăn trưa xong rồi đi, phải chờ một lát, không được làm phiền Tông biểu ca của con.”

Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xán lạn như một bông hoa. Hai mẹ con đang tản bộ nói chuyện, đã thấy một bóng người yểu điệu từ xa đi đến.

Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu, nhìn Thẩm Như Ý mặc một thân váy áo màu mật ong, cũng không có bao nhiêu kinh ngạc. Nhưng mà từ lúc bắt gặp ánh mắt si mê với cha của Thẩm Như Ý, nàng đã không còn hảo cảm gì với vị đại tài nữ này.

Nhưng nàng rất có lòng tin với cha của mình.

Hơn nữa vị Thẩm đại tài nữ này cũng là một con người kiêu ngạo, chắc chắn sẽ không hạ giá đến mức muốn dây dưa với cha của nàng.

Thẩm Như Ý thấy Chu thị, ánh mắt không còn bình thản như ngày xưa, trong lòng có chút đố kị, nhưng lại có chút hổ thẹn, tự nhiên hào phóng hành lễ: “Quốc Công phu nhân.”

Chu thị gật đầu, mặt mỉm cười, đánh giá sắc mặt của Thẩm Như Ý một phen, lúc này mới ân cần nói: “Sắc mặt Thẩm tiên sinh không được tốt, cần chú ý nghỉ ngơi.”

Thẩm Như Ý cong môi.

Hơn một tháng qua, nàng tổng cộng đi tới Thanh Đường viện ba lần, chuyện kia đã thân mật tận xương, lúc đầu vẫn còn trúc trắc thẹn thùng, bây giờ lại thật lưu luyến, điểm mấu chốt trong lòng kia, dường như đã không còn chịu nổi một đòn. Thậm chí nàng còn nghĩ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình thích cả đời, coi như không có danh phận chính thê, nàng cũng không thèm để ý.

… Huống hồ hắn còn yêu nàng như vậy.

Thẩm Như Ý theo bản năng sờ mặt mình, nhìn Chu thị nói: “Chắc là do hôm qua ngủ hơi trễ, làm phiền Quốc Công phu nhân quan tâm, Như Ý chuẩn bị đi dạy lớp buổi chiều…”

Thẩm Như Ý cúi chào Chu thị, chưa đi được vài bước, bỗng nhiên bị choáng đầu hoa mắt, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi.

Tình cảnh này làm Chu thị giật mình.

Chu thị lập tức khom lưng nâng người dậy, vội vã dặn dò hạ nhân bên cạnh: “Nhanh đưa Thẩm tiên sinh đến phòng khách nghỉ ngơi. Đào ma ma, người phái người mời đại phu, nhanh lên.”

Nói thế nào Thẩm Như Ý cũng là nữ tiên sinh do Vệ Quốc Công phủ bọn họ mời tới, nếu xảy ra chuyện gì ở Vệ Quốc Công phủ, bọn họ cũng là bụng làm dạ chịu.

Khương Lệnh Uyển theo Chu thị tới phòng khách.

Khương Lệnh Uyển nhìn Thẩm Như Ý sắc mặt trắng bệch nằm trên giường nhỏ, khuôn mặt bánh bao nhăn lại, mở trừng hai mắt hỏi: “Nương, Thẩm tiên sinh không sao chứ?”

Chu thị nhéo nhéo gương mặt nhỏ mập mạp của nữ nhi nói: “Đợi xem đại phu nói thế nào.”

“Ừm.” Khương Lệnh Uyển ngoan ngoãn gật đầu.

Đại phu bắt mạch xong, liếc mắt nhìn Chu thị nói: “Phu nhân có thể lệnh người khác lui ra được không?”

Chu thị sững sờ, biết việc này không ổn, cũng không hỏi cái gì, liền lệnh cho một đám hạ nhân trong phòng lui ra ngoài, chỉ để lại mình Đào ma ma, sau đó quay về nhìn đại phu khách khí nói: “Thân thể Thẩm tiên sinh có chuyện gì sao?”

Đại phu biết người nằm trên giường nhỏ này là nữ tiên sinh do Vệ Quốc Công phủ mời tới—— Đại tài nữ nổi tiếng lừng lẫy Tấn thành Thẩm Như Ý, cũng biết Thẩm Như Ý chưa thành thân, liền nói: “Bẩm phu nhân, thân thể Thẩm tiên sinh không có gì đáng ngại, chỉ là… chỉ là nàng mang thai.”

Mang thai?

Chu thị nghe xong nhất thời bối rối, thầm nghĩ: Thẩm Như Ý này chưa lấy chồng, sao lại có hài tử?

“Đại phu… Ngài bắt mạch nhầm đi.”

Đại phu lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Đây là hỉ mạch không thể sai được, nhìn qua chắc đã hơn một tháng.”

Mang thai hơn một tháng? Khương Lệnh Uyển nghe xong cũng trợn to mắt, thầm nghĩ: Thẩm Như Ý này tự cho mình thanh cao, làm sao có thể chưa thành thân liền mang thai? Hơn nữa trước kia nàng ta còn si mê cha mình, quay người lại liền cũng nam tử khác làm loại chuyện đó… Vậy hài tử trong bụng Thẩm Như Ý rốt cục là của người phương nào?

Chu thị biết việc này rất trọng đại, dù sao cũng liên quan đến danh tiếng của Thẩm Như Ý, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đành chờ Thẩm Như Ý tỉnh lại tính toán sau.

Nàng lệnh Đào ma ma đưa đại phu đi phòng thu chi lĩnh bạc, sau đó nhìn Thẩm Như Ý nằm trên giường nhỏ, mày liễu nhăn lại.

Hiện nay Thẩm Như Ý mang thai hài tử, dĩ nhiên sẽ không thích hợp dạy hai hài tử chi thứ hai… Dù sao, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, danh tiếng các tiểu thư của chi thứ hai cũng sẽ bị liên lụy.

Lúc này, Thẩm Như Ý đã tỉnh rồi, lời vừa rồi của đại phu đều lọt hết vào tai của nàng.

Nàng nghe xong vừa mừng vừa sợ.

Thẩm Như Ý mở mắt nhìn Chu thị, không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng bây giờ nàng không chỉ có một mình, nàng cũng phải suy nghĩ cho hài tử trong bụng.

Nghĩ như vậy, Thẩm Như Ý liền hạ quyết tâm, nàng bắt lấy ống tay áo Chu thị, khuôn mặt nhỏ hơi tái, giương mắt mở miệng nói: “Phu nhân, hài tử trong bụng Như Ý.. Là của Quốc Công gia.”

/210

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status