Tác giả: Mây đã trở lại sau bao ngày máy tính chập cheng và tâm hồn chập mạch... Ba tháng với hơn năm mươi chương truyện đã ra lò rồi, cảm ơn các cậu đã động viên và ủng hộ Mây trong suốt thời gian qua, mong rằng các bạn sẽ luôn dành tình cảm cho An heo, Bảo béo và quần hoa của tớ nhé. (nghe giống diễn văn đăng quang hoa hậu vãi).
Chúc các cậu luôn vui. Nếu yêu thích truyện thì like phát cho tớ thêm tí động lực nhé.
***
Tiếng xe máy rì rì ngoài cổng, hẳn là hai đại ca đã về rồi. Tôi lấy lại bộ dáng dịu ngoan thục nữ chạy ù ra cửa, đón bố mẹ.
Trên chiếc xe Lead to bè màu vàng nhạt treo lỉnh kỉnh đủ các thứ từ bánh kẹo, hạt dưa tới gạo nếp, đỗ xanh,...lại thêm cây quất to đùng chằng ở đuôi xe. Bảo xông xáo bước tới đỡ mẹ tôi, lễ phép chào hỏi. Khỏi nói, Bảo béo được lòng bố mẹ tôi thế nào. Lần nào đến chơi, hai đại nhân cũng nhất quyết giữ ở lại ăn cơm mới thả cho về. Hơi ích kỷ cơ mà đôi lúc tôi chả muốn rủ Bảo đến chơi luôn, ai bảo mỗi lần cậu ấy có mặt ở đây, tôi đều bị cho ra rìa không thương tiếc.
Bố tôi đang hì hục gỡ cây Quất khỏi mớ dây co chằng chịt thì một cơn gió “vù” một cái tạt qua, mang theo chiếc quần Tuần Lộc có một không hai:
“Ôi, hai bác cứ việc nghỉ ngơi. Mọi việc cứ để cho cháu.” Quân vội vàng kẹp chai nước mắm vào nách, xông vào gỡ tay bố ra.
Bố tôi quay sang nhìn mẹ tôi, sau đó hai người dùng ánh mắt nghiên cứu pha chút ngạc nhiên đánh giá Quân, từ đầu đến chân và hẳn nhiên là khựng lại ở chiếc quần. Mẹ rất là có thâm ý liếc tôi một cái, bố tôi thì ít ý tứ hơn, lập tức cười phá lên làm “quần hoa” yếu đuối cạnh đấy giật bắn mình.
Mẹ tôi ấy à, đừng thấy bình thường mẹ phũ phàng dìm hàng không thương tiếc hai chị em tôi mà hiểu lầm. Đối với người ngoài, mẹ tôi là người khách sáo nhất trong những người khách sáo, lịch sự nhất trong những người lịch sự. Mặc dù nhịn cười đến nỗi co rút cơ mồm, mặt đỏ bừng lên, khóe mắt giật giật lên tục, nhưng khẩu hiệu của nhà Hoài An là “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi”, cho nên trong lúc bầu không khí có chút bối rối vì tràng cười của bố, chỉ mình tôi thấy mẹ đã bí mật nhéo vào eo bố một cái rõ đau.
Tiếng cười lập tức im bặt. Bố tôi nén cười “e hèm” hai tiếng thật lớn để giữ bình tĩnh, sau đó làm ra vài cái động tác thể dục buổi sáng rất là ngớ ngẩn để bao biện cho hành động khiếm nhã của mình:
“A ha, thời tiết kiểu gì mà rét cắt da cắt thịt, phải cười to một cái như thế nó mới ấm người.”
Thấy vậy, “quần hoa” tội nghiệp mới hoàn hồn, cất giọng đầy quan tâm:
“Đúng đấy, mùa đông năm nay rất lạnh, hai bác lại vừa ra ngoài về. Nhìn xem, mặt hai bác đỏ ửng lên vì rét rồi này. Ơ, cả Hoài An, cả Bảo nữa, mặt hai người sao cũng đỏ bừng như vậy.”
Cả bốn người luống cuống cúi mặt, chỉ sợ nhịn cười thêm chút nữa sẽ nhiệt hỏa công tâm, trực tiếp hộc máu. Cho nên mỗi người một chân một tay, dùng tốc độ ánh sáng vận chuyển đồ đạc vào trong phòng. Quần hoa vẫn đứng ngoài sân, vui vẻ nói với theo:
“Quên chưa giới thiệu với hai bác, cháu là Quân. Nhân tiện, cháu thích chiếc quần này lắm, bác trai.”
Bố tôi lập tức đứng hình trong giây lát, sau đó trút vội mấy thứ đồ trên tay xuống bàn, ù té chạy lên phòng đóng cửa lại. Rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của bố trên đó hẳn mười lăm phút đồng hồ mới ngừng được.
Sau đó thì hẳn các bạn cũng biết chuyện gì xảy ra, mẹ tôi bí mật kéo tôi vào phòng, xạc cho một trận vì dám trêu đùa bạn quá đáng, còn nghiêm cấm chị Nhi và bố không được chòng ghẹo Quân làm cậu ta xấu hổ. Hừ, mẹ mà thấy cậu ta bắt nạt con thê thảm thế nào thì chẳng bảo vệ cậu ta như thế đâu.
***
Một trong những điều tuyệt vời hiếm hoi mà mùa Đông đem đến là những bữa cơm gia đình quây quần ấm áp, giống như cái lạnh là chất xúc tác cho chúng ta gần nhau hơn, thèm được nói cười, thèm được yêu thương hơn.
Chị Nhi làm đầu bếp thì miễn chê rồi, cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn nóng hổi, đủ cả sắc-hương-vị. Chả mực này, canh mướp đắng nhồi thịt này, chân giò bọc giấy bạc nướng và la liệt các thứ khác. Quân nhón một miếng chả mực trên khay, nhai ngấy nghiến, sau đó hai mắt trợn trừng lên biểu thị sự ngạc nhiên tột độ, khóe môi kéo ra thành một nụ cười mãn nguyện, giơ ngón tay cái về phía chị Nhi. Tôi bĩu môi xem thường, đúng là làm quá mà. Cơ mà chị Nhi lại rất hài lòng với biểu hiện làm lố đầy bão tố vừa rồi, còn đút cho Quân một miếng nữa sau đó trình bày cụ thể, tỉ mỉ chi tiết cách sơ chế nguyên liệu, cách chế biến, nêm gia vị. Quần hoa ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi, biểu hiện chăm chú lắng nghe mặc dù tôi biết cậu ta chả để lọt tai chữ nào đâu. Tôi và Bảo chống cằm ngao ngán, không biết từ khi nào bếp nhà tôi lại biến thành trường quay “Món ngon mỗi ngày” rồi.
Bữa cơm ngày cuối năm tràn ngập tiếng cười, mà cười nhiều nhất là cái tên đang mặc chiếc quần Tuần Lộc của mẹ tôi. Cậu ta nói nhiều, cười nhiều gấp ba lần bình thường, rất tự nhiên “biến khách thành chủ” hồ hởi gắp thức ăn cho mọi người. Ngay cả Bảo béo bị cậu ta lườm suýt lé mắt hồi sáng cũng được tiếp một ụ đầy thức ăn. Quen cậu ta lâu như vậy, lần đầu tôi thấy Quân vui như vậy. Niềm vui đong đầy cả hai viền mắt, làm sáng bừng cả khuôn mặt rạng ngời của Quân, nó không giống nụ cười bất cần luôn treo bên môi mỗi ngày, khác với nụ cười nham nhở khi chọc tôi tức giận. Quân lúc này, mới đích thực là một chàng trai ấm áp như gió xuân, dịu dàng như nắng sớm, đúng với những lời cậu ta thường tự sướng bên tai tôi.
Quân bất chợt quay qua nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm nhau trên không trung, cậu ấy cứ thế khóa chặt vào khuôn mặt tôi, trìu mến, ngọt ngào làm tôi như bị thôi miên, không tự chủ được chăm chú nhìn lại. Và rồi, cậu ấy bất chợt mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười mang theo một nỗi hân hoan khó tả, lan tràn khắp khuôn mặt điển trai.
Trong lồng ngực, nhịp tim bỗng dưng trật mất một nhịp, sau đó đập “lụp bụp” liên hồi. Cảm giác này, thật kỳ lạ. Ôi trời, giờ tôi mới nhớ ra, tỷ lệ người mắc bệnh tim đang tăng đột biến ở Việt Nam. Không lẽ, triệu chứng vừa rồi....Không được, không được, ra Tết tôi phải rủ mẹ đi khám sức khỏe toàn diện mới được.
Chúc các cậu luôn vui. Nếu yêu thích truyện thì like phát cho tớ thêm tí động lực nhé.
***
Tiếng xe máy rì rì ngoài cổng, hẳn là hai đại ca đã về rồi. Tôi lấy lại bộ dáng dịu ngoan thục nữ chạy ù ra cửa, đón bố mẹ.
Trên chiếc xe Lead to bè màu vàng nhạt treo lỉnh kỉnh đủ các thứ từ bánh kẹo, hạt dưa tới gạo nếp, đỗ xanh,...lại thêm cây quất to đùng chằng ở đuôi xe. Bảo xông xáo bước tới đỡ mẹ tôi, lễ phép chào hỏi. Khỏi nói, Bảo béo được lòng bố mẹ tôi thế nào. Lần nào đến chơi, hai đại nhân cũng nhất quyết giữ ở lại ăn cơm mới thả cho về. Hơi ích kỷ cơ mà đôi lúc tôi chả muốn rủ Bảo đến chơi luôn, ai bảo mỗi lần cậu ấy có mặt ở đây, tôi đều bị cho ra rìa không thương tiếc.
Bố tôi đang hì hục gỡ cây Quất khỏi mớ dây co chằng chịt thì một cơn gió “vù” một cái tạt qua, mang theo chiếc quần Tuần Lộc có một không hai:
“Ôi, hai bác cứ việc nghỉ ngơi. Mọi việc cứ để cho cháu.” Quân vội vàng kẹp chai nước mắm vào nách, xông vào gỡ tay bố ra.
Bố tôi quay sang nhìn mẹ tôi, sau đó hai người dùng ánh mắt nghiên cứu pha chút ngạc nhiên đánh giá Quân, từ đầu đến chân và hẳn nhiên là khựng lại ở chiếc quần. Mẹ rất là có thâm ý liếc tôi một cái, bố tôi thì ít ý tứ hơn, lập tức cười phá lên làm “quần hoa” yếu đuối cạnh đấy giật bắn mình.
Mẹ tôi ấy à, đừng thấy bình thường mẹ phũ phàng dìm hàng không thương tiếc hai chị em tôi mà hiểu lầm. Đối với người ngoài, mẹ tôi là người khách sáo nhất trong những người khách sáo, lịch sự nhất trong những người lịch sự. Mặc dù nhịn cười đến nỗi co rút cơ mồm, mặt đỏ bừng lên, khóe mắt giật giật lên tục, nhưng khẩu hiệu của nhà Hoài An là “vui lòng khách đến, vừa lòng khách đi”, cho nên trong lúc bầu không khí có chút bối rối vì tràng cười của bố, chỉ mình tôi thấy mẹ đã bí mật nhéo vào eo bố một cái rõ đau.
Tiếng cười lập tức im bặt. Bố tôi nén cười “e hèm” hai tiếng thật lớn để giữ bình tĩnh, sau đó làm ra vài cái động tác thể dục buổi sáng rất là ngớ ngẩn để bao biện cho hành động khiếm nhã của mình:
“A ha, thời tiết kiểu gì mà rét cắt da cắt thịt, phải cười to một cái như thế nó mới ấm người.”
Thấy vậy, “quần hoa” tội nghiệp mới hoàn hồn, cất giọng đầy quan tâm:
“Đúng đấy, mùa đông năm nay rất lạnh, hai bác lại vừa ra ngoài về. Nhìn xem, mặt hai bác đỏ ửng lên vì rét rồi này. Ơ, cả Hoài An, cả Bảo nữa, mặt hai người sao cũng đỏ bừng như vậy.”
Cả bốn người luống cuống cúi mặt, chỉ sợ nhịn cười thêm chút nữa sẽ nhiệt hỏa công tâm, trực tiếp hộc máu. Cho nên mỗi người một chân một tay, dùng tốc độ ánh sáng vận chuyển đồ đạc vào trong phòng. Quần hoa vẫn đứng ngoài sân, vui vẻ nói với theo:
“Quên chưa giới thiệu với hai bác, cháu là Quân. Nhân tiện, cháu thích chiếc quần này lắm, bác trai.”
Bố tôi lập tức đứng hình trong giây lát, sau đó trút vội mấy thứ đồ trên tay xuống bàn, ù té chạy lên phòng đóng cửa lại. Rõ ràng tôi đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của bố trên đó hẳn mười lăm phút đồng hồ mới ngừng được.
Sau đó thì hẳn các bạn cũng biết chuyện gì xảy ra, mẹ tôi bí mật kéo tôi vào phòng, xạc cho một trận vì dám trêu đùa bạn quá đáng, còn nghiêm cấm chị Nhi và bố không được chòng ghẹo Quân làm cậu ta xấu hổ. Hừ, mẹ mà thấy cậu ta bắt nạt con thê thảm thế nào thì chẳng bảo vệ cậu ta như thế đâu.
***
Một trong những điều tuyệt vời hiếm hoi mà mùa Đông đem đến là những bữa cơm gia đình quây quần ấm áp, giống như cái lạnh là chất xúc tác cho chúng ta gần nhau hơn, thèm được nói cười, thèm được yêu thương hơn.
Chị Nhi làm đầu bếp thì miễn chê rồi, cả một bàn lớn đầy ắp đồ ăn nóng hổi, đủ cả sắc-hương-vị. Chả mực này, canh mướp đắng nhồi thịt này, chân giò bọc giấy bạc nướng và la liệt các thứ khác. Quân nhón một miếng chả mực trên khay, nhai ngấy nghiến, sau đó hai mắt trợn trừng lên biểu thị sự ngạc nhiên tột độ, khóe môi kéo ra thành một nụ cười mãn nguyện, giơ ngón tay cái về phía chị Nhi. Tôi bĩu môi xem thường, đúng là làm quá mà. Cơ mà chị Nhi lại rất hài lòng với biểu hiện làm lố đầy bão tố vừa rồi, còn đút cho Quân một miếng nữa sau đó trình bày cụ thể, tỉ mỉ chi tiết cách sơ chế nguyên liệu, cách chế biến, nêm gia vị. Quần hoa ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi, biểu hiện chăm chú lắng nghe mặc dù tôi biết cậu ta chả để lọt tai chữ nào đâu. Tôi và Bảo chống cằm ngao ngán, không biết từ khi nào bếp nhà tôi lại biến thành trường quay “Món ngon mỗi ngày” rồi.
Bữa cơm ngày cuối năm tràn ngập tiếng cười, mà cười nhiều nhất là cái tên đang mặc chiếc quần Tuần Lộc của mẹ tôi. Cậu ta nói nhiều, cười nhiều gấp ba lần bình thường, rất tự nhiên “biến khách thành chủ” hồ hởi gắp thức ăn cho mọi người. Ngay cả Bảo béo bị cậu ta lườm suýt lé mắt hồi sáng cũng được tiếp một ụ đầy thức ăn. Quen cậu ta lâu như vậy, lần đầu tôi thấy Quân vui như vậy. Niềm vui đong đầy cả hai viền mắt, làm sáng bừng cả khuôn mặt rạng ngời của Quân, nó không giống nụ cười bất cần luôn treo bên môi mỗi ngày, khác với nụ cười nham nhở khi chọc tôi tức giận. Quân lúc này, mới đích thực là một chàng trai ấm áp như gió xuân, dịu dàng như nắng sớm, đúng với những lời cậu ta thường tự sướng bên tai tôi.
Quân bất chợt quay qua nhìn tôi. Hai ánh mắt chạm nhau trên không trung, cậu ấy cứ thế khóa chặt vào khuôn mặt tôi, trìu mến, ngọt ngào làm tôi như bị thôi miên, không tự chủ được chăm chú nhìn lại. Và rồi, cậu ấy bất chợt mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười mang theo một nỗi hân hoan khó tả, lan tràn khắp khuôn mặt điển trai.
Trong lồng ngực, nhịp tim bỗng dưng trật mất một nhịp, sau đó đập “lụp bụp” liên hồi. Cảm giác này, thật kỳ lạ. Ôi trời, giờ tôi mới nhớ ra, tỷ lệ người mắc bệnh tim đang tăng đột biến ở Việt Nam. Không lẽ, triệu chứng vừa rồi....Không được, không được, ra Tết tôi phải rủ mẹ đi khám sức khỏe toàn diện mới được.
/80
|