Đây đã là chuyện của sáu năm sau, lúc ấy Mạc Vân Trạch đang yêu đương cuồng nhiệt với một cô bé đàn em, hai người cũng đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin. Mạc Vân Trạch đã trưởng thành trên phương diện tình cảm, cho nên rất lo lắng cho đứa em Mạc Vân Hà cứ mãi không chịu tiếp xúc với người khác phái. Lúc ấy Vân Hà vừa mới hai mươi mốt tuổi, đang vào tuổi yêu đương, lại thêm tuấn tú đa tài, bên cạnh Mạc Vân Hà vây quanh không bao nhiêu cô gái nhiệt tình, vì sao cậu ta lại không có hứng thú với con gái? Đáp án rõ ràng, không phải Mạc Vân Hà không có hứng thú với con gái, mà là cậu ta chỉ đặt ánh mắt lên trên một cô gái duy nhất, cậu ta chỉ nhìn thấy một mình cô ấy.
Cô gái ấy chính là Tứ Nguyệt năm đó đã mười bốn tuổi.
Mạc Vân Hà chôn giấu rất kín suy nghĩ ở trong lòng, khiến cho ngay bản thân anh cũng không nhận ra, rằng sự quan tâm của anh đối với cô em gái đã không chỉ đơn thuần là sự nhớ thương giữa anh trai và em gái, nó đã nâng lên thành một loại cuồng nhiệt gần như si mê. Hoặc có lẽ chính bản thân anh cũng không biết anh đang si mê cái gì, và đang chờ đợi cái gì, nhưng Mạc Vân Trạch lại biết.
Anh đang đợi cô lớn lên.
Mạc Vân Trạch đã từng thử Mạc Vân Hà, “Chú si mê cô ấy như thế, có phải trong lòng chú không coi cô ấy là em gái không? Hoặc là nói, không chỉ coi là em gái?” Mạc Vân Hà không trả lời trực tiếp câu trả lời này, chỉ nói: “Anh, có thể anh không tin, từ trước khi cô ấy sinh ra em đã mơ thấy cô ấy, chính là vào cái hôm mà bà qua đời, em mơ thấy cô ấy, chúng em gặp nhau ở vườn lê phía sau núi, bắt đầu từ lúc đó em đã biết, cô ấy chính là người trong số mệnh của em.”
Mạc Vân Trạch không khỏi lo lắng, “Nhưng mà Vân Hà, hai người không thể được đâu, mợ hai sẽ không cho phép cô ấy bước vào cửa của gia tộc họ Mạc, mẹ của cô ấy cũng không cho phép cô ấy bước vào cửa của gia tộc họ Mạc. Chú cảm thấy mình có thể nắm chắc được tương lai của mình và Tứ Nguyệt không? Cô ấy vẫn còn nhỏ như thế...”
Lúc ấy hai anh em đang nói chuyện trên ban công phòng sách, ánh mặt trời sáng trong, có thể nhìn rõ mồn một vườn lê sắp nở rộ phía sau núi, có cây đã nở hoa, lác đác những đốm trắng giống như những bông tuyết, rung rinh trong cơn gió đầu xuân. Mạc Vân Hà nhìn khu vườn lê sắp nở hoa, ánh mắt mịt mờ không có tiêu điểm, tiếng nói xa xôi giống như không phải của chính mình, “Em không biết nữa, em thật sự chưa bao giờ nghĩ nhiều đến nhế, em vẫn luôn cảm thấy giữa em và cô ấy có một sự kết nối rất sâu sắc, là bà đã đưa cô ấy tới, bà sợ em phải cô độc trên đời này một mình, cho nên đưa cô ấy tới, khiến cho lòng em có nhớ nhung, có mong mỏi.”
“Vân Hà, chú quá sầu muộn rồi, đọc sách giả trí đi.” Mạc Vân Trạch cũng lắc đầu, “Tính tình của chú thật đa sầu đa cảm giống con gái, như vậy không tốt đâu.”
“Anh, anh có cảm thấy dạo này Mai uyển âm u giống như bị thứ gì đó bao phủ khiến cho người ta khó bề hít thở. Anh có cảm thấy không?” Mạc Vân Hà bỗng chuyển đề tài.
“Âm u cái gì, mặt trời sáng chói thế kia.” Mạc Vân Trạch kéo anh vào trong nhà, “Đi đi đi, chúng ta chơi bóng đi, anh bỗng cảm thấy chú chẳng phù hợp để học nghệ thuật, tính cách vốn đã hướng nội rồi, học nghệ thuật lại càng nói thần nói quỷ, mặt trời to đùng như thế mà không nhìn thấy, lại còn âm u nữa.”
Nhưng mà dự cảm của Mạc Vân Hà đã nhanh chóng được ứng nghiệm, hai ngày sau, thân thể vốn đã không khỏe của Mạc Vân Phổ bị chẩn đoán là ung thư gan. Giai đoạn cuối, đã không thể chữa trị.
Nhà họ Mạc bỗng chốc rơi vào u buồn và rối loạn. Bởi vì sau khi ông cụ qua đời, Mạc Kính Phổ không chỉ là trung tâm của gia tộc họ Mạc mà còn là trụ cột tinh thần của gia tộc, nếu như ông ngã xuống, gia tộc họ Mạc không xong rồi.
Bác sĩ tốt nhất, thuốc thang tốt nhất cũng không thể níu lại bước chân rời xa của Mạc Kính Phổ. Ông không yên tâm về gia tộc họ Mạc, không yên tâm về mỗi người trong gia tộc, bao gồm cả Nhan Tứ Nguyệt đến giờ vẫn không được gia tộc họ Mạc thừa nhận. Vì thế Mạc Kính Phổ còn cố ý đưa ra đề xuất kết hôn với Nhan Bội Lan, mong muốn mượn điều này để mẹ con hai người có một cái danh phận, để cho Tứ Nguyệt chính thức bước vào gia tộc họ Mạc, nhưng việc này lại bị Nhan Bội Lan cự tuyệt, không có thương lượng, khiến cho Mạc Kính Phổ không thể không ra đi trong buồn bã. Tang lễ vô cùng long trọng, quan hệ khi còn sống của Mạc Kính Phổ rất tốt, bạn bè và đối tác làm ăn cũng nhiều, đến từ khắp nơi trên thế giới tiễn đưa ông một chặng đường cuối cùng.
Bi kịch, bắt đầu ở chính trong lễ tang của Mạc Kính Phổ.
Nhan Bội Lan hay tin Mạc Kính Phổ mất, biết ơn sự giúp đỡ mẹ con hai người khi còn sống nên mang theo con gái Tứ Nguyệt đến Mai uyển phúng viếng. chẳng ngờ lại bị đàn bà gia tộc họ Mạc vây đánh, người cầm đầu chính là Đường dục Trân và vợ của Mạc Kính Thêm, lúc ấy hai anh em Mạc Vân Trạch và Mạc Vân Hà đang đối chiếu danh sách khách khứa ở trên nhà, nghe thấy tiếng ầm ĩ và tiếng la hét ở bên dưới, vì thế chạy xuống xem nguyên nhân, Mạc Vân Tố ở phòng bên nghe thấy cũng chạy xuống.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mắt thấy Nhan Bội Lan và Tứ Nguyệt bị ngã trong vũng máu, bị đàn bà gia tộc họ Mạc đấm đá túi bụi. Mạc Vân Trạch giận dữ, chạy nhào tới giữ Đường Dục Trân và mợ ba, Mạc Vân Hà trực tiếp che chắn phía trước hai mẹ con Nhan Bội Lan, che chắn hai con người đáng thương khỏi những đòn đánh của đàn bà gia tộc họ Mạc, Mạc Vân Tố thấy thế vội vàng chạy lên nhà gọi ba. Rất nhiều khách khứa ở đây đều bị tình cảnh trước mắt khiến cho ngây người, quên cả việc tiến lên khuyên can...
Đường Dục Trân điên rồi. Bà ta điên thật rồi, oán hận tích tụ bao nhiêu năm đối với hai mẹ con Nhan Bội Lan phun trào trong tức khắc, không thể nào kìm giữ, bà ta đã điên đến mức không còn nhận ra cả chính bản thân mình.
Mối thù hận bùng cháy như ngọn lửa, nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ tâm chí của bà ta. Đợi đến khi bà ta tỉnh táo lại, bà ta đã biết, lần này bà ta đã không thể ở lại Mai uyển được nữa.
Đêm đó, người con trai cuối cùng của gia tộc họ Mạc, Mạc Kính Thêm đứng ở trước mặt Đường Dục Trân.
Buổi chiều Mạc Kính Phổ đã được hỏa táng, khách khứa cũng tục tục ra về, tang lễ bận rộn nhiều ngày cuối cùng đã kết thúc. Mạc Kính Thêm chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt Đường Dục Trân, biểu cảm trên mặt lạnh đến mức có thể đông thành đá.
“Mợ hai, có vẻ như đây không phải lần đầu mợ khiến cho gia tộc họ Mạc mất mặt nhỉ?”
Đường Dục Trân cúi đầu, không dám thở mạnh, dáng vẻ cứ như thể là hai người so với lúc ban ngày.
Mạc Kính Thêm không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, ngay buổi tối hôm đó đã đuổi Đường Dục Trân ra khỏi Mai uyển, và lại càng chẳng hề khách khí với người vợ của mình, sau khi cho vợ một bạt tai đã chỉ vào vợ, “Tôi sẽ mời luật sư Hoàng tới nói chuyện với cô, từ hôm nay trở đi cô không còn là vợ của tôi nữa, tôi không có một người vợ mất hết thể diện giống như cô. Cút.”
Một chữ, cút.
Có người nói, kỳ thật Mạc Kính Thêm đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, vẫn muốn tìm cơ hội để ly hôn với vợ nhưng khổ nỗi lại không có lý do. Việc vây đánh hai mẹ con Nhan Bội Lan, không thể nghi ngờ chính là cái cớ tốt nhất để cho ông vin vào, lý do là làm bại hoại gia phong, khiến gia tộc họ Mạc mất hết sạch thể diện. Ông nói với người ngoài: “Nếu ông cụ vẫn còn sống, nhất định cũng sẽ không cho phép cô ta tiếp tục ở lại ngôi nhà này.”
Đến lời của ông cụ đã mất cũng đã nói ra, không có ai nghi ngờ điều này.
Mà bi kịch vẫn còn chưa kết thúc, năm ngày sau, Nhan Bội Lan treo cổ trên móc quạt trần trong phòng. Khi chết mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, vẻ mặt bình thản, dường như còn mang theo nụ cười mơ hồ. Đối với một người kiêu ngạo như Nhan Bội Lan mà nói, bị sỉ nhục như thế ở trong lễ tang của Mạc Kính Phổ, ngoại trừ cái chết có lẽ không còn cách nào khác để giải thoát bản thân.
Vẫn còn một khả năng nữa, có lẽ là vì Nhan Bội Lan quá nhớ thương Mạc Kính Trì, nếu không sẽ không mặc áo cưới mà tự tử, cuối cùng thì Nhan Bội Lan đã được “gả” cho Mạc Kính Trì, mọi người có lý do để tin rằng, vào cái khoảng khắc Nhan Bội Lan nhắm mắt đã được tái sinh ở thế giới bên kia, nhất định Mạc Kính Trì đang đứng ở đầu kia của thảm đỏ, lẳng lặng nhìn cô mỉm cười...
Cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không chia cách...
Tin dữ chấn động cả Mai uyển, toàn bộ gia tộc họ Mạc rơi vào tĩnh lặng. Cuối cùng Mạc Kính Thêm ra mặt an táng cho Nhan Bội Lan, không tổ chức tang lễ, bởi vì ngoại trừ một đứa con gái thì Nhan Bội Lan không có họ hàng thân thích ở nơi này. Im ắng, nghĩa địa ngoại ô lại nhiều thêm một ngôi mộ. Khi hạ táng, bộ dáng khóc lóc thê thảm của Tứ Nguyệt khiến cho đến tận bây giờ Mạc Vân Hà cứ nghĩ tới đã vô cùng đau lòng, cô bé đáng thương ấy nằm bò trên đất mộ, khắp mặt mũi đầu cổ đều là đất, khóc khàn cả giọng cho đến tận lúc ngất đi.
Sau đó Tứ Nguyệt được đưa tới bệnh viện, sau khi được tiêm thuốc an thần mới từ từ thiếp đi.
Hôm đó, lúc ba anh em họ Mạc trở lại Mai uyển đúng vào hoàng hôn, những ráng mây đầy trời nhuộm toàn bộ Mai uyển thành một màu đỏ rực như máu, mãi cho đến nhiều năm sau đó, mọi người trong gia tộc họ Mạc đều nhớ rõ ánh tịch dương và những ráng mây đỏ như thể được tạo thành từ máu tươi. Lúc ấy ba anh em ở trong uyển, đứng nhìn lẫn nhau, khuôn mặt ai cũng đỏ, mơ hồ không rõ.
Cô gái ấy chính là Tứ Nguyệt năm đó đã mười bốn tuổi.
Mạc Vân Hà chôn giấu rất kín suy nghĩ ở trong lòng, khiến cho ngay bản thân anh cũng không nhận ra, rằng sự quan tâm của anh đối với cô em gái đã không chỉ đơn thuần là sự nhớ thương giữa anh trai và em gái, nó đã nâng lên thành một loại cuồng nhiệt gần như si mê. Hoặc có lẽ chính bản thân anh cũng không biết anh đang si mê cái gì, và đang chờ đợi cái gì, nhưng Mạc Vân Trạch lại biết.
Anh đang đợi cô lớn lên.
Mạc Vân Trạch đã từng thử Mạc Vân Hà, “Chú si mê cô ấy như thế, có phải trong lòng chú không coi cô ấy là em gái không? Hoặc là nói, không chỉ coi là em gái?” Mạc Vân Hà không trả lời trực tiếp câu trả lời này, chỉ nói: “Anh, có thể anh không tin, từ trước khi cô ấy sinh ra em đã mơ thấy cô ấy, chính là vào cái hôm mà bà qua đời, em mơ thấy cô ấy, chúng em gặp nhau ở vườn lê phía sau núi, bắt đầu từ lúc đó em đã biết, cô ấy chính là người trong số mệnh của em.”
Mạc Vân Trạch không khỏi lo lắng, “Nhưng mà Vân Hà, hai người không thể được đâu, mợ hai sẽ không cho phép cô ấy bước vào cửa của gia tộc họ Mạc, mẹ của cô ấy cũng không cho phép cô ấy bước vào cửa của gia tộc họ Mạc. Chú cảm thấy mình có thể nắm chắc được tương lai của mình và Tứ Nguyệt không? Cô ấy vẫn còn nhỏ như thế...”
Lúc ấy hai anh em đang nói chuyện trên ban công phòng sách, ánh mặt trời sáng trong, có thể nhìn rõ mồn một vườn lê sắp nở rộ phía sau núi, có cây đã nở hoa, lác đác những đốm trắng giống như những bông tuyết, rung rinh trong cơn gió đầu xuân. Mạc Vân Hà nhìn khu vườn lê sắp nở hoa, ánh mắt mịt mờ không có tiêu điểm, tiếng nói xa xôi giống như không phải của chính mình, “Em không biết nữa, em thật sự chưa bao giờ nghĩ nhiều đến nhế, em vẫn luôn cảm thấy giữa em và cô ấy có một sự kết nối rất sâu sắc, là bà đã đưa cô ấy tới, bà sợ em phải cô độc trên đời này một mình, cho nên đưa cô ấy tới, khiến cho lòng em có nhớ nhung, có mong mỏi.”
“Vân Hà, chú quá sầu muộn rồi, đọc sách giả trí đi.” Mạc Vân Trạch cũng lắc đầu, “Tính tình của chú thật đa sầu đa cảm giống con gái, như vậy không tốt đâu.”
“Anh, anh có cảm thấy dạo này Mai uyển âm u giống như bị thứ gì đó bao phủ khiến cho người ta khó bề hít thở. Anh có cảm thấy không?” Mạc Vân Hà bỗng chuyển đề tài.
“Âm u cái gì, mặt trời sáng chói thế kia.” Mạc Vân Trạch kéo anh vào trong nhà, “Đi đi đi, chúng ta chơi bóng đi, anh bỗng cảm thấy chú chẳng phù hợp để học nghệ thuật, tính cách vốn đã hướng nội rồi, học nghệ thuật lại càng nói thần nói quỷ, mặt trời to đùng như thế mà không nhìn thấy, lại còn âm u nữa.”
Nhưng mà dự cảm của Mạc Vân Hà đã nhanh chóng được ứng nghiệm, hai ngày sau, thân thể vốn đã không khỏe của Mạc Vân Phổ bị chẩn đoán là ung thư gan. Giai đoạn cuối, đã không thể chữa trị.
Nhà họ Mạc bỗng chốc rơi vào u buồn và rối loạn. Bởi vì sau khi ông cụ qua đời, Mạc Kính Phổ không chỉ là trung tâm của gia tộc họ Mạc mà còn là trụ cột tinh thần của gia tộc, nếu như ông ngã xuống, gia tộc họ Mạc không xong rồi.
Bác sĩ tốt nhất, thuốc thang tốt nhất cũng không thể níu lại bước chân rời xa của Mạc Kính Phổ. Ông không yên tâm về gia tộc họ Mạc, không yên tâm về mỗi người trong gia tộc, bao gồm cả Nhan Tứ Nguyệt đến giờ vẫn không được gia tộc họ Mạc thừa nhận. Vì thế Mạc Kính Phổ còn cố ý đưa ra đề xuất kết hôn với Nhan Bội Lan, mong muốn mượn điều này để mẹ con hai người có một cái danh phận, để cho Tứ Nguyệt chính thức bước vào gia tộc họ Mạc, nhưng việc này lại bị Nhan Bội Lan cự tuyệt, không có thương lượng, khiến cho Mạc Kính Phổ không thể không ra đi trong buồn bã. Tang lễ vô cùng long trọng, quan hệ khi còn sống của Mạc Kính Phổ rất tốt, bạn bè và đối tác làm ăn cũng nhiều, đến từ khắp nơi trên thế giới tiễn đưa ông một chặng đường cuối cùng.
Bi kịch, bắt đầu ở chính trong lễ tang của Mạc Kính Phổ.
Nhan Bội Lan hay tin Mạc Kính Phổ mất, biết ơn sự giúp đỡ mẹ con hai người khi còn sống nên mang theo con gái Tứ Nguyệt đến Mai uyển phúng viếng. chẳng ngờ lại bị đàn bà gia tộc họ Mạc vây đánh, người cầm đầu chính là Đường dục Trân và vợ của Mạc Kính Thêm, lúc ấy hai anh em Mạc Vân Trạch và Mạc Vân Hà đang đối chiếu danh sách khách khứa ở trên nhà, nghe thấy tiếng ầm ĩ và tiếng la hét ở bên dưới, vì thế chạy xuống xem nguyên nhân, Mạc Vân Tố ở phòng bên nghe thấy cũng chạy xuống.
Tình cảnh vô cùng hỗn loạn, mắt thấy Nhan Bội Lan và Tứ Nguyệt bị ngã trong vũng máu, bị đàn bà gia tộc họ Mạc đấm đá túi bụi. Mạc Vân Trạch giận dữ, chạy nhào tới giữ Đường Dục Trân và mợ ba, Mạc Vân Hà trực tiếp che chắn phía trước hai mẹ con Nhan Bội Lan, che chắn hai con người đáng thương khỏi những đòn đánh của đàn bà gia tộc họ Mạc, Mạc Vân Tố thấy thế vội vàng chạy lên nhà gọi ba. Rất nhiều khách khứa ở đây đều bị tình cảnh trước mắt khiến cho ngây người, quên cả việc tiến lên khuyên can...
Đường Dục Trân điên rồi. Bà ta điên thật rồi, oán hận tích tụ bao nhiêu năm đối với hai mẹ con Nhan Bội Lan phun trào trong tức khắc, không thể nào kìm giữ, bà ta đã điên đến mức không còn nhận ra cả chính bản thân mình.
Mối thù hận bùng cháy như ngọn lửa, nháy mắt đã đốt cháy toàn bộ tâm chí của bà ta. Đợi đến khi bà ta tỉnh táo lại, bà ta đã biết, lần này bà ta đã không thể ở lại Mai uyển được nữa.
Đêm đó, người con trai cuối cùng của gia tộc họ Mạc, Mạc Kính Thêm đứng ở trước mặt Đường Dục Trân.
Buổi chiều Mạc Kính Phổ đã được hỏa táng, khách khứa cũng tục tục ra về, tang lễ bận rộn nhiều ngày cuối cùng đã kết thúc. Mạc Kính Thêm chắp tay sau lưng đứng ở trước mặt Đường Dục Trân, biểu cảm trên mặt lạnh đến mức có thể đông thành đá.
“Mợ hai, có vẻ như đây không phải lần đầu mợ khiến cho gia tộc họ Mạc mất mặt nhỉ?”
Đường Dục Trân cúi đầu, không dám thở mạnh, dáng vẻ cứ như thể là hai người so với lúc ban ngày.
Mạc Kính Thêm không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, ngay buổi tối hôm đó đã đuổi Đường Dục Trân ra khỏi Mai uyển, và lại càng chẳng hề khách khí với người vợ của mình, sau khi cho vợ một bạt tai đã chỉ vào vợ, “Tôi sẽ mời luật sư Hoàng tới nói chuyện với cô, từ hôm nay trở đi cô không còn là vợ của tôi nữa, tôi không có một người vợ mất hết thể diện giống như cô. Cút.”
Một chữ, cút.
Có người nói, kỳ thật Mạc Kính Thêm đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài, vẫn muốn tìm cơ hội để ly hôn với vợ nhưng khổ nỗi lại không có lý do. Việc vây đánh hai mẹ con Nhan Bội Lan, không thể nghi ngờ chính là cái cớ tốt nhất để cho ông vin vào, lý do là làm bại hoại gia phong, khiến gia tộc họ Mạc mất hết sạch thể diện. Ông nói với người ngoài: “Nếu ông cụ vẫn còn sống, nhất định cũng sẽ không cho phép cô ta tiếp tục ở lại ngôi nhà này.”
Đến lời của ông cụ đã mất cũng đã nói ra, không có ai nghi ngờ điều này.
Mà bi kịch vẫn còn chưa kết thúc, năm ngày sau, Nhan Bội Lan treo cổ trên móc quạt trần trong phòng. Khi chết mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, vẻ mặt bình thản, dường như còn mang theo nụ cười mơ hồ. Đối với một người kiêu ngạo như Nhan Bội Lan mà nói, bị sỉ nhục như thế ở trong lễ tang của Mạc Kính Phổ, ngoại trừ cái chết có lẽ không còn cách nào khác để giải thoát bản thân.
Vẫn còn một khả năng nữa, có lẽ là vì Nhan Bội Lan quá nhớ thương Mạc Kính Trì, nếu không sẽ không mặc áo cưới mà tự tử, cuối cùng thì Nhan Bội Lan đã được “gả” cho Mạc Kính Trì, mọi người có lý do để tin rằng, vào cái khoảng khắc Nhan Bội Lan nhắm mắt đã được tái sinh ở thế giới bên kia, nhất định Mạc Kính Trì đang đứng ở đầu kia của thảm đỏ, lẳng lặng nhìn cô mỉm cười...
Cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau, hơn nữa đời đời kiếp kiếp không chia cách...
Tin dữ chấn động cả Mai uyển, toàn bộ gia tộc họ Mạc rơi vào tĩnh lặng. Cuối cùng Mạc Kính Thêm ra mặt an táng cho Nhan Bội Lan, không tổ chức tang lễ, bởi vì ngoại trừ một đứa con gái thì Nhan Bội Lan không có họ hàng thân thích ở nơi này. Im ắng, nghĩa địa ngoại ô lại nhiều thêm một ngôi mộ. Khi hạ táng, bộ dáng khóc lóc thê thảm của Tứ Nguyệt khiến cho đến tận bây giờ Mạc Vân Hà cứ nghĩ tới đã vô cùng đau lòng, cô bé đáng thương ấy nằm bò trên đất mộ, khắp mặt mũi đầu cổ đều là đất, khóc khàn cả giọng cho đến tận lúc ngất đi.
Sau đó Tứ Nguyệt được đưa tới bệnh viện, sau khi được tiêm thuốc an thần mới từ từ thiếp đi.
Hôm đó, lúc ba anh em họ Mạc trở lại Mai uyển đúng vào hoàng hôn, những ráng mây đầy trời nhuộm toàn bộ Mai uyển thành một màu đỏ rực như máu, mãi cho đến nhiều năm sau đó, mọi người trong gia tộc họ Mạc đều nhớ rõ ánh tịch dương và những ráng mây đỏ như thể được tạo thành từ máu tươi. Lúc ấy ba anh em ở trong uyển, đứng nhìn lẫn nhau, khuôn mặt ai cũng đỏ, mơ hồ không rõ.
/48
|