Một hai năm.
Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới kiếp trước vài lần Lục Tông mang binh đi đánh giặc kia, lúc đó khí trời hơi lạnh. Nàng là vợ, nên tiễn đưa, nhưng Lục Tông lại nói không cần, buổi tối hôm đó dùng sức dằn vặt nàng, nàng bị làm đến không còn hơi sức, nhưng nghĩ hắn rất lâu mới có thể trở về, liền muốn ra tiễn hắn. Tuy nàng không yêu hắn, nhưng ngày tiếp theo tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có hắn, duỗi tay lần mò chỉ trống trơn, phảng phất như lòng cũng trống rỗng.
Trước khi lấy chồng nàng ở nhà đã được nuông chiều từ bé, đối với việc lập gia đình vẫn có một chút bất an, cũng may Lục Tông là một phu quân tốt, không làm nàng bị oan ức, sủng ái che chở nàng, làm cho nàng không nhịn được mà luôn ỷ lại vào hắn.
Thời điểm hai người là phu thê, trước khi hắn rời đi, nàng mơ mơ màng màng, mỗi lần đều nghe được những lời căn dặn quan tâm của hắn. Có lẽ trong mắt Lục Tông, nàng là thê tử, nhưng hắn lại luôn sủng nàng như một hài tử. Hắn sợ khi hắn đi rồi, nàng ăn không ngon ngủ không yên, còn lo lắng sợ nàng bị bắt nạt.
Hắn nói với nàng: Bạc có thể tùy tiện xài, thế nhưng oan ức không thể tùy tiện chịu.
… Bây giờ nàng chỉ là tiểu biểu muội của hắn, cho nên đi xa nhà hắn cũng không giải thích cho nàng quá nhiều.
Thực là một nam nhân thành thật.
Chu Lâm Lang thấy gương mắt nhỏ nhắn Khương Lệnh Uyển sửng sốt, liền biết nàng không biết Lục Tông xuất môn. Trước đây Chu lâm Lang cảm thấy Lục Tông đối xử với Khương Lệnh Uyển quá tốt, tuy như mẫu thân nói, là do Khương Lệnh Uyển bám người quá mức, Lục Tông để ý mặt mũi hai gia đình nên mới chịu đựng. Chu Lâm Lang nàng là quý nữ thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ thành bộ dáng tiểu thư khuê các, không thể như Khương Lệnh Uyển không có mặt mũi cứ quấn quýt lấy Lục Tông, nhưng mà… Trong lòng nàng vẫn có chút ước ao.
Chu Lâm Lang cảm thấy, Lục Tông xuất môn không nói cho Khương Lệnh Uyển biết, vậy có nghĩa là trong mắt Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chỉ là tiểu oa nhi bám người mà thôi.
Chu Lâm Lang khẽ mỉm cười, lần trước răng đã mọc lên rồi. Trong lúc mọc răng, Chu Lâm Lang còn sợ không tốt cho nên luôn chú ý mọi chuyện, bây giờ coi như không uổng phí tâm tư.
Chu Lâm Lang mở miệng nói: “Đúng nha, Tông biểu ca còn nói với chúng ta.”
Lần trước lúc Lục Tông nói với Lục Bảo Thiền, đúng lúc Chu Lâm Lang có mặt ở Vinh Vương phủ nên cũng nghe được.
Nghe Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn gò má Chu Lâm Lang nhuộm ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng có chút ý vị khiêu khích. Nàng thu lại cảm xúc rất nhanh, khuôn mặt bánh bao nở nụ cười xán lạn nói: “Đúng là Tông biểu ca có tìm muội nói chuyện này, chỉ là trí nhớ muội không được tốt…”
Lục Bảo Thiền gật đầu, cúi xuống nói: “Đúng nha, lúc đầu cha cũng không chịu, nói ca ca tuổi còn nhỏ. Nhưng ca ca luôn giữ vững quyết định của hắn, cha cũng không nói được nữa.”
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, hai tay quấn quýt vào nhau, hơi mất tập trung.
Điều này nàng biết rất rõ, tính tình Lục Tông đúng là rất bá đạo.
Lúc trở về, Khương Dụ thấy tiểu muội muội không nói không cười, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi im lặng, không có dáng dấp hoạt bát vui vẻ thường ngày. Khương Dụ không biết phải nói gì, tuy muội muội hắn còn nhỏ, nhưng có lúc không ai dám xem nàng như một tiểu nữ oa năm tuổi bình thường.
Khương Dụ hết đường xoay xở, ông cụ non thở dài một hơi.
Muội muội không vui, khẳng đinh là vì Lục Tông a.
Đáng tiếc tiểu tử Lục Tông không còn ở đây, nếu không hắn liền tìm người đánh nhau một trận. Ai kêu Lục Tông làm muội muội không vui!
Khương Lệnh Uyển trở về đông viện, im lặng ngồi trên giường gỗ hoa lê khắc hán tự, đầu nhỏ rũ xuống, hai bím tóc tinh xảo rủ xuống trước ngực, bộ dáng uất ức sầu não, thật không giống tiểu nữ oa năm tuổi.
Hôm nay Tiết Vanh đến tìm tiểu biểu muội, hứng thú bừng bừng chạy vào, nhìn tiểu biểu muội ngồi trên giường la hán, lập tức kêu lên: “Xán Xán!”
Có lẽ chạy hơi nhanh, khuôn mắt nhỏ Tiết Vanh có chút hồng, nhìn đặc biệt thanh tú. Hắn nhìn tiểu biểu muội, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, chu miệng nhỏ nói: “Xán Xán, nương đồng ý cho huynh ở đây mấy ngày, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa, muội thích không?”
Tiết Vanh rất hưng phấn.
Hưng phấn tới nỗi không chú ý tới vẻ mặt tiểu biểu muội, miệng nhỏ lải nhải, dự định muốn ở lại mấy ngày cùng nàng chơi diều, đấu dế, trong lòng vui biết bao nhiêu.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ mập mạp của Tiết Vanh, đôi mắt to tròn nổi lên một tầng sương mù, hít hít mũi một cái, viền mắt đỏ lên, nước mắt như hạt đậu lớn “lạch tạch lạch tạch” rơi xuống, giống như hạt đậu vàng.
Nhìn thấy vậy, nụ cười trên mắt Tiết Vanh vụt tắt, có lẽ là bị dọa sợ, hoang mang hoảng loạn nói: “Xán Xán, muội… Muội đừng khóc a…” Tiết Vanh cuống lên, tay nhỏ mập mập lau nước mắt cho tiểu biểu muội, nhưng nước mắt nàng tựa như suối, cứ rơi không ngừng.
Tiết Vanh gấp muốn khóc, con mắt cũng hồng theo, ô ô nói: “Xán Xán…Muội làm sao vậy?...Muội đừng khóc a…”
Nghe lời hắn khuyên, tiểu biểu muội khóc càng dữ.
Nghe tiếng khóc bên trong, Chu thị lập tức đi nhanh vào. Chu khi nhìn nữ nhi ngồi trên giường khóc sướt mướt, trái tim vội nhảy lên, vội vàng ôm nữ nhi nói: “Xán Xán làm sao? Không thoải mái chỗ nào?”
Chu thị gấp không biết làm sao.
Tuy nữ nhi nàng cũng có lúc yếu ớt, nhưng là người thích cười, cũng có lúc giả vờ khóc lóc đáng thương, nhưng đều là chút trò vặt, bây giờ khóc thương tâm như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Chu thị liên tục lau nước mặt trên mặt nữ nhi, một bên liên tục hô bảo bối.
Nữ nhi bảo bối vừa khóc, nàng làm nương trong lòng cũng thực khó chịu.
Tiết Vanh ngẩng đầu, một mặt đầy nước mắt, bộ dáng tội nghiệp làm người ta thật đau lòng, hắn oan ức nhìn Chu thị, tự trách nói: “Xán Xán không muốn chơi với con, cô… Con, con đi về.” Nói xong, Tiết Vanh luôn yếu ớt hơn tiểu nữ oa, giơ tay như một nam tử hán lau đi nước mắt, sau đó không nói tiếng nào rời đi.
Chu thị cố gắng an ủi nữ nhi, cũng không có cách chiếu cố Tiết Vanh, chỉ dặn dò nha hoàn an ủi đưa Tiết Vanh về nhà.
Chu thị ngồi xuống, nhìn nữ nhi đang chôn mặt trong ngực nàng, khóc đến nỗi làm xiêm y nàng ướt một mảng lớn. Nàng vỗ đầu nhỏ nữ nhi, cũng không hiểu vì sao nữ nhi khóc. Chỉ là hài tử Tiết Vanh kia xưa nay rất ngoan ngoãn, chỉ có nữ nhi bắt nạt người ta, tất nhiên Tiết Vanh sẽ không bắt nạt lại nữ nhi. Lại nói, nữ nhi cũng rất thích Vanh biểu ca này, làm sao có thể như lời Tiết Vanh nói, bởi vì không muốn gặp hắn mà khóc thương tâm như vậy đây?
Khương Lệnh Uyển ôm chặt mẫu thân khóc rối tinh rối mù.
Có thể không khó chịu sao? Hắn biết rõ nàng không hiểu, tại sao không giải thích một chút.
Khương Lệnh Uyển hồng mắt ngẩng đầu nhìn Chu thị, nức nở nói: “Nương, Xán Xán không thích Tông biểu ca, Tông biểu ca đáng ghét nhất…”
Chờ lần sau hắn trở về, nhìn xem nàng còn để ý đến hắn hay không!
Loại tính tình này, đáng đời không cưới được vợ!
Chu thị nghe xong, lúc này chợt hiểu ra. Hóa ra nữ nhi khóc thương tâm như vậy, là vì Lục Tông? Nhưng mà… Chu thị nhíu mày, chuyện Lục Tông xuất môn không phải nữ nhi đã biết rồi sao? Chu thị suy nghĩ chốc lát, trong lòng liền hiểu rõ. Có điều nữ nhi khóc vì Lục Tông, lo lắng trong lòng Chu thị cũng thả xuống, tay nàng xoa đầu nữ nhi, động viên nói: “Ừm, chúng ta không thích.”
Khương Lệnh Uyển khịt khịt mũi.
Không được, nhạc mẫu đại nhân cần phải yêu thích.
Khuôn mặt nhỏ quay về phía Chu thị nói: “Nương, đêm nay Xán Xán muốn ngủ với nương có được không?”
Chu thị nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nữ nhi, thấy nàng không khóc nữa, vội vàng gật đầu nói: “Được, chỉ cần Xán Xán muốn, mỗi ngày nương đều ngủ với Xán Xán.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy nụ cười.
Chỉ cần đêm nào mẫu thân cũng ngủ với nàng, cha nàng chắc chắn sẽ phải khóc nhè một phen.
·
Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm xong, lau khô tóc xong vội vã trèo lên giường, Chu thị cẩn thận sắp xếp chăn đệm cho nữ nhi. Khương Lệnh Uyển mặc tẩm y màu hồng nhạt, tóc dài rối tung, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, chỉ là bây giờ trên khuôn mặt xinh đẹp thiếu đi mấy phần hoạt bát.
Nàng duỗi tay, theo thói quen sờ vào bên trong, lấy ra một con rối nhỏ.
Tay nhỏ mập mạp vuốt ve con rối, Khương Lệnh Uyển rũ mắt, khẽ thở dài.
Thật ra…
Lục Tông xem như cũng đã nói với nàng đi.
Chỉ là bản thân nàng không hỏi rõ ràng mà thôi.
Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ, thầm nghĩ: Không thèm giải vây cho Lục Tông.
Ngược lại lần tới khi Lục Tông trở về, nàng mới không thèm để ý đến hắn.
Chu thị thấy con rối trong tay nữ nhi, mặt mày nhu hòa, ôm thân thể mềm mại của nữ nhi, cười dài nói: “Còn nói không thích Tông biểu ca.”
Khương Lệnh Uyển “hừ” một tiếng, nhét con rối sang một bên nói: “Chính là chán ghét.”
Hành động như vậy mới giống hành động tiểu nữ oa năm tuổi nên có.
Chu thị bất đắc dĩ cười cười, vươn tay qua tìm kiếm nói: “Vậy nương mang nó vứt đi, nhìn đỡ chướng mắt.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong vội vàng “A” một tiếng, sau đó ôm chặt lấy tay mẫu thân, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, thanh âm mềm mại nói: “Nương…”
Chu thị rất hiểu nữ nhi.
Nàng thu tay về, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nữ nhi nói: “Con a, Tông biểu ca đối xử với con thế nào, trong lòng Xán Xán rõ ràng nhất không phải sao? Lúc này không biết Tông biểu ca con sẽ đi bao lâu, nhưng nghe ý tứ Vinh Vương, sau này sẽ để Tông biểu ca đi theo Phùng tướng quân… Tông biểu ca của con lợi hại hơn những nam hài tử khác nhiều, tuổi nhỏ đã có hoài bào của bản thân, lần này có lẽ sẽ đi một hai năm, về sau thời gian xuất môn còn nhiều lắm.” Nàng hôn lên khuôn mặt trắng nhỏ của nữ nhi, biết nữ nhi tuổi còn nhỏ, nàng nói những lời này cũng không biết con bé hiểu được mấy phần, nhưng đối với đứa nhỏ Lục Tông này, nàng mười phần thưởng thức.
Chu thị tiếp tục nói: “Tông biểu ca của con còn nhỏ đã ở bên ngoài, không biết ăn bao nhiêu khổ. Nhưng Xán Xán, chờ sau này con lớn lên, Tông biểu ca của con sẽ trở thành một đại anh hùng…”
Đại anh hùng a.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt, chậm rãi rũ mắt, mi mắt hạ xuống.
Nữ oa năm tuổi lẳng lặng nhìn con rối mập mạp bên cạnh, không nói lời nào nữa.
Nhưng nàng không cần đại anh hùng gì, nàng chỉ cần Lục Tông.
Khương Lệnh Uyển chợt nhớ tới kiếp trước vài lần Lục Tông mang binh đi đánh giặc kia, lúc đó khí trời hơi lạnh. Nàng là vợ, nên tiễn đưa, nhưng Lục Tông lại nói không cần, buổi tối hôm đó dùng sức dằn vặt nàng, nàng bị làm đến không còn hơi sức, nhưng nghĩ hắn rất lâu mới có thể trở về, liền muốn ra tiễn hắn. Tuy nàng không yêu hắn, nhưng ngày tiếp theo tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có hắn, duỗi tay lần mò chỉ trống trơn, phảng phất như lòng cũng trống rỗng.
Trước khi lấy chồng nàng ở nhà đã được nuông chiều từ bé, đối với việc lập gia đình vẫn có một chút bất an, cũng may Lục Tông là một phu quân tốt, không làm nàng bị oan ức, sủng ái che chở nàng, làm cho nàng không nhịn được mà luôn ỷ lại vào hắn.
Thời điểm hai người là phu thê, trước khi hắn rời đi, nàng mơ mơ màng màng, mỗi lần đều nghe được những lời căn dặn quan tâm của hắn. Có lẽ trong mắt Lục Tông, nàng là thê tử, nhưng hắn lại luôn sủng nàng như một hài tử. Hắn sợ khi hắn đi rồi, nàng ăn không ngon ngủ không yên, còn lo lắng sợ nàng bị bắt nạt.
Hắn nói với nàng: Bạc có thể tùy tiện xài, thế nhưng oan ức không thể tùy tiện chịu.
… Bây giờ nàng chỉ là tiểu biểu muội của hắn, cho nên đi xa nhà hắn cũng không giải thích cho nàng quá nhiều.
Thực là một nam nhân thành thật.
Chu Lâm Lang thấy gương mắt nhỏ nhắn Khương Lệnh Uyển sửng sốt, liền biết nàng không biết Lục Tông xuất môn. Trước đây Chu lâm Lang cảm thấy Lục Tông đối xử với Khương Lệnh Uyển quá tốt, tuy như mẫu thân nói, là do Khương Lệnh Uyển bám người quá mức, Lục Tông để ý mặt mũi hai gia đình nên mới chịu đựng. Chu Lâm Lang nàng là quý nữ thế gia, từ nhỏ đã được dạy dỗ thành bộ dáng tiểu thư khuê các, không thể như Khương Lệnh Uyển không có mặt mũi cứ quấn quýt lấy Lục Tông, nhưng mà… Trong lòng nàng vẫn có chút ước ao.
Chu Lâm Lang cảm thấy, Lục Tông xuất môn không nói cho Khương Lệnh Uyển biết, vậy có nghĩa là trong mắt Lục Tông, Khương Lệnh Uyển chỉ là tiểu oa nhi bám người mà thôi.
Chu Lâm Lang khẽ mỉm cười, lần trước răng đã mọc lên rồi. Trong lúc mọc răng, Chu Lâm Lang còn sợ không tốt cho nên luôn chú ý mọi chuyện, bây giờ coi như không uổng phí tâm tư.
Chu Lâm Lang mở miệng nói: “Đúng nha, Tông biểu ca còn nói với chúng ta.”
Lần trước lúc Lục Tông nói với Lục Bảo Thiền, đúng lúc Chu Lâm Lang có mặt ở Vinh Vương phủ nên cũng nghe được.
Nghe Chu Lâm Lang, Khương Lệnh Uyển giương mắt, nhìn gò má Chu Lâm Lang nhuộm ý cười nhàn nhạt, trong ánh mắt cũng có chút ý vị khiêu khích. Nàng thu lại cảm xúc rất nhanh, khuôn mặt bánh bao nở nụ cười xán lạn nói: “Đúng là Tông biểu ca có tìm muội nói chuyện này, chỉ là trí nhớ muội không được tốt…”
Lục Bảo Thiền gật đầu, cúi xuống nói: “Đúng nha, lúc đầu cha cũng không chịu, nói ca ca tuổi còn nhỏ. Nhưng ca ca luôn giữ vững quyết định của hắn, cha cũng không nói được nữa.”
Khương Lệnh Uyển rũ mắt, hai tay quấn quýt vào nhau, hơi mất tập trung.
Điều này nàng biết rất rõ, tính tình Lục Tông đúng là rất bá đạo.
Lúc trở về, Khương Dụ thấy tiểu muội muội không nói không cười, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi im lặng, không có dáng dấp hoạt bát vui vẻ thường ngày. Khương Dụ không biết phải nói gì, tuy muội muội hắn còn nhỏ, nhưng có lúc không ai dám xem nàng như một tiểu nữ oa năm tuổi bình thường.
Khương Dụ hết đường xoay xở, ông cụ non thở dài một hơi.
Muội muội không vui, khẳng đinh là vì Lục Tông a.
Đáng tiếc tiểu tử Lục Tông không còn ở đây, nếu không hắn liền tìm người đánh nhau một trận. Ai kêu Lục Tông làm muội muội không vui!
Khương Lệnh Uyển trở về đông viện, im lặng ngồi trên giường gỗ hoa lê khắc hán tự, đầu nhỏ rũ xuống, hai bím tóc tinh xảo rủ xuống trước ngực, bộ dáng uất ức sầu não, thật không giống tiểu nữ oa năm tuổi.
Hôm nay Tiết Vanh đến tìm tiểu biểu muội, hứng thú bừng bừng chạy vào, nhìn tiểu biểu muội ngồi trên giường la hán, lập tức kêu lên: “Xán Xán!”
Có lẽ chạy hơi nhanh, khuôn mắt nhỏ Tiết Vanh có chút hồng, nhìn đặc biệt thanh tú. Hắn nhìn tiểu biểu muội, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, chu miệng nhỏ nói: “Xán Xán, nương đồng ý cho huynh ở đây mấy ngày, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa, muội thích không?”
Tiết Vanh rất hưng phấn.
Hưng phấn tới nỗi không chú ý tới vẻ mặt tiểu biểu muội, miệng nhỏ lải nhải, dự định muốn ở lại mấy ngày cùng nàng chơi diều, đấu dế, trong lòng vui biết bao nhiêu.
Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ mập mạp của Tiết Vanh, đôi mắt to tròn nổi lên một tầng sương mù, hít hít mũi một cái, viền mắt đỏ lên, nước mắt như hạt đậu lớn “lạch tạch lạch tạch” rơi xuống, giống như hạt đậu vàng.
Nhìn thấy vậy, nụ cười trên mắt Tiết Vanh vụt tắt, có lẽ là bị dọa sợ, hoang mang hoảng loạn nói: “Xán Xán, muội… Muội đừng khóc a…” Tiết Vanh cuống lên, tay nhỏ mập mập lau nước mắt cho tiểu biểu muội, nhưng nước mắt nàng tựa như suối, cứ rơi không ngừng.
Tiết Vanh gấp muốn khóc, con mắt cũng hồng theo, ô ô nói: “Xán Xán…Muội làm sao vậy?...Muội đừng khóc a…”
Nghe lời hắn khuyên, tiểu biểu muội khóc càng dữ.
Nghe tiếng khóc bên trong, Chu thị lập tức đi nhanh vào. Chu khi nhìn nữ nhi ngồi trên giường khóc sướt mướt, trái tim vội nhảy lên, vội vàng ôm nữ nhi nói: “Xán Xán làm sao? Không thoải mái chỗ nào?”
Chu thị gấp không biết làm sao.
Tuy nữ nhi nàng cũng có lúc yếu ớt, nhưng là người thích cười, cũng có lúc giả vờ khóc lóc đáng thương, nhưng đều là chút trò vặt, bây giờ khóc thương tâm như vậy vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.
Chu thị liên tục lau nước mặt trên mặt nữ nhi, một bên liên tục hô bảo bối.
Nữ nhi bảo bối vừa khóc, nàng làm nương trong lòng cũng thực khó chịu.
Tiết Vanh ngẩng đầu, một mặt đầy nước mắt, bộ dáng tội nghiệp làm người ta thật đau lòng, hắn oan ức nhìn Chu thị, tự trách nói: “Xán Xán không muốn chơi với con, cô… Con, con đi về.” Nói xong, Tiết Vanh luôn yếu ớt hơn tiểu nữ oa, giơ tay như một nam tử hán lau đi nước mắt, sau đó không nói tiếng nào rời đi.
Chu thị cố gắng an ủi nữ nhi, cũng không có cách chiếu cố Tiết Vanh, chỉ dặn dò nha hoàn an ủi đưa Tiết Vanh về nhà.
Chu thị ngồi xuống, nhìn nữ nhi đang chôn mặt trong ngực nàng, khóc đến nỗi làm xiêm y nàng ướt một mảng lớn. Nàng vỗ đầu nhỏ nữ nhi, cũng không hiểu vì sao nữ nhi khóc. Chỉ là hài tử Tiết Vanh kia xưa nay rất ngoan ngoãn, chỉ có nữ nhi bắt nạt người ta, tất nhiên Tiết Vanh sẽ không bắt nạt lại nữ nhi. Lại nói, nữ nhi cũng rất thích Vanh biểu ca này, làm sao có thể như lời Tiết Vanh nói, bởi vì không muốn gặp hắn mà khóc thương tâm như vậy đây?
Khương Lệnh Uyển ôm chặt mẫu thân khóc rối tinh rối mù.
Có thể không khó chịu sao? Hắn biết rõ nàng không hiểu, tại sao không giải thích một chút.
Khương Lệnh Uyển hồng mắt ngẩng đầu nhìn Chu thị, nức nở nói: “Nương, Xán Xán không thích Tông biểu ca, Tông biểu ca đáng ghét nhất…”
Chờ lần sau hắn trở về, nhìn xem nàng còn để ý đến hắn hay không!
Loại tính tình này, đáng đời không cưới được vợ!
Chu thị nghe xong, lúc này chợt hiểu ra. Hóa ra nữ nhi khóc thương tâm như vậy, là vì Lục Tông? Nhưng mà… Chu thị nhíu mày, chuyện Lục Tông xuất môn không phải nữ nhi đã biết rồi sao? Chu thị suy nghĩ chốc lát, trong lòng liền hiểu rõ. Có điều nữ nhi khóc vì Lục Tông, lo lắng trong lòng Chu thị cũng thả xuống, tay nàng xoa đầu nữ nhi, động viên nói: “Ừm, chúng ta không thích.”
Khương Lệnh Uyển khịt khịt mũi.
Không được, nhạc mẫu đại nhân cần phải yêu thích.
Khuôn mặt nhỏ quay về phía Chu thị nói: “Nương, đêm nay Xán Xán muốn ngủ với nương có được không?”
Chu thị nhẹ nhàng xoa khuôn mặt nhỏ nữ nhi, thấy nàng không khóc nữa, vội vàng gật đầu nói: “Được, chỉ cần Xán Xán muốn, mỗi ngày nương đều ngủ với Xán Xán.”
“Ừm.” Khương Lệnh Uyển gật đầu thật mạnh, khuôn mặt nhỏ lại tràn đầy nụ cười.
Chỉ cần đêm nào mẫu thân cũng ngủ với nàng, cha nàng chắc chắn sẽ phải khóc nhè một phen.
·
Buổi tối, Khương Lệnh Uyển tắm xong, lau khô tóc xong vội vã trèo lên giường, Chu thị cẩn thận sắp xếp chăn đệm cho nữ nhi. Khương Lệnh Uyển mặc tẩm y màu hồng nhạt, tóc dài rối tung, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng nõn, chỉ là bây giờ trên khuôn mặt xinh đẹp thiếu đi mấy phần hoạt bát.
Nàng duỗi tay, theo thói quen sờ vào bên trong, lấy ra một con rối nhỏ.
Tay nhỏ mập mạp vuốt ve con rối, Khương Lệnh Uyển rũ mắt, khẽ thở dài.
Thật ra…
Lục Tông xem như cũng đã nói với nàng đi.
Chỉ là bản thân nàng không hỏi rõ ràng mà thôi.
Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ, thầm nghĩ: Không thèm giải vây cho Lục Tông.
Ngược lại lần tới khi Lục Tông trở về, nàng mới không thèm để ý đến hắn.
Chu thị thấy con rối trong tay nữ nhi, mặt mày nhu hòa, ôm thân thể mềm mại của nữ nhi, cười dài nói: “Còn nói không thích Tông biểu ca.”
Khương Lệnh Uyển “hừ” một tiếng, nhét con rối sang một bên nói: “Chính là chán ghét.”
Hành động như vậy mới giống hành động tiểu nữ oa năm tuổi nên có.
Chu thị bất đắc dĩ cười cười, vươn tay qua tìm kiếm nói: “Vậy nương mang nó vứt đi, nhìn đỡ chướng mắt.”
Khương Lệnh Uyển nghe xong vội vàng “A” một tiếng, sau đó ôm chặt lấy tay mẫu thân, chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, thanh âm mềm mại nói: “Nương…”
Chu thị rất hiểu nữ nhi.
Nàng thu tay về, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nữ nhi nói: “Con a, Tông biểu ca đối xử với con thế nào, trong lòng Xán Xán rõ ràng nhất không phải sao? Lúc này không biết Tông biểu ca con sẽ đi bao lâu, nhưng nghe ý tứ Vinh Vương, sau này sẽ để Tông biểu ca đi theo Phùng tướng quân… Tông biểu ca của con lợi hại hơn những nam hài tử khác nhiều, tuổi nhỏ đã có hoài bào của bản thân, lần này có lẽ sẽ đi một hai năm, về sau thời gian xuất môn còn nhiều lắm.” Nàng hôn lên khuôn mặt trắng nhỏ của nữ nhi, biết nữ nhi tuổi còn nhỏ, nàng nói những lời này cũng không biết con bé hiểu được mấy phần, nhưng đối với đứa nhỏ Lục Tông này, nàng mười phần thưởng thức.
Chu thị tiếp tục nói: “Tông biểu ca của con còn nhỏ đã ở bên ngoài, không biết ăn bao nhiêu khổ. Nhưng Xán Xán, chờ sau này con lớn lên, Tông biểu ca của con sẽ trở thành một đại anh hùng…”
Đại anh hùng a.
Khương Lệnh Uyển chớp mắt, chậm rãi rũ mắt, mi mắt hạ xuống.
Nữ oa năm tuổi lẳng lặng nhìn con rối mập mạp bên cạnh, không nói lời nào nữa.
Nhưng nàng không cần đại anh hùng gì, nàng chỉ cần Lục Tông.
/210
|