Tôi nuốt nước bọt nhìn cậu ấy, “Sau... sau đó thì sao?”
“Sau đó? Sau đó cái gì?” Diêu Văn Tịch chớp mắt, trí nhớ vụt qua, “Không có sau đó, bọn mình đều đi hết, Phương Phỉ nhảy với anh ta trên sàn, bọn mình uống rượu trong phòng. Tứ Nguyệt, mình biết cậu cưng chiều Phương Phỉ, nhưng mà mình phải nhắc nhở cậu, đừng coi Phương Phỉ là trẻ con, con bé đó đâu phải trẻ con, mình nghe chị kia nói, chị ấy thường xuyên nhìn thấy Phương Phỉ và anh chàng đó... nói thế nào nhỉ, chính là ve vãn, hút thuốc trong quán bar ấy...”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
“Mình nói có lẽ cậu không hiểu lắm, loại người buông thả như vậy tám chín phần đều bị dính thứ kia, hăng hái mà, cho nên cậu nói Phương Phỉ sắp đính hôn mình rất... rất ... ôi... cậu bảo mình phải nói thế nào đây, mình không quen nói lòng vòng! Mình chỉ muốn chắc nhở cậu, trông coi cô em của cậu cho chặt, không phải việc ăn mặc hàng ngày của con bé, mà cậu phải quản thúc nó...”
“Chắc cậu đã nhìn lầm rồi, Phương Nhi không phải người như thế, con bé sẽ không tới những nơi như vậy đâu.”
Diêu Văn Tịch sửng sốt mất nửa phút, giơ tay, “Rồi rồi rồi, coi như mình chưa nói gì cả? OK, quên chuyện mình nói với cậu đi, mình phải đi vệ sinh rồi, cậu ra hóng gió đi.” Nói xong nhảy xuống giường, thoáng cái đã đóng sầm cửa phòng vệ sinh.
Tôi ngồi không động đậy, hoàn toàn không thể động đậy, đầu óc ong ong, trống rỗng.
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi chuyện này, bởi vì tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được, tôi cố chấp cho rằng Diêu Văn Tịch đã nhìn lầm, nhất định đã nhìn lầm rồi, quán bar nhiều người thế, tối như vậy, làm sao có thể dễ dàng nhìn rõ một người. Tôi biết tôi vẫn còn tật xấu tự lừa mình dối người, mỗi khi gặp phải chuyện khó có thể chấp nhận, cuối cùng tôi đều tìm lý do để tự an ủi chính mình, không phải như thế, chắc chắn là thế, v.v... Cho nên những lời mà Diêu Văn Tịch nói với tôi, tôi phủ nhận thay Phương Phỉ theo bản năng, nó thật sự là một loại bản năng, tôi yêu thương Phương Nhi, bản năng của tôi muốn bảo vệ con bé.
Nhưng mà hai ngày sau, tôi và Phương Phỉ cùng ăn cơm bên ngoài, tôi úp mở nói tới chuyện này, quả nhiên Phương Nhi cũng phủ nhận, liên tục lắc đầu nói con bé tuyệt đối không thể đi tới những nơi như thế cùng những loại người buông thả. “Chị, chị cũng biết dạo này em bận việc đính hôn mà, làm sao có thời gian đến quán bar.” Phương Phỉ lộ ra dáng vẻ tủi thân, chu miệng, “Chị đừng nghe Diêu Văn Tịch nói linh tinh, làm gì có chuyện đó.”
“Không có thì không có, chị tin em.”
Nhưng mà vừa nói xong câu đó trái tim của tôi lại nặng trĩu, bởi vì vừa rồi tôi đâu có nói ai nhìn thấy con bé ở quán bar, chỉ nói là người quen, vậy thì sao Phương Phỉ lại biết đó là Diêu Văn Tịch?
“Chị, chị làm sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của tôi không được tốt, Phương Phỉ rất lo lắng.
Tôi thở một hơi thật dài, “Không có gì, Phương Phỉ, mặc kệ em có tới những nơi như thế hay không, chị vẫn tin em luôn là Phương Phỉ, là cô em gái ngoan của chị. Cho nên em đừng khiến chị thất vọng với sự tin tưởng đó, đừng khiến chị thất vọng, em biết chị vẫn luôn coi em là em gái ruột mà, em là người thân quan trọng nhất của chị, em có hiểu không?”
Tôi không nhỡ rõ lúc đó Phương Phỉ trả lời tôi như thế nào, nhưng từ đó về sau chúng tôi không nhắc tới chuyện này nữa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lần này không biết có phải do bản năng hay không, tôi trực tiếp loại bỏ chuyện này ra khỏi bộ não, Phương Phỉ tiếp tục việc đính hôn, tôi cũng tiếp tục luận văn tốt nghiệp của mình, chậm rãi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhiều năm sau, một người bạn làm bác sĩ tâm lý của tôi gọi loại tâm lý chủ động loại bỏ này là chứng rối loạn chức năng thần kinh cưỡng bức, “Ý thức tự bảo vệ chính mình của cô quá mạnh.” Người bạn đó giúp tôi phân tích, “Cô luôn bắt buộc bản thân không được phép nghĩ tới những chuyện không hay, theo cách mà chúng ta thường nói, chính là lừa mình dối người, không chịu đối mặt với sự thật, triệu chứng của cô còn rất nghiêm trọng nữa. Loại triệu chứng này có liên quan rất lớn tới cuộc sống trong quá khứ của cô, cô từng bị kích thích hoặc bị tổn thương, cho nên sẽ có tâm lý chống lại những tổn thương đó, vì vậy khi cô biết trước một sự kiện nào đó có khả năng gây ra tổn thương cho cô, tiềm thức trong đầu cô sẽ tự động loại bỏ hoặc là xóa mờ nó, không muốn nghĩ, không muốn nghe, cho dù sự thật có xảy ra ở ngay trước mắt cô, cô cũng sẽ ôm thái độ nghi ngờ.”
Đương nhiên có chết tôi cũng không thừa nhận, kết quả người bạn đó nói: “Cô xem, biểu hiện này của cô chính là điển hình của chứng rối loạn chức năng thần kinh cưỡng bức, cô biết rõ là tôi nói thật, nhưng lại lập tức loại bỏ những gì tôi nói theo phản xạ có điều kiện.”
“...”
Người bạn đó còn nói: “Tôi đề nghị cô phải điều chỉnh lại tâm tính của mình, nếu cô cứ tiếp tục thế này, gặp phải vấn đề là trốn chạy, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng cô sẽ phải chịu tổn thương hơn nữa.”
Khi nghe thấy những lời ấy, tôi bỗng khóc, “Vì sao không nói sớm cho tôi biết? Bây giờ nói còn có ích gì, chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, thời gian đâu thể quay ngược, chẳng có tác dụng gì nữa...”
Đúng vậy, nếu như trước đây tôi có thể nhìn thẳng vào sự thật, dũng cảm giải quyết vấn đề, không trốn tránh, có lẽ rất nhiều chuyện sau này đã không xảy ra.
Nhưng mà, thời gian không thể quay ngược.
Trở lại mùa thu năm tôi hai mươi tuổi ấy, ngay trước đêm Phương Phỉ đính hôn, tôi gặp lại Dung. Lúc ấy là sau lớp tự học buổi tối, tôi mới trở lại ký túc xá, nhận được điện thoại ông gọi, nói ông đang ở cổng trường, mong tôi ra gặp mặt. Tôi do dự, nhưng vẫn đi gặp ông, vừa mới gặp đã bị dáng vẻ của ông làm cho hoảng sợ, ông rất gầy, hốc mắt sâu, cằm lỉa chỉa râu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Dung không cạo râu, mặc dù quần áo vẫn phẳng phiu, nhưng mà ông rất quan tâm đến bề ngoài, chắc chắn sẽ không đi gặp ai với khuôn mặt tiều tụy như vậy. Tôi cảm thấy chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Quả nhiên ông đi tới trước mặt tôi, rõ ràng đang gắng gượng khống chế cảm xúc, giọng nói khàn khàn run run, “Sophie, Sophie...”
“Sophie làm sao vậy?”
“Con bé, con bé...”
“Con bé làm sao vậy?”
“Con bé... không xong rồi.”
Bệnh ung thư máu, đây là căn bệnh mà tôi biết được khi xem bộ phim kinh điển Huyết nghi lúc còn rất nhỏ. Không rõ lắm loại bệnh kia là gì, chỉ biết là một khi không chữa được, vậy sẽ giống như nhân vật Hạnh Tử trên ti vi. Thật không ngờ, tôi thật không thể ngờ, Sophie mới sáu tuổi cũng bị mắc căn bệnh này. Con bé vẫn còn quá nhỏ!
Dung nói, lúc mới đầu không biết bệnh nghiêm trọng như thế, nửa năm trước bảo mẫu phát hiện ra Sophie thường xuyên bị sốt, còn chảy máu cam, lúc đầu chưa xem trọng lắm, cho đến tận hai tháng trước Sophie đột nhiên sốt cao hôn mê, đưa đến bệnh viện kiểm tra máu mới biết là bị bệnh ung thư máu. Dung không tin, chuyển qua mấy bệnh viện, tìm chuyên gia trong ngoài nước kiểm tra lại mấy lần, bệnh án vẫn không thay đổi. Lúc ấy Dung mới đành chấp nhận sự thật, chạy chữa khắp nơi cho con gái, bác sĩ bảo rằng nếu không ghép được tủy, vậy cũng chỉ có phương pháp ghép tế bào gốc cuống rốn tạo máu mới có thể chữa trị được, mà cho dù là cách nào thì xác xuất thành công cũng đều rất thấp, chủ yếu là là bởi trước kia xem nhẹ bệnh, Sophie đã bị lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất.
Khi Dung cúi gập người trên tay lái che mặt khóc, tôi cũng đau lòng vô cùng. Lấy năng lực của Dung, nếu chuyện chỉ cần có tiền là được, nhất định ông sẽ không bối rối đến thế này. Mà chuyện trên đời lại tàn khốc như thế đấy, đôi khi có tiền cũng không mua được tính mạng.
Dung nói, ông đã mất bao công sức tìm kiếm trong ngân hàng tế bào gốc thế giới nhằm tìm tủy phù hợp với nhóm máu của con gái, nhưng đến nay vẫn không có kết quả. Bác sĩ đề nghị nhanh chóng áp dụng phương pháp thứ hai là ghép tế bào gốc cuống rốn tạo máu, nếu không sẽ không kịp. Thế nhưng cái này lại cần Dung và vợ trước – mẹ ruột của Sophie sinh thêm một đứa con, đợi khi đứa bé sinh ra, lấy máu cuống rốn mới có thể chữa trị cho Sophie. Chỉ có điều phải nhanh chóng, không được chậm trễ, căn bệnh của Sophie không thể chờ đợi được. Dung đành phải nói tình trạng bệnh của Sophie cho vợ trước Suzanne, lại bị Suzanne mắng, trách ông không chăm sóc con gái cho tốt, để cho Sophie mắc căn bệnh này.
Tệ nhất là có vẻ như Suzanne không muốn sinh thêm một đứa con, hơn nữa lại là sinh con với chồng trước, bởi vì cô ta là diễn viên ca kịch hàng đầu ở Pari, sự nghiệp là số một, lúc trước đã không muốn sinh ra Sophie, bây giờ lại muốn cô ta sinh con trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, chắc chắn cô ta sẽ rất khó chấp nhận. Để cứu con gái, thiếu chút nữa Dung đã quỳ xuống, bay qua bay lại vô số lần giữa Pari và Thượng Hải, mà dẫu sao thì Suzanne cũng là mẹ của Sophie, cuối cùng vẫn đồng ý sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là trước khi mang thai, Dung phải ký thỏa thuận trao cho cô ta toàn bộ cổ phần và tài sản của công ty, nếu không cô ta mặc kệ. Nghe nói đó không phải chủ ý của Suzanne mà là chủ ý của bạn trai bên cạnh cô ta, cũng có gia tộc chống lưng, lý do là một khi Suzanne sinh con, không cần biết có cứu được Sophie hay không thì sự nghiệp của cô ta chắc chắn sẽ bị xuống dốc, Dung phải đảm bảo cung cấp cuộc sống cho nửa đời sau của cô ta và đứa con mới sinh.
Người phụ nữ này thật là độc ác.
“Sau đó? Sau đó cái gì?” Diêu Văn Tịch chớp mắt, trí nhớ vụt qua, “Không có sau đó, bọn mình đều đi hết, Phương Phỉ nhảy với anh ta trên sàn, bọn mình uống rượu trong phòng. Tứ Nguyệt, mình biết cậu cưng chiều Phương Phỉ, nhưng mà mình phải nhắc nhở cậu, đừng coi Phương Phỉ là trẻ con, con bé đó đâu phải trẻ con, mình nghe chị kia nói, chị ấy thường xuyên nhìn thấy Phương Phỉ và anh chàng đó... nói thế nào nhỉ, chính là ve vãn, hút thuốc trong quán bar ấy...”
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
“Mình nói có lẽ cậu không hiểu lắm, loại người buông thả như vậy tám chín phần đều bị dính thứ kia, hăng hái mà, cho nên cậu nói Phương Phỉ sắp đính hôn mình rất... rất ... ôi... cậu bảo mình phải nói thế nào đây, mình không quen nói lòng vòng! Mình chỉ muốn chắc nhở cậu, trông coi cô em của cậu cho chặt, không phải việc ăn mặc hàng ngày của con bé, mà cậu phải quản thúc nó...”
“Chắc cậu đã nhìn lầm rồi, Phương Nhi không phải người như thế, con bé sẽ không tới những nơi như vậy đâu.”
Diêu Văn Tịch sửng sốt mất nửa phút, giơ tay, “Rồi rồi rồi, coi như mình chưa nói gì cả? OK, quên chuyện mình nói với cậu đi, mình phải đi vệ sinh rồi, cậu ra hóng gió đi.” Nói xong nhảy xuống giường, thoáng cái đã đóng sầm cửa phòng vệ sinh.
Tôi ngồi không động đậy, hoàn toàn không thể động đậy, đầu óc ong ong, trống rỗng.
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi chuyện này, bởi vì tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được, tôi cố chấp cho rằng Diêu Văn Tịch đã nhìn lầm, nhất định đã nhìn lầm rồi, quán bar nhiều người thế, tối như vậy, làm sao có thể dễ dàng nhìn rõ một người. Tôi biết tôi vẫn còn tật xấu tự lừa mình dối người, mỗi khi gặp phải chuyện khó có thể chấp nhận, cuối cùng tôi đều tìm lý do để tự an ủi chính mình, không phải như thế, chắc chắn là thế, v.v... Cho nên những lời mà Diêu Văn Tịch nói với tôi, tôi phủ nhận thay Phương Phỉ theo bản năng, nó thật sự là một loại bản năng, tôi yêu thương Phương Nhi, bản năng của tôi muốn bảo vệ con bé.
Nhưng mà hai ngày sau, tôi và Phương Phỉ cùng ăn cơm bên ngoài, tôi úp mở nói tới chuyện này, quả nhiên Phương Nhi cũng phủ nhận, liên tục lắc đầu nói con bé tuyệt đối không thể đi tới những nơi như thế cùng những loại người buông thả. “Chị, chị cũng biết dạo này em bận việc đính hôn mà, làm sao có thời gian đến quán bar.” Phương Phỉ lộ ra dáng vẻ tủi thân, chu miệng, “Chị đừng nghe Diêu Văn Tịch nói linh tinh, làm gì có chuyện đó.”
“Không có thì không có, chị tin em.”
Nhưng mà vừa nói xong câu đó trái tim của tôi lại nặng trĩu, bởi vì vừa rồi tôi đâu có nói ai nhìn thấy con bé ở quán bar, chỉ nói là người quen, vậy thì sao Phương Phỉ lại biết đó là Diêu Văn Tịch?
“Chị, chị làm sao vậy?” Nhìn thấy sắc mặt của tôi không được tốt, Phương Phỉ rất lo lắng.
Tôi thở một hơi thật dài, “Không có gì, Phương Phỉ, mặc kệ em có tới những nơi như thế hay không, chị vẫn tin em luôn là Phương Phỉ, là cô em gái ngoan của chị. Cho nên em đừng khiến chị thất vọng với sự tin tưởng đó, đừng khiến chị thất vọng, em biết chị vẫn luôn coi em là em gái ruột mà, em là người thân quan trọng nhất của chị, em có hiểu không?”
Tôi không nhỡ rõ lúc đó Phương Phỉ trả lời tôi như thế nào, nhưng từ đó về sau chúng tôi không nhắc tới chuyện này nữa, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lần này không biết có phải do bản năng hay không, tôi trực tiếp loại bỏ chuyện này ra khỏi bộ não, Phương Phỉ tiếp tục việc đính hôn, tôi cũng tiếp tục luận văn tốt nghiệp của mình, chậm rãi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhiều năm sau, một người bạn làm bác sĩ tâm lý của tôi gọi loại tâm lý chủ động loại bỏ này là chứng rối loạn chức năng thần kinh cưỡng bức, “Ý thức tự bảo vệ chính mình của cô quá mạnh.” Người bạn đó giúp tôi phân tích, “Cô luôn bắt buộc bản thân không được phép nghĩ tới những chuyện không hay, theo cách mà chúng ta thường nói, chính là lừa mình dối người, không chịu đối mặt với sự thật, triệu chứng của cô còn rất nghiêm trọng nữa. Loại triệu chứng này có liên quan rất lớn tới cuộc sống trong quá khứ của cô, cô từng bị kích thích hoặc bị tổn thương, cho nên sẽ có tâm lý chống lại những tổn thương đó, vì vậy khi cô biết trước một sự kiện nào đó có khả năng gây ra tổn thương cho cô, tiềm thức trong đầu cô sẽ tự động loại bỏ hoặc là xóa mờ nó, không muốn nghĩ, không muốn nghe, cho dù sự thật có xảy ra ở ngay trước mắt cô, cô cũng sẽ ôm thái độ nghi ngờ.”
Đương nhiên có chết tôi cũng không thừa nhận, kết quả người bạn đó nói: “Cô xem, biểu hiện này của cô chính là điển hình của chứng rối loạn chức năng thần kinh cưỡng bức, cô biết rõ là tôi nói thật, nhưng lại lập tức loại bỏ những gì tôi nói theo phản xạ có điều kiện.”
“...”
Người bạn đó còn nói: “Tôi đề nghị cô phải điều chỉnh lại tâm tính của mình, nếu cô cứ tiếp tục thế này, gặp phải vấn đề là trốn chạy, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, cuối cùng cô sẽ phải chịu tổn thương hơn nữa.”
Khi nghe thấy những lời ấy, tôi bỗng khóc, “Vì sao không nói sớm cho tôi biết? Bây giờ nói còn có ích gì, chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, thời gian đâu thể quay ngược, chẳng có tác dụng gì nữa...”
Đúng vậy, nếu như trước đây tôi có thể nhìn thẳng vào sự thật, dũng cảm giải quyết vấn đề, không trốn tránh, có lẽ rất nhiều chuyện sau này đã không xảy ra.
Nhưng mà, thời gian không thể quay ngược.
Trở lại mùa thu năm tôi hai mươi tuổi ấy, ngay trước đêm Phương Phỉ đính hôn, tôi gặp lại Dung. Lúc ấy là sau lớp tự học buổi tối, tôi mới trở lại ký túc xá, nhận được điện thoại ông gọi, nói ông đang ở cổng trường, mong tôi ra gặp mặt. Tôi do dự, nhưng vẫn đi gặp ông, vừa mới gặp đã bị dáng vẻ của ông làm cho hoảng sợ, ông rất gầy, hốc mắt sâu, cằm lỉa chỉa râu. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Dung không cạo râu, mặc dù quần áo vẫn phẳng phiu, nhưng mà ông rất quan tâm đến bề ngoài, chắc chắn sẽ không đi gặp ai với khuôn mặt tiều tụy như vậy. Tôi cảm thấy chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó. Quả nhiên ông đi tới trước mặt tôi, rõ ràng đang gắng gượng khống chế cảm xúc, giọng nói khàn khàn run run, “Sophie, Sophie...”
“Sophie làm sao vậy?”
“Con bé, con bé...”
“Con bé làm sao vậy?”
“Con bé... không xong rồi.”
Bệnh ung thư máu, đây là căn bệnh mà tôi biết được khi xem bộ phim kinh điển Huyết nghi lúc còn rất nhỏ. Không rõ lắm loại bệnh kia là gì, chỉ biết là một khi không chữa được, vậy sẽ giống như nhân vật Hạnh Tử trên ti vi. Thật không ngờ, tôi thật không thể ngờ, Sophie mới sáu tuổi cũng bị mắc căn bệnh này. Con bé vẫn còn quá nhỏ!
Dung nói, lúc mới đầu không biết bệnh nghiêm trọng như thế, nửa năm trước bảo mẫu phát hiện ra Sophie thường xuyên bị sốt, còn chảy máu cam, lúc đầu chưa xem trọng lắm, cho đến tận hai tháng trước Sophie đột nhiên sốt cao hôn mê, đưa đến bệnh viện kiểm tra máu mới biết là bị bệnh ung thư máu. Dung không tin, chuyển qua mấy bệnh viện, tìm chuyên gia trong ngoài nước kiểm tra lại mấy lần, bệnh án vẫn không thay đổi. Lúc ấy Dung mới đành chấp nhận sự thật, chạy chữa khắp nơi cho con gái, bác sĩ bảo rằng nếu không ghép được tủy, vậy cũng chỉ có phương pháp ghép tế bào gốc cuống rốn tạo máu mới có thể chữa trị được, mà cho dù là cách nào thì xác xuất thành công cũng đều rất thấp, chủ yếu là là bởi trước kia xem nhẹ bệnh, Sophie đã bị lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất.
Khi Dung cúi gập người trên tay lái che mặt khóc, tôi cũng đau lòng vô cùng. Lấy năng lực của Dung, nếu chuyện chỉ cần có tiền là được, nhất định ông sẽ không bối rối đến thế này. Mà chuyện trên đời lại tàn khốc như thế đấy, đôi khi có tiền cũng không mua được tính mạng.
Dung nói, ông đã mất bao công sức tìm kiếm trong ngân hàng tế bào gốc thế giới nhằm tìm tủy phù hợp với nhóm máu của con gái, nhưng đến nay vẫn không có kết quả. Bác sĩ đề nghị nhanh chóng áp dụng phương pháp thứ hai là ghép tế bào gốc cuống rốn tạo máu, nếu không sẽ không kịp. Thế nhưng cái này lại cần Dung và vợ trước – mẹ ruột của Sophie sinh thêm một đứa con, đợi khi đứa bé sinh ra, lấy máu cuống rốn mới có thể chữa trị cho Sophie. Chỉ có điều phải nhanh chóng, không được chậm trễ, căn bệnh của Sophie không thể chờ đợi được. Dung đành phải nói tình trạng bệnh của Sophie cho vợ trước Suzanne, lại bị Suzanne mắng, trách ông không chăm sóc con gái cho tốt, để cho Sophie mắc căn bệnh này.
Tệ nhất là có vẻ như Suzanne không muốn sinh thêm một đứa con, hơn nữa lại là sinh con với chồng trước, bởi vì cô ta là diễn viên ca kịch hàng đầu ở Pari, sự nghiệp là số một, lúc trước đã không muốn sinh ra Sophie, bây giờ lại muốn cô ta sinh con trong thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, chắc chắn cô ta sẽ rất khó chấp nhận. Để cứu con gái, thiếu chút nữa Dung đã quỳ xuống, bay qua bay lại vô số lần giữa Pari và Thượng Hải, mà dẫu sao thì Suzanne cũng là mẹ của Sophie, cuối cùng vẫn đồng ý sinh, nhưng điều kiện tiên quyết là trước khi mang thai, Dung phải ký thỏa thuận trao cho cô ta toàn bộ cổ phần và tài sản của công ty, nếu không cô ta mặc kệ. Nghe nói đó không phải chủ ý của Suzanne mà là chủ ý của bạn trai bên cạnh cô ta, cũng có gia tộc chống lưng, lý do là một khi Suzanne sinh con, không cần biết có cứu được Sophie hay không thì sự nghiệp của cô ta chắc chắn sẽ bị xuống dốc, Dung phải đảm bảo cung cấp cuộc sống cho nửa đời sau của cô ta và đứa con mới sinh.
Người phụ nữ này thật là độc ác.
/48
|