Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân chỉ liếc nhau một cái rồi dời tầm mắt đi, hai bên đều không có biểu tình gì, rất ăn ý mà làm như không quen biết.
Không khí trong lớp học có chút quỷ dị, tất cả mọi người đều nhìn họ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
Thẩm Thần ở Nhất Trung là một nhân vật lớn, đặc biệt là vào hai năm trước, là thời điểm phong quang vô hạn của hắn, tên tuổi còn vang xa hơn so với Sở Trú, cho nên nhất cử nhất động của hắn tự nhiên cũng nhận phải rất nhiều sự chú ý.
Lúc ấy nữ sinh duy nhất tới gần hắn chính là Giản Mỹ Hân, bọn họ không công khai thẳng ra bởi vì khi đó Nhất Trung quản chuyện yêu đương rất nghiêm, cho dù nói chuyện cũng không quá dám trắng trợn táo bạo.
Nhưng có người tận mắt nhìn thấy Thẩm Thần tới tòa nhà của học sinh cấp hai đón Giản Mỹ Hân tan học, nói không có gì thì chắc chắn không ai tin.
Giản Mỹ Hân ở Nhất Trung được xem như là nhân vật cấp nữ thần, giống như một con thiên nga trắng mỹ lệ cao ngạo, khí chất lãnh diễm, ai cũng chướng mắt, cô ấy chỉ đặt Thẩm Thần vào trong mắt mình, sau khi Thẩm Thần đi rồi, cô ấy trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, từ đó đến nay trong lòng cũng chỉ có học hành, làm những người muốn ho hoe rục rịch cũng không có kết quả gì.
Hiện tại, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ấy lại trời xui đất khiến được phân tới cùng một lớp, vở kịch hay này còn xuất sắc hơn so với phim truyền hình!
Bọn họ sinh phía dưới đều nhất trí nhìn về phía họ, biểu tình khẩn trương cùng chờ mong, hy vọng có thể nhìn thấy được trò hay gì đó, nhưng đợi nửa ngày, phát hiện sau khi hai vị đương sự này gặp nhau cũng chẳng hé nổi với nhau nửa lời, ngay cả nhìn cũng không quá ba giây, phảng phất như đối phương chỉ là người xa lạ không quen biết.
Tất cả mọi người đều ngây ra, này này... tình huống gì thế?
Không chỉ có bọn họ đang đợi, Đông Lộ cũng thế, sau khi Giản Mỹ Hân đi vào cô vẫn luôn đợi phản ứng của Thẩm Thần.
Đông Lộ đã tính tới trường hợp tệ nhất, thậm chí não còn bổ ra kịch bản hắn kích động phi qua ôm chặt lấy Giản Mỹ Hân, vẻ mặt vui sướng cùng thâm tình mà nói anh rất nhớ em, em đừng rời xa anh nữa vân vân mây mây.1
Cô còn nghĩ, nếu chuyện xảy ra như vậy thì cô nên rời đi thế nào sao cho hình bóng của cô đẹp trai nhất có thể.
Lúc Đông Lộ còn đang lâm vào trầm tư, bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt dừng trên người mình, cô nâng mắt, phát hiện Thẩm Thần đang nhìn cô, đôi mắt đen như mực không chớp, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.
"Anh nhìn em làm gì?" Đông Lộ không hiểu lắm, có phải hắn nhầm đối tượng rồi không?
"Anh đang đợi em ghen." Thẩm Thần chậm rãi nói, kỳ quái nghiêng đầu nhìn cô: "Sao em còn chưa ghen?"
Hắn chờ cả buổi rồi đó.
Đông Lộ -_-||, "Cút."
Vì thế, đoạn tình cảm tay ba vốn nên đi theo kịch bản oanh oanh liệt liệt lại bị người nào đó hạ màn bằng cái tư duy không giống với người bình thường một chút nào kia.
Thẩm Thần với Đông Lộ tùy tiện tìm một chỗ khá thanh tịnh ngồi xuống, không biết có phải cố ý hay không mà sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, Giản Mỹ Hân liền mang theo bạn thân ngồi xuống phía bên kia, cách Thẩm Thần rất xa.
Trên mặt Giản Mỹ Hân tuy không có biểu tình gì, nhưng rõ ràng có chút thất thần.
Bạn thân lo lắng hỏi: "Mỹ Hân, cậu không sao chứ?"
Giản Mỹ Hân hoàn hồn, cầm điện thoại lên, "Không sao."
"Nếu để ý như vậy thì tới chào hỏi hắn một tiếng đi, cũng không có gì ghê gớm mà."
Bạn thân nhìn về phía Thẩm Thần bên kia, hắn đang nói chuyện với Đông Lộ, dựa rất gần, bộ dáng thân mật khăng khít, "Cô gái kia là ai vậy? Không phải là bạn gái hắn chứ?"
"Ai biết."
Giản Mỹ Hân đeo tai nghe lên luyện nghe Tiếng Anh, cưỡng ép mình tập trung lực chú ý vào bài học, nhưng trong đầu lại không thể khống chế mà nhớ tới buổi sáng, lúc đi xem danh sách phân lớp.
Tin tức Thẩm Thần là trao đổi sinh với Nhất Trung đã sớm truyền ra khắp Nhất Trung.
Hôm nay là ngày khai giảng, Giản Mỹ Hân vốn dĩ không cần tới xem danh sách phân lớp, rốt cuộc thì lúc thi cuối kỳ một, cô cũng là người đứng đầu tiên, lấy sự phân chia theo cách thông thường của Nhất Trung thì cô khẳng định sẽ học ở lớp một, thế nhưng lúc sáng cô vẫn tới chỗ bảng thông báo, vốn là muốn biết xem Thẩm Thần học ở lớp nào.
Lại không nghĩ tới vừa đến thì lại gặp được hắn.
Hắn thay đổi rất nhiều, cao hơn, gầy hơn, thanh tuấn đĩnh bạt, đang nghiêng đầu nói gì đó với nữ sinh bên cạnh, nụ cười chưa bao giờ biến mất ở trên mặt hắn.
Giản Mỹ Hân thấy một màn như vậy, giống như bị sét đánh, hai chân bị cố định tại chỗ, chậm chạp không thể tiến lên một bước, cô đứng ở đằng sau ngơ ngẩn nhìn bọn họ, đầu có chút trống rỗng.
Thẳng tới khi Thẩm Thần rời đi, cô mới cử động được hai chân, cố ý đi tới trước mặt nữ sinh kia, muốn cô ấy nhường đường.
Nữ sinh kia quay đầu qua, một gương mặt xinh đẹp đến mức làm người ta phải kinh diễm lọt vào trong tầm mắt cô, cô ấy chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi lẳng lặng nhường vị trí.
Giản Mỹ Hân có chút kinh hãi, không phải bởi vì cô gái kia quá đẹp mà là khí chất thanh lãnh tuyệt luân ấy.
Tựa như chiếc gương phản chiếu chính bản thân mình.1
***
Qua khoảng nửa tiếng sau, học sinh cũng lục tục tới đủ, chỗ ngồi trong lớp dần dần được lấp đầy, sau đó qua năm phút nữa, chủ nhiệm lớp của bọn họ mới khoan thai tới muộn.
"Sao lại là hiệu trưởng?"
Đông Lộ nhìn thấy Vương Thúy Mộng mặc áo da màu xanh lục, dẫm lên đôi giày cao gót đen chậm rãi đi vào, có chút kinh ngạc.
"Có gì kỳ lạ đâu." Thẩm Thần liếc nhìn gương mặt trang điểm đậm của Vương Thúy Mộng, "Bà ta vốn dĩ là giáo viên, mấy năm trước mới được bổ nhiệm làm hiệu trưởng."
Nhất Trung có tới vài hiệu trưởng, Vương Thúy Mộng chỉ là một trong số đó.
Vương Thúy Mộng phảng phất như nghe được lời hai người nói, đứng từ xa liếc Thẩm Thần một cái, tuy nhiên Đông Lộ cho rằng cái nhìn đó là trừng.
Thẩm Thần không đau không ngứa.
"Tôi họ Vương, là chủ nhiệm lớp sẽ đảm nhiệm học kỳ này của các em, đồng thời là giáo viên môn Toán Học, mong được chỉ giáo nhiều hơn." Vương Thúy Mộng nhìn xuống bên dưới, thanh giọng rồi nói.
"A a, hoan nghênh cô giáo Vương!"
"Hoan nghênh hoan nghênh!"
Mọi người đều vỗ tay hoan nghênh.
"Cảm ơn." Vương Thúy Mộng giơ tay ý bảo bọn họ trật tự, "Kế tiếp là chỗ ngồi, dựa theo xếp hạng thành tích, người đứng đầu sẽ ngồi ở bàn đầu, người thứ hai ngồi ở bàn thứ hai, dựa theo số thứ tự mà xếp, được rồi, mọi người dọn lại về chỗ ngồi của mình đi."
Thế mà lại xếp theo điểm số?
Đông Lộ hơi hơi sửng sốt, vậy chẳng phải là cô...
Cô quay đầu nhìn về phía cuối, từ trước tới nay cô chưa từng ngồi bàn cuối đâu.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Thần đột nhiên đứng lên, "Cô giáo, em có kiến nghị."
"Sao lại là cậu nữa?" Ánh mắt Vương Thúy Mộng không tốt lắm.
"Xếp chỗ như vậy là cực kỳ không hợp lý, sẽ chỉ làm người học kém càng thêm kém, sao có thể tiến bộ?" Thẩm Thần nói.
"Đây cũng là để khích lệ bọn họ, vấn đề chiều cao chờ sau khi các em ngồi xuống xong thì cô sẽ điều chỉnh, cho nên sẽ không tồn tại chuyện có người không nhìn rõ bảng." Vương Thúy Mộng lạnh lùng nói, "Muốn có chỗ ngồi như ý muốn thì tự mình phấn đấu nâng điểm số lên, đây là cách để sinh tồn ở Nhất trung, không chấp nhận được thì cậu lăn trở về Cửu Trung của cậu đi."
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Thẩm Thần nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Đông Lộ kéo kéo góc áo hắn, "Đừng nói nữa, Thẩm Thần, nghe theo cô ấy đi."
Thẩm Thần rũ mắt, gương mặt của cô gái nhỏ vẫn đạm nhiên như thường, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng lời nói ra lại vô cùng kiên định, rất có khí phách.
"Em sẽ trở về."
Về đâu thì cô không có nói rõ.
Nhưng Thẩm Thần hiểu ý tứ của cô.
Bên người hắn.1
Cô nói sẽ quay trở về bên cạnh hắn.
Máu nóng Thẩm Thần liền sôi trào.
...
Sau một hồi ồn ào, chỗ ngồi rất nhanh đã được ấn định.
Thẩm Thần ngồi ở cái bàn đầu tiên, Đông Lộ ngồi ở vị trí cuối cùng, so với người đứng đầu còn cách một khoảng xa xôi vạn dặm.
Thị lực của Đông Lộ rất tốt, thân cao một mét sáu sáu, so với nữ sinh cấp ba bình thường thì cũng xem như khá cao, nhìn bảng không phải là vấn đề nan giải.
Vương Thúy Mộng đem những học sinh đặc biệt cao ngồi ở phía trước chuyển xuống phía sau, chỗ ngồi đã hoàn chỉnh, bà liền bắt đầu nói những việc cần chú ý trong học kỳ mới, lúc này giáo viên ở lớp khác tới, nói có việc tìm bà, Vương Thúy Mộng chỉ để lại một câu "Cô sẽ quay lại ngay" rồi vội vàng rời đi.
Đông Lộ không có việc gì làm, ánh mắt không tự giác được nhìn về phía Thẩm Thần, bạn cùng bàn của hắn không phải ai khác chính là Giản Mỹ Hân, hạng một và hạng hai, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Cô thu mắt lại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.
Vương Thúy Mộng đi chưa được bao lâu, lớp học liền bắt đầu ồn ào lên, người thì chơi điện thoại, người thì nói chuyện phiếm, thanh âm ồn ào, xem ra là cho dù là trường nào đi nữa, thành tích có tốt thế nào đi nữa thì học sinh ở đó vẫn y như nhau.
Đông Lộ nghe được có nữ sinh ngồi đằng trước đang nói tới cô, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.
"Cái bạn tên Đông Lộ kia có quan hệ gì với Thẩm Thần thế nhỉ? Cảm giác họ rất thân mật."
"Không phải là bạn gái chứ?"
"Có khả năng lắm."
"Các cậu có phát hiện Đông Lộ có điểm giống với Giản Mỹ Hân không, đều có cái khí chất thanh lãnh kia."
"Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng để ý thấy, tớ hoài nghi Thẩm Thần coi Đông Lộ thành vật thay thế cho Giản Mỹ Hân."
"Không thể nào, tớ cảm thấy Đông Lộ đẹp hơn Giản Mỹ Hân."
"Nào có? Mỹ Hân xinh đẹp hơn mà, hơn nữa thành tích của cậu ấy còn rất tốt nữa, Thẩm Thần không có khả năng nhìn trúng người khác."
"Vậy chúng ta đánh cược đi, xem xem rốt cuộc hắn thích ai!"
"Tới nha, ai sợ ai!"
...
Đông Lộ nghe những lời nhàm chán đó, biểu tình càng lúc càng nhạt.
"Cậu đừng để ý."
Đông Lộ nghiêng đầu, bạn cùng bàn Trương Sử Cánh đang an ủi cô: "Bọn họ nói linh tinh thôi, cậu đừng để trong lòng."
Nam sinh tựa như rất xấu hổ, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt cô, nhưng Đông Lộ lại không dám coi thường cậu ta, nam sinh có dung mạo bình thường này thi cuối kỳ một được 630 điểm, là người xếp thứ hai từ dưới lên ở cái lớp này.
"Cảm ơn." Cô gật gật đầu,
***
Bàn đầu tiên.
Không khí có chút căng cứng.
Thần tiên quyến lữ Giản Mỹ Hân và Thẩm Thần trong mắt người ngoài cũng không có hài hòa như bọn họ tưởng tượng.
Từ sau khi bọn họ đổi chỗ, Thẩm Thần cũng không nói qua một câu nào với Giản Mỹ Hân, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn một cái, lười biếng cúi đầu chơi điện thoại, không ngừng nhắn tin WeChat quấy rầy Đông Lộ, nhưng lại chẳng thấy cô trả lời cái nào.
Giản Mỹ Hân ngẫu nhiên sẽ nhìn hắn một cái, hạ quyết tâm, làm bộ như không có việc gì nói: "Đã lâu không gặp."
"Ừm." Thẩm Thần đáp một tiếng, vẫn như cũ kiên trì không ngừng nhắn tin WeChat.
"Mấy năm nay cậu sống thế nào?" Giản Mỹ Hân nỗ lực bảo trì vẻ bình tĩnh.
"Khá tốt."
"Mẹ cậu sao rồi?"
"Chết rồi."
Giản Mỹ Hân ảo não cắn môi, vừa định xin lỗi, nhưng nhìn bộ dáng không thèm để ý của hắn, lại kịp thời nuốt lời xin lỗi vào.
"Cậu không sao chứ?"
"Ừm."
Từ đầu tới cuối Thẩm Thần cũng không hề ngẩng đầu, trả lời rất có lệ.
Giản Mỹ Hân giống như bị chọc giận, "Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Quá không tôn trọng người khác rồi.
Trước kia hắn sẽ không đối xử với cô như vậy!
Giản Mỹ Hân cảm thấy rất ủy khuất.
"Tôi nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?" Thẩm Thần rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên liếc cô.
Hắn không trả lời câu nào sao?
Đã đủ nể tình rồi.
"Cậu với Đông Lộ kia có quan hệ gì?" Giản Mỹ Hân không nhịn nổi nữa, đi thẳng vào vấn đề.
"Bạn gái." Thẩm Thần không cần nghĩ ngợi, dù sao Đông Lộ cũng không ở đây, nói thế nào cũng là do hắn.
Tuy đã sớm đoán được, nhưng sắc mặt Giản Mỹ Hân vẫn không khỏi trắng bệch, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Cậu không cần thiết phải làm như vậy."
Thẩm Thần: "?"
Giản Mỹ Hân: "Tớ biết cậu là muốn cố ý chọc giận tớ nên mới đưa cô ấy tới bên cạnh giả làm bạn gái mình, cậu không cần thiết phải làm như vậy."4
Thẩm Thần: "... Không nghĩ ra là cậu còn rất tự luyến."
Ai cho cậu ta mặt mũi lớn như vậy?
"Chẳng lẽ không phải?" Giản Mỹ Hân cười lạnh, "Người có mắt đều nhìn ra tớ với cô ấy giống nhau như thế nào, chẳng lẽ không phải cậu coi cô ấy là người giống tớ sao? Không nghĩ tới cậu lại si tình như vậy, đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên tớ."1
"Giống?" Thẩm Thần nhíu mày, "Thứ cho tôi nói thẳng, hai người trừ việc có hai con mắt một cái mũi một cái miệng ra thì giống chỗ nào? Cậu bớt tự dát vàng lên mặt mình đi."
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thần ôm lấy eo Đông Lộ, lấy lòng: Có phải anh rất tuyệt hay không, muốn khen thưởng.+
Hắn chu miệng muốn hôn.
Đông Lộ yên lặng lấy ra một cục xương: Vừa vặn, nơi này của em có cục xương cho chó.
Không khí trong lớp học có chút quỷ dị, tất cả mọi người đều nhìn họ, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái, châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận.
Thẩm Thần ở Nhất Trung là một nhân vật lớn, đặc biệt là vào hai năm trước, là thời điểm phong quang vô hạn của hắn, tên tuổi còn vang xa hơn so với Sở Trú, cho nên nhất cử nhất động của hắn tự nhiên cũng nhận phải rất nhiều sự chú ý.
Lúc ấy nữ sinh duy nhất tới gần hắn chính là Giản Mỹ Hân, bọn họ không công khai thẳng ra bởi vì khi đó Nhất Trung quản chuyện yêu đương rất nghiêm, cho dù nói chuyện cũng không quá dám trắng trợn táo bạo.
Nhưng có người tận mắt nhìn thấy Thẩm Thần tới tòa nhà của học sinh cấp hai đón Giản Mỹ Hân tan học, nói không có gì thì chắc chắn không ai tin.
Giản Mỹ Hân ở Nhất Trung được xem như là nhân vật cấp nữ thần, giống như một con thiên nga trắng mỹ lệ cao ngạo, khí chất lãnh diễm, ai cũng chướng mắt, cô ấy chỉ đặt Thẩm Thần vào trong mắt mình, sau khi Thẩm Thần đi rồi, cô ấy trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, từ đó đến nay trong lòng cũng chỉ có học hành, làm những người muốn ho hoe rục rịch cũng không có kết quả gì.
Hiện tại, đôi Kim Đồng Ngọc Nữ ấy lại trời xui đất khiến được phân tới cùng một lớp, vở kịch hay này còn xuất sắc hơn so với phim truyền hình!
Bọn họ sinh phía dưới đều nhất trí nhìn về phía họ, biểu tình khẩn trương cùng chờ mong, hy vọng có thể nhìn thấy được trò hay gì đó, nhưng đợi nửa ngày, phát hiện sau khi hai vị đương sự này gặp nhau cũng chẳng hé nổi với nhau nửa lời, ngay cả nhìn cũng không quá ba giây, phảng phất như đối phương chỉ là người xa lạ không quen biết.
Tất cả mọi người đều ngây ra, này này... tình huống gì thế?
Không chỉ có bọn họ đang đợi, Đông Lộ cũng thế, sau khi Giản Mỹ Hân đi vào cô vẫn luôn đợi phản ứng của Thẩm Thần.
Đông Lộ đã tính tới trường hợp tệ nhất, thậm chí não còn bổ ra kịch bản hắn kích động phi qua ôm chặt lấy Giản Mỹ Hân, vẻ mặt vui sướng cùng thâm tình mà nói anh rất nhớ em, em đừng rời xa anh nữa vân vân mây mây.1
Cô còn nghĩ, nếu chuyện xảy ra như vậy thì cô nên rời đi thế nào sao cho hình bóng của cô đẹp trai nhất có thể.
Lúc Đông Lộ còn đang lâm vào trầm tư, bỗng nhiên cảm giác được một tầm mắt mãnh liệt dừng trên người mình, cô nâng mắt, phát hiện Thẩm Thần đang nhìn cô, đôi mắt đen như mực không chớp, cũng không biết là đã nhìn bao lâu rồi.
"Anh nhìn em làm gì?" Đông Lộ không hiểu lắm, có phải hắn nhầm đối tượng rồi không?
"Anh đang đợi em ghen." Thẩm Thần chậm rãi nói, kỳ quái nghiêng đầu nhìn cô: "Sao em còn chưa ghen?"
Hắn chờ cả buổi rồi đó.
Đông Lộ -_-||, "Cút."
Vì thế, đoạn tình cảm tay ba vốn nên đi theo kịch bản oanh oanh liệt liệt lại bị người nào đó hạ màn bằng cái tư duy không giống với người bình thường một chút nào kia.
Thẩm Thần với Đông Lộ tùy tiện tìm một chỗ khá thanh tịnh ngồi xuống, không biết có phải cố ý hay không mà sau khi bọn họ ngồi vào chỗ, Giản Mỹ Hân liền mang theo bạn thân ngồi xuống phía bên kia, cách Thẩm Thần rất xa.
Trên mặt Giản Mỹ Hân tuy không có biểu tình gì, nhưng rõ ràng có chút thất thần.
Bạn thân lo lắng hỏi: "Mỹ Hân, cậu không sao chứ?"
Giản Mỹ Hân hoàn hồn, cầm điện thoại lên, "Không sao."
"Nếu để ý như vậy thì tới chào hỏi hắn một tiếng đi, cũng không có gì ghê gớm mà."
Bạn thân nhìn về phía Thẩm Thần bên kia, hắn đang nói chuyện với Đông Lộ, dựa rất gần, bộ dáng thân mật khăng khít, "Cô gái kia là ai vậy? Không phải là bạn gái hắn chứ?"
"Ai biết."
Giản Mỹ Hân đeo tai nghe lên luyện nghe Tiếng Anh, cưỡng ép mình tập trung lực chú ý vào bài học, nhưng trong đầu lại không thể khống chế mà nhớ tới buổi sáng, lúc đi xem danh sách phân lớp.
Tin tức Thẩm Thần là trao đổi sinh với Nhất Trung đã sớm truyền ra khắp Nhất Trung.
Hôm nay là ngày khai giảng, Giản Mỹ Hân vốn dĩ không cần tới xem danh sách phân lớp, rốt cuộc thì lúc thi cuối kỳ một, cô cũng là người đứng đầu tiên, lấy sự phân chia theo cách thông thường của Nhất Trung thì cô khẳng định sẽ học ở lớp một, thế nhưng lúc sáng cô vẫn tới chỗ bảng thông báo, vốn là muốn biết xem Thẩm Thần học ở lớp nào.
Lại không nghĩ tới vừa đến thì lại gặp được hắn.
Hắn thay đổi rất nhiều, cao hơn, gầy hơn, thanh tuấn đĩnh bạt, đang nghiêng đầu nói gì đó với nữ sinh bên cạnh, nụ cười chưa bao giờ biến mất ở trên mặt hắn.
Giản Mỹ Hân thấy một màn như vậy, giống như bị sét đánh, hai chân bị cố định tại chỗ, chậm chạp không thể tiến lên một bước, cô đứng ở đằng sau ngơ ngẩn nhìn bọn họ, đầu có chút trống rỗng.
Thẳng tới khi Thẩm Thần rời đi, cô mới cử động được hai chân, cố ý đi tới trước mặt nữ sinh kia, muốn cô ấy nhường đường.
Nữ sinh kia quay đầu qua, một gương mặt xinh đẹp đến mức làm người ta phải kinh diễm lọt vào trong tầm mắt cô, cô ấy chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái rồi lẳng lặng nhường vị trí.
Giản Mỹ Hân có chút kinh hãi, không phải bởi vì cô gái kia quá đẹp mà là khí chất thanh lãnh tuyệt luân ấy.
Tựa như chiếc gương phản chiếu chính bản thân mình.1
***
Qua khoảng nửa tiếng sau, học sinh cũng lục tục tới đủ, chỗ ngồi trong lớp dần dần được lấp đầy, sau đó qua năm phút nữa, chủ nhiệm lớp của bọn họ mới khoan thai tới muộn.
"Sao lại là hiệu trưởng?"
Đông Lộ nhìn thấy Vương Thúy Mộng mặc áo da màu xanh lục, dẫm lên đôi giày cao gót đen chậm rãi đi vào, có chút kinh ngạc.
"Có gì kỳ lạ đâu." Thẩm Thần liếc nhìn gương mặt trang điểm đậm của Vương Thúy Mộng, "Bà ta vốn dĩ là giáo viên, mấy năm trước mới được bổ nhiệm làm hiệu trưởng."
Nhất Trung có tới vài hiệu trưởng, Vương Thúy Mộng chỉ là một trong số đó.
Vương Thúy Mộng phảng phất như nghe được lời hai người nói, đứng từ xa liếc Thẩm Thần một cái, tuy nhiên Đông Lộ cho rằng cái nhìn đó là trừng.
Thẩm Thần không đau không ngứa.
"Tôi họ Vương, là chủ nhiệm lớp sẽ đảm nhiệm học kỳ này của các em, đồng thời là giáo viên môn Toán Học, mong được chỉ giáo nhiều hơn." Vương Thúy Mộng nhìn xuống bên dưới, thanh giọng rồi nói.
"A a, hoan nghênh cô giáo Vương!"
"Hoan nghênh hoan nghênh!"
Mọi người đều vỗ tay hoan nghênh.
"Cảm ơn." Vương Thúy Mộng giơ tay ý bảo bọn họ trật tự, "Kế tiếp là chỗ ngồi, dựa theo xếp hạng thành tích, người đứng đầu sẽ ngồi ở bàn đầu, người thứ hai ngồi ở bàn thứ hai, dựa theo số thứ tự mà xếp, được rồi, mọi người dọn lại về chỗ ngồi của mình đi."
Thế mà lại xếp theo điểm số?
Đông Lộ hơi hơi sửng sốt, vậy chẳng phải là cô...
Cô quay đầu nhìn về phía cuối, từ trước tới nay cô chưa từng ngồi bàn cuối đâu.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Thần đột nhiên đứng lên, "Cô giáo, em có kiến nghị."
"Sao lại là cậu nữa?" Ánh mắt Vương Thúy Mộng không tốt lắm.
"Xếp chỗ như vậy là cực kỳ không hợp lý, sẽ chỉ làm người học kém càng thêm kém, sao có thể tiến bộ?" Thẩm Thần nói.
"Đây cũng là để khích lệ bọn họ, vấn đề chiều cao chờ sau khi các em ngồi xuống xong thì cô sẽ điều chỉnh, cho nên sẽ không tồn tại chuyện có người không nhìn rõ bảng." Vương Thúy Mộng lạnh lùng nói, "Muốn có chỗ ngồi như ý muốn thì tự mình phấn đấu nâng điểm số lên, đây là cách để sinh tồn ở Nhất trung, không chấp nhận được thì cậu lăn trở về Cửu Trung của cậu đi."
Cả lớp lặng ngắt như tờ.
Thẩm Thần nhíu mày, còn muốn nói gì đó, Đông Lộ kéo kéo góc áo hắn, "Đừng nói nữa, Thẩm Thần, nghe theo cô ấy đi."
Thẩm Thần rũ mắt, gương mặt của cô gái nhỏ vẫn đạm nhiên như thường, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn hắn, nhưng lời nói ra lại vô cùng kiên định, rất có khí phách.
"Em sẽ trở về."
Về đâu thì cô không có nói rõ.
Nhưng Thẩm Thần hiểu ý tứ của cô.
Bên người hắn.1
Cô nói sẽ quay trở về bên cạnh hắn.
Máu nóng Thẩm Thần liền sôi trào.
...
Sau một hồi ồn ào, chỗ ngồi rất nhanh đã được ấn định.
Thẩm Thần ngồi ở cái bàn đầu tiên, Đông Lộ ngồi ở vị trí cuối cùng, so với người đứng đầu còn cách một khoảng xa xôi vạn dặm.
Thị lực của Đông Lộ rất tốt, thân cao một mét sáu sáu, so với nữ sinh cấp ba bình thường thì cũng xem như khá cao, nhìn bảng không phải là vấn đề nan giải.
Vương Thúy Mộng đem những học sinh đặc biệt cao ngồi ở phía trước chuyển xuống phía sau, chỗ ngồi đã hoàn chỉnh, bà liền bắt đầu nói những việc cần chú ý trong học kỳ mới, lúc này giáo viên ở lớp khác tới, nói có việc tìm bà, Vương Thúy Mộng chỉ để lại một câu "Cô sẽ quay lại ngay" rồi vội vàng rời đi.
Đông Lộ không có việc gì làm, ánh mắt không tự giác được nhìn về phía Thẩm Thần, bạn cùng bàn của hắn không phải ai khác chính là Giản Mỹ Hân, hạng một và hạng hai, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Cô thu mắt lại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.
Vương Thúy Mộng đi chưa được bao lâu, lớp học liền bắt đầu ồn ào lên, người thì chơi điện thoại, người thì nói chuyện phiếm, thanh âm ồn ào, xem ra là cho dù là trường nào đi nữa, thành tích có tốt thế nào đi nữa thì học sinh ở đó vẫn y như nhau.
Đông Lộ nghe được có nữ sinh ngồi đằng trước đang nói tới cô, tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn bị cô nghe thấy.
"Cái bạn tên Đông Lộ kia có quan hệ gì với Thẩm Thần thế nhỉ? Cảm giác họ rất thân mật."
"Không phải là bạn gái chứ?"
"Có khả năng lắm."
"Các cậu có phát hiện Đông Lộ có điểm giống với Giản Mỹ Hân không, đều có cái khí chất thanh lãnh kia."
"Đúng vậy đúng vậy, tớ cũng để ý thấy, tớ hoài nghi Thẩm Thần coi Đông Lộ thành vật thay thế cho Giản Mỹ Hân."
"Không thể nào, tớ cảm thấy Đông Lộ đẹp hơn Giản Mỹ Hân."
"Nào có? Mỹ Hân xinh đẹp hơn mà, hơn nữa thành tích của cậu ấy còn rất tốt nữa, Thẩm Thần không có khả năng nhìn trúng người khác."
"Vậy chúng ta đánh cược đi, xem xem rốt cuộc hắn thích ai!"
"Tới nha, ai sợ ai!"
...
Đông Lộ nghe những lời nhàm chán đó, biểu tình càng lúc càng nhạt.
"Cậu đừng để ý."
Đông Lộ nghiêng đầu, bạn cùng bàn Trương Sử Cánh đang an ủi cô: "Bọn họ nói linh tinh thôi, cậu đừng để trong lòng."
Nam sinh tựa như rất xấu hổ, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt cô, nhưng Đông Lộ lại không dám coi thường cậu ta, nam sinh có dung mạo bình thường này thi cuối kỳ một được 630 điểm, là người xếp thứ hai từ dưới lên ở cái lớp này.
"Cảm ơn." Cô gật gật đầu,
***
Bàn đầu tiên.
Không khí có chút căng cứng.
Thần tiên quyến lữ Giản Mỹ Hân và Thẩm Thần trong mắt người ngoài cũng không có hài hòa như bọn họ tưởng tượng.
Từ sau khi bọn họ đổi chỗ, Thẩm Thần cũng không nói qua một câu nào với Giản Mỹ Hân, ngay cả nhìn cũng chẳng nhìn một cái, lười biếng cúi đầu chơi điện thoại, không ngừng nhắn tin WeChat quấy rầy Đông Lộ, nhưng lại chẳng thấy cô trả lời cái nào.
Giản Mỹ Hân ngẫu nhiên sẽ nhìn hắn một cái, hạ quyết tâm, làm bộ như không có việc gì nói: "Đã lâu không gặp."
"Ừm." Thẩm Thần đáp một tiếng, vẫn như cũ kiên trì không ngừng nhắn tin WeChat.
"Mấy năm nay cậu sống thế nào?" Giản Mỹ Hân nỗ lực bảo trì vẻ bình tĩnh.
"Khá tốt."
"Mẹ cậu sao rồi?"
"Chết rồi."
Giản Mỹ Hân ảo não cắn môi, vừa định xin lỗi, nhưng nhìn bộ dáng không thèm để ý của hắn, lại kịp thời nuốt lời xin lỗi vào.
"Cậu không sao chứ?"
"Ừm."
Từ đầu tới cuối Thẩm Thần cũng không hề ngẩng đầu, trả lời rất có lệ.
Giản Mỹ Hân giống như bị chọc giận, "Cậu có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"
Quá không tôn trọng người khác rồi.
Trước kia hắn sẽ không đối xử với cô như vậy!
Giản Mỹ Hân cảm thấy rất ủy khuất.
"Tôi nói chuyện không đàng hoàng chỗ nào?" Thẩm Thần rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên liếc cô.
Hắn không trả lời câu nào sao?
Đã đủ nể tình rồi.
"Cậu với Đông Lộ kia có quan hệ gì?" Giản Mỹ Hân không nhịn nổi nữa, đi thẳng vào vấn đề.
"Bạn gái." Thẩm Thần không cần nghĩ ngợi, dù sao Đông Lộ cũng không ở đây, nói thế nào cũng là do hắn.
Tuy đã sớm đoán được, nhưng sắc mặt Giản Mỹ Hân vẫn không khỏi trắng bệch, cố gắng giả vờ bình tĩnh: "Cậu không cần thiết phải làm như vậy."
Thẩm Thần: "?"
Giản Mỹ Hân: "Tớ biết cậu là muốn cố ý chọc giận tớ nên mới đưa cô ấy tới bên cạnh giả làm bạn gái mình, cậu không cần thiết phải làm như vậy."4
Thẩm Thần: "... Không nghĩ ra là cậu còn rất tự luyến."
Ai cho cậu ta mặt mũi lớn như vậy?
"Chẳng lẽ không phải?" Giản Mỹ Hân cười lạnh, "Người có mắt đều nhìn ra tớ với cô ấy giống nhau như thế nào, chẳng lẽ không phải cậu coi cô ấy là người giống tớ sao? Không nghĩ tới cậu lại si tình như vậy, đến bây giờ vẫn còn nhớ mãi không quên tớ."1
"Giống?" Thẩm Thần nhíu mày, "Thứ cho tôi nói thẳng, hai người trừ việc có hai con mắt một cái mũi một cái miệng ra thì giống chỗ nào? Cậu bớt tự dát vàng lên mặt mình đi."
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thần ôm lấy eo Đông Lộ, lấy lòng: Có phải anh rất tuyệt hay không, muốn khen thưởng.+
Hắn chu miệng muốn hôn.
Đông Lộ yên lặng lấy ra một cục xương: Vừa vặn, nơi này của em có cục xương cho chó.
/99
|