Từ ngày gặp Thiên cô đã vui vẻ trở lại, cô không tránh mặt anh nữa mà còn chủ động tìm đến anh, anh lúc đầu cũng rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng mỉm cười với cô, cô gặp anh với cái tên Nguyễn Quỳnh Anh chứ không phải là Lê Quỳnh Anh vì cô đợi anh nhớ lại cô chứ không muốn tự miệng mình nói ra.Có cô, anh dần dần xa lạ với Trâm hơn, nhỏ tức lắm nhưng trước mặt anh nhỏ giả vờ không có chuyện gì rồi hẹn riêng cô nói chuyện:
-Tại sao mày lại đến bên cạnh Hoan, mày biết Hoan yêu tao mà.
-Trâm à, lúc trước do tao còn nhỏ nên không biết tranh giành nhưng tao đã là cô gái 16 tuổi rồi chuyện gì tao cũng có thể làm, Hoan yêu mày à?, đợi đến khi Hoan nhớ lại thì mày xem Hoan yêu ai nhé, nếu mà người bên cạnh Hoan không phải là mày thì tao sẽ không nói những câu này đâu, nhưng đây là mày, người mà vì trai bỏ bạn thân nên tao không khách sáo đâu. Xin lỗi nhé.
-Mày...mày muốn gì?_Trâm tức giận hỏi:
-Tao không chơi những trò hèn hạ đâu nên yên tâm, tao chỉ làm Hoan nhớ lại thôi._Cô nói xong đi luôn để lại Trâm với ánh mắt giết người.
Có lẽ sự chịu đựng của cô đã đến giới hạng, cô không muốn yếu đuối trước mặt người khác đặc biệt với những người từng bỏ rơi cô.
...
Sáng hôm sau.
Cô cùng Tâm đến trường như mọi khi, Tâm thấy cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn thì cũng vui vui, nếu bên người đó cô cảm thấy hạnh phúc thì Tâm sẽ không cản nữa.
Tới cổng trường cô đã thấy Duy, tay đút túi quần, tai đeo phone, dựa người vào cổng. Cô cứ như xa lạ bước qua nhưng tay cô đã được Duy nắm lại:
-Quỳnh Anh dạo gần đây khác nhỉ, gặp Hoan rồi à.
-Thì sao?_Cô lạnh lùng ngước nhìn Duy.
-Không sao, nhưng nói trước nhé, dù có gặp nó rồi hay sao đi nữa thì Quỳnh Anh cũng sẽ là của tôi thôi.
-Ảo tưởng._Cô dằn mạnh tay ra và bỏ đi để lại Duy với nụ cười nhếch môi.
Khi cô đi được 1 đoạn xa thì Duy móc điện thoại ra bấm số và gọi cho 1 ai đó.
-Trâm, tôi đồng ý với kế hoạch đó, chỉ cần làm cho 2 người họ không đến gần nhau nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
-......
-Được, nhưng đừng bao giờ làm hại Quỳnh Anh. OK.._Duy nói xong cúp máy rồi nhìn bóng dáng khuất dần của cô, môi không tự chủ nhếch lên nụ cười gian ác. 1 kế hoạch nhưng 2 ý nghĩ khác nhau. 1 người muốn cô biến mất, còn 1 người muốn anh biến mất.
Tim anh tự nhiên nhói lên 1 cảm giác bất an, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì sau?, anh lấy điện thoại tính gọi cô nhưng nghĩ lại cô có lẽ đang học , đành nhắn tin vậy:
-Quỳnh Anh đang học hả, trưa đi ăn với Hoan được không?_Tin nhắn được gửi đi, anh nóng lòng chờ đợi, 5 phút sau điện thoại thông báo có tin nhắn mới anh vội vàng mở ra xem:
-Ok, vậy trưa gặp._Anh mỉm cười, anh đã lo xa quá rồi.
Tại chỗ cô, cô cũng đang nở nụ cười hạnh phúc, dù anh không nhớ ra cô là ai nhưng anh luôn quan tâm , lo lắng cho cô, như vậy cũng đủ làm cô thấy ấm áp lắm rồi.
Duy thấy cô đọc tin nhắn rồi mỉm cười thì cũng đủ biết ai đã nhắn tin cho cô, chỉ có 1 người khiến cô vui vẻ như vậy thôi, người đó chính là anh, Duy nhìn ra cửa sổ nở 1 nụ cười chết chóc trong đầu hiện lên cái suy ngĩ 2 người sẽ không còn hạnh phúc được lâu đâu, rồi 1 ngày không xa Quỳnh Anh sẽ là của tao, xin lỗi mày nhé thằng bạn cũ
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu. Anh và cô có gì xảy ra hay không?
*Mọi người nhớ cho mình ý kiến nhé.*
-Tại sao mày lại đến bên cạnh Hoan, mày biết Hoan yêu tao mà.
-Trâm à, lúc trước do tao còn nhỏ nên không biết tranh giành nhưng tao đã là cô gái 16 tuổi rồi chuyện gì tao cũng có thể làm, Hoan yêu mày à?, đợi đến khi Hoan nhớ lại thì mày xem Hoan yêu ai nhé, nếu mà người bên cạnh Hoan không phải là mày thì tao sẽ không nói những câu này đâu, nhưng đây là mày, người mà vì trai bỏ bạn thân nên tao không khách sáo đâu. Xin lỗi nhé.
-Mày...mày muốn gì?_Trâm tức giận hỏi:
-Tao không chơi những trò hèn hạ đâu nên yên tâm, tao chỉ làm Hoan nhớ lại thôi._Cô nói xong đi luôn để lại Trâm với ánh mắt giết người.
Có lẽ sự chịu đựng của cô đã đến giới hạng, cô không muốn yếu đuối trước mặt người khác đặc biệt với những người từng bỏ rơi cô.
...
Sáng hôm sau.
Cô cùng Tâm đến trường như mọi khi, Tâm thấy cô cười nhiều hơn, nói nhiều hơn thì cũng vui vui, nếu bên người đó cô cảm thấy hạnh phúc thì Tâm sẽ không cản nữa.
Tới cổng trường cô đã thấy Duy, tay đút túi quần, tai đeo phone, dựa người vào cổng. Cô cứ như xa lạ bước qua nhưng tay cô đã được Duy nắm lại:
-Quỳnh Anh dạo gần đây khác nhỉ, gặp Hoan rồi à.
-Thì sao?_Cô lạnh lùng ngước nhìn Duy.
-Không sao, nhưng nói trước nhé, dù có gặp nó rồi hay sao đi nữa thì Quỳnh Anh cũng sẽ là của tôi thôi.
-Ảo tưởng._Cô dằn mạnh tay ra và bỏ đi để lại Duy với nụ cười nhếch môi.
Khi cô đi được 1 đoạn xa thì Duy móc điện thoại ra bấm số và gọi cho 1 ai đó.
-Trâm, tôi đồng ý với kế hoạch đó, chỉ cần làm cho 2 người họ không đến gần nhau nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
-......
-Được, nhưng đừng bao giờ làm hại Quỳnh Anh. OK.._Duy nói xong cúp máy rồi nhìn bóng dáng khuất dần của cô, môi không tự chủ nhếch lên nụ cười gian ác. 1 kế hoạch nhưng 2 ý nghĩ khác nhau. 1 người muốn cô biến mất, còn 1 người muốn anh biến mất.
Tim anh tự nhiên nhói lên 1 cảm giác bất an, trong đầu anh hiện lên hình ảnh cô, chẳng lẽ cô xảy ra chuyện gì sau?, anh lấy điện thoại tính gọi cô nhưng nghĩ lại cô có lẽ đang học , đành nhắn tin vậy:
-Quỳnh Anh đang học hả, trưa đi ăn với Hoan được không?_Tin nhắn được gửi đi, anh nóng lòng chờ đợi, 5 phút sau điện thoại thông báo có tin nhắn mới anh vội vàng mở ra xem:
-Ok, vậy trưa gặp._Anh mỉm cười, anh đã lo xa quá rồi.
Tại chỗ cô, cô cũng đang nở nụ cười hạnh phúc, dù anh không nhớ ra cô là ai nhưng anh luôn quan tâm , lo lắng cho cô, như vậy cũng đủ làm cô thấy ấm áp lắm rồi.
Duy thấy cô đọc tin nhắn rồi mỉm cười thì cũng đủ biết ai đã nhắn tin cho cô, chỉ có 1 người khiến cô vui vẻ như vậy thôi, người đó chính là anh, Duy nhìn ra cửa sổ nở 1 nụ cười chết chóc trong đầu hiện lên cái suy ngĩ 2 người sẽ không còn hạnh phúc được lâu đâu, rồi 1 ngày không xa Quỳnh Anh sẽ là của tao, xin lỗi mày nhé thằng bạn cũ
Rồi mọi chuyện sẽ đi về đâu. Anh và cô có gì xảy ra hay không?
*Mọi người nhớ cho mình ý kiến nhé.*
/32
|