"Hai đứa đang yêu đương?"
Thẩm Thần với Đông Lộ đồng thời sửng sốt.
Biểu tình rời rạc của Thẩm Thần ngưng lại, hơi hơi nheo mắt nhìn La Nhạc Phúc, cũng không có lên tiếng.
Tuy hắn cảm thấy thừa nhận cũng chẳng sao cả, nhưng chủ yếu vẫn là phải xem thái độ của Đông Lộ.
Phụ xướng phu tùy.
Đông Lộ chắc chắn không có khả năng sẽ thừa nhận, nghe thấy La Nhạc Phúc hỏi như vậy, trái tim cô đột nhiên nảy lên một chút, trong đầu nháy mắt trống rỗng, bất quá biểu tình trên mặt vẫn trấn định tự nhiên như cũ, nhìn không ra một chút khác thường.
"Sao có thể?" Đông Lộ nhanh chóng phủ nhận, ngữ khí bình tĩnh, "Thầy nghe ai nói vậy?"
"Ai nói thì em không cần biết."
Trên mặt La Nhạc Phúc đã không còn vẻ tươi cười ấm áp như ngày thường, cẩn thận đánh giá cô gái, âm thầm nhíu mày, cô quá bình tĩnh, ngược lại càng làm cho ông có cảm giác không tốt lắm.
Mấy nữ sinh bị hỏi đến loại chuyện này thông thường sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là mặt đỏ tai hồng mà thừa nhận, hai là mặt đỏ tai hồng mà phủ nhận.
Mấy cô gái nhỏ tới tuổi dậy thì là cực kì nhạy cảm, đối với nam sinh ở bên cạnh mình vừa ghét lại vừa ngại, muốn tới gần bọn họ nhưng lại sợ có quan hệ gì đó, cho nên Đông Lộ cho ông cảm giác như cô đang làm ra vẻ trấn định.
La Nhạc Phúc trầm mặt: "Nếu các em không yêu sớm, vậy tại sao có người nhìn thấy mỗi tối hai em đều cùng nhau về nhà? Dường như là còn ở chung một chỗ, đây là có chuyện gì?"
"Bọn em không ở cùng nhau." Đông Lộ cảm thấy hoang đường, "Cha em ở nhà, nếu bọn em ở cùng nhau thì chả nhẽ ông ấy không biết sao?"
Đáy mắt La Nhạc Phúc xẹt qua một tia tinh quang, "Vậy là em thừa nhận mỗi tối các em đều cùng nhau về nhà?"
Đông Lộ: "..." Trúng kế rồi.
"Con gái đi về một mình vào buổi tối rất không an toàn." Thẩm Thần giải vây, ngữ điệu tản mạn, nghe vô cùng thiếu nghiêm túc, "Em đưa cô ấy về một đoạn là bình thường đi?"
La Nhạc Phúc cười lạnh, "Vậy sao em không đưa những người khác về, cố tình chỉ đưa mỗi em ấy?"
Thẩm Thần: "Bởi vì em thích cô ấy."
Ngữ khí hắn tự nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết, vừa nhẹ vừa nhạt, không chút để ý, làm cho Đông Lộ với La Nhạc Phúc tức đến không nhẹ.
Sắc mặt Đông Lộ nháy mắt liền thay đổi, xanh đỏ đan xen, có loại xúc động muốn bóp chết hắn.
La Nhạc Phúc lại không nghĩ tới hắn lại thừa nhận đến sảng khoái như vậy, không thể tin được mà xác nhận lại: "Em... em... em thừa nhận?"
"Không phải thầy đã sớm biết rồi à?" Thẩm Thần nhướng mày, cảm thấy ông quá kỳ quái, "Nếu không thích thì sao lúc trước em lại bảo thầy xếp em với cô ấy ngồi cùng bàn, ăn no rửng mỡ sao?"
Được hắn nhắc nhở như vậy, La Nhạc Phúc mới nghĩ tới, trước kỳ thi giữa kỳ, vì thành tích cho nên hình như ông đã đáp ứng một số yêu cầu vô lý của tên gia hỏa này, chỉ là lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
"Mẹ nó, thì ra em đã sớm có ý đồ xấu với Đông Lộ!" La Nhạc Phúc vỗ bàn.
Thẩm Thần không đau không ngứa, "Bây giờ thầy hối hận cũng muộn rồi, còn có, là em thích cô ấy, không có quan hệ gì với cô ấy cả, em còn chưa theo đuổi được đâu."
"Cậu đúng là vô pháp vô thiên! Cho là thành tích tốt thì có thể làm gì cũng được sao?" La Nhạc Phúc tức đến không chịu nổi.
Đông Lộ đã hiểu dụng ý của Thẩm Thần, vội la lên: "Không phải như thế."
La Nhạc Phúc lại không nghe vào nữa, vung tay, "Thầy mặc kệ là như thế nào, từ giờ trở đi, Đông Lộ, em phải cách xa nó ra, mỗi ngày đều phải cách nhau 10 mét, không, 20 mét cho thầy!"
Đông Lộ buột miệng thốt ra: "Không được."
La Nhạc Phúc khiếp sợ nhìn cô: "Em cũng muốn làm thầy tức chết phải không?"
Thẩm Thần cũng ngoài ý muốn nhướng mày.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Đông Lộ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, câu nói ban nãy là cô hoàn toàn phát ra theo bản năng, chưa kịp suy nghĩ gì cả, cô lấy lại bình tĩnh nói: "Thầy, em với cậu ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn học thuần khiến hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, em học hành tiến bộ đều là do bạn ấy chỉ bảo, sau này vẫn sẽ phải thỉnh giáo cậu ấy nhiều hơn, cho nên cách nhau quá xa thì có chút khó khăn."
"Trường học cấm yêu sớm là sợ ảnh hưởng tới học tập, nhưng bài kiểm tra tháng gần đây bọn em đều đạt hạng nhất hạng nhì, cho nên thầy hoàn toàn không cần nhọc lòng tới vấn đề này.
Đông Lộ nói có sách mách có chứng phân tích cho ông nghe.
Nếu như là trước đây, La Nhạc Phúc khả năng là sẽ bị cô dùng dăm ba câu lừa gạt qua, nhưng đây là vấn đề yêu sớm, ngàn vạn lần không thể qua loa được.
"Nguyên nhân chính là vì các em là học sinh ưu tú nhất trong trường, lại càng không thể có sơ xuất, không được, thầy phải nói chuyện với phụ huynh của hai đứa!" La Nhạc Phúc lời lẽ chính đáng, "Đặc biệt là Thẩm Thần, bây giờ em gọi điện bảo cha em tới đây cho thầy."
Thẩm Thần: "Không cần thiết, ông ta chỉ biết có tiền thôi, không quan tâm tới cái này."
La Nhạc Phúc không tin, bảo hắn đọc số điện thoại rồi tự mình gọi đi.
Thẩm Thần cũng không sao cả, đọc cho ông nghe.
La Nhạc Phúc gọi điện cho Thẩm Tân, đợi rất lâu mới có người nghe, ông rất nghiêm túc nói ra chuyện yêu sớm của Thẩm Thần, ý muốn ông ta tới đây một chuyến.
Ai ngờ Thẩm Tân vừa nghe lại nói ra ngay một câu: "Nó lên giường với nữ sinh kia?"
"... A?"
"Làm đối phương to bụng?"
La Nhạc Phúc ngây ngốc đáp: "Cái... Cái đó không phải."
Thẩm Tân nói tiếp: "Vậy không có việc gì, kệ nó đi, tôi còn bận chút việc, cúp máy trước."
Nói xong liền cúp điện thoại.
La Nhạc Phúc nhìn điện thoại hồi lâu, có chút hoài nghi nhân sinh, sao lại có loại phụ huynh như vậy chứ!?
Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi số điện thoại của phụ huynh Đông Lộ, ít nhất là phải mời được cha mẹ cô tới.
"Nhà em sẽ không ai tới." Đông Lộ cũng không sợ bị phát hiện, dù sao thì cha mẹ cô đều đã biết, vấn đề là không có ai nguyện ý quản cô.
"Đọc số điện thoại cho thầy." La Nhạc Phúc kiên trì, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với vấn đề này.
Đông Lộ đành phải đọc số của cha mình cho ông, chỉ hy vọng bây giờ Hoàng Kiến Hoa không uống rượu.
La Nhạc Phúc gọi điện thoại, khác với Thẩm Tân ban nãy, lần này điện thoại được kết nối rất nhanh, La Nhạc Phúc lập tức giải thích ngọn nguồn sự việc, Hoàng Kiến Hoa trầm mặc nghe, cuối cùng nói: "Đã biết, tôi sẽ tới ngay."
Thuận lợi đến không tưởng.
"Ông ấy thật sự nói sẽ qua đây?" Đông Lộ ra vẻ hoài nghi.
Thẩm Thần cũng không quá tin, "Thầy không nghe nhầm đấy chứ?"
"Đó là đương nhiên." La Nhạc Phúc buông điện thoại, hòa hoãn lại tâm tình, mặt nghiêm túc nhìn hai người, "Trong lúc đợi ông ấy tới, thầy sẽ tâm sự lại với các em về vấn đề này."
Vì thế nửa tiếng tiếp theo, La Nhạc Phúc liền thao thao bất tuyệt phổ cập những tác hại xấu của việc yêu sớm cho bọn họ nghe, yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới học tập, còn có nó sẽ ảnh hưởng tới mục tiêu trước mắt, mộng tưởng với thực tại sẽ là hai vấn đề hoàn toàn trái ngược nhau.
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Thần với Đông Lộ đều chỉ có một suy nghĩ, hy vọng Hoàng Kiến Hoa có thể tới nhanh một chút.
Vào lúc bọn họ đang tha thiết chờ đợi, Hoàng Kiến Hoa rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn, La Nhạc Phúc đứng dậy nghênh đón, kéo ghế cho ông ngồi, "Cha của Đông Lộ tới rồi sao, mau ngồi đi!"
Lúc Đông Lộ học năm thứ nhất thì hai người đã gặp qua ở trường, cho nên cũng không cảm thấy quá xa lạ.
"Cảm ơn, tôi không mệt, nghỉ một chút là tốt rồi."
Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, ông mặc một thân tây trang, bên hông có đeo cả thắt lưng, giày da đen bóng loáng, cộng với cái bụng bia tròn trịa kia, trông hơi giống với mấy ông nhà giàu mới nổi.
Ông nhìn Thẩm Thần với Đông Lộ đứng bên cạnh không lên tiếng, "Thầy nói hai đứa nó yêu sớm?"
La Nhạc Phúc: "Đúng vậy, tuy là chưa có chứng cứ xác minh, nhưng chắc chắn tới tám chín phần mười."
Hoàng Kiến Hoa lại nói ra một câu làm người ta không tưởng tượng được: "Tôi nghĩ có lẽ là thầy hiểu lầm rồi, đứa nhỏ Thẩm Thần này tôi cũng quen, quan hệ giữa nó với con gái tôi không phải loại đó."
Đông Lộ với Thẩm Thần ngẩn ra.
La Nhạc Phúc cũng sửng sốt: "Nhưng mà..."
Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, "Thầy La, thầy nghe tôi nói hết đã, mẹ Thẩm Thần vừa mới mất, quan hệ giữa nó với Đông Lộ lại rất tốt, tôi cũng rất đau lòng cho đứa nhỏ này, vì thế nên tôi thường bảo Lộ Lộ mời nó tới nhà ăn cơm, cho nên bọn chúng mới có thể đi cùng nhau về nhà, thật xin lỗi vì đã khiến cho thầy hiểu lầm, về sau lúc gọi bọn chúng về tôi sẽ chú ý hơn một chút."
La Nhạc Phúc phản ứng lại rất nhanh: "Cho dù là như thế, giữa nam nữ sinh cũng không được có quan hệ gần gũi như vậy, dễ dàng sinh ra ảnh hưởng không tốt, vẫn là để hai đứa nó bảo trì khoảng cách thích hợp đi, trước mắt thì học tập vẫn là quan trọng nhất."
"Cái này thầy cứ yên tâm." Hoàng Kiến Hoa cười, đi tới giữa Đông Lộ với Thẩm Thần, tay trái ôm lấy cổ Đông Lộ, tay phải ôm lấy cổ... cổ Thẩm Thần?
Thẩm Thần thật sự quá cao, tay Hoàng Kiến Hoa với vài lần cũng chưa khoác được, bất mãn trừng hắn, "Cậu cúi thấp đầu xuống.
"A." Thẩm Thần ngoan ngoãn gật đầu, tay Hoàng Kiến Hoa rốt cuộc cũng ôm được.
Tạo dáng xong, ông nghiêm mặt nhìn vẻ mặt mộng bức của La Nhạc Phúc, nói: "Mấy đứa nhỏ nhà tôi đều là những đứa trẻ ngoan, không có khả năng làm ra những hành vi khác người gì, thầy cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi."
***
Sau khi ra khỏi văn phòng, đầu Đông Lộ vẫn còn quay cuồng, biểu tình cổ quái nhìn Hoàng Kiến Hoa vài lần, nói: "Hôm nay cha uống nhầm thuốc à?"
Giống như ông của trước kia, cô có chút không quen.
Hoàng Kiến Hoa lại rất đắc ý, "Ban nãy cha có phải rất đẹp trai hay không?"
Thẩm Thần thật lòng nói: "Đúng vậy."
Dưới thân thể mập mạp ấy lại cất giấu sự bao che vô hạn, hắn bị làm cho cảm động rồi.
Quan trọng nhất chính là, hắn không cần tách ra khỏi Đông Lộ.
Đông Lộ hỏi: "Hôm nay cha làm sao thế?"
Việc ông tới đây ngày hôm nay đã vượt qua dự kiến của cô.
"Chỉ là đã nghĩ thông một số chuyện." Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Thẩm Thần: "Tiền này tôi không dám cầm, vẫn là trả cho cậu đi, hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, con gái tôi thì tự tôi sẽ nuôi, cậu mới bao lớn chứ, cứ đọc sách cho tốt đi, còn lại cứ giao cho người lớn là tôi."
"... A."
Hoàng Kiến Hoa trở nên hiểu chuyện như vậy khiến Thẩm Thần có chút không quen, theo bản năng nhận lấy thẻ, sau khi phản ứng lại mới thầm kêu không ổn.
Quả nhiên nghe thấy Đông Lộ nghi hoặc hỏi: "Tiền gì?"
Thẩm Thần ho một tiếng: "Không có gì."
Đông Lộ híp mắt nhìn hắn: "Nhanh chóng thành thật ra đây."
"..."
Hoàng Kiến Hoa thở dài: "Lộ Lộ, con đừng trách hắn, hắn cũng vì muốn tốt cho con, ít nhất là vì hắn nên cha mới biết bây giờ con lại vất vả tới như vậy, đều là do cha vô dụng, thật xin lỗi con."
Đông Lộ không lên tiếng, mắt có chút cay.
"Cha đã quyết định ly hôn với mẹ con, sau đó ra ngoài tìm công việc mới rồi." Hoàng Kiến Hoa đánh lên tinh thần, cười sờ sờ tóc cô, "Từ nay về sau hai cha con chúng ta cứ sống nương tựa vào nhau đi, con yên tâm, cho dù cha có phải đập nồi bán sắt thì cũng sẽ đảm bảo tiền học cho con đi đại học."
Đông Lộ hít hít mũi: "Cha nghiêm túc?"
"Đương nhiên."
"Không uống rượu nữa?"
"Không uống."
Trong lòng Đông Lộ không có chút dao động nào, hiển nhiên là đã nghe qua những lời này quá nhiều lần rồi, "Nếu lại bị con phát hiện cha trộm uống, con sẽ đoạt tuyệt quan hệ với cha."
Hoàng Kiến Hoa liên tục gật đầu, "Không dám không dám, tuyệt đối không dám nữa."
Thẩm Thần đứng một bên xem đến buồn cười, tuy Hoàng Kiến Hoa có một đống lớn khuyết điểm, nhưng ít ra ông vẫn thật lòng yêu thương con gái mình, so với người cha kia của hắn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
***
Lần này Hoàng Kiến Hoa tựa như là thật sự quyết tâm, ông với Đông Vân vẫn luôn không ly hôn đều là do ông đơn phương níu kéo, không muốn ly, mà hiện tại dường như ông đã hạ quyết tâm.
Ông chọn một ngày thời tiết sáng sủa, hẹn Đông Vân gặp mặt ở trước cửa Cục Dân Chính, sau đó liền mang theo Đông Lộ đi qua.
Đông Lộ đã lâu không gặp mẹ, mấy tháng không nhìn thấy, khí chất của bà vẫn đoan trang thanh nhã như cũ, mặc áo sơ mi màu đen, quần jean bó sát người, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, da dẻ bảo dưỡng rất tốt, một chút cũng không giống người đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi.
Đông Vân nhìn thấy bọn họ cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đưa giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị kỹ cho Hoàng Kiến Hoa.
Đông Lộ nhìn thấy Hoàng Kiến Hoa dùng sức nắm chặt bút trong tay, run rẩy ký tên xuống.
Tuy ông không biểu hiện ở trên mặt, nhưng Đông Lộ biết ông nhất định rất thống khổ.
Rốt cuộc thì vẫn là người phụ nữ mình đã yêu nhiều năm như vậy.
Suốt cả quá trình, Hoàng Kiến Hoa với Đông Vân đều không có nửa câu giao lưu.
Mãi cho tới khi kết thúc, Đông Vân vẫn không để ý tới ông, ngược lại lại không ngừng nhìn về phía Đông Lộ, "Con thật sự không muốn đi theo mẹ?"
Rốt cuộc cũng là con gái mình, bà cũng không đành lòng, ngữ khí hòa hoãn, lui một bước nói: "Mẹ không ép con chia tay nữa, qua ở với mẹ đi, mẹ chăm sóc con lớn lên."
Nghe vậy, toàn bộ thân thể Hoàng Kiến Hoa đều cứng lại.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói: A a a sắp kết thúc rồi, ít nhất thì Đông Vân không quan tâm tới Đông Lộ cũng là có nguyên nhân! Sau này sẽ công bố, cho nên không cần cảm thấy kỳ quái.+
Kỳ thật mỗi người đều có khuyết điểm, nhưng đều không xấu...
Trong lòng cha mẹ Đông Lộ vẫn rất yêu thương cô.
Shmily: Truyện có 68 chương chính văn + 32 chương ngoại truyện (Kể về cuộc sống thời niên thiếu của Thẩm Thần với Đông Lộ, quãng đời còn lại của hai người và ngoại truyện về Chu Tiêu Hàm)
Thẩm Thần với Đông Lộ đồng thời sửng sốt.
Biểu tình rời rạc của Thẩm Thần ngưng lại, hơi hơi nheo mắt nhìn La Nhạc Phúc, cũng không có lên tiếng.
Tuy hắn cảm thấy thừa nhận cũng chẳng sao cả, nhưng chủ yếu vẫn là phải xem thái độ của Đông Lộ.
Phụ xướng phu tùy.
Đông Lộ chắc chắn không có khả năng sẽ thừa nhận, nghe thấy La Nhạc Phúc hỏi như vậy, trái tim cô đột nhiên nảy lên một chút, trong đầu nháy mắt trống rỗng, bất quá biểu tình trên mặt vẫn trấn định tự nhiên như cũ, nhìn không ra một chút khác thường.
"Sao có thể?" Đông Lộ nhanh chóng phủ nhận, ngữ khí bình tĩnh, "Thầy nghe ai nói vậy?"
"Ai nói thì em không cần biết."
Trên mặt La Nhạc Phúc đã không còn vẻ tươi cười ấm áp như ngày thường, cẩn thận đánh giá cô gái, âm thầm nhíu mày, cô quá bình tĩnh, ngược lại càng làm cho ông có cảm giác không tốt lắm.
Mấy nữ sinh bị hỏi đến loại chuyện này thông thường sẽ có hai trường hợp xảy ra, một là mặt đỏ tai hồng mà thừa nhận, hai là mặt đỏ tai hồng mà phủ nhận.
Mấy cô gái nhỏ tới tuổi dậy thì là cực kì nhạy cảm, đối với nam sinh ở bên cạnh mình vừa ghét lại vừa ngại, muốn tới gần bọn họ nhưng lại sợ có quan hệ gì đó, cho nên Đông Lộ cho ông cảm giác như cô đang làm ra vẻ trấn định.
La Nhạc Phúc trầm mặt: "Nếu các em không yêu sớm, vậy tại sao có người nhìn thấy mỗi tối hai em đều cùng nhau về nhà? Dường như là còn ở chung một chỗ, đây là có chuyện gì?"
"Bọn em không ở cùng nhau." Đông Lộ cảm thấy hoang đường, "Cha em ở nhà, nếu bọn em ở cùng nhau thì chả nhẽ ông ấy không biết sao?"
Đáy mắt La Nhạc Phúc xẹt qua một tia tinh quang, "Vậy là em thừa nhận mỗi tối các em đều cùng nhau về nhà?"
Đông Lộ: "..." Trúng kế rồi.
"Con gái đi về một mình vào buổi tối rất không an toàn." Thẩm Thần giải vây, ngữ điệu tản mạn, nghe vô cùng thiếu nghiêm túc, "Em đưa cô ấy về một đoạn là bình thường đi?"
La Nhạc Phúc cười lạnh, "Vậy sao em không đưa những người khác về, cố tình chỉ đưa mỗi em ấy?"
Thẩm Thần: "Bởi vì em thích cô ấy."
Ngữ khí hắn tự nhiên như thể đang nói chuyện thời tiết, vừa nhẹ vừa nhạt, không chút để ý, làm cho Đông Lộ với La Nhạc Phúc tức đến không nhẹ.
Sắc mặt Đông Lộ nháy mắt liền thay đổi, xanh đỏ đan xen, có loại xúc động muốn bóp chết hắn.
La Nhạc Phúc lại không nghĩ tới hắn lại thừa nhận đến sảng khoái như vậy, không thể tin được mà xác nhận lại: "Em... em... em thừa nhận?"
"Không phải thầy đã sớm biết rồi à?" Thẩm Thần nhướng mày, cảm thấy ông quá kỳ quái, "Nếu không thích thì sao lúc trước em lại bảo thầy xếp em với cô ấy ngồi cùng bàn, ăn no rửng mỡ sao?"
Được hắn nhắc nhở như vậy, La Nhạc Phúc mới nghĩ tới, trước kỳ thi giữa kỳ, vì thành tích cho nên hình như ông đã đáp ứng một số yêu cầu vô lý của tên gia hỏa này, chỉ là lúc ấy cũng không có nghĩ nhiều như vậy.
"Mẹ nó, thì ra em đã sớm có ý đồ xấu với Đông Lộ!" La Nhạc Phúc vỗ bàn.
Thẩm Thần không đau không ngứa, "Bây giờ thầy hối hận cũng muộn rồi, còn có, là em thích cô ấy, không có quan hệ gì với cô ấy cả, em còn chưa theo đuổi được đâu."
"Cậu đúng là vô pháp vô thiên! Cho là thành tích tốt thì có thể làm gì cũng được sao?" La Nhạc Phúc tức đến không chịu nổi.
Đông Lộ đã hiểu dụng ý của Thẩm Thần, vội la lên: "Không phải như thế."
La Nhạc Phúc lại không nghe vào nữa, vung tay, "Thầy mặc kệ là như thế nào, từ giờ trở đi, Đông Lộ, em phải cách xa nó ra, mỗi ngày đều phải cách nhau 10 mét, không, 20 mét cho thầy!"
Đông Lộ buột miệng thốt ra: "Không được."
La Nhạc Phúc khiếp sợ nhìn cô: "Em cũng muốn làm thầy tức chết phải không?"
Thẩm Thần cũng ngoài ý muốn nhướng mày.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả Đông Lộ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, câu nói ban nãy là cô hoàn toàn phát ra theo bản năng, chưa kịp suy nghĩ gì cả, cô lấy lại bình tĩnh nói: "Thầy, em với cậu ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn học thuần khiến hỗ trợ lẫn nhau mà thôi, em học hành tiến bộ đều là do bạn ấy chỉ bảo, sau này vẫn sẽ phải thỉnh giáo cậu ấy nhiều hơn, cho nên cách nhau quá xa thì có chút khó khăn."
"Trường học cấm yêu sớm là sợ ảnh hưởng tới học tập, nhưng bài kiểm tra tháng gần đây bọn em đều đạt hạng nhất hạng nhì, cho nên thầy hoàn toàn không cần nhọc lòng tới vấn đề này.
Đông Lộ nói có sách mách có chứng phân tích cho ông nghe.
Nếu như là trước đây, La Nhạc Phúc khả năng là sẽ bị cô dùng dăm ba câu lừa gạt qua, nhưng đây là vấn đề yêu sớm, ngàn vạn lần không thể qua loa được.
"Nguyên nhân chính là vì các em là học sinh ưu tú nhất trong trường, lại càng không thể có sơ xuất, không được, thầy phải nói chuyện với phụ huynh của hai đứa!" La Nhạc Phúc lời lẽ chính đáng, "Đặc biệt là Thẩm Thần, bây giờ em gọi điện bảo cha em tới đây cho thầy."
Thẩm Thần: "Không cần thiết, ông ta chỉ biết có tiền thôi, không quan tâm tới cái này."
La Nhạc Phúc không tin, bảo hắn đọc số điện thoại rồi tự mình gọi đi.
Thẩm Thần cũng không sao cả, đọc cho ông nghe.
La Nhạc Phúc gọi điện cho Thẩm Tân, đợi rất lâu mới có người nghe, ông rất nghiêm túc nói ra chuyện yêu sớm của Thẩm Thần, ý muốn ông ta tới đây một chuyến.
Ai ngờ Thẩm Tân vừa nghe lại nói ra ngay một câu: "Nó lên giường với nữ sinh kia?"
"... A?"
"Làm đối phương to bụng?"
La Nhạc Phúc ngây ngốc đáp: "Cái... Cái đó không phải."
Thẩm Tân nói tiếp: "Vậy không có việc gì, kệ nó đi, tôi còn bận chút việc, cúp máy trước."
Nói xong liền cúp điện thoại.
La Nhạc Phúc nhìn điện thoại hồi lâu, có chút hoài nghi nhân sinh, sao lại có loại phụ huynh như vậy chứ!?
Nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi số điện thoại của phụ huynh Đông Lộ, ít nhất là phải mời được cha mẹ cô tới.
"Nhà em sẽ không ai tới." Đông Lộ cũng không sợ bị phát hiện, dù sao thì cha mẹ cô đều đã biết, vấn đề là không có ai nguyện ý quản cô.
"Đọc số điện thoại cho thầy." La Nhạc Phúc kiên trì, tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp với vấn đề này.
Đông Lộ đành phải đọc số của cha mình cho ông, chỉ hy vọng bây giờ Hoàng Kiến Hoa không uống rượu.
La Nhạc Phúc gọi điện thoại, khác với Thẩm Tân ban nãy, lần này điện thoại được kết nối rất nhanh, La Nhạc Phúc lập tức giải thích ngọn nguồn sự việc, Hoàng Kiến Hoa trầm mặc nghe, cuối cùng nói: "Đã biết, tôi sẽ tới ngay."
Thuận lợi đến không tưởng.
"Ông ấy thật sự nói sẽ qua đây?" Đông Lộ ra vẻ hoài nghi.
Thẩm Thần cũng không quá tin, "Thầy không nghe nhầm đấy chứ?"
"Đó là đương nhiên." La Nhạc Phúc buông điện thoại, hòa hoãn lại tâm tình, mặt nghiêm túc nhìn hai người, "Trong lúc đợi ông ấy tới, thầy sẽ tâm sự lại với các em về vấn đề này."
Vì thế nửa tiếng tiếp theo, La Nhạc Phúc liền thao thao bất tuyệt phổ cập những tác hại xấu của việc yêu sớm cho bọn họ nghe, yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới học tập, còn có nó sẽ ảnh hưởng tới mục tiêu trước mắt, mộng tưởng với thực tại sẽ là hai vấn đề hoàn toàn trái ngược nhau.
Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Thần với Đông Lộ đều chỉ có một suy nghĩ, hy vọng Hoàng Kiến Hoa có thể tới nhanh một chút.
Vào lúc bọn họ đang tha thiết chờ đợi, Hoàng Kiến Hoa rốt cuộc cũng khoan thai tới muộn, La Nhạc Phúc đứng dậy nghênh đón, kéo ghế cho ông ngồi, "Cha của Đông Lộ tới rồi sao, mau ngồi đi!"
Lúc Đông Lộ học năm thứ nhất thì hai người đã gặp qua ở trường, cho nên cũng không cảm thấy quá xa lạ.
"Cảm ơn, tôi không mệt, nghỉ một chút là tốt rồi."
Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, ông mặc một thân tây trang, bên hông có đeo cả thắt lưng, giày da đen bóng loáng, cộng với cái bụng bia tròn trịa kia, trông hơi giống với mấy ông nhà giàu mới nổi.
Ông nhìn Thẩm Thần với Đông Lộ đứng bên cạnh không lên tiếng, "Thầy nói hai đứa nó yêu sớm?"
La Nhạc Phúc: "Đúng vậy, tuy là chưa có chứng cứ xác minh, nhưng chắc chắn tới tám chín phần mười."
Hoàng Kiến Hoa lại nói ra một câu làm người ta không tưởng tượng được: "Tôi nghĩ có lẽ là thầy hiểu lầm rồi, đứa nhỏ Thẩm Thần này tôi cũng quen, quan hệ giữa nó với con gái tôi không phải loại đó."
Đông Lộ với Thẩm Thần ngẩn ra.
La Nhạc Phúc cũng sửng sốt: "Nhưng mà..."
Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, "Thầy La, thầy nghe tôi nói hết đã, mẹ Thẩm Thần vừa mới mất, quan hệ giữa nó với Đông Lộ lại rất tốt, tôi cũng rất đau lòng cho đứa nhỏ này, vì thế nên tôi thường bảo Lộ Lộ mời nó tới nhà ăn cơm, cho nên bọn chúng mới có thể đi cùng nhau về nhà, thật xin lỗi vì đã khiến cho thầy hiểu lầm, về sau lúc gọi bọn chúng về tôi sẽ chú ý hơn một chút."
La Nhạc Phúc phản ứng lại rất nhanh: "Cho dù là như thế, giữa nam nữ sinh cũng không được có quan hệ gần gũi như vậy, dễ dàng sinh ra ảnh hưởng không tốt, vẫn là để hai đứa nó bảo trì khoảng cách thích hợp đi, trước mắt thì học tập vẫn là quan trọng nhất."
"Cái này thầy cứ yên tâm." Hoàng Kiến Hoa cười, đi tới giữa Đông Lộ với Thẩm Thần, tay trái ôm lấy cổ Đông Lộ, tay phải ôm lấy cổ... cổ Thẩm Thần?
Thẩm Thần thật sự quá cao, tay Hoàng Kiến Hoa với vài lần cũng chưa khoác được, bất mãn trừng hắn, "Cậu cúi thấp đầu xuống.
"A." Thẩm Thần ngoan ngoãn gật đầu, tay Hoàng Kiến Hoa rốt cuộc cũng ôm được.
Tạo dáng xong, ông nghiêm mặt nhìn vẻ mặt mộng bức của La Nhạc Phúc, nói: "Mấy đứa nhỏ nhà tôi đều là những đứa trẻ ngoan, không có khả năng làm ra những hành vi khác người gì, thầy cứ mắt nhắm mắt mở cho qua đi."
***
Sau khi ra khỏi văn phòng, đầu Đông Lộ vẫn còn quay cuồng, biểu tình cổ quái nhìn Hoàng Kiến Hoa vài lần, nói: "Hôm nay cha uống nhầm thuốc à?"
Giống như ông của trước kia, cô có chút không quen.
Hoàng Kiến Hoa lại rất đắc ý, "Ban nãy cha có phải rất đẹp trai hay không?"
Thẩm Thần thật lòng nói: "Đúng vậy."
Dưới thân thể mập mạp ấy lại cất giấu sự bao che vô hạn, hắn bị làm cho cảm động rồi.
Quan trọng nhất chính là, hắn không cần tách ra khỏi Đông Lộ.
Đông Lộ hỏi: "Hôm nay cha làm sao thế?"
Việc ông tới đây ngày hôm nay đã vượt qua dự kiến của cô.
"Chỉ là đã nghĩ thông một số chuyện." Hoàng Kiến Hoa lắc đầu, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho Thẩm Thần: "Tiền này tôi không dám cầm, vẫn là trả cho cậu đi, hôm qua tôi đã suy nghĩ cả đêm, con gái tôi thì tự tôi sẽ nuôi, cậu mới bao lớn chứ, cứ đọc sách cho tốt đi, còn lại cứ giao cho người lớn là tôi."
"... A."
Hoàng Kiến Hoa trở nên hiểu chuyện như vậy khiến Thẩm Thần có chút không quen, theo bản năng nhận lấy thẻ, sau khi phản ứng lại mới thầm kêu không ổn.
Quả nhiên nghe thấy Đông Lộ nghi hoặc hỏi: "Tiền gì?"
Thẩm Thần ho một tiếng: "Không có gì."
Đông Lộ híp mắt nhìn hắn: "Nhanh chóng thành thật ra đây."
"..."
Hoàng Kiến Hoa thở dài: "Lộ Lộ, con đừng trách hắn, hắn cũng vì muốn tốt cho con, ít nhất là vì hắn nên cha mới biết bây giờ con lại vất vả tới như vậy, đều là do cha vô dụng, thật xin lỗi con."
Đông Lộ không lên tiếng, mắt có chút cay.
"Cha đã quyết định ly hôn với mẹ con, sau đó ra ngoài tìm công việc mới rồi." Hoàng Kiến Hoa đánh lên tinh thần, cười sờ sờ tóc cô, "Từ nay về sau hai cha con chúng ta cứ sống nương tựa vào nhau đi, con yên tâm, cho dù cha có phải đập nồi bán sắt thì cũng sẽ đảm bảo tiền học cho con đi đại học."
Đông Lộ hít hít mũi: "Cha nghiêm túc?"
"Đương nhiên."
"Không uống rượu nữa?"
"Không uống."
Trong lòng Đông Lộ không có chút dao động nào, hiển nhiên là đã nghe qua những lời này quá nhiều lần rồi, "Nếu lại bị con phát hiện cha trộm uống, con sẽ đoạt tuyệt quan hệ với cha."
Hoàng Kiến Hoa liên tục gật đầu, "Không dám không dám, tuyệt đối không dám nữa."
Thẩm Thần đứng một bên xem đến buồn cười, tuy Hoàng Kiến Hoa có một đống lớn khuyết điểm, nhưng ít ra ông vẫn thật lòng yêu thương con gái mình, so với người cha kia của hắn thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
***
Lần này Hoàng Kiến Hoa tựa như là thật sự quyết tâm, ông với Đông Vân vẫn luôn không ly hôn đều là do ông đơn phương níu kéo, không muốn ly, mà hiện tại dường như ông đã hạ quyết tâm.
Ông chọn một ngày thời tiết sáng sủa, hẹn Đông Vân gặp mặt ở trước cửa Cục Dân Chính, sau đó liền mang theo Đông Lộ đi qua.
Đông Lộ đã lâu không gặp mẹ, mấy tháng không nhìn thấy, khí chất của bà vẫn đoan trang thanh nhã như cũ, mặc áo sơ mi màu đen, quần jean bó sát người, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, da dẻ bảo dưỡng rất tốt, một chút cũng không giống người đã hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi.
Đông Vân nhìn thấy bọn họ cũng không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đưa giấy thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị kỹ cho Hoàng Kiến Hoa.
Đông Lộ nhìn thấy Hoàng Kiến Hoa dùng sức nắm chặt bút trong tay, run rẩy ký tên xuống.
Tuy ông không biểu hiện ở trên mặt, nhưng Đông Lộ biết ông nhất định rất thống khổ.
Rốt cuộc thì vẫn là người phụ nữ mình đã yêu nhiều năm như vậy.
Suốt cả quá trình, Hoàng Kiến Hoa với Đông Vân đều không có nửa câu giao lưu.
Mãi cho tới khi kết thúc, Đông Vân vẫn không để ý tới ông, ngược lại lại không ngừng nhìn về phía Đông Lộ, "Con thật sự không muốn đi theo mẹ?"
Rốt cuộc cũng là con gái mình, bà cũng không đành lòng, ngữ khí hòa hoãn, lui một bước nói: "Mẹ không ép con chia tay nữa, qua ở với mẹ đi, mẹ chăm sóc con lớn lên."
Nghe vậy, toàn bộ thân thể Hoàng Kiến Hoa đều cứng lại.
------------------------
Tác giả có lời muốn nói: A a a sắp kết thúc rồi, ít nhất thì Đông Vân không quan tâm tới Đông Lộ cũng là có nguyên nhân! Sau này sẽ công bố, cho nên không cần cảm thấy kỳ quái.+
Kỳ thật mỗi người đều có khuyết điểm, nhưng đều không xấu...
Trong lòng cha mẹ Đông Lộ vẫn rất yêu thương cô.
Shmily: Truyện có 68 chương chính văn + 32 chương ngoại truyện (Kể về cuộc sống thời niên thiếu của Thẩm Thần với Đông Lộ, quãng đời còn lại của hai người và ngoại truyện về Chu Tiêu Hàm)
/99
|