Sáng ngày thứ hai, Đông Lộ đến công ty báo danh trước mười lăm phút, vốn tưởng rằng cô đã tới đủ sớm rồi, kết quả lúc tới thì phát hiện trong phòng đã có rất nhiều người ngồi.
Trong đại sảnh đặt ba hàng máy tính, một đám con trai tụ tập ngồi một chỗ vừa nới cười vừa ăn cơm sáng, đều là người của phòng ý tưởng, bọn họ nhìn thấy cô tới, nhiệt tình vỗ tay: "A, hoan nghênh đồng nghiệp mới!"
Một người tùy hứng huýt sáo: "Em gái nhỏ này xinh đẹp ghê, có bạn trai chưa?"
"Ê ê, nói chuyện chú ý chút, còn có, nước miếng lau đi, vạn nhất đem người ta dọa sợ thì phải làm sao?"
"Cô ấy phải làm bên phòng tiêu thụ đó, tôi đây là đang giúp cô ấy rèn luyện trước có hiểu không?"
Đông Lộ không có thói quen bị nhiều người đánh giá như vậy, cô lễ phép gật đầu, không nói gì, cho dù biết tạo mối quan hệ với đồng nghiệp là rất quan trọng, thế nhưng trong chốc lát cô cũng không thay đổi được ngay.
Thấy cô không nói tiếng nào, đám con trai lại mượn đề tài nói: "Đồng nghiệp mới hình như có chút thẹn thùng nhỉ."
"Như vậy thì làm sao có thể làm ở phòng tiêu thụ được?"
"Sinh viên đại học B có phải đều toàn là cái hũ nút hay không."
...
Đông Lộ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, bỗng nhiên nói: "Có."
"Hả?" Đám con trai ngẩn người.
"Vấn đề đầu tiên các anh hỏi."
Đông Lộ bỏ lại lởi này rồi rời đi.
Một đám người phản ứng nửa ngày mới hiểu được cô có ý tứ gì.
Vấn đề đầu tiên bọn họ hỏi chính là ~ Có bạn trai chưa?
Cô nói: Có.
"Ôi đệch." Một người thốt ra lời thô tục, "Tại sao mấy em gái xinh đẹp đều là hoa đã có chủ chứ!"
"Không có cũng không tới lượt cậu."
Một thanh niên đeo mắt kính cười lắc đầu, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Đông Lộ: "Cô gái này còn rất có cá tính."
Người kia nhún vai, "Đúng vậy, hy vọng có thể ở lại lâu một chút, đừng giống như mấy người lần trước, làm có một tháng là chạy."
***
Đông Lộ đi tới phòng nhân sự báo danh với Bùi Nhạn, sau khi điền vào đơn nhận chức xong, Bùi Nhạn liền mang cô đi làm quen với công ty.
Nghe Bùi Nhạn giới thiệu, phòng tiêu thụ có ba vị giám đốc, mỗi một giám đốc đều có một văn phòng chuyên môn riêng, bởi vì công việc của giám đốc rất nhiều cho nên việc vặt cũng sẽ nhiều, mỗi phòng chuyên môn lại có một văn thư trợ giúp, mà Bành Mộng Giai chính là văn thư làm việc cho giám đốc Tôn Hưng Ngô.
"Em với Mộng Giai đều là thực tập sinh từ đại học B, chị cũng xếp em ở trong đội của giám đốc Tôn, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau." Bùi Nhạn giải thích.
Đông Lộ rất muốn nói cô không thân thiết gì với cô ta, không cần làm điều thừa thãi như vậy, nhưng sợ người ta đàm tiếu sau lưng cho nên cô cũng đành phải thuận theo sự sắp xếp này.
Bùi Nhạn tiếp tục giới thiệu phòng tiêu thụ, "Ba vị giám đốc đều có đoàn đội của riêng mình, mỗi tháng đều sẽ so công trạng với nhau, đội nào đứng thứ nhất thì sẽ có tiền thưởng cộng vào."
Đông Lộ hỏi: "Làm thế nào mới có thể lên được chức giám đốc?"
Bùi Nhạn cười, "Cô gái nhỏ này dã tâm không hề nhỏ nha, cái này đương nhiên là có móc nối với công trạng cá nhân rồi, nếu năng lực của em lớn, công trạng cao thì ông chủ tự nhiên sẽ đề cử em đi lên, giám đốc sẽ có cổ phần của công ty, làm cho tốt nhé, chị xem trọng em."
"Cảm ơn chị Bùi." Đông Lộ cũng nhẹ nhàng cười một cái.
Bùi Nhạn đưa cô đi vòng quanh công ty, sau đó lại đưa cô tới văn phòng của giám đốc Tôn chào hỏi một tiếng.
Tôn Hưng Ngô là một người đàn ông béo, tai to mặt lớn, đầu trọc, bụng tròn vo toàn là thịt thừa, lung la lung lay, ông ta mặc tây trang màu xám, trên cổ tay mang dây xích vàng, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất của nhà giàu mới nổi.
Đông Lộ không có cảm giác tốt đẹp gì với ông ta.
Chính cha cô cũng là một người mập mạp, cho nên cô đối với những người mập mạp đều có độ nhẫn nại rất cao, nhưng giám đốc Tôn này không chỉ béo mà con người ông ta dường như có chút đáng khinh.
Bành Mộng Giai đã tới, đang ở trong văn phòng dọn dẹp, cô ta mặc váy ngắn và tất chân màu đen, ánh mắt Tôn Hưng Ngô thường thường sẽ liếc qua đôi chân của cô ta.
Sau khi Đông Lộ tiến vào, ông ta lập tức di dời mục tiêu, tầm mắt gắt gao dính ở trên người cô, mặt lộ ra vẻ kinh diễm, mắt nhỏ cười đến mức cơ hồ là chẳng nhìn thấy gì nữa, "Bùi Nhạn, cô cũng quá đủ ý tứ rồi, thế mà lại xếp hai mỹ nữ làm thư kí cho tôi thế này, nhất định hôm nào tôi sẽ mời cô ăn cơm!"
"Mỹ cái gì." Bùi Nhạn quát ông ta một câu, cười cười vỗ vai Đông Lộ, "Cô ấy làm ở bên tiêu thụ, tôi phân cô ấy tới chỗ anh, anh phải chiếu cố cô ấy cho tốt."
"Ồ?" Tôn Hưng Ngô híp mắt đánh giá Đông Lộ một phen, ánh mắt dừng ở trên mặt cô một hồi lâu, thất vọng lẩm bẩm: "Đáng tiếc, đáng tiếc."
Không rõ ý nghĩa.
Đông Lộ lười phải suy nghĩ, lễ phép gật đầu với ông ta: "Chào giám đốc Tôn."
"Phiền một chút." Bành Mộng Giai cầm chổi lau nhà đi tới bên này, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô, "Nhường đường."
Đông Lộ liếc cô ta, lui ra phía sau vài bước.
Bùi Nhạn rời đi trước, Tôn Hưng Ngô lại hỏi kỹ Đông Lộ vài vấn đề, như nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, có đang hẹn hò hay không.
Đây đều là những vấn đề tư mật, dù sao cũng là cấp trên, Đông Lộ không thể không kiên nhẫn được, đành phải đáp hết.
Tôn Hưng Ngô lắc đầu, "Tiểu Đông, không phải tôi nói chứ làm cái nghề này của chúng ta, vẫn đừng nên nói tới chuyện yêu đương thì tốt hơn, tôi khuyên cô, tình cảm không sâu thì nên mau chóng chia tay đi."
Sắc mặt Đông Lộ hơi trầm xuống, "Cảm ơn giám đốc, đây là việc tư của tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
Tôn Hưng Ngô lại nói vài câu công đạo, sau đó an bài vị trí với nội dung công việc cho cô, sau đó liền để cô đi ra ngoài.
Đông Lộ cảm ơn xong liền đi ngay, không ở lại lâu thêm một giây, lúc đi ra còn nhìn thấy Bành Mộng Giai đang pha trà cho Tôn Hưng Ngô, cần mẫn lại ngọt miệng, đem Tôn Hưng Ngỗ dỗ tới mức không khép được miệng.
***
Vừa mới đến, nhiệm vụ đầu tiên của Đông Lộ chính là quen thuốc lưu trình nghiệp vụ của công ty, một ngày trôi qua cô đều phải xem hết tất cả các tư liệu, sau khi tan tầm, Tôn Hưng Ngô vui vẻ đầy mặt mời cô cùng đi ăn cơm, xem như đón gió tẩy trần cho các cô vừa mới tới.
Bởi vì đã hẹn Thẩm Thần đi ra ngoài ăn bò bít tết cho nên Đông Lộ uyển chuyển từ chối, Tôn Hưng Ngô rõ ràng có chút không cao hứng, có điều lại bị Bành Mộng Giai cười khanh khách lôi đi, "Giám đốc, cô ta không đi thì em đi, em tới rót rượu cho ngài nha."
Lúc này sắc mặt Tôn Hưng Ngô mới hơi hòa hoãn một chút, vỗ vỗ tay cô cười nói: "Vẫn là em tri kỷ."
Sau đó liền cùng nhau rời đi.
Đông Lộ nhìn bóng dáng của bọn họ, nhíu nhíu mày.
Sau đó, Đông Lộ liền cùng Thẩm Thần đi ăn, Thẩm Thần nhìn ra cô đang thất thần, hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi?"
"Chẳng ra gì." Đông Lộ cắt bò bít tết, có chút phiền, càng có rất nhiều điều khó hiểu, "Ở công ty cần phải a dua nịnh hót mới có thể sinh tồn hay sao?"
Cô không cảm thấy cách làm của Bành Mộng Giai có vấn đề, cũng không có cảm giác khinh thường. Chỉ là cô lại cảm thấy mê mang, cô tự nhận cô không thể làm được giống như cô ta.
Thẩm Thần uống một ngụm nước: "Còn phải xem là công ty nào, xem xem em muốn cái gì, bất quá không gian làm việc của văn thư rất nhỏ, không có gì đáng lo đâu."
"Em chưa nói sao?" Đông lộ chớp chớp mắt, cắn một miếng bò bít tết, "Em đang làm bên tiêu thụ."
Thẩm Thần thiếu chút nữa bị sặc nước: "Em? Tiêu thụ?"
Anh có chút buồn cười, "Tiểu thư, với cái tính cách này của em, miệng không ngọt tính tình lại cứng ngắc như vậy, bạn bè còn chẳng có bao nhiêu, thật sự không thích hợp làm cái này đâu, nhanh chóng đổi đi."
Đông Lộ híp mắt, giơ dao nĩa lên, "Anh lặp lại lần nữa."
Thẩm Thần không hề thoái nhượng: "Anh nói, em hoàn toàn có thể làm tài chính, kế toán, những công việc liên quan tới giấy tờ, tiền lương đều rất ổn định, không cần thiết phải chịu khổ như vậy."
"Tương lai em nhất định phải làm bà chủ." Đông Lộ chậm rãi nói, "Sao có thể sợ mấy cái khổ này chứ."
"Em nghiêm túc?" Thẩm Thần muốn cười nhưng không thể cười, lấy khăn giấy lau dầu mỡ bên khóe miệng cô, "Trên thương trường ngươi lừa ta gạt là chuyện rất bình thường, em lại không hiểu lõi đời, không thích ứng được đâu."
"Em sẽ học."
Đông Lộ liếc anh, "Hơn nữa em là bởi vì anh cho nên mới cự tuyệt lời mời đi ăn của cấp trên."
"Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh." Thẩm Thần cười nhẹ, "Trở lại chuyện chính, tiêu thụ cần em phải biết a dua nịnh hót, lấy lòng khách hàng so với lấy lòng ông chủ còn quan trọng hơn nhiều, em cần phải nỗ lực hơn trên phương diện này."
Cô gái nhỏ mới bước vào đời, anh không muốn đả kích cô quá nhiều, tích lũy kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
"Ừ." Đông Lộ gật đầu, ngược lại hỏi anh, "Công việc của anh có ổn không?"
Anh chưa từng nói tới công việc của mình.
Thẩm Thần chống cằm, mỉm cười nhìn cô, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh, tạo nên vô số ngôi sao lấp lánh.
"Bên anh thì em cứ yên tâm, ngược lại là em đó, đi làm cứ thoải mái là được, đừng mệt mỏi quá, trời có sập thì anh sẽ chống đỡ thay em."
***
Trải qua những lời khai sáng của Thẩm Thần, Đông Lộ đã nghĩ thông suốt, cô vẫn không thể học được cách nịnh bợ kia, nhưng vẫn cố gắng nỗ lực đề cao năng lực nghiệp vụ lên, như thế mới là chính đạo.
Đông Lộ yên bình làm việc ở công ty mấy ngày, mới bắt đầu chỉ toàn làm những việc vặt vãnh, đi theo tiền bối học những kiến thức cùng với thuật ngữ tiêu thụ.
Cô với đồng nghiệp ngồi bên cạnh ở chung không tệ, tuy là khác giám đốc nhưng cũng không có lục đục gì nhiều.
Đông Lộ chậm rãi thích ứng với sinh hoạt hiện tại, thẳng tới một ngày đi làm, cô vừa tới công ty liền nhìn thấy một đống người tụ lại như đang nghị luận chuyện gì đó, ẩn ẩn còn có thể nghe được tên của cô.
Có người phát hiện ra cô, mọi người lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt cổ quái nhìn nhau vài lần, sau đó liền tản ra.
Đông Lộ không rõ nguyên do, trở về chỗ ngồi của mình.
Đồng nghiệp nữ có quan hệ không tệ với cô lắp bắp đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Đông Lộ, gần đây trong công ty truyền ra việc cô đoạt bạn trai của người khác, có đúng không vậy?"
"Hả?" Động tác Đông Lộ dừng lại, giương mắt nhìn qua, vừa muốn hỏi liền nhìn thấy Bành Mộng Giai dẫm lên giày cao gót đi tới, trên mặt trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, ném một xấp văn kiện dày tới đây, "Giám đốc Tôn bảo cô đem thông tin của những khách hàng này rà quét vào máy tính."
Đông Lộ nhướng mày, lấy lại vẻ mặt không biểu cảm, bình tĩnh hỏi: "Đây là công việc của văn thư đi?"
Trong đại sảnh đặt ba hàng máy tính, một đám con trai tụ tập ngồi một chỗ vừa nới cười vừa ăn cơm sáng, đều là người của phòng ý tưởng, bọn họ nhìn thấy cô tới, nhiệt tình vỗ tay: "A, hoan nghênh đồng nghiệp mới!"
Một người tùy hứng huýt sáo: "Em gái nhỏ này xinh đẹp ghê, có bạn trai chưa?"
"Ê ê, nói chuyện chú ý chút, còn có, nước miếng lau đi, vạn nhất đem người ta dọa sợ thì phải làm sao?"
"Cô ấy phải làm bên phòng tiêu thụ đó, tôi đây là đang giúp cô ấy rèn luyện trước có hiểu không?"
Đông Lộ không có thói quen bị nhiều người đánh giá như vậy, cô lễ phép gật đầu, không nói gì, cho dù biết tạo mối quan hệ với đồng nghiệp là rất quan trọng, thế nhưng trong chốc lát cô cũng không thay đổi được ngay.
Thấy cô không nói tiếng nào, đám con trai lại mượn đề tài nói: "Đồng nghiệp mới hình như có chút thẹn thùng nhỉ."
"Như vậy thì làm sao có thể làm ở phòng tiêu thụ được?"
"Sinh viên đại học B có phải đều toàn là cái hũ nút hay không."
...
Đông Lộ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, bỗng nhiên nói: "Có."
"Hả?" Đám con trai ngẩn người.
"Vấn đề đầu tiên các anh hỏi."
Đông Lộ bỏ lại lởi này rồi rời đi.
Một đám người phản ứng nửa ngày mới hiểu được cô có ý tứ gì.
Vấn đề đầu tiên bọn họ hỏi chính là ~ Có bạn trai chưa?
Cô nói: Có.
"Ôi đệch." Một người thốt ra lời thô tục, "Tại sao mấy em gái xinh đẹp đều là hoa đã có chủ chứ!"
"Không có cũng không tới lượt cậu."
Một thanh niên đeo mắt kính cười lắc đầu, nhìn bóng dáng thanh lãnh của Đông Lộ: "Cô gái này còn rất có cá tính."
Người kia nhún vai, "Đúng vậy, hy vọng có thể ở lại lâu một chút, đừng giống như mấy người lần trước, làm có một tháng là chạy."
***
Đông Lộ đi tới phòng nhân sự báo danh với Bùi Nhạn, sau khi điền vào đơn nhận chức xong, Bùi Nhạn liền mang cô đi làm quen với công ty.
Nghe Bùi Nhạn giới thiệu, phòng tiêu thụ có ba vị giám đốc, mỗi một giám đốc đều có một văn phòng chuyên môn riêng, bởi vì công việc của giám đốc rất nhiều cho nên việc vặt cũng sẽ nhiều, mỗi phòng chuyên môn lại có một văn thư trợ giúp, mà Bành Mộng Giai chính là văn thư làm việc cho giám đốc Tôn Hưng Ngô.
"Em với Mộng Giai đều là thực tập sinh từ đại học B, chị cũng xếp em ở trong đội của giám đốc Tôn, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau." Bùi Nhạn giải thích.
Đông Lộ rất muốn nói cô không thân thiết gì với cô ta, không cần làm điều thừa thãi như vậy, nhưng sợ người ta đàm tiếu sau lưng cho nên cô cũng đành phải thuận theo sự sắp xếp này.
Bùi Nhạn tiếp tục giới thiệu phòng tiêu thụ, "Ba vị giám đốc đều có đoàn đội của riêng mình, mỗi tháng đều sẽ so công trạng với nhau, đội nào đứng thứ nhất thì sẽ có tiền thưởng cộng vào."
Đông Lộ hỏi: "Làm thế nào mới có thể lên được chức giám đốc?"
Bùi Nhạn cười, "Cô gái nhỏ này dã tâm không hề nhỏ nha, cái này đương nhiên là có móc nối với công trạng cá nhân rồi, nếu năng lực của em lớn, công trạng cao thì ông chủ tự nhiên sẽ đề cử em đi lên, giám đốc sẽ có cổ phần của công ty, làm cho tốt nhé, chị xem trọng em."
"Cảm ơn chị Bùi." Đông Lộ cũng nhẹ nhàng cười một cái.
Bùi Nhạn đưa cô đi vòng quanh công ty, sau đó lại đưa cô tới văn phòng của giám đốc Tôn chào hỏi một tiếng.
Tôn Hưng Ngô là một người đàn ông béo, tai to mặt lớn, đầu trọc, bụng tròn vo toàn là thịt thừa, lung la lung lay, ông ta mặc tây trang màu xám, trên cổ tay mang dây xích vàng, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí chất của nhà giàu mới nổi.
Đông Lộ không có cảm giác tốt đẹp gì với ông ta.
Chính cha cô cũng là một người mập mạp, cho nên cô đối với những người mập mạp đều có độ nhẫn nại rất cao, nhưng giám đốc Tôn này không chỉ béo mà con người ông ta dường như có chút đáng khinh.
Bành Mộng Giai đã tới, đang ở trong văn phòng dọn dẹp, cô ta mặc váy ngắn và tất chân màu đen, ánh mắt Tôn Hưng Ngô thường thường sẽ liếc qua đôi chân của cô ta.
Sau khi Đông Lộ tiến vào, ông ta lập tức di dời mục tiêu, tầm mắt gắt gao dính ở trên người cô, mặt lộ ra vẻ kinh diễm, mắt nhỏ cười đến mức cơ hồ là chẳng nhìn thấy gì nữa, "Bùi Nhạn, cô cũng quá đủ ý tứ rồi, thế mà lại xếp hai mỹ nữ làm thư kí cho tôi thế này, nhất định hôm nào tôi sẽ mời cô ăn cơm!"
"Mỹ cái gì." Bùi Nhạn quát ông ta một câu, cười cười vỗ vai Đông Lộ, "Cô ấy làm ở bên tiêu thụ, tôi phân cô ấy tới chỗ anh, anh phải chiếu cố cô ấy cho tốt."
"Ồ?" Tôn Hưng Ngô híp mắt đánh giá Đông Lộ một phen, ánh mắt dừng ở trên mặt cô một hồi lâu, thất vọng lẩm bẩm: "Đáng tiếc, đáng tiếc."
Không rõ ý nghĩa.
Đông Lộ lười phải suy nghĩ, lễ phép gật đầu với ông ta: "Chào giám đốc Tôn."
"Phiền một chút." Bành Mộng Giai cầm chổi lau nhà đi tới bên này, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn cô, "Nhường đường."
Đông Lộ liếc cô ta, lui ra phía sau vài bước.
Bùi Nhạn rời đi trước, Tôn Hưng Ngô lại hỏi kỹ Đông Lộ vài vấn đề, như nhà ở đâu, trong nhà có mấy người, có đang hẹn hò hay không.
Đây đều là những vấn đề tư mật, dù sao cũng là cấp trên, Đông Lộ không thể không kiên nhẫn được, đành phải đáp hết.
Tôn Hưng Ngô lắc đầu, "Tiểu Đông, không phải tôi nói chứ làm cái nghề này của chúng ta, vẫn đừng nên nói tới chuyện yêu đương thì tốt hơn, tôi khuyên cô, tình cảm không sâu thì nên mau chóng chia tay đi."
Sắc mặt Đông Lộ hơi trầm xuống, "Cảm ơn giám đốc, đây là việc tư của tôi, tôi sẽ xử lý tốt."
Tôn Hưng Ngô lại nói vài câu công đạo, sau đó an bài vị trí với nội dung công việc cho cô, sau đó liền để cô đi ra ngoài.
Đông Lộ cảm ơn xong liền đi ngay, không ở lại lâu thêm một giây, lúc đi ra còn nhìn thấy Bành Mộng Giai đang pha trà cho Tôn Hưng Ngô, cần mẫn lại ngọt miệng, đem Tôn Hưng Ngỗ dỗ tới mức không khép được miệng.
***
Vừa mới đến, nhiệm vụ đầu tiên của Đông Lộ chính là quen thuốc lưu trình nghiệp vụ của công ty, một ngày trôi qua cô đều phải xem hết tất cả các tư liệu, sau khi tan tầm, Tôn Hưng Ngô vui vẻ đầy mặt mời cô cùng đi ăn cơm, xem như đón gió tẩy trần cho các cô vừa mới tới.
Bởi vì đã hẹn Thẩm Thần đi ra ngoài ăn bò bít tết cho nên Đông Lộ uyển chuyển từ chối, Tôn Hưng Ngô rõ ràng có chút không cao hứng, có điều lại bị Bành Mộng Giai cười khanh khách lôi đi, "Giám đốc, cô ta không đi thì em đi, em tới rót rượu cho ngài nha."
Lúc này sắc mặt Tôn Hưng Ngô mới hơi hòa hoãn một chút, vỗ vỗ tay cô cười nói: "Vẫn là em tri kỷ."
Sau đó liền cùng nhau rời đi.
Đông Lộ nhìn bóng dáng của bọn họ, nhíu nhíu mày.
Sau đó, Đông Lộ liền cùng Thẩm Thần đi ăn, Thẩm Thần nhìn ra cô đang thất thần, hỏi: "Ngày đầu tiên đi làm thế nào rồi?"
"Chẳng ra gì." Đông Lộ cắt bò bít tết, có chút phiền, càng có rất nhiều điều khó hiểu, "Ở công ty cần phải a dua nịnh hót mới có thể sinh tồn hay sao?"
Cô không cảm thấy cách làm của Bành Mộng Giai có vấn đề, cũng không có cảm giác khinh thường. Chỉ là cô lại cảm thấy mê mang, cô tự nhận cô không thể làm được giống như cô ta.
Thẩm Thần uống một ngụm nước: "Còn phải xem là công ty nào, xem xem em muốn cái gì, bất quá không gian làm việc của văn thư rất nhỏ, không có gì đáng lo đâu."
"Em chưa nói sao?" Đông lộ chớp chớp mắt, cắn một miếng bò bít tết, "Em đang làm bên tiêu thụ."
Thẩm Thần thiếu chút nữa bị sặc nước: "Em? Tiêu thụ?"
Anh có chút buồn cười, "Tiểu thư, với cái tính cách này của em, miệng không ngọt tính tình lại cứng ngắc như vậy, bạn bè còn chẳng có bao nhiêu, thật sự không thích hợp làm cái này đâu, nhanh chóng đổi đi."
Đông Lộ híp mắt, giơ dao nĩa lên, "Anh lặp lại lần nữa."
Thẩm Thần không hề thoái nhượng: "Anh nói, em hoàn toàn có thể làm tài chính, kế toán, những công việc liên quan tới giấy tờ, tiền lương đều rất ổn định, không cần thiết phải chịu khổ như vậy."
"Tương lai em nhất định phải làm bà chủ." Đông Lộ chậm rãi nói, "Sao có thể sợ mấy cái khổ này chứ."
"Em nghiêm túc?" Thẩm Thần muốn cười nhưng không thể cười, lấy khăn giấy lau dầu mỡ bên khóe miệng cô, "Trên thương trường ngươi lừa ta gạt là chuyện rất bình thường, em lại không hiểu lõi đời, không thích ứng được đâu."
"Em sẽ học."
Đông Lộ liếc anh, "Hơn nữa em là bởi vì anh cho nên mới cự tuyệt lời mời đi ăn của cấp trên."
"Vậy thật đúng là vinh hạnh của anh." Thẩm Thần cười nhẹ, "Trở lại chuyện chính, tiêu thụ cần em phải biết a dua nịnh hót, lấy lòng khách hàng so với lấy lòng ông chủ còn quan trọng hơn nhiều, em cần phải nỗ lực hơn trên phương diện này."
Cô gái nhỏ mới bước vào đời, anh không muốn đả kích cô quá nhiều, tích lũy kinh nghiệm cũng là chuyện tốt.
"Ừ." Đông Lộ gật đầu, ngược lại hỏi anh, "Công việc của anh có ổn không?"
Anh chưa từng nói tới công việc của mình.
Thẩm Thần chống cằm, mỉm cười nhìn cô, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh, tạo nên vô số ngôi sao lấp lánh.
"Bên anh thì em cứ yên tâm, ngược lại là em đó, đi làm cứ thoải mái là được, đừng mệt mỏi quá, trời có sập thì anh sẽ chống đỡ thay em."
***
Trải qua những lời khai sáng của Thẩm Thần, Đông Lộ đã nghĩ thông suốt, cô vẫn không thể học được cách nịnh bợ kia, nhưng vẫn cố gắng nỗ lực đề cao năng lực nghiệp vụ lên, như thế mới là chính đạo.
Đông Lộ yên bình làm việc ở công ty mấy ngày, mới bắt đầu chỉ toàn làm những việc vặt vãnh, đi theo tiền bối học những kiến thức cùng với thuật ngữ tiêu thụ.
Cô với đồng nghiệp ngồi bên cạnh ở chung không tệ, tuy là khác giám đốc nhưng cũng không có lục đục gì nhiều.
Đông Lộ chậm rãi thích ứng với sinh hoạt hiện tại, thẳng tới một ngày đi làm, cô vừa tới công ty liền nhìn thấy một đống người tụ lại như đang nghị luận chuyện gì đó, ẩn ẩn còn có thể nghe được tên của cô.
Có người phát hiện ra cô, mọi người lập tức ngậm miệng lại, sắc mặt cổ quái nhìn nhau vài lần, sau đó liền tản ra.
Đông Lộ không rõ nguyên do, trở về chỗ ngồi của mình.
Đồng nghiệp nữ có quan hệ không tệ với cô lắp bắp đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Đông Lộ, gần đây trong công ty truyền ra việc cô đoạt bạn trai của người khác, có đúng không vậy?"
"Hả?" Động tác Đông Lộ dừng lại, giương mắt nhìn qua, vừa muốn hỏi liền nhìn thấy Bành Mộng Giai dẫm lên giày cao gót đi tới, trên mặt trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, ném một xấp văn kiện dày tới đây, "Giám đốc Tôn bảo cô đem thông tin của những khách hàng này rà quét vào máy tính."
Đông Lộ nhướng mày, lấy lại vẻ mặt không biểu cảm, bình tĩnh hỏi: "Đây là công việc của văn thư đi?"
/99
|