Phụt!!!!
Ngụm trà vừa mới uống của Nhan Cửu Vân thẳng tắp bay tới mặt của Đại Ngu. Đại Ngu thấy vậy mặt cũng dại ra hẳn. Hắn chả hiểu gì cả!
Lời Tô Thanh Trúc nói như sấm rền giữa trời quang! Nhan Cửu Vân trì trệ nhìn tình hình trước mắt. Chỉ thấy đầu óc quay mòng mòng. Đường Tam Tạng! Đường Tam Tạng a! Đó là đại nhân vật tiếng tăm cỡ nào! Ai nha, người nàng đang tìm đang đứng ngay trước mặt! Chỉ thấy Nhan Cửu Vân bất chấp hình tượng, mạnh mẽ một chân đạp lên bàn, phi thân đến trước mặt bọn người Tô Thanh Trúc. Chỉ tội cho Đại Ngu ngồi ngay bên cạnh nàng. Ấm trà vì sự rung chuyển trên bàn mà thẳng tắp hy sinh vào vị trí quan trọng nhất cuộc đời của nam nhân của Đại Ngu huynh! Hít vào một hơi, Đại Ngu khóc không ra nước mắt, xong rồi, xong rồi. ( Tịch: Ngu ca có tội tình chi?)
"Ngươi... Ngươi vừa nói cái gì? Hắn là truyền nhân? Hắn thực là truyền nhân? Ai nói cho ngươi biết? Làm sao ngươi biết? Có bằng chứng xác thực, à, nhân chứng cũng được?"- Một tràng thao thao bất tuyệt tuôn ra, Nhan Cửu Vân hưng phấn nói năng lộn xộn, hai bàn tay nắm chặt đôi tay đang đan vào nhau của Tô Thanh Trúc và Đường Tam Kinh, có trời mới biết, nàng vui mừng cỡ nào nha. Những tưởng phải đợi thêm mấy n ngày nữa tìm kiếm trong vô vọng, thì ra người cần tìm đang ở ngay trước mắt. Haizzz, hại nàng cứ ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm lo lắng túi tiền yêu quý sẽ bị bào mòn theo năm tháng, làm trái tim bé nhỏ cứ theo đó mà chết dần, chết dần... Haha, giờ thì tốt rồi, không phải nói Đường Tam Kinh có rất nhiều "fan" cuồng nhiệt sao? Chỉ cần dụ dỗ hắn đi theo, hahaha, ngày tháng sau này khỏi phải lo lắng cơm ăn ngày ba bữa nữa! (Tịch: Người này thật vô sỉ!--')
Càng nghĩ, Nhan Cửu Vân càng cảm thấy hợp lý, miệng không nhịn được kéo ra một nụ cười tính toán, ánh mắt như tia laze bắn thẳng về phía Đường "thịt nhọ" đáng thương hề hề chẳng hiểu ngô khoai gì kia. Bạn học Đường Tam Kinh chỉ cảm thấy sau lưng thoáng qua một trận rợn tóc gáy, ngây ngốc quay đầu lại chỉ thấy một cặp mắt tỏa ra hào quang và một nụ cười thật quỷ dị, phải, rất quỷ dị. Bất giác nuốt nước bọt, Đường Tam Kinh thật hối hận hôm nay ra đường quên xem lịch. Bất quá tính hắn nho nhã, lịch sự, chẳng mấy chốc đã nở ra nụ cười ôn hòa như gió xuân, từ tốn hướng Tô Thanh Trúc đáp:
" Tiểu sinh chính là Đường Tam Kinh, bất quá, cho tiểu sinh mạn phép hỏi, sao tại hạ lại biết tổ tiên của tiểu sinh?".
Nhan Cửu Vân không biết từ đâu chui ra kề bên tai Tô Thanh Trúc hiếu kỳ hỏi, " Đúng đó, tiểu Tô! Sao ngươi biết hắn là người chúng ta cần tìm?". Chẳng thèm để ý đến lời nói nhảm của Nhan Cửu Vân, Tô Thanh Trúc chỉnh sửa tóc tai qua loa, khuôn mặt trẻ con cười nói:
'' Hôm nay tìm tới Đường huynh tất có việc, nếu huynh không có việc gì thì tiểu đệ đây mời huynh lên gian trên uống trà trò chuyện.''. Nhìn bộ dạng giả vờ già dặn của Tô Thanh Trúc, khóe môi Nhan Cửu Vân giật giật, thầm nghĩ thằng nhãi này khi nào lại đứng đắn như vậy? Đường Tam Kinh cũng không gây khó dễ chỉ ôn hòa đáp ứng, hắn bảo Tô Thanh Trúc và Nhan Cửu Vân lên phòng trước, hắn còn phải ghé qua chỗ chưởng quầy kê vài đơn thuốc cho mẫu thân của tên chưởng quầy kia....
" Thật không ngờ Đường Tam Kinh ấy lại biết y thuật nhỉ? So với vị Đường Tăng trong truyền thuyết kia có vẻ hữu dụng hơn thì phải!".
Tô Thanh Trúc nhìn nàng một cái rồi thấp giọng.
"Ta đã nhận được thông tin cơ bản về người này, Đường Tam Kinh, tên thật là Đường Huyền Mặc, năm nay hai mươi hai tuổi. Chưa lập gia đình, sống cùng với cậu. Có học y thuật, cũng không tệ!".
Nhan Cửu Vân không nhịn được, bày vẻ mặt chờ mong " Tiểu Trúc ngươi có chắc là ngươi không muốn theo nghiệp thám tử?". Trong lòng âm thầm gào thét đồng ý đi! Ta rất hâm mộ Shinichi đó nha! Ta không ngại làm trợ lý của ngươi đâu!!
Tô đồng chí lệ nóng quanh tròng, sư phụ à, sao người nỡ lòng nào để đồ nhi mang theo cái tên ngu xuẩn này đi khắp nơi vậy? Hừ người nhất định không lấy được vợ! Có lấy cũng chính là vị bụng béo, não phẳng, hung dữ hay ghen, cho người máu lệ tuôn trào! Cho sư mẫu nửa đêm đè người chết tươi!
Không biết có phải lòng oán hận sâu nặng của Tô Thanh Trúc cảm động trời đất hay không mà Cửu Tiên đang đi mây về gió cũng vấp té u đầu!
" Bạn hữu, gặp bổn thần không cần hành đại lễ, mau đứng lên đi!"
Thái thượng lão quân rất vô lương tâm đâm chọt, hừ ai bảo ngươi dám uống rượu Đào hương ta ủ mấy trăm năm của ta. Đồ độc ác! Đồ trộm cắp! Đã trộm rồi thì thôi đi, sao ngươi còn dám chê bai rượu ta ủ nữa hả? Thật không thể tha thứ được! Thái thượng lão quân âm thầm gào thét.
Cửu tiên thần quân đáng thương của chúng ta vẫn hồn nhiên không biết bản thân hắn đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nếu biết suy nghĩ của bọn họ hắn nhất định sẽ hét to lên ta là vô tội vạ! Ai bảo ngươi khoe rượu ngươi ủ ngon làm gì, ta chỉ góp ý cho ngươi thôi mà! Chẳng qua ta chỉ uống có một hớp một! Lão già keo kiệt vô sỉ!
Cửu tiên buồn bực lảo đảo đứng dậy, xoa xoa mũi. Kỳ quái nhìn trời, hôm nay đâu có gió lớn đâu nhỉ? Sao ta lại...
" Hắt... hắt... Hắt xì!!!"
Thoải mái quá xá!
Thái thượng lão quân ngơ ngác nhìn dải nước mũi như dải Ngân Hà nhớp nháp trên mặt mình.
Thế giới lập tức tĩnh lặng...
" Hít.. khịt... khịt... A! Thái thượng lão đầu, sao ngươi ở đây vậy? Ủa? Trên mặt ngươi dính cái gì vậy? Kem dưỡng da mới hả?"
Cửu tiên cười ' hiền hoà' quan tâm hỏi han. Trong bụng của Cửu nào đó đang che miệng cười thầm, lão đầu thối dám để ta hành đại lễ với ngươi ư? Ta chính là một thần tiên nhỏ mọn có thù tất báo trong truyền thuyết đó nha, hắc hắc!
Thái thượng lão quân tức giận trợn trắng mắt, chòm râu run rẩy kịch liệt dựng thẳng đứng lên. Ngón tay hoa lan chỉ thẳng mặt Cửu tiên nửa ngày trời không biết nói gì.
" Ngươi... ngươi..."
" Ơ, ta làm sao?"
" Cửu Liệt Hoả! Ta liều chết với ngươi!"
Ai trên Thiên đình cũng biết, Thái thượng lão quân, Thái Lan Chỉ yêu sạch sẽ đến điên rồi. Còn Cửu tiên, Cửu Liệt Hoả là một thần tiên nhỏ nhen trả thù siêu biến thái.
Cuộc chiến giữa sạch sẽ điên khùng thụ và nhỏ nhen biến thái công bao giờ sẽ đến hồi kết? Mời các tiên hữu đón tiếp phần sau!
Ngụm trà vừa mới uống của Nhan Cửu Vân thẳng tắp bay tới mặt của Đại Ngu. Đại Ngu thấy vậy mặt cũng dại ra hẳn. Hắn chả hiểu gì cả!
Lời Tô Thanh Trúc nói như sấm rền giữa trời quang! Nhan Cửu Vân trì trệ nhìn tình hình trước mắt. Chỉ thấy đầu óc quay mòng mòng. Đường Tam Tạng! Đường Tam Tạng a! Đó là đại nhân vật tiếng tăm cỡ nào! Ai nha, người nàng đang tìm đang đứng ngay trước mặt! Chỉ thấy Nhan Cửu Vân bất chấp hình tượng, mạnh mẽ một chân đạp lên bàn, phi thân đến trước mặt bọn người Tô Thanh Trúc. Chỉ tội cho Đại Ngu ngồi ngay bên cạnh nàng. Ấm trà vì sự rung chuyển trên bàn mà thẳng tắp hy sinh vào vị trí quan trọng nhất cuộc đời của nam nhân của Đại Ngu huynh! Hít vào một hơi, Đại Ngu khóc không ra nước mắt, xong rồi, xong rồi. ( Tịch: Ngu ca có tội tình chi?)
"Ngươi... Ngươi vừa nói cái gì? Hắn là truyền nhân? Hắn thực là truyền nhân? Ai nói cho ngươi biết? Làm sao ngươi biết? Có bằng chứng xác thực, à, nhân chứng cũng được?"- Một tràng thao thao bất tuyệt tuôn ra, Nhan Cửu Vân hưng phấn nói năng lộn xộn, hai bàn tay nắm chặt đôi tay đang đan vào nhau của Tô Thanh Trúc và Đường Tam Kinh, có trời mới biết, nàng vui mừng cỡ nào nha. Những tưởng phải đợi thêm mấy n ngày nữa tìm kiếm trong vô vọng, thì ra người cần tìm đang ở ngay trước mắt. Haizzz, hại nàng cứ ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm lo lắng túi tiền yêu quý sẽ bị bào mòn theo năm tháng, làm trái tim bé nhỏ cứ theo đó mà chết dần, chết dần... Haha, giờ thì tốt rồi, không phải nói Đường Tam Kinh có rất nhiều "fan" cuồng nhiệt sao? Chỉ cần dụ dỗ hắn đi theo, hahaha, ngày tháng sau này khỏi phải lo lắng cơm ăn ngày ba bữa nữa! (Tịch: Người này thật vô sỉ!--')
Càng nghĩ, Nhan Cửu Vân càng cảm thấy hợp lý, miệng không nhịn được kéo ra một nụ cười tính toán, ánh mắt như tia laze bắn thẳng về phía Đường "thịt nhọ" đáng thương hề hề chẳng hiểu ngô khoai gì kia. Bạn học Đường Tam Kinh chỉ cảm thấy sau lưng thoáng qua một trận rợn tóc gáy, ngây ngốc quay đầu lại chỉ thấy một cặp mắt tỏa ra hào quang và một nụ cười thật quỷ dị, phải, rất quỷ dị. Bất giác nuốt nước bọt, Đường Tam Kinh thật hối hận hôm nay ra đường quên xem lịch. Bất quá tính hắn nho nhã, lịch sự, chẳng mấy chốc đã nở ra nụ cười ôn hòa như gió xuân, từ tốn hướng Tô Thanh Trúc đáp:
" Tiểu sinh chính là Đường Tam Kinh, bất quá, cho tiểu sinh mạn phép hỏi, sao tại hạ lại biết tổ tiên của tiểu sinh?".
Nhan Cửu Vân không biết từ đâu chui ra kề bên tai Tô Thanh Trúc hiếu kỳ hỏi, " Đúng đó, tiểu Tô! Sao ngươi biết hắn là người chúng ta cần tìm?". Chẳng thèm để ý đến lời nói nhảm của Nhan Cửu Vân, Tô Thanh Trúc chỉnh sửa tóc tai qua loa, khuôn mặt trẻ con cười nói:
'' Hôm nay tìm tới Đường huynh tất có việc, nếu huynh không có việc gì thì tiểu đệ đây mời huynh lên gian trên uống trà trò chuyện.''. Nhìn bộ dạng giả vờ già dặn của Tô Thanh Trúc, khóe môi Nhan Cửu Vân giật giật, thầm nghĩ thằng nhãi này khi nào lại đứng đắn như vậy? Đường Tam Kinh cũng không gây khó dễ chỉ ôn hòa đáp ứng, hắn bảo Tô Thanh Trúc và Nhan Cửu Vân lên phòng trước, hắn còn phải ghé qua chỗ chưởng quầy kê vài đơn thuốc cho mẫu thân của tên chưởng quầy kia....
" Thật không ngờ Đường Tam Kinh ấy lại biết y thuật nhỉ? So với vị Đường Tăng trong truyền thuyết kia có vẻ hữu dụng hơn thì phải!".
Tô Thanh Trúc nhìn nàng một cái rồi thấp giọng.
"Ta đã nhận được thông tin cơ bản về người này, Đường Tam Kinh, tên thật là Đường Huyền Mặc, năm nay hai mươi hai tuổi. Chưa lập gia đình, sống cùng với cậu. Có học y thuật, cũng không tệ!".
Nhan Cửu Vân không nhịn được, bày vẻ mặt chờ mong " Tiểu Trúc ngươi có chắc là ngươi không muốn theo nghiệp thám tử?". Trong lòng âm thầm gào thét đồng ý đi! Ta rất hâm mộ Shinichi đó nha! Ta không ngại làm trợ lý của ngươi đâu!!
Tô đồng chí lệ nóng quanh tròng, sư phụ à, sao người nỡ lòng nào để đồ nhi mang theo cái tên ngu xuẩn này đi khắp nơi vậy? Hừ người nhất định không lấy được vợ! Có lấy cũng chính là vị bụng béo, não phẳng, hung dữ hay ghen, cho người máu lệ tuôn trào! Cho sư mẫu nửa đêm đè người chết tươi!
Không biết có phải lòng oán hận sâu nặng của Tô Thanh Trúc cảm động trời đất hay không mà Cửu Tiên đang đi mây về gió cũng vấp té u đầu!
" Bạn hữu, gặp bổn thần không cần hành đại lễ, mau đứng lên đi!"
Thái thượng lão quân rất vô lương tâm đâm chọt, hừ ai bảo ngươi dám uống rượu Đào hương ta ủ mấy trăm năm của ta. Đồ độc ác! Đồ trộm cắp! Đã trộm rồi thì thôi đi, sao ngươi còn dám chê bai rượu ta ủ nữa hả? Thật không thể tha thứ được! Thái thượng lão quân âm thầm gào thét.
Cửu tiên thần quân đáng thương của chúng ta vẫn hồn nhiên không biết bản thân hắn đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Nếu biết suy nghĩ của bọn họ hắn nhất định sẽ hét to lên ta là vô tội vạ! Ai bảo ngươi khoe rượu ngươi ủ ngon làm gì, ta chỉ góp ý cho ngươi thôi mà! Chẳng qua ta chỉ uống có một hớp một! Lão già keo kiệt vô sỉ!
Cửu tiên buồn bực lảo đảo đứng dậy, xoa xoa mũi. Kỳ quái nhìn trời, hôm nay đâu có gió lớn đâu nhỉ? Sao ta lại...
" Hắt... hắt... Hắt xì!!!"
Thoải mái quá xá!
Thái thượng lão quân ngơ ngác nhìn dải nước mũi như dải Ngân Hà nhớp nháp trên mặt mình.
Thế giới lập tức tĩnh lặng...
" Hít.. khịt... khịt... A! Thái thượng lão đầu, sao ngươi ở đây vậy? Ủa? Trên mặt ngươi dính cái gì vậy? Kem dưỡng da mới hả?"
Cửu tiên cười ' hiền hoà' quan tâm hỏi han. Trong bụng của Cửu nào đó đang che miệng cười thầm, lão đầu thối dám để ta hành đại lễ với ngươi ư? Ta chính là một thần tiên nhỏ mọn có thù tất báo trong truyền thuyết đó nha, hắc hắc!
Thái thượng lão quân tức giận trợn trắng mắt, chòm râu run rẩy kịch liệt dựng thẳng đứng lên. Ngón tay hoa lan chỉ thẳng mặt Cửu tiên nửa ngày trời không biết nói gì.
" Ngươi... ngươi..."
" Ơ, ta làm sao?"
" Cửu Liệt Hoả! Ta liều chết với ngươi!"
Ai trên Thiên đình cũng biết, Thái thượng lão quân, Thái Lan Chỉ yêu sạch sẽ đến điên rồi. Còn Cửu tiên, Cửu Liệt Hoả là một thần tiên nhỏ nhen trả thù siêu biến thái.
Cuộc chiến giữa sạch sẽ điên khùng thụ và nhỏ nhen biến thái công bao giờ sẽ đến hồi kết? Mời các tiên hữu đón tiếp phần sau!
/12
|