[ Có nên phát sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân hay không ]
Cái đề này vừa ra, toàn bộ diễn đàn liền lập tức bị oanh tạc.
Mới vừa rồi, trên diễn đàn công bố ra rất nhiều đề để tranh biện, cái gì mà [ Yêu và được yêu, cái nào hạnh phúc hơn ] , [ Giữa nam và nữ có tồn tại tình bạn trong sáng hay không ] , [ Nhân loại hẳn là không nên đi tìm kiếm sự sống ngoài không gian ] ,...
Đều là những cái đề rất có chừng mực.
Mà cái đề này trực tiếp đánh vỡ cái chừng mực đó, trở thành một cục đất đá giữa một dòng ngước chảy tinh khiết.
Học viện Y PK với học viện Kinh Tế.
Người trước là đồng tình, người sau là phản đối.
[Ôi mẹ ơi, cái đề gì thế này, hội học sinh đang muốn làm chuyện gì vậy!]
[Phụt ha ha, cái đề thi này bảo người ta phải tranh biện thế nào? Phổ cập tri thức khoa học mới sao?]
[Tôi có dự cảm đến lúc đó hội trường sẽ chật kín người.]
[Vì cái gì mà cái đề chơi tốt như vậy không tới phiên tôi chứ, cái khác tôi không dám nói, chứ cái đề này tôi không cần chuẩn bị cũng nói được nguyên hai tiếng đồng hồ.]
[Học viện Y đồng tình sao... nói cách khác là học viện Y bảo vệ luận điểm được phát sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân, cảm giác có chút huyền nhuyễn, trường học không có khả năng sẽ để họ thắng, bởi vì ảnh hưởng không tốt lắm.]
[Cũng chưa chắc, bên học viện Y có Thẩm Thần tham gia thi đấu đó, cậu chưa thấy hắn thi đấu qua hả, quả thực rất tuyệt vời, có thể đổi đen thành trắng được luôn.]
[Nhưng mà học viện Kinh Tế cũng rất mạnh đó, bạn học Đông Lộ gì đó khiến tôi có ấn tượng rất sâu, xuất khẩu thành thơ được luôn, thoạt nhìn cũng không dễ chọc.]
[Tôi nghe nói hình như bọn họ là người yêu đấy...]
[Không phải chứ, thật hay giả vậy?]
[Thật đó, có người tận mắt thấy Đông Lộ tới học viện Y tìm Thẩm Thần mà, còn chọc cho Mang Tình tức giận bỏ đi cơ.]
[Uồi, vậy là có trò hay xem rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới tận hiện trường để xem trực tiếp.]
[Tôi cũng đi!]
[Tôi còn chưa nghĩ ra, sao đám người cổ hủ như hội học sinh có thể ra loại đề như thế này nhỉ, một chút cũng không giống phong cách của họ.]
...
Diễn đàn nhanh chóng có tới hàng trăm bình luận, Đông Lộ lướt xem từng cái một, hướng gió đột nhiên biến đổi, mọi người đang xoay xung quanh chủ đề [ Hội học sinh có phải phát bệnh thần kinh rồi không ].
Còn xuất hiện một chủ đề gây tranh cãi thứ hai...
Đó là [ Di chứng sau khi tranh luận ].
Đông Lộ không còn lời nào để nói.
Bất quá cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao hội học sinh sẽ duyệt qua cái đề bài này, lại trùng hợp để bọn họ đụng phải nhau như vậy.
"Khai thật đi, rốt cuộc anh đã làm gì rồi?
Đông Lộ tuyệt đối không tin, nhìn thiếu niên bên cạnh, tay phải hắn đang nắm lấy tay cô, tay trái tùy ý đút ở trong túi, sườn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, khóe môi khẽ câu, lộ ra chút lười biếng, một đường đi này tươi cười trên mặt hắn cũng không hề biến mất, thoạt nhìn thì tâm tình vô cùng tốt.
Thẩm Thần nói thẳng không cố kỵ gì: "Anh với Hồng Dương Phong quan hệ không tệ."
"Hồng Dương Phong là ai?"
"Hội trưởng club tranh biện."
Đông Lộ nháy mắt liền hiểu, tuy rằng trận thi đấu này là do hội học sinh khởi xướng, nhưng đề được thông qua và tất cả quá trình thi đấu đều do người của club tranh biện đảm nhiệm.
"Đúng là không biết xấu hổ." Đông Lộ nhỏ giọng nói thầm, nghĩ tới vụ cá cược ban nãy của bọn họ, gương mặt thanh tú lại đỏ lên, tên gia hỏa này vì chuyện riêng tư của bản thân mà lại dám đi cửa sau, hơn nữa ý tứ của đề tranh biện lại còn rõ ràng như thế, không tránh được bị người ta phê bình.
Thẩm Thần cho là cô sợ mất mặt trước mọi người, cười cười bóp lấy lòng bàn tay mềm mại của cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Đừng sợ, anh sẽ không để các em thua quá khó coi, cứ yên tâm."
Vốn là một câu cực kỳ tri kỷ, nhưng lại như mở ra chốt mở nào đó trên người Đông Lộ, cô dừng chân, nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chăm chú, "Anh nói cái gì?"
Thẩm Thần chớp chớp mắt, "Em cứ yên tâm."
"Câu trước đó."
"Anh sẽ không để các em thua quá khó coi."
Hắn nói vừa thông thuận lại rất tự nhiên.
Đông Lộ gằn từng chữ một: "Thẩm Thần, có phải anh cảm thấy mình khẳng định sẽ chiến thắng rồi có đúng không?"
Thẩm Thần trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Hắn chưa từng thua bao giờ.
Từ nhỏ tới lớn, bất luận là thi cái gì, hắn chưa từng bại trận.
Này cũng không phải là tự phụ, đó là chuyện đương nhiên.
Hắn sẽ không thua.
Trước kia không có, về sau lại càng không.
Đông Lộ bị tức đến bật cười: "Nói trước bước không qua, thi đấu còn chưa có bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, nói trước nhé, em sẽ không bởi vì anh là ai mà nhường đâu."
Cô vốn không quá coi trọng trận đấu này, cho dù Thẩm Thần là đối thủ cũng được, cho dù thua thì cũng chỉ là phát sinh quan hệ trước với hắn mà thôi, cô cũng không phải không muốn.
Nhưng hiện tại...
Đông Lộ mặt không biểu tình nhìn hắn, "Em tuyệt đối sẽ không thua, chuyện đó vẫn là để sau hôn nhân đi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
Thẩm Thần bị bộ dáng hung dữ của cô gái nhỏ chọc cười, nhịn cười gật đầu, "Được được, anh sai rồi, anh không nên khinh thường em, anh sẽ dùng toàn lực ứng phó trận đấu, tuy rằng nói như vậy có chút do dự, nhưng anh sẽ không để em thắng đâu."
Âm cuối của hắn hơi giương lên, mang theo vài phần hương vị nhàn nhã, vẫn là tư thái thành thạo như cũ, tựa như không để lời nói của cô ở trong lòng.
Đông Lộ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, không nói một lời hất tay hắn ra, nổi giận đùng đùng xoay người.
"Em đi đâu thế?" Thẩm Thần lập tức bắt lấy cánh tay cô, "Không đi ăn cơm sao?"
"Không có tâm trạng, không ăn." Đông Lộ không cao hứng tránh tay hắn ra, "Tự anh ăn một mình đi."
Thẩm Thần không rõ nguyên do, nắm lấy cô không buông, "Em đột nhiên làm sao vậy?"
"Em phải về chuẩn bị bản thảo tranh biện, đánh anh tới tâm phục khẩu phục." Đông Lộ lạnh lùng mở miệng, "Trước trận đấu đó thì chúng ta là kẻ địch, vẫn là đừng nên gặp mặt nữa."
Cô là thật sự tức giận.
Hồi học cấp ba, cô toàn bị ánh hào quang của hắn che lấp ở bên dưới, cỗ nghẹn khuất ấy lại một lần nữa bùng lên.
Từ trước tới nay cô chưa từng thắng hắn.
Lúc này đây, nhất định phải hạ gục được hắn mới được.
Thẩm Thần nghe vậy, chậm rãi buông cô ra.
Đông Lộ được tự do, lập tức nâng chân đi về ký túc xá, nhưng mà trên eo bỗng nhiên lại bị một cánh tay hữu lực vòng qua, gắt gao ôm lấy cô từ phía sau.
Đông Lộ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại thì cả người đã bị nâng lên không trung, Thẩm Thần thế mà lại ôm cô lên.
"Anh... anh làm gì đấy? Mau thả em xuống!"
Cô bị hắn ôm như em bé, Đông Lộ đỏ bừng mặt, xung quanh có không ít ánh mắt khác thường nhìn về phía này, cô buồn bực nắm tóc Thẩm Thần, thấp giọng trách mắng.
"Thi đấu còn lâu mới tới, bây giờ có cái gì mà phải chuẩn bị, không ăn cơm thì sao mà được?"
Tiếng cười của hắn thoải mái lại tùy ý, đôi tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của cô, ôm cô đi về phía nhà ăn, "Anh đây không quen biết trụ sở chính cho lắm, khó có được một lần tới đây, em không định đưa anh đi ăn ngon chút sao? Anh mời em nhé."
"Anh..." Đông Lộ cảm giác được càng ngày càng có nhiều người nhìn qua, cảm thấy thẹn tới bùng nổ, thật sự hết cách với hắn, "Em biết rồi, anh thả em xuống đi."
"Không cần." Da mặt Thẩm Thần rất dày, kiêu ngạo đắc ý, chỉ ước gì có thể ôm cô đi một vòng quanh sân trường để công khai chủ quyền.
Đông Lộ cảnh cáo: "Thẩm Thần!"
"Gọi lão công."
"... Không biết xấu hổ!"
Đông Lộ tức đến mức mặt đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy lỗ tai của hắn.
Khụ, mặc kệ quá trình như thế nào, Thẩm Thần cuối cùng vẫn là đem cô bạn gái đang tức giận của mình mang tới nhà ăn, mời cô hai đĩa tôm với một đĩa cá hấp, còn chịu thương chịu khó lột vỏ tôm cho cô, lúc này bạn gái hắn mới miễn cưỡng nguôi giận, vừa ăn vừa nói: "Anh đừng tưởng mời em ăn cơm thì em sẽ nương tay với anh."
Thẩm Thần buồn cười, cực kỳ tự nhiên nói: "Anh muốn thằng còn cần em nương tay sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền thầm kêu không ổn, lén nhìn sắc mặt của cô, quả nhiên lại trầm xuống.
"Em muốn xác nhận một chút." Đông Lộ liếm đầu ngón tay, thong thả ung dung nói, "Vụ cá cược kia, nếu anh thua, vậy trước khi kết hôn anh sẽ không được chạm vào em, bao gồm tất cả các loại hành vi giống như vậy, có đúng không?"
Đến lượt Thẩm Thần cứng mặt, cực kỳ gian nan đọc từng chữ: "Có... sao?"
Vụ cá cược có cái này sao?
Có sao??
Dưới ánh mắt uy hiếp của Đông Lộ.
Hắn không dám nói không có.
"Vậy được." Đông Lộ gật đầu, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào, lấy đũa từ mâm gắp một con tôm đã bóc vỏ, chấm nước tương, "Anh há miệng."
Thẩm Thần theo bản năng há miệng ra.
Đông Lộ nhét tôm vào miệng hắn, "Ngon không?"
Thẩm Thần nhai nhai rồi nuốt, ngoan ngoãn nói: "Ngon lắm."
"Vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ." Ngữ khí Đông Lộ lạnh căm căm, "Đây là miếng thịt cuối cùng anh ăn trước khi kết hôn rồi."
"...?"
Thẩm Thần phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được cô nói "thịt" là có ý tứ gì.
Đệt, đây là hạ chiến thư a.
Thẩm Thần chậm rãi thu lại nụ cười, "Anh sẽ không thua."
Đông Lộ ưu nhã lấy khăn giấy qua lau miệng, "Trùng hợp, em cũng thế."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn ra khắp nơi.
Thẩm Thần: "Em ăn no chưa?"
"Rồi."
"Cần anh đưa về không?"
"Không cần."
"Vậy chúng ta tách ra ở đây nhé."
"Được."
Hai người đồng thời đứng dậy, động tác đều nhịp, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái, từng người đi về phía trái ngược rời đi, một người đi cửa chính, một người đi cửa phụ, bóng dáng dứt khoát lưu loát.
***
Lúc Đông Lộ trở lại ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng đều ở đây, tụ ở bên nhau nghị luận về chuyện tranh biện.
Trần Ân Tâm thấy cô đã về, lập tức vây tay gọi cô, "Lộ Lộ, đối thủ của chúng ta là bọn Thẩm Thần, lại còn là loại đề kia, làm sao bây giờ, có muốn bỏ quyền hay không?"
Đông Lộ nhíu mày: "Sao phải bỏ quyền?"
Viên Tử Hàm đắp mặt nạ nói: "Nói thế nào nhỉ, chúng ta đều là con gái, tranh luận cái này cảm giác có chút không ổn lắm, hơn nữa đối thủ còn là Thẩm Thần, băn khoăn tới cảm thụ của cậu, cho nên bọn tớ..."
"Không cần quan tâm tới tớ, tớ không có cảm thụ gì." Đông Lộ trực tiếp đánh gãy cô nàng, "Ngược lại, tớ nhất định phải thắng trận đấu này, để hắn ở trên sàn đấu không nói được lời nào."
Những người khác đều sửng sốt, Trần Ân Tâm thật cẩn thận hỏi: "Các cậu cãi nhau?"
"Cũng không hẳn." Đông Lộ cầm cái cốc rót nước, "Chính là muốn hắn tâm phục khẩu phục thôi, các cậu có muốn cùng chiến đấu không?"
Nếu các cô ấy không muốn tham gia, cô cũng không bắt buộc, đi tìm chủ nhiệm lớp đổi người cũng được.
"Tớ đương nhiên là đi!" Trần Ân Tâm vỗ vỗ ngực nói, "Nếu chỗ cậu không thành vấn đề thì tớ chẳng sao cả, mặc kệ đối thủ là Thẩm Thần hay là yêu ma quỷ quái gì, tớ đều phải đánh đến hoa rơi máu chảy!"
"Còn tớ nữa!" Viên Tử Hàm giơ tay lên, "Đừng quên chúng ta là một đội, đúng không, Thiến Thiến?"
"Ừ." La Thiến ngẩng đầu khỏi sách, hỏi Đông Lộ: "Đối thủ là học viện Y, Lê Tinh Lãng cũng có mặt sao?"
Đông Lộ gật đầu: "Cả ký túc xá của họ đều tham gia."
Thanh âm La Thiến đột nhiên lạnh đi, "Để tớ đối phó với hắn."
***
Thẩm Thần ngồi tàu điện ngầm trở về trường học, đi đến thư viện trước, mượn một đống sách có liên quan tới tranh biện xong mới trở về ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng cơ hồ đều đang nằm trên giường, người thì ngủ, người thì chơi game.
Chỉ có Liêu Hiên là đang đọc sách.
Không ra thể thống gì.
Thẩm Thần vỗ vỗ cái bàn, "Đứng lên, tôi muốn nói chuyện."
Lê Tinh Lãng ngáp một cái, "Tôi biết cậu muốn nói gì, thi tranh luận đúng không, bọn tôi đã sớm biết rồi, nếu đã là người quen thì tùy tiện đánh thôi, bày ra phong độ thân sĩ của nam nhân chúng ta."
"Phong độ cái rắm." Thẩm Thần quăng quyển sách qua, "Tôi nói cho cậu biết, trận đấu này chỉ được thắng, không được phép thua!"
Lê Tinh Lãng không tình nguyện: "Đừng mà, phiền phức lắm, tôi chỉ muốn tới thư viện thôi."
"Chẳng lẽ cậu không biết La Thiến cũng tham gia?" Thẩm Thần lạnh lùng mở miệng.
"Cái gì?" Lê Tinh Lãng trừng lớn mắt.
Thẩm Thần: "Nếu cậu tham gia thi đấu, lần thi lại sắp tới tôi sẽ giúp cậu qua môn."
"Thật hay đùa thế?" Đôi mắt Lê Tinh Lãng trợn to hơn nữa.
Thẩm Thần lại nói với Liêu Hiên: "Liêu Hiên, nếu thắng, về sau tiết thực hành giải phẫu tôi cùng tổ với cậu."
Liêu Hiên nghe vậy, kích động nâng nâng mắt kính, "Cậu nói là phải giữ lời."
Từ trước tới nay anh đều rất nhát gan, sợ hãi thi thể, lúc giải phẫu tay cứ run lên, bị thầy giáo phê bình rất nhiều lần rồi.
Nếu cùng tổ với Thẩm Thần thì nhất định có thể làm ít mà công lại to.
"Tôi thì sao?" Tống Triết Khải nghe thấy Thẩm Thần đang phát phúc lợi, ngay cảm game cũng không chơi nữa, chờ mong nhìn hắn.
Thẩm Thần liếc cậu, chậm rãi nói: "Nếu thua, tôi đem chuyện lần trước cậu gian lận khi làm bài thi nói cho thầy Lý."
"Ơ đệt!" Tống Triết Khải chửi bậy, "Dựa vào cái gì mà tới lượt tôi là lại thành uy hiếp rồi?"
Thẩm Thần mắt điếc tai ngơ, hơi hơi mỉm cười, "Vậy nhờ các cậu."
"A không đúng..." Tống Triết Khải buồn bực nói, "Sao tự dưng cậu lại tích cực như vậy?"
Lần trước thi đấu cũng chẳng thấy hắn để bụng như vậy mà.
Thẩm Thần đem sách vừa mượn được chia cho bọn họ, nói một câu như thật như đùa: "Cái này liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của tôi."
Thắng là thiên đường.
Thua sẽ về địa ngục.
Cái gì cũng đều có thể thua.
Chỉ có cái này là tuyệt đối không thể!
Cái đề này vừa ra, toàn bộ diễn đàn liền lập tức bị oanh tạc.
Mới vừa rồi, trên diễn đàn công bố ra rất nhiều đề để tranh biện, cái gì mà [ Yêu và được yêu, cái nào hạnh phúc hơn ] , [ Giữa nam và nữ có tồn tại tình bạn trong sáng hay không ] , [ Nhân loại hẳn là không nên đi tìm kiếm sự sống ngoài không gian ] ,...
Đều là những cái đề rất có chừng mực.
Mà cái đề này trực tiếp đánh vỡ cái chừng mực đó, trở thành một cục đất đá giữa một dòng ngước chảy tinh khiết.
Học viện Y PK với học viện Kinh Tế.
Người trước là đồng tình, người sau là phản đối.
[Ôi mẹ ơi, cái đề gì thế này, hội học sinh đang muốn làm chuyện gì vậy!]
[Phụt ha ha, cái đề thi này bảo người ta phải tranh biện thế nào? Phổ cập tri thức khoa học mới sao?]
[Tôi có dự cảm đến lúc đó hội trường sẽ chật kín người.]
[Vì cái gì mà cái đề chơi tốt như vậy không tới phiên tôi chứ, cái khác tôi không dám nói, chứ cái đề này tôi không cần chuẩn bị cũng nói được nguyên hai tiếng đồng hồ.]
[Học viện Y đồng tình sao... nói cách khác là học viện Y bảo vệ luận điểm được phát sinh quan hệ tình dục trước hôn nhân, cảm giác có chút huyền nhuyễn, trường học không có khả năng sẽ để họ thắng, bởi vì ảnh hưởng không tốt lắm.]
[Cũng chưa chắc, bên học viện Y có Thẩm Thần tham gia thi đấu đó, cậu chưa thấy hắn thi đấu qua hả, quả thực rất tuyệt vời, có thể đổi đen thành trắng được luôn.]
[Nhưng mà học viện Kinh Tế cũng rất mạnh đó, bạn học Đông Lộ gì đó khiến tôi có ấn tượng rất sâu, xuất khẩu thành thơ được luôn, thoạt nhìn cũng không dễ chọc.]
[Tôi nghe nói hình như bọn họ là người yêu đấy...]
[Không phải chứ, thật hay giả vậy?]
[Thật đó, có người tận mắt thấy Đông Lộ tới học viện Y tìm Thẩm Thần mà, còn chọc cho Mang Tình tức giận bỏ đi cơ.]
[Uồi, vậy là có trò hay xem rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới tận hiện trường để xem trực tiếp.]
[Tôi cũng đi!]
[Tôi còn chưa nghĩ ra, sao đám người cổ hủ như hội học sinh có thể ra loại đề như thế này nhỉ, một chút cũng không giống phong cách của họ.]
...
Diễn đàn nhanh chóng có tới hàng trăm bình luận, Đông Lộ lướt xem từng cái một, hướng gió đột nhiên biến đổi, mọi người đang xoay xung quanh chủ đề [ Hội học sinh có phải phát bệnh thần kinh rồi không ].
Còn xuất hiện một chủ đề gây tranh cãi thứ hai...
Đó là [ Di chứng sau khi tranh luận ].
Đông Lộ không còn lời nào để nói.
Bất quá cô cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao hội học sinh sẽ duyệt qua cái đề bài này, lại trùng hợp để bọn họ đụng phải nhau như vậy.
"Khai thật đi, rốt cuộc anh đã làm gì rồi?
Đông Lộ tuyệt đối không tin, nhìn thiếu niên bên cạnh, tay phải hắn đang nắm lấy tay cô, tay trái tùy ý đút ở trong túi, sườn mặt trắng nõn, mũi cao thẳng, khóe môi khẽ câu, lộ ra chút lười biếng, một đường đi này tươi cười trên mặt hắn cũng không hề biến mất, thoạt nhìn thì tâm tình vô cùng tốt.
Thẩm Thần nói thẳng không cố kỵ gì: "Anh với Hồng Dương Phong quan hệ không tệ."
"Hồng Dương Phong là ai?"
"Hội trưởng club tranh biện."
Đông Lộ nháy mắt liền hiểu, tuy rằng trận thi đấu này là do hội học sinh khởi xướng, nhưng đề được thông qua và tất cả quá trình thi đấu đều do người của club tranh biện đảm nhiệm.
"Đúng là không biết xấu hổ." Đông Lộ nhỏ giọng nói thầm, nghĩ tới vụ cá cược ban nãy của bọn họ, gương mặt thanh tú lại đỏ lên, tên gia hỏa này vì chuyện riêng tư của bản thân mà lại dám đi cửa sau, hơn nữa ý tứ của đề tranh biện lại còn rõ ràng như thế, không tránh được bị người ta phê bình.
Thẩm Thần cho là cô sợ mất mặt trước mọi người, cười cười bóp lấy lòng bàn tay mềm mại của cô, cúi đầu hôn cô một cái, "Đừng sợ, anh sẽ không để các em thua quá khó coi, cứ yên tâm."
Vốn là một câu cực kỳ tri kỷ, nhưng lại như mở ra chốt mở nào đó trên người Đông Lộ, cô dừng chân, nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn chăm chú, "Anh nói cái gì?"
Thẩm Thần chớp chớp mắt, "Em cứ yên tâm."
"Câu trước đó."
"Anh sẽ không để các em thua quá khó coi."
Hắn nói vừa thông thuận lại rất tự nhiên.
Đông Lộ gằn từng chữ một: "Thẩm Thần, có phải anh cảm thấy mình khẳng định sẽ chiến thắng rồi có đúng không?"
Thẩm Thần trầm mặc hai giây, sau đó nghiêm túc hỏi lại: "Chẳng lẽ không phải?"
Hắn chưa từng thua bao giờ.
Từ nhỏ tới lớn, bất luận là thi cái gì, hắn chưa từng bại trận.
Này cũng không phải là tự phụ, đó là chuyện đương nhiên.
Hắn sẽ không thua.
Trước kia không có, về sau lại càng không.
Đông Lộ bị tức đến bật cười: "Nói trước bước không qua, thi đấu còn chưa có bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu, nói trước nhé, em sẽ không bởi vì anh là ai mà nhường đâu."
Cô vốn không quá coi trọng trận đấu này, cho dù Thẩm Thần là đối thủ cũng được, cho dù thua thì cũng chỉ là phát sinh quan hệ trước với hắn mà thôi, cô cũng không phải không muốn.
Nhưng hiện tại...
Đông Lộ mặt không biểu tình nhìn hắn, "Em tuyệt đối sẽ không thua, chuyện đó vẫn là để sau hôn nhân đi, anh nghĩ cũng đừng nghĩ nữa."
Thẩm Thần bị bộ dáng hung dữ của cô gái nhỏ chọc cười, nhịn cười gật đầu, "Được được, anh sai rồi, anh không nên khinh thường em, anh sẽ dùng toàn lực ứng phó trận đấu, tuy rằng nói như vậy có chút do dự, nhưng anh sẽ không để em thắng đâu."
Âm cuối của hắn hơi giương lên, mang theo vài phần hương vị nhàn nhã, vẫn là tư thái thành thạo như cũ, tựa như không để lời nói của cô ở trong lòng.
Đông Lộ nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, không nói một lời hất tay hắn ra, nổi giận đùng đùng xoay người.
"Em đi đâu thế?" Thẩm Thần lập tức bắt lấy cánh tay cô, "Không đi ăn cơm sao?"
"Không có tâm trạng, không ăn." Đông Lộ không cao hứng tránh tay hắn ra, "Tự anh ăn một mình đi."
Thẩm Thần không rõ nguyên do, nắm lấy cô không buông, "Em đột nhiên làm sao vậy?"
"Em phải về chuẩn bị bản thảo tranh biện, đánh anh tới tâm phục khẩu phục." Đông Lộ lạnh lùng mở miệng, "Trước trận đấu đó thì chúng ta là kẻ địch, vẫn là đừng nên gặp mặt nữa."
Cô là thật sự tức giận.
Hồi học cấp ba, cô toàn bị ánh hào quang của hắn che lấp ở bên dưới, cỗ nghẹn khuất ấy lại một lần nữa bùng lên.
Từ trước tới nay cô chưa từng thắng hắn.
Lúc này đây, nhất định phải hạ gục được hắn mới được.
Thẩm Thần nghe vậy, chậm rãi buông cô ra.
Đông Lộ được tự do, lập tức nâng chân đi về ký túc xá, nhưng mà trên eo bỗng nhiên lại bị một cánh tay hữu lực vòng qua, gắt gao ôm lấy cô từ phía sau.
Đông Lộ sửng sốt, còn chưa có phản ứng lại thì cả người đã bị nâng lên không trung, Thẩm Thần thế mà lại ôm cô lên.
"Anh... anh làm gì đấy? Mau thả em xuống!"
Cô bị hắn ôm như em bé, Đông Lộ đỏ bừng mặt, xung quanh có không ít ánh mắt khác thường nhìn về phía này, cô buồn bực nắm tóc Thẩm Thần, thấp giọng trách mắng.
"Thi đấu còn lâu mới tới, bây giờ có cái gì mà phải chuẩn bị, không ăn cơm thì sao mà được?"
Tiếng cười của hắn thoải mái lại tùy ý, đôi tay gắt gao ôm lấy eo nhỏ của cô, ôm cô đi về phía nhà ăn, "Anh đây không quen biết trụ sở chính cho lắm, khó có được một lần tới đây, em không định đưa anh đi ăn ngon chút sao? Anh mời em nhé."
"Anh..." Đông Lộ cảm giác được càng ngày càng có nhiều người nhìn qua, cảm thấy thẹn tới bùng nổ, thật sự hết cách với hắn, "Em biết rồi, anh thả em xuống đi."
"Không cần." Da mặt Thẩm Thần rất dày, kiêu ngạo đắc ý, chỉ ước gì có thể ôm cô đi một vòng quanh sân trường để công khai chủ quyền.
Đông Lộ cảnh cáo: "Thẩm Thần!"
"Gọi lão công."
"... Không biết xấu hổ!"
Đông Lộ tức đến mức mặt đỏ bừng, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy lỗ tai của hắn.
Khụ, mặc kệ quá trình như thế nào, Thẩm Thần cuối cùng vẫn là đem cô bạn gái đang tức giận của mình mang tới nhà ăn, mời cô hai đĩa tôm với một đĩa cá hấp, còn chịu thương chịu khó lột vỏ tôm cho cô, lúc này bạn gái hắn mới miễn cưỡng nguôi giận, vừa ăn vừa nói: "Anh đừng tưởng mời em ăn cơm thì em sẽ nương tay với anh."
Thẩm Thần buồn cười, cực kỳ tự nhiên nói: "Anh muốn thằng còn cần em nương tay sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền thầm kêu không ổn, lén nhìn sắc mặt của cô, quả nhiên lại trầm xuống.
"Em muốn xác nhận một chút." Đông Lộ liếm đầu ngón tay, thong thả ung dung nói, "Vụ cá cược kia, nếu anh thua, vậy trước khi kết hôn anh sẽ không được chạm vào em, bao gồm tất cả các loại hành vi giống như vậy, có đúng không?"
Đến lượt Thẩm Thần cứng mặt, cực kỳ gian nan đọc từng chữ: "Có... sao?"
Vụ cá cược có cái này sao?
Có sao??
Dưới ánh mắt uy hiếp của Đông Lộ.
Hắn không dám nói không có.
"Vậy được." Đông Lộ gật đầu, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào, lấy đũa từ mâm gắp một con tôm đã bóc vỏ, chấm nước tương, "Anh há miệng."
Thẩm Thần theo bản năng há miệng ra.
Đông Lộ nhét tôm vào miệng hắn, "Ngon không?"
Thẩm Thần nhai nhai rồi nuốt, ngoan ngoãn nói: "Ngon lắm."
"Vậy thì cứ từ từ mà hưởng thụ." Ngữ khí Đông Lộ lạnh căm căm, "Đây là miếng thịt cuối cùng anh ăn trước khi kết hôn rồi."
"...?"
Thẩm Thần phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được cô nói "thịt" là có ý tứ gì.
Đệt, đây là hạ chiến thư a.
Thẩm Thần chậm rãi thu lại nụ cười, "Anh sẽ không thua."
Đông Lộ ưu nhã lấy khăn giấy qua lau miệng, "Trùng hợp, em cũng thế."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lửa bắn ra khắp nơi.
Thẩm Thần: "Em ăn no chưa?"
"Rồi."
"Cần anh đưa về không?"
"Không cần."
"Vậy chúng ta tách ra ở đây nhé."
"Được."
Hai người đồng thời đứng dậy, động tác đều nhịp, nhìn cũng không thèm nhìn đối phương một cái, từng người đi về phía trái ngược rời đi, một người đi cửa chính, một người đi cửa phụ, bóng dáng dứt khoát lưu loát.
***
Lúc Đông Lộ trở lại ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng đều ở đây, tụ ở bên nhau nghị luận về chuyện tranh biện.
Trần Ân Tâm thấy cô đã về, lập tức vây tay gọi cô, "Lộ Lộ, đối thủ của chúng ta là bọn Thẩm Thần, lại còn là loại đề kia, làm sao bây giờ, có muốn bỏ quyền hay không?"
Đông Lộ nhíu mày: "Sao phải bỏ quyền?"
Viên Tử Hàm đắp mặt nạ nói: "Nói thế nào nhỉ, chúng ta đều là con gái, tranh luận cái này cảm giác có chút không ổn lắm, hơn nữa đối thủ còn là Thẩm Thần, băn khoăn tới cảm thụ của cậu, cho nên bọn tớ..."
"Không cần quan tâm tới tớ, tớ không có cảm thụ gì." Đông Lộ trực tiếp đánh gãy cô nàng, "Ngược lại, tớ nhất định phải thắng trận đấu này, để hắn ở trên sàn đấu không nói được lời nào."
Những người khác đều sửng sốt, Trần Ân Tâm thật cẩn thận hỏi: "Các cậu cãi nhau?"
"Cũng không hẳn." Đông Lộ cầm cái cốc rót nước, "Chính là muốn hắn tâm phục khẩu phục thôi, các cậu có muốn cùng chiến đấu không?"
Nếu các cô ấy không muốn tham gia, cô cũng không bắt buộc, đi tìm chủ nhiệm lớp đổi người cũng được.
"Tớ đương nhiên là đi!" Trần Ân Tâm vỗ vỗ ngực nói, "Nếu chỗ cậu không thành vấn đề thì tớ chẳng sao cả, mặc kệ đối thủ là Thẩm Thần hay là yêu ma quỷ quái gì, tớ đều phải đánh đến hoa rơi máu chảy!"
"Còn tớ nữa!" Viên Tử Hàm giơ tay lên, "Đừng quên chúng ta là một đội, đúng không, Thiến Thiến?"
"Ừ." La Thiến ngẩng đầu khỏi sách, hỏi Đông Lộ: "Đối thủ là học viện Y, Lê Tinh Lãng cũng có mặt sao?"
Đông Lộ gật đầu: "Cả ký túc xá của họ đều tham gia."
Thanh âm La Thiến đột nhiên lạnh đi, "Để tớ đối phó với hắn."
***
Thẩm Thần ngồi tàu điện ngầm trở về trường học, đi đến thư viện trước, mượn một đống sách có liên quan tới tranh biện xong mới trở về ký túc xá, nhóm bạn cùng phòng cơ hồ đều đang nằm trên giường, người thì ngủ, người thì chơi game.
Chỉ có Liêu Hiên là đang đọc sách.
Không ra thể thống gì.
Thẩm Thần vỗ vỗ cái bàn, "Đứng lên, tôi muốn nói chuyện."
Lê Tinh Lãng ngáp một cái, "Tôi biết cậu muốn nói gì, thi tranh luận đúng không, bọn tôi đã sớm biết rồi, nếu đã là người quen thì tùy tiện đánh thôi, bày ra phong độ thân sĩ của nam nhân chúng ta."
"Phong độ cái rắm." Thẩm Thần quăng quyển sách qua, "Tôi nói cho cậu biết, trận đấu này chỉ được thắng, không được phép thua!"
Lê Tinh Lãng không tình nguyện: "Đừng mà, phiền phức lắm, tôi chỉ muốn tới thư viện thôi."
"Chẳng lẽ cậu không biết La Thiến cũng tham gia?" Thẩm Thần lạnh lùng mở miệng.
"Cái gì?" Lê Tinh Lãng trừng lớn mắt.
Thẩm Thần: "Nếu cậu tham gia thi đấu, lần thi lại sắp tới tôi sẽ giúp cậu qua môn."
"Thật hay đùa thế?" Đôi mắt Lê Tinh Lãng trợn to hơn nữa.
Thẩm Thần lại nói với Liêu Hiên: "Liêu Hiên, nếu thắng, về sau tiết thực hành giải phẫu tôi cùng tổ với cậu."
Liêu Hiên nghe vậy, kích động nâng nâng mắt kính, "Cậu nói là phải giữ lời."
Từ trước tới nay anh đều rất nhát gan, sợ hãi thi thể, lúc giải phẫu tay cứ run lên, bị thầy giáo phê bình rất nhiều lần rồi.
Nếu cùng tổ với Thẩm Thần thì nhất định có thể làm ít mà công lại to.
"Tôi thì sao?" Tống Triết Khải nghe thấy Thẩm Thần đang phát phúc lợi, ngay cảm game cũng không chơi nữa, chờ mong nhìn hắn.
Thẩm Thần liếc cậu, chậm rãi nói: "Nếu thua, tôi đem chuyện lần trước cậu gian lận khi làm bài thi nói cho thầy Lý."
"Ơ đệt!" Tống Triết Khải chửi bậy, "Dựa vào cái gì mà tới lượt tôi là lại thành uy hiếp rồi?"
Thẩm Thần mắt điếc tai ngơ, hơi hơi mỉm cười, "Vậy nhờ các cậu."
"A không đúng..." Tống Triết Khải buồn bực nói, "Sao tự dưng cậu lại tích cực như vậy?"
Lần trước thi đấu cũng chẳng thấy hắn để bụng như vậy mà.
Thẩm Thần đem sách vừa mượn được chia cho bọn họ, nói một câu như thật như đùa: "Cái này liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của tôi."
Thắng là thiên đường.
Thua sẽ về địa ngục.
Cái gì cũng đều có thể thua.
Chỉ có cái này là tuyệt đối không thể!
/99
|