"... Em nhớ là đã đưa anh tới dưới tiểu khu chứ không phải là ở giữa đường lớn đâu."
Đông Lộ mất vài giây mới phản ứng lại được, chậm rãi mở miệng.
Đến lượt Thẩm Thần không rõ nguyên di: "Cái này liên quan gì tới ở chung?"
"Đương nhiên là có." Đông Lộ binh tĩnh nói, "Em nghiêm túc hoài nghi đầu của anh bị xe đụng trúng nên mới nói ra loại lời nói như thế này."
Thẩm Thần hiểu được, hóa ra cô gái nhỏ đang mắng anh mất não.
Anh cười nhẹ một tiếng: "Anh nghiêm túc đấy, anh muốn ở chung với em thật lâu, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy em thì anh nhất định sẽ càng có động lực hơn."
"Không có khả năng." Đông Lộ không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của anh, "Chúng ta mới có năm nhất, phải học ba năm nữa mới ra trường, hơn nữa hai chúng ta không học cùng một nơi, cách nhau xa như vậy, anh cảm thấy chúng ta ở chỗ nào mới có thể cùng thuận tiện cho việc học của nhau được?"
Hiện thực đều là thứ khó có thể tưởng tượng, Đông Lộ lần đầu tiên có hoài nghi với chỉ số thông minh của anh.
Thẩm Thần cười khẽ hỏi lại: "Cho nên em đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ sống chung với anh?"
"Em không có nói như vậy." Đông Lộ lập tức phủ nhận, ý thức được mục đích của anh ngay từ đầu chính là sau tốt nghiệp, tức giận, "Còn sớm lắm, tới lúc đó tính sau."
"Anh mặc kệ, bây giờ em phải đáp ứng anh." Thẩm Thần chơi xấu, "Sau khi chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn, nếu em không muốn kết hôn sớm thì chúng ta cứ ở chung trước, dù sao nhất định cũng phải ở bên nhau, em đừng hòng chạy đi đâu."
Đông Lộ nghe thanh âm anh vừa trầm vừa khàn, trong mông lung tựa như có hỗn hợp thêm chút men say, nhíu nhíu mày: "Anh uống rượu?"
Thẩm Thần có chút ậm ừ: "Không... Không có."
Đông Lộ vừa nghe liền biết anh đang nói dối, mày nhíu lại càng sâu, đè nén sự tức giận hỏi: "Anh thành thật nói cho em biết, anh rốt cuộc có uống hay không, uống bao nhiêu rồi?"
Tửu lượng của anh vẫn luôn rất tốt, bình thường uống một chút tất nhiên sẽ không say, trừ phi anh uống rất nhiều rất nhiều.
Thẩm Thần có chết cũng không thừa nhận: "Anh thật sự không uống, nhà anh cũng không có rượu."
Đông Lộ: "Lừa ai thế?"
"Hừ, dù sao chính là không có uống!"
Anh càng nói như vậy, từng câu từng chữ càng ngày càng mơ hồ không rõ, logic cũng trở nên lộn xộn, hình như còn say tới không nhẹ.
"Anh có tật xấu có phải không?"
Đông Lộ rốt cuộc cũng không ngăn được cơn tức giận, hạ giọng mắng, "Không có việc gì thì uống nhiều như vậy làm gì, không sợ ngộ độc rượu à?"
"... Anh sợ."
Thanh âm nặng nề của Thẩm Thần truyền tới, phảng phất như chịu phải ủy khuất rất lớn, "Sợ em nghe theo mẹ em, rời khỏi anh."
Đông Lộ ngẩm người, cơn giận dần tiêu tán đi.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói sợ.
Làm cái gì cũng rất bình tĩnh, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều lộ ra tự tin cuồng vọng, phảng phất như chuyện gì cũng không thể làm khó được anh, thế nhưng hiện tại anh lại nói sợ, sợ cô rời đi...
Đông Lộ nghe được tiếng anh bên kia: "Em cho anh chút thời gian, anh đảm bảo có thể lợi hại hơn Thẩm Tân, trước đó, em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu hết có được không? Nếu em không đồng ý, anh liền..."
Anh dừng một lúc thật lâu: "... Chết cho em xem."
Đông lộ: "..."
Xin hỏi anh là nữ chính phim cẩu huyết sao?1
Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Hoặc là anh đem em bắt trở về, sau đó nhốt lại."
"..."
Đông Lộ nghe anh càng nói càng thái quá, vừa tức vừa buồn cười, nói: "Em không đi, anh yên tâm, đừng có nghĩ nhiều như vậy."
Suy xét tới việc anh đang ở nhà một mình, sợ uống say sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cô lại nói: "Bây giờ em tới tìm anh, không cho uống rượu nữa, ngoan ngoãn ở nhà đợi em."
"Em muốn tới đây?" Thanh âm Thẩm Thần nháy mắt liền bừng lên tinh thần.
Đông Lộ: "Ừ, chỉ cần anh không uống rượu."
"Ừm ừm, tuyệt đối không uống."
Cô thấy anh đột nhiên trở nên hồn nhiên đáng yêu giống tiểu hài tử, khóe môi nhịn không được nhiễm một chút ý cười, lại dặn dò anh vài câu sau đó cúp điện thoại.
"Con phải đi?"
Phía sau thình lình truyền tới một giọng nói.
Đông Lộ quay đầu, Đông vân dựa vào ván cửa, khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích nhìn cô.
"Dạ." Đông Lộ không bị dọa, thu điện thoại vào túi, "Lúc nãy ở nhà hàng ăn no rồi, bây giờ con ăn không vào nữa, con về trước đây."
"Trở về?" Đông Vân nhướng mày: "Ban nãy là Thẩm Thần gọi điện cho con đi, nếu mẹ nghe không nhầm thì con nói muốn tới tìm nó, con còn nói đi về?"
Đông Lộ nói thẳng không cố kỵ: "Nhà anh ấy là nhà của con."
Đông Vân nhíu mày, "Con còn chưa có gả qua đâu, con gái phải rụt rè một chút."
Bà lấy ngữ khí của người từng trải, nói: "Mẹ biết ở cái tuổi này của con, tình yêu là lớn nhất, cái gì cũng đều nghe không vào, mẹ cũng trải qua khoảng thời gian như con rồi, khi đó con với mẹ giống nhau, cũng không biết bị ma nào ám, quyết tâm muốn ở bên cạnh cha con, bởi thế còn cãi lại cả cha mẹ của mẹ... Nhưng kết cục thì con thấy rồi đó, thảm đạm tiêu tàn, mẹ có thể nói cho con biết một chuyện, mẹ hối hận, lúc đó nếu không phải mẹ đã mang thai con thì mẹ nhất định sẽ không kết hôn với ông ta."
Đông Lộ chưa nghe qua chuyện này, ngẩn ra.
"Cha con quá mềm yếu, không có chí hướng cũng không có tâm tiến lên." Đông Vân nhớ về quá khứ, thở dài, "Số tiền lương ít ỏi của ông ta làm sao có thể gánh vác nổi một nhà chúng ta, con cho rằng mẹ thích ngày nào cũng tăng ca mệt tới chết? Nhưng nếu không làm như vậy, con phỏng chừng cũng chẳng học được lên tới cấp ba đâu."
Đông Vân tự giễu cười một tiếng, "Mà cha con nhìn thấy mẹ vất vả như vậy, trước nay cũng không nghĩ muốn chia sẻ với mẹ chút nào, còn nói yêu mẹ, cũng chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi."
Đông Lộ cắn cắn môi, "Đây không phải lý do mẹ ngoại tình."
"Mẹ đã đề cập tới việc ly hôn rất nhiều lần." Đông Vân nhàn nhạt nói, "Ông ta sống chết cũng không đồng ý, đến nỗi cái con gọi là ngoại tình, ông ta cũng đã sớm biết, bất quá chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua mà thôi."
Bà thấy Đông Lộ trầm mặc, ngữ khí hòa hoãn nói: "Mẹ nói nhiều như vậy, cũng không phải là phản đối con với Thẩm Thần ở bên nhau, chỉ là muốn nói cho con biết, dù tình cảm có sâu đậm tới đâu, nếu không có cơ sở vật chất chống đỡ thì sẽ sớm lụi tàn thôi, con tốt nhất vẫn nên khuyên hắn nghe theo cha hắn sắp xếp..."
"Con sẽ không làm như vậy..." Đông Lộ đánh gãy bà, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lóe lên tia kiên định: "Đó là chuyện nhà anh ấy, con tin anh ấy có thể tự mình xử lý tốt, con thích anh ấy, nguyện ý tin tưởng anh ấy. Thẩm Thần không phải cha, con cũng không phải là mẹ, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào chính mình đạt được hạnh phúc."
"Cho dù kết cục cuối cùng không tốt đẹp." Cô gằn từng chữ một, "Con cũng sẽ không hối hận."
***
Đông Lộ nhất quyết muốn đi, người đàn ông kia tỏ vẻ thật đáng tiếc, nhưng cũng không ép cô ở lại, chỉ nói lúc nào cũng hoan nghênh cô tới chơi.
Đông Kỳ có chút không nỡ, bĩu môi oán giận: "Chị mới tới bao lâu chứ, sao lại về nhanh như vậy, ở lại đây một đêm không được sao?"
Đông Lộ xoa xoa đầu hắn, "Lần sau có cơ hội thì nói sau, cha rất nhớ em, có thời gian thì về gặp ông một chút."
"Ông ta nhớ em?" Đông Kỳ không tin: "Ông ta muốn đánh mông em thì có?"
"Ông ấy không nhàm chán tới vậy." Đông Lộ buồn cười lắc đầu, "Chị đi đây."
Rời khỏi biệt thự, cô bắt xe tới nhà của Thẩm Thần, trong lúc đó, Hoàng Kiến Hoa có gọi điện tới đây.
"Lộ Lộ, đã trễ vậy rồi, con ở đâu vậy, bao giờ mới về?"
Đông Lộ thuận miệng nói: "Con ở nhà bạn, đêm nay không nhất định sẽ về, cha ngủ trước đi."
Hoàng Kiến Hoa hoài nghi: "Thật không, không phải ở cùng Thẩm Thần đấy chứ?"
Đông Lộ: "... Cha đừng có mẫn cảm như vậy có được không?"
Hoàng Kiến Hoa lại cẩn thận hỏi cô rất nhiều vấn đề, đều bị Đông Lộ chọc cười lừa gạt qua, lúc này ông mới bán tín bán nghi buông tha cho cô, dặn cô ngày mai nhất định phải trở về.
Xe taxi chạy tới dưới tiểu khu nhà Thẩm Thần, Đông Lộ trả tiền rồi lên lầu, đi vào cửa nhà anh.
Thẩm Thần đã sớm đưa chìa khóa nhà mình cho cô, Đông Lộ mở cửa đi vào, theo bản năng ngửi ngửi bên trong, vốn tưởng là nhất định sẽ có mùi rượu lượn lờ, nhưng hiện tại lại không có mùi gì.
Trong nhà đen nhánh một mảnh.
Sao không bật đèn lên?
Đông Lộ duỗi tay sờ soạng công tác bật đèn trên tường, còn chưa có sờ tới thì trong bóng tối đã có một bóng người cao lớn tới gần cô, Đông Lộ còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng đã đau xót, cả người bị ấn thật mạnh lên ván cửa.
Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào trước mặt cô.
Cằm cô bị một bàn tay nắm lấy, nâng lên, môi cực nóng dán lại đây.
"Ô... Thẩm Thần, anh lại phát điên cái gì đấy?" Đông Lộ vừa thẹn vừa bực, liều mạng đẩy anh ra, bây giờ là lúc nào rồi mà còn làm loại chuyện này?
Nam nhân cười khẽ hai tiếng, thở ra hơi thở cực nóng, làm cho tai cô đều run rẩy, "Em rốt cuộc cũng tới, anh đợi em đã lâu."
Tiếng nói rõ ràng, cực kỳ có từ tính, nào có chút bộ dáng của một người say?
Đông Lộ không thể tưởng tượng trợn to mắt, "Anh không say?"
Thẩm Thần cười khẽ, "Anh đã nói là anh không say, là do em không tin."
"Anh giả vờ?" Đông Lộ biết mình bị lừa, cô sống với con ma men Hoàng Kiến Hoa nhiều năm như vậy, đàn ông có say hay không cô liếc mắt một cái là có thể nhận biết.
Trên người Thẩm Thần không chỉ không có mùi rượu mà còn có hương bạc hà của sữa tắm, sạch sẽ thoải mái, nói cách khác, anh không những không say mà còn đi tắm một cái.
"Anh cố ý lừa em tới?"
"Này sao gọi là lừa được." Trong mắt Thẩm Thần không giấu được ý cười, thân mật hôn hôn cái trán của cô, " Anh cũng không gọi em tới đây."
Phải, là cô ngu ngốc chủ động muốn tới.
Cô còn vừa mới nói với Đông Vân là tin tưởng anh tuyệt đối xong, trong nháy mắt liền bị vả mặt.
Đông Lộ tức giận, đẩy anh ra, xoay người, "Em về đây."
Thẩm Thần ôm lấy cô, nụ hôn lại rơi xuống, "Nhưng anh thật sự sợ hãi, đêm nay đừng đi có được không?"
Nghe ra tia yếu ớt khó có được trong lời nói của anh, động tác Đông Lộ dừng lại, bị Thẩm Thần bắt lấy cơ hội, cúi người, cánh tay ôm lấy hông cô, nhấc cô đi về phía giường.
***
Tối ngày hôm đó, Đông Lộ bị lăn lộn tới tận khuya, bị Thẩm Thần buộc hứa hẹn vài điều.
"Ngoan, nói em sẽ không rời khỏi anh." Thiếu niên vừa dỗ dành vừa dụ cô.
"Em mới không... a!"
"Lặp lại lần nữa."
"Không rời đi không rời đi." Đông Lộ bị bắt nạt tới chảy cả nước mắt, bất đắc dĩ xin tha, "Anh mau đi ra, em từ bỏ."
Thẩm Thần hôn môi cô, ý cười trong mắt tràn ra, "Sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ ở chung."
"Ừm..."
"Em đồng ý rồi, không thể đổi ý."
"Cút, cút đi... ưm..."
Một mảnh xuân tình.
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là cuộc sống đô thị của hai người, câu chuyện tuổi thanh xuân của bọn họ sẽ chân chính dừng ở đây.
Đông Lộ mất vài giây mới phản ứng lại được, chậm rãi mở miệng.
Đến lượt Thẩm Thần không rõ nguyên di: "Cái này liên quan gì tới ở chung?"
"Đương nhiên là có." Đông Lộ binh tĩnh nói, "Em nghiêm túc hoài nghi đầu của anh bị xe đụng trúng nên mới nói ra loại lời nói như thế này."
Thẩm Thần hiểu được, hóa ra cô gái nhỏ đang mắng anh mất não.
Anh cười nhẹ một tiếng: "Anh nghiêm túc đấy, anh muốn ở chung với em thật lâu, nếu mỗi ngày có thể nhìn thấy em thì anh nhất định sẽ càng có động lực hơn."
"Không có khả năng." Đông Lộ không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của anh, "Chúng ta mới có năm nhất, phải học ba năm nữa mới ra trường, hơn nữa hai chúng ta không học cùng một nơi, cách nhau xa như vậy, anh cảm thấy chúng ta ở chỗ nào mới có thể cùng thuận tiện cho việc học của nhau được?"
Hiện thực đều là thứ khó có thể tưởng tượng, Đông Lộ lần đầu tiên có hoài nghi với chỉ số thông minh của anh.
Thẩm Thần cười khẽ hỏi lại: "Cho nên em đồng ý sau khi tốt nghiệp sẽ sống chung với anh?"
"Em không có nói như vậy." Đông Lộ lập tức phủ nhận, ý thức được mục đích của anh ngay từ đầu chính là sau tốt nghiệp, tức giận, "Còn sớm lắm, tới lúc đó tính sau."
"Anh mặc kệ, bây giờ em phải đáp ứng anh." Thẩm Thần chơi xấu, "Sau khi chúng ta tốt nghiệp liền kết hôn, nếu em không muốn kết hôn sớm thì chúng ta cứ ở chung trước, dù sao nhất định cũng phải ở bên nhau, em đừng hòng chạy đi đâu."
Đông Lộ nghe thanh âm anh vừa trầm vừa khàn, trong mông lung tựa như có hỗn hợp thêm chút men say, nhíu nhíu mày: "Anh uống rượu?"
Thẩm Thần có chút ậm ừ: "Không... Không có."
Đông Lộ vừa nghe liền biết anh đang nói dối, mày nhíu lại càng sâu, đè nén sự tức giận hỏi: "Anh thành thật nói cho em biết, anh rốt cuộc có uống hay không, uống bao nhiêu rồi?"
Tửu lượng của anh vẫn luôn rất tốt, bình thường uống một chút tất nhiên sẽ không say, trừ phi anh uống rất nhiều rất nhiều.
Thẩm Thần có chết cũng không thừa nhận: "Anh thật sự không uống, nhà anh cũng không có rượu."
Đông Lộ: "Lừa ai thế?"
"Hừ, dù sao chính là không có uống!"
Anh càng nói như vậy, từng câu từng chữ càng ngày càng mơ hồ không rõ, logic cũng trở nên lộn xộn, hình như còn say tới không nhẹ.
"Anh có tật xấu có phải không?"
Đông Lộ rốt cuộc cũng không ngăn được cơn tức giận, hạ giọng mắng, "Không có việc gì thì uống nhiều như vậy làm gì, không sợ ngộ độc rượu à?"
"... Anh sợ."
Thanh âm nặng nề của Thẩm Thần truyền tới, phảng phất như chịu phải ủy khuất rất lớn, "Sợ em nghe theo mẹ em, rời khỏi anh."
Đông Lộ ngẩm người, cơn giận dần tiêu tán đi.
Đây là lần đầu tiên cô nghe anh nói sợ.
Làm cái gì cũng rất bình tĩnh, mỗi tiếng nói mỗi hành động đều lộ ra tự tin cuồng vọng, phảng phất như chuyện gì cũng không thể làm khó được anh, thế nhưng hiện tại anh lại nói sợ, sợ cô rời đi...
Đông Lộ nghe được tiếng anh bên kia: "Em cho anh chút thời gian, anh đảm bảo có thể lợi hại hơn Thẩm Tân, trước đó, em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu hết có được không? Nếu em không đồng ý, anh liền..."
Anh dừng một lúc thật lâu: "... Chết cho em xem."
Đông lộ: "..."
Xin hỏi anh là nữ chính phim cẩu huyết sao?1
Thẩm Thần nghiêm túc nói: "Hoặc là anh đem em bắt trở về, sau đó nhốt lại."
"..."
Đông Lộ nghe anh càng nói càng thái quá, vừa tức vừa buồn cười, nói: "Em không đi, anh yên tâm, đừng có nghĩ nhiều như vậy."
Suy xét tới việc anh đang ở nhà một mình, sợ uống say sẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, cô lại nói: "Bây giờ em tới tìm anh, không cho uống rượu nữa, ngoan ngoãn ở nhà đợi em."
"Em muốn tới đây?" Thanh âm Thẩm Thần nháy mắt liền bừng lên tinh thần.
Đông Lộ: "Ừ, chỉ cần anh không uống rượu."
"Ừm ừm, tuyệt đối không uống."
Cô thấy anh đột nhiên trở nên hồn nhiên đáng yêu giống tiểu hài tử, khóe môi nhịn không được nhiễm một chút ý cười, lại dặn dò anh vài câu sau đó cúp điện thoại.
"Con phải đi?"
Phía sau thình lình truyền tới một giọng nói.
Đông Lộ quay đầu, Đông vân dựa vào ván cửa, khoanh tay trước ngực, không nhúc nhích nhìn cô.
"Dạ." Đông Lộ không bị dọa, thu điện thoại vào túi, "Lúc nãy ở nhà hàng ăn no rồi, bây giờ con ăn không vào nữa, con về trước đây."
"Trở về?" Đông Vân nhướng mày: "Ban nãy là Thẩm Thần gọi điện cho con đi, nếu mẹ nghe không nhầm thì con nói muốn tới tìm nó, con còn nói đi về?"
Đông Lộ nói thẳng không cố kỵ: "Nhà anh ấy là nhà của con."
Đông Vân nhíu mày, "Con còn chưa có gả qua đâu, con gái phải rụt rè một chút."
Bà lấy ngữ khí của người từng trải, nói: "Mẹ biết ở cái tuổi này của con, tình yêu là lớn nhất, cái gì cũng đều nghe không vào, mẹ cũng trải qua khoảng thời gian như con rồi, khi đó con với mẹ giống nhau, cũng không biết bị ma nào ám, quyết tâm muốn ở bên cạnh cha con, bởi thế còn cãi lại cả cha mẹ của mẹ... Nhưng kết cục thì con thấy rồi đó, thảm đạm tiêu tàn, mẹ có thể nói cho con biết một chuyện, mẹ hối hận, lúc đó nếu không phải mẹ đã mang thai con thì mẹ nhất định sẽ không kết hôn với ông ta."
Đông Lộ chưa nghe qua chuyện này, ngẩn ra.
"Cha con quá mềm yếu, không có chí hướng cũng không có tâm tiến lên." Đông Vân nhớ về quá khứ, thở dài, "Số tiền lương ít ỏi của ông ta làm sao có thể gánh vác nổi một nhà chúng ta, con cho rằng mẹ thích ngày nào cũng tăng ca mệt tới chết? Nhưng nếu không làm như vậy, con phỏng chừng cũng chẳng học được lên tới cấp ba đâu."
Đông Vân tự giễu cười một tiếng, "Mà cha con nhìn thấy mẹ vất vả như vậy, trước nay cũng không nghĩ muốn chia sẻ với mẹ chút nào, còn nói yêu mẹ, cũng chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi."
Đông Lộ cắn cắn môi, "Đây không phải lý do mẹ ngoại tình."
"Mẹ đã đề cập tới việc ly hôn rất nhiều lần." Đông Vân nhàn nhạt nói, "Ông ta sống chết cũng không đồng ý, đến nỗi cái con gọi là ngoại tình, ông ta cũng đã sớm biết, bất quá chỉ một mắt nhắm một mắt mở cho qua mà thôi."
Bà thấy Đông Lộ trầm mặc, ngữ khí hòa hoãn nói: "Mẹ nói nhiều như vậy, cũng không phải là phản đối con với Thẩm Thần ở bên nhau, chỉ là muốn nói cho con biết, dù tình cảm có sâu đậm tới đâu, nếu không có cơ sở vật chất chống đỡ thì sẽ sớm lụi tàn thôi, con tốt nhất vẫn nên khuyên hắn nghe theo cha hắn sắp xếp..."
"Con sẽ không làm như vậy..." Đông Lộ đánh gãy bà, đôi mắt đen nhánh sáng ngời, lóe lên tia kiên định: "Đó là chuyện nhà anh ấy, con tin anh ấy có thể tự mình xử lý tốt, con thích anh ấy, nguyện ý tin tưởng anh ấy. Thẩm Thần không phải cha, con cũng không phải là mẹ, bọn họ hoàn toàn có thể dựa vào chính mình đạt được hạnh phúc."
"Cho dù kết cục cuối cùng không tốt đẹp." Cô gằn từng chữ một, "Con cũng sẽ không hối hận."
***
Đông Lộ nhất quyết muốn đi, người đàn ông kia tỏ vẻ thật đáng tiếc, nhưng cũng không ép cô ở lại, chỉ nói lúc nào cũng hoan nghênh cô tới chơi.
Đông Kỳ có chút không nỡ, bĩu môi oán giận: "Chị mới tới bao lâu chứ, sao lại về nhanh như vậy, ở lại đây một đêm không được sao?"
Đông Lộ xoa xoa đầu hắn, "Lần sau có cơ hội thì nói sau, cha rất nhớ em, có thời gian thì về gặp ông một chút."
"Ông ta nhớ em?" Đông Kỳ không tin: "Ông ta muốn đánh mông em thì có?"
"Ông ấy không nhàm chán tới vậy." Đông Lộ buồn cười lắc đầu, "Chị đi đây."
Rời khỏi biệt thự, cô bắt xe tới nhà của Thẩm Thần, trong lúc đó, Hoàng Kiến Hoa có gọi điện tới đây.
"Lộ Lộ, đã trễ vậy rồi, con ở đâu vậy, bao giờ mới về?"
Đông Lộ thuận miệng nói: "Con ở nhà bạn, đêm nay không nhất định sẽ về, cha ngủ trước đi."
Hoàng Kiến Hoa hoài nghi: "Thật không, không phải ở cùng Thẩm Thần đấy chứ?"
Đông Lộ: "... Cha đừng có mẫn cảm như vậy có được không?"
Hoàng Kiến Hoa lại cẩn thận hỏi cô rất nhiều vấn đề, đều bị Đông Lộ chọc cười lừa gạt qua, lúc này ông mới bán tín bán nghi buông tha cho cô, dặn cô ngày mai nhất định phải trở về.
Xe taxi chạy tới dưới tiểu khu nhà Thẩm Thần, Đông Lộ trả tiền rồi lên lầu, đi vào cửa nhà anh.
Thẩm Thần đã sớm đưa chìa khóa nhà mình cho cô, Đông Lộ mở cửa đi vào, theo bản năng ngửi ngửi bên trong, vốn tưởng là nhất định sẽ có mùi rượu lượn lờ, nhưng hiện tại lại không có mùi gì.
Trong nhà đen nhánh một mảnh.
Sao không bật đèn lên?
Đông Lộ duỗi tay sờ soạng công tác bật đèn trên tường, còn chưa có sờ tới thì trong bóng tối đã có một bóng người cao lớn tới gần cô, Đông Lộ còn chưa kịp phản ứng, phía sau lưng đã đau xót, cả người bị ấn thật mạnh lên ván cửa.
Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phả vào trước mặt cô.
Cằm cô bị một bàn tay nắm lấy, nâng lên, môi cực nóng dán lại đây.
"Ô... Thẩm Thần, anh lại phát điên cái gì đấy?" Đông Lộ vừa thẹn vừa bực, liều mạng đẩy anh ra, bây giờ là lúc nào rồi mà còn làm loại chuyện này?
Nam nhân cười khẽ hai tiếng, thở ra hơi thở cực nóng, làm cho tai cô đều run rẩy, "Em rốt cuộc cũng tới, anh đợi em đã lâu."
Tiếng nói rõ ràng, cực kỳ có từ tính, nào có chút bộ dáng của một người say?
Đông Lộ không thể tưởng tượng trợn to mắt, "Anh không say?"
Thẩm Thần cười khẽ, "Anh đã nói là anh không say, là do em không tin."
"Anh giả vờ?" Đông Lộ biết mình bị lừa, cô sống với con ma men Hoàng Kiến Hoa nhiều năm như vậy, đàn ông có say hay không cô liếc mắt một cái là có thể nhận biết.
Trên người Thẩm Thần không chỉ không có mùi rượu mà còn có hương bạc hà của sữa tắm, sạch sẽ thoải mái, nói cách khác, anh không những không say mà còn đi tắm một cái.
"Anh cố ý lừa em tới?"
"Này sao gọi là lừa được." Trong mắt Thẩm Thần không giấu được ý cười, thân mật hôn hôn cái trán của cô, " Anh cũng không gọi em tới đây."
Phải, là cô ngu ngốc chủ động muốn tới.
Cô còn vừa mới nói với Đông Vân là tin tưởng anh tuyệt đối xong, trong nháy mắt liền bị vả mặt.
Đông Lộ tức giận, đẩy anh ra, xoay người, "Em về đây."
Thẩm Thần ôm lấy cô, nụ hôn lại rơi xuống, "Nhưng anh thật sự sợ hãi, đêm nay đừng đi có được không?"
Nghe ra tia yếu ớt khó có được trong lời nói của anh, động tác Đông Lộ dừng lại, bị Thẩm Thần bắt lấy cơ hội, cúi người, cánh tay ôm lấy hông cô, nhấc cô đi về phía giường.
***
Tối ngày hôm đó, Đông Lộ bị lăn lộn tới tận khuya, bị Thẩm Thần buộc hứa hẹn vài điều.
"Ngoan, nói em sẽ không rời khỏi anh." Thiếu niên vừa dỗ dành vừa dụ cô.
"Em mới không... a!"
"Lặp lại lần nữa."
"Không rời đi không rời đi." Đông Lộ bị bắt nạt tới chảy cả nước mắt, bất đắc dĩ xin tha, "Anh mau đi ra, em từ bỏ."
Thẩm Thần hôn môi cô, ý cười trong mắt tràn ra, "Sau khi chúng ta tốt nghiệp sẽ ở chung."
"Ừm..."
"Em đồng ý rồi, không thể đổi ý."
"Cút, cút đi... ưm..."
Một mảnh xuân tình.
------------------
Tác giả có lời muốn nói: Chương sau là cuộc sống đô thị của hai người, câu chuyện tuổi thanh xuân của bọn họ sẽ chân chính dừng ở đây.
/99
|